Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 95: Trúc Cơ linh vật, Uông đan sư bỏ mình (cầu đặt mua)

"Không biết." Vệ Đồ lắc đầu. Hắn đến Đan Khâu Sơn mới khoảng mười năm, làm sao có thể biết rõ chuyện của Đan Khâu Sơn ba mươi năm trước. Năm đó, khi nhìn thấy Cung Thư Lan tuyệt sắc, hắn đã biết rõ nữ tử này biết trêu chọc thị phi, nên không đi nghe ngóng nhiều. "Ngoài điểm đó ra, ta còn nghe nói, Cung Thư Lan trên người có thể có một phần Trúc Cơ linh vật." Uông đan sư nói lớn tiếng. Hắn nói đến đây, sắc mặt vốn trắng bệch vì kích động, giờ trở nên ửng hồng. Trên mặt Vệ Đồ thoáng qua vài phần vẻ cổ quái. Liên hệ với việc Uông đan sư và Liễu Vân cãi nhau trước đó, hắn không khỏi hoài nghi, Uông đan sư có phải muốn ăn cơm chùa của Cung Thư Lan, nên mới ân cần như vậy. "Ta ra ngoài trước, nếu bạn đời của ta trở về, Vệ đạo hữu, nhớ giúp ta đánh yểm trợ, cứ nói ta đi Cảnh Vân Cư." Uông đan sư ôm ngực, khập khiễng rời khỏi tiểu viện đường phố Vân Tước, hắn định sẽ để Cung Thư Lan an ủi mình thật tốt. Tức giận với Triệu Thanh La bên kia, chút hết lên người Cung Thư Lan. Dù sao hai người đều là nữ tử xuất thân từ tu tiên gia tộc. Có điểm giống nhau... Vệ Đồ không để ý Uông đan sư chuyện đánh yểm trợ, hắn cũng không muốn giao du quá nhiều với những nữ tử mạnh mẽ như Liễu Vân, chỉ cần duy trì quan hệ đồng hương bình thường là được. Nhưng không ngờ. Ngày thứ hai, tờ mờ sáng. Liễu Vân đã gõ cửa nhà hắn. Liễu Vân không hỏi thăm tung tích của Uông đan sư, mà mặt bi thương nói tin Uông đan sư đã chết. "Cái gì?" "Uông đạo hữu chết rồi?" Vệ Đồ kinh ngạc. Hôm qua, hắn còn nhớ Uông đan sư rời tiểu viện đường phố Vân Tước chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Triệu Thanh La ra đòn mạnh, nhưng vết thương đó cũng không trí mạng, không đến mức Uông đan sư phải bỏ mạng. "Con quỷ chết tiệt của ta, tối qua chết trên giường của Cung Thư Lan. Con hồ ly tinh này, thật độc ác, vét sạch linh thạch của con quỷ nhà ta, bây giờ còn đục xương hút tủy, hại chết người ta!" Liễu Vân tức giận nói. Nàng không biết chuyện ngày hôm qua, nên đổ hết mọi tội lỗi Uông đan sư bỏ mạng lên người Cung Thư Lan. "Mong Uông đạo hữu có thể yên nghỉ dưới chín suối vàng." Vệ Đồ làm bộ ai điếu, không kể chuyện hôm qua, mà chọn cách che giấu. Nói về giao tình, hắn và vợ chồng Uông đan sư chỉ quen biết sơ sài, giao tình đồng hương. Không cần thiết vì việc này mà rước họa vào thân. Ai cũng thấy trong chuyện này có điều kỳ quái. Thêm vào đó, theo tính cách của Liễu Vân, nếu hắn nói ra ba chữ "Triệu Thanh La"... Bát phụ này có lẽ sẽ đi tìm Triệu Thanh La để đòi giải thích... Đến lúc đó, hắn tự tìm đường chết. "Sau bảy ngày, con quỷ nhà ta sẽ nhập liệm, mong Vệ đạo hữu có thể tham gia tang lễ, để trọn tình nghĩa..." Liễu Vân lau nước mắt nói. "Tang lễ?" Vệ Đồ nhíu mày, nghe hai chữ này, làm sao hắn không hiểu ý của Liễu Vân. Liễu Vân muốn mượn chuyện Uông đan sư chết để tổ chức tang lễ thu tiền phúng điếu. Ở Tu Tiên Giới lâu như vậy, hắn ít khi thấy tu sĩ nào sau khi chết lại tổ chức tang lễ. Đều chỉ chôn cất qua loa. Huống hồ, Uông đan sư chết trên bụng đàn bà, nói ra cũng không hay ho gì. Nếu Liễu Vân thật lòng coi trọng tình cảm với Uông đan sư, thì không nên phô trương tổ chức tang lễ này, mà nên thừa lúc đêm khuya phát tang mới đúng. Tuy nhiên, Vệ Đồ cũng không bất ngờ về điều này. Cuộc sống của vợ chồng Uông đan sư vốn đã không hòa thuận, nếu không phải địa vị của Uông đan sư ở tầng lớp tu sĩ thấp không tệ, thì Liễu Vân có lẽ đã sớm rời bỏ hắn. "Trong tang lễ, sẽ có một số di vật, cũng cần bán để lấy tiền... Mong Vệ đạo hữu nhớ tới tham gia..." Thấy Vệ Đồ không mắc câu, Liễu Vân ngầm bực, bèn thêm một câu này. "Có đan sư truyền thừa không?" Vệ Đồ mắt sáng lên, lập tức hỏi. Uông đan sư chưa đạt đến nhất giai đan sư, trên người cũng không có di vật gì đáng giá, thứ trân quý nhất có lẽ chỉ là đan sư truyền thừa mà thôi. Tuy hắn chưa có ý định kiêm tu Đan đạo, nhưng nếu có thể có được một phần đan sư truyền thừa giá rẻ, đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt, có thể gia tăng nội tình. "Đương nhiên là có." Liễu Vân rơi lệ, nhẹ "ừ" một tiếng... Về chuyện Uông đan sư chết bất thường. Vệ Đồ không có ý định đi nghe ngóng. Thực lực chưa đủ, biết những chuyện không nên biết càng nhiều, càng dễ mang họa vào thân, nguy hiểm tính mạng. "Uông đạo hữu tuy nói bị Triệu Thanh La gây thương tích, nhưng thực tế, thứ khiến hắn mất mạng, có lẽ chỉ có Cung Thư Lan..." Vệ Đồ thầm nghĩ. Hắn bắt đầu dựa vào những thông tin có được để cân nhắc nguyên nhân cái chết của Uông đan sư. Một lát sau, hắn đưa ra hai phán đoán. Một, cái chết của Uông đan sư, chắc chắn có người cố ý đổ tội cho Triệu Thanh La. Hai, có người mượn chuyện Triệu Thanh La làm Uông đan sư bị thương để đẩy Uông đan sư vào chỗ chết, liệu có phải vì một mục đích nào đó không. "Trúc Cơ linh vật!" Vệ Đồ chắc chắn, xác nhận mục tiêu mà kẻ chủ mưu nhắm tới. Chỉ có "kỳ trân" là Trúc Cơ linh vật mới đáng để kẻ chủ mưu bất chấp nguy hiểm đắc tội với Triệu Thanh La, mà đem chuyện giết Uông đan sư đổ cho Triệu Thanh La và Cung Thư Lan. Nghĩ đến đây, Vệ Đồ thầm may mắn lúc trước đã chống lại được sự dụ dỗ, không đi quá sâu vào mối quan hệ với Cung Thư Lan. Nếu không, người chết hôm nay có lẽ không phải Uông đan sư, mà là hắn. "Đan Khâu Sơn nhìn thì gió êm sóng lặng." "Nhưng kì thực, dòng nước ngầm cuộn trào, sơ sẩy một chút, có thể mất mạng như chơi." Vệ Đồ cảm thán. Nghĩ vậy, thừa lúc đêm khuya, hắn dậy vẽ bùa, sau đó may Nham Thuẫn Phù vừa vẽ được vào trong áo lót. Có những Nham Thuẫn Phù này, hắn ngủ cũng có thể an tâm hơn... Sau bảy ngày. Tang lễ của Uông đan sư, đúng hẹn cử hành. Tiếng nhạc buồn vang lên. Vệ Đồ mở cửa, hai người quen là Hồ Dao và Đồng Bội Bội đập vào mắt. Có Hồ Dao ở đây, Vệ Đồ còn có thể hiểu được. Trước khi Uông đan sư tìm đến Cung Thư Lan, thì Hồ Dao là khách quen của hắn. Hai người sống chung nhiều năm, không thể tránh khỏi nảy sinh tình cảm. Nhưng còn Đồng Bội Bội thì hắn không hiểu. Theo như hắn biết, Đồng Bội Bội là người khá khép kín, thường ở trong nhà, ít khi ra ngoài. Nếu không, đã không có chuyện bị Mao phù sư lừa trước đây. Rất khó có chuyện Đồng Bội Bội và Uông đan sư có nhiều giao tập. "Đồng đạo hữu thấy khu vực này ở tiểu viện đường phố Vân Tước được, nên dự định sẽ chuyển đến đây ở." Hồ Dao rất nhạy bén, đoán ra nghi hoặc của Vệ Đồ, bèn giải thích. -- Nàng biết Vệ Đồ và Đồng Bội Bội trước đó có chút ân oán nhỏ. "Chuyển đến đây ở?" Vệ Đồ nghe vậy, liền thấy thoải mái. Sau khi Uông đan sư chết, dù Liễu Vân có thể bán hết di sản của Uông đan sư để có một khoản kha khá, nhưng khi về sau thu nhập ngày càng ít đi, nếu thuê động phủ trong phường thị sẽ hơi xa xỉ. Thuê một động phủ giá rẻ hơn mới là lẽ phải. Mà sau khi Liễu Vân đi, tiểu viện đường phố Vân Tước chỉ còn Vệ Đồ là người thuê, xét về vị trí ở một số phường thị động phủ, cũng thuộc hàng tốt nhất. Việc Đồng Bội Bội chuyển đến đây là hợp lý. "Có điều, quan hệ giữa hai người họ, khi nào lại tốt đến vậy..." Vệ Đồ hơi phiền muộn. Hắn biết rõ, quan hệ thân thiết của Hồ Dao và Đồng Bội Bội chắc chắn liên quan đến chuyện kinh doanh bùa của Hồ Dao. Chỉ là khi thấy "bạn làm ăn" của mình dễ dàng bị Đồng Bội Bội cướp mất như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái. "Thôi đi, sau chuyện của Xa Sở Long, ta cố gắng tránh xa Hồ Dao, với sự thông minh của cô ấy, chắc cũng phát hiện ra... "Cô ấy tìm đến Đồng Bội Bội, chắc cũng liên quan đến việc đó." Vệ Đồ thầm thở dài. Sau đó, hắn quan sát những vị khách mới đến dự tang lễ, lại tính toán đến mối quan hệ của mình với Uông đan sư, lấy ra 20 hạt linh cát, coi như là phúng điếu... Sau nửa canh giờ. Dưới sự chủ trì của Liễu Vân, tang lễ của Uông đan sư đã kết thúc tốt đẹp. Tiếp theo, Liễu Vân đem toàn bộ di sản của Uông đan sư lấy từ trong nhà ra, đặt lên bàn, bắt đầu đấu giá. Di sản của Uông đan sư không nhiều. Chỉ có mấy bình đan dược cơ bản, một cái đan lô tàn tạ nhất giai, và một khối ngọc dùng để tĩnh tâm khi luyện đan. Tiếng đấu giá vang lên. Mấy bình đan dược cơ bản được đám tán tu ở khu nhà lều chia nhau. Ngọc thư thái thì bị Hồ Dao ra giá cao năm viên linh thạch, giành lấy. Đan đỉnh nhất giai lại không ai mua. Không có tán tu nào chịu bỏ tiền mua thứ này. Liễu Vân thấy vậy cũng không ngạc nhiên, bắt đầu đấu giá đan sư truyền thừa. "Một trăm viên linh thạch." Lúc này, trong đám người vang lên một giọng nữ thanh thúy, trực tiếp đẩy giá từ "75 viên linh thạch" Liễu Vân đưa ra lên một trăm viên linh thạch. Giọng nói vừa dứt. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía nữ tu vừa lên tiếng. "Nữ tu này là ai?" Vệ Đồ cau mày, ánh mắt lộ vẻ tìm kiếm, nhìn về phía Hồ Dao. Trong xã giao của Uông đan sư, chín phần là tán tu ở khu nhà lều. Vì vậy, tại chỗ này, hắn nhận biết được đến tám phần. Những người không biết cũng không lạ mặt. Nhưng duy chỉ có nữ tu này, hắn chưa từng gặp trong trí nhớ. Hồ Dao bình tĩnh liếc qua nữ tu đó, truyền âm cho Vệ Đồ: "Người này tên Sở Âm, là người của Cảnh Văn." "Cảnh Văn?" Vệ Đồ nghe vậy, mắt hơi nheo lại. Hắn còn chưa quên vụ cướp tu bốn năm trước, và cả chuyện của "Úy Trì Ngọc" hai năm trước. Những chuyện này đều liên quan đến Cảnh Văn. "Lẽ nào... Lần này Uông đan sư chết, cũng có liên quan đến hắn?" Vệ Đồ suy nghĩ. Dù sao thì Cảnh Văn cũng xem như là đan sư, việc điều động người dưới đi thu mua đan sư truyền thừa của Uông đan sư là chuyện rất bình thường. Nhưng—— Việc Cảnh Văn liên quan đến vụ cướp tu lại khiến hắn suy nghĩ nhiều một chút. Nghĩ đến đây, Vệ Đồ khẽ bước chân, đi đến bên cạnh Sở Âm, nhẹ hít hà hương khí trên người nàng. "Có hương khí giống Úy Trì Ngọc." "Cô ta là Úy Trì Ngọc?" Vệ Đồ chấn động, suýt chút nữa biến sắc. Hắn không ngờ, Úy Trì Ngọc đã rời tiểu viện đường phố Vân Tước hai năm trước, hôm nay lại quay lại đây. "Bình tĩnh!" "Cảnh Văn đã thăm dò ta rồi, hiện tại hắn không còn sát ý với ta, ta không cần thiết lại đi ra trước mắt hắn." Vệ Đồ hít sâu một hơi, lặng lẽ rời khỏi chỗ Sở Âm, quay trở lại vị trí lúc đầu. "Một trăm linh thạch." "Tốt, đan sư truyền thừa này thuộc về tiên tử." Liễu Vân nghe thấy giá một trăm linh thạch, mắt sáng lên, dường như không ngờ rằng truyền thừa của Uông đan sư lại đáng giá đến thế. Nàng đợi vài hơi thở, thấy không ai ra giá nữa, liền cười đáp lại Sở Âm, đồng ý bán. ... Buổi đấu giá kết thúc. Đám tán tu lần lượt rời đi. "Liễu đạo hữu, còn truyền thừa đan sư nào của Uông đạo hữu không?" Vệ Đồ gõ cửa phòng, hỏi. Thực tế thì, công pháp Tiên gia không dễ sao chép rồi truyền bá lại được. Nguyên nhân hạn chế việc công pháp Tiên gia được lưu truyền rộng rãi bên ngoài không chỉ vì Tiên Môn quản lý nghiêm ngặt, mà còn vì chúng rất khó sao chép. Như truyền thừa đan sư của Uông đan sư, muốn sao chép y hệt thì chỉ có hai cách. Một là tìm một đan sư có trình độ tương đương để tốn thời gian khắc lại. Hai là tìm một chân nhân Trúc Cơ để dùng thần thức mạnh mẽ lạc ấn vào ngọc giản. Vì vậy, Sở Âm sau khi mua được đan sư truyền thừa của Uông đan sư, cũng không cảnh cáo Liễu Vân, bảo cô không được để lộ bí mật. Vệ Đồ đến đây lần này, chỉ là thử vận may. Có lẽ trên tay Liễu Vân còn có di sản khác của Uông đan sư, hoặc ngọc giản do tự tay cô khắc. "Không có." Liễu Vân lắc đầu ngay, "con quỷ chết tiệt chỉ để lại mỗi một phần đan sư truyền thừa. Ta lại không có bản lĩnh Đan đạo của hắn, sao có thể tự phục chế lại nội dung trong ngọc giản." "Có điều con quỷ đó... Còn có một bảo vật, ta chưa tiết lộ ra." Liễu Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Khi còn sống, hắn tích góp tiền mua một viên phá giai đan, định nhờ đó đột phá Hậu kỳ Luyện Khí." "Chỉ là ta sợ bị lộ của cải nên không dám mang phá giai đan đi đấu giá." "Nếu Vệ đạo hữu có ý, ta sẽ bán cho đạo hữu với giá 90 viên linh thạch." "90 viên linh thạch?" Vệ Đồ nghe thấy con số này liền lắc đầu: "Vệ mỗ nghèo rớt mồng tơi, túi tiền xẹp lép, tấn cấp lên Luyện Khí tầng bốn đã tốn nhiều năm tích cóp rồi, còn đâu sức mà mua phá giai đan." Giá thị trường của phá giai đan vào khoảng 102 linh thạch, Liễu Vân ra giá 90 viên đã rất thành ý. Nhưng Vệ Đồ không muốn mua đan dược không rõ nguồn gốc để phá giai. Dù sao thì đan dược là thứ uống vào bụng. "Vậy thì đáng tiếc." Liễu Vân thở dài. Cô xoay người, nhìn quanh căn phòng, đánh giá xem có thứ gì đáng giá bán không, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không tìm được gì phù hợp. Lúc này, dường như cô nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, nhìn Vệ Đồ nói: "Vệ đạo hữu, ta thấy ngày thường ngươi giữ mình trong sạch, không bao giờ tìm hồ ly tinh gì." "Vừa hay, con quỷ của ta chết rồi. Trên người ta lại có một đống của hồi môn, hay là ngươi ở với ta đi, hai ta nương tựa vào nhau sống qua ngày." Nói xong, Liễu Vân liếc Vệ Đồ, chợt cảm thấy tên hàng xóm đáng ghét trước kia vào lúc này bỗng trở nên thuận mắt. Cô nắm chặt vạt áo, lại ngắm nhìn cơ thể của Vệ Đồ, phát hiện Vệ Đồ tuy nhìn có vẻ gầy gò, nhưng thân hình rắn chắc giấu dưới áo bào kia, so với con ma Uông đan sư nhà cô mạnh hơn không biết bao nhiêu. "Vệ đạo hữu, ý ngươi thế nào?" Liễu Vân đỏ mặt, cúi thấp đầu. "Cái gì?" Vệ Đồ còn đang nghĩ xem có thể lượm được chút lợi ích gì nghe được câu này của Liễu Vân thì suýt chút nữa loạng choạng ngã nhào, hắn nhìn về phía Liễu Vân, ngơ ngác không nói được gì. "Liễu đạo hữu, nàng nói đùa quá." Vệ Đồ mặt lạnh tanh, trực tiếp từ chối. Thật lòng mà nói, dung mạo của Liễu Vân không tệ, trong đám nữ tu cũng được coi là tầm trung, nhất là lúc này cô lại mặc đồ tang càng tăng thêm vài phần mị thái. Thêm cả đống của hồi môn, nam tu nào nhìn cũng thấy xao xuyến. —Di sản của Uông đan sư đồng nghĩa với việc có thể bớt cố gắng phấn đấu mấy chục năm. Nhưng Vệ Đồ lại vẫn nhớ cái cảnh Liễu Vân ngồi phịch dưới đất, xé rách vạt áo trước mặt hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận