Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 230 (2): Chim sẻ núp đằng sau, đối địch Bạch Chỉ

Chương 230 (2): Chim sẻ nấp đằng sau, đối địch Bạch Chỉ-----------------Tá Sơn Lĩnh, nơi miệng hang. Dưới mặt đất trong huyệt động. "Kỳ quái, sao người chạy ra đầu tiên lại là Bạch Chỉ?" Giả Thiên Long trông thấy Bạch Chỉ xong, cũng cảm thấy khó hiểu. Hắn hợp tác với Bạch Chỉ đã lâu, so với Vệ Đồ, hắn biết rõ thực lực Bạch Chỉ kinh khủng cỡ nào. Nàng đối chiến Quỷ La Ma Chủ - một kẻ Kim Đan đỉnh phong, cũng chưa chắc rơi xuống thế yếu. Nếu thêm cả tuyệt học của phái Thiên Nữ, có khi còn phản sát được Quỷ La Ma Chủ. "Rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì bên trong nội vực Thái Hư cảnh?" Giả Thiên Long nghi hoặc không hiểu. "Bất quá, nàng hiện giờ bị trọng thương, đó chính là cơ hội của ta." Giả Thiên Long mắt lộ sát cơ, chuẩn bị tùy thời ra tay, chém giết Bạch Chỉ. Thực lực mạnh, đồng nghĩa với thu hoạch lớn. Theo phán đoán của hắn, lúc này Bạch Chỉ không những bị trọng thương, mà còn trúng phải linh độc Thất Tinh Hải Đường trong nội vực Thái Hư cảnh. "Ai đó?" Đúng lúc này, Bạch Chỉ đang lẩn trốn bỗng nhiên cảm nhận được, phía trước miệng hang có người đang phóng thích sát ý về phía nàng. Nàng ngẩng trán, đôi mắt đẹp cẩn thận nhìn bốn phía, đồng thời hai tay mềm mại tản ra ánh linh quang màu trắng nhạt. Giấu mình ở miệng hang, Giả Thiên Long ngẩn người, không hiểu mình đã giấu kỹ thế rồi, sao Bạch Chỉ vẫn cảm nhận được. "Có lẽ Bạch Chỉ có thiên phú cảm ứng tốt." Giả Thiên Long tự nhủ. Đã bị phát hiện, Giả Thiên Long dứt khoát không giấu giếm nữa, hắn tế ra một thanh thiền trượng màu vàng nhạt, xông ra khỏi lòng đất hang động, trực tiếp chém giết Bạch Chỉ. Đều là cáo già cả, lúc này hắn coi như giải thích với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cũng không dễ tin lời dối trá của hắn. Chỉ có phân định thắng bại mới có đường sống - Thọ nguyên của hắn không còn nhiều, đường sống khác với hắn cũng không khác gì đường chết. "Là ngươi, Giả Thiên Long?" Bạch Chỉ nhìn thấy Giả Thiên Long còn sống thì rất giật mình. Nhưng sau thoáng giật mình, Bạch Chỉ cũng không quên phản kích, nàng khẽ quát một tiếng "Chiết Sinh Thủ", hai lòng bàn tay ngọc lập tức quang mang đại thịnh. Giống như khi Tư Tình đối chiến với Vệ Đồ. Hai tay Bạch Chỉ còn mạnh hơn cả hai tay Tư Tình, cho dù đối mặt với pháp khí tam giai trong tay Giả Thiên Long, cũng không hề rơi xuống thế yếu chút nào. Hai người giao chiến hơn mười chiêu. Giả Thiên Long tuổi cao liền bị Bạch Chỉ đánh cho liên tiếp bại lui, phần ngực bụng cũng bị Bạch Chỉ xé toạc một lỗ lớn, không ngừng chảy máu. Nhưng trông Giả Thiên Long như sắp thua, lại không hề chán nản, vẫn một bộ chiến ý sục sôi, càng đánh càng mạnh mẽ. Vừa rồi khi đối địch, Giả Thiên Long đã phát hiện tu vi Bạch Chỉ đang bị linh độc ăn mòn, không ngừng giảm sút. "Mau chóng phân ra thắng bại thôi." Bạch Chỉ nheo mắt, liếc nhìn Giả Thiên Long. Đối với Giả Thiên Long, nàng không quá kiêng kỵ, nhưng còn có truy binh ở sau lưng, nàng không dám ở lại đây quá lâu. "Giả đạo hữu, ta với ngươi có thù oán gì? Sao ngươi lại chặn đường ta?" Bạch Chỉ vừa thôi động bí thuật, trấn áp linh độc trong cơ thể, vừa dò hỏi Giả Thiên Long, "Chặn đường ta, ngươi chẳng được lợi lộc gì đâu." Nàng nghĩ mãi không ra, Giả Thiên Long sắp chết đến nơi rồi, giết nàng thì có ích gì chứ. Không những vô ích, mà còn gây họa lớn cho Xích Tùng Giả gia của Giả Thiên Long. Cần biết rằng, trăm năm trước, Xích Tùng Giả gia phản bội Trịnh quốc chạy trốn, là phái Thiên Nữ thu lưu và che chở họ. "Việc này, mong Giả mỗ được thứ lỗi khó mà báo cho." Giả Thiên Long liếm môi, cười đáp. Hắn sao có thể báo cho Bạch Chỉ chuyện Xích Tùng Giả gia có được "Xà Hạc Hoán Mệnh thuật". "Xà Hạc Hoán Mệnh thuật" có thể giúp tu sĩ kéo dài thọ mệnh 100 năm. Chỉ là mấu chốt để triển khai thuật này là cần đem hai tu sĩ có cảnh giới tương đương thọ hơn 200 tuổi, dùng bí thuật đặc thù, luyện hóa thành xà hạc sinh thung. Hắn đang ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, mà tu sĩ Kim Đan hậu kỳ phần lớn là những nhân vật có tên tuổi. Dù là tán tu hay tu sĩ tông môn, đều không dễ đối phó. Nếu không có bí cảnh đặc thù như Thái Hư cảnh, hắn cũng không dám hạ quyết tâm. Mà một khi kéo dài thọ mệnh trăm năm, biết đâu đấy Giả Thiên Long hắn có thể đột phá Nguyên Anh, trở thành tu sĩ Nguyên Anh trong 100 năm tới. "Đã không nói, vậy ngươi đi chết đi." Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng, trong hai con ngươi bùng lên sát ý. Câu nói vừa dứt. Bạch Chỉ vốn còn đứng tại chỗ, liền như một mũi tên lao nhanh đến chỗ Giả Thiên Long. Thân hình nàng cực nhanh, tu sĩ Kim Đan bình thường khó mà bắt kịp, chỉ thấy toàn tàn ảnh. Thấy vậy, Giả Thiên Long không hề hoang mang, hắn lấy ra một lá phù lục màu vàng, dẫn động phù lực, trên người lập tức có một vòng bảo hộ màu vàng ngưng thực, vững vàng bảo vệ hắn. "Phù lục tứ giai?" Vệ Đồ trốn ở một bên kinh ngạc thốt lên. Hắn không ngờ rằng, Giả Thiên Long lại có lá phù lục phòng ngự tứ giai trên người, xem như át chủ bài. Phải biết rằng, khi đạt tới cảnh giới Kim Đan, Giả Thiên Long - lão tổ của gia tộc Kim Đan, cũng không khác gì các tán tu Kim Đan bình thường, thuộc hạng "quỷ nghèo" trong giới Kim Đan. "May mà trước đó Bạch Chỉ phát hiện Giả Thiên Long ẩn thân ở miệng hang, nếu không để Giả Thiên Long ra tay trước, tỉ lệ thắng của Giả Thiên Long quá lớn." Vệ Đồ thầm nghĩ. Lúc nãy, việc Bạch Chỉ phát hiện sát ý thực chất là do hắn mượn Thất Thải Huyễn Nga để nhắc nhở Bạch Chỉ. Hai người này đều bị tổn thất, hắn trốn ở một bên mới có thể hưởng lợi. "Cơ hội tốt!" Nhìn thấy Giả Thiên Long dùng phù lục phòng ngự tứ giai, Bạch Chỉ không những không nóng vội mà đuôi lông mày ngược lại xuất hiện một tia vui mừng. Nàng giả vờ công kích vài lần, liền thu người lại, lao mình vào sâu trong hẻm núi, chạy trốn. Tu sĩ dùng phù lục cao giai, dù có cơ hội chuyển bại thành thắng, nhưng phù lục cao giai thường không dễ điều khiển, những tu sĩ cấp thấp rất khó mà tùy ý điều khiển được sức mạnh của nó. Do đó, Giả Thiên Long dùng phù lục tứ giai, tuy khả năng phòng ngự tăng lên nhiều nhưng tốc độ di chuyển lại giảm đi không ít. Chỉ trong nháy mắt. Bạch Chỉ đã bộc phát bí thuật, chạy trốn vào sâu bên trong Tá Sơn Lĩnh, và đã đi được gần một dặm. Nếu không phải môi trường đặc thù của Tá Sơn Lĩnh, thì với tốc độ của Bạch Chỉ, lúc này có lẽ đã không thấy tăm hơi. "Ha ha! Linh độc đã ngấm vào cơ thể, cho dù ngươi trốn vào Tá Sơn Lĩnh cũng không trốn được xa." Giả Thiên Long cười lạnh một tiếng, thu lại phù lục tứ giai, đuổi theo Bạch Chỉ. Nhưng mà -- Ngay khi Giả Thiên Long vừa thu lại phù lục phòng ngự tứ giai, một pháp khí hình trăng tròn lại đột ngột từ mặt đất bắn lên, xuyên qua nửa thân trên của Giả Thiên Long. "Không!" Giả Thiên Long hét thảm một tiếng, đầu và thân tách rời nhau, từ không trung rơi xuống, máu tươi vương vãi khắp nơi. "Ngươi…ngươi thật là âm hiểm..." Đầu Giả Thiên Long rơi xuống đất, vẫn còn vài hơi thở, đôi mắt đục ngầu của hắn nhìn chằm chằm Bạch Chỉ đang xoay người trong hẻm núi, yếu ớt nói. Hắn không ngờ Bạch Chỉ đã trúng linh độc mà còn giáng cho hắn một đòn hồi mã thương, cố ý lừa hắn gỡ bỏ phù lục tứ giai. "Lão già, yên lành mà chết già không được sao, cứ thích đối đầu với ta, với bản lĩnh đó của ngươi, còn có thể tác oai tác quái trong chính đạo của Trịnh quốc, nhưng trong Ma đạo chỉ như trẻ con ba tuổi." Bạch Chỉ lộ vẻ khinh thường, thuận miệng mỉa mai vài câu rồi chuẩn bị đi ra khỏi Tá Sơn Lĩnh, lấy lại pháp bảo bản mệnh của mình, cũng như thu hoạch sau khi giết Giả Thiên Long. Chỉ là -- Ngay lúc này. Trên bầu trời vang lên tiếng ưng gáy. Một con linh điêu màu vàng từ trên không trung bay xuống, trực tiếp tha đi thi thể Giả Thiên Long. Tứ giai phù lục trên tay hắn, cùng với thiền trượng màu vàng nhạt vừa rồi, cũng bị linh điêu dùng linh lực bao bọc, mang theo bên mình. "Liệt Không Điêu?" Bạch Chỉ lập tức nhận ra chủng loại của Liệt Không Điêu, nàng biết rõ, trong tay tu sĩ Huyết Thần Giáo có loài linh điêu này. "Thật to gan! Dám cướp chiến lợi phẩm của ta." Bạch Chỉ giận dữ, hai bàn tay mềm mại từ trắng nõn đã chuyển thành màu huyết ngọc. Lúc này, nàng hận Liệt Không Điêu, hận kẻ đang ẩn mình trong chỗ tối, cướp giết Giả Thiên Long trước nàng. So với Giả Thiên Long, chủ nhân Liệt Không Điêu này rõ ràng bỉ ổi hơn. Chỉ là, Bạch Chỉ tuy tức giận nhưng không bị phẫn nộ làm mờ mắt, trực tiếp lao lên, ngăn Liệt Không Điêu lại, giành lại bảo vật trên người Giả Thiên Long. Thứ nhất, truy binh sắp tới rồi, nàng mà dây dưa với "Vệ Đồ" nữa thì hậu quả khó lường. Thứ hai, kẻ lộ diện lúc này chỉ là Liệt Không Điêu, còn chủ nhân của Liệt Không Điêu thì vẫn chưa lộ diện. Tu vi khó đoán, thực lực khó lường. "Rút lui trước đã!" Thấy mình mắng chửi xong mà chủ của Liệt Không Điêu vẫn không xuất hiện, Bạch Chỉ tức giận liếc nhìn sau lưng, rồi thúc bí thuật, thu hồi "Pháp khí trăng tròn" của mình nhanh chóng chạy về phía đầu kia của Tá Sơn Lĩnh. Sau một nén hương. Chờ khi Bạch Chỉ trốn sâu vào trong Tá Sơn Lĩnh được một đoạn rồi, Vệ Đồ mới hiện thân từ gần lối vào hẻm núi. Mặt hắn lộ vẻ trầm tư, nhìn thoáng bóng lưng Bạch Chỉ ở xa rồi suy nghĩ một lát, cũng phi thân vào Tá Sơn Lĩnh. Đến đoạn đường trong thông đạo của Tá Sơn Lĩnh. Bạch Chỉ cảm nhận được Vệ Đồ đuổi theo, nàng quay đầu lại nhìn thoáng Vệ Đồ đang cải trang thành "Nam tu áo xanh" thì lông mày dựng thẳng lên: "Đạo hữu thật gan dạ, mới là Kim Đan sơ kỳ, mà đã dám cướp chiến lợi phẩm của ta." "Giao ra phù lục tứ giai đó, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng." Nàng nói dối. Lúc này, nàng cũng không thấy kinh ngạc khi Vệ Đồ đột ngột xuất hiện. Dù sao Giả Thiên Long chặn đường nàng trước đó cũng không thể chết mà sống lại. "Thật chứ?" Mặt Vệ Đồ lộ ra vẻ hứng thú, hỏi một câu. Bạch Chỉ nhìn thấy vẻ mặt Vệ Đồ thì biết hắn đang trêu đùa mình, nàng cau mày nói: "Dù ta đang trọng thương nhưng cũng không phải là Kim Đan sơ kỳ có thể ức hiếp, cái phù lục tứ giai đó đạo hữu có thể không trả lại cho ta, nhưng những bảo vật còn lại thì đạo hữu lấy hết đi, có hơi quá không?" Nghe rõ ý tứ trong lời Bạch Chỉ nói. Bạch Chỉ muốn hắn chia cho nàng một phần bảo vật trong túi trữ vật của Giả Thiên Long. Nếu không, Bạch Chỉ cho dù không màng đến tính mạng, cũng sẽ liều với hắn đến cùng. "Lời đạo hữu có lý." Vệ Đồ giả bộ suy tư rồi gật gù nghiêm túc. "Chỉ có điều, trong túi trữ vật của Giả Thiên Long vẫn còn pháp lực lạc ấn, bằng tu vi của ta thì không thể giải được trong một sớm một chiều, chờ khi ra khỏi Tá Sơn Lĩnh này rồi, giao cho Bạch đạo hữu có được không?" Vệ Đồ dùng giọng thương lượng nói. Khi giao chiến giữa Bạch Chỉ và Giả Thiên Long, cả hai bên đều xưng tên. Vì thế lúc này hắn xưng hô với Bạch Chỉ là "Bạch đạo hữu" cũng không quá đột ngột, cũng không sợ làm lộ việc Phó Lân là nội gián. Bất quá, việc Liệt Không Điêu xuất hiện -- Vệ Đồ cũng không rõ liệu Bạch Chỉ có nắm thông tin của hắn hay không, có thể nhờ Liệt Không Điêu mà nhận ra thân phận của hắn không. Dù sao, sớm ở Thiền Minh Nhai, hắn đã bị ma tu nhắm tới vì chuyện của Liệt Không Điêu. Đương nhiên, lúc này Vệ Đồ cũng không sợ việc Bạch Chỉ nhận ra thân phận của hắn -- Trước đó, nhờ di sản của Thân Đồ thượng nhân mà hắn đã tự tin bảo vệ được mình trước Quỷ La Ma Chủ. Hiện giờ lại thêm lá phù lục tứ giai của Giả Thiên Long, càng không có gì phải lo. Nghe vậy. Bạch Chỉ gật đầu nhẹ, cảm thấy hợp lý. Nàng không còn thúc Vệ Đồ nữa, chuyên tâm đi đường trong Tá Sơn Lĩnh. Lúc nãy nàng nói vậy chỉ là có chút ý định kiếm lợi thôi. Nhưng bây giờ Vệ Đồ đã lên tiếng. "Khi nãy tại hạ chú ý, Bạch đạo hữu vội vã bỏ chạy, váy áo xộc xệch. Không biết đạo hữu đã gặp phải nguy hiểm gì ở trong nội vực Thái Hư cảnh?" Vệ Đồ dò hỏi. Để tránh cho Bạch Chỉ không nói thật. Vệ Đồ bổ sung: "Tại hạ một lòng chỉ muốn rời khỏi Thái Hư cảnh, giữ được tính mạng, không để ý gì đến bảo vật. Nếu có truy binh tới, biết đâu lại có thể cùng Bạch đạo hữu liên thủ, cái này cũng chưa chắc." "Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn bè." "Là Quỷ La Ma Chủ." Bạch Chỉ nghe Vệ Đồ nói vài câu liền thẳng thắn đáp: "Quỷ La Ma Chủ là hóa thân Nguyên Anh, khi vào nội vực Thái Hư cảnh đã thi triển bí thuật Quỷ đạo, trước nuốt sư đệ của Vạn Hải chân quân là 'Chu Hàng'... sau đó lại truy sát ta, ta lúc đó mới thoát được." Trong lúc trả lời nàng đã giấu việc mình bị trúng độc Thất Tinh Hải Đường. "Quỷ La Ma Chủ? Hóa thân Nguyên Anh?" Vệ Đồ bắt được hai chữ mấu chốt, không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn khi mình được "Đạo Nhân Trì Kiếm Đồ" đưa đến hang đá dưới Huyết Đồ Hải, nếu không thì dù hiện tại hắn có tài giỏi thế nào cũng khó mà thoát kiếp. Chỉ riêng một Quỷ Anh của Thân Đồ thượng nhân đã chết nhiều năm mà đã khó đối phó như vậy, đừng nói gì đến một hóa thân Nguyên Anh của Quỷ La Ma Chủ. "Nữ tu đồng hành với ta, Bạch đạo hữu có biết sống chết thế nào không?" Vệ Đồ lại nhớ tới Bảo Tư Yến, hỏi một câu. "Nàng sao?" Bạch Chỉ liếc nhìn Vệ Đồ một cái, mỉm cười: "Nàng đã lên Hàn Tinh Thai bày tỏ lòng trung thành với Quỷ La Ma Chủ rồi, giờ là nữ nô của Quỷ La Ma Chủ. Do đó, Quỷ La Ma Chủ tha cho nàng một mạng." "Bất quá, đó cũng là số phận của nàng." "Có thể trở thành nữ nô của tu sĩ Nguyên Anh, đây cũng là tạo hóa mà nhiều người mơ ước." Bạch Chỉ lầm tưởng Bảo Tư Yến là người thân cận của Vệ Đồ, nên lời nói của nàng có ý châm biếm là phần nhiều. Đương nhiên, Bạch Chỉ cũng biết, trong Thái Hư cảnh tạm thời liên thủ với Vệ Đồ là chuyện tốt cho cả đôi bên. Chỉ là tính cách của ma tu trước nay vẫn luôn bất thường, coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên. Khi gặp hoàn cảnh hiểm nghèo này, nàng khó mà giữ miệng được. "Nếu có cơ hội, có thể cứu Bảo đạo hữu một lần." Vệ Đồ thầm nghĩ. Còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Năm xưa, khi đến Thiền Minh Nhai, hắn đã từng có ý định gia nhập ma tu. Hiện tại, Bảo Tư Yến vì bảo mạng mà chọn làm nô bộc của Quỷ La Ma Chủ. Hắn là người đồng hành của nàng, đương nhiên sẽ không vì thế mà xem thường nàng. Vận may của Vệ Đồ và Bạch Chỉ không tệ. Hai người mất hai tháng để đi hết Tá Sơn Lĩnh, và không gặp Quỷ La Ma Chủ đuổi theo. "Giả Thiên Long sắp chết rồi, bảo vật trong túi trữ vật cũng không nhiều, mấy bảo vật này ta sẽ đưa cho Bạch đạo hữu." Đến lối ra của thung lũng Tá Sơn Lĩnh, Vệ Đồ tuân thủ ước hẹn, chia cho Bạch Chỉ chiến lợi phẩm sau khi giết Giả Thiên Long. Tổng cộng bảy bảo vật. Ba bình thuốc, bốn pháp khí. Trong các pháp khí, có một "Ngọc bài màu vàng", và một mặt gương đỏ rực "Thanh đồng cổ kính". Hai bảo vật này có cả cổ vận, trông có vẻ linh quang tản mác, không phải là vật phàm. Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Bạch Chỉ vui mừng, vận chuyển pháp lực tiếp nhận bảy bảo vật. Lúc này, nàng cũng không lo Vệ Đồ giở trò ám muội gì. Với thực lực Kim Đan sơ kỳ của Vệ Đồ, còn khó lòng mà ám toán được nàng. Nhất là khi tu vi luyện thể của nàng đã là hậu kỳ tam giai. Tu sĩ bình thường khó lòng mà ám toán được nàng. Chỉ là ngay khi pháp lực của nàng vừa mới tiếp xúc với bảy bảo vật, nàng đã đột nhiên phát giác ra một cỗ linh độc quen thuộc, thuận theo pháp lực của mình mà xâm nhập vào pháp thể. "Linh độc nội vực Thái Hư cảnh?" Bạch Chỉ quá kinh hãi, vội vàng thu lại pháp lực, điên cuồng lùi về phía sau. Khi ở nội vực Thái Hư cảnh, nàng chính là bị nhiễm loại linh độc này, nên mới bị Quỷ La Ma Chủ thừa lúc sơ hở, trọng thương. Không ngờ hiện giờ, nàng lại một lần nữa trải nghiệm loại linh độc này từ tay Vệ Đồ. Chỉ là, cho dù Bạch Chỉ có nghĩ như thế nào cũng không hiểu, tại sao Vệ Đồ lại có loại linh độc này trên tay. Rõ ràng -- Từ đầu đến cuối. Vệ Đồ không hề vào nội vực Thái Hư cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận