Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 141: Nghĩa Xã giải tán, lại không mười năm ước hẹn ( Cầu đặt mua )

Chương 141: Nghĩa Xã giải tán, không còn ước hẹn mười năm (Cầu đặt mua)
“Giá thị trường của Ngọc Tủy Đan là 700 linh thạch một viên, bình đan dược này tổng cộng có bốn viên Ngọc Tủy Đan, định giá 2800 linh thạch.”
“Vệ phù sư, nếu có thể mua toàn bộ bình đan dược này, thiếp thân có thể giảm giá cho ngươi 300 linh thạch.”
Tần chân nhân cười nhẹ nhàng nói.
Lần này Vệ Đồ tìm nàng mua đan dược, đúng ý nàng.
Chỉ tiêu danh ngạch Vân Trạch bí cảnh có giá 2000 linh thạch một chỗ, nàng có thể mua được nhưng sau khi mua xong, khó tránh khỏi hầu bao bị thâm hụt nặng nề.
Bán đi Ngọc Tủy Đan, vừa mua vừa bán, số linh thạch trong tay nàng không chỉ không thiếu hụt, ngược lại còn có thể nhiều thêm một chút.
“2500 linh thạch?” Nghe thấy mức giá này, Vệ Đồ âm thầm gật đầu.
Mấy năm nay, sau khi ngưng tụ thành công “Nguyên Trọng pháp cấm”, hắn từng nghe ngóng qua giá cả nhiều loại đan dược dành cho Trúc Cơ sơ kỳ.
Mức giá mà Tần chân nhân đưa ra cho hắn, còn ưu đãi hơn cả các đan sư tán tu, điều này không thể nghi ngờ là nàng nhớ đến ân tình hắn đã báo tin.
“2500 linh thạch, nhiều thật. Hiện tại Vệ mỗ không có nhiều linh thạch như vậy trong tay. Không biết Tần đạo hữu có thể tạo điều kiện, để Vệ mỗ dùng nhị giai phù lục để đổi bớt được không?”
Vệ Đồ lấy hộp đựng phù lục ra, chào hàng các phù lục do mình tự vẽ trong mấy ngày nay.
Thực tế thì sau khi tham gia hội giao lưu Kim Nguyệt Nhai, tài sản của hắn hiện giờ có thể nói là rất dư dả, nhờ vào số lượng tiêu thụ phù lục tăng mạnh, hắn đã kiếm được một món lớn.
Số linh thạch trong tay đã hơn 3000 viên.
Mua bình Ngọc Tủy Đan này của Tần chân nhân, không thành vấn đề.
Chỉ có điều, với tư cách là phù sư, việc dùng phù lục để chi tiêu phí tổn linh thạch sẽ có lợi hơn cho hắn.
“Nhị giai phù lục?” Tần chân nhân khẽ lắc đầu, “Phù lục nhị giai hạ phẩm thông thường đối với ta không có tác dụng lớn.”
Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, tùy tiện một đạo pháp thuật của nàng cũng có thể đạt đến trình độ phù lục nhị giai hạ phẩm.
Phù lục nhị giai hạ phẩm đối với nàng mà nói chỉ là phế vật. Chỉ có phù lục nhị giai trung phẩm mới có tác dụng đôi chút.
“Mời Tần đạo hữu xem hai đạo phù lục này.” Vệ Đồ mỉm cười, lấy từ trong hộp phù hai tấm phù lục nhị giai, đưa đến.
“Phù lục tinh phẩm?”
Tần chân nhân tiếp nhận phù lục Vệ Đồ đưa, dùng thần thức cảm nhận một chút, liền nhận ra được cường độ phù lực của nó tương đương với pháp thuật đỉnh phong của Trúc Cơ trung kỳ.
—— Phù lục cùng giai sẽ mạnh hơn pháp thuật cùng giai một bậc.
Ngoài ra, so với pháp thuật cần niệm chú, ưu điểm của phù lục là có thể phát ra ngay tức khắc, khiến đối phương khó lòng phòng bị.
“Hai tấm phù lục tinh phẩm này đối với thiếp thân có tác dụng, có thể dùng để trao đổi linh thạch.” Tần chân nhân nhìn Vệ Đồ với ánh mắt khác lạ, thái độ của nàng với Vệ Đồ bây giờ từ coi trọng đã chuyển sang tâm lý muốn kết giao.
Việc có thể vẽ ra phù lục tinh phẩm trong số phù lục nhị giai hạ phẩm cho thấy, điều duy nhất còn đang hạn chế Vệ Đồ bước lên hàng ngũ phù sư nhị giai trung phẩm chỉ là vấn đề tu vi.
Nên biết rằng, ngay cả phù sư nhị giai trung phẩm, số người có thể vẽ ra phù lục tinh phẩm nhị giai hạ phẩm cũng rất ít ỏi.
Chỉ khi phù sư đạt đến đỉnh cao trong việc chế tạo một loại phù lục nhất định nào đó, mới có thể tạo ra phù lục tinh phẩm.
Thấy thái độ của Tần chân nhân đối với mình có hai lần thay đổi, Vệ Đồ mừng thầm, dù sao hắn tìm Tần chân nhân là tìm kiếm cơ hội hợp tác chứ không phải trở thành “thuộc hạ” của nàng khi tiến vào Vân Trạch bí cảnh.
Lần chào hàng phù lục này, ngoài việc dùng để chi tiêu linh thạch mua Ngọc Tủy Đan, một mục đích khác chính là để cho Tần chân nhân thấy được giá trị của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Nước cờ này, hắn đã thành công.
Hai người thương lượng giá cả.
Cuối cùng, Vệ Đồ dùng 1500 linh thạch, cùng ba tấm phù lục tinh phẩm, đổi lấy một bình Ngọc Tủy Đan từ tay Tần chân nhân.
Ngoài ra.
Vệ Đồ còn tìm Tần chân nhân, định mua một viên đan dược cho yêu thú đột phá nhị giai —— “Kim Chi Đan”.
Kim Chi Đan cũng giống như “Ngưng Cơ Đan” cần thiết cho tu sĩ đột phá trúc cơ, cũng là đan dược phụ trợ lúc đột phá trúc cơ.
Viên Kim Chi Đan này là Vệ Đồ chuẩn bị cho chiến sủng của mình, “Liệt Không Điêu”.
Chỉ dựa vào “Huyền U Thảo” nhị giai lấy được từ chỗ Hồng Nhãn Xà, Vệ Đồ lo lắng Liệt Không Điêu sẽ không vượt qua được cửa “trúc cơ” này.
Yêu thú thuộc dòng chim rất quý hiếm, từ khi có được Liệt Không Điêu mấy chục năm nay, hắn đã hoàn toàn lĩnh hội được điều đó.......
Mấy ngày sau.
Hoàng Nhạn Chu đến Vân Hạc Sơn.
Nghe được tin Tần chân nhân của Kính Thủy Các đến đây, tộc trưởng Hoàng Trường Thuận cùng các trưởng lão nắm quyền trong Hoàng gia Hạc Sơn rời núi ra đón.
“Có Tần chân nhân sư đồ, trách sao Vệ Đồ đối với ta lãnh đạm như vậy, không màng danh lợi gì......”
“Dù sao, nữ tu Kính Thủy Các so với nữ tu bình thường càng hiếm có hơn.”
Nhị tiểu thư Hoàng Thải Ngọc đi theo tộc trưởng Hoàng Trường Thuận, khi thấy Vệ Đồ cùng Tần chân nhân, Khấu Hồng Anh nói chuyện vui vẻ, mày chau lại, thầm nghĩ.
Lúc này, nàng đứng gần sư đồ Tần chân nhân cũng đã có cảm giác không bằng người khác, đừng nói đến cảm quan của những người khác.
Còn tộc trưởng Hoàng Trường Thuận và mọi người thì nay đã có nhận thức mới về bối cảnh của Vệ Đồ.
Khi mời Vệ Đồ gia nhập gia tộc, trở thành cung phụng, bọn họ đã từng điều tra về bối cảnh của Vệ Đồ, biết Vệ Đồ có một người cháu gái là Trúc Cơ kỳ.
Nhưng họ không ngờ rằng, Vệ Đồ cùng Tần chân nhân lại có mối quan hệ tốt như vậy, hơn nữa trong lời nói của Tần chân nhân, còn có ý thân thiết với Vệ Đồ.
Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy quan hệ của Vệ Đồ với Tần chân nhân không hề đơn giản.
Đám người tiến vào tộc vụ đại điện.
Sau khi Tần chân nhân ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề, nói với tộc trưởng Hoàng Trường Thuận rằng mình muốn đặt trước một suất vào Vân Trạch bí cảnh theo lời Vệ Đồ.
“Tần tiên tử muốn vào Vân Trạch bí cảnh, điều này không có gì không thể, bất quá trước khi vào, Tần tiên tử cần phải ký kết linh khế, đảm bảo sẽ không liên lụy đến Hoàng gia Hạc Sơn ta sau khi có nguy hiểm xảy ra……”
Tộc trưởng Hoàng Trường Thuận không lập tức đồng ý Tần chân nhân, ông do dự một chút rồi lấy từ túi trữ vật ra một tấm linh khế, dùng pháp lực đưa đến trước mặt Tần chân nhân.
So với tán tu như Vệ Đồ, thân phận của Tần chân nhân cao quý hơn rất nhiều, nhỡ tại Vân Trạch bí cảnh có chuyện gì xảy ra, nếu Kính Thủy Các truy cứu, Hoàng gia Hạc Sơn khó mà gánh nổi.
Bởi vậy, ký kết linh khế sớm, đảm bảo không có phiền phức về sau, là việc nhất định phải làm.
Tần chân nhân tiếp nhận linh khế xem xét, thấy linh khế chỉ là khế ước sinh tử đơn giản, không có điều kiện hà khắc quá đáng, nàng hơi gật đầu, viết tên mình lên linh khế, đồng thời nhỏ một giọt máu tươi vào đạo linh khế đó.
“Tần chân nhân đã đồng ý, không biết ý của Vệ phù sư thế nào, có muốn tham gia chuyến đi Vân Trạch bí cảnh lần này không?”
Tộc trưởng Hoàng Trường Thuận thu lại linh khế, hài lòng gật đầu, sau đó ánh mắt ông chuyển sang phía Vệ Đồ, hỏi.
“Vệ mỗ nguyện ý đi.”
Vệ Đồ không hề do dự, trực tiếp lên tiếng đồng ý chuyện này.
Lần trước trên đại hội trúc cơ, tộc trưởng Hoàng Trường Thuận cho hắn 5 năm để quyết định.
Bây giờ, chỉ mới gần một tháng, còn lâu mới hết 5 năm.
Nhưng Vệ Đồ lo lắng nếu chậm trễ sẽ xảy ra biến cố.
Một khi Hoàng gia Hạc Sơn biết chuyện ma đạo xâm lấn, liệu họ có còn rộng rãi tặng cho hắn thân phận cung phụng, điều này rất khó nói.
“Tộc trưởng, vậy có linh khế sinh tử nào dành cho cung phụng không?” Vệ Đồ hỏi.
Ước hẹn miệng thì quá nguy hiểm, nếu Hoàng gia Hạc Sơn muốn lật lọng thì hắn không có cách nào.
Nhưng sau khi ký kết linh khế — Có giấy trắng mực đen, Hoàng gia Hạc Sơn muốn bội ước, cái giá phải trả có thể còn lớn hơn mạng của một cung phụng trúc cơ.
Tộc trưởng Hoàng Trường Thuận tuy không rõ vì sao Vệ Đồ muốn ký kết linh khế, bất quá một phần linh khế cũng không phải chuyện gì to tát với ông, ông lật tay lại, đưa cho Vệ Đồ một phần linh khế giống y hệt của Tần chân nhân.
Sau khi ký kết linh khế, Vệ Đồ cảm thấy an tâm hơn, lần chính ma đại chiến này, hắn vào Vân Trạch bí cảnh có thể tránh được việc trở thành quân tốt thí mạng.
Tiếp đó.
Khấu Hồng Anh cũng xin tộc trưởng Hoàng Trường Thuận một phần linh khế, ký tên của mình.
Nộp xong linh thạch, Tần chân nhân sư đồ cùng Vệ Đồ rời tộc vụ đại điện.
Lúc này, Vệ Đồ nói với Tần chân nhân về ý định cho Dư khôi sư gia nhập đội của mình.
Trước đây có Phó Chí Chu thì bọn họ không cần lo lắng về cận chiến.
Nhưng hiện giờ, do “Hiệp nghị tam tộc”, Phó Chí Chu khó có thể vào được Vân Trạch bí cảnh, nên đội của bọn họ cần một tu sĩ dự bị.
Và khôi lỗi của Dư khôi sư vừa vặn có thể lấp chỗ trống của Phó Chí Chu, thậm chí còn có hiệu quả tốt hơn so với Phó Chí Chu.
Chỉ là, Dư khôi sư là người xa lạ, trong phương diện tin tưởng thì khó tránh khỏi sẽ kém hơn Phó Chí Chu rất nhiều.
“Cứ đến xem đã.” Tần chân nhân suy xét một lát rồi đưa ra quyết định.
Trong bí cảnh, Khôi Lỗi Sư sẽ mang lại tác dụng lớn hơn so với các tu sĩ bình thường.
Ba người đi đến Cung Phụng Đường.
Rất nhanh, Dư khôi sư từ tiểu viện trận pháp đi ra, tiếp Vệ Đồ ba người vào tiểu viện.
“Khôi sư tuy có tác dụng bất phàm trong Vân Trạch bí cảnh, nhưng nếu Dư khôi sư chế tạo ra khôi lỗi chỉ đạt đến nhị giai hạ phẩm mà thôi thì... thật đáng tiếc.”
Tần chân nhân nói rõ thái độ.
Dư khôi sư muốn tham gia tiểu tổ của bọn họ cũng được, nhưng phải chứng minh được năng lực của mình, nếu không bọn họ thà không cần người trợ lực là Dư khôi sư.
Ý nghĩ của Tần chân nhân cũng không khác Vệ Đồ, nếu thực lực của Dư khôi sư có hạn thì không cần thiết mang theo một người “vướng víu” vào.
—— Khôi lỗi nhị giai có thể dùng linh thạch để mua, cũng không phải chuyện hiếm gặp gì.
Dư khôi sư mời Tần chân nhân đến sân ngoài, sau đó vỗ túi trữ vật, thả ra một khôi lỗi cự viên và một khôi lỗi kiếm sĩ.
“Xin Tần tiên tử thử xem.” Ông nói.
Tần chân nhân gật đầu, vung tay tế ra một pháp kiếm, bao phủ một đạo nhận quang lam nhạt, chém vào khôi lỗi cự viên.
Khôi lỗi cự viên giơ cánh tay lên đỡ.
Trên cánh tay đen thui của khôi lỗi cự viên xuất hiện thêm một vết kiếm sâu hơn ba tấc.
Dư khôi sư lộ vẻ vui mừng, chắp tay nói: “Tần tiên tử, như vậy Dư mỗ đã có tư cách gia nhập tiểu đội chưa?”
“Vẫn chưa đủ.” Tần chân nhân lắc đầu, “Vừa rồi chiêu kia của ta chỉ dùng ra công kích cấp bậc Trúc Cơ sơ kỳ, nếu khôi lỗi cự viên này của ngươi có thể đỡ được toàn lực một kích của ta mới được.”
Nói xong, Tần chân nhân không còn nương tay nữa, lần này đao kiếm lam nhạt mà nàng tế ra so với trước đây nhanh hơn gấp mấy lần, uy lực cũng mạnh hơn nhiều.
Chỉ nghe “Ầm ầm” một tiếng.
Khôi lỗi cự viên vừa mới còn cứng cáp, đã trở thành một đống phế liệu, văng tứ tung trong sân.
“Đáng tiếc, Dư đạo hữu.” Tần chân nhân chắp tay thi lễ với Dư khôi sư, sau đó nháy mắt với Khấu Hồng Anh, mang nàng rời khỏi tiểu viện của Dư khôi sư.
“Dư đạo hữu, xin lỗi.”
Vệ Đồ thở dài, ôm quyền thi lễ với Dư khôi sư, an ủi.
“Thực lực không tốt thì cũng hết cách.” Dư khôi sư thấy cảnh này, lắc đầu, đây là lần đầu tiên ông nhận thức rõ ràng về thực lực của mình.
“Nếu ta tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ, có lẽ khôi lỗi luyện chế được có thể đỡ được công kích của Trúc Cơ hậu kỳ……”
Nhìn bóng lưng Vệ Đồ rời đi, Dư khôi sư lộ vẻ không cam lòng, nhưng rất nhanh ông thở dài một tiếng, không còn nghĩ nhiều về chuyện đột phá tu vi nữa.
Ông đột phá Trúc Cơ ở tuổi 150, tiềm lực đã sớm cạn kiệt.
Không có tám mươi hay một trăm năm thì căn bản không có hy vọng đột phá Trúc Cơ trung kỳ.......
Tiễn Tần chân nhân sư đồ rời đi.
Vệ Đồ nắm chặt “Ngọc Tủy Đan” bắt đầu con đường bế quan.
Thời gian Vân Trạch bí cảnh mở ra còn hơn mười năm, hắn muốn trước khi Vân Trạch bí cảnh mở ra, đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.
Khi đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hắn mới không bị “bối rối”.
Hôm nay, một kiếm của Tần chân nhân không chỉ làm Dư khôi sư rung động mà còn giáng một đòn cảnh cáo cho hắn.
Thực lực trên giấy chung quy vẫn là hư.
Chỉ khi trải qua thực chiến mới biết ai mạnh ai yếu.
Trong phòng tu luyện, Vệ Đồ ngồi xếp bằng, lấy từ trong bình thuốc ra một viên đan dược to cỡ quả nhãn có “ngọc chất”.
Sau khi nuốt viên “Ngọc Tủy Đan” này vào, Vệ Đồ lập tức dùng pháp lực bao bọc viên đan dược, luyện hóa dược hiệu bên trong.
Ngọc Tủy Đan hóa thành đan dịch, chảy đến gần đan điền của Vệ Đồ, dưới sự hấp thụ của pháp lực của Vệ Đồ, dần dần héo rút.
Hai tháng trôi qua.
Sau khi luyện hóa xong đan dịch, Vệ Đồ phát giác pháp lực của mình tăng lên hơn 1,5 thành, đồng thời cảm thấy được một tầng ngăn cách như có như không trước mặt.
Tuy cảm giác này chỉ cần chạm vào là phá vỡ,
Nhưng Vệ Đồ hiểu rõ, đây chính là bình cảnh từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ.
Khác với Luyện Khí cảnh, trúc cơ tam cảnh mỗi một cảnh giới đều có bình cảnh.
Bất quá, những bình cảnh này cũng có khác biệt, nói chung, tu sĩ có pháp lực tinh thuần, bình cảnh giống như một tờ giấy mỏng, chỉ cần pháp lực đủ mạnh, nhẹ nhàng vượt qua, chắc chắn sẽ xé rách nó.
Không vội nuốt tiếp viên “Ngọc Tủy Đan” tiếp theo, Vệ Đồ vận hành “Nguyên Trọng pháp cấm” để bắt đầu thuần hóa pháp lực của mình.
Chỉ thấy trong đan điền, Nguyên Trọng pháp cấm đủ màu sắc giống như cái sàng, dưới sự điều khiển chuẩn xác của thần thức của Vệ Đồ, nó dọn sạch từng hạt nhỏ li ti như bụi phấn của đan độc từ Ngọc Tủy Đan, bài xuất ra khỏi cơ thể.
Nguyên Trọng pháp cấm có tác dụng khống chế trọng lực, đan độc cùng trọng lượng của pháp lực tuy gần nhau, nhưng dưới sự thuần hóa của nó, việc tách chúng ra không phải là việc khó.
Nửa tháng sau.
“Đan độc” trong cơ thể của Vệ Đồ đã được bài trừ sạch sẽ, pháp lực trong cơ thể hắn cũng khôi phục lại độ tinh khiết như trước, không còn tạp chất.
Chỉ là, so với pháp lực “khổng lồ” trước đây, thì bây giờ, pháp lực của hắn sau khi được tinh thuần lại thì đã nhỏ đi một chút.
Nói cách khác, một viên Ngọc Tủy Đan chỉ làm tăng một thành pháp lực của hắn.
Còn nửa thành pháp lực khác thì đi theo đan độc cùng nhau bài xuất ra khỏi cơ thể.
Vệ Đồ cũng không để ý đến thiệt hại này, đan dược có thể mua bằng linh thạch, nhưng nếu căn cơ bị hỗn tạp thì sau này có muốn dùng linh thạch đổi lại cũng khó.
Trong quá trình thuần hóa pháp lực, hắn cảm nhận rõ ràng “bình cảnh” trước mặt đã trở nên yếu đi một chút.
Tiếp đó.
Vệ Đồ lấy bình thuốc ra, nuốt viên “Ngọc Tủy Đan” thứ hai vào cơ thể.
Quá trình cũng giống như nuốt viên “Ngọc Tủy Đan” thứ nhất, đầu tiên là luyện hóa dược hiệu, sau đó tinh lọc pháp lực.
Hơn nửa năm sau.
Pháp lực của Vệ Đồ lại tăng trưởng thêm một chút.
Khoảng cách đột phá càng gần.
“Xuất quan vẽ phù trước đã, củng cố tu vi, đợi một thời gian nữa sẽ nuốt nốt hai viên Ngọc Tủy Đan còn lại…”
“Đột phá cứ thuận theo tự nhiên thì sẽ ổn hơn.”
Vệ Đồ vung tay áo bào, mở cửa phòng tu luyện, đi ra ngoài.
Lúc này, Liệt Không Điêu nghe tin liền đến, đưa cho Vệ Đồ một lá thư.
“Thư của nhị ca?”
Vệ Đồ nhìn thấy chữ ký trên phong thư, hơi ngẩn người.
Hắn không hiểu, Vi Phi viết thư cho mình lúc này thì cần chuyện gì.
“Tương giao gần trăm năm, một ngày này cuối cùng cũng đến.”
Xem xong thư, Vệ Đồ cảm khái một tiếng, thở dài.
Trong thư, Vi Phi chỉ đề cập đến một chuyện duy nhất, đó là liên quan đến chuyện “ước hẹn mười năm”.
Vi Phi nói thẳng: Bản thân mình là Luyện Khí tầng mười, lại khó lòng tham gia cấp độ Trúc Cơ, nguyện ý rời khỏi Nghĩa Xã, sau này gặp lại trong mười năm, hắn……sẽ không đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận