Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 10: Ngẩng đầu lên (cầu cất giữ cầu truy đọc)

Chương 10: Ngẩng đầu lên (cầu cất giữ cầu theo dõi)
Tìm Lý Đồng thị thương lượng chuyện chuộc thân, Vệ Đồ cẩn thận sau khi suy nghĩ, quyết định không thích hợp kéo dài quá lâu. Hắn lo lắng chậm trễ sẽ có biến cố. Căn cứ lời Thải Hà nói, lão gia Lý Diệu Tổ muốn mượn chuyện ngày mùa thu hoạch lúa để uy hiếp hai vợ chồng hắn, buộc hắn và Hạnh Hoa phải vào khuôn phép. Huyện Thanh Sơn gặt lúa mạch ngay trong mười ngày này. Cứ chậm chạp, nếu bị Lý Diệu Tổ uy hiếp... như vậy chủ tớ giữa cũng không còn tình nghĩa gì mà nói. Hắn mà lúc đó đề cập chuyện chuộc thân, Lý Diệu Tổ chắc chắn tìm mọi cách ngăn cản, thậm chí không tiếc vu oan hãm hại, cũng muốn trừ bỏ cái "tai họa" Vệ Đồ này của Lý trạch.
Mà việc chuộc thân sớm.
Dù trên người tiền bạc còn thiếu một chút. Nhưng hiện tại chủ tớ giữa vẫn chưa vạch mặt, Lý Diệu Tổ thấy hắn "thân thể khỏe mạnh" cũng biết mang trong lòng sự kiêng kỵ, rất có thể sẽ phá tan kế hoạch ban đầu, không muốn cùng hắn kết thù.
Ban đêm.
Vệ Đồ đem kế hoạch của mình nói cho Hạnh Hoa nghe, cũng hỏi ý kiến của nàng.
"Ngươi là nam nhân của ta, ta đều nghe theo ngươi." Hạnh Hoa trả lời. Hạnh Hoa biết mình suy nghĩ đơn giản, cho nên từ trước tới nay những chuyện lớn không bao giờ tranh luận với Vệ Đồ.
"Có câu nói này của ngươi là đủ rồi." Vệ Đồ gật đầu, cũng dặn dò Hạnh Hoa ngày mai đi huyện thành mua đồ ăn thì muộn một chút mới về Lý trạch.
"Nếu có biến, ngươi lập tức rời huyện thành, trốn ở ngoài thành..." Hắn dặn dò.
"Vệ ca, ngươi là muốn..." Hạnh Hoa nghe đến đây, trong lòng chấn động, lập tức nghĩ đến những chuyện không hay. Bất quá lời vừa ra tới cổ họng, liền ngừng lại, khẽ ừ, rút chân từ trong chăn ra, tranh thủ lúc đêm tối bắt đầu thu dọn những vật dụng nhỏ trong nhà. "Khi đi, đừng bỏ lại ta."
Sau khi tắt đèn, hai vợ chồng ôm nhau ngủ, đợi đến nửa đêm, Hạnh Hoa dùng tay lay Vệ Đồ tỉnh, nhỏ giọng nói câu nói kia.
Vệ Đồ ngủ không sâu giấc, bị đánh thức sau một hồi ngơ ngác. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe rõ ràng lời của Hạnh Hoa nhưng không biết nên trả lời thế nào. Thật sự đến lúc đó, trong lúc rối bời hắn cũng không dám đảm bảo, mình có còn nghĩ tới mang theo một người vướng víu, để rồi liên lụy đến chính mình bỏ mạng.
"Ta còn muốn ngươi nấu cơm cho ta ăn, ăn quen cơm của ngươi rồi, ăn của người khác thấy khó chịu..." Vệ Đồ nghĩ rất lâu, nói một câu không dễ nghe cho lắm.
Nhưng mà.
Lời vừa thốt ra. Hạnh Hoa đã ngủ lại, hơi thở gấp gáp có chút nóng rực...
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Vệ Đồ vẫn như mọi khi dậy rất sớm, hắn lo liệu công việc của mình, trộn thức ăn cho ngựa, đem cỏ khô tích góp mấy ngày trước cắt nhỏ ra. Nước trong thùng, hắn cũng đổ đầy, không để lại một chút khe hở.
Làm xong việc. Vệ Đồ thấy Hạnh Hoa xách giỏ đi ra cửa trước Lý trạch, sau đó hắn ngồi trên đôn đá chờ một lát, mãi đến khi bóng mặt trời ngả dài ra sau lưng khó chịu, lúc này mới đứng dậy, hướng nội trạch đi tới.
Ngoại nam không có lệnh của chủ gia, cấm chỉ tiến vào nội trạch. Vệ Đồ nhớ kỹ "bổn phận" của mình, hắn đứng tại cửa ra vào nội trạch, nhờ nha hoàn lui tới đi vào thông báo với Lý Đồng thị.
Rất nhanh.
Nha hoàn mang theo lệnh của Lý Đồng thị, dẫn Vệ Đồ đi vào phòng khách.
"Vệ ca, ngươi tìm ta có chuyện gì khẩn cấp? Hay là trong nhà thiếu thứ gì? Hay là ngươi và Hạnh Hoa không hòa thuận?" Lý Đồng thị cau mày, nhìn thoáng qua Vệ Đồ đang đứng giữa phòng.
Giọng của Lý Đồng thị rất bình tĩnh, không có chút nào cao ngạo, nhưng những người quen với nàng đều biết rõ, đây là nàng đang cố gắng đè nén lửa giận và bất mãn trong lòng.
Người làm nam vào trạch, nếu có chuyện thì ở ngoại trạch trực tiếp nói thẳng, thông qua nha hoàn truyền đạt, không cần thiết phải vào trong trạch "thương lượng".
Việc Vệ Đồ hôm nay vào trạch, theo Lý Đồng thị, là không có quy củ. Không có quy củ thì không thành khuôn phép. Là chủ mẫu, Lý Đồng thị muốn dập tắt cái "mầm mống" có khả năng gây ra biến động trong Lý trạch này.
Lý Đồng thị nhấp trà, nước trà nóng khiến môi lưỡi đau nhức, nhưng nàng vẫn giữ vẻ chủ mẫu, lạnh lùng nhìn Vệ Đồ, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng Vệ Đồ mở miệng lại khiến Lý Đồng thị bất ngờ.
Vệ Đồ khom người, nói: "Đại nãi nãi, lần này ta đến nội trạch, là muốn chuộc lại thân khế, ta dự định tham gia kỳ thi võ cử sang năm."
Lời vừa ra, cả sảnh đường yên ắng, không khí ngưng trệ như đóng băng, tiếng kim rơi cũng nghe rõ.
Lý Đồng thị sửng sốt. Bao gồm cả đám nha hoàn đang đứng phục vụ phía sau nàng, tất cả đều kinh hãi.
Trong những gia đình giàu có, điều cấm kỵ nhất mà người làm không được đề cập đến chính là thân khế. Đây là một điều cấm kỵ. Không ai đề cập chuyện bán thân khế, bọn người hầu hạ trong ngoài trạch có thể tự giác đảm nhận công việc của mình, giống như vốn dĩ là như thế, chứ không phải được tạo ra.
"Vệ ca, ngươi vào Lý gia cũng được mấy năm rồi, Lý gia đối đãi với ngươi không tệ." Lý Đồng thị thần sắc không đổi, nhưng những ngón tay giấu trong tay áo thì siết chặt lại.
Hạ nhân chuộc thân, thường xảy ra ở những nhà trạch không yên ổn, nàng quản lý nội vụ của Lý trạch nhiều năm như vậy, cũng không muốn xuất hiện một vết nhơ nào, một thứ để mấy bà trong huyện khác có cớ công kích.
"Lý trạch có ơn cứu mạng với ta." Vệ Đồ gật đầu đáp.
Phòng khách ngồi hướng bắc nhìn nam, dưới ánh sáng mặt trời và bóng tối, sắc mặt Lý Đồng thị hơi chậm lại.
"Thế nhưng tiền công không đủ?" Giọng nàng ôn hòa.
Lúc này, Lý Đồng thị mới nhớ ra tiền công của Vệ Đồ rất lâu rồi không được tăng, hẳn là vì vấn đề tiền công, nên Vệ Đồ mới dùng chuyện chuộc thân để nhắc nhở nàng.
"Không phải, đại nãi nãi." Vệ Đồ kiên định lắc đầu, "Đại nãi nãi, ta vừa mới nói, ta dự định chuộc thân, để đi tham gia kỳ thi võ cử sang năm."
Vệ Đồ nghi hoặc, lời vừa nói rõ ràng từng chữ một, nhưng sao Lý Đồng thị không nghe được nửa câu sau của hắn.
"Thi võ cử?" Bốn chữ này lại hiện lên một lần trong đầu Lý Đồng thị, sau lần này, nàng cuối cùng đã hiểu ý nghĩa bốn chữ này.
Lý Đồng thị ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn kỹ chàng thanh niên da có vẻ hơi ngăm đen trước mắt, nhìn một lúc lâu, nàng nói: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Từ khi bước vào phòng khách, nàng thấy Vệ Đồ luôn cúi đầu, không hề ngẩng lên. Hoặc có thể nói, từ khi Lý trạch mua Vệ Đồ làm hạ nhân, nàng chưa từng thấy hắn ngẩng đầu lên. Trước giờ, nàng cảm thấy hài lòng vì Vệ Đồ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy mình đã sai lầm. Người tuân thủ quy củ nhất, hóa ra trong xương cốt lại là kẻ bất an nhất, lại còn nghĩ đến chuyện chuộc thân, đi thi võ cử, rời khỏi Lý gia.
"Dạ, đại nãi nãi." Vệ Đồ làm theo lời, ngẩng đầu nhìn thẳng vào chủ mẫu Lý trạch.
"Sao lại muốn đi thi võ cử? Thi võ cử đâu có dễ..." Lý Đồng thị thấy tướng mạo của Vệ Đồ, trong lòng tạm an tâm, ấm giọng hỏi.
Vẻ ngoài của Vệ Đồ không giống với "sống mũi cao, trán rộng" như trong sách mà nàng từng đọc. Ngược lại, vẻ ngoài của hắn có chút xấu xí, chẳng khác gì một người nông dân thôn quê.
"Đại nãi nãi không biết, Vệ Đồ từ hai năm trước đã lấy được một quyển dưỡng sinh công của cô hai ta, sau hai năm luyện tập, sức lực tăng lên rất nhiều, đã đủ điều kiện tham gia kỳ thi võ cử..."
Vệ Đồ suy nghĩ một chút, đem chuyện mình luyện tập dưỡng sinh công một năm một mười nói ra, thuận tiện khen ngợi cô hai Vệ Hồng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận