Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 71: Vứt bỏ Khấu Lương (cầu cất giữ, cầu truy đọc)

Chương 71: Vứt bỏ Khấu Lương (cầu cất giữ, cầu theo dõi truyện)
Tiên thiên cảnh.
Phi hoa trích diệp cũng có thể làm người bị thương.
Vệ Đồ hiện tại rất tự tin, với thực lực Võ đạo của hắn, cho dù không có bản lĩnh lấy thủ cấp tướng quân giữa vạn quân, nhưng một người địch ngàn quân cũng dễ như trở bàn tay.
Vệ Đồ không cho rằng những võ sư Tiên thiên tu luyện lâu hơn hắn, còn có những người tu Tiên bên trong, thực lực sẽ yếu hơn hắn, những thủ đoạn sử dụng ra cũng sẽ ít hơn hắn.
"Tiên nhân Đan Khâu Sơn là chính hay tà còn chưa rõ, nhỡ đâu là chút tà ma ngoại đạo, tùy tiện tìm tới cửa, chính là tìm c·h·ế·t."
"Cách làm thỏa đáng nhất, chính là trước tìm Tiên thiên võ sư quan phủ, hỏi thăm một chút."
Vệ Đồ trong lòng suy nghĩ.
Trong lúc suy nghĩ, Vệ Đồ mở « Phù Đạo Sơ Giải » ra, nhìn vào những phù lục Tiên gia bên trên, vận chuyển chân khí Tiên thiên, dẫn theo linh khí, bắt đầu vẽ bùa.
« Phù Đạo Sơ Giải » là một bản t·h·iếu, bên trên chỉ ghi chép ba loại phù lục Tiên gia.
Theo thứ tự là: "Thủy Hành Phù", "Địa Thứ Phù", "Tĩnh Tâm Phù".
"Thủy Hành Phù" cần linh lực thuộc tính Thủy để vẽ, Vệ Đồ không có, nên hắn đặt ánh mắt lên hai loại "Địa Thứ Phù" và "Tĩnh Tâm Phù" phía sau.
"Địa Thứ Phù" hợp với thuộc tính của hắn, vừa hay là linh lực thuộc tính Thổ.
Còn "Tĩnh Tâm Phù" thì yêu cầu bất kỳ thuộc tính linh lực nào đều có thể vẽ.
Trong chốc lát.
Vệ Đồ dựa theo kiểu dáng "Địa Thứ Phù", vẽ ra một tấm phù lục Tiên gia giống y như đúc.
Trong mấy năm có được « Phù Đạo Sơ Giải », hắn đã sớm khắc họa ba loại phù lục vào tận đáy lòng, diễn luyện không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà.
Điều khiến Vệ Đồ kinh ngạc là.
Ngay lúc phù thành, trong linh quang lóe lên, lá bùa đột ngột không gió tự cháy.
Thấy vậy.
Vệ Đồ cũng không nản chí, tiếp tục vẽ "Địa Thứ Phù".
Nhưng kết quả ngoài dự đoán.
Gần nửa tháng.
Hắn đã vẽ gần bảy mươi tấm "Địa Thứ Phù", nhưng tất cả đều giống như lá bùa ban đầu, không gió tự cháy, không có một tấm thành công.
"Là vấn đề về lá bùa, chu sa, bút lông, hay là do thủ pháp của mình có vấn đề?"
Vệ Đồ sờ sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân thất bại khi vẽ phù lục Tiên gia.
Hắn đoán, việc vẽ bùa thất bại, khả năng lớn nhất là do lá bùa không chịu được áp lực linh lực, nên mới dẫn đến tự cháy.
Khi tu luyện công pháp Tiên gia, lúc dẫn linh khí vào người, hắn cũng cảm nhận được sự bá đạo của linh khí, nếu không có chân khí Tiên thiên hộ thể, hắn sợ rằng sẽ bị linh lực trực tiếp t·àn p·h·á kinh mạch, trở thành một phế nhân.
Phải biết, hắn còn luyện Đoạn Thành tới cảnh giới Tiên thiên, kinh mạch trong cơ thể đã sớm trải qua tôi luyện tương ứng.
Đạo lý đều giống nhau.
Linh khí, võ sư bình thường không chịu nổi thì lá bùa bình thường tự nhiên cũng khó mà tiếp nhận.
Mà lý do hắn chắc chắn thủ pháp vẽ bùa của mình không có vấn đề quá lớn, cũng là có nguyên nhân.
Vệ Đồ tập trung ý thức, nhìn vào dòng chữ "Có tài nhưng thành đạt muộn" đang phát sáng bên trong đầu mình.
Lúc này.
Bên trên dòng chữ "Có tài nhưng thành đạt muộn", lại thêm một nhóm chữ.
"Địa Thứ Phù (32\100): Một ngày năm luyện, bảy năm tức thành."
"32% tiến độ, đã có chút thành tựu. Trình độ này, đủ để ta vẽ được một hai tấm phù giấy..."
"Nửa tháng qua, không một tấm thành công, chỉ có thể quy về vấn đề vật liệu."
Vệ Đồ lắc đầu...
...
Mấy ngày sau.
Lại một lần nữa đoàn tụ tại Tuyên Hòa Lâu.
Đang lúc Vệ Đồ định nói ra việc mình đã đột phá Tiên thiên cảnh giới, Phó Chí Chu lại giành trước một bước mở miệng, nói ra chuyện mình đã đột phá Tiên thiên cảnh giới.
Vệ Đồ rất ngạc nhiên, nuốt lời định nói vào trong bụng, chờ đợi Phó Chí Chu giải thích.
Trước đây, dù cho hắn có nghĩ Phó Chí Chu có khả năng đột phá Tiên thiên trước hắn, thì suy nghĩ kia cũng là của chín năm trước.
Bốn tháng trước, hắn đã cùng Phó Chí Chu giao lưu về Võ đạo.
Phó Chí Chu nói rõ: chân khí Võ đạo còn đang tích lũy, ít nhất phải một hai năm nữa mới có thể tích lũy hoàn tất, đến lúc đó mới có cơ hội đi uẩn dưỡng "chân khí Tiên thiên".
Trong vòng bốn tháng ngắn ngủi.
Phó Chí Chu ngay cả chân khí Võ đạo còn chưa tích lũy xong, làm sao có thể đi đột phá Tiên thiên?
Dưới ánh mắt chăm chú của Vệ Đồ.
Phó Chí Chu giải thích: "Đột phá Tiên thiên, là do ta đã tìm nhị ca xin một viên Huyết Thực Đan, nhờ vào viên Huyết Thực Đan kia, ta mới đột phá Tiên thiên cảnh giới..."
"Huyết Thực Đan?" Nghe vậy, Vệ Đồ thầm nhíu mày, nhưng cũng không biết nên nói gì cho thỏa đáng.
Mỗi người có mỗi sự lựa chọn.
Nỗi lo của hắn về sự không tốt của "Huyết Thực Đan", có lẽ với Phó Chí Chu lại không là gì cả.
Rốt cuộc, Phó Chí Chu không giống như hắn, nếu số vận của nó không đủ, không nhất định có thể đạt đến cảnh giới Tiên thiên trong mấy năm sau, thậm chí cả cuộc đời.
Vậy thì xem ra, Phó Chí Chu tìm Vi Phi xin "Huyết Thực Đan" để đột phá, đối với nó ngược lại là một chuyện tốt.
So với việc duyên thọ một đời, so với tương lai có cơ hội gặp được tiên duyên, một chút hậu h·o·ạ·n của "Huyết Thực Đan", không đáng gì.
"Chúc mừng tứ đệ."
Sau khi đè nén những tạp niệm trong đầu, Vệ Đồ tươi cười, chắp tay chúc mừng Phó Chí Chu.
Sau khi Vệ Đồ dứt lời, Khấu Lương và Vi Phi cũng phản ứng lại, từng người chúc mừng.
"Khi mượn Huyết Thực Đan, ta đã hứa với nhị ca, đợi khi đột phá Tiên thiên cảnh giới, nếu có cơ hội, sẽ toàn lực giúp nhị ca đột phá Tiên thiên cảnh giới..."
"Chuyện này, Phó mỗ cần phải nói cho mấy vị nghĩa huynh biết."
"Nếu không thì..."
"Sau này vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích thì không tốt."
Phó Chí Chu tiếp tục nói.
Nghe vậy.
Trong lòng Vệ Đồ hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ, Phó Chí Chu lúc xin Huyết Thực Đan của Vi Phi, vậy mà lại ưng thuận lời hứa này.
Nhưng sau khi kinh ngạc, Vệ Đồ lại không khỏi chuyển ánh mắt sang Khấu Lương và Vi Phi.
Phó Chí Chu biết rõ cảnh giới võ đạo của hắn, câu "sinh ra hiềm khích" đương nhiên không phải nhằm vào hắn... Mà là nhắm vào đại ca Khấu Lương trong bốn người, người "tụt lại phía sau lớn nhất", "không có đóng góp gì".
Trong bốn người.
Lão nhị Vi Phi đóng góp hai bộ công pháp Tiên gia, cho bọn họ cơ hội truy cầu Tiên đạo.
Còn hắn, cảnh giới Võ đạo cao nhất, thường x·u·y·ê·n chia sẻ tâm đắc tu luyện của mình, rút ngắn thời gian tu hành của mọi người.
Việc chia sẻ công pháp Tiên gia cũng xuất phát từ đề nghị của hắn.
Lão tứ Phó Chí Chu có bối cảnh và tư chất tốt nhất, cho họ sự viện trợ về nhân mạch, việc cả ba người có thể được phong quan bát phẩm ở phủ thành, không thể tách rời khỏi mối quan hệ với Phó gia.
Chỉ có đại ca Khấu Lương.
Hoàn toàn không có tiên duyên, không có nhân mạch, lại càng không có căn cốt võ đạo.
Sự giúp đỡ của hắn đối với ba người còn lại, cực kỳ ít ỏi.
Là người chân chính tu tiên hàn môn...
...
Dưới ánh mắt của Vệ Đồ.
Sắc mặt của Khấu Lương hơi trầm xuống, đầu hơi cúi, không biết đang nghĩ gì.
Còn Vi Phi thì khác, dù hắn đang kìm nén tâm trạng của mình, nhưng sự cao hứng trong lòng vẫn lộ ra, ai cũng có thể nhìn thấy được.
Rốt cuộc, đó là sự giúp đỡ của một võ sư Tiên thiên, có thể tăng rất lớn khả năng hắn đột phá cảnh giới Tiên thiên.
Thấy vậy.
Vệ Đồ do dự, không biết có nên cứu vãn đồng minh có khả năng tan rã này không.
Ba người khác t·r·ả giá.
Một người chơi miễn phí.
Mối quan hệ đồng minh như vậy, tất nhiên khó mà đi xa được.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nhớ đến cách làm của Phó Chí Chu năm đó—— khi Phó Chí Chu trở thành quan bát phẩm, dẫn trước bọn họ một khoảng lớn, cũng không vì vậy mà vứt bỏ họ, mà còn cung cấp tin tức, để họ rèn luyện võ nghệ, chuẩn bị tinh giáp, ứng phó với những trận chiến sau này.
Đại ca Khấu Lương chơi miễn phí của ba người bọn họ, là sự thật, nhưng đây là điều không thể tránh được... Không phải do bản chất của hắn.
Nếu hôm nay hắn vứt bỏ Khấu Lương, vậy ngày mai trong liên minh bốn người, lại sẽ phải vứt bỏ ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận