Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 351: Trở về gặp ngăn, sinh lòng sát ý

Vệ Đồ có chút im lặng. Trước khi đến Tiêu quốc, hắn chỉ lo lắng ở Tiêu quốc sẽ gặp phải chuyện lớn, trì hoãn việc trở về, cho nên đặc biệt tìm Ngưng Nguyệt Cung sớm cho Vệ Yến đổi Thuế Phàm Đan xong. Hôm nay, một câu lại thành sấm. “Bất quá, nếu tiền bối thật sự muốn đi Khang quốc, cũng không phải không có cách nào.” Lúc này, chưởng quỹ thương hội trầm ngâm một tiếng, đối Vệ Đồ lén lút truyền âm nói. “Là cách nào?” Nghe vậy, trong lòng Vệ Đồ hơi động. “Hiện tại thương đội giữa hai nước Tiêu - Khang đã ngừng giao thương, nhưng từ Tiêu quốc đi Sở quốc, thương đội liên quốc gia của Ô Sơn quốc vẫn còn, tiền bối có thể đi Sở quốc, Ô Sơn quốc trước, sau đó đổi tuyến đi Khang quốc...”. Vị chưởng quỹ trung niên chậm rãi nói. Ô Sơn quốc, là một trong bốn nước lục địa ngoài Tiêu quốc, Khang quốc, Sở quốc. Thực lực quốc gia của nó tương đương với Khang quốc. “Chỉ là….” Nói đến đây, mặt vị chưởng quỹ trung niên lộ vẻ do dự, dường như còn có điều muốn nói, nhưng vì kiêng kỵ điều gì đó, lại nuốt trở về. “Chưởng quỹ cứ nói thẳng.” Vệ Đồ nhíu mày, hắn khoát tay, ra hiệu cho vị chưởng quỹ trung niên không cần quá cố kỵ. “Nếu tiền bối đã hỏi, vậy vãn bối xin cứ nói thẳng.” Nghe Vệ Đồ nói vậy, vị chưởng quỹ trung niên như trút được gánh nặng, mắt liếc nhanh ra bên ngoài mấy lần, mở miệng nói: “Đổi tuyến sang Sở quốc, Ô Sơn quốc, sau đó mới đến Khang quốc thì cũng được, nhưng theo ta thăm dò được trước đây, hai tuyến đường giao thương liên quốc gia này gần đây thường có giặc cướp hoành hành, rất khó phòng bị…” Nói xong, vị chưởng quỹ trung niên cố ý liếc qua trụ sở của mấy đại thương hội bên cạnh. Nghe đến đây, Vệ Đồ nào còn không hiểu, đám giặc cướp mà vị chưởng quỹ trung niên nhắc đến ở các tuyến giao thương liên quốc gia khác, tám chín phần mười chính là do tu sĩ của các đại thương hội này giả trang. Hành động tự tuyệt đường sống như thế, chẳng qua là để gây áp lực lên Thiên Ý Tông. Nếu những tu sĩ như hắn có thể đổi tuyến, nghĩa là việc giao thương giữa hai nước Tiêu - Khang có thể đi đường vòng, không cần phải chỉ chăm chăm vào tuyến đường giữa Tiêu - Khang. Có các tuyến đường thương mại khác bị cướp, những đại thương hội này liên kết để tạo áp lực, thì mới thực sự truyền đến Thiên Ý Tông, khiến Thiên Ý Tông phải trải qua đau đớn và nhượng bộ. “Kỷ Chương cầm đầu Lục Dục Giáo cướp bóc thương đội liên quốc gia, thiệt hại đó, đối với các đại thương hội chẳng đáng bao nhiêu, lần này những đại thương hội này liên kết, mượn cớ để nói chuyện, ép buộc Thiên Ý Tông, xem ra tính toán rất lớn….” Vệ Đồ thầm nghĩ. Rốt cuộc, Thiên Ý Tông không phải là một tông phái nhỏ, mà là Tiên Môn đỉnh cấp ở Hải Châu, chỉ đứng sau Thánh Nhai Sơn. Theo lẽ thường... Dù Kỷ Chương có cướp bóc, có gây hại đến đâu, thì những đại thương hội này ở địa phận Tiêu quốc, vẫn sẽ nể mặt Thiên Ý Tông, nhiều nhất chỉ đòi bồi thường hợp lý mà thôi. Không thể nào lại đi tạo áp lực cho Thiên Ý Tông, ép buộc họ phải nhượng bộ triệt để như vậy. Chỉ là, do hạn chế về thông tin, Vệ Đồ cũng khó biết được mục đích thật sự của các đại thương hội này là gì. “Nhưng còn có cách nào khác để đi Khang quốc không?” Vệ Đồ lại hỏi thăm. Chuyện bị cướp lần trước khiến hắn bị cuốn vào rắc rối với Vương Thiên Vũ, huynh muội Phù gia, dù sau đó đã hóa nguy thành an, nhưng hắn không muốn trải qua một lần nữa. Hắn chỉ muốn bình yên trở về Khang quốc. “Ngoài việc đổi tuyến sang nước khác, còn có thể đi thuyền lậu. Chỉ là, việc buôn bán của thuyền lậu, thương hội Ngũ Phúc của chúng ta cũng không biết nhiều.” Chưởng quỹ trung niên trả lời. Giữa các quốc gia có quốc cảnh. Ngoài việc đề phòng nước khác xâm lấn, quốc cảnh còn dùng để kiểm soát và thu thuế các đội thương mại giao thương. Thuyền lậu, chính là những đội thương mại liên quốc gia chuyên trốn thuế. Tuyến giao thương giữa Tiêu - Khang, các đại thương hội vì muốn tạo áp lực lên Thiên Ý Tông, cấm thuộc hạ đi lại trên tuyến thương mại liên quốc gia, nhưng thuyền lậu thì rõ ràng không chấp nhận chuyện đó. “Thuyền lậu?” Vệ Đồ chau mày. Gặp lúc then chốt này, các đại thương hội còn cướp cả những thương đội liên quốc gia đi “đường vòng”, chứ đừng nói đến đám thuyền lậu không nằm trong sự kiểm soát của bọn họ. Tính nguy hiểm của thuyền lậu cũng không hề thấp. “Đa tạ chưởng quỹ.” Nghe ngóng xong tình hình, Vệ Đồ cảm ơn rồi rời khỏi trụ sở của thương hội Ngũ Phúc. Hắn dự định, sẽ ở lại Bạch Phượng Tiên Thành nghe ngóng thêm một chút tin tức liên quan đến thương đội liên quốc gia và thuyền lậu, sau đó cân nhắc cẩn thận sự nguy hiểm của cả hai rồi mới quyết định. Còn việc một mình vượt biên giới… Vệ Đồ tạm thời không nghĩ đến. Mức độ nguy hiểm của biên giới hai nước Tiêu - Khang còn cao hơn cả đầm lầy Hắc Huyết ở Trịnh quốc. Biên giới nơi “Minh Hải Chết Chóc” này không chỉ là nơi tuyệt linh, mà các vùng phụ cận còn đầy rẫy linh độc bá đạo của Minh Hải Chết Chóc, chim muông khó mà bay qua được. Nếu không có linh chu cấp ba làm vật chống đỡ, dù là Kim Đan chân quân cũng sẽ trúng độc, kiệt sức khi vượt qua nơi tuyệt linh này. Tất nhiên, nếu có tu sĩ có thể bay lên trên tầng mây thứ chín thì lại là chuyện khác. Tầng mây thứ chín, còn được gọi là “Cửu Trọng Thiên” vì tràn ngập các luồng gió thần cương, nên còn có tên gọi khác là Cửu Cương Thiên. Cửu Cương Thiên là lãnh vực của tầng trời cao, trong giới tu tiên ngoài Nguyên Anh lão tổ có thể dùng pháp lực phòng hộ chống lại những cơn gió bạo ngược tại nơi đây ra thì các tu sĩ còn lại nếu xâm nhập vào sẽ bị gió cuốn giết, tan xác chỉ trong giây lát. So với hoàn cảnh ác liệt ở Cửu Cương Thiên thì Minh Hải Chết Chóc ở mặt đất còn là một nơi tốt hơn nhiều. Hai ngày sau. Vệ Đồ dò la được ở Bạch Phượng Tiên Thành có một chiếc thuyền lậu chuẩn bị đến Khang quốc. Hắn thu liễm hành tung, bí mật quan sát chiếc thuyền lậu kia và những tu sĩ có liên quan. Dựa theo tin tức hỏi thăm được trước đây, mấy năm nay, tỉ lệ thuyền lậu trốn qua thành công rất đáng mừng, gần như không có chiếc thuyền lậu nào gặp nguy hiểm, chết yểu giữa đường. Về chuyện này, Vệ Đồ đương nhiên sẽ không dễ dàng tin. Giao thương liên quốc gia bình thường vốn đã có rủi ro cao, hao tổn nhất định, tỉ lệ tử vong cũng có, huống chi là loại thuyền lậu không đi theo đường giao thương an toàn này. Quả nhiên. Không đầy hai tháng. Vệ Đồ lại thấy người mà trước đây hắn bí mật theo dõi trên chiếc thuyền lậu kia... Từ Liêu Châu Hải Châu đến Khang quốc, với tốc độ của Đăng Vân Phi Chu, đi về ít nhất mất tám tháng. Thuyền lậu đẳng cấp kém xa Đăng Vân Phi Chu, không thể nào trong vòng chưa đầy hai tháng mà đã trở về an toàn. "Chiếc thuyền lậu trước có lẽ còn có thể giao thương bình thường, nhưng giờ thuyền lậu, chỉ còn lại một nhiệm vụ là ‘giết khách’ mà thôi…”. Vệ Đồ híp mắt, phán đoán. ‘Giết khách’, đúng nghĩa là giết khách hàng. Dù sao thì việc kiếm tiền đứng đắn sao mà rủi ro thấp, lợi nhuận cao như ‘giết khách’ được. Đa số thuyền lậu đều là thương nhân trên bờ, xuống thuyền lại thành cướp. “Không biết Thiên Ý Tông khi nào mới chịu khuất phục? Việc giao thương giữa Tiêu - Khang khi nào mới khôi phục?” Ánh mắt Vệ Đồ hướng về phía Thiên Ý Tông. Lúc này, ngay cả một người ngoại quốc như hắn cũng cảm nhận được áp lực như bị bóp cổ từ các đại thương hội liên kết gây ra. Đừng nói là những người khác có cùng nhịp thở với thương mại liên quốc gia. Sự oán thán của những người này không ngoại lệ, đều nhắm vào Thiên Ý Tông. Một luồng áp lực khổng lồ như vậy, dù Thiên Ý Tông là Tiên Môn đỉnh cấp, e rằng cũng khó lòng chịu được. Khuất phục, dường như chỉ là vấn đề thời gian. “Thôi… Hiện tại khó mà đi được, vậy chi bằng trước cứ ở lại đây du lịch Tiêu quốc như lúc chia tay với Phù Linh Lung vậy…” Vệ Đồ rất tùy ý nghĩ. Trước kia, lý do hắn muốn nhanh chóng về Khang quốc là vì không muốn vì mình rời đi quá lâu mà để người thân lo lắng. Nhưng lo lắng chỉ là lo lắng. Nếu hắn bất chấp nguy hiểm, muốn nhanh chóng trở về, lỡ dọc đường gặp bất trắc… Thì đó mới là điều mà người thân không muốn thấy. Trước khi đến Tiêu quốc, Vệ Đồ đã chuẩn bị tinh thần có thể không liên lạc về Khang quốc vài chục năm. Vài chục năm có vẻ dài, nhưng với tuổi thọ của Kim Đan chân quân, cũng chỉ như chớp mắt. Chỉ là…. Ngay khi Vệ Đồ vừa định rời khỏi Bạch Phượng Tiên Thành, hắn lại thấy một người quen tại tiên thành này. “Vũ Văn Thừa?” Vệ Đồ có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ rằng, Vũ Văn Thừa người mà bốn năm trước đã bỏ chạy khỏi Đăng Vân Phi Chu, lại xuất hiện ở Bạch Phượng Tiên Thành. Tuy vậy, ngẫm lại, hắn lại thấy chuyện Vũ Văn Thừa xuất hiện ở Bạch Phượng Tiên Thành cũng là hợp lý. Bạch Phượng Tiên Thành là phường thị lớn nhất Hải Châu, cũng là nơi bắt đầu của các đội thương mại liên quốc gia giữa Tiêu - Khang, việc đi Đăng Vân Phi Chu từ những nơi khác ở Tiêu quốc để đến Khang quốc không phải là không thể, nhưng những nơi này thường phải đợi phi chu, không có cùng một chỗ khởi hành như ở đây. “Không biết Vũ Văn Thừa đến Tiêu quốc làm gì?” Vệ Đồ sờ cằm, có chút suy tư. Hắn đã là cừu địch của Xạ Nhật bộ và Phượng Ô bộ, không muốn thấy lực lượng của hai bộ này lớn mạnh, phát triển ổn định. Vì khi lực lượng hai bộ lớn mạnh, rất có thể sẽ dùng một phần để đối phó hắn. Vệ Đồ đứng trên đường, nhìn Vũ Văn Thừa giống như hắn, đi vào trụ sở của thương hội Ngũ Phúc, rồi lấy ra lệnh khách quý, nói chuyện với chưởng quỹ trung niên. Thấy cảnh tượng quen thuộc này, mặt Vệ Đồ không khỏi lộ ra vẻ cổ quái. Quả nhiên, sau khi hỏi han tin tức từ chưởng quỹ trung niên xong, mặt Vũ Văn Thừa lập tức tối sầm, ánh mắt nhìn về hướng Thiên Ý Tông, miệng hình như còn mắng chửi vài câu. Rốt cuộc, so với Vệ Đồ, Vũ Văn Thừa mới thực sự là người bị “Lục Dục Giáo” tai bay vạ gió. Nếu không phải Lục Dục Giáo cướp bóc, Vũ Văn Thừa cũng đã không bị Vệ Đồ hãm hại, từ đó bị Vương Thiên Vũ của Thần Giáp Môn để mắt, bị ép bỏ chạy thục mạng, còn làm mất người hộ đạo “Hồng lão”. Nếu nói về hận, thì trong lòng Vũ Văn Thừa, Vương Thiên Vũ xếp thứ nhất, sau đó là Vệ Đồ đã hãm hại hắn và Kỷ Chương cướp Đăng Vân Phi Chu. Tất nhiên, bây giờ Vũ Văn Thừa còn chưa biết, chính là Vệ Đồ đã đổ tội cho hắn việc ba người Thanh Minh Môn bị giết. …. Ở một bên khác. Sau một lúc suy tư, trong đáy mắt Vệ Đồ dần hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn ngụy trang dịch dung rồi đi về phía Vũ Văn Thừa vừa rời khỏi cửa hàng. Đến gần Vũ Văn Thừa, hắn tay áo run lên, rắc một chút Thiên Diệp Lộ lên người hắn. Thiên Diệp Lộ, là một loại bí dược truy tung mà Vệ Đồ lấy được từ thẻ ngọc truyền thừa của Ngọc Cơ Tán Nhân. Thứ thuốc này vô sắc vô vị, một khi dính vào, thì sau bảy ngày mới tự động tiêu tán. Tại bí cảnh Thái Hư, Vệ Đồ cũng vì trúng chiêu này, mới bị Bảo Tư Yến dễ dàng tìm được rồi mai phục ở gần để ám sát thành công. Nếu không phải Vệ Đồ pháp thể song tu, ám sát của Bảo Tư Yến đã không phá được phòng ngự, thì có lẽ vài chục năm trước, Vệ Đồ đã bỏ mạng ở nội vực Thái Hư. Hiện giờ, rắc bí dược truy tung này lên người Vũ Văn Thừa. Vệ Đồ có thừa tự tin là Vũ Văn Thừa sẽ không dễ dàng phát hiện thủ đoạn của mình. “Nếu có cơ hội, sẽ giết người này.” Vệ Đồ nhìn bóng lưng Vũ Văn Thừa khuất dần, thầm nghĩ. Cả đời hắn không dễ giết người, trừ phi có uy hiếp đến an toàn của hắn, mới động thủ trước. Hơn nữa, nói thật, mối thù của hắn với Vũ Văn Thừa còn lâu mới có thể xem là lớn. Chỉ là, hắn đã bị Xạ Nhật bộ, Phượng Ô bộ căm ghét, sinh lòng sợ hãi. Phượng Ô bộ vì muốn giết hắn, không tiếc dùng Lâu Tam Hoa làm quân cờ, còn làm tiêu hao tuổi thọ của Kha bà bà, Mã bà bà, dùng bí pháp đẩy hai người này đến Kim Đan hậu kỳ. Việc Xạ Nhật bộ ám hại hắn, tuy không lộ liễu như Phượng Ô bộ, nhưng ở trong Ứng Đỉnh bộ, hắn cũng đã nhận thấy một hai mối nguy cơ. Bốn năm trước, hắn đã hãm hại Vũ Văn Thừa ở Đăng Vân Phi Chu, đẩy người này trở thành kẻ thù sinh tử của hắn. Dù bây giờ Vũ Văn Thừa không biết, nhưng để an toàn, Vệ Đồ vẫn quyết định ra tay trước để giành lợi thế. Nửa năm trước, hắn bỏ qua Tôn Trì Tín, là vì thực lực của Tôn Trì Tín không đủ sức uy hiếp hắn. Hơn nữa, cái chết của Tôn Vũ, cũng đã sớm trở thành một vụ án chưa giải quyết. Chỉ cần hắn không nói, không ai có thể biết. Nhưng chuyện hãm hại Vũ Văn Thừa thì không phải vậy, nếu Vũ Văn Thừa chịu bỏ một cái giá lớn đi tìm hiểu, có lẽ sẽ lần ra được hắn. Bên cạnh đó, thực lực của Vũ Văn Thừa cũng không thể coi thường. Cảnh giới của hắn tuy chỉ ở Kim Đan trung kỳ, nhưng thực lực đã không hề kém so với Kim Đan hậu kỳ thông thường, gần như là một bản thể suy yếu của đạo tử Tư Đồ Dương. Mối đe dọa này, không thể không diệt trừ. Bất quá, bảy ngày sau thì Thiên Diệp Lộ mới tiêu tan, điều này khiến Vệ Đồ cảm thấy đáng tiếc. Sau khi rời khỏi cửa hàng, Vũ Văn Thừa lại không đi ra khỏi Bạch Phượng Tiên Thành, mà ở lại tiên thành thuê một động phủ để tiềm tu. Động thái này khiến Vệ Đồ không có cơ hội ra tay. Tất nhiên, Vệ Đồ không nản chí, hắn thuê một gian động phủ gần đó, vừa tu luyện, vừa phái Thất Thải Huyễn Nga theo dõi Vũ Văn Thừa. Kẹt ở trong động phủ mấy ngày. Vũ Văn Thừa không hề có động tĩnh gì, nhưng Liệt Không Điêu trong túi linh thú của Vệ Đồ lại nghênh đón đột phá. Bốn năm trước, tu vi của Liệt Không Điêu đã gần như đạt đến tam giai trung kỳ. Mấy năm nay lại được Vệ Đồ nuôi dưỡng bằng không biết bao nhiêu linh đan, tu vi của nó sớm đã đạt đến bờ vực đột phá. Khác với đối đãi Sơn Băng Hùng. Vệ Đồ không đặt quá nhiều kỳ vọng vào tiềm năng của Liệt Không Điêu, vì thế trong việc cho uống đan dược, hắn gần như không hề có bất kỳ hạn chế nào đối với Liệt Không Điêu. Bởi vậy, có Vệ Đồ là một đan sư cấp ba làm chủ, Liệt Không Điêu ở cảnh giới tam giai gần như không hề gặp phải bình cảnh đáng kể nào. Vài ngày sau. Theo một tiếng “Lê-eee-eezz~”, Liệt Không Điêu đột phá thành công, yêu khí trên người nó ngưng tụ thành chất thật, đứng trên mặt đất, yêu khu gần một trượng lớn, oai phong vô cùng. “Đi!” Vệ Đồ ra lệnh cho Liệt Không Điêu thi triển thiên phú thần thông “Liệt Phong Độn”. Nghe lệnh, Liệt Không Điêu vỗ cánh bay lên, vết máu ở mi tâm nứt ra, bắn ra một đạo sương máu quỷ dị. Dưới sự gia trì của sương máu, chỉ thấy một luồng gió mát đột ngột xuất hiện, không đến nháy mắt, Liệt Không Điêu đã di chuyển đến bên ngoài mấy trăm trượng. “Biến dị thiên phú thần thông?” “Tốc độ bay có thể so với Kim Đan đỉnh phong?” Mặt Vệ Đồ lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Dựa theo ghi chép của Ngự Thú Tông, khi thi triển thiên phú thần thông “Liệt Phong Độn” thông thường, Liệt Không Điêu cấp ba cũng sẽ không có hiện tượng vết máu phun ra sương máu này. Hiện tượng này, cũng chứng minh cho suy đoán của hắn về “bất thường” của Liệt Không Điêu từ trăm năm trước... Liệt Không Điêu sau khi nuốt một lượng lớn tiên linh dịch thì huyết mạch đã đột biến. Cũng chính vì dòng máu đột biến này mà Liệt Không Điêu không mang thai sinh nở, khó mà sinh ra dòng
Bạn cần đăng nhập để bình luận