Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 165: Mưu đoạt bảo vật, Vạn Linh Yêu Anh ( Cầu đặt mua )

Chương 165: Mưu đoạt bảo vật, Vạn Linh Yêu Anh ( Cầu đặt mua ) Một đường không nói chuyện.
Trải qua hơn ngày bôn ba, Vệ Đồ ba người đi tới “Huyền Hầu Thích gia” tại Thiên Sương lĩnh.
Thiên Sương lĩnh chiếm diện tích mấy trăm dặm, cỏ cây tươi tốt, xanh um tùm, giữa các ngọn núi thỉnh thoảng xen lẫn tiếng vượn hú.
“Thiên Sương lĩnh nhiều năm trước vốn không có viên hầu linh thú sinh sống, nhưng từ khi tiên tổ hàng phục Huyền Sương Hầu thì ở đây......dần dần liền có thêm không ít loài vượn......” Thích Phượng đi theo sau lưng Vệ Đồ, khi nhìn thấy nơi ở cũ của gia tộc, vẻ mặt đã lộ ra nét hoài niệm.
Hai năm trước, khi bị nhị thúc “Thích Trường Đao” bán cho thương hội Cửu Vân để trả nợ, nàng mất hết can đảm, cho rằng kiếp này không còn cơ hội xoay sở.
Lại không có cơ hội trở lại quê hương cũ.
Nhưng mà —— Hôm nay, nàng được Vệ Đồ nạp làm thiếp thất, dựa vào uy vọng của Vệ Đồ, một Trúc Cơ chân nhân, nàng cuối cùng có thể báo mối đại thù này một ngày.
Trong lúc Thích Phượng cảm khái, Vệ Đồ đã đi qua các con đường mòn ở Thiên Sương lĩnh, ngầm thiết lập mấy đạo cạm bẫy.
Sau trận chiến với Tư Tình, hắn tổng kết lại kinh nghiệm thành công lần đó. Mỗi khi gặp hiểm cảnh, trước hết phải ngầm thiết lập cạm bẫy.
Cạm bẫy này, không chỉ dùng để đối địch, mà còn là đường lui cho hắn.
Nếu gặp phải người không thể địch nổi, cạm bẫy này có thể dùng để ngăn cản địch nhân, cho hắn thời gian trốn thoát.
“Đi thôi, có ta ở đây, bọn hắn không dám làm khó dễ ngươi.” Vệ Đồ cầm hộp phù cất lại vào túi trữ vật, liếc nhìn Thích Phượng đang do dự không tiến lên, chậm rãi nói.
“Cảm ơn Vệ tiền bối.” Thích Phượng nghe vậy, cảm thấy an tâm đồng thời trên mặt cũng ửng lên một tia đỏ.
Tiếp đó.
Vệ Đồ hỏi Thích Phượng để xác định lại một lần hình dạng khu đất của Huyền Hầu Thích gia, cùng với vị trí bố trí hộ tộc trận pháp, lúc này mới lên đường đến cửa chính.
Gia tộc Trúc Cơ, phần lớn đều sắp đặt hộ tộc trận pháp. Uy lực của những hộ tộc trận pháp này có mạnh có yếu, hộ tộc trận pháp đứng đầu thậm chí có thể tru sát mấy Trúc Cơ chân nhân.
Hộ tộc trận pháp của Huyền Hầu Thích gia có tên “Tam Sơn Kim Đao Trận”, nó tụ tập công, huyễn, phòng làm một thể, chính là trận pháp nhị giai trung phẩm.
Nếu không nhờ có Thích Phượng, con gái tộc trưởng biết rõ khuyết điểm của trận này, thì Vệ Đồ dù có liên thủ với Khấu Hồng Anh cũng không dám tùy tiện xông vào trận này.
Hộ tộc trận pháp vững như thành đồng, trừ phi có sức mạnh nghiền ép, bằng không rất khó công phá từ bên ngoài.
Bởi vậy, chín phần mười các gia tộc Trúc Cơ, dù cho lão tổ Trúc Cơ chết hết, cũng sẽ không bị hủy diệt trong thời gian ngắn.
Việc hủy diệt của chúng, phần lớn là do nhân tâm ly tán, con cháu bất hiếu, từng bước một dâng cơ nghiệp tốt đẹp cho người khác.
Lần này, Thích Phượng hiến vật quý cho Vệ Đồ, dù có lý do nhưng nói thẳng ra, cũng thuộc trường hợp này.
Đương nhiên.
Báo thù cho mình, cũng không có gì đáng trách.
Trong chốc lát.
Ba người đi tới cửa chính Thích gia tộc.
Khi cách tộc địa vài trăm bước, Vệ Đồ dừng bước lại, hắn suy tư một lát, lấy từ trong tay áo một đạo tín phù, đánh vào tộc địa Thích gia đang bị màn ánh sáng màu vàng đất bao phủ trước mặt.
Với nhãn lực của hắn, đương nhiên nhìn ra, màn sáng màu vàng đất này chính là "Tam Sơn Kim Đao Trận" mà Thích Phượng nói.
Sau khi tín phù được phát ra.
Khoảng một chén trà nhỏ thời gian.
Một người đàn ông trung niên mặt sẹo mặc áo bào xám, cùng một đám tu sĩ vây quanh đi đến cửa chính tộc địa Thích gia.
“Vệ tiền bối đến Thích gia ta, không biết có chuyện gì?” Người đàn ông trung niên mặc áo bào xám đánh giá Vệ Đồ vài lần, khi hắn nhìn thấy Thích Phượng mặc đồ phụ nữ có chồng phía sau Vệ Đồ, sắc mặt đầu tiên là kinh hãi, sau đó liền lộ vẻ cảnh giác nồng nặc.
“Tên mặt sẹo đó, chính là nhị thúc ta Thích Trường Đao.” Thích Phượng ở bên tai Vệ Đồ nhỏ giọng nhắc nhở.
Vệ Đồ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía Thích Trường Đao, chắp tay thi lễ nói: “Thích tộc trưởng, Vệ mỗ đến quý bảo địa, là muốn mua “Hàn Tinh Hoa” của quý tộc, mong Thích tộc trưởng rộng lòng đồng ý, đem linh thảo này bán cho Vệ mỗ.” “Hàn Tinh Hoa?” Thích Trường Đao nghe ba chữ này xong, thầm hận liếc nhìn Thích Phượng, giờ hắn sao có thể không hiểu, nhất định là Thích Phượng đã báo tin về bảo vật của Thích gia cho Vệ Đồ.
Hắn thầm nhủ một câu “Cướp nhà khó phòng” tiếp đó suy nghĩ vài giây, mở miệng nói: “Vệ tiền bối muốn mua Hàn Tinh Hoa, Thích gia ta đương nhiên nguyện ý, chỉ là... Vệ tiền bối định mua với giá bao nhiêu?” Trong mắt Thích Trường Đao, Vệ Đồ lúc này không thể nghi ngờ là khách không mời mà đến, nếu có thể dùng một “Hàn Tinh Hoa” để đuổi hắn đi thì với hắn mà nói, cũng là chuyện tốt.
Hàn Tinh Hoa tuy là bí dược luyện thể, có giá trị không nhỏ nhưng đã được cất giữ mấy trăm năm nên dược hiệu đã giảm đi nhiều.
Bởi vậy, giá trị thực của Hàn Tinh Hoa đối với Huyền Hầu Thích gia cũng không quá quý giá.
Chỉ là, trước mặt tộc nhân, Thích Trường Đao cũng không thể quá mềm mỏng, không để ý uy nghiêm của tộc trưởng, sẽ bị người khác xem thường.
“Thích tộc trưởng thấy giá cả nào phù hợp?” Vệ Đồ cười nhạt một tiếng, lại ném vấn đề về phía Thích Trường Đao, để cho Thích Trường Đao tự định giá.
Không có tu sĩ Trúc Cơ trấn tộc, Huyền Hầu Thích gia lúc này, dù có “xác rùa đen” là hộ tộc đại trận, nhưng bên trong, đã sớm là lòng người bàng hoàng.
Huyền Hầu Thích gia lúc này không dám đắc tội hai Trúc Cơ chân nhân.
Bởi vậy, nếu Thích Trường Đao định giá “Hàn Tinh Hoa” quá cao, chính là đắc tội hắn, còn nếu định giá rẻ thì sẽ gây bất mãn trong tộc, uy vọng sẽ giảm lớn.
Đây là một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cũng là một loại dương mưu.
Nhưng trong hoàn cảnh khó khăn này, Khấu Hồng Anh ở một bên lại tăng thêm một gánh nặng tâm lý cho Thích Trường Đao.
Khấu Hồng Anh lộ ra lệnh bài thân phận của mình, vẻ mặt không vui nói: “Thích tộc trưởng, bàn chuyện làm ăn, sao có thể không mời ta và Vệ phù sư vào trong ngồi?” Lệnh bài tông môn vừa lộ, tu sĩ Thích gia tại chỗ lập tức nhìn nhau, không biết làm sao cho phải.
Ba đại tiên môn là bá chủ của Tu Tiên Giới Trịnh quốc, bọn họ có quyền thống trị nhất định đối với tu sĩ gia tộc, tán tu trong nước.
Tán tu còn dễ, họ cô độc một mình, có thể không thèm ba đại tiên môn, cùng lắm thì trốn trong rừng sâu núi thẳm, không ló mặt ra.
Nhưng tu sĩ gia tộc thì không được.
Tu sĩ gia tộc, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, lo lắng quá nhiều, rất khó không để ý hậu quả mà cố tình làm bậy.
Khấu Hồng Anh chỉ là một Trúc Cơ chân nhân của Kính Thủy Các, không thể đại diện cho Kính Thủy Các, nhưng Huyền Hầu Thích gia lúc này, khi đối mặt Khấu Hồng Anh, chỉ có thể nơm nớp lo sợ, không dám làm càn.
Không có tu sĩ Trúc Cơ, đồng nghĩa với việc Huyền Hầu Thích gia khó có cơ hội gặp “thượng tầng” của Khấu Hồng Anh, chỉ có thể mặc nàng xâu xé.
Về lý thuyết, khi không tiếp xúc được “cao tầng” của Kính Thủy Các thì quyền hạn của Khấu Hồng Anh đối với gia tộc nhỏ như Huyền Hầu Thích gia, gần như là vô hạn.
Lý này, cũng giống như quan nhỏ ở phàm tục lấn áp dân thường.
Quan nhỏ không phải quan, nhưng dân e sợ quan nhỏ còn hơn sợ quan lớn.
Đây là lý do vì sao Khấu Hồng Anh muốn xung phong nhận việc, kết bạn với Vệ Đồ, cùng nhau đến Huyền Hầu Thích gia.
Về chiến lực, Khấu Hồng Anh không bằng Vệ Đồ, nhưng xét về địa vị trong Tu Tiên Giới, Vệ Đồ, một tán tu Trúc Cơ, thấp hơn nhiều so với Khấu Hồng Anh, một Trúc Cơ của tiên môn.
Các thế lực bình thường, đặc biệt là thế lực không có tu sĩ Trúc Cơ, rất sợ hãi các Trúc Cơ của tiên môn giống như sợ hổ.
Bởi vậy, Thích Trường Đao và đám tu sĩ Thích gia dù biết rõ Vệ Đồ và Khấu Hồng Anh đến Huyền Hầu Thích gia có thể không có ý tốt nhưng giờ phút này bọn họ cũng phải suy tính, có nên mở hộ tộc trận pháp, mời Vệ Đồ và Khấu Hồng Anh hai người vào không.
Hôm nay từ chối thì dễ.
Nhưng nếu sau đó, hai vị Trúc Cơ chân nhân muốn trả thù Huyền Hầu Thích gia, thì với thực lực của Huyền Hầu Thích gia hiện tại, khó lòng chống đỡ.
“Thích tộc trưởng, đóa Hàn Tinh Hoa kia…đã nghĩ kỹ giá chưa?” Vệ Đồ không cho Thích Trường Đao thời gian suy nghĩ, từng bước ép sát hỏi.
Chờ vài giây, thấy Thích Trường Đao vẫn không lên tiếng, Vệ Đồ tùy tiện nói: “Thích tộc trưởng cũng không cần khẩn trương, bây giờ Thích Phượng đã là thị thiếp của Vệ mỗ, coi như người một nhà, chỉ là chuyện nhỏ nhặt, Vệ mỗ sẽ không lo lắng.” Câu này vừa nói ra.
Thích Trường Đao mặt mày ủ dột, đột nhiên ngẩng đầu, đầu tiên hắn kinh hãi liếc nhìn Vệ Đồ, sau đó lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn các tu sĩ Thích gia xung quanh.
Giờ hắn dù có ngu ngốc cũng hiểu được ý đồ vừa rồi của Vệ Đồ và Khấu Hồng Anh, không gì khác hơn là kích động nội chiến trong Thích gia, để các tộc nhân Thích gia khác giúp bọn họ hai người mở hộ tộc trận pháp Huyền Hầu Thích gia.
Mua “Hàn Tinh Hoa” chỉ là cái cớ, hắn vừa do dự liền rơi vào bẫy của Vệ Đồ.
Từ một điểm này.
Vệ Đồ thành công đả kích uy tín của hắn trong mắt tộc nhân Thích gia.
Sau đó, Khấu Hồng Anh lấy thân phận “Trúc Cơ tiên môn” của mình, chuyển áp lực mà hắn đang phải chịu sang tu sĩ Thích gia.
Cuối cùng.
Vệ Đồ bày tỏ rõ thân phận của mình, đây là bước cờ quyết định đối với việc “vây giết” hắn.
Với một người có quan hệ với Vệ Đồ như Thích Phượng, thì người có xuất thân không chính thống như hắn làm sao còn có thể được tộc nhân ủng hộ?
Ngoài ra, thân phận tiên môn của Khấu Hồng Anh cũng là một sự “bảo đảm” cho các tộc nhân Thích gia muốn nương nhờ.
Tiên môn dù bá đạo, nhưng dù sao cũng thuộc về môn phái chính đạo, có một giới hạn cuối cùng.
“Vậy xin tộc trưởng mở trận pháp, mời Vệ phù sư và Khấu tiên tử vào.” Lúc này, một lão giả mặt ngựa có đôi mắt hung ác, vừa đứng bên cạnh Thích Trường Đao, nhìn Thích Trường Đao, trầm giọng nói.
“Tam trưởng lão, ngươi!” Thích Trường Đao thấy lão giả mặt ngựa này làm loạn, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.
Trong Thích gia, hắn luôn xem lão giả mặt ngựa này là tâm phúc.
“Tộc trưởng, lúc này Thích Phượng dẫn hai Trúc Cơ chân nhân là Vệ Đồ và Khấu Hồng Anh đến, chúng ta từ chối mở trận pháp thì có thể trốn tránh nhất thời, nhưng không thể trốn tránh cả đời.” Lão giả mặt ngựa thấy vậy, thở dài khuyên nhủ.
Nghe vậy, Thích Trường Đao có chút dao động, nhưng hắn vẫn sợ việc Thích Phượng trả thù nên không dám mở hộ tộc trận pháp.
Thấy vậy, lão giả mặt ngựa tiếp tục khuyên nhủ: “Trước đây, nền tảng thống trị của tộc trưởng rất vững chắc, còn bây giờ tộc trưởng mới chỉ thống trị hai năm, nền móng chưa vững.” “Trước đây, các tộc nhân nhìn tộc trưởng có tu vi Luyện Khí tầng chín, lại là em trai tộc trưởng nên để tộc trưởng giữ chức, nhưng giờ tình thế đã khác... Thích Phượng trở thành thị thiếp của Vệ Đồ, leo lên cây cao Trúc Cơ chân nhân là Vệ Đồ...” “Dần dần, vị trí tộc trưởng, rất khó để giữ vững.” Nói đến đây, lão giả mặt ngựa lại ngừng một chút, “Còn về chuyện bán Thích Phượng để gán nợ, việc này tộc trưởng dù có tư tâm, nhưng nếu không có cơ hội đó, làm sao nàng leo lên được cây cao Trúc Cơ chân nhân Vệ Đồ, trở thành thị thiếp?” “Nàng nên cảm kích tộc trưởng!” Một phen khuyên nhủ, những nghi ngờ trong lòng Thích Trường Đao tạm thời được xua tan, hắn liếc nhìn tộc nhân trước mặt đang mang địch ý với hắn, thầm than một tiếng, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn lấy từ trong ngực một trận bàn màu xanh nhạt, liên tục đánh vào ba đạo pháp lực.
Chỉ thấy từ trên trận bàn bắn ra một cột sáng màu xanh to bằng cánh tay trẻ em, đánh thẳng vào lồng ánh sáng màu vàng bao phủ tộc địa Thích gia.
Lồng ánh sáng màu vàng rung động mấy cái, tách ra một con đường rộng dẫn vào tộc địa.
“Xin mời Vệ tiền bối và Khấu tiên tử vào trong, Huyền Hầu Thích gia ta, hoan nghênh hai vị tiền bối đến tộc địa giao dịch...” Thích Trường Đao lộ nụ cười, tỏ thái độ khiêm tốn.
Nói xong, Thích Trường Đao nhìn về phía Thích Phượng đang đi theo sau Vệ Đồ, vẻ mặt nịnh nọt, tiến lên nói: “Tiểu Phượng, khổ ngươi bây giờ phải đi theo Vệ tiền bối, sau này sẽ có ngày tốt lành.” Nhưng mà—— Tiếng nói của hắn chưa dứt.
Một dòng máu tươi bắn thẳng ra trước mắt hắn, ngay sau đó, Thích Trường Đao cảm thấy đầu mình xoay mấy vòng trên không trung, lúc rơi xuống đất thì thấy nửa thân thể không đầu của mình.
“Tại sao lại thế?” Thích Trường Đao giật mình, hắn không thể tưởng tượng, việc mình vừa mở trận pháp lại nghênh đón một kết cục như vậy.
Nhưng không chờ hắn nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Mắt liền tối sầm, không còn sự sống.
“Tam Sơn Kim Đao Trận?” Vệ Đồ vung tay áo lên, dùng pháp lực hút trận bàn màu xanh nhạt trên tay Thích Trường Đao, nhìn lướt qua vài lần, rồi thu vào trong túi trữ vật.
"Tam Sơn Kim Đao Trận" công phòng nhất thể, không có nghĩa là sau khi hắn tiến vào trận pháp thì sẽ bình yên vô sự.
Ngược lại, sau khi tiến vào trận pháp, hắn còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần so với ở bên ngoài.
Bởi vậy, vì sự an toàn của mình, Vệ Đồ đương nhiên sẽ không để Thích Trường Đao sống sót, vẫn khống chế đại trận hộ tộc của Huyền Hầu Thích gia.
Còn về uy tín...
Đối phó với loại tu sĩ như Thích Trường Đao, không cần thiết phải giữ chữ tín, mà trước khi Thích Trường Đao mở trận pháp, hắn cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với Thích Trường Đao.
Việc uy hiếp Thích Trường Đao mở trận pháp vốn là một chiến thuật đã được hắn quyết định từ trước.
“Thích Trường Đao ăn cây táo rào cây sung, vì tài nguyên tu luyện mà làm giả nợ của thương hội Cửu Vân, buôn bán nữ tu Thích gia...Vệ mỗ, hôm nay giết hắn ở đây, mong các vị đạo hữu thứ lỗi.” Sau khi giết Thích Trường Đao, Vệ Đồ thả thiện ý của mình đối với các tu sĩ Thích gia.
Hắn không hề biết rõ, vấn đề nợ nần cụ thể của Thích gia, là thật hay giả. Nhưng hắn biết, một gia tộc dù khó khăn thế nào cũng không đến mức phải bán con gái của gia tộc, để trả nợ, huống chi là con gái của tộc trưởng.
Chỉ dựa vào điểm này, hắn cho rằng Thích Trường Đao đáng chết, bị trừng phạt là đúng tội.
Việc giết đầu đảng tội ác trong đấu tranh giữa các thế lực gia tộc cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
Mà lần này Vệ Đồ xem như đã giúp Thích Phượng, con gái tộc trưởng, giành lại chính nghĩa.
Bởi vậy, sau khi tu sĩ Thích gia nghe được những lời này của Vệ Đồ, nỗi lo lắng trong lòng đã an tâm.
Dù sao với tu vi của Vệ Đồ, tàn sát cả Huyền Hầu Thích gia cũng không phải là chuyện khó, không cần thiết phải giả nhân giả nghĩa lúc này.
----------------- Nửa ngày sau.
Vệ Đồ và Thích Phượng đi tới cấm địa của Thích gia.
Nơi cấm địa này là một rừng đá rộng vài dặm, có những cột đá màu xám cao thấp nhấp nhô, giữa các cột đá sinh trưởng không ít linh thảo cấp thấp.
Trung tâm khu rừng đá lại có một khu đất trống, xây một đại điện vàng son lộng lẫy.
“Cung điện kia tuy là bảo khố của gia tộc, cất giữ pháp khí, các loại linh dược, nhưng thực tế… cung điện đó chỉ là ngụy trang của lão tổ.” “Nền tảng lập tộc, không ở trong tòa đại điện đó, mà ở trong rừng đá này.” Thích Phượng vừa nói vừa đi đến cây cột đá thứ bảy bên trái của rừng đá.
Thấy Thích Phượng đánh mấy đạo pháp lực vào một góc cột đá, cột đá lập tức nổi lên ánh sáng cấm chế màu trắng nhạt.
Tiếp theo, Thích Phượng khẽ mở miệng thơm, lấy ra từ trong người một hạt châu đen cỡ quả nhãn, đánh vào cột đá.
Răng rắc! Răng rắc!
Phần đáy cột đá nứt ra, lộ ra một khe hở dài hẹp, khe hở này chỉ rộng nửa thước, vừa đủ một người chui vào.
Vệ Đồ liếc mắt ra hiệu cho Khấu Hồng Anh, ra hiệu cho cô ta để mắt tới Thích Phượng, tiếp đó hắn thuấn thân chui vào khe đá.
“Thích đạo hữu, cứ tạm ở đây một lát, đợi Vệ thúc thăm dò xong rồi cô hãy vào.” Khấu Hồng Anh ngầm hiểu, dùng pháp lực giữ chân Thích Phượng lại.
-------------------- Sau khi tiến vào khe đá.
Đập vào mắt là một hành lang ngầm dài, mênh mông không thấy bến bờ.
“Đi!” Vệ Đồ vỗ túi trữ vật, thả ra mấy con nhện rối lớn bằng nắm tay để dò đường.
Những con nhện rối này là đồ chơi nhỏ mà hắn tiện tay mua khi mua "kiếm sĩ rối" từ tay Dư Khôi Sư lần trước.
Nhện rối chỉ là rối cấp thấp, không thể dùng để chiến đấu mà chỉ thích hợp để dò đường.
“Cũng không có nguy hiểm gì.” Thấy nhện rối đều sống sót, nửa đường không có cơ quan gì, Vệ Đồ thở phào một hơi.
Hắn đi theo nhện rối đến cuối hành lang ngầm.
Ở cuối cùng, hắn thấy một đài bạch ngọc vuông dài vài trượng.
Trên đài bạch ngọc này đặt một ngọc giản màu vàng nhạt và một bồ đoàn màu xám.
"Lời Thích Phượng nói về nền tảng lập tộc, kết quả là thứ này?" Vệ Đồ nhíu mày, hắn khoát tay, thu ngọc giản màu vàng nhạt vào lòng bàn tay, kiên nhẫn dò xét.
Một khắc đồng hồ sau.
Vệ Đồ thả ngọc giản xuống, bắt đầu dùng thần thức và Địa Từ Nguyên Quang dò xét từng ngóc ngách trên đài bạch ngọc, tìm kiếm cơ quan ẩn.
Nội dung ghi trong ngọc giản không nhiều, chỉ nói về phương pháp luyện chế “Tiên Linh Lộ” này, một loại thiên tài địa bảo.
Vệ Đồ thầm đoán: “Tiên Linh Lộ” này chính là nền tảng lập tộc của Huyền Hầu Thích gia.
Thời gian từng khắc trôi qua.
Vệ Đồ tìm thấy một cơ quan dưới bồ đoàn, hắn nhẹ nhàng nhấn vào.
Đài bạch ngọc ngay lập tức sụt xuống, ở khu vực trung tâm lộ ra một tượng gỗ xanh hình hài nhi lớn cỡ nắm tay, hài nhi ngồi xếp bằng, mắt nhắm chặt, hai tay bóp một ấn ký cổ quái.
Còn trong miệng tượng gỗ hài nhi thì có một chiếc bình thuốc nhỏ bằng ngón tay.
"Trong bình thuốc là 'Tiên Linh Lộ' kia?" Vệ Đồ nghi ngờ không thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy linh vật kỳ quái như vậy trong giới tu tiên.
Một lúc sau.
Vệ Đồ cuối cùng xác định được rằng, nền tảng lập tộc của Huyền Hầu Thích gia chính là "Tiên Linh Lộ" rỉ ra từ trong miệng "tượng gỗ hài nhi" này.
Chỉ là điều khiến Vệ Đồ khó hiểu là "tượng gỗ hài nhi" này không phải vàng cũng không phải gỗ, không giống thiên tài địa bảo mà có vẻ giống một loại pháp khí huyết nhục nào đó.
Giống như “Nhất Khí Nang”.
Sau khi di chuyển “tượng gỗ hài nhi” Vệ Đồ phát hiện ra một ngọc giản tương tự ngọc giản ghi công thức chế tạo “Tiên Linh Lộ” được đặt dưới mông của “tượng gỗ hài nhi”.
Trong đó ghi lại các tiên tổ của Thích gia từ xưa đến nay đã tìm tòi nghiên cứu “tượng gỗ hài nhi”.
Từ đó, Vệ Đồ biết được tên của “tượng gỗ hài nhi” là “Vạn Linh Yêu Anh”, có quan hệ không ít đến Vạn Linh Giáo.
Các tiên tổ Thích gia thậm chí còn mạnh dạn suy đoán rằng trong “Vạn Linh Yêu Anh” có ẩn chứa bí mật đột phá Nguyên Anh từ Kim Đan của Vạn Linh Giáo.
“Cũng không biết Thích gia, đã nhận được Vạn Linh Yêu Anh này bằng cách nào.” Vệ Đồ lắc đầu sau khi xem xong ngọc giản. Thích gia lập tộc ngàn năm, đến nay vẫn là gia tộc Trúc Cơ, trong lịch sử tộc chưa từng có Kim Đan chân quân nào xuất hiện. Mà “Vạn Linh Yêu Anh” này rất rõ ràng, không phải thứ mà tu sĩ Trúc Cơ có khả năng sở hữu. “Tiên Linh Lộ có thể nâng cao tu vi cho tu sĩ Trúc Cơ, Thích gia có bảo vật này, tại sao không có Kim Đan chân quân nào xuất hiện?” Vệ Đồ đột nhiên nghĩ tới điểm này, vừa vui vừa buồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận