Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 579: Chư vị đạo hữu, giúp ta Kiếm Tông, diệt trừ yêu tà (4k, cầu đặt mua)

"Ma tu?" Trong lòng Vệ Đồ lập tức dâng lên lòng cảnh giác. Tu tiên giới, tu sĩ chính đạo tu luyện công pháp ma đạo, bí thuật cũng không ít, ví như hắn cùng Khấu Hồng Anh đều có tạo nghệ không nhỏ đối với công pháp ma đạo, bí thuật. Nhưng mà, tà môn ma công như Điền Thu Vân thì tại địa phận chính đạo, hắn chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy. "Nàng ta và Tư Đồ Hữu có điểm quái lạ." Vệ Đồ tu dưỡng công phu cực tốt, vẻ kinh ngạc trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh lúc trước, bộ dáng vẫn thản nhiên ung dung. Hắn dù không biết, mục đích Điền Thu Vân tu luyện Ma công này là gì, nhưng hắn không khó đoán ra: Điền Thu Vân hẳn là sau khi Tư Đồ Hữu xuất quan mới có hợp tác với nó, nên mới không còn cảnh đầu người rơi xuống đất, còn sống đến ngày hôm nay. Sự hợp tác này, mới chính là nguyên nhân thật sự khiến Tư Đồ Hữu thả cho Điền Thu Vân một con đường sống. Nhưng điều Vệ Đồ không rõ chính là, một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé như Điền Thu Vân, có thể lấy ra thẻ bài gì để trì hoãn sát ý của Tư Đồ Hữu? "Chúc lão ma, ngươi có thể nhìn ra lai lịch của môn ma công này không?" Vệ Đồ vừa động ý nghĩ, liền truyền âm cho Xích Long lão tổ, dự định tìm kiếm manh mối liên quan từ môn ma công Điền Thu Vân tu luyện. "Biến cố" của vợ chồng Tư Đồ Hữu theo lý thuyết, không liên quan gì tới người ngoài như hắn. Nhưng, bất kỳ tu sĩ chính đạo nào khi biết rõ bạn tốt của mình câu kết với ma tu đều sẽ chú ý cẩn thận, âm thầm điều tra một phen. Chí ít là để về sau, tránh bị liên lụy tai bay vạ gió vì phản bội chính đạo, gây họa đến mình. "Môn công pháp này, lão tổ ta không biết, nhưng nhìn căn nguyên của nó, có vẻ giống con đường của nhất mạch Hợp Hoan Tông..." Không bao lâu, trong đầu Vệ Đồ liền vang lên giọng nói của Xích Long lão tổ. "Hợp Hoan Tông?" Nghe thấy ba chữ này, Vệ Đồ lập tức giật mình, hiểu rõ "biến cố" lần này của vợ chồng Tư Đồ có khả năng lớn là nhắm vào hắn. Trong ma đạo ngũ phái, người kết thù sâu nhất với hắn, không thể nghi ngờ chính là "Hợp Hoan Tông". Ngưng Yên lão tổ, Lục Dục đạo nhân... Âm Dương Ma thi, Hoan Hỉ Na Diện... Ân oán hắn và Hợp Hoan Tông đã kết, có thể nói là loại không đội trời chung. Mấy chục năm trước, sau khi hắn liên hợp với Tào mập, cùng bộ ba đại thần sư Ứng Đỉnh vây giết "Lục Dục đạo nhân" và thu được món chí bảo "Hoan Hỉ Na Diện" từ tay hắn, thì hắn đã có sự chuẩn bị đối phó với sự trả thù của Hợp Hoan Tông. Hiện tại, sau mấy chục năm, sự trả thù của Hợp Hoan Tông đối với hắn cũng đã đến. Mà Điền Thu Vân rất có khả năng chính là nhân vật quan trọng mà Hợp Hoan Tông sắp đặt lần này để đối phó với hắn... Làm rõ những điều này, Vệ Đồ tâm niệm thay đổi cực nhanh, rất nhanh đã có kế hoạch. Hắn nhìn về phía vợ chồng Tư Đồ Hữu đang nghênh đón hắn, chắp tay, cười nhẹ nói: "Hạ lễ lần này của Vệ mỗ có liên quan đến Tư Đồ phu nhân, xin Tư Đồ phu nhân dời bước một lát, xem lễ vật của Vệ mỗ có vừa lòng không... Nếu không vừa thì Vệ mỗ sẽ đổi món khác, thêm vào lễ đan này." "Dù sao thì nếu như lần này tặng lễ không tốt, các vị đạo hữu sợ rằng sẽ chê cười Vệ mỗ keo kiệt." Vừa dứt lời. Các tu sĩ đến nghênh đón Vệ Đồ chưa phát giác điều gì khác thường, ngược lại cho rằng đây là "Vệ thần sư" coi trọng hảo hữu Tư Đồ Hữu này. Vì thế, ai nấy mặt lộ vẻ tươi cười, tâng bốc quan hệ tốt đẹp của Vệ Đồ và vợ chồng Tư Đồ Hữu. "Vậy thiếp thân... sẽ cùng Vệ thần sư rời khỏi sơn môn một lát, xem lễ vật của Vệ thần sư." Dù trong lòng Điền Thu Vân có chút nghi ngờ đối với hành động lần này của Vệ Đồ, nhưng lúc này Vệ Đồ đã nói như vậy, nàng không đi theo Vệ Đồ rời đi, chính là không nể mặt Vệ Đồ, làm mất lễ nghi của thân phận là Kiếm chủ phu nhân. Hơn nữa, Điền Thu Vân cũng không cho rằng Vệ Đồ có thể phát hiện manh mối gì trên người nàng. Nếu như có manh mối... chẳng phải là hoài nghi thực lực tuyệt đối của "Cơ thượng sứ" sao? Đối với năng lực của Cơ Vô Nhai, cường giả Nguyên Anh trung kỳ, Điền Thu Vân vẫn rất tin tưởng. Rất nhanh, dưới sự quan sát của các tu sĩ, Vệ Đồ và Điền Thu Vân bay khỏi sơn môn Cổ Kiếm Sơn, đến một vùng đất hoang cách đó mấy dặm. Nhưng ngay sau đó, theo một đạo pháp lực bình chướng hạ xuống, thần thức của bọn họ đã lập tức bị ngăn cách với bên ngoài. "Vệ thần sư, hạ lễ là gì?" Sau khi hạ chân, Điền Thu Vân liền vén áo thi lễ với Vệ Đồ, tự nhiên hào phóng hỏi han, trên thân rốt cuộc không còn vẻ kiều mị như trước kia tại động phủ Vi Hoa, và trong lời nói cũng không cố gắng lấy lòng Vệ Đồ. Giơ tay nhấc chân đều thể hiện vẻ ung dung hoa quý, đoan trang và lễ nghi của một vị quý phu nhân. Nhìn thấy cảnh này, Vệ Đồ khẽ ngẩn người. Nếu không phải hắn đã biết rõ tính tình thật sự của nàng thông qua ký ức trong đầu Vi Hoa, có lẽ hắn sẽ bị vẻ bề ngoài của nàng này lừa gạt mất. Bất quá, cũng chính vì nàng này "giỏi thay đổi" nên năm xưa mới có thể mê Tư Đồ Hữu đến chết đi sống lại. "Đây là hạ lễ của Vệ mỗ, xin Tư Đồ phu nhân xem kỹ." Vệ Đồ khẽ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một túi trữ vật, tiến lên, đưa đến cho Điền Thu Vân. Thấy vậy, Điền Thu Vân không khỏi khẽ nhíu mày, dường như có chút không thích hành động "cố gắng thân cận" của Vệ Đồ. Nam nữ thụ thụ bất thân. Thông thường mà nói, tu sĩ gặp tình huống như thế đều sẽ dùng pháp lực đưa vật phẩm cách không, trừ khi bất đắc dĩ, cơ bản sẽ không tiến đến trước mặt người khác. "Chẳng lẽ... hắn để ý đến ta?" Trong lòng Điền Thu Vân nghi hoặc, với một tu sĩ Hợp Hoan Tông như nàng, cũng không ngại cùng Vệ Đồ, lão tổ Nguyên Anh, trải qua một đêm xuân gió. Cái "nhíu mày" lúc này chỉ là để duy trì hình tượng nhân vật tôn quý là Kiếm chủ phu nhân mà thôi. Nhưng nàng còn nhớ, rõ ràng nàng từng dụ dỗ Vệ Đồ vào hơn hai trăm năm trước, ngay lúc đó Vệ Đồ đều đã quả quyết từ chối nàng... sao hiện giờ lại chủ động đi thân cận nàng? "Chẳng lẽ là muốn ra oai trước mặt Tư Đồ..." Điền Thu Vân thầm chửi một tiếng, thầm nghĩ Vệ Đồ thật quá lớn mật, lại có loại sở thích đặc biệt này. Đổi vào lúc khác, có lẽ nàng còn bằng lòng, nhưng hiện giờ, việc liên quan đến chuyện lớn của "Cơ thượng sứ", nàng không dám tùy ý đáp ứng yêu cầu của Vệ Đồ. Ngay khi Điền Thu Vân còn đang đoán thì nàng đã thấy, tay của Vệ Đồ không biết từ lúc nào đã trượt đến cánh tay ngọc của nàng, dường như còn có động tác kế tiếp... "Vệ thần sư, xin tự trọng!" "Thiếp thân... không phải là người tùy tiện như vậy!" Mặt Điền Thu Vân lạnh băng, vội lùi lại nửa bước, giọng dịu dàng trách mắng. Vừa dứt lời, động tác của Vệ Đồ khựng lại một nhịp. Hắn nhíu mày, trong nháy mắt đã đoán được ý nghĩ lúc này của Điền Thu Vân. "Buồn cười!" Vệ Đồ mặt lộ vẻ khinh thường, hồng nhan tri kỷ của hắn, không nói người nào cũng không thua kém Điền Thu Vân về dung mạo xinh đẹp hay xuất thân cao quý, hắn làm sao để ý tới một ả đãng phụ như Điền Thu Vân? "Sưu hồn!" Vệ Đồ lộ vẻ lãnh đạm, không đợi Điền Thu Vân phản ứng, hất tay áo, trực tiếp dùng Nguyên Trọng Thần Quang cầm cố lại pháp thể nàng ta, rồi dùng hai ngón tay ghép lại, điểm vào mi tâm Điền Thu Vân. Trong nháy mắt, từng đạo từng đạo ký ức hiện lên trước mặt Vệ Đồ. "Thượng sứ Hợp Hoan Tông... Cơ Vô Nhai... bố trí mai phục bên trong Cổ Kiếm Sơn, trận pháp vây khốn... «Ma Thai Tá Anh Chân Điển»..." Chẳng bao lâu, Vệ Đồ đã biết rõ "chân tướng" biến cố của vợ chồng Tư Đồ Hữu và kế hoạch cụ thể của Cơ Vô Nhai bắt hắn. "Thì ra là thế." Lúc này Vệ Đồ cũng có chút giật mình, biết rõ vì sao Điền Thu Vân chấp nhất trở thành Kiếm chủ phu nhân. Nó có quan hệ rất lớn với môn công pháp «Ma Thai Tá Anh Chân Điển». Ma công này có thể mượn gà đẻ trứng, đánh cắp "Nguyên Anh" của đạo lữ rồi dùng cho mình. Mà Kiếm chủ của Cổ Kiếm Sơn, không ai khác đều có tỷ lệ không nhỏ trở thành lão tổ Nguyên Anh. Nhưng đáng tiếc, nàng ta tính toán nghìn lần vạn lần, vẫn thua một nước, tính đến trên người hắn. Cho dù lần này, hắn không nhìn thấu âm mưu này, riêng một mình "Cơ Vô Nhai" cũng không cách nào bắt sống được hắn, một cường giả có chiến lực đã đạt đỉnh cao Nguyên Anh trung kỳ. Một khi Cơ Vô Nhai thất bại, mạng nhỏ của nàng ta cũng chẳng còn đáng nói. "Cơ Vô Nhai..." Vệ Đồ thu tay về, để mặc Điền Thu Vân đã hôn mê, hắn phân biệt rõ tên này vài lần, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Lúc này, hắn đã nhìn thấu âm mưu này, vậy thì nhất định không thể để tên ma này bình yên thoát thân. Bất quá... Hắn không ngốc đến mức "thô bạo" tiến vào Cổ Kiếm Sơn, tự chui đầu vào rọ, rơi vào cạm bẫy của tên ma này. ... Bên ngoài sơn môn Cổ Kiếm Sơn. Sau khi các tu sĩ đợi một lúc, pháp lực bình chướng bao phủ Vệ Đồ và Điền Thu Vân rốt cuộc cũng được gỡ bỏ. Đồng thời Điền Thu Vân cầm theo túi trữ vật, vẻ mặt vui mừng pha chút kinh ngạc cũng xuất hiện trước mặt bọn họ. "Không biết là bảo vật gì mà khiến Tư Đồ phu nhân vui vẻ đến vậy." Các tu sĩ âm thầm kinh ngạc, không ngừng ao ước. Dù Điền Thu Vân chỉ là một tu sĩ Kim Đan, nhưng vì đạo lữ là Tư Đồ Hữu, vòng giao tiếp đã đến cấp Nguyên Anh. Nói cách khác. Chỉ có hạ lễ của Vệ Đồ đến "cấp Nguyên Anh" mới khiến Điền Thu Vân vui mừng như thế. "Vệ thần sư, không hổ là bạn tốt của Tư Đồ Kiếm chủ." Các tu sĩ lập tức tán thán nói. Phải biết rằng, Đại Thương tu tiên giới cằn cỗi, cho dù là một vài Nguyên Anh lão thành ra tay cũng khó tìm được linh vật từ tứ giai trở lên, huống chi là một người mới vừa thăng cấp lên Nguyên Anh cảnh giới như Vệ Đồ. Nghe vậy, Tư Đồ Hữu đứng một bên tuy vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại không khỏi sinh ra chút hổ thẹn. Lúc này, dù vẫn đang ở phạm vi giám thị của Cơ Vô Nhai, nhưng với khoảng cách giữa hắn và Vệ Đồ... hoàn toàn có khả năng ngấm ngầm báo tin để Vệ Đồ chạy trốn. Nhưng mà, hắn không dám làm thế. Rốt cuộc, hậu quả của việc mật báo quá nghiêm trọng. Nếu làm vậy, e là đối tượng bị Hợp Hoan Tông và Cơ Vô Nhai truy sát sẽ lập tức chuyển từ Vệ Đồ sang hắn. Tư Đồ Hữu tự nhủ, hắn không có bản lĩnh chạy trốn như Vệ Đồ, người ở Nguyên Anh trung kỳ. Bề ngoài thì chuyện này mà bại lộ... Hắn không chỉ mang tiếng cấu kết với ma tu, mà chuyện bê bối của Điền Thu Vân một khi bị phát tán, cả đời này, khả năng hắn cũng không thể ngẩng đầu lên được. "Vệ huynh, thật xin lỗi." Tư Đồ Hữu thầm than một tiếng, trong lòng áy náy. Hắn quyết định, sau khi Vệ Đồ chết, nhất định sẽ bảo vệ dòng dõi Vệ Đồ, ít nhất cũng phải giữ lại một nhánh để kéo dài tiên đồ của Vệ thị. Đang cùng các tu sĩ tâng bốc Vệ Đồ ở một bên cũng không biết ý nghĩ của Tư Đồ Hữu, bất quá dù hắn biết cũng sẽ không trách tội nó quá nhiều. Tóm lại, bắt hắn mật báo là quá làm khó. Hắn và Tư Đồ Hữu chỉ là bạn bè tốt chứ không phải là huynh đệ kết nghĩa, cùng nhau dựa vào sinh mạng. Trông cậy vào một người bạn sẽ vì mình mà không màng sống chết, thật sự không thực tế. Có lẽ là hắn vì mình mà nói tốt vài câu trước mặt Cơ Vô Nhai, đã là quá tốt rồi. Trong chốc lát, Vệ Đồ đã cùng vợ chồng Tư Đồ Hữu và các tu sĩ đến nghênh đón đi đến sơn môn Cổ Kiếm Sơn. Nhưng, điều khiến người ta bất ngờ chính là. Lúc này Điền Thu Vân chợt đi trước một bước, dẫn đầu tiến vào sơn môn, đi đến trước cửa đón khách điện. Thấy một màn này, các tu sĩ không hề nghi ngờ, cho rằng đây là Điền Thu Vân muốn tự mình xướng tên hạ lễ của Vệ Đồ, để biểu hiện hai nhà thân cận. Nhưng sau một khắc. Khi Điền Thu Vân vừa mở miệng, sắc mặt của các tu sĩ đột nhiên thay đổi, như thể lâm vào đại địch. "Tên gian tặc Cơ Vô Nhai của Hợp Hoan Tông đang ẩn náu trong phái ta, dùng thiếp thân và dòng dõi của thiếp thân để khống chế, để tự vệ, thiếp thân cùng phu quân đành phải ủy khuất theo giặc." "Xin các vị đạo hữu, hãy giúp Kiếm Tông ta, tiêu diệt yêu tà, trả lại càn khôn trong sạch cho phái ta." Âm thanh trong trẻo của Điền Thu Vân vọng từ trong ra ngoài Cổ Kiếm Sơn như từng mũi tên đâm thẳng vào tai mọi người. Ngay sau đó, trước mặt bao người, Điền Thu Vân như bị "Thần hồn cấm chế" khống chế, rên rỉ đau khổ trong chốc lát rồi sau đó, đầu nháy mắt nổ tung, máu tươi vương vãi tại chỗ. "Cái gì? Cơ Vô Nhai?" "Cơ Vô Nhai là ai?" Các tu sĩ cấp thấp dưới Nguyên Anh nghe thấy câu nói kia của Điền Thu Vân đầu tiên là ngơ ngác một lúc, sau đó trên mặt lộ vẻ sợ hãi tột độ. Dù không biết Cơ Vô Nhai là ai nhưng họ hiểu rõ, một kẻ có thể uy hiếp Tư Đồ Kiếm chủ, khiến Kiếm chủ phu nhân tự bạo để lộ bản chất ma tu, cảnh giới của nó tuyệt đối từ Nguyên Anh cảnh trở lên, không phải lão tổ Nguyên Anh bình thường. "Cơ Vô Nhai?" "Là thái thượng trưởng lão của Hợp Hoan Tông, cao thủ Nguyên Anh trung kỳ." Rất nhanh đã có tu sĩ am hiểu nhiều kiến thức giải thích lai lịch của Cơ Vô Nhai cho các tu sĩ bên cạnh. Mà lúc này— Khi không một ai để ý, Tư Đồ Hữu cũng nháy mắt quay đầu lại, nhìn sang Vệ Đồ vẻ mặt kinh ngạc đứng bên cạnh hắn. Hắn khép hờ mắt, nhìn Vệ Đồ thật sâu một cái rồi sau đó thu ánh mắt lại. Hắn không ngốc, sao có thể không thấy được "bất thường" lúc này của Điền Thu Vân chắc chắn liên quan đến Vệ Đồ. -- Vệ Đồ đã bí mật ra tay trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người chung đụng. Chỉ là, lúc này những lời này của Điền Thu Vân hắn không cách nào phản bác được, cũng khó có thể phản bác. Thậm chí... hắn vui mừng khi thấy cảnh này. Cấu kết với ma tu, tuy là tội đáng chết, nhưng vì đạo lữ, dòng dõi, chuyện này cũng không phải là không thể tha thứ được. Huống chi, hiện giờ đạo lữ của hắn "Điền Thu Vân" đã có sự hy sinh như thế. Môn phái khác sao có thể nhẫn tâm trách tội hắn được? Bề ngoài thì, việc Điền Thu Vân oanh liệt bỏ mình như vậy cũng sẽ tránh cho việc những bê bối của hắn bị tiết lộ ra ngoài, để hắn bị các tu sĩ giới tu tiên chế nhạo. "Truyền lệnh Kiếm chủ, đệ tử Cổ Kiếm Sơn từ trên xuống dưới, cùng ta tiêu diệt Cơ Vô Nhai!" Sau một khắc, Tư Đồ Hữu mắt chảy huyết lệ, tế ra linh kiếm truyền thừa trong môn phái, quát lên một cách nghiêm nghị. "Cơ Vô Nhai!" "Mối thù giết phu nhân của ta, Kiếm chủ ta nhất định phải báo!" Giọng Tư Đồ Hữu tức giận liên hồi. "Các vị đạo hữu, Tư Đồ phu nhân chết thảm bên trong Cổ Kiếm Sơn, chúng ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?" "Việc này, Vệ mỗ sẽ giúp!" Lúc này, Vệ Đồ cũng từ không trung bay ra, hắn tế ra "Hỏa Vân Tráo" của mình, úp cái chén nhỏ Long Văn xuống, bao lại toàn cảnh Cổ Kiếm Sơn. Đồng thời tay phải giấu trong tay áo cũng đang bấm niệm pháp quyết, khiến mấy con bọ cánh cứng đen cỡ hạt đậu trong cơ thể Điền Thu Vân, nhân cơ hội tự giải. Mấy con bọ cánh cứng đen này, không phải là vật tầm thường, đúng là trùng yểm hắn tu ra từ "Yểm Trùng Khống Thần thuật".
Bạn cần đăng nhập để bình luận