Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 663: Hồn Ách Tà Đồng, đến Đại Viêm

Chương 663: Hồn Ách Tà Đồng, đến Đại Viêm
"Lại ở đây, gặp phải một tu sĩ Thương vực Nguyên Anh hậu kỳ?"
Hơn mười ngày sau, cách biên giới nam vực của Đại Viêm tu giới mấy ngàn dặm khu vực không người, Phùng Nguyên đang trên đường đi về phía Đại Thương tu giới bỗng dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía xa một bóng người đang được vòng sáng xanh xám bao bọc, đang điều khiển một chiếc phi toa phi độn là một nam tu áo trắng.
Phương hướng người này tới, rõ ràng chính là mục đích chuyến đi này của hắn – Thương vực.
Trong mắt tu sĩ Đại Viêm tu giới, Đại Thương tu giới chỉ là một nơi nhỏ bé, không thể gọi là tu giới, chỉ có thể coi là một vực ngang hàng với năm vực của Đại Viêm tu giới.
Thông thường mà nói, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể tự do lui tới hai nơi.
Bởi vậy, khi Phùng Nguyên nhìn thấy tu sĩ áo bào trắng này tại vùng linh khí cằn cỗi này, trong lòng kinh ngạc có thể thấy được.
Mà điều mấu chốt nhất chính là, hắn nhìn tu sĩ áo bào trắng này không phải là Ma đạo, khí tức trên người rõ ràng trong sáng, tu luyện công pháp Đạo gia cực kỳ cao thâm, lại còn rất có tiềm năng để khai thác.
Nếu là ngày khác, hắn nhìn thấy hạt giống tốt “độc thân không dựng” này, chắc chắn đã nóng lòng muốn chiêu nạp vào Cửu Quốc Minh của mình, làm khách khanh.
Chỉ là lúc này hắn đang mang chuyện quan trọng, nghĩ đến việc đến Đại Thương tu giới giết người đoạt bảo, thật sự không thể chậm trễ thời gian.
"Bần đạo là minh chủ Cửu Quốc Minh, lão tổ Thái Chân Tông, ngươi mới đến Đại Viêm tu giới, nếu có khó khăn, có thể đến Cửu Quốc Minh và Thái Chân Tông tìm kiếm sự giúp đỡ…"
Sau khi suy nghĩ một chút, Phùng Nguyên bèn quay đầu, bay lượn qua phi toa của nam tu áo bào trắng, bằng thủ đoạn cực kỳ cao siêu, đặt một chiếc lệnh bài vàng óng có khắc hai chữ “Thái Chân” lên phi toa.
Nói xong, Phùng Nguyên không ở lại lâu, tiếp tục phi nhanh đi đường, chạy đến Đại Thương tu giới với tốc độ cực nhanh.
Đối thủ là Hóa Thần tôn giả, đạo lý chậm trễ thì sinh biến hắn vẫn hiểu, không dám có chút qua loa.
"Phùng Nguyên, minh chủ Cửu Quốc Minh?"
Nhìn lệnh bài vàng óng đột nhiên xuất hiện trước mặt, cùng với thanh âm đột ngột vang lên bên tai, sắc mặt của nam tu áo bào trắng thay đổi.
Vừa rồi, hắn thế nhưng là ngay cả một bóng người cũng không cảm ứng được.
"Chẳng lẽ là... Hóa Thần tôn giả?"
Trần Đàm có chút bừng tỉnh, trước đây khi tiếp xúc với Vệ Đồ, Vệ Đồ cũng xuất quỷ nhập thần như vậy, khiến hắn khó mà dùng thần thức cảm nhận được chút gì.
"Nếu người kia là Hóa Thần tôn giả, như vậy viên lệnh bài này… Chẳng phải là cơ duyên của ta sao?"
Ánh mắt Trần Đàm lấp lánh, cầm chặt viên lệnh bài vàng óng này, trong lòng hiện ra đủ loại ý nghĩ.
"Bất quá vẫn cần cẩn thận."
"Nếu như mà bị lộ danh tiếng ở Cửu Quốc Minh, bị Vệ Đồ phát giác, vậy thì không ổn."
Trần Đàm nội thị bản thân, nhìn dòng m.á.u tươi gần như khô cạn trong cơ thể, đáy mắt lộ vẻ cừu hận nồng đậm.
Để tránh bị Vệ Đồ truy tung bằng bí thuật lấy m.á.u dẫn, hắn trên đường đi đã bị ép phải “cạo xương cắt thịt”, hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ huyết mạch với cha đẻ là Thiên Hạt lão tổ.
Điều này đối với nhục thể của hắn là tổn hại cực lớn, nếu không nhờ vào "Tử Huyết Cao Nhũ" một loại kỳ bảo có thể khiến người c.h.ết sống lại, xương mọc ra thịt mà hắn từng có được ở hội giao dịch Phi Tiên Minh thì sau kiếp nạn này, con đường tu tiên của hắn cũng coi như kết thúc.
“Vệ Đồ, nếu có cơ hội, ta nhất định ăn thịt ngươi, ngủ da ngươi... Còn có Cung Thư Lan kia, một ngày ta gặp được, nhất định phải đưa ả ta đến thanh lâu, để ả một lần nữa phải bán rẻ tiếng cười…”.
Trần Đàm trong lòng hận vô cùng, âm thầm thề.
Mục đích hắn đến Đại Viêm tu giới lần này ngoài việc nâng cao cảnh giới, đột phá Hóa Thần ra, còn là vì tích lũy thế lực cho tương lai, tìm Vệ Đồ và Cung Thư Lan, đôi gian phu dâm phụ này để báo thù.
...
Mặt khác.
Vệ Đồ đang đi đường không hề biết rằng Trần Đàm ngoài ý muốn gặp được Phùng Nguyên đến từ Đại Viêm tu giới.
Sau khi việc đuổi g.i.ết Trần Đàm không thành, trên đoạn đường tiếp theo, hắn không đi theo "đường lớn" trong trí nhớ của Đinh Nhạc Chính mà lại chuyên tìm đường nhỏ vắng vẻ mà đi.
Hắn không muốn sớm gặp Phùng Nguyên như vậy.
Dù sao, thời gian vẫn ở phía hắn.
Càng muộn gặp Phùng Nguyên một ngày, thực lực của hắn lại càng mạnh thêm một ngày.
"Thanh Đế Trảm Sinh kiếm: (63\100): Mười ngày tu luyện một lần, trăm năm ắt thành."
Ý thức của Vệ Đồ chìm đắm vào trong óc, cẩn thận quan sát trên mệnh cách màu vàng tím, hàng chữ chói mắt này.
Tiến độ sáu mươi ba, điều này có nghĩa là môn thần thông "Thanh Đế Trảm Sinh Kiếm" của hắn đã đạt đến giai đoạn có chút thành tựu, tầm mười năm nữa là có thể hoàn thành.
Đến lúc đó, hắn sẽ tự nhiên sinh ra pháp ý của thần thông này.
Loại pháp ý thần thông này, tuy trong pháp ý chỉ là pháp ý hạ đẳng, không bằng Cực Sơn pháp ý, Trọng Nham pháp ý thuộc pháp ý thượng đẳng trong quy tắc tự nhiên… Nhưng nó có thể nâng cao thực lực Hóa Thần của hắn rất rõ rệt.
Đủ để hắn chen chân vào hàng ngũ chiến lực nhất lưu Hóa Thần sơ kỳ.
Đến lúc đó, dù không cần đến bảo vật linh cao giai áp đáy hòm, Vệ Đồ tự nghĩ, hắn cũng có thể giao chiến bất bại với Phùng Nguyên.
"Còn có con ngươi yêu dị dựng đứng này..."
Trên phi chu, Vệ Đồ lật tay, lấy ra một bình thuốc có dán bùa phong ấn.
Hắn mở nút bình thuốc, một con ngươi dựng đứng màu xanh chói lọi liền lập tức phi độn ra ngoài, muốn trốn đi.
Nhưng xung quanh bình thuốc sớm đã bị thần thức của Vệ Đồ giam cầm, vì thế mà con ngươi dựng đứng yêu dị này sau khi đụng vào thành bình mấy lần, đành phải bất đắc dĩ dừng tại chỗ.
Con ngươi dựng đứng yêu dị này chính là bảo vật mà Vệ Đồ tìm thấy trên người Thiên Hạt lão tổ sau khi g.i.ết ch.ết gã.
Chỉ bất quá lúc đó thần hồn của Thiên Hạt lão tổ bị Xích Long lão tổ thôn phệ, hắn không biết lai lịch của vật này, thêm nữa Quỷ Nhãn Ma Chu cũng bị vật này nuốt… Vì vậy tạm thời phong cấm nó trong bình thuốc.
Không lâu trước, Xích Long lão tổ tỉnh lại, và hắn cũng biết được lai lịch thật sự của vật này từ miệng Xích Long lão tổ.
Vật này bắt nguồn từ hơn hai ngàn năm trước, từ một tiền bối Ma đạo nổi danh là Ma Đồng Yêu Thánh.
Ma này là một bán yêu hiếm có của Đại Thương tu giới, toàn bộ bản lĩnh của hắn đều nằm ở con ngươi dựng đứng trên mi tâm.
Năm đó, Ma này xuất thân từ tiểu phái, nhưng sau khi đột phá Nguyên Anh, thực lực liền đột ngột tăng mạnh, thậm chí một thời gian đã kìm chân ngũ phái Ma đạo, địa vị ngang bằng với ngũ phái Ma đạo.
Chỉ bất quá, Ma Đồng Yêu Thánh này kết giao không tốt, lầm tin Thiên Hạt lão tổ, bị Thiên Hạt lão tổ hạ độc g.i.ết ch.ết, c.ướp đi con ngươi dựng đứng trên mi tâm của nó, luyện thành đồ dùng của mình.
"Hồn Ách Tà Đồng!"
Vệ Đồ lẩm bẩm, gọi ra tên thật của con ngươi yêu dị này.
Hồn Ách Tà Đồng này, không phải là một loại thần thông pháp nhãn mà Ma Đồng Yêu Thánh hay Thiên Hạt lão tổ luyện chế ra, mà là một loại tiên thiên thần nhãn hình thành khi Ma Đồng Yêu Thánh được sinh ra.
Chỉ bất quá, bởi vì Ma Đồng Yêu Thánh không biết rõ lai lịch "Tổ huyết" của mình, không biết căn nguyên thật sự của “Hồn Ách Tà Đồng” này, chỉ biết được tên của con mắt này là "Hồn Ách Tà Đồng" qua tin tức được truyền thừa lại.
Theo Vệ Đồ thấy, “Hồn Ách Tà Đồng” nói chung cũng giống như “Mắt phượng” của Lư Khâu Thanh Phượng, đều là “tiên thiên thần thông” hình thành khi là hậu duệ thuần huyết.
Chỉ khác là Ma Đồng Yêu Thánh không biết mình may mắn trở thành hậu duệ thuần huyết mà thôi.
Căn cứ ký ức của Thiên Hạt lão tổ, con ngươi "Hồn Ách Tà Đồng" này có ý thức yếu ớt của riêng nó, giống như linh bảo có linh tính, chỉ cần luyện hóa thì sẽ không uy hiếp đến tu sĩ nữa.
Thần thông của vật này cũng không phức tạp.
Hắn đã từng gặp qua tại Vạn Âm Môn.
-- Thiên Hạt lão tổ từng mượn Hồn Ách Tà Đồng này để nhìn thấu vị trí nửa không gian của "Thiên Quỷ Hồn Chủng".
Nói cách khác, con ngươi này có thể bắt được sự dao động của không gian, nhìn thấu huyễn thuật, và còn có…
"Cách không nhìn vật"
Nói về cách không nhìn vật thì có vẻ không có gì cao siêu, nhiều tu sĩ cấp thấp cũng làm được bước này.
Nhưng thực chất không phải vậy.
Tu sĩ cấp thấp làm được là nhờ mượn thần thức mà mắt người thường khó mà nhìn thấy, từ đó “cách không nhìn vật”.
Mà "Hồn Ách Tà Đồng" thì khác, nó thật sự x.u.y.ê.n thủng không gian.
Nói đơn giản, chỉ cần đồng lực của Hồn Ách Tà Đồng đủ, về lý thuyết hắn có thể nhìn xuyên qua bất kỳ túi trữ vật nào của tu sĩ, nhìn thấy đồ vật được cất giấu.
Bất quá, uy lực thực sự của Hồn Ách Tà Đồng không phải là nhìn xuyên thấu không gian, mà là vượt qua không gian… g.i.ết c.h.ế.t đối phương.
Chỉ là...Con mắt này giống như Mắt phượng của Lư Khâu Thanh Phượng, uy lực đều có hạn, dù có thể vượt không g.i.ết người, nhưng nhiều nhất là g.i.ết ch.ết tu sĩ Kim Đan, còn tu sĩ Nguyên Anh nếu có phòng bị thì cùng lắm chỉ bị một vài vết thương nhẹ không đáng ngại.
Nhưng cũng may con mắt này còn tiềm lực để trưởng thành, ngày sau ch.ém g.iết đối thủ cùng cảnh giới cũng không phải là không thể xảy ra.
“Hơn nữa, chỉ riêng cái thần thông cách không nhìn vật này thôi cũng đủ khiến ta vui mừng rồi.”
Vẻ vui mừng hiện ra trên mặt Vệ Đồ.
Vọng Nhật Kim Đồng của hắn tuy lợi hại nhưng nhiều nhất chỉ là bắt giữ quỹ tích thi pháp của đối thủ, nhìn thấu căn nguyên, tu vi của tu sĩ, căn bản không làm được việc “cách không nhìn vật” như Hồn Ách Tà Đồng.
“Cách không nhìn vật” nếu được phát huy thỏa đáng, chính là có thể liệu định địch trước trong chiến đấu.
Điều này đối với hắn trong việc đấu pháp sau này có vô vàn lợi ích.
Sau đó, Vệ Đồ không nghĩ nhiều nữa, theo pháp môn trong trí nhớ của Thiên Hạt lão tổ, bắt đầu luyện hóa con mắt này.
Với pháp lực Hóa Thần của hắn, việc luyện hóa “Hồn Ách Tà Đồng” của Ma Đồng Yêu Thánh chắc chắn không có gì bất lợi, chẳng mấy chốc đã xóa sạch khí tức của chủ cũ, đánh dấu lên thần hồn của mình.
Nhưng muốn luyện đến trình độ tùy tâm sở dụng thì hắn vẫn cần một khoảng thời gian.
Thời gian trôi đi.
Trong chớp mắt đã ba năm trôi qua.
Vệ Đồ vừa điều khiển phi chu, vừa tìm hiểu uy lực của "Hồn Ách Tà Đồng" này.
"Thử nghiệm trước một hai lần..."
Vệ Đồ gọi anh em Phù Linh Lung đến, báo cho hai người hắn đang thử nghiệm một thần thông dò xét nào đó, mong hai người có thể phối hợp, đừng nảy sinh mâu thuẫn trong lòng.
Thực tế, với thực lực của hắn có thể lặng yên không tiếng động mượn "Hồn Ách Tà Đồng" đi nhìn trộm hai người này.
Nhưng hai người này là bằng hữu của hắn, không phải là kẻ thù, tùy tiện thử nghiệm là một hành động xâm phạm đời tư người khác.
Về việc này, anh em Phù Linh Lung đều không có ý kiến gì.
Trong mắt Phù Linh Lung, Vệ Đồ là “người đầu gối tay ấp” của nàng, nàng mọi thứ đều đã để Vệ Đồ nhìn qua, thì việc nhìn trộm một chút có đáng gì?
Phù Đại Lữ mọi việc đều lấy muội muội làm đầu, thấy Phù Linh Lung đã đồng ý thì làm sao có thể phản đối.
Huống hồ, việc Vệ Đồ nói trước cho hắn biết đã là một hành động thân thiện của Hóa Thần tôn giả, nếu hắn từ chối, thì chẳng khác nào tự mình đắc tội Vệ tôn giả.
“Quả nhiên….”
"Hồn Ách Tà Đồng này có thể x.u.y.ê.n thấu hư không."
Trong khoang phi chu, Vệ Đồ tay phải vừa nâng lên, con ngươi Hồn Ách Tà Đồng tỏa ra ánh sáng xanh yêu dị lặng lẽ hiện ra, hướng bên hông của Phù Linh Lung nhìn tới.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua hư không, rơi vào bên trong túi trữ vật của Phù Linh Lung, thấy được những pháp khí, linh tài, và cả y phục được để bên trong túi trữ vật.
"Có nhận ra không?"
Vệ Đồ thu hồi Tà Đồng, dò hỏi.
Phù Linh Lung có phật tâm trời sinh, có thành tựu trên phương diện thần hồn không uổng là một đại tu Nguyên Anh, nếu như nàng cũng không nhận ra, thì tu sĩ trong giới Nguyên Anh có đến chín thành khó mà ngăn cản được việc bị “Hồn Ách Tà Đồng” nhìn trộm.
“Không có.”
Phù Linh Lung khẽ lắc đầu, thành thật trả lời.
Nghe vậy, trong lòng Vệ Đồ vui mừng, vội vàng gọi Phù Đại Lữ đi vào, dùng Tà Đồng để nhìn trộm.
Chẳng mấy chốc, Phù Đại Lữ đưa ra kết luận, cũng giống như Phù Linh Lung, đều không phát hiện ra con mắt này.
"Không biết con mắt này có thể nhìn thấu được sự ngụy trang của Cung Thư Lan không?"
Sau khi kiểm trắc xong uy lực của Hồn Ách Tà Đồng, Vệ Đồ theo bản năng nhìn về phía khoang bên cạnh của phi chu.
Cung Thư Lan là nữ tu Nguyên Anh duy nhất mà hắn nhìn không thấu.
Cái nhìn không thấu này là nhìn không thấu theo nghĩa đen.
Một thân khôi cùng với bản thể “hoán đổi”, dù hắn đã thành tựu Hóa Thần, cũng không dễ nhận ra.
Hiện tại nàng đi cùng hắn đến Đại Viêm tu giới, điều hắn có thể chắc chắn chính là đây là chân thân, còn nếu là lúc khác thì thật khó nói.
"Thôi vậy, dù sao đều là bạn cũ, không cần thiết phải đào sâu tìm hiểu tới cùng.”
Sau khi suy tư một lúc, hắn lắc đầu, phong bế "Hồn Ách Tà Đồng" và để nó ở trong pháp thể để nuôi dưỡng, không tự mình đi nhìn trộm chân thân của Cung Thư Lan.
...
Thời gian thấm thoắt.
Trong nháy mắt, lại một năm trôi qua.
Năm nay, Vệ Đồ và nhóm năm người cuối cùng cũng đến được nam vực của Đại Viêm tu giới.
Rất may mắn, trên đường đi bọn họ không đụng phải Phùng Nguyên, minh chủ đang đi về hướng ngược lại với bọn họ.
“Đây là Hạc quốc, một trong mười sáu nước ở nam vực, ta và các ngươi sẽ phân biệt nhau từ đây.”
Phi chu dừng giữa không trung, Vệ Đồ nhìn xa một lượt, nhìn những thành trấn phàm tục ẩn trong những núi rừng buồn tẻ nơi xa, nói.
Hiện tại Phùng Nguyên đã chạy đến Đại Thương tu giới, ở Đại Viêm tu giới này trừ Trần Đàm ra, tạm thời hắn không có kẻ thù, có mang theo một vài người bên mình cũng không có gì nguy hiểm.
Nhưng hắn không phải là bảo mẫu, làm sao có thể lúc nào cũng chiếu cố mấy người Cung Thư Lan, mà chậm trễ việc tu hành của mình.
Bao gồm cả Phó Chí Chu cũng như vậy.
Chuyến du lịch Đại Viêm tu giới lần này, hắn cũng không định để cho Phó Chí Chu đi cùng đường với mình.
“Vậy cứ như vậy mà chia tay sao…”
Nghe vậy, giọng của Phù Linh Lung nhẹ nhàng thở dài, lần này chia tay Vệ Đồ, nàng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Bất quá, đúng lúc nàng đang thất thần vì việc này thì nghe thấy Cung Thư Lan nói ở bên cạnh, không khỏi hai mắt sáng lên.
"Vệ đạo hữu…"
“Thiếp thân biết ngươi trước giờ không thích phiền phức, bất quá chúng ta cũng không hẳn là phiền phức, có lẽ có một vài bảo vật mà Vệ tôn giả khó có được, nhưng chúng ta lại có thể may mắn có được qua cơ duyên xảo hợp.”
Cung Thư Lan mỉm cười nói.
“Ý của ngươi là?”
Nghe vậy, Vệ Đồ nhướng mày, lờ mờ đoán được ý định của Cung Thư Lan.
“Năm đó Vệ đạo hữu cùng với Phó đạo hữu đã kết Nghĩa Xã, ước hẹn sẽ gặp mặt sau nhiều năm. Hôm nay chúng ta tuy không phải là huynh đệ Nghĩa Xã của Vệ đạo hữu, nhưng nghĩ đến… mối quan hệ qua lại giữa chúng ta, cũng có thể tin tưởng lẫn nhau.”
"Chi bằng Vệ đạo hữu chọn một địa điểm hội ngộ, đến một thời gian nhất định, chúng ta gặp nhau, trao đổi linh vật thế nào?"
Cung Thư Lan trầm ngâm một tiếng rồi nói.
"Trao đổi linh vật…"
Lời vừa dứt.
Vệ Đồ gật đầu.
Thực lực của bốn người Cung Thư Lan, Phó Chí Chu, Phù Linh Lung so với hắn tuy không bằng, nhưng ở Đại Viêm tu giới thì cũng được coi là nhân vật nhất lưu, từng người đều ở cảnh giới Nguyên Anh.
Nếu như nói về tỷ lệ sau này có thể tìm được những bảo vật hữu dụng đối với hắn, thì cũng không thấp.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu rằng, mục đích lớn nhất của Cung Thư Lan cũng không phải là cùng hắn "giao thương lẫn nhau" mà là muốn mượn cớ để trói chặt hắn, Hóa Thần tôn giả không có nhiều ở Đại Viêm tu giới này, biến cái bối cảnh giả thành thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận