Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 182: Diêm Ma Phiên, bẻ gãy nghiền nát chiến đấu ( Cầu nguyệt phiếu )

Chương 182: Diêm Ma Phiên, nghiền nát chiến đấu (Cầu nguyệt phiếu) Sau khi Vệ Đồ khuyên bảo Sở Huyên xong.
Chiến đấu lập tức khai hỏa.
Tả Khôi là người có tu vi cao nhất tại chỗ, hắn ra tay trước, vung tay lên, liền tế ra hai thanh Loan đao màu bạc pháp khí nhắm thẳng vào chiếc xe ngựa đầu tiên mà lao tới.
Cùng lúc đó, ba người Vệ Đồ cũng nhao nhao tế ra pháp khí, trong chốc lát, ánh sáng xanh, ánh sáng đen, ánh sáng vàng các màu pháp khí, trên đầu đám ma tu này sáng rực lên.
“Địch tập!” Đám ma tu này thấy pháp khí đánh tới thì kinh hãi, không ít ma tu Luyện Khí cảnh thấp tu vi còn bị dọa bay tán loạn, trực tiếp vận dụng độn thuật, muốn lập tức đào tẩu.
Nhưng mà, dưới pháp khí của tu sĩ Trúc Cơ cảnh, những ma tu Luyện Khí này không có chút lực phản kháng nào, giữa không trung pháp khí lóe lên, một người liền đầu lìa khỏi cổ.
Đơn giản chỉ là một cuộc tàn sát một chiều.
Thời gian chưa đầy hai nhịp thở.
Hơn mười người trong đội ngũ ma tu, ngoại trừ hơn 20 ma tu kết trận chống lại uy lực pháp khí, còn lại ma tu chạy trốn, đều bị pháp khí của đám người Vệ Đồ, từng cái chém giết.
Mà lúc này, hai thanh loan đao pháp khí của Tả Khôi cuối cùng đã đánh thủng một lỗ chỗ cấm chế phòng ngự trên chiếc xe ngựa đầu tiên.
Trong chiếc xe ngựa đầu tiên, lộ ra ma tu cao gầy cùng hán tử áo đen mà Vệ Đồ đã thấy trước đó thông qua Thất Thải Huyễn Nga.
“Cái gì? Ma tu trong xe ngựa này là giả? Chỉ là Luyện Khí cảnh?” Tả Khôi thấy cảnh này, trên mặt đã lộ ra vẻ khiếp sợ, có vẻ rất kinh ngạc đối với kế “đánh tráo” của đám ma tu này.
Dù sao, chiêu vừa rồi của hắn, là một chiêu toàn lực, đã tiêu hao không ít pháp lực của hắn.
“Vậy hai ma tu Trúc Cơ đâu?” Tả Khôi và Lý Đạo Viễn lập tức cảnh giác, nhìn chăm chú về bốn phía.
Sở Huyên nhớ lời Vệ Đồ, thì chú ý thấy, trong lúc vừa rồi hỗn loạn, ma tu thứ tư ở tay trái, đột nhiên biến mất không thấy.
Sở Huyên thấy vậy, trong lòng lập tức nhảy lên, nàng di chuyển thân thể, đến gần vị trí của Vệ Đồ hơn một chút.
Và ngay lúc này.
Một con Phi Cương màu đen từ dưới chân Tả Khôi đột nhiên bay vọt ra, hiện ra móng vuốt màu xám, hung hăng hướng sau lưng Tả Khôi đánh tới.
“Tả đạo hữu cẩn thận.” Lý Đạo Viễn một bên vội vàng nhắc nhở Tả Khôi một câu.
Nhưng tất cả đã muộn.
Con Phi Cương màu đen này quá nhanh, hơn nữa sức mạnh cũng rất lớn, vòng bảo hộ pháp lực trên người Tả Khôi và mấy đạo phù lục hình thành lồng phòng ngự, đều bị nó dễ dàng xé rách bởi móng vuốt.
Chỉ trong nháy mắt, con Phi Cương màu đen liền áp sát sau lưng Tả Khôi.
Khoảng cách đạo khu của Tả Khôi chỉ còn chưa đến nửa thước.
Nhưng không ai để ý tới, sắc mặt Tả Khôi lúc này vẫn bình tĩnh, không hề thấy bối rối, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười.
Dường như cú đánh lén của Phi Cương màu đen này, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.
Rống! Rống! Rống!
Mấy tiếng thú gầm đột nhiên truyền đến từ trên người Tả Khôi, quần áo phía sau lưng hắn trong nháy mắt rách toạc ra, lòi ra hai cánh tay đầy lông màu vàng.
Cánh tay này như cánh tay vượn, ánh vàng lấp lánh, bắp thịt cuồn cuộn.
Hai cánh tay vượn duỗi về phía trước, trực tiếp nắm lấy hai tay của Phi Cương màu đen, cùng giao chiến.
Sau vài chiêu.
Phi Cương màu đen chậm chạp đã bị cánh tay vượn làm mất một tay, đồng thời bị quăng qua vai, đập xuống mặt đất.
Bụi đất tan đi.
Vệ Đồ và mọi người hướng về phía Phi Cương màu đen.
Chỉ thấy con Phi Cương màu đen này, đã cắm sâu vào lòng đất vài trượng, thân thể cũng đầy vết nứt nhỏ như đồ sứ vỡ. Miệng vết thương chậm rãi chảy ra một ít mủ dịch màu đen hôi thối.
“Đây là Thú Hóa chi thuật của Ngự Thú Tông. Không ngờ, Tả đạo hữu vậy mà nắm giữ bí thuật này. Xem ra, sơ hở vừa rồi, chỉ là Tả đạo hữu cố ý lộ ra.” Lý Đạo Viễn nhìn thấy Tả Khôi vô sự thì thở phào một hơi, mở miệng nói.
Trong bốn người phục kích, Tả Khôi là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ duy nhất.
Một khi Tả Khôi bỏ mạng, ba người bọn hắn, đối mặt hai ma tu Trúc Cơ kia, sẽ không chiếm được chút ưu thế nào.
“Tu sĩ của Ma Sát Tông, đều biết nuôi dưỡng một con sát thi, làm thủ đoạn đối địch. Hiện giờ con sát thi này tàn phế, chiến đấu phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Sở Huyên vui vẻ nói.
Lần đánh lén thất bại của ma tu Trúc Cơ Ma Sát Tông, không chỉ phế đi “sát thi” tức là con Phi Cương màu đen kia, mà còn lộ ra vị trí của mình. Người này chính là “Ân tiền bối” tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà Vệ Đồ thấy lúc trước.
Bởi vậy, sau khi nói chuyện đôi câu, Vệ Đồ cùng mọi người nhìn nhau một cái, bắt đầu dựa theo kế hoạch trước đó, để Tả Khôi và Lý Đạo Viễn đối phó với ma tu họ Ân này, còn hắn và Sở Huyên hai người thực lực yếu, sẽ đối phó với một ma tu Trúc Cơ trung kỳ khác.
Ma tu Trúc Cơ trung kỳ này, tuy bây giờ còn chưa hiện thân, nhưng theo phỏng đoán của đám người Vệ Đồ, người này chắc là đang ẩn nấp trong đám ma tu Luyện Khí cảnh này.
Để tránh đêm dài lắm mộng.
Vệ Đồ không do dự, hắn trực tiếp sử dụng ba thanh Băng Giao kiếm, đồng thời phối hợp với Ám Ảnh Ti, đi săn cái tên ma tu Trúc Cơ trung kỳ kia.
Dưới sự bức bách của pháp khí, tên ma tu Trúc Cơ trung kỳ kia, buộc phải lộ ra chân thân.
Đó là một nam tử tóc dài, ẩn nấp trong đám ma tu, hắn tế ra một viên châu màu xám, tạm thời hóa giải công kích của Vệ Đồ, liền vẻ mặt âm độc nhìn chằm chằm Vệ Đồ.
Nhưng rất nhanh, vẻ âm độc trên mặt nam tử tóc dài đã biến thành kinh hãi.
Nửa nhịp thở trước, “Ám Ảnh Ti” mà Vệ Đồ giấu trong bóng tối đột nhiên phát ra, trong tình huống nam tử tóc dài không phòng bị chút nào, đã lột thẳng một chân trái của hắn.
Không phải là Vệ Đồ không muốn dứt điểm mà là nam tử tóc dài này nấp trong đám ma tu Luyện Khí cảnh, đã sớm bố trí xong biện pháp phòng ngự.
Bởi vậy, “Ám Ảnh Ti” của hắn khó mà một kích trí mạng.
“Chết tiệt! Ngươi có biết ta nối lại cái chân này cần trả cái giá đắt cỡ nào không?” Nam tử tóc dài từ kinh hoàng trấn tĩnh lại, hắn cất chân gãy của mình, hung tợn liếc Vệ Đồ một cái, ánh mắt như muốn lột da Vệ Đồ ra làm tám mảnh.
Tiếp đó, nam tử tóc dài từ trong ngực lấy ra 3 lá cờ nhỏ màu đỏ máu. Hắn vung tay lên, cắm 3 lá cờ nhỏ này vào gần đám ma tu.
Ngay sau đó, lá cờ nhỏ màu đỏ máu hiện lên từng đợt phù văn hư ảnh, một cái kén ánh sáng màu máu đỏ, trống rỗng xuất hiện, trùm kín nam tử tóc dài cùng đám ma tu Luyện Khí cảnh bên trong.
Lúc này, một thanh trong ba thanh Băng Giao kiếm của Vệ Đồ đang rảnh rỗi, bỏ mặc viên châu màu xám mà nam tử tóc dài dùng, bay thẳng vào kén màu máu.
Nhưng thật bất ngờ.
Băng Giao kiếm của Vệ Đồ đâm vào kén màu máu, kén màu máu này không nhúc nhích, không hề bị tổn thương chút nào.
“Diêm Ma Phiên, là bảo vật hộ đạo mà tổ phụ ta cho, đừng nói là kiếm phù của ngươi, cho dù Thú Hóa chi thuật của Ngự Thú Tông kia cũng đừng hòng tổn thương nó một chút.” Nam tử tóc dài ngồi xếp bằng, băng bó vết chân gãy, cười lạnh nói.
“Tổ phụ?” Nghe câu này, Vệ Đồ nhướng mày, trong lòng biết thân phận của nam tử tóc dài này ở Ma Sát Tông có thể không hề đơn giản.
Không chừng có trưởng bối Kim Đan.
Theo suy nghĩ trước đây của hắn, có thể không đắc tội “Ma nhị đại” thì tốt nhất.
Chỉ là, bây giờ đã tên trên dây cung, không bắn không được.
Lần này, nhiệm vụ phục kích đám ma tu này, là quân lệnh của Chính Đạo Minh.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Thiền Minh Nhai, hắn cũng không có lợi ích.
Hơn nữa, trước đó giao chiến một trận, hắn mượn Ám Ảnh Ti chém đứt chân trái của nam tử tóc dài, đã bị hắn mang hận trong lòng.
Thả một kẻ thù lớn như thế trở về, cũng là mối họa vô cùng.
“Nam tử tóc dài này, bây giờ mở miệng nói tổ phụ hắn ra, chắc là đang muốn dọa lùi ta.” Vệ Đồ thầm nghĩ.
“Nhưng sao ta có thể trúng kế của hắn được.” Trong lòng Vệ Đồ cười lạnh.
Tu sĩ Trúc Cơ tiền tuyến, ngoại trừ tán tu, ai mà chẳng có quan hệ thân thích với Kim Đan chân quân, là con cháu của Kim Đan chân quân.
Ma tu họ Ân kia, chẳng phải cũng là đệ tử của “Yến lão ma” sao.
“Vệ đạo hữu, kén màu máu này quá kiên cố. Bây giờ phải làm gì?” Sở Huyên đến bên cạnh Vệ Đồ, lo lắng hỏi.
Nàng vừa nãy cũng đã tế pháp khí, công kích kén máu một hồi, nhưng cũng như Vệ Đồ, đối với cái kén màu máu này, đừng nói là công phá, ngay cả vết tích suy yếu cũng không có.
“Không nhanh chóng giết chết hắn, Tả đạo hữu và Lý đạo hữu bên kia, khó mà kết thúc chiến đấu được.” Sở Huyên nói thêm.
Hai đánh một, Tả Khôi và Lý Đạo Viễn dù sao cũng chiếm thượng phong khi đối mặt “Ma tu họ Ân”, nhưng muốn nhanh chóng chém giết “ma tu họ Ân” chuyện này vẫn rất khó.
Giống như hai người Quan Chấn Anh và Thẩm Trường Phong trước đây từng gặp phải, đối mặt với năm ma tu Trúc Cơ, hai người này cũng chống đỡ được không ít thời gian, chờ đến Vệ Đồ đến cứu viện.
Dựa theo kế hoạch — Nàng và Vệ Đồ chém giết nam tử tóc dài ma tu Trúc Cơ trung kỳ này, tiếp đó bốn người hợp lực, cùng nhau giết chết ma tu họ Ân sau cùng.
Nhưng ai biết, nam tử tóc dài này đột nhiên dùng “Diêm Ma Phiên” tạo ra một cái mai rùa khiến nàng và Vệ Đồ khó lòng ra tay.
“Hay là để Lý đạo hữu tới giúp chúng ta giải quyết người này trước.” Sở Huyên liếc mắt nhìn chiến đấu ở bên cạnh, đề nghị với Vệ Đồ.
“Không vội.” Vệ Đồ lắc đầu.
Hiện nay, hai người Tả Khôi và Lý Đạo Viễn hợp lực, mới có thể đè ma tu họ Ân xuống hạ phong, đánh cho ma tu họ Ân không còn sức phản kháng.
Một khi thay đổi kế hoạch tác chiến, để ma tu họ Ân có cơ hội thở dốc, tình hình phía sau sẽ khó nói.
Vệ Đồ vẫn nhớ, mười mấy năm trước, tu sĩ Giả gia đã sử dụng Nhìn Huyết thuật như thế nào.
Về mặt quỷ thủ đoạn, tu sĩ ma đạo mạnh hơn tu sĩ chính đạo không chỉ một bậc.
Nghe vậy, tuy trong lòng Sở Huyên sinh lo lắng, nhưng vẫn tin Vệ Đồ, không đi gọi Lý Đạo Viễn bên cạnh tới trợ giúp.
“Không biết tổ phụ của các hạ là ai?” Sau một hồi suy tư, Vệ Đồ nhìn về phía nam tử tóc dài trốn trong kén máu, hỏi.
Nghe thấy vậy, nam tử tóc dài kinh ngạc nhìn Vệ Đồ, không rõ vì sao Vệ Đồ lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Nhưng hắn nhắc đến tổ phụ của mình vốn là muốn uy hiếp Vệ Đồ, lúc này tự nhiên không ngại nói ra tục danh của tổ phụ mình.
“Tổ phụ ta là Lữ Tu Hiền, Kim Đan chân quân của Ma Sát Tông, ta là cháu ruột của ông ấy, Lữ Nguyên Lễ.” Nam tử tóc dài nói.
Nói xong lai lịch, nam tử tóc dài dùng giọng điệu quen thuộc mời chào Vệ Đồ, nói: “Chỉ cần đạo hữu chịu phản chiến, đầu hàng Ma Sát Tông, Lữ mỗ cam đoan, sẽ không tính chuyện thù hận trước đây, hơn nữa sẽ để cho tổ phụ ta truyền cho ngươi Ma công chí cao, để cho ngươi trở thành sư đệ của ta.” “Tĩnh quốc đã luân hãm, giới tu tiên Trịnh quốc không còn xa nữa. Nương nhờ ma đạo mới có tiền đồ.” Hắn từng bước dụ dỗ.
“Kim Đan chân quân Lữ Tu Hiền!” Vệ Đồ ghi nhớ tục danh này.
Ngay sau đó, Vệ Đồ thu hồi thần thức, đưa tay bóp một pháp quyết, sử dụng một cái vòng đồng ngũ sắc.
Cái vòng đồng ngũ sắc này không phải là đồ của hắn mà là thượng phẩm pháp khí Ngũ Hành Hoàn Vệ Đồ có được từ Thư đan sư.
Khác với pháp khí khác, Ngũ Hành Hoàn này có tác dụng định trụ địch nhân.
Khi đối chiến với Thư đan sư, Ngũ Hành Hoàn này đã khiến Vệ Đồ phải chịu không ít đau khổ. Nếu không có Vệ Đồ đủ thủ đoạn, chỉ riêng Ngũ Hành Hoàn này, đã đủ để Vệ Đồ chịu không nổi.
“Tật!” Vệ Đồ niệm một tiếng, Ngũ Hành Hoàn lập tức hào quang tỏa sáng, hướng Diêm Ma Phiên của nam tử tóc dài “Lữ Nguyên Lễ” mà tấn công.
Dưới hào quang năm màu của Ngũ Hành Hoàn, Diêm Ma Phiên tạo thành “kén máu” hơi rung lên mấy lần.
Và lúc này, một chiếc kim châm màu xanh lá lóe lên, đã xuyên thủng kén màu máu, đâm vào giữa lông mày của nam tử tóc dài “Lữ Nguyên Lễ”.
“Ngươi vậy mà lừa ta, ngươi không phải Trúc Cơ trung…” Môi của Lữ Nguyên Lễ biến thành màu đen, lời còn chưa hết đã ngã xuống, hóa thành huyết thủy đen sì.
Sở Huyên đứng bên cạnh, thấy cảnh này, lập tức kinh hãi.
Nàng thật khó có thể tưởng tượng, cái kén màu máu vừa rồi còn khó mà công phá, tại sao sau khi Vệ Đồ ra tay, lại trở nên không chịu nổi một kích như thế.
Vệ Đồ vẫy tay một cái, đem “Thúy Vân Châm” lần nữa thu vào trong tay áo, cất giấu.
Thúy Vân Châm là cực phẩm pháp khí hắn đoạt được từ Thư đan sư, bên trong ngấm kịch độc.
Lần này, nếu không phải Lữ Nguyên Lễ đánh giá sai thực lực của hắn, cho rằng hắn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, lại có thủ đoạn hạn chế, không chịu lãng phí quá nhiều pháp lực chống đỡ Diêm Ma Phiên và kén màu máu.
Đòn đánh lén lần này, chắc chắn không dễ thành công đến vậy.
Pháp lực Trúc Cơ hậu kỳ, cộng thêm cực phẩm pháp khí “Thúy Vân Châm” cùng thượng phẩm pháp khí “Ngũ Hành Hoàn”.
Một bộ tổ hợp này.
Dù tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đến, cũng khó mà tiêu thụ, huống chi một tên Trúc Cơ trung kỳ Lữ Nguyên Lễ.
Mà thiếu sự khống chế của Lữ Nguyên Lễ, “Diêm Ma Phiên” hiện giờ khó mà chống đỡ được sức hút của Ngũ Hành Hoàn nữa.
Sau khi tia sáng của Ngũ Hành Hoàn lóe lên, ba cây Diêm Ma Phiên Lữ Nguyên Lễ cắm trên mặt đất lập tức bị Ngũ Hành Hoàn hút tới.
Tiếp đó, Vệ Đồ thần sắc như thường, cất Ngũ Hành Hoàn cùng Diêm Ma Phiên vào trong túi trữ vật của mình.
Mọi thao tác như nước chảy mây trôi, cơ hồ trong một nhịp thở, liền đã hoàn thành.
Không chỉ Sở Huyên nhìn ngây người, đám ma tu Luyện Khí cảnh đang trốn trong kén máu, cũng bị chiến đấu nghiền nát của Vệ Đồ làm cho kinh hồn bạt vía.
Đương nhiên, còn có mấy tên ma tu có tính cảnh giác.
Tên ma tu cao gầy mà Vệ Đồ chú ý từ đầu, hầu như trong nháy mắt Vệ Đồ giết Lữ Nguyên Lễ, liền cướp lấy túi trữ vật bên hông của Lữ Nguyên Lễ, sau đó phi tốc bỏ chạy.
Chỉ là - Chênh lệch cảnh giới vẫn là quá lớn.
Băng Giao kiếm của Vệ Đồ trước đó giao đấu pháp khí với Lữ Nguyên Lễ, xé toạc không khí, phát ra tiếng rít, trong nháy mắt đã chém đầu tên ma tu cao gầy này.
Cũng như trước, Vệ Đồ không hề hỏi ý kiến Sở Huyên, trực tiếp cầm túi trữ vật của “Lữ Nguyên Lễ” trên tay.
Theo quy củ của giới tu tiên.
Làm nhiều được nhiều.
Trong quá trình chém giết Lữ Nguyên Lễ lần này, Sở Huyên gần như không có ra lực, tự nhiên không có lý do gì để phân chia chiến lợi phẩm sau khi giết chết Lữ Nguyên Lễ.
Đương nhiên.
Sở Huyên cũng không có bất kỳ bất mãn nào đối với hành vi một mình chiếm đoạt chiến lợi phẩm của Vệ Đồ.
Lúc này, trong lòng Sở Huyên, nàng đã coi thực lực của Vệ Đồ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ.
Bởi vậy, nàng còn chưa kịp kính sợ Vệ Đồ, sao có thể sinh lòng ý đồ xấu.
Phải biết, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, chém giết tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, nói như vậy cũng không nhanh chóng như Vệ Đồ.
“Chẳng lẽ là thủ đoạn Tần chân quân ban cho Vệ Đồ?” Sở Huyên trong lòng nghi ngờ về “kim châm màu xanh” Vệ Đồ vừa dùng.
Chỉ có bảo vật mà Kim Đan chân quân ban cho, mới có thể giải thích vì sao Vệ Đồ lại có một đòn chí mạng khi chém giết Lữ Nguyên Lễ.
Dù sao, ai cũng khó mà nghĩ ra, Vệ Đồ là đã chém giết một Giả Đan chân quân với trăm năm tích lũy, mới có được thủ đoạn như ngày hôm nay.
“Sở đạo hữu, còn không động thủ, cùng ta hợp lực, giết chết đám ma tu cấp thấp này.” Vệ Đồ đánh thức Sở Huyên đang sợ run.
“Vâng, Vệ đạo hữu.” Sở Huyên mất hồn mất vía, cùng Vệ Đồ tế ra pháp khí, liên thủ chém giết đám ma tu Luyện Khí cảnh còn lại.
Sau khi thiếu sự giúp đỡ của Lữ Nguyên Lễ, đám ma tu Luyện Khí cảnh này gần như không chịu nổi một kích.
Điểm duy nhất phiền phức là, đám ma tu Luyện Khí cảnh này vì bảo toàn mạng sống, bỏ chạy tứ phía, cần bọn họ không ngừng truy kích chém giết.
Một khắc đồng hồ sau.
Đám ma tu bỏ chạy đều bị Vệ Đồ cùng Sở Huyên chém giết sạch sẽ.
Tiếp theo, Vệ Đồ và Sở Huyên ánh mắt nhìn về phía một chiến trường cách đó vài dặm.
Ma tu họ Ân cũng không ngốc, khi thấy Lữ Nguyên Lễ đã chết, liền muốn bỏ chạy, chỉ là bị Tả Khôi, Lý Đạo Viễn hai người ngăn cản nên đành phải vừa đánh vừa trốn.
Đây cũng là lý do vì sao, Vệ Đồ không để Sở Huyên đi mời Lý Đạo Viễn đến giúp.
Bởi vì, Tả Khôi nếu không có Lý Đạo Viễn giúp đỡ, khó mà một mình ngăn cản được ma tu họ Ân đang muốn bỏ chạy.
Có thêm sự tham gia của Vệ Đồ cùng Sở Huyên.
Dưới sự đánh hội đồng bốn đánh một.
Ma tu họ Ân trái phải đều hở, ứng phó sự công kích của Tả Khôi và Lý Đạo Viễn ngày càng phí sức.
Hơn chục chiêu sau.
Ma tu họ Ân lộ ra sơ hở, bị Tả Khôi nắm được cơ hội, hai cánh tay vượn sau lưng của Tả Khôi lập tức bắt lấy đầu của ma tu họ Ân, xé tan cơ thể của hắn ra thành bốn mảnh.
Đến lúc này, nhiệm vụ phục kích của bốn người Vệ Đồ đã thành công mỹ mãn, không một ai bỏ mạng.
Trong quá trình đó tuy cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng may, không có gì nguy hiểm.
“Giết chết ma tu họ Ân, ta ra sức không nhiều, nên không chia chiến lợi phẩm trong túi trữ vật của hắn.” Vệ Đồ lùi một bước, chủ động nhường ra lợi ích sau khi giết chết ma tu họ Ân.
Lần này, hắn đã thu hoạch tương đối lớn khi có được túi trữ vật của Lữ Nguyên Lễ, nếu không biết tiến lui, còn đi chia cắt túi trữ vật của ma tu họ Ân, chắc chắn sẽ gây nên sự bất mãn của nhóm Tả Khôi.
Nghe thấy vậy.
Tả Khôi và Lý Đạo Viễn lộ ra vẻ hài lòng, cho rằng Vệ Đồ là người có thể kết giao.
Thứ nhất, thực lực của Vệ Đồ, trong lần chiến đấu này đã được bọn hắn tán thành.
Thứ hai, Vệ Đồ không nảy sinh lòng tham lam, biết chừng mực trong việc bỏ qua phân chia lợi ích.
Đặc biệt là điểm thứ hai.
Điểm này, rất là hiếm thấy.
Trong giới tán tu, hiếm có người sảng khoái biết “nguyên tắc” như Vệ Đồ.
Sau khi phân chia chiến lợi phẩm.
Tả Khôi nhìn thấy chiếc xe ngựa thứ hai có chứa khoáng thạch màu vàng kim, khó xử.
Hắn nói: “Khoáng thạch màu vàng kim này, là linh tài tam giai “Cương Kim Thạch”, có giá trị không nhỏ, có thể dùng để luyện chế pháp bảo.” “Cứ như vậy mà bỏ qua thì quá lãng phí, thật đáng tiếc.” “Cương Kim Thạch” xem như linh tài tam giai, dựa vào pháp khí trong tay bọn họ, nếu muốn cắt xẻ nó ra để mang đi không phải là chuyện dễ.
Nếu không, Lữ Nguyên Lễ và ma tu họ Ân cũng không đến nỗi dùng xe ngựa vận chuyển tảng “Cương Kim Thạch” lớn như vậy này.
“Đi thôi!” Giằng co một hồi, Tả Khôi đã dùng nhiều loại thủ đoạn nhưng đều không thể phân cắt “Cương Kim Thạch”. Hắn lắc đầu, đành bất đắc dĩ phát lệnh rút lui.
Tuy nhiên, khác với việc cùng đến địa điểm phục kích từ Thiền Minh Nhai.
Lần này rút lui, bốn người Vệ Đồ phân tán nhau rời đi, tự tìm đường trở lại Thiền Minh Nhai.
Giết chết Lữ Nguyên Lễ và ma tu họ Ân, chỉ là một điểm nguy hiểm trong nhiệm vụ phục kích này, vẫn còn một điểm nguy hiểm khác, chính là chuyện rút lui trong địa bàn ma đạo.
Tiếp theo, họ phải nghênh đón cuộc truy sát của ma tu.
Lữ Nguyên Lễ và ma tu họ Ân không phải là tán tu, mà là tu sĩ của Ma Sát Tông, ở Ma Sát Tông còn có mệnh bài.
Hiện tại, mệnh bài đã vỡ, tu sĩ Ma Sát Tông nhất định sẽ phái quân truy đuổi, đến đây đuổi giết bọn họ.
Nhưng cũng may, đại bản doanh của Ma Sát Tông cách địa điểm phục kích của bọn họ một khoảng cách nhất định.
Cho dù Kim Đan chân quân đuổi đến giết bọn họ, cũng không thể nào tìm thấy họ.
Sở dĩ phải tách ra rút lui, chính là đạo lý "Trứng gà không thể bỏ vào cùng một giỏ".
---------------- Chờ Tả Khôi và những người khác rời đi.
Vệ Đồ quay lại sơn cốc nơi phục kích Lữ Nguyên Lễ, hắn nhìn ngọn núi nhỏ "Cương Kim Thạch" bên trong xe ngựa, mặt lộ vẻ suy tư.
Tiếp theo, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra "Ma Phật Linh", pháp bảo không hoàn chỉnh này, vận dụng pháp lực, hướng "Cương Kim Thạch" đánh tới.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên.
Ngọn núi nhỏ Cương Kim Thạch từ bên trong nứt ra một vết nứt sâu hơn vài thước.
“Hữu hiệu! Ma Phật Linh pháp bảo không hoàn chỉnh này có thể đánh nát nó.” Vệ Đồ vui mừng.
Khối "Cương Kim Thạch" cực lớn này là linh tài tam giai, là ma tu họ Ân dùng làm quà chúc thọ “Yến lão ma”.
Nếu bán ra thành tiền.
Ít nhất cũng có hơn vạn linh thạch.
Vệ Đồ không chút hoang mang, lần nữa tế ra Ma Phật Linh, oanh kích về phía ngọn núi nhỏ "Cương Kim Thạch".
Lần oanh kích này.
Ngọn núi nhỏ Cương Kim Thạch vỡ vụn hoàn toàn, tách thành ba khối lớn, cùng một ít khoáng thạch vụn nhỏ.
Vệ Đồ lấy túi trữ vật ra, đem những khối vụn "Cương Kim Thạch" này từng cái bỏ vào.
Tuy nhiên, Vệ Đồ không thắt túi trữ vật đựng các khối Cương Kim Thạch này ở bên hông, mà là đặt chung nó với túi trữ vật của "Lữ Nguyên Lễ" vào trong túi tiền trong suốt mà hắn có được từ Tư Tình.
Vệ Đồ đã từng thăm dò cái túi tiền trong suốt này khi rời khỏi Vân Trạch bí cảnh, nó có thể ngăn cách thần thức dò xét của cảnh giới Kim Đan.
Bởi vậy, nếu chứa “tang vật” ở trong túi tiền trong suốt này, cho dù trong túi trữ vật của Lữ Nguyên Lễ có lưu lại ký hiệu Kim Đan của tổ phụ hắn “Lữ Tu Hiền”, Vệ Đồ cũng không sợ.
--------------------- Sau khi rời khỏi địa điểm phục kích.
Vệ Đồ không đi cùng Tả Khôi và những người khác, lập tức trở về Thiền Minh Nhai, hắn vận chuyển 《 Ma Sát Chân Công 》 cải trang, giả làm ma tu, đi tới thành trì ma tu ở gần đó.
Lần này là một lần dò xét của Vệ Đồ.
Vệ Đồ muốn xem, liệu những ma tu bình thường có thể phát hiện ra hắn là tu sĩ chính đạo, mà không phải ma tu dưới lớp ngụy trang của hắn hay không.
Kết quả làm Vệ Đồ hài lòng.
Có ma khí che giấu, không ít ma tu đều cho rằng Vệ Đồ là người cùng một đạo, đối với hắn đều gọi là đạo hữu, chứ không phải là gọi giết đánh.
Trong những ma tu này, còn có một vài ma tu Trúc Cơ.
Vệ Đồ đoán, đây là do hiệu quả chồng lên của 《 Sát Ma Chân Công 》 và 《 Thiên Diện Huyễn Công 》, lúc này mới khiến nhiều ma tu khó phân biệt ra được hắn là tu sĩ chính đạo.
“Có tầng ngụy trang này, sau này cho dù Thiền Minh Nhai có bị luân hãm, ta cũng sẽ không nhất thời luống cuống.” Vệ Đồ thầm nghĩ.
Sau khi thăm dò xong.
Vệ Đồ quay về Thiền Minh Nhai.
Chỉ là, trên đường, Vệ Đồ đột nhiên gặp một tu sĩ mà hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Diệp Hồng?” Vệ Đồ so sánh với ngọc giản, xác định thân phận của tu sĩ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận