Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 154: Mới cung phụng, nhằm vào Vệ Đồ ( Cầu đặt mua )

Chương 154: Tân cung phụng, nhằm vào Vệ Đồ (Cầu đặt mua)
"Tộc trưởng, thật sự để Vệ Đồ đi sao?" Chờ Vệ Đồ rời khỏi tộc vụ đại điện, một tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia nhìn theo bóng lưng Vệ Đồ, không nhịn được mở miệng nói.
Vệ Đồ - vị cung phụng này vừa rời đi.
Thứ nhất, tuyến đầu giao chiến chính ma, Trúc Cơ Hoàng gia sẽ thiếu đi một người chịu tội thay như Hạ Khí Sư.
Thứ hai, Vệ Đồ rời đi cũng là biến tướng tuyên cáo với bên ngoài rằng Hoàng gia lúc này đang suy yếu.
"Vệ Đồ không giống với đám người Hạ Khí Sư, hắn muốn rời đi, Hoàng gia chúng ta khó mà ngăn cản." Hoàng Trường Thuận nghe vậy, lắc đầu, thở dài một hơi.
"Tan đàn xẻ nghé, đây là việc không thể tránh khỏi. Chỉ cần lão tổ còn tại, Hoàng gia chúng ta sẽ không suy sụp."
Hắn chém đinh chặt sắt nói.
Nghe nói như vậy.
Vẻ lo lắng trên mặt đám tu sĩ Hoàng gia lập tức vơi đi phần lớn.
Lão tổ Hoàng Hành Liệt chính là Định Hải Thần Châm của Hoàng gia Hạc Sơn bọn họ, chỉ cần Kim Đan lão tổ còn đó, việc hao tổn sức mạnh của tầng Trúc Cơ, bọn họ sớm muộn gì cũng có thể bù đắp lại.
------------------- Trở lại Phù Tâm Cư.
Vệ Đồ cũng không vội vẽ bùa, mà là cầm bút viết thư, hướng Phó Chí Chu, Khấu Hồng Anh và những người khác nghe ngóng tình hình chiến sự ở Trịnh quốc.
Chính ma giao chiến, chiến sự nổ ra, tại Trịnh quốc, tất cả tu sĩ Trúc Cơ, bất luận là tán tu, hay là tu sĩ gia tộc, đều có thể bị ba đại tiên môn chiêu mộ ra trận.
Tu sĩ gia tộc cùng tán tu bị chiêu mộ, lập công, tuy có thể nhận được khen thưởng từ ba đại tiên môn, nhưng những thứ khen thưởng này, đối với hắn mà nói, tất nhiên không đủ để bù lại nguy hiểm, dù sao linh vật Kết Đan của hắn đã đủ.
Không cần thiết phải mạo hiểm nữa.
Hiện tại, hắn là cung phụng của Hoàng gia Hạc Sơn, ba đại tiên môn muốn chiêu mộ hắn ra trận thì trước tiên phải hỏi Hoàng gia Hạc Sơn.
Mà một khi hắn thoát ly Hoàng gia Hạc Sơn làm tán tu, việc ba đại tiên môn chiêu mộ hắn chính là ở trước mặt ra lệnh cho hắn.
Khi đó, hắn ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, chỉ có thể thân chinh ra chiến trường.
Đương nhiên, nếu hắn trốn vào rừng sâu núi thẳm, không vào phường thị, linh địa, cũng có thể tránh được sự chiêu mộ của ba đại tiên môn, nhưng cứ trốn mãi cũng không phù hợp với lợi ích hiện tại của hắn, việc này cũng ảnh hưởng nhất định đến quá trình tu luyện của hắn.
Do vậy, việc thoát ly Hoàng gia Hạc Sơn phải chọn một thời điểm tốt.
Và thời điểm tốt này, liên quan rất lớn đến việc tình hình chiến sự giữa chính đạo và ma đạo ở Trịnh quốc có căng thẳng hay không.
Một tháng sau.
Phó Chí Chu có thư hồi âm.
"Tình hình chính đạo ở Trịnh quốc không mấy lạc quan a, chỉ có hai môn phái ma đạo là Huyết Thần Giáo và phái Thiên Nữ vừa ra quân đã đánh cho ba đại tiên môn liên tiếp bại lui." Vệ Đồ mở thư ra, sau khi thấy nội dung bên trong, trên mặt lộ ra vẻ trịnh trọng.
Huyết Thần Giáo cũng giống như phái Thiên Nữ, đều là một trong Ma đạo năm tông.
Nói ra thì, Huyết Thần Giáo này, lúc hắn còn ở cảnh giới Luyện Khí đã từng chạm trán rồi.
Huyết lão ma chính là môn nhân của Huyết Thần Giáo.
"Chẳng lẽ, ba đại tiên môn cố ý tỏ ra yếu kém, dụ ma đạo tiến quân thần tốc, rồi sau đó mượn tay ma đạo, suy yếu các đại gia tộc và cả thế lực tán tu?" Vệ Đồ ôm sự hoài nghi lớn nhất, phỏng đoán.
Dù sao, khi ma đạo xâm lấn, Trịnh quốc chịu tổn thất lớn nhất vẫn luôn là các đại gia tộc Kim Đan, gia tộc Trúc Cơ, cùng thế lực tán tu.
Ba đại tiên môn tuy có tổn thất, nhưng thường đều rất hạn chế, không đến mức thương cân động cốt.
Cuối thư.
Phó Chí Chu nhắc đến: Đan Khâu Sơn - phường thị do Thái Huyền Tông quản lý đã bị ma đạo chiếm đóng hai tháng trước.
"Đan Khâu Sơn nằm ở Lạc Nam đường của Trịnh quốc, mà Lạc Nam đường ở phía đông bắc Trịnh quốc, còn Vân Hạc Sơn - nơi Hoàng gia Hạc Sơn đóng quân lại ở phía nam Trịnh quốc..."
Vệ Đồ phân tích thế cục, hắn phán đoán cuộc giao chiến giữa chính và ma lúc này, chỉ là một khúc dạo đầu, còn lâu mới đến hồi kết.
Cất thư của Phó Chí Chu cẩn thận.
Vệ Đồ bắt đầu chờ đợi thư của Khấu Hồng Anh.
So với Phó Chí Chu - người được coi là “tu sĩ gia tộc”, Khấu Hồng Anh lại là tu sĩ Trúc Cơ của tiên môn, ở vị trí cao thì tầm nhìn cũng rộng hơn, thông tin cụ thể nắm trong tay nhất định phải nhiều hơn so với Phó Chí Chu.
Nhưng mà.
Ngay khi Vệ Đồ đang chờ thư của Khấu Hồng Anh thì bên trong Vân Hạc Sơn, đột nhiên xuất hiện hai “khách không mời mà đến”.
Hai vị khách không mời này.
Vệ Đồ biết mặt.
Hai người này chính là “Thư đan sư” và một vị nhị giai phù sư tên là “Dương Tượng”.
Vệ Đồ đã biết “Thư đan sư” từ khi còn ở Đan Khâu Sơn làm luyện khí tán tu, danh tiếng của hắn rất lớn.
Đệ tử Cảnh Văn của y càng bị hắn trảm cách đây hơn bảy mươi năm.
Còn “Dương Tượng” - vị nhị giai phù sư này, Vệ Đồ hiểu biết tuy rất ít, nhưng hắn trước đây từng thông qua Liên Hùng nghe được chút thông tin liên quan đến “Dương Tượng”.
Trước đây, Tán Tu Liên Minh "Thư Vân Minh" sở dĩ sau khi hắn Trúc Cơ không mời hắn gia nhập là có liên quan đến nhị giai phù sư “Dương Tượng” này.
Dương Tượng lo rằng việc Thư Vân Minh mời hắn gia nhập sẽ ảnh hưởng đến công việc buôn bán của mình nên đã sai Thư Vân Minh không phát "thư mời" cho hắn.
Vệ Đồ không biết Thư đan sư và hai người đến Vân Hạc Sơn cần làm gì, hoặc có thể trong lòng hắn đã có chút suy đoán, nhưng không dám chắc chắn, nên hắn phái cháu trai Hoàng Thừa Phúc đi ra ngoài nghe ngóng.
Sau khi Hoàng Trường Không chết, nhân mạch trong Hoàng gia của hắn cũng mất đi hơn phân nửa, lần trước hắn từ chối lời cầu hôn, lại càng đắc tội không ít tu sĩ Hoàng gia.
Bởi vậy, việc Hoàng Thừa Phúc lúc này đi nghe ngóng tình báo ở Hoàng gia có ích hơn so với hắn.
Nửa ngày sau.
Hoàng Thừa Phúc thở hồng hộc từ ngoại viện trở về, hắn cúi người hành lễ nói: "Biểu gia, ta nghe ngóng được, Thư đan sư và Dương phù sư đến Vân Hạc Sơn là để trở thành cung phụng mới của Hoàng gia."
Câu này vừa nói xong, Hoàng Thừa Phúc cẩn trọng ngẩng đầu nhìn Vệ Đồ, đáy mắt lộ ra một tia lo lắng.
Nghe lời tộc nhân bàn tán, thêm việc Dương phù sư đến Hoàng gia Hạc Sơn nhận lời mời, hắn đã có thể xác nhận - Biểu gia của hắn, ít ngày nữa sẽ rời khỏi Hoàng gia Hạc Sơn rời khỏi Vân Hạc Sơn.
Và một khi Vệ Đồ rời đi, những tài nguyên tu hành, linh địa mà hắn đang được hưởng, e rằng sẽ không còn nữa.
"Cung phụng mới?" Nghe được câu này, Vệ Đồ thầm nói "Quả nhiên".
Bây giờ khác xưa rồi.
Trước kia, giới tu tiên Trịnh quốc quá bình thường, Thư đan sư dựa vào tay nghề của mình, có thể an ổn kiếm tài nguyên tu luyện cho bản thân.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đan Khâu Sơn đã bị ma đạo chiếm lĩnh.
Ba đại tiên môn lại "nhắm" vào đám tán tu Trúc Cơ.
Vì vậy, nếu Thư đan sư muốn trong tình hình đại biến này giữ được môi trường tu hành tốt như trước, không thể thiếu sự phù hộ của thế lực lớn.
Chỉ có điều.
Điều khiến Vệ Đồ không hiểu là, tại sao Thư đan sư lại chọn Hoàng gia Hạc Sơn, định trở thành cung phụng của Hoàng gia.
Hắn không cho rằng Thư đan sư lại ngốc nghếch, không biết Hoàng gia Hạc Sơn nguy hiểm thế nào.
Có thể sống đến tu vi, địa vị hiện tại, Thư đan sư tuyệt đối là người khôn khéo trong đám tán tu.
"Chẳng lẽ là Hoàng gia Hạc Sơn cho Thư đan sư lợi ích gì? Bây giờ tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia đang thiếu hụt, chính là thời điểm cần đan sư giúp sức..." Vệ Đồ suy nghĩ nói.
Thư đan sư xem như nhị giai đan sư, thực lực đủ luyện chế Trúc Cơ Đan, và một loạt đan dược nhị giai tăng trưởng tu vi Trúc Cơ cảnh.
Có sự giúp sức của Thư đan sư, Hoàng gia Hạc Sơn chỉ cần vài chục năm, cái khí thế hưng thịnh của ba năm trước sẽ lại một lần nữa xuất hiện ở Vân Hạc Sơn.
"Nhưng mà Dương Tượng - Dương phù sư..." Vệ Đồ khẽ híp mắt lại.
Lần này, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vì sao tộc trưởng Hoàng Trường Thuận sau khi hắn từ chối thông gia thì thái độ đột nhiên thay đổi.
Tục ngữ nói, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
Cung phụng không thể vì chủ nhà mà “quên mình phục vụ”, đây là trạng thái bình thường trong giới tu tiên, cũng không phải hắn vong ân bội nghĩa.
Cho nên, dù hắn có thoát ly Hoàng gia, theo cách làm của phần lớn gia tộc thì cũng sẽ không ép hắn quá mức, dồn ép xong giá trị cuối cùng, mà là sẽ kết với hắn một mối thiện duyên, thêm một người bạn, thêm một con đường.
Hành động của Hoàng Trường Thuận như vậy.
Ban đầu, hắn còn nghĩ Hoàng Trường Thuận là người như thế.
Nhưng bây giờ xem ra, e rằng có liên quan đến hai người Thư đan sư và Dương Tượng.
Lúc ở tộc vụ đại điện, việc Hoàng Trường Thuận khắc nghiệt với hắn, chắc là cố ý ép hắn rời khỏi Vân Hạc Sơn, từ đó nhường chỗ cho nhị giai phù sư “Dương Tượng”.
Dù sao thì - Thời gian hơn một tháng.
Cũng không đủ để Hoàng gia Hạc Sơn “tinh chuẩn” tìm được hai người Thư đan sư rời khỏi Đan Khâu Sơn, rồi còn thương lượng xong giá cả, mời hai người đến làm cung phụng.
"Vậy xem ra, chuyện Thư đan sư có liên hệ với Giả lão quái, ta cũng không cần nói cho Hoàng gia Hạc Sơn."
"Là dẫn sói vào nhà, hay là mời phật vào cửa, thì tùy vào tạo hóa của Hoàng gia thôi."
Vệ Đồ cười lạnh một tiếng.
Nếu Hoàng gia Hạc Sơn cùng hắn đã đến lúc phải chia tay, bên hắn nhớ tình nghĩa Hoàng gia, còn có thể nhắc nhở Hoàng gia một tiếng.
Nhưng Hoàng gia Hạc Sơn đây lại cố ý tìm cách đuổi hắn ra khỏi Vân Hạc Sơn, đi đón “Thư đan sư” - một người có giá trị hơn với bọn họ.
Hắn đương nhiên sẽ không mặt dày mà đi bám víu.
Vô duyên vô cớ rước họa vào thân.
-------------------- Nghĩ xong hết thảy những điều này.
Sắc mặt Vệ Đồ trở lại bình thường, hắn liếc mắt nhìn vẻ bất an của Hoàng Thừa Phúc, biết cháu trai này chắc đã đoán được việc hắn muốn rời khỏi Hoàng gia Hạc Sơn.
Hắn an ủi nói: "Thừa Phúc, ngươi đi theo ta đã hơn hai mươi năm rồi. Trong khoảng thời gian này, ngươi học được không ít kiến thức về phù đạo. Đợi ta sau khi rời đi, với tay nghề ngươi có được, đủ để mở tiệm kiếm tiền, không cần phải lo lắng về tài nguyên tu hành sau này."
Hắn thấy, Hoàng Thừa Phúc hiện tại cũng xem như là có tay nghề, chỉ cần từng bước cố gắng, bằng “tài nguyên” trên tay, tu luyện đến Luyện Khí tầng chín không phải là việc khó.
Còn về sau, "Ngưng Cơ Đan", "Trúc Cơ Đan" thì cần phúc duyên, mới có thể đạt được.
Mà những điều này, dù Hoàng Thừa Phúc một mực đi theo hắn, hắn cũng không cung cấp.
Bởi vậy, việc hắn rời đi hay không, ảnh hưởng đến Hoàng Thừa Phúc, cũng sẽ không lớn lắm.
"Vâng, biểu gia gia." Nhận được câu trả lời xác thực, Hoàng Thừa Phúc cúi đầu, tâm tình rõ ràng là đang rất tệ.
Đi theo bên cạnh Vệ Đồ, ngoài việc có thể học được tay nghề, điểm quan trọng nhất chính là hắn có thể ké chút linh khí của "Phù Tâm Cư".
Linh khí của Phù Tâm Cư, tương đương với linh mạch trung phẩm nhị giai.
"Ngươi lui xuống trước đi." Vệ Đồ khoát tay.
Nếu Hoàng Thừa Phúc trong khoảng thời gian cuối cùng của hắn ở Hoàng gia mà biểu hiện tốt thì chưa chắc hắn đã không để lại cho hậu bối này một chút cơ duyên.
---------------------- Cùng lúc đó.
Bên ngoài Cung Phụng Đường.
Một lão giả tóc trắng và một người trung niên áo xám sóng bước cùng nhau, hai người dưới sự dẫn dắt của một thiếu nữ váy lụa màu, đi về phía Cung Phụng Đường.
Nếu Vệ Đồ ở đây, nhất định có thể nhận ra lão giả tóc trắng này chính là “Thư đan sư” quen thuộc của hắn, còn người trung niên áo xám là đồng hành của y, vị nhị giai phù sư “Dương Tượng”.
"Tiểu thư Tuyết Vi, nghe nói cha cô một tháng trước, muốn gả cô cho Vệ Đồ, nhưng bị Vệ Đồ từ chối?" Dương Tượng đột ngột dừng chân, liếc nhìn thiếu nữ váy lụa màu đang dẫn đường, thâm ý nói.
Hoàng Tuyết Vi nghe Dương Tượng nói vậy, mặt hơi ửng đỏ, “Dương phù sư, chắc ông hiểu rõ, đây chỉ là cha ta thăm dò Vệ Đồ... cố ý nói vậy, xem hắn có muốn cùng Hoàng gia ta đồng sinh cộng tử, ở lại Vân Hạc Sơn hay không.” Chuyện thông gia, là thật hay giả, nàng hoàn toàn không rõ, chỉ là chuyện đã đến nước này, cha nàng Hoàng Trường Thuận đã từ bỏ Vệ Đồ, lựa chọn Thư đan sư và Dương Tượng, nàng đương nhiên sẽ không tự làm mình và gia tộc mất mặt, mạ vàng lên mặt Vệ Đồ.
"Ồ... thì ra là thế." Dương Tượng tiếc nuối một tiếng, “Ta còn tưởng rằng chuyện thông gia của Hoàng gia... Ta cũng có thể dính chút ánh sáng, kết thân cùng tiểu thư Tuyết Vi, xem ra... Tộc trưởng Hoàng không hề có ý định gả tiểu thư Tuyết Vi.” Lời vừa dứt.
Mặt Hoàng Tuyết Vi lập tức đỏ bừng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Dương Tượng, sợ rằng vị phù sư họ Dương này lại nói ra những lời khiến nàng "xấu hổ tức giận muốn chết".
"Được rồi, đạo hữu Dương, ông lớn tuổi rồi đừng trêu ghẹo tiểu thư Tuyết Vi nữa."
"Luận về sự tương xứng thì vẫn là một thiên tài phù sư như Vệ phù sư xứng với tiểu thư Tuyết Vi hơn."
Thư đan sư thấy vậy, vuốt râu, đôi mắt lộ vẻ tinh ranh nói.
Câu nói này vừa ra, Hoàng Tuyết Vi vừa nãy còn xấu hổ giận dữ, sắc mặt lập tức có chút khó coi, nàng mắt lộ vẻ không cam lòng, nhìn về phía Phù Tâm Cư của Vệ Đồ.
Dù nàng và Vệ Đồ không gặp nhau nhiều, không thể nói là thích gì nhau, nhưng việc Vệ Đồ dễ dàng từ chối nàng như vậy, trong lòng nàng làm sao vui cho được.
“Tiểu thư Tuyết Vi, hai người ta mới đến, xin tiểu thư Tuyết Vi... dẫn hai ta làm quen với Vệ phù sư một chút...” “Dù sao thì Vệ phù sư bây giờ vẫn là cung phụng của Hoàng gia, ở bên trong Cung Phụng Đường, hai người ta cũng không thể thiếu sự giao thiệp với hắn.” Thư đan sư và Dương Tượng nhìn nhau một cái, Dương Tượng lập tức hiểu ý Thư đan sư, hắn đột nhiên lên tiếng đánh thức Hoàng Tuyết Vi đang xuất thần.
“Cái gì, đi gặp Vệ Đồ?” Hoàng Tuyết Vi hơi ngẩn người, có chút không hiểu.
Thư đan sư thì không nói.
Nhưng Dương Tượng và Vệ Đồ là người cạnh tranh nhau mà.
“Chỉ là một chút giao lưu về phù đạo thôi.” Dương Tượng nói ra ý đồ thực sự của mình.
Nghe nói như vậy, Hoàng Tuyết Vi đã lên tâm tư.
Nàng không phải kẻ ngốc, biết lời nói "giao lưu về phù đạo" của Dương Tượng chắc chắn không có ý tốt gì, nhưng do trước đó bị Dương Tượng khích bác, bây giờ nàng cực kỳ hy vọng Vệ Đồ gặp chuyện, đối với yêu cầu này, sao có thể không đáp ứng.
"Làm như vậy, cho dù Vệ Đồ nói Thư Vân Minh có liên hệ với Giả gia ở Xích Tùng, Hoàng gia Hạc Sơn cũng sẽ không dễ tin." Thư đan sư nở nụ cười, cùng Dương Tượng truyền âm riêng.
Mười mấy năm trước, sau khi Phó Chí Chu từ chối lời mời của Thư Vân Minh, gia nhập vào Triệu gia Tê Nguyệt - Thư Vân Minh bọn họ đã bị Triệu gia Tê Nguyệt ngấm ngầm nhắm vào, tổn binh hao tướng không ít.
Kinh nghiệm như thế, khiến Thư đan sư không thể không nghi ngờ, việc Thư Vân Minh liên minh cùng Giả gia Xích Tùng có hay không bị lộ ra ngoài.
Bây giờ, gia nhập Hoàng gia Hạc Sơn làm cung phụng, hắn đương nhiên phải cố hết sức tránh để Hoàng gia Hạc Sơn biết... mối quan hệ giữa Thư Vân Minh và Giả gia Xích Tùng.
Mà đoạn này.
Đương nhiên không thể thiếu việc nhắm vào Vệ Đồ.
Chỉ cần nhằm vào Vệ Đồ, khiến Vệ Đồ kết thù với hai người bọn họ - như vậy, sau này những lời Vệ Đồ nói ra đều sẽ thành lời nói xấu bọn họ.
----------------- Phanh! Phanh! Phanh!
Sau một khắc.
Cửa sân "Phù Tâm Cư" liền bị Hoàng Tuyết Vi - Ngũ tiểu thư Hoàng gia gõ vang.
“Ngũ tiểu thư, biểu gia ta còn đang bế quan tu luyện bên trong, nếu có chuyện gì, xin ngũ tiểu thư cứ nói cho tiểu nhân biết, để tiểu nhân chuyển cáo lại cho biểu gia ta.” Hoàng Thừa Phúc nhìn thấy cảnh tượng này, cuống quýt chạy tới, liên tục khuyên nhủ Hoàng Tuyết Vi.
Mặc Hoàng Tuyết Vi làm ồn trước cửa Phù Tâm Cư, đây là sự thất trách của “Quản gia” Phù Tâm Cư như hắn.
“Ngũ tiểu thư, dù tộc trưởng có đến đây, cũng sẽ không bất chấp lễ nghi, cố ý quấy rầy cung phụng.” Hoàng Thừa Phúc khuyên không được Hoàng Tuyết Vi, nên cắn răng, lôi "lễ nghi" hai chữ ra.
"Ngươi nói ta vô lễ? Không nói lý?" Hoàng Tuyết Vi lạnh giọng một tiếng, lập tức thả uy áp Trúc Cơ của nàng ra, nhắm thẳng vào Hoàng Thừa Phúc bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận