Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 81: Mới tam đại minh ước, Đan Khâu Sơn chợ nhỏ (cầu đầu lập)

Chương 81: Tam đại minh ước mới, chợ nhỏ Đan Khâu Sơn (cầu vote)
Khấu Lương nói nữ nhi "Hồng Anh", hắn đã gặp qua, đó là nhị nữ nhi của Khấu gia, hiện tại mới 14 tuổi.
Nhìn từ tư chất, tuổi tác thì Khấu Hồng Anh vô cùng thích hợp để bước chân lên con đường tu tiên. Có thể đi được bao xa trên con đường tiên đạo này, cũng liên quan đến tuổi tu tiên, càng sớm bước lên con đường tu tiên, càng có thể giành được nhiều thời gian tu luyện hơn.
"Tư chất linh căn của ta thấp, sau này tu tiên khó có thành tựu..."
Đợi tiếng chúc mừng kết thúc, Khấu Lương ngồi trên ghế con, nụ cười trên mặt tắt hẳn, ánh mắt nhìn về phía ba người Vệ Đồ, nói: "Bây giờ trong lòng ta có một tâm niệm, đó chính là mong nhìn thấy Hồng Anh bái nhập tông môn, trở nên nổi bật."
"Như vậy, cũng có thể kết thúc cả đời này tưởng niệm cầu tiên của ta."
Nghe vậy. Ba người Vệ Đồ nhìn nhau, không biết Khấu Lương đang định bán cái nút gì.
Sau đó. Khấu Lương một câu, triệt để cởi bỏ nghi hoặc trong lòng bọn hắn.
"Ý của ta là, để Hồng Anh gia nhập nghĩa xã của chúng ta, hoặc là cái liên minh tu tiên này, giúp đỡ lẫn nhau...""Hồng Anh có tư chất linh căn trung phẩm, sẽ không để ba vị nghĩa đệ chịu thiệt." Khấu Lương trầm giọng nói. Lúc này, hắn cũng biết một chút kiến thức cơ bản của tu tiên giới, biết rõ với linh căn hạ phẩm của mình, muốn Trúc Cơ thành công khó khăn cỡ nào. Về cơ bản, cả đời này hắn không có cơ hội tấn cấp Trúc Cơ kỳ.
Nếu vận khí tốt thì may ra vào những năm cuối đời, tu vi có thể đạt tới Luyện Khí hậu kỳ. Nếu không có cơ duyên, cả đời sẽ mắc kẹt ở Luyện Khí trung kỳ, thậm chí là Luyện Khí sơ kỳ. Thay vì như vậy, chi bằng sớm đưa ra quyết định, toàn lực nâng đỡ đứa con gái có hy vọng "Trúc Cơ kỳ" này của hắn.
Lời vừa dứt. Sắc mặt ba người Vệ Đồ không đồng nhất. Vệ Đồ cau mày, trong lòng hắn không định đáp ứng thỉnh cầu của Khấu Lương, nhận Khấu Hồng Anh gia nhập.
Bốn người bọn họ năm đó bái làm huynh đệ, kết nghĩa huynh đệ trong nghĩa xã, đó là kết quả của trời xui đất khiến. Sau đó, vì Vi Phi có được công pháp Tiên gia, mới phát triển thành liên minh tu tiên.
Hơn hai mươi năm giao tình, lại trải qua không ít sinh tử, bốn người bọn họ mới có cơ sở tín nhiệm lẫn nhau. Khấu Hồng Anh tuy là đứa trẻ mà bọn họ chứng kiến lớn lên, đối với phẩm tính của nó có hiểu biết nhất định. Nhưng hiểu biết và tín nhiệm là hai chuyện khác nhau. Không thể lẫn lộn mà bàn luận.
Một điểm cuối cùng. Ngoài sự tín nhiệm ra, tuổi còn nhỏ của Khấu Hồng Anh cũng là một khuyết điểm lớn, điều này đồng nghĩa với việc giai đoạn đầu tu luyện của nó, khó tránh khỏi phải tiếp nhận sự "tiếp tế" của ba người thúc bá này. Nếu sau này Khấu Hồng Anh có thể hoàn trả lại những thứ "tiếp tế" này, thì ba người bọn họ đương nhiên vui vẻ, mong có thêm những hậu bối con cháu tiềm năng như vậy.
Nhưng mấu chốt vấn đề là —— Khấu Hồng Anh rốt cuộc không phải là Khấu Lương, không có thiết lập cơ sở tín nhiệm với bọn họ. Bọn hắn sao có thể đem tài nguyên tu tiên sinh tồn của mình cho Khấu Hồng Anh để nó tu luyện được. Ba người Vệ Đồ trao đổi ánh mắt, một lát sau, Vi Phi - nhị ca có quan hệ tốt với Khấu Lương đã kiên trì đứng ra làm kẻ xấu.
Vi Phi chắp tay nói: "Đại ca, tính tình của Hồng Anh chúng ta hiểu rõ, nhưng... Nếu vào minh thì e là không hợp thời...""Hơn nữa, đại ca cũng ở trong minh rồi, việc Hồng Anh thêm vào hay không, cũng không khác gì.""Nếu đại ca thật muốn để Hồng Anh gia nhập minh, thì chúng ta ba người, cần thời gian khảo sát phẩm tính của Hồng Anh... Mới có thể quyết định xem có để cho Hồng Anh gia nhập hay không."
Hai câu trước của Vi Phi còn nói uyển chuyển, nhưng câu sau lại không mấy khách khí. Ý tứ biểu đạt rất rõ ràng. "Cũng được, là ta sơ suất, thiếu suy nghĩ." Khấu Lương nghe vậy, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, gãi đầu nói.
Thấy Khấu Lương nhắc đến chuyện kết minh, Vệ Đồ mấy người cũng bắt đầu suy tư xem có nên tiếp tục duy trì liên minh tu tiên này hay không. Ban đầu, định ra tam đại minh ước, kết làm liên minh tu tiên là vì thấy con đường tiên khó cầu, sức một người dù sao cũng kém so với sức mạnh tập thể. Nhưng bây giờ, lại khác.
Thời gian thay đổi. Bọn họ đã vào phường thị Tiên gia, chân chính bước vào Tu Tiên Giới, dường như không cần thiết duy trì liên minh tu tiên này nữa. Dù sao mục đích đã đạt được. Những người bạn có chung chí hướng khi xưa, giờ đây đã nhất trí mục tiêu đạt thành, cũng đến lúc mỗi người một ngả rồi. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Bên cạnh đó, buổi tụ họp ngày 13 tháng 6 hằng năm tại Tuyên Hòa Lâu cũng đã bị phản quân thiêu rụi trong chiến hỏa.... Một canh giờ sau.
Bốn người bàn bạc, quyết định vẫn duy trì liên minh tu tiên, cùng nhau giúp đỡ. Vẫn là câu nói cũ, có hội có phường sẽ ấm hơn, dù sao cũng tốt hơn việc đơn đả độc đấu. Bất quá, bốn người cũng nhân dịp thời gian này điều chỉnh lại minh ước ngày xưa cho phù hợp.
Minh ước một: Cứ 10 năm một lần, bốn người sẽ tụ họp tại một địa điểm đã định, cùng nhau chia sẻ tâm đắc tu luyện của mình. Bao gồm cả công pháp Tiên gia cũng không hạn chế.
Minh ước hai: Nếu trong bốn người có người có hi vọng đột phá Trúc Cơ kỳ, những người còn lại phải dốc hết sức hỗ trợ. Sau khi Trúc Cơ thành công, cũng cần giúp đỡ ba người còn lại.
Minh ước ba: Nếu trong bốn người có người không may qua đời, những người còn lại sẽ giúp đỡ chăm sóc con cháu của người đó. Bên cạnh đó, nếu con cháu của người đó có ai có tiềm năng phù hợp, cũng có thể hấp thu vào trong nghĩa xã.
Tam đại minh ước mới. Bốn người Vệ Đồ đã khóa chặt chí hướng vào "Trúc Cơ kỳ" chứ không phải là "Tìm kiếm dấu vết cầu tiên" như trước đây. ...
Sau khi ở phủ Ngọc Long nửa tháng. Vệ Đồ và Phó Chí Chu không ở lâu, để lại công pháp tu tiên cho gia quyến, rồi lại quay về Đan Khâu Sơn. Cả hai đều không đưa con cháu của mình lên Đan Khâu Sơn tu hành.
Người ta có câu, của cải không được mang ra ngoài. Hiện tại bọn họ chỉ là tầng dưới chót của tu tiên giới. Dựa theo lẽ thường, việc duy trì tu luyện của bản thân còn khó khăn, sao có đủ sức để hao phí linh thạch, đưa con cháu lên Đan Khâu Sơn tu luyện.
Thứ yếu, việc tu luyện nội gia chân công, đi theo con đường tiên thiên võ giả, sau đó chuyển sang tu vi Luyện Khí tu sĩ, cũng không phải là không được. Không nhất thiết phải tu hành ở Đan Khâu Sơn. Trở lại Đan Khâu Sơn.
Vệ Đồ, Phó Chí Chu hai người đến cơ quan Thái Huyền Tông, đưa "Lệnh bài xuống núi" cho Lưu chấp sự. Các tán tu ở Đan Khâu Sơn, nếu muốn xuống núi, phải đến cơ quan xin "Lệnh bài xuống núi" thì mới được phép xuống núi. Nếu tự ý xuống núi mà bị phát hiện, sẽ bị đội chấp pháp của Thái Huyền Tông bắt nhốt vào nhà giam. Nặng thì phạm phải họa ở phàm tục, thậm chí sẽ bị đội chấp pháp đánh chết tại chỗ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Hồ Đao rõ ràng là tiên sư Luyện Khí mà vẫn phải ở lại trong khu nhà lều, không thể xuống núi hưởng thụ phú quý.
Nơi ở là một thủ đoạn để ràng buộc việc di chuyển của nhân viên. Trừ khi đạt đến Trúc Cơ kỳ, trở thành chân chính Trúc Cơ tiên gia, thì mới được hưởng quyền di chuyển không hạn chế.
Tiêu dao trường sinh. Chẳng liên quan gì đến các tu sĩ tầng dưới chót. Lưu chấp sự nhận lấy lệnh bài, cất vào tay áo. Hắn liếc mắt nhìn Vệ Đồ hai người, bấm đốt ngón tay một hồi rồi cười nói: "Hai người các ngươi về nhà thăm thân nhân, chỉ ở lại phàm tục 21 ngày, xem như là có lòng cầu đạo, là hạt giống tốt tu hành.""Cảm ơn chấp sự tán dương."
Vệ Đồ và Phó Chí Chu nâng Lưu chấp sự một câu. Bọn hắn rời Đan Khâu Sơn đều đã được Hồ Đao khuyên nhủ qua rằng thời hạn xuống núi không được sử dụng linh tinh, nếu không nhỡ trong nhà có chuyện gì gấp, xảy ra tình huống nguy hiểm gì thì sẽ chẳng thể kêu ai, mang theo linh thạch trong người cũng chẳng giải quyết được gì. "Đúng rồi, nếu trong một tháng đội chấp pháp không tìm đến các ngươi thì chứng tỏ các ngươi không gây họa gì ở phàm tục.""Trong thời gian đó, việc giám thị các ngươi không cần để ý đến." Lưu chấp sự nhắc nhở một câu.
... Trở lại khu nhà lều.
Vệ Đồ đặt bao vải xuống, cũng đổ hết đồ bên trong ra. Rầm rầm! Chỉ thấy chiếc bàn vừa nãy còn trống không, lúc này đã có thêm hai mươi viên ngọc thạch hình thoi màu trắng nhạt, cùng một chút đồ tạp nham như son phấn, bột nước.
Lần trước vào Đan Khâu Sơn, để an toàn hắn cùng Phó Chí Chu chỉ mang theo mười mấy viên linh thạch trên người, còn lại thì chôn ở một khe núi bí mật gần đó. Lần này, quay về Đan Khâu Sơn, số linh thạch còn lại đều được cả hai mang về. Còn son phấn, bột nước các loại đồ tạp nham khác là do hắn đặc biệt mang về theo yêu cầu của đám người Hồ Đao sau khi rời khỏi Đan Khâu Sơn.
Hạn ngạch xuống núi đối với những tu sĩ tầng dưới chót như Hồ Đao mà nói dù không quá quý giá, nhưng hiển nhiên họ không dám lãng phí hạn ngạch vào việc xuống núi mua sắm những thứ son phấn, bột nước này. Bên trong Đan Khâu Sơn, ngược lại có bán những thứ đồ trần tục như son phấn, bột nước, nhưng giá cả lại đắt hơn nhiều so với thế tục.
"Nếu như có túi trữ vật, lui tới giữa thế tục và Đan Khâu Sơn thì có thể làm nhà buôn, mua đi bán lại... "
Trong lòng Vệ Đồ dấy lên sự khát vọng đối với pháp khí Tiên gia như túi trữ vật. Túi trữ vật, thường là pháp khí không gian chỉ có tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ mới có đủ tư cách dùng, giá trị không hề nhỏ, ít nhất cũng phải vài trăm linh thạch. "Càng nghèo thì càng không có cơ hội kiếm tiền. Mà càng giàu thì càng có nhiều phương pháp kiếm tiền..." Vệ Đồ âm thầm cảm khái một câu, rồi đứng dậy bỏ son phấn, bột nước và các đồ tạp nham khác vào trong túi vải, sau đó vác lên đi về phía khu nhà lều của đám người Hồ Đao.
"Phó đạo hữu đâu?" Hồ Đao liếc mắt nhìn Vệ Đồ, không thấy Phó Chí Chu hay đi cùng hắn thì không khỏi khẽ nhíu mày nói.
Chị em ai cũng yêu cái đẹp. - Nàng lúc trước sẵn lòng giúp đỡ Vệ Đồ và Phó Chí Chu một phần cũng vì ngoại hình anh tuấn của Phó Chí Chu. "Phó huynh có việc khác phải bận, cho nên lần này rời Đan Khâu Sơn, cũng không rảnh tới cửa hàng ở phàm tục giúp Hồ đạo hữu mang hộ đồ."
Vệ Đồ lắc đầu nói. Phó Chí Chu xuất thân từ tướng môn thế gia Hiếu Nghĩa phủ, tính tình cao ngạo, trước mặt Hồ Đao thì khách khí có thừa, không thất lễ nhưng sau lưng lại không ưa gì hạng "ngồi mát ăn bát vàng" như gái giang hồ như Hồ Đao.
Lần này, không phải là hắn không giúp Phó Chí Chu mang hộ đồ cho Hồ Đao, nhưng giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời. Thái độ của Phó Chí Chu ra sao. Hồ Đao từng trải, lại có nghề nghiệp đặc thù này làm sao không nhận ra được.
"Vậy lần sau ta cũng không dám phiền đến Phó đạo hữu nữa." Hồ Đao là người hiểu chuyện, sau khi nghe Vệ Đồ nói xong thì miễn cưỡng cười nói. Bị người ta khinh thường cũng không phải là cảm giác gì dễ chịu. Hồ Đao mời Vệ Đồ vào nhà, rót trà, sau đó tự xuống bếp xào mấy món ăn chiêu đãi Vệ Đồ.
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu. "Hai tháng nữa là đến chợ nhỏ ở khu nhà lều, đến lúc đó các tán tu đều sẽ mang linh sản của mình ra buôn bán...""Vệ đạo hữu có thể chuẩn bị trước đi." Hồ Đao cười nói.
"Chợ nhỏ?" Vệ Đồ hơi ngạc nhiên, vội hỏi lý do của cái "chợ nhỏ" này. Hồ Đao lúc này giải thích: "Vệ đạo hữu hẳn cũng biết, những tán tu ở khu nhà lều như chúng ta, không được cho phép thì không được ở lâu trong phường thị." Nghe đến đây. Vệ Đồ âm thầm gật đầu.
Lần trước, Hồ Đao dụ dỗ Lưu chấp sự đến tư trạch của hắn, thực ra là để có thể ở lại phường thị một thời gian dài để hấp thụ linh khí, tăng tiến tu vi. "Mà hàng hóa trong các cửa hàng ở phường thị thì giá cả thường rất đắt đỏ, bọn chúng lấy tài nguyên từ những tán tu như ngươi và ta, sau đó bán lại với giá cao..."
Hồ Đao dừng một chút rồi tiếp tục: "Lâu dần, các tán tu khu nhà lều đã bí mật tổ chức một cái chợ, dùng để trao đổi linh sản của chính mình, tránh bị các cửa hàng ở phường thị bóc lột.""Chợ nhỏ, cứ nửa năm lại họp một lần. Nó khác với chợ lớn được tổ chức ở phường thị." Hồ Đao lại bồi thêm một câu. "Vệ mỗ muốn tinh tu phù thuật, không biết ở chợ nhỏ đó có tu sĩ buôn bán lá bùa, mực linh và bút phù không...""Nếu có, mong Hồ đạo hữu giúp Vệ mỗ liên hệ, làm mối cho."
Trong khi nói, Vệ Đồ vung tay lên, thả xuống bàn mười mấy hạt linh cát. Một viên linh thạch có thể đổi được khoảng 30 hạt linh cát. Hắn tuy có nhiều tiền nhưng mười mấy hạt linh cát cũng đủ để Hồ Đao no bụng. Nếu nhiều quá thì Hồ Đao có thể không cảm kích mà còn sinh lòng tham. "Phù thuật?" Hồ Đao hơi ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn Vệ Đồ.
Tu tiên bách nghệ, phù thuật dù không khó luyện như đan đạo, trận đạo, khí đạo, nhưng điều này không có nghĩa phù thuật dễ học. Không ít tu sĩ bỏ ra hàng trăm linh thạch luyện tập phù thuật, cũng khó mà vẽ ra một tấm tiên phù dùng để mua bán. Nàng cũng từng luyện qua phù thuật nhưng sau khi ném đi mười mấy viên linh thạch mà vẫn không thành, thì đành bất đắc dĩ bỏ dở nghề này, chuyển sang làm gái giang hồ trong khu nhà lều để kiếm linh thạch duy trì tu luyện.
- Mong trông cậy vào trồng trọt linh điền mà tu tiên, thì cả đời cũng không tích góp đủ linh thạch để tu đến Trúc Cơ kỳ. Tán tu có thể thành Trúc Cơ kỳ thì chín phần mười đều có một nghề tinh thông. "Được thôi, nô gia sẽ giúp Vệ đạo hữu chuyện này, nhưng nếu sau này Vệ đạo hữu có học thành, bán phù lục cho nô gia thì phải giảm giá 90%... "Hồ Đao cười tủm tỉm nói.
"Nếu Hồ đạo hữu có thể mang đến cho Vệ mỗ những thứ như lá bùa, mực linh, bút phù với giá cả rẻ hơn ở phường thị... "Vệ Đồ nghĩ ngợi một lúc rồi không lập tức đồng ý, tâm tư chuyển động nói.
Nếu ở giai đoạn đầu mà có thể mua được đồ vật dùng để luyện tập phù thuật với giá rẻ... Xem ra Hồ Đao coi như đầu tư vào hắn, một khi có báo đáp phù hợp cũng xem như hợp lý yêu cầu.
Nghe vậy, Hồ Đao lập tức vỗ tay nói: "Vậy cứ thế mà quyết định... Những thứ Vệ đạo hữu dùng để tu luyện phù thuật, nô gia dù có bỏ tiền cũng sẽ lấy cho đạo hữu với giá 60%." "60%?" Nghe được mức chiết khấu này, Vệ Đồ gật đầu, đồng ý luôn. Với kiến thức của hắn, tất nhiên là có thể nghe ra cái câu bỏ tiền ra mua của Hồ Đao chỉ là một câu đùa. Hồ Đao chắc hẳn cũng kiếm không ít lợi từ việc này. Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến hắn cả.
Tiền là không kiếm xuể. Chỉ cần bỏ ra một chút chi phí nhỏ, có thể thu được kết quả như vậy thì hắn cũng không nên quá để ý, làm ra vẻ mình là người nhỏ nhen. Đến khi bữa tiệc tàn. Hồ Đao đi từ khu nhà lều ra ngoài, đến vườn rau ở sân trước, hái mấy quả linh dưa còn tươi, để vào giỏ trúc, rồi nhấc lên dúi vào tay Vệ Đồ.
"Đây là linh dưa nhà trồng, không đáng mấy đồng, coi như là quà tạ cho việc lần này Vệ đạo hữu mang hộ đồ cho nô gia vậy." Hồ Đao nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận