Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 338: Huynh đệ xa cách, gặp lại Vi Phi

Chương 338: Huynh đệ xa cách, gặp lại Vi Phi Vệ Đồ cùng Tư Đồ Dương giao chiến, động tĩnh không hề lớn, ban đầu chỉ có Triệu Hoa Mẫn, Triệu Trúc Quân cô cháu hai người quan chiến, đến sau mới thêm một chút người nhà họ Triệu ở gần đó nghe được động tĩnh.
Sau đó, dư ba của trận chiến này cũng được Thánh Nhai Triệu gia cố ý khống chế phạm vi, cấm tộc nhân mở miệng bàn luận, để lộ bí mật.
Ít nhất là Phù Đại Lữ đang làm khách ở Thần Độ đảo, không hề hay biết việc này.
Dù nó cảm ứng được pháp thuật gợn sóng ở đằng xa, nhưng cũng không cho rằng một Vệ Đồ có cảnh giới Kim Đan trung kỳ, có thể có thực lực tham gia vào trận chiến.
... Cái pháp lực ba động khiến người sợ hãi kia, đã có thể so với lão đại Kỷ Chương.
Hành động này của Thánh Nhai Triệu gia, bất kể là đối với Vệ Đồ hay Tư Đồ Dương, đều là một chuyện tốt.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Đối mặt với khiêu khích của Tư Đồ Dương, Vệ Đồ từ đầu luôn dùng phù lục cùng pháp khí để giao chiến, đến phút cuối trước mắt mới sử dụng đến thủ đoạn luyện thể.
Mục đích của hắn chính là để che giấu thực lực chân chính của mình.
Hiện tại, việc Thánh Nhai Triệu gia cố ý khống chế phạm vi sự việc trùng hợp trúng ý Vệ Đồ.
Mà về phía Tư Đồ Dương, thân là đạo tử Thánh Nhai Sơn, lại thua trước một tán tu bên ngoài, cũng không muốn tin tức này lan truyền quá rộng.
"Cũng không biết ai đã đấu pháp trong Thần Độ đảo hôm qua mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, tu sĩ Triệu gia toàn viên đề phòng, từng người đều thần hồn nát thần tính... ."
Phù Đại Lữ đi theo Vệ Đồ xuống núi, sau khi ra khỏi sơn môn Thánh Nhai Sơn, nó liền mở miệng lải nhải không ngừng.
Trong lời nói, không thiếu ý thăm dò tình báo của Vệ Đồ, người có quan hệ mật thiết với Thánh Nhai Triệu gia này.
Trong mấy ngày ở Thần Độ đảo, Phù Đại Lữ nhận ra rõ ràng rằng quan hệ của Thánh Nhai Triệu gia và Vệ Đồ không tầm thường.
Khi lên núi, thái độ hai bên hữu hảo.
Khi xuống núi, trong ngôn ngữ của Triệu Hoa Mẫn, người chủ trì lại ẩn chứa vài phần thân cận với Vệ Đồ, giống như đối đãi người nhà vậy.
Thậm chí, lúc rời đi, Triệu Hoa Mẫn còn ám chỉ Vệ Đồ rằng, Thánh Nhai Triệu gia có không ít nữ tu thích hợp, nguyện ý kết hôn cùng Vệ Đồ.
"Lần này đấu pháp, tuy Phương mỗ cũng có mặt ở đó, nhưng Mẫn trưởng lão nói thân phận người đấu pháp nhạy cảm, không thích hợp nói nhiều với người ngoài... Điều này mong Phù công tử thông cảm."
Vệ Đồ mỉm cười, từ chối nói.
Thực tế thì hắn nói những lời này cũng không sai.
Sau cuộc đấu pháp, Thánh Nhai Triệu gia không những hạ lệnh cấm khẩu với những tu sĩ quan chiến, mà còn bảo hắn cố gắng không tuyên truyền chuyện này ra bên ngoài, để tránh bị người ghen ghét, gây bất lợi cho việc giải quyết hậu quả của Thánh Nhai Triệu gia.
"Phải, phải."
Phù Đại Lữ vội gật đầu.
Trong lòng nó giật mình khi đáp lời.
Hắn không ngờ rằng mình lại vẫn đánh giá thấp địa vị của Vệ Đồ. Hắn lại có tư cách được Thánh Nhai Triệu gia mời đến quan chiến sao?
Địa vị của Vệ Đồ không hề kém việc Thánh Nhai Triệu gia đãi ngộ người dòng chính nhà mình.
"Rốt cuộc Vệ Đồ có thân phận gì, mà lại có thể được Thánh Nhai Triệu gia đối đãi long trọng như thế?"
"Chẳng lẽ là Ứng Đỉnh bộ muốn hợp tác với Thánh Nhai Triệu gia? Không, không đến mức đó! Nếu mà hợp tác thì cũng không cần đối đãi thân cận với bản thân Vệ Đồ như vậy. Hơn nữa, Ứng Đỉnh bộ cũng nên phải phái tộc nhân đến đây... ."
Phù Đại Lữ thầm phỏng đoán.
"Chẳng lẽ Vệ Đồ họ Triệu?"
Trong lòng của hắn lại nảy ra ý nghĩ này.
Tuy nhiên, dù suy đoán thế nào thì Phù Đại Lữ cũng không hề hướng đến phương diện thực lực, dù sao cảnh giới mới là chân lý kiểm nghiệm thực lực duy nhất.
· · · · · · Ra khỏi Thánh Nhai Sơn, Vệ Đồ không lập tức rời khỏi Hải Châu mà một đường hướng đông, đến tộc địa khác của Thánh Nhai Triệu gia... đảo Linh Nham.
Đảo Linh Nham khác với Thần Độ đảo, nó không phải phù đảo được Thánh Nhai Sơn dùng trận pháp nâng lên, mà là một linh đảo cỡ lớn ở đông nam hải vực Xích Minh Hải.
Xích Minh Hải vô cùng vô tận, mặc dù có truyền thuyết về nền văn minh tiên đạo khác ở cuối hải vực, nhưng trong ghi chép chính thức chưa hề có tu sĩ nào tìm đến giới tu tiên này.
Tuy nhiên, ở gần biển Xích Minh Hải, vẫn phát triển một giới tu thuộc hải vực Tiêu quốc. Tiêu quốc Hải Châu giàu có, tám phần đều nhờ vào khai thác lợi ích biển Xích Minh Hải.
Tu sĩ ở lại đảo Linh Nham phần lớn là tộc nhân chi nhánh Tiêu quốc. Tê Nguyệt Triệu gia chuyển đến Tiêu quốc từ Trịnh quốc, được bản gia an bài tại đây.
Lần này Vệ Đồ đến đảo Linh Nham, là đến gặp huynh trưởng kết bái của mình năm đó... Vi Phi.
"Đã cách nhau 100 năm, không biết nhị ca bây giờ như thế nào..."
Vệ Đồ treo lơ lửng trên hải vực Xích Minh Hải, nhìn về phía xa, vẻ mặt bình tĩnh có thêm vài phần phiền muộn.
Bây giờ, hắn đã 301 tuổi, so với Vi Phi lớn hơn hai tuổi thì đã 303 tuổi.
Trúc Cơ sống được 400 tuổi.
Nhưng không phải tu sĩ nào cũng có thể sống an ổn đến đúng 400 tuổi.
390, 380 cũng có thể thọ chung.
Năm đó, Vi Phi xung kích Trúc Cơ thất bại, pháp thể đã có ám thương, dù sau đó may mắn đạt tới cảnh giới Trúc Cơ nhưng ám thương này cũng khiến cho cả đời cảnh giới khó vào.
Thọ nguyên của hắn...
Theo dự đoán của Vệ Đồ, đại khái chỉ sống đến 370 đến 380 tuổi.
Dài hơn thì khó.
Rốt cuộc hắn cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
Điều đó có nghĩa là sau này số lần gặp Vi Phi sẽ càng ngày càng ít đi, gặp một lần thì thiếu một lần.
Tiên đạo là một khảo nghiệm lớn đối với tâm cảnh, không gì bằng việc người quen lần lượt mất đi.
...
Cùng lúc đó.
Một góc phía đông nam đảo Linh Nham, nhà cao cửa rộng có treo tấm biển chữ "Vi".
Trong viện, một lão giả phúc hậu ăn mặc xa hoa có chút giống địa chủ nhà quê đang nằm trên ghế mây, tay phải cầm một cuốn nhàn thư, vui vẻ đọc.
Tay trái hắn thỉnh thoảng cầm một trái cây theo mùa để ở kỷ án bên cạnh mà gặm.
"Cha nó ơi, đừng có đọc nhàn thư nữa."
"Phường khôi lỗi trên đảo đang dự định mở chi nhánh gần linh đảo, dù con chỉ là một khôi lỗi sư nhất giai, tạo nghệ không cao nhưng dầu gì cũng là cảnh giới Trúc Cơ, cũng phải mưu đoạt một chức quản sự... ."
Lúc này, một phụ nữ trẻ tuổi từ trong nhà đi ra, nàng nhìn thấy lão giả phúc hậu với bộ dạng nhàn nhã này, mày liễu chau lên, sắc mặt hơi giận dữ vì bộ dáng không cầu tiến của ông.
"Phường khôi lỗi? Ta không đi."
Lão giả phúc hậu lắc đầu, tiện miệng từ chối.
"Không đi?" Phụ nữ trẻ như mèo bị đạp trúng chân nhảy dựng lên, la lên: "Nếu không đi, sau này Bình nhi tu luyện thế nào? Chẳng lẽ ngươi trơ mắt muốn nhìn Bình nhi cả đời không có ngày nổi danh?"
"Bình nhi chỉ có linh căn hạ phẩm, không có tiền đồ. Ta giúp nó cũng khó thành khí hậu."
Lão giả phúc hậu đặt sách xuống, thở dài nói.
"Những năm qua ta mua đan dược cho nó đã tốn không ít tích súc rồi, nếu không phải tộc trưởng niệm tình cũ giúp đỡ gia đình ta thì nhà ta đã sớm ăn không đủ tiêu."
"Bây giờ ta đâu còn mặt mũi mà đi cầu tộc trưởng giúp, lấy một chức quản sự?"
Lão giả phúc hậu bất đắc dĩ nói.
Cầu xin một hai lần thì hắn có thể nhắm mắt cho qua.
Nhưng cầu xin quá nhiều thì mặt mo của hắn dù có dày đến mấy cũng không chịu nổi.
"Cha nó ơi, chuyện này có quan hệ đến tiền đồ của Bình nhi đó. Con không đi cầu xin thì sai, thì là cả đời của Bình nhi đó."
Phụ nữ trẻ thấy cãi không được nên liền ngồi xuống đất khóc nháo lên.
Bộ dáng làm ra vẻ này thật sự rất hiệu quả.
Lão giả phúc hậu trên ghế mây có chút ngồi không yên, hắn đứng dậy đỡ phụ nữ trẻ, vừa nâng vừa nói: "Bây giờ tộc trưởng đã thay đổi, không phải lão tộc trưởng ban đầu nữa, ta ở trước mặt tộc trưởng mới cũng không có mặt mũi gì! Cầu xin vài lần đã phải trơ mặt ra rồi, giờ lại vì chức quản sự phường khôi lỗi mà cầu xin, chỉ sợ tộc trưởng mới sẽ không nể mặt nữa đâu."
"Đến lúc đó ta thật sự là không xuống đài được."
Lão giả phúc hậu dùng lý lẽ mà nói.
"Cha nó à, con nhớ không phải ngươi quen biết Thanh La quận chúa sao? Thanh La quận chúa là tu sĩ Kim Đan, lại tu luyện ở Thánh Nhai Sơn, nếu nàng lên tiếng thì cho dù tộc trưởng không nể tình cũ thì cũng biết vâng lời." Phụ nữ trẻ đỏ mắt nói.
"Thanh La quận chúa?"
Phụ nhân trẻ tuổi đã kéo ký ức của lão giả phúc hậu về hơn trăm năm trước.
Khi đó vẫn ở Tê Nguyệt Sơn, hắn thân là khách khanh trưởng lão của Tê Nguyệt Triệu gia, thỉnh thoảng còn thấy được Thanh La quận chúa, niềm tự hào của Triệu gia...
Ngoài Thanh La quận chúa ra, còn có cố nhân, thân quyến đều ở cố thổ đó.
Nhưng đến Tiêu quốc, đến đảo Linh Nham thì mạng lưới quan hệ này cũng dần dần xa lánh.
Trong đó có cả Thanh La quận chúa.
Từ khi Thanh La quận chúa đến Thánh Nhai Sơn, mối liên hệ giữa ông và nàng cũng đã sớm đứt quãng mấy chục năm.
Dù trên tay hắn còn tín phù do Thanh La quận chúa nể tình cũ đưa cho, nhưng... Lão giả phúc hậu không biết bây giờ có thích hợp lấy ra hay không.
"Rốt cuộc thì tình cũ này là vì tam đệ."
Lão giả phúc hậu nhìn rất rõ ràng, Thanh La quận chúa và ông hầu như không có giao thiệp, hoàn toàn là hướng về người huynh đệ kết bái của ông, mới đưa cho ông một phương thức liên lạc.
"Không đi! Nhất quyết không đi!"
Lão giả phúc hậu nói một cách dứt khoát, kiên quyết từ chối.
Dù hắn biết rõ, nếu dùng tấm tín phù trên tay ra thì có thể dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng ông cũng rõ ràng, một khi tấm phù này được dùng đến thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ làm cho người huynh đệ kết nghĩa của mình khó xử.
Bởi vì, cái đó tiêu hao nhân tình của huynh đệ kết nghĩa của ông, mà không phải là của ông. . . Tất cả đều là do huynh đệ kết nghĩa trả tiền thay ông.
"Vi Phi! Ta thật là mù mắt mới cùng ngươi. Thời gian này qua không được, ngươi cái gì cũng không làm, chỉ có tu vi Trúc Cơ, mà còn giống luyện khí, đời sống sao mà khó khăn như vậy... "
Phụ nữ trẻ vừa nói vừa khóc sướt mướt.
Nghe những lời này, những người hàng xóm xung quanh lập tức dùng thần thức đến xem xét, hiếu kỳ quan sát động tĩnh Vi trạch.
Thấy vậy, mặt lão giả phúc hậu đỏ bừng, xấu hổ, không biết nên phản bác thế nào.
Với tâm tính và tư chất của ông thì cả đời cũng khó có thể đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, việc có thể thành tựu Trúc Cơ cũng là nhờ vào người huynh đệ kết nghĩa cùng thân gia của vợ trước giúp đỡ.
Vì vậy, thực lực của ông gần như là cấp yếu nhất trong cảnh giới Trúc Cơ, đồng thời ông cũng không có nhiều thiên phú trong tiên nghệ.
Từ khi chuyển đến đảo Linh Nham, ông cũng chỉ miễn cưỡng học được một kỹ nghệ khôi lỗi đơn giản.
Lời của phụ nữ trẻ không hề sai.
Ông chỉ có tu vi Trúc Cơ, ngày qua ngày thì chỉ là luyện khí mà thôi.
"Ai, nếu năm đó ta có thể không tham mê vinh hoa phú quý, một lòng tu hành thì chắc sẽ không gặp cảnh thảm hại như hôm nay."
Lão giả phúc hậu sinh lòng hối hận.
Tuy nhiên, vào thời khắc này, lão giả phúc hậu dường như phát giác được điều gì đó, thần sắc hắn khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trên bầu trời xa xăm bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu xanh, với tốc độ cực nhanh bay đến chỗ của bọn họ.
"Kim Đan chân quân?"
Những tu sĩ vây xem hơi biến sắc mặt, nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Không biết là vị Kim Đan chân quân nào đã đến đây, chẳng lẽ là đã phát hiện ra mầm tiên nào trong đảo?"
Một lão giả ăn mặc lộng lẫy có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ từ trong nhà bước ra, ông ta lộ vẻ vui mừng, tiến lên nghênh đón.
Đảo Linh Nham tuy là một trong những tộc địa của Thánh Nhai Triệu gia, nhưng cũng không có nhiều Kim Đan chân quân lui tới, phần lớn đều là ôm theo nhiệm vụ mà đến.
Trong đó, nhiệm vụ nhiều nhất thường là tiếp dẫn mầm tiên trong tộc, tiến về Thánh Nhai Sơn tu hành.
"Người kia... Dường như là tam đệ?"
Đáy mắt lão giả phúc hậu bị đám người bỏ qua lóe lên tia kinh hỉ, thì thầm lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận