Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 568: Hoàng tử di bảo, mệnh cách vàng tím rung động (cầu đặt mua)

Chương 568: Di bảo của hoàng tử, mệnh cách vàng tím rung động (cầu đặt mua)
Lần này, Lư Khâu Thanh Phượng trả giá tài nguyên nhìn như không ít, nhưng so với lợi ích thu được, thì số lượng lại không nhiều. Xem như lấy nhỏ thắng lớn.
“Sau này… đối đãi Phù đạo nhân, cũng phải cẩn thận mọi mặt, không thể quá đắc tội…”
Nhị sơn chủ hấp thụ bài học thất bại của nhân vật lớn Lư Khâu Tấn Nguyên. Lư Khâu Tấn Nguyên được coi là hoàng tử hiền năng của Lư Khâu nhất tộc, những quyết sách hắn đưa ra trong mấy trăm năm qua đều rất rõ ràng, so với cửu hoàng nữ Lư Khâu Thanh Phượng bình thường thì hắn mạnh hơn nhiều. Hôm nay hắn vẫn lạc, Lư Khâu Thanh Phượng cười đến cuối cùng, cũng không phải vì hắn là kẻ bất tài, mà là do hắn đã đắc tội với người không nên đắc tội. Nhưng nếu không có những mối thù trước đây...
Nhị sơn chủ cho rằng, Vệ Đồ chọn liên thủ với Lư Khâu Thanh Phượng, để ám sát Lư Khâu Tấn Nguyên là việc có xác suất không cao, rốt cuộc nhìn cách Vệ Đồ nhập chủ Ngũ Lão Sơn, không giống một tu sĩ thích gây chuyện… Sau khi g·i·ế·t c·h·ế·t Lư Khâu Tấn Nguyên.
Vệ Đồ không định ở lại chiến trường lâu, tránh việc Lư Khâu nhất tộc phát hiện hai hồn bài Nguyên Anh trong tộc vỡ nát, tìm đến đây báo thù hắn. Hắn một tay bấm pháp quyết, cởi bỏ trạng thái ngụy “Tiểu Bắc Đấu Tinh Thần thuật” 【pháp thiên tướng địa】, sau đó độn quang lóe lên, hướng thi thể của Lư Khâu Tấn Nguyên bay tới, tiện tay lấy xuống chiếc vòng trữ vật trên di thể của hắn.
A?
Ngay lúc này, Vệ Đồ chợt phát hiện, sau khi thi thể Lư Khâu Tấn Nguyên không còn pháp khí chứa đồ thì lại khó để vào không gian trữ vật mà hắn đã đánh dấu là "Giấu thi túi". Rõ ràng, hắn đã cởi xuống tất cả vòng tay trữ vật, túi trữ vật trên người Lư Khâu Tấn Nguyên, dùng thần thức kiểm tra thì hiện giờ trên di thể của hắn không thấy bất kỳ tung tích pháp khí chứa đồ nào. Pháp khí chứa đồ không thể bỏ vào bên trong pháp khí chứa đồ khác.
"Lẽ nào trong cơ thể hắn có trọng bảo?"
Trong lòng Vệ Đồ hơi động. Chỉ có một số trọng bảo, mới có thể biểu hiện ra hiện tượng bài xích pháp khí chứa đồ.
Nghĩ đến đây, mắt Vệ Đồ sáng lên, tay phải trực tiếp phá bụng Lư Khâu Tấn Nguyên, thăm dò vào trong đan điền của hắn. Bên trong cơ thể tu sĩ, ngoài hồn đạo pháp khí được đặt trong biển thần thức ra thì các pháp khí còn lại đều được cất giữ tại đan điền.
Trong chớp mắt, Vệ Đồ đã kéo ra được Nguyên Anh đã chết nằm trong trạng thái tán loạn bên trong bụng Lư Khâu Tấn Nguyên. Lúc này, Nguyên Anh đã chết kia, tay phải đột ngột nắm chặt một mầm cây màu xanh tím nhỏ chừng một tấc. Mầm cây màu xanh tím này, với trình độ luyện đan sư tứ giai của Vệ Đồ mà nói, thì cũng không nhận ra được, cũng chưa từng thấy trong điển tịch bao giờ. Bất quá, hiện giờ hắn đủ chắc chắn, chính vật này đã cản trở việc hắn bỏ di thể của Lư Khâu Tấn Nguyên vào túi trữ vật.
“Chờ một chút...”
Nhưng mà, ngay khi Vệ Đồ chuẩn bị gỡ mầm cây màu xanh tím từ tay Nguyên Anh của Lư Khâu Tấn Nguyên ra, hắn chợt phát hiện, vừa mới tiếp xúc với vật này, mệnh cách vàng tím ẩn sâu trong thức hải hắn đã khẽ rung nhẹ một chút. Tựa như nhận được sự hấp dẫn.
"Vật này có liên quan đến mệnh cách vàng tím?"
Vệ Đồ trừng to mắt, không thể tin được. Hơn năm trăm năm trước, từ khi hắn thức tỉnh mệnh cách vàng tím này từ lúc còn phàm tục, hắn đã coi nó là bí mật lớn nhất, là cơ duyên, giữ kín trong lòng, chưa từng đề cập với người ngoài. Sau khi bước vào giới tu tiên, hắn đã tìm đọc rất nhiều điển tịch, và có ý tìm kiếm lai lịch của mệnh cách vàng tím này. Chỉ là, từ trước đến giờ không có kết quả gì. Trong giới tu tiên cũng không có trường hợp đặc biệt như vậy. Nhưng hôm nay… hắn lại tìm thấy từ trên người Lư Khâu Tấn Nguyên một linh vật có khả năng hấp dẫn mệnh cách vàng tím, hoặc có thể nói, một trọng bảo khiến mệnh cách vàng tím cảm xúc?
Chỉ có điều, lúc này không phải là lúc Vệ Đồ kiên nhẫn dò xét lai lịch và công dụng của bảo vật này, sau khi trong lòng rùng mình, liền lập tức mặt không đổi sắc nhét mầm cây màu xanh tím vào trong ngực, rồi hất tay áo, một lần nữa thu thi thể Lư Khâu Tấn Nguyên vào túi trữ vật.
"Đi!" Sau khi làm xong mọi chuyện, Vệ Đồ bay đến chỗ nhị sơn chủ, Tào Mật, Phó Chí Chu, ra hiệu cho ba người bằng ánh mắt, rồi cùng nhau hóa thành độn quang, biến mất ngay tại chỗ.
Không bao lâu, mặt biển khôi phục sự yên tĩnh. Thủy triều cuốn đi, dấu vết của cuộc chiến vừa rồi cũng biến mất không còn.
Sau nửa canh giờ.
Một dải cầu vồng từ chân trời bay đến, đáp xuống mặt biển.
"Là ai? G·i·ế·t kỳ lân t·ử của Lư Khâu nhất tộc ta!" Dải cầu vồng dừng lại, một lão giả mặc cổ bào, có khí tức kinh người từ bên trong bước ra, sắc mặt âm u, tức giận nói.
Nhưng đáng tiếc là, tốc độ ra tay và rút lui của đám người Vệ Đồ thật quá nhanh, lão ra sức đuổi theo, đến đây, ngay cả chút khí tức của đám người Vệ Đồ cũng khó có thể bắt được…
Ngày hôm sau.
Bên trong đảo Nguyên Quân, Lư Khâu Thanh Phượng bị ép phải tự mình “giam cầm” trong chỗ sâu của Lư Khâu nhất tộc, từ miệng các cao tầng trong tộc, biết được tin tức Lư Khâu Tấn Nguyên đã bị người g·i·ế·t, đã bỏ mình.
"C·hết rồi?"
"Lư Khâu Tấn Nguyên c·hết rồi?"
Nhìn nội dung tín phù, Lư Khâu Thanh Phượng đầu tiên là không dám tin, sau đó trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng nồng đậm. So với Lư Khâu Tấn Nguyên, nàng không bằng anh em, có vẻ bình thường hơn rất nhiều, nhưng thân là cửu hoàng nữ của Lư Khâu nhất tộc, tâm cơ nàng không hề thấp, ban đầu không nên có biểu hiện này, nhưng vì tin tức này đối với tâm lý và tương lai của nàng ảnh hưởng quá lớn, nàng thực sự khó mà kiềm chế. Kẻ thù cũ gần ngàn năm, từ nay đã bỏ mạng, nàng vui mừng mới là điều không bình thường. Hơn nữa, lần này Lư Khâu Tấn Nguyên bỏ mạng, nàng cũng bỏ ra không ít công sức, tự nhiên có một cảm giác thỏa mãn khác.
“Không ngờ, việc này lại thuận lợi như vậy.”
Lư Khâu Thanh Phượng vui vẻ, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Nói thật, khi Vệ Đồ tìm nàng cùng mưu sự lớn, trong lòng nàng không hề kỳ vọng vào Vệ Đồ quá lớn, cho dù là về sau, Vệ Đồ cho nàng xem di thể của ba cường giả Nguyên Anh trung kỳ là Lục Dục đạo nhân, Chương Nam Khâu, lão tổ Hỏa Phần Môn… Rốt cuộc, Lư Khâu Tấn Nguyên không giống với ba người này, hắn không chỉ thực lực cao cường, mà lại khi không địch lại còn có thể đưa tin cầu viện lão tổ. Vì vậy, nàng làm tất cả những việc này, đều giống như đánh cược có tỷ lệ thắng lớn hơn.
Nhưng mà, điều mà nàng không bao giờ nghĩ đến chính là, trong ván cược mà nàng cho là tỷ lệ thắng rất nhỏ, Vệ Đồ lại thay nàng thắng!
“Vệ Đồ này không phải người thường, còn có thực lực và năng lực mạnh hơn Lư Khâu Tấn Nguyên…”
Sau khi vui mừng xong, Lư Khâu Thanh Phượng bắt đầu suy nghĩ về mọi việc cần xử lý sau cái c·h·ế·t của Lư Khâu Tấn Nguyên. Nhất là, làm thế nào để đối mặt với Vệ Đồ, "chủ ác" đã cường s·á·t Lư Khâu Tấn Nguyên. Theo như ước định của linh khế giữa nàng và Vệ Đồ: chờ Vệ Đồ g·iết c·h·ế·t Lư Khâu Tấn Nguyên xong, thì hắn sẽ đến bên cạnh nàng, trở thành cung phụng của Đông Hoa Yêu Quốc ít nhất 200 năm. Hành động này đã có thể bảo đảm Vệ Đồ sẽ là minh hữu trung tâm đáng tin cậy của nàng trong mấy trăm năm tới.
Nhưng bây giờ, Lư Khâu Thanh Phượng không chỉ muốn thành lập quan hệ minh hữu với Vệ Đồ, nàng còn muốn mối quan hệ với Vệ Đồ tiến thêm một bước. Muốn giữ chân Vệ Đồ ở Đông Hoa Yêu Quốc! Không phải vì điều gì khác, vì tương lai của Vệ Đồ thật đáng sợ, hắn là một luồng sức mạnh có khả năng phá vỡ Đông Hoa Yêu Quốc.
"Chỉ là… phải làm thế nào để thân thiết với người này?"
Lư Khâu Thanh Phượng khẽ cau mày, trong lúc nhất thời, không nghĩ ra một biện pháp nào thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận