Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 247: Phụ tử hợp lực, giết Lãnh Ngọc Viện

Chương 247: Cha con hợp sức, g·i·ế·t Lãnh Ngọc Viện
Để bảo đảm an toàn. Rời khỏi đình đá, Vệ Đồ cũng đưa cho Vệ Tu Văn và Mai Trân mỗi người một tấm thẻ bùa phòng ngự tam giai thượng phẩm. Có lá bùa này bảo hộ, dù cho trong lúc tiến vào gặp phải Yêu t·h·iện tam giai, vợ chồng Vệ Tu Văn cũng có sức tự vệ, không cần hắn phải phân tâm cứu giúp, còn về trưởng tôn Vệ Trường Thọ. Vệ Đồ tự mình mang theo, với thực lực song tu khí thể, che chở một người vẫn có tự tin này.
--- Cùng lúc đó khi đám người Vệ gia lén lút rời đi. Ở Tĩnh quốc, trong trụ sở của Hợp Hoan Tông. Bên trong một thiền điện.
"Phó lang, từ sau khi rời khỏi Thái Hư Cảnh, ngươi có vẻ lạnh nhạt với ta đi không ít." Bên trong điện rộng lớn, Lãnh Ngọc Viện từ trong bồn tắm nước nóng bước ra, khoác lên mình lớp sa mỏng trong suốt, chậm rãi đi về phía Phó Lân đang xếp bằng trên giường La Hán, cử chỉ của nàng ẩn hiện vẻ quyến rũ. Dáng người mềm mại, theo từng bước đi, bộ n·g·ự·c sừng sững. Nếu có kẻ hám sắc ở đây, chắc chắn sẽ trợn tròn mắt.
Nhưng mà – Điều khiến người khác bất ngờ là, Phó Lân đối với điều này vậy mà không hề động lòng. Đối diện với câu hỏi của Lãnh Ngọc Viện, hắn từ đầu đến cuối không hề đáp lời. Kể cả đôi mắt của hắn cũng nhắm nghiền, không hề mở ra để nhìn dù chỉ một chút. Dường như cảnh tượng diễm lệ trước mắt đối với hắn mà nói, đã thành thói quen, hoặc nói…là một gánh nặng vô cùng lớn. Thấy Phó Lân không trả lời, nụ cười trên mặt Lãnh Ngọc Viện dần tắt, đáy mắt nàng hiện lên chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Phó Lân như đang nhìn con mồi: “Phó lang, nếu đã vô tình bạc nghĩa như thế, đừng trách thiếp đây nhẫn tâm.”
Lãnh Ngọc Viện bước đến bên Phó Lân, ngữ khí có chút gay gắt. Ngay sau đó, đầu ngón tay nàng khẽ chạm vào mi tâm của Phó Lân, sau đó lướt xuống mặt, môi, l·ồ·ng n·g·ự·c, rồi tiếp tục đi xuống. Ngón tay của Lãnh Ngọc Viện như một món v·ũ k·hí sắc bén, khi nó chạm vào da t·h·ị·t của Phó Lân liền l·àm cho da thịt nứt ra, máu tươi chảy xuống. Máu tươi ngưng tụ thành từng giọt, như hạt lựu, lơ lửng trên người Phó Lân.
"Thượng hạng Nhân Đan." Lãnh Ngọc Viện như một chú mèo nhỏ, dụi vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c Phó Lân, cái lưỡi hồng nhạt liếm lấy từng giọt tinh huyết.
Thuế Phàm Đan rất khó kiếm. Nhưng với bí thuật của Hợp Hoan Tông, việc bồi dưỡng ra một lô đỉnh có tác dụng của Thuế Phàm Đan dễ dàng hơn nhiều. Phó Lân, chính là lô đỉnh thượng hạng mà Ngưng Yên lão tổ bồi dưỡng gần trăm năm cho đứa cháu gái của mình. Chỉ cần hoàn toàn luyện hóa “Nhân Đan” thượng hạng này là Phó Lân, nàng ta có hi vọng đột phá Kim Đan.
Nhưng ngay khi Lãnh Ngọc Viện đang chìm đắm vào hiệu quả của việc thu thập từ lô đỉnh thì Phó Lân đột ngột mở mắt. Mặt hắn lộ vẻ lạnh lùng, tay phải vươn ra, nắm chặt lấy hai cánh tay ngọc của Lãnh Ngọc Viện đang đặt trên người mình.
"Phó lang, ngươi giận rồi sao?" Lãnh Ngọc Viện thấy tình hình này cũng không giận dữ, nàng nhân cơ hội xoay người ngồi vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c Phó Lân, cười ngâm nga yêu kiều nói.
Cảnh tượng này, khi nàng thuần hóa Phó Lân làm lô đỉnh, đã từng gặp không ít lần.
-- Bên trong cơ thể Phó Lân, có thần hồn cấm chế mà cô cô nàng là Ngưng Yên lão tổ đã hạ xuống, một khi Phó Lân có hành động bất lợi với nàng, những thần hồn cấm chế này không những sẽ trói buộc hành động của Phó Lân mà còn tra tấn hắn đau đớn đến mức sống không bằng c·hết. Ngoài thần hồn cấm chế, sự s·ố·n·g c·hết của huynh muội Phó Lân cũng bị nàng nắm trong tay. Đó là điểm yếu của Phó Lân.
Lãnh Ngọc Viện hiểu rất rõ.
"Lãnh Ngọc Viện!" Đáy mắt Phó Lân lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn lật lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một cây châm nhỏ xanh biếc, h·u·n·g· á·c cắm vào đan điền của Lãnh Ngọc Viện.
Cùng lúc đó, một tay khác của Phó Lân cũng không hề nhàn rỗi, khi cây châm nhỏ xanh biếc cắm vào đan điền của Lãnh Ngọc Viện, tay này của hắn bộc phát ra ma khí màu đen, liên tục điểm vào mấy đại huyệt, trói chặt pháp lực trong người Lãnh Ngọc Viện.
"Ngươi dám tạo phản?" Lãnh Ngọc Viện không kịp trở tay, k·i·n·h h·ã·i lên tiếng, vẻ mặt không thể tin được. Từ trước đến nay, nàng đều coi Phó Lân như cá nằm trên thớt, để nàng tùy ý đùa giỡn. Nàng không hề nghĩ đến, hôm nay Phó Lân lại đột ngột phản kháng mình, còn đánh đòn phủ đầu.
“Phó lang, bây giờ thả ta, tất cả còn dễ nói, nếu chờ cô cô ta trở về…ngươi sẽ c·hết không có chỗ chôn thây.” Lãnh Ngọc Viện uy h·iế·p nói. Bên trong Hợp Hoan Tông, hình thức c·h·ế·t của các lô đỉnh không hoàn toàn giống nhau, có rất nhiều người c·h·ế·t trong sung sướng, có rất nhiều người phải trải qua cực hình, sau đó c·h·ế·t trong tình cảnh s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t.
"Hơn nữa, đệ đệ của ngươi là Phó Thuần, muội muội Phó Mẫn còn đang ở trong tay Hợp Hoan Tông, nếu ngươi dám tạo phản, bọn họ cũng sẽ c·h·ế·t!” Thấy Phó Lân không hề dao động, Lãnh Ngọc Viện nói ra điểm yếu của Phó Lân, lại tiếp tục uy h·iế·p.
"Ngươi nói nhiều quá." Mặt Phó Lân lộ vẻ cười lạnh, một bàn tay h·u·n·g á·c vung lên mặt Lãnh Ngọc Viện, rồi đá một chân hất văng Lãnh Ngọc Viện từ trên người mình xuống.
“Phó Lân, ngươi dám làm n·h·ụ·c ta…” Lãnh Ngọc Viện ngã xuống đất, thấy thế lập tức giận tím mặt, gò má vốn lạnh lùng như tuyết đỏ bừng lên. Nàng là hậu duệ Kim Đan, được chúng tu các p·h·ái truy phủng, "Lãnh tiên t·ử" chưa từng chịu nhục nhã đến như thế.
"Phó Lân, đừng phí lời với người đàn bà này, ngươi nhanh chóng thi triển 'Tam Thi Bí Thuật' nuốt tu vi của nó, rồi rời khỏi Hợp Hoan Tông." Lúc này, bên trong thiền điện đột nhiên xuất hiện thêm một lão già mặc áo tơi, ông ta nhìn Phó Lân và Lãnh Ngọc Viện một cái, ngữ khí lạnh nhạt nói.
Lão già mặc áo tơi này, khí tức rất mạnh, ước chừng ở cấp độ Kim Đan, khuôn mặt bịt kín một lớp hắc khí, không thấy rõ mặt mũi.
"Ngươi là ai?" Lãnh Ngọc Viện nghe thấy vậy thì tái mặt, loạng choạng muốn rời khỏi thiền điện để đi tìm Ngưng Yên lão tổ cầu viện. Nàng không khó đoán ra, tám chín phần mười thần hồn cấm chế trong người Phó Lân là do lão già mặc áo tơi này giúp hóa giải,sau khi hóa giải thần hồn cấm chế thì Phó Lân mới dám thừa dịp nàng sơ hở mà ám toán nàng, giam cầm tu vi của nàng.
“Ta là ai?” Lão già mặc áo tơi cười một tiếng âm lãnh, hắn lập tức lao tới bên Lãnh Ngọc Viện, từ trên cao nhìn xuống quan sát kỹ Lãnh Ngọc Viện đang quần áo tả tơi trước mặt. “Lão hủ họ Phó!” Lão già mặc áo tơi khóa chặt cái cổ trắng ngần của Lãnh Ngọc Viện, bờ môi khẽ mấp máy, truyền âm cho Lãnh Ngọc Viện. Vừa dứt lời, lớp hắc khí trên mặt lão già mặc áo tơi mờ đi một chút, lộ ra một khuôn mặt có vài phần tương tự Phó Lân, cùng với…những đường vân màu đỏ sẫm quỷ dị dày đặc trên mặt.
Nhưng chưa kịp để Lãnh Ngọc Viện phản ứng, lão già mặc áo tơi đã bóp c·ổ Lãnh Ngọc Viện rồi tiện tay ném cô ta xuống trước mặt Phó Lân.
“Vâng, tiền bối Thiên Thi.” Phó Lân từ trên giường bước xuống, nhận lấy Lãnh Ngọc Viện đang hôn mê, mặt lộ vẻ cảm kích, nói lời cảm tạ với lão già mặc áo tơi trước mặt. Mấy tháng trước, sau khi theo Ngưng Yên lão tổ từ Thái Hư Cảnh trở về, hắn trong một lần ngẫu nhiên đã gặp được lão già mặc áo tơi này, tức người mà hắn gọi là "tiền bối Thiên Thi”. “Tiền bối Thiên Thi” chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra hoàn cảnh khó khăn của hắn, đồng thời bày tỏ ý nguyện giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của Ngưng Yên lão tổ, cái giá hắn phải trả là… trở thành đệ tử của ông ta.
Ban đầu, Phó Lân không dễ tin “Thiên Thi lão quái”, rốt cuộc thì đã ở ma đạo nhiều năm, hắn biết rõ tiền bối ma tu không đáng tin. Nhận hắn làm đệ tử, hơn phân nửa là có mưu đồ khác với hắn. Rất có thể là bồi dưỡng hắn trở thành nhục thân dự bị cho nó đoạt xá. Chuyện này hắn thấy không ít ở trong ma đạo. Trước đây, chính vì tuổi còn trẻ, hắn đã mắc mưu của Ngưng Yên lão tổ, cứ tưởng Lãnh Ngọc Viện thật lòng với mình, từ đó… rơi vào tròng, từng bước một trở thành lô đỉnh để Lãnh Ngọc Viện đột phá Kim Đan. Nếu không, khi gia nhập Vạn Linh Giáo, làm sao mà có chuyện hắn – một đệ tử Trúc Cơ bị Hợp Hoan Tông bắt đi, trở thành lô đỉnh?
Bởi vậy, theo Phó Lân thì Thiên Thi lão quái và Ngưng Yên lão tổ chẳng khác gì nhau, đều có mưu đồ riêng với hắn.
Chỉ là – Giờ phút này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Đánh liều vẫn còn hơn là để Lãnh Ngọc Viện xem như lô đỉnh luyện hóa, “Tam Thi bí thuật!” Phó Lân nghiến răng, tay vẽ pháp quyết, khẽ quát một tiếng. Ngay lập tức, lưng hắn vỡ ra, từng cái xương sườn hơi đen bị pháp lực rút ra, hóa thành ba cái khô lâu nhỏ dài khoảng hai mươi centimet, bắn nhanh đến Lãnh Ngọc Viện đang hôn mê.
Ba cái khô lâu lần lượt rơi vào trán, n·g·ự·c trái và đan điền của Lãnh Ngọc Viện, rồi ngồi xếp bằng xuống. Lúc này, Thiên Thi lão quái ở một bên cắn rách đầu ngón tay, lần lượt nhỏ một giọt tinh huyết vào mi tâm của ba cái khô lâu.
Tinh huyết vừa rơi xuống, khí tức của ba cái khô lâu đột nhiên biến đổi, ngay lập tức như có tu sĩ, hô hấp thổ nạp. Chỉ khác một điều, ba cái khô lâu này, hô hấp thổ nạp không phải là thiên địa linh khí, mà là Lãnh Ngọc Viện đang ngồi bên dưới. Trong khoảnh khắc, thần hồn, huyết khí, pháp lực của Lãnh Ngọc Viện bị ba cái khô lâu này hút lấy, hơi thở của nàng càng lúc càng yếu ớt.
Một canh giờ sau, hơi thở của Lãnh Ngọc Viện suy yếu, toàn thân gầy trơ xương.
“Ngưng Yên có lẽ không thể ngờ được, dưới ‘Tam Thi bí thuật’ của ta, cháu gái của nàng không chỉ không thể thu thập được mà còn ngược lại phải trả lại hết tu vi, giúp cho ngươi có một bộ váy cưới.” Thiên Thi lão quái ngữ khí có vẻ giễu cợt, trong lời nói của hắn rõ ràng có ý chế nhạo Ngưng Yên lão tổ.
“Tiền bối Thiên Thi biết Ngưng Yên lão tổ sao?” Phó Lân vừa vận công vừa tò mò hỏi.
“Ngưng Yên lão tổ?” Thiên Thi lão quái nghe vậy cười khẩy, “Ngưng Yên và ta là bạn cũ, nếu không, ta cũng không dễ dàng giải được thần thức cấm chế của bà ta.” Bạn cũ sao? Phó Lân nghe xong ngớ người, hắn ở bên cạnh Ngưng Yên lão tổ cũng được mấy chục năm, thế mà chưa từng nghe Ngưng Yên lão tổ nói bà ta có một người bạn cũ nào tên là "Thiên Thi lão quái" cả.
“Có lẽ là dùng tên giả”, Phó Lân thầm nghĩ. “Ngươi cũng gặp may đó, đụng phải bản tọa. Nếu không thì ngươi tu luyện công pháp lô đỉnh, không những khó mà thành đại đạo mà còn có nguy cơ c·h·ế·t yểu. Nhưng có ‘Tam Thi bí thuật’ của bản tọa thì công pháp lô đỉnh này, ngược lại trở thành tạo hóa cho ngươi, có thể thôn phệ tu vi của Lãnh Ngọc Viện... .”, “Đột phá Kim Đan là có hi vọng”. Thiên Thi lão quái cười mấy tiếng.
Nhưng những lời này, khi lọt vào tai Phó Lân thì lại cảm thấy Thiên Thi lão quái… có chút dài dòng, bởi vì những lời này hắn đã nghe từ Thiên Thi lão quái không biết bao nhiêu lần sau khi tiếp xúc với nó.
Trong lúc đang nói chuyện. Phó Lân bắt đầu thu công, hắn lẩm nhẩm vài câu chú, chờ ba cái khô lâu đang nằm trên người Lãnh Ngọc Viện nhảy nhót rồi lại trở về trong cơ thể hắn, hóa thành xương sườn bên trong bụng. Có điều, khác với những xương sườn ban đầu, bên trong những xương sườn này tồn tại toàn bộ tinh hoa, tinh khí thần của Lãnh Ngọc Viện. “Lãnh Ngọc Viện chỉ còn sống được hai ngày nữa thôi, tiền bối Thiên Thi, chúng ta nhanh đi thôi.” Phó Lân đứng dậy, liếc nhìn Lãnh Ngọc Viện hơi thở mong manh một cái, vội vàng nói.
Nếu Lãnh Ngọc Viện c·h·ế·t thì Ngưng Yên lão tổ chắc chắn sẽ có cảm ứng. Đến lúc đó thì thật là phiền phức lớn. “Không cần vội” Ta đã nghe ngóng, hiện tại Ngưng Yên lão tổ không có ở trong Hợp Hoan Tông.” Thiên Thi lão quái thuận miệng trả lời. Nhưng nói thì nói vậy, trên thực tế thì Thiên Thi lão quái cũng không hề chủ quan, hắn đặt tay phải lên vai Phó Lân rồi lập tức mang Phó Lân phi độn rời khỏi trụ sở của Hợp Hoan Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận