Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 645:, Chém giết Đinh Nhạc Chính, chỉ tội một người?

Chương 645: Giết Đinh Nhạc Chính, chỉ tội một người? Thử nghĩ, nếu như Đinh Nhạc Chính thật sự phát điên, muốn thôn phệ, đoạt xác đồng môn Nguyên Anh, để khôi phục thương thế sau trận chiến, vậy hắn chọn lựa người, tuyệt đối là tu sĩ Nguyên Anh “Giơ chân không trọng” trong môn. Vừa khéo, Tư Đồ Dương lại phù hợp điều kiện này. Cho nên, trong mắt đám tu sĩ “Nguyên Anh sơ kỳ” như Tư Đồ Dương, cái lão tổ nhập ma Đinh Nhạc Chính này còn đáng sợ hơn cả một Hóa Thần địch nhân khác là Vệ Đồ. "Không sai! Tư Đồ huynh nói không sai." "Tư Đồ hiền chất nói..... cũng có đạo lý." Cùng ý nghĩ với Phòng Hành Đoan, sau khi Tư Đồ Dương vạch mặt, nói ra nguy cơ mà bản thân đang gặp phải, đám tu sĩ Nguyên Anh tầm thường cũng lập tức lên tiếng phụ họa theo Tư Đồ Dương. Không ai nguyện ý trở thành quân lương để lão tổ Đinh Nhạc Chính khôi phục thương thế. Sau khi những tiếng phụ họa vang lên. Các tu sĩ Nguyên Anh khác tại chỗ cũng có vẻ động lòng, dường như muốn biểu lộ thái độ tán thành đề nghị của Tư Đồ Dương. Dù sao, bạn với ma như bạn với hổ, ai cũng không dám chắc, liệu mình có phải huyết thực trong mắt Đinh Nhạc Chính hay không. Hơn nữa, nếu như muốn cứ vậy mượn truyền tống trận chạy trốn, có thêm một Đinh Nhạc Chính, kẻ lúc nào cũng bị Hóa Thần tôn giả đuổi giết này, thì mức độ nguy hiểm của việc bỏ trốn sẽ tăng lên rất nhiều. Một vấn đề rất thực tế. Tiếp nhận, hoặc là nói cứu viện Đinh Nhạc Chính, bọn họ rất khó mà thu được bất kỳ lợi ích gì. Ngược lại sẽ làm tăng nguy cơ cho bản thân. Bọn họ cũng không tự phụ đến mức nghĩ rằng Đinh Nhạc Chính sẽ vì báo ân mà “dốc túi tương thụ” với mình, để bọn họ có thể nhờ vào đó đột phá lên cảnh giới Hóa Thần. Nhưng ngược lại, từ chối tiếp nhận Đinh Nhạc Chính... Đối với đám lão tổ Nguyên Anh này mà nói, sẽ có nhiều cái tốt hơn. Có lẽ, sau khi Đinh Nhạc Chính bị đuổi giết đến chết, vị Hóa Thần tôn giả này sẽ không tìm đến Thánh Nhai Sơn gây phiền phức nữa. Đương nhiên, bọn họ cũng không lạc quan đến mức nghĩ rằng “Vệ Đồ” sẽ bỏ mặc Thánh Nhai Sơn, không diệt cỏ tận gốc mà là sau khi họ mượn truyền tống trận cực xa trốn chạy, thì “Vệ Đồ” sẽ không kiên nhẫn đuổi giết. “Nếu chư vị đã có quyết định, vậy bản tọa cũng không nên cự tuyệt kết quả chung.” Sau khi những tiếng phụ họa ngừng lại, Phòng Hành Đoan liếc nhìn Tư Đồ Dương, âm thầm thở dài một tiếng, rồi với tư cách chưởng giáo, nói ra lời này. Hắn là chưởng giáo mới được lão tổ Đinh Nhạc Chính tự tay nâng đỡ. Nếu như tình thế cho phép, hắn cũng không muốn phản bội Đinh Nhạc Chính. Nhưng bất đắc dĩ, lần này Đinh Nhạc Chính vì trốn tránh sự truy sát mà làm những chuyện quá mức khiến người khác phải kiêng kỵ. Nhân tâm trong tầng lớp cao của Thánh Nhai Sơn đã tan rã. Hắn dù có kiên trì thì cũng không có ý nghĩa gì. Trái lại, “bỏ qua” một mình Đinh Nhạc Chính, sau này khôi phục lại đạo thống của Thánh Nhai Sơn mới là việc mà một chưởng giáo như hắn nên làm lúc này. Nghĩ đến đây, Phòng Hành Đoan hít sâu một hơi, nói tiếp: “Truyền pháp lệnh của bản tọa, mở truyền tống trận cực xa, tất cả Nguyên Anh của bổn môn...... lập tức chạy nạn.” “Đồng thời, những người chạy nạn, phải chém hết đám huyết tộc đời thứ ba, để phòng người khác truy sát.” Giọng nói vừa dứt. Các tu sĩ Nguyên Anh trong điện đều nghiêm mặt lại, nói một câu “Xin nghe pháp lệnh” rồi hóa thành những đạo độn quang, biến mất trong đại điện, không một bóng dáng..... Chờ mọi người đi hết, Phòng Hành Đoan đứng dậy từ pháp tọa, hắn liếc nhìn về phía sâu trong Thánh Nhai Sơn, nơi mọi người đang mở ra “Truyền tống trận cực xa”, sau khi suy tư một lát, gỡ chiếc “Hoa sen kim quan” tượng trưng cho vị trí chưởng giáo, hướng sơn môn Thánh Nhai Sơn, bay tới. Bây giờ, tất cả mọi người đều có thể đi, chỉ có hắn là chưởng giáo Thánh Nhai Sơn, là không thể đi. Thánh Nhai Sơn được coi là chính đạo đạo môn thứ nhất của Đại Thương tu giới, muốn trở thành chưởng giáo Thánh Nhai Sơn, ngoại trừ được lão tổ Đinh Nhạc Chính nhìn trúng..... còn cần phải được mọi người ủng hộ. Mà hắn, vừa hay đáp ứng đủ yêu cầu này. Thời thiếu niên, hắn đã nổi danh Thánh Nhai Sơn bằng "tấm lòng hiệp nghĩa", nổi danh ở Hải Châu, Tiêu Quốc, đến lúc Kim Đan, Nguyên Anh, lại bằng danh “lo liệu chính khí”, được vạn tu kính trọng. Tiếng thơm này, hắn không biết liệu có phải là do ngụy trang mà có được không, vì thời gian quá lâu rồi...... Nhưng hắn biết rõ, Thánh Nhai Sơn không thể không có người nhận chết. Một môn phái chính đạo mà không có ai nhận chết vì đạo nghĩa thì tuyệt đối sẽ bị người đời phỉ nhổ, khinh bỉ. Huống chi, lão tổ Đinh Nhạc Chính lại gây ra chuyện sát nghiệt như thế. Nếu như hắn không nhận chết, dù là những cao tầng Nguyên Anh như Tư Đồ Dương trốn thoát thành công thì Thánh Nhai Sơn sau này cũng khó mà phục hưng, cũng khó mà trở thành đạo môn thứ nhất. Tóm lại, không xứng! Một môn phái như vậy là xấu xa, là đáng hổ thẹn. Mọi người đều sẽ nhớ kỹ, cao tầng Nguyên Anh của Thánh Nhai Sơn đều bỏ chạy, chỉ để lại người thân, đệ tử bị người tàn sát. Còn hắn, một vị chưởng giáo bỏ lại môn phái mà đi sẽ bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, để cho người đời chế giễu, mỉa mai. “Nếu trước kia, ta không có lòng tham, tiếp nhận vị trí chưởng giáo này, thật là tốt biết bao.....” Phòng Hành Đoan than thở trong lòng, hắn rất hâm mộ đám cao tầng Nguyên Anh như Tư Đồ Dương không có gánh nặng trách nhiệm, có thể tùy ý đào tẩu. Đáng tiếc, hắn hết lần này đến lần khác lại gánh trọng trách chưởng giáo. Sơn môn Thánh Nhai Sơn không cách xa đại điện ở hậu sơn là bao, dưới tốc độ bay của Phòng Hành Đoan, chỉ trong khoảng ba, bốn nhịp thở là đã tới. Trong khoảnh khắc vừa đến, Phòng Hành Đoan cũng mượn hộ tông đại trận của Thánh Nhai Sơn, cảm ứng được Vệ Đồ và Đinh Nhạc Chính hai người đang đuổi bắt nhau ở phía xa. Năm trăm dặm. Bốn trăm dặm. Ba trăm dặm..... Hai người Vệ Đồ đang không ngừng tiếp cận Thánh Nhai Sơn. Hơn nữa, theo quan sát của Phòng Hành Đoan, nhiều nhất chỉ cần đến hơn một trăm dặm nữa thì Đinh Nhạc Chính sẽ bị “Vệ Đồ” phía sau đuổi kịp. "Hành Đoan! Mau ra đây giúp ta!" Lúc này, Đinh Nhạc Chính cũng nhìn thấy Phòng Hành Đoan đang ẩn nấp trong hộ tông đại trận, trong lòng mừng rỡ, vội vàng hô lên. Tu sĩ Đại Nguyên Anh, khó chống lại được uy của Hóa Thần! Nhưng nếu hắn có được thêm một huyết thực nữa, mượn đó mà đào thoát khỏi sự truy sát của Vệ Đồ, trốn vào trong môn thì có thể nghi ngờ là một chuyện có thể thực hiện. Chỉ là — Sau tiếng la truyền âm, Đinh Nhạc Chính lại phát hiện, sắc mặt của Phòng Hành Đoan không hề thay đổi, đáy mắt thậm chí còn thêm vài phần lạnh lùng so với trước. Sắc mặt hắn khó coi, hắn biết rõ, nhất định là do hắn cướp đoạt tinh huyết của các tu sĩ dọc theo đường đi, khiến cho các tu sĩ trong môn của Phòng Hành Đoan xem hắn như hổ đói. “Sớm biết thế, lão tổ ta nên trồng Hồn Khế cho các ngươi, đối đãi với các ngươi như ma đạo vậy.” Đinh Nhạc Chính thầm mắng trong lòng. Cùng lúc Đinh Nhạc Chính đang thầm mắng thì trong khoảnh khắc đó, Vệ Đồ người đã truy đuổi Đinh Nhạc Chính suốt mấy ngày, độn quang lóe lên, cuối cùng cũng đuổi kịp Đinh Nhạc Chính, chắn trước mặt hắn. Trong một khắc tiếp theo. Hai đạo “Thanh Đế Trảm Sinh kiếm” cùng “Huyền Linh Kim Liên” đồng thời xuất hiện từ đầu ngón tay Vệ Đồ, vây công Đinh Nhạc Chính. Thanh Đế Trảm Sinh Kiếm tuy là thủ đoạn thông thường của hắn, nhưng đối phó với Đinh Nhạc Chính bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà thì có thể gọi là sát chiêu. Thấy hai đạo kiếm khí cao trăm trượng cùng “Huyền Linh Kim Liên”, thứ đã từng làm mình chịu không ít đau khổ đang đánh tới, sắc mặt Đinh Nhạc Chính đột biến, đành phải tạm lui về một khu vực an toàn khác. Nhưng khu vực an toàn này vừa hay lại là “vây ba thiếu một” do Vệ Đồ cố ý chừa lại, dùng trăm lần không chán. Hô! Hô! Chỉ thấy, khi Đinh Nhạc Chính vừa khởi hành bỏ chạy, thì hai cánh sau lưng Vệ Đồ rung lên, trong nháy mắt liền xuất hiện ở nơi Đinh Nhạc Chính lui về, giơ nắm đấm lên, hung hăng đánh một cú. "Phốc oa!" Bị một đòn nghiêm trọng này, linh thể Nguyên Anh của Đinh Nhạc Chính có dấu hiệu rách nát, bị ép phun ra vài ngụm tinh khí Nguyên Anh, hơn nữa những “Huyết đan” nuốt trước đó cũng phun ra bảy, tám viên. "Vệ Đồ, hà tất phải ép người quá đáng. Đinh mỗ tuy có cầm tù một con một cháu của ngươi, nhưng cũng chưa từng giết qua hai người bọn họ." Sắc mặt trắng bệch, Đinh Nhạc Chính giở bài tình cảm, ý xin tha thứ ẩn hiện trong giọng nói. Nhưng Vệ Đồ từng trải sa trường sao có thể động lòng, không nhìn ra đây chỉ là kế dây dưa của Đinh Nhạc Chính. Hắn không hề dừng lại, trên người kim quang hiện lên, ngưng tụ thành một cây trường thương màu vàng, nắm chặt tay phải, đâm thẳng vào giữa mi tâm linh thể Nguyên Anh của Đinh Nhạc Chính, chuẩn bị một kích chí mạng. Những kim quang này do "Linh thân" của hắn biến thành, có sức mạnh thân thể cực hạn, đối với thần hồn bên trong Nguyên Anh của Đinh Nhạc Chính uy hiếp cực lớn. Nhưng ngay lúc này. Đã thấy Nguyên Anh của Đinh Nhạc Chính đột nhiên hóa thành một vũng máu, từ đó chia thành hai, né tránh được cú đánh này. Sau khi thoát được, vũng huyết thủy này bỗng ngưng lại thành một mũi tên, bắn ngược lại về phía mi tâm hắn. "Đoạt xá?" Trong nháy mắt, Vệ Đồ đã đoán ra được ý định của Đinh Nhạc Chính. Bây giờ, pháp thể của Đinh Nhạc Chính đã mất, nếu ở trong thức hải của hắn tiến hành cuộc chiến đoạt xá, so đấu thần hồn thì chắc chắn sẽ làm giảm ưu thế trên chiến trường của hắn. Đương nhiên, việc ưu thế của hắn bị giảm không có nghĩa là sau khi Đinh Nhạc Chính tiến hành đoạt xá sẽ có phần thắng. Chỉ có điều, phương pháp này hiện tại là lựa chọn duy nhất của Đinh Nhạc Chính để làm bị thương hắn nặng. "Cản!" Đôi mắt Vệ Đồ thoáng qua vẻ lạnh lẽo, thần thức hắn khẽ động, kim quang linh thân hiện lên, hóa thành một vòng bảo hộ chắn phía trên trán hắn, trong lúc mũi tên màu máu của Đinh Nhạc Chính sắp đụng vào thì lại từ đó duỗi ra năm ngón tay, bắt thẳng vào mũi tên màu máu. Lần này, Đinh Nhạc Chính không kịp hóa thành "Huyết thủy" như lúc nãy để né cú đánh này của hắn. Dưới bàn tay ngưng tụ từ kim quang linh thân, mũi tên màu máu bị đốt đến xèo xèo bốc khói, một lần nữa biến thành linh thể Nguyên Anh trước đây của Đinh Nhạc Chính. Chỉ là, đến lúc này. Dục vọng cầu sinh của Đinh Nhạc Chính vẫn rất đáng kinh ngạc, hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, chia thần hồn trong thể thành mười mấy phần, bỏ lại linh thể Nguyên Anh mà bỏ trốn. Thấy vậy, Vệ Đồ cũng không ngạc nhiên, hắn híp mắt, lạnh lùng gầm lên một tiếng, đưa tay chụp về phía dưới. Trong chốc lát, một bàn tay khổng lồ màu xanh biếc, lớn mấy trăm trượng xuất hiện trên không, che khuất mọi con đường chạy trốn của hơn mười đạo tàn hồn kia của Đinh Nhạc Chính. Tiếp theo, bàn tay màu xanh biếc nắm chặt thành quyền, pháp lực mênh mông trong đó trong nháy mắt đã nghiền nát mười mấy đạo tàn hồn. Tuy nhiên, trong đám tàn hồn này, Vệ Đồ vẫn chừa lại một đạo, chuẩn bị lát nữa để dùng sưu hồn. Sau khi làm xong những việc này. Trong nháy mắt, linh thể Nguyên Anh của Đinh Nhạc Chính đang bị “kim quang linh thân” của hắn bao vây nhất thời vỡ vụn như đồ sứ, đồng thời từ bên trong bắn ra những giọt tinh huyết đỏ tươi. Chợt, ánh mắt Vệ Đồ nhìn về phía Thánh Nhai Sơn đã bố trí xong hộ tông đại trận, hắn bay trên không trung, từng bước một tiến về sơn môn Thánh Nhai Sơn. Khi đi đến sơn môn Thánh Nhai Sơn. Tinh huyết do linh thể Nguyên Anh của Đinh Nhạc Chính tán loạn cũng nhỏ xuống phía trên màn ánh sáng trận pháp của Thánh Nhai Sơn. Tí tách! Tí tách! Mấy giọt tinh huyết này đặc biệt nổi bật trên màn ánh sáng ngũ sắc. Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm thần của các tu sĩ Thánh Nhai Sơn cũng từ từ lặng xuống, bọn họ đều nhận ra ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, một bầu không khí yên tĩnh như chết. Trước kia, bọn họ sợ lão tổ Đinh Nhạc Chính trở về tông môn, dùng bọn họ làm huyết thực để khôi phục thương thế, trốn tránh sự truy sát của “Vệ Đồ”. Nhưng bây giờ, khi lão tổ Đinh Nhạc Chính đã chết... bọn họ cũng cảm thấy hy vọng cuối cùng của mình.... cũng không còn nữa. Tuy nhiên, một khắc sau, sau khi một giọng nói trong trẻo vang lên, trong lòng bọn họ, hy vọng lại một lần nữa được thắp lên. "Chưởng giáo Thánh Nhai Sơn, Phòng Hành Đoan gặp qua Vệ tôn giả." Phòng Hành Đoan bay đến đỉnh màn ánh sáng trận pháp, cách màn ánh sáng trận pháp dày chừng ba trượng, trịnh trọng cúi người hành lễ với Vệ Đồ trước mặt, cung kính nói. "Tiểu phái không biết lão tổ của phái ta đã đắc tội gì với Vệ tôn giả, nhưng nếu Vệ tôn giả có thể được, có thể chăng chỉ tội một người, tha cho đám tu sĩ của phái ta...." Phòng Hành Đoan giả vờ hồ đồ, nói xong câu này trước mặt mọi người rồi chậm rãi quỳ xuống, dập đầu một cái với Vệ Đồ. "Chưởng giáo...." Thấy vậy, các tu sĩ Thánh Nhai Sơn buồn bã, có những người đa sầu đa cảm, thậm chí đã rơi lệ, nước mắt thấm ướt vạt áo dài. Chỉ là, bọn họ không biết. Trước một khắc, trong hội nghị cấp cao, bọn họ đã trở thành vật hi sinh được đám cao tầng Nguyên Anh thương nghị đến. Nếu biết chuyện này, có lẽ thái độ của họ đối với việc Phòng Hành Đoan quỳ xuống sẽ khác đi. "Chỉ tội một người?" Nghe vậy, Vệ Đồ cười lạnh, hắn mặt lạnh lẽo nhìn Phòng Hành Đoan, lạnh giọng nói: “Trước kia sau khi Vệ mỗ cùng lão tổ các ngươi ký kết quân tử ước hẹn, hơn hai trăm năm nay, nhưng chưa từng gặp qua phái của ngươi chỉ tội một người với Vệ mỗ?” Nếu như trước kia Đinh Nhạc Chính tuân thủ lời hứa, không ra tay với tu sĩ Vệ gia, thì dù hắn có kết thù với Đinh Nhạc Chính, cũng sẽ không vì thế mà trách tội các tu sĩ khác của Thánh Nhai Sơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, Đinh Nhạc Chính không phải vậy. Sau khi đột phá Hóa Thần, hắn tự cao tự đại, vi phạm ước hẹn quân tử này. Hơn nữa, hắn cũng chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua, khi Đinh Nhạc Chính giam cầm đám tu sĩ Vệ gia, thì chưởng giáo "Phòng Hành Đoan" hay là các tu sĩ khác của Thánh Nhai Sơn có ra mặt vì lẽ phải. Nếu như có thì hắn cũng sẽ "chỉ tội một người". Giọng nói vừa dứt. Mặt Phòng Hành Đoan đỏ lên vì xấu hổ, cổ họng hắn nghẹn lại, không nghĩ ra bất cứ lý do gì để giải thích. “Nếu Vệ tôn giả muốn đại khai sát giới, có thể hay không thả người vô tội..... lấy mạng vãn bối ngăn cản?” “Vệ tôn giả cũng đã thấy, phái ta không hề trợ Trụ vi ngược, ngược lại còn giúp Đinh Nhạc Chính.” Phòng Hành Đoan hành lễ rồi lại nói tiếp. Vừa rồi, hắn không giúp Đinh Nhạc Chính, ngoại trừ kiêng kị việc Đinh Nhạc Chính xuống tay với đồng môn thì cũng nhìn ra Đinh Nhạc Chính nhất định bị Vệ Đồ chặn lại, khó mà về Thánh Nhai Sơn. Tùy tiện giúp đỡ Đinh Nhạc Chính, ngoại trừ sẽ làm lộ sơ hở của hộ tông đại trận Thánh Nhai Sơn, không còn tác dụng gì khác. Mà một khi hộ tông đại trận có sai sót, việc Tư Đồ Dương và các cao tầng Thánh Nhai Sơn khác muốn trốn thoát thì chắc chắn sẽ rất khó khăn. Tuy là vậy nhưng hắn cũng không ngại dùng việc này để cầu xin Vệ Đồ. Nghe đến những lời này, Vệ Đồ không khỏi nhíu mày, hắn chăm chú nhìn Phòng Hành Đoan, không nhìn ra được bất kỳ sự khác lạ nào trên người người này, dường như người này thật sự không sợ chết vậy. Mà lúc này, sau khi nói xong câu này, Phòng Hành Đoan cũng đã đứng dậy, nắm pháp lực trong lòng bàn tay, chụp về phía đầu mình. Ngay sau một kích này. Trong nháy mắt, Phòng Hành Đoan "phụt" một tiếng, giống như bao tải bị đập bay ngược ra ngoài. Đến khi cân bằng lại được thân thể thì đã thấy khí tức trên người hắn đã từ Nguyên Anh hậu kỳ hạ xuống "Nguyên Anh trung kỳ". Hắn đã tự phế đi một tầng tu vi. "Không biết Vệ tôn giả có thể hài lòng không?" Phòng Hành Đoan lau vết máu trên khóe miệng, tiếp tục chấp chưởng chụp vào trán mình. Cảnh giới của hắn lại giảm, rơi xuống Nguyên Anh sơ kỳ. "Chưởng giáo...." "Chưởng giáo....." Thấy cảnh này, các tu sĩ Thánh Nhai Sơn đã không thể nào nhịn được nữa, có không ít người bắt đầu khóc than đau khổ. Nhưng ngay bây giờ, ngoài màn ánh sáng trận pháp, đột nhiên truyền đến một âm thanh không hợp hoàn cảnh. "Chưởng giáo Phòng hiểu rõ đại nghĩa như thế, sao không thấy các tu sĩ Nguyên Anh khác của Thánh Nhai Sơn, đến đây nhận phạt?" Tiếng nói vừa dứt. Sắc mặt của Phòng Hành Đoan đột nhiên biến đổi, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhìn về phía sau lưng Vệ Đồ, một nữ tu đội nón lá, mặc bộ cung trang màu trắng thuần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận