Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 164: Ban đêm tiếng tiêu, người kế bên đóng cửa sổ ( Cầu đặt mua )

Chương 164: Ban đêm tiếng tiêu, người kế bên đóng cửa sổ (Cầu đặt mua)
Sau khi Trịnh quốc trở thành chiến trường chính, Khấu Hồng Anh tự hiểu rằng tỷ lệ bảo toàn tính m·ạng của nàng tại phường thị Hồng Nhạn Sơn sẽ giảm xuống rất nhiều. Đến lúc chiến tranh rung chuyển, chỉ trông cậy vào một Trúc Cơ chân nhân như nàng thì rất khó mà may mắn thoát khỏi t·ai n·ạn.
“Hy vọng sư phụ sớm ngày Kết Đan thành c·ô·ng.” Khấu Hồng Anh lộ vẻ chờ đợi. Chỉ cần Tần chân nhân Kết Đan thành c·ô·ng, thì nguy nan nàng gặp phải sẽ nhẹ nhàng hóa giải thành vô hình. Kim Đan Chân Quân, dù xuất thân hàn vi, không quyền không thế thì cũng là tầng lớp cao của Kính Thủy Các, có quyền hạn nhúng tay vào các công việc của môn p·h·ái.
“Tần chân nhân…” Nghe Khấu Hồng Anh nói, Vệ Đồ cũng thở dài một tiếng, âm thầm chờ mong Tần chân nhân xuất hiện. Tại vũng bùn Trịnh quốc này, nếu có một Kim Đan Chân Quân phù hộ thì sự an toàn của hắn cũng có đảm bảo, hơn nữa làm việc cũng sẽ không liên tục gặp khó khăn.
Sau khi thương thảo xong chính sự, Vệ Đồ mang theo t·h·í·c·h Phượng rời phòng, đi đến một phòng khác để nghỉ ngơi. Giống như trước đây, sau khi tham gia hội đấu giá dưới mặt đất, bọn họ cũng không chắc có người c·ướp đường hay không, nên ở lại trong Thường Châu Thành một thời gian để giảm thiểu rủi ro này.
--------------------
Vừa vào phòng khách, t·h·í·c·h Phượng trốn vào một góc, r·u·n lẩy bẩy. Nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vệ Đồ đang cởi áo rửa mặt trong phòng, trong mắt ẩn chứa chờ mong, nhưng cũng mang theo một chút khẩn trương. Nàng hiểu rõ sự khác nhau giữa việc tiếp xúc da thịt và việc chỉ có danh phận thiếp thất. Tuy nhiên, nàng vẫn là lần đầu tiếp xúc chuyện này nên hoàn toàn không còn vẻ lớn mật chỉ dám chờ Vệ Đồ tới như khi ở hội đấu giá dưới mặt đất, không dám chủ động tiến lên.
Phòng trong và phòng ngoài chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm rèm. Vì thế, t·h·í·c·h Phượng ngồi ở ghế con ngoài phòng có thể nhìn rõ hành động của Vệ Đồ, không có gì khó.
"Dịch dung thay đổi trang phục?" Chờ một lát, t·h·í·c·h Phượng đã chuẩn bị tâm lý xong, thấy Vệ Đồ chỉ thay y phục thì sự chờ đợi trong lòng bỗng chốc biến thành thất vọng. "Có lẽ là vì Khấu tiền bối ở đây, thân phận của Vệ tiền bối bị hạn chế, không tiện chạm vào ta…" t·h·í·c·h Phượng thầm nghĩ. Vừa nãy, khi nghe Khấu Hồng Anh xưng hô Vệ Đồ, nàng đã biết "Hồng Văn" chỉ là tên giả của Vệ Đồ.
“Ngoại hình không tệ.” Lúc này, Vệ Đồ vén rèm, đi về phía t·h·í·c·h Phượng. Khi thấy hình dạng thật của Vệ Đồ, nội tâm t·h·í·c·h Phượng đột nhiên hiện lên một tia vui mừng, suýt nữa lộ ra mặt. Nói thẳng, tướng mạo Vệ Đồ trong những tu sĩ nàng từng gặp không hề xuất chúng, thậm chí có chút mờ nhạt giữa đám đông. Nhưng so với hình tượng đại hán da đen “Hồng Văn” trước đây thì hình dạng của Vệ Đồ lúc này đã vượt xa. Do vậy, khi thấy tướng mạo của Vệ Đồ vượt quá mong đợi thì nàng – một người thiếp thất – làm sao không vui cho được?
“t·h·í·c·h cô nương, Vệ mỗ tự giới thiệu một chút…” Vệ Đồ đi tới bên cạnh t·h·í·c·h Phượng, nói thân phận của mình cho nàng nghe. Việc làm rõ thân phận là cơ sở để thiết lập sự tin tưởng lẫn nhau, nếu thân phận không rõ thì t·h·í·c·h Phượng sẽ không thể thẳng thắn với hắn.
“Vị kia trăm tuổi Trúc Cơ t·h·i·ê·n tài phù sư?” t·h·í·c·h Phượng kinh ngạc nghe vậy. Khi “Huyền Hầu t·h·í·c·h gia” còn chưa suy sụp, nàng đã nghe nhiều về đại danh của Vệ Đồ. Trăm tuổi Trúc Cơ thường chỉ xuất hiện ở ba đại tiên môn hoặc trong bảy đại Kim Đan gia tộc. Chỉ riêng điều này thôi đã khiến Vệ Đồ được các gia tộc Trúc Cơ biết đến, chưa kể sau đó Vệ Đồ còn thể hiện tài nghệ phù đạo không tầm thường, làm vang danh tại buổi giao lưu ở Kim Nguyệt Nhai của Hoàng gia Hạc Sơn. Huyền Hầu t·h·í·c·h gia có giao hảo với gia tộc phụ thuộc của Hoàng gia Hạc Sơn nên cũng nghe ngóng được danh tiếng của Vệ Đồ trong giới phù sư.
t·h·í·c·h Phượng nghĩ nhanh, không tìm thấy thông tin xấu nào về Vệ Đồ trong ký ức. Nàng hiểu ý định của Vệ Đồ khi cho nàng biết thân phận bây giờ, do dự một lát rồi nhân tiện nói ra "bí sự" của t·h·í·c·h gia mà nàng chưa kể hết ở hội đấu giá.
"Tại hội đấu giá, thiếp thân đã nói với Hồng tiền bối... Vệ tiền bối rằng năm năm trước cha ta và lão tổ bị chiêu mộ, đến chiến trường chính ma tham chiến..." "Trước khi đi, cha ta đã nói trong tộc có một cấm địa cất giấu một bí bảo, bảo vật này là căn cơ lập tộc của t·h·í·c·h gia ta. Nếu ông ấy c·hết trận thì bảo ta ngay lập tức vào cấm địa lấy đi bí bảo đó.” “Chỉ là, cha ta đã tính sai một chuyện. Khi ta nghe được tin ông bỏ mình, nhị thúc đã nắm quyền gia tộc rồi, ta căn bản không có cơ hội tiếp cận cấm địa…” t·h·í·c·h Phượng lộ vẻ đau buồn.
"Đây là tất cả những gì t·h·í·c·h cô nương biết sao?" Vệ Đồ lạnh lùng hỏi. Dù sao ở hội đấu giá, t·h·í·c·h Phượng đã không ngừng cam đoan rằng bí bảo của t·h·í·c·h gia có thể giúp hắn tăng tu vi. Vậy mà, đến bây giờ, t·h·í·c·h Phượng lại không nói rõ bí bảo đó rốt cuộc là cái gì. Dĩ nhiên, Vệ Đồ không cho rằng lời của t·h·í·c·h Phượng là giả, có lẽ nàng chỉ là không biết tác dụng cụ thể của bí bảo đó mà thôi.
"Vệ tiền bối thứ lỗi, vãn bối thực sự không biết vật đó là gì. Dù sao cha ta trước khi đi cũng không cho rằng mình...sẽ cùng lão tổ vẫn lạc.” t·h·í·c·h Phượng đáp lời. "Tuy nhiên, bí bảo này có hiệu quả tăng tu vi thật." "Mỗi lần lão tổ vào cấm địa, sau khi ra ngoài, tu vi đều tăng lên không ít." t·h·í·c·h Phượng nghĩ nghĩ, bổ sung thêm.
"Mỗi lần đi ra đều tăng tu vi?" Vệ Đồ nhíu mày, có chút mong chờ bí bảo trong tộc t·h·í·c·h gia. "Ta vẫn giữ lời hứa đã đáp ứng ngươi ở hội đấu giá." Suy tư một hồi, Vệ Đồ nhìn t·h·í·c·h Phượng đang bất an, trấn an một câu. Vừa rồi, lời t·h·í·c·h Phượng nói đã khiến hắn nghĩ đến cảnh chia tay với con gái Vệ Yến lúc ở Vân Trạch bí cảnh. Cha mẹ thương con, sẽ vì con cái tính toán lâu dài. Chỉ là, khác biệt ở chỗ hắn còn sống trở về từ Vân Trạch bí cảnh, còn phụ thân của t·h·í·c·h Phượng thì cùng lão tổ đã c·hết trận trên chiến trường chính ma. Vì thế, trong lòng Vệ Đồ không có ý làm khó dễ t·h·í·c·h Phượng.
"Đêm đã khuya, thiếp thân nguyện phục thị Vệ tiền bối..." t·h·í·c·h Phượng thổi tắt nến, sau đó q·u·ỳ gối giữa hai chân Vệ Đồ, giúp hắn cởi áo nới dây lưng. Vệ Đồ không hề phản kháng. Hắn làm việc vững bước, thật thà, chưa từng mơ tưởng xa vời. Cũng giống như trên con đường tiên đạo, hắn chọn cách từng bước lĩnh hội, chứ không chỉ chú ý đến đích đến là trường sinh bất tử. Đương nhiên, trên đường đi, Vệ Đồ cũng không muốn dừng chân, gây thêm phiền não cho mình. Ngoài hai chị em Vệ Yến, hắn không muốn có thêm dòng dõi, phí tâm sức.
Đêm khuya m·ô·n·g lung, trăng sáng vằng vặc. Bên dưới lất phất mưa phùn, gió lạnh thổi cây lay động, tạo ra âm thanh như tiếng tiêu tiếng sáo. Lúc này, Khấu Hồng Anh ở phòng bên, thêm một lớp trận p·h·áp cách âm cho phòng mình.
--------------------------
Mười mấy ngày sau, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức ở Thường Châu Thành, Vệ Đồ, Khấu Hồng Anh và t·h·í·c·h Phượng lên đường đi đến Thiên Sương Lĩnh, nơi ở của “Huyền Hầu t·h·í·c·h gia”. Chỉ là, so với lần lên đường vội vã và hòa khí trước đó, lần này, ba người Vệ Đồ có vẻ nặng nề. Khấu Hồng Anh nhìn thấy t·h·í·c·h Phượng búi tóc sau đầu khác với kiểu của thiếu nữ thì hiểu mọi chuyện đã xảy ra đêm đó. Chuyện này nàng sớm đã đoán trước được, có điều điều làm nàng khó xử là nàng không biết phải xưng hô với t·h·í·c·h Phượng như thế nào. Lúc trước, nàng gọi t·h·í·c·h Phượng là “Tiểu bối”, giờ không lẽ lại gọi “Thím”, nên đành coi như không thấy. Dù sao t·h·í·c·h Phượng chỉ là thiếp của Vệ Đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận