Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 453: Ba điểm yêu cầu, luyện hóa Ma thi (cầu đặt mua)

Chương 453: Ba điểm yêu cầu, luyện hóa Ma thi (cầu đặt mua)
"Mười năm kỳ hạn chưa tới, Vệ đạo huynh sao lại đến Ngưng Nguyệt Cung sớm thế?"
"Có phải là có chuyện gì gấp không?"
Vừa bước vào phòng khách động phủ, Tào Mật sắc mặt tự nhiên, ung dung thản nhiên giữ khoảng cách với Vệ Đồ, cứ như trước đây hành động "lấy lòng" kia chỉ là giả tạo.
Nàng khom lưng cúi người, chủ động pha trà cho Vệ Đồ xong thì vào luôn vấn đề chính, hỏi về chuyện Vệ Đồ đến đây.
Vệ Đồ dù cảm thấy hơi ngạc nhiên trước sự "thay đổi" của Tào Mật nhưng cũng không mấy để tâm.
Dù trước mặt hắn, nàng có lộ ra vẻ mềm mỏng đôi chút nhưng với khả năng trở thành tông chủ một tông thì tuyệt đối không phải hạng nữ nhân bình thường có thể sánh được.
Bây giờ, việc nàng giở chút thủ đoạn trước mặt hắn cũng là điều hết sức bình thường.
Vệ Đồ hiểu rõ, chỉ cần hắn đáp lại sự "lấy lòng" của Tào Mật, chuyện tốt giữa hai người chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi sẽ thành tựu.
Trong chuyện này, Tào Mật chưa đến mức làm khó hắn.
Nàng, chỉ đang chờ hắn bày tỏ thái độ mà thôi.
Tuy nhiên, cũng như trước đây, Vệ Đồ không muốn quyết định vội vàng trong chuyện đạo lữ.
Với địa vị hiện tại của hắn, cũng không thiếu người muốn gả cho. Điều hắn thật sự thiếu chính là người có thể cùng hắn đồng cam cộng khổ, tay nắm tay cùng tiến trên con đường tu đạo.
Một người mà tùy tiện lấy, đến khi hắn gặp nạn thì có thể giống chim bay khỏi rừng, không cần thiết.
Nói ngắn gọn, sau chuyện hộ đạo, Tào Mật bây giờ đã hiểu rõ phẩm chất của hắn, nhưng hắn thì vẫn chưa biết được phẩm chất thật sự của Tào Mật. Trong việc hệ trọng của cuộc đời, không thể tùy tiện mà quyết định được.
Dù sao, chuyện của Tư Đồ Hữu là tấm gương nhãn tiền.
Biết người biết mặt, khó biết lòng.
"Vệ mỗ có một cơ duyên tốt, muốn chia sẻ cho Tào sư muội, chỉ là không biết Tào sư muội có đồng ý hay không."
Vệ Đồ nhấp một ngụm trà, cười nói.
"Cơ duyên gì?" Nghe vậy, đôi mắt hạnh của Tào Mật khẽ sáng lên, nàng tiến sát lại bên Vệ Đồ, vén tay áo, lại rót thêm một chén trà cho Vệ Đồ.
Hương thơm nữ nhi xộc vào mũi, nhưng Vệ Đồ vẫn giữ vẻ mặt bình thường, lòng không hề xao động.
Sau khi suy xét cặn kẽ, hắn kể lại chuyện lần này hắn cướp được "Âm Dương Ma Thi" từ chỗ Lục Dục đạo nhân.
"Âm Dương Ma Thi một âm một dương, với thần thức của Vệ mỗ thì khó có thể đồng thời điều khiển cả hai. . . Cho nên cần một vị đồng đạo nữ tu, viện trợ Vệ mỗ, phụ giúp điều khiển Âm thi."
"Điều khiển Âm thi?" Tào Mật nghe xong thì tim đập thình thịch, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Với kiến thức của nàng, tự nhiên hiểu rõ, cơ duyên Vệ Đồ đưa cho nàng, lớn đến mức nào.
Với một người vừa mới lên cấp Nguyên Anh như nàng, nếu có Âm thi này, thực lực của nàng có thể trong nháy mắt sánh ngang với chiến lực nhất lưu của Nguyên Anh sơ kỳ, không thua kém gì đám người Hồng Kính thượng nhân.
Mà khi liên hợp cùng Vệ Đồ, thực lực hai người bọn họ có thể sánh với Nguyên Anh trung kỳ.
Chiến lực tăng lên, không chỉ đồng nghĩa với việc con đường tu đạo của nàng được đảm bảo an toàn, mà còn có nghĩa nàng sẽ có khả năng tranh đoạt cơ duyên với người cùng cảnh giới, điều đó quan trọng hơn rất nhiều.
Đó là mấu chốt cho tu sĩ tu vi tinh tiến!
Một bước dẫn trước, bước bước dẫn trước.
Chỉ là, Tào Mật lúc này, ngoài sự vui sướng ngập tràn lồng ngực thì cũng bị những lời Vệ Đồ vừa nói khiến kinh hãi.
"Nguyên Anh trung kỳ, Lục Dục đạo nhân. . ." Tào Mật nghe được mấy chữ này mà thấy kinh hãi trong lòng.
Cũng là người vừa mới lên cấp Nguyên Anh, lúc đối mặt với Hồng Kính thượng nhân, nàng vẫn cần Vệ Đồ cùng đi thì mới dám đến Kính Thủy Các bái phỏng vị tiền bối Nguyên Anh sơ kỳ này.
Nhưng Vệ Đồ, lại dám đối đầu trực tiếp với Nguyên Anh trung kỳ Lục Dục đạo nhân, còn khiến hắn bị thiệt lớn.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ quá lớn!
"Nếu chờ Vệ đạo huynh lấy được Ngưng Phách Đan từ giới tu hải ngoại, đột phá luyện thể tứ giai. Thực lực, cho dù không có ta tương trợ, e rằng cũng có thể đối mặt trực diện Nguyên Anh trung kỳ."
Tào Mật thầm nghĩ.
Nhưng, khi Tào Mật còn chưa kịp gật đầu đồng ý mình nguyện ý luyện hóa "Âm Dương Ma Thi" "Âm thi" và cùng Vệ Đồ đồng tu hợp kích bí thuật, Vệ Đồ đã ném ra ba yêu cầu vô cùng hà khắc.
Yêu cầu như sau:
Thứ nhất, Âm thi trong Âm Dương Ma Thi, Tào Mật chỉ có quyền sử dụng, quyền sở hữu vẫn thuộc về Vệ Đồ. Sau này, khi Vệ Đồ cần Âm thi, Tào Mật không được chống cự, từ chối.
Thứ hai, khi Vệ Đồ cần, như là khi đối đầu với cường địch, thăm dò bí cảnh các sự việc tương tự, để Tào Mật dùng "Âm thi" hỗ trợ thì Tào Mật không được trốn tránh.
Thứ ba, khi chưa được Vệ Đồ đồng ý, Tào Mật không được tự tiện phá hủy "Âm thi".
Sau khi nói ra ba yêu cầu này, Vệ Đồ tỏ thái độ kiên quyết, nếu Tào Mật không đồng ý thì chuyện mượn Âm thi để nàng luyện hóa không cần phải bàn tiếp.
Dù sao, lần này hắn mang theo Âm Dương Ma Thi đến tìm Tào Mật là tìm bạn hợp tác, chứ không phải đến để lấy lòng Tào Mật, dâng tặng quà cho nàng.
Vừa dứt lời.
Tào Mật lập tức có phần tức giận không ít.
Ba yêu cầu mà Vệ Đồ đưa ra cho nàng, cơ hồ chẳng khác nào bán mình bằng giấy trắng mực đen.
Hầu như coi nàng như người ngoài.
Tuy nhiên, ngay sau đó, nàng nhớ lại quan hệ của mình và Vệ Đồ, cũng chỉ tính là mật thiết, chứ chưa đến mức có thể nhận cơ duyên dễ dàng như vậy, thế nên cũng bỏ qua cho chuyện này.
Tào Mật tự an ủi mình trong lòng, ngay cả khi đối đãi với nàng mà Vệ Đồ đã có "chừng mực", lợi ích không nhường chút nào thì chắc chắn khi đối đãi với những nữ tu khác cũng sẽ như vậy thôi.
Đặt chuyện làm ăn lên đầu.
Tào Mật thu lại tâm tư, bắt đầu cùng Vệ Đồ tiến hành đàm phán về ba yêu cầu này.
Tuy nhiên, Tào Mật không phủ nhận ba yêu cầu của Vệ Đồ, mà trên cơ sở đó, nàng thêm một vài điều khoản bổ sung.
Về yêu cầu thứ nhất.
Tào Mật nói rõ, nàng không tranh quyền sở hữu "Âm thi", nhưng về quyền sử dụng thì nàng ít nhất phải có 500 năm quyền sử dụng.
Yêu cầu thứ hai, Tào Mật đồng ý, nhưng thêm vào một tiền đề: —- Độ nguy hiểm không cao.
Thứ hai, khi đối phó địch nhân, trừ khi bất ngờ gặp phải, nếu không Vệ Đồ nhất định phải bàn bạc với nàng trước.
Nếu không, nàng có quyền tránh chiến.
Yêu cầu thứ ba, Tào Mật lại bổ sung thêm một câu.
Khi nàng gặp phải nguy cơ sinh tử, có quyền hủy "Âm thi" để lấy "Âm thi" đền mạng.
. . .
Sự cải biến ba yêu cầu này của Tào Mật rất hợp lý.
Hay có thể nói, khi Vệ Đồ chuẩn bị đưa ra ba yêu cầu này, đã để chừa ra một khoảng trống cho nàng mặc cả.
Chỉ là, Vệ Đồ bác bỏ việc Tào Mật sửa đổi yêu cầu đầu tiên, về niên hạn sử dụng, hắn đổi "500 năm" mà Tào Mật đưa ra thành "200 năm".
200 năm sau, là ngày bí cảnh Tôn Vương Cung mở ra.
Dù Vệ Đồ không chắc có muốn bước chân vào bí cảnh cao cấp của Đại Thương giới tu tiên này, cướp đoạt cơ duyên hay không, nhưng đương nhiên hắn phải từng cái loại trừ những dự báo nguy cơ tiềm ẩn này.
—— Âm Dương Ma Thi, là con bài tẩy lớn nhất mà hắn tạm thời nắm trong tay.
Còn Tào Mật, khả năng lớn sẽ không mạo hiểm cùng hắn đến bí cảnh Tôn Vương Cung.
Hiện tại, Tào Mật là nữ tu duy nhất phù hợp, có thể luyện hóa "Âm thi" của Âm Dương Ma Thi và đồng tu hợp kích bí thuật với hắn.
Nhưng 200 năm sau, chưa chắc đã là như vậy.
Thứ hai, phương pháp khống chế Âm Dương Ma Thi, không chỉ có con đường đồng tu hợp kích bí kỹ.
Chẳng qua, hiện tại mà nói, con đường này cho hiệu quả cao nhất với hắn, đồng thời mang tính hiệu quả.
"Cái gì, 200 năm?"
Tào Mật lộ vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc hỏi.
Lúc này, tâm tình của nàng như một chiếc cáp treo vậy, từ vui sướng ngập tràn biến thành vừa lo lắng vừa vui mừng, thậm chí là thất vọng mất mát.
Không gì khác, 200 năm, với một Nguyên Anh lão tổ mà nói, là quá ngắn ngủi.
Căn cứ tốc độ tu luyện bình thường, 200 năm trôi qua, tu vi của nàng e rằng vẫn dậm chân tại chỗ.
Việc này tương đương với, một quả trứng vàng bỗng dưng rơi từ trên trời xuống, nhưng còn chưa kịp hâm nóng thì đã bị ông trời đột ngột lấy đi.
Chỉ là, đối mặt với thái độ cứng rắn của Vệ Đồ, Tào Mật cũng không có biện pháp cự tuyệt nào tốt hơn, nàng đành phải gật đầu đồng ý với yêu cầu này.
Dù sao, so với nàng, Vệ Đồ càng không quan tâm đến việc có được Âm Dương Ma Thi hay không.
Bản thân hắn, đã có chiến tích lẫy lừng trốn thoát được khi đối mặt với Nguyên Anh trung kỳ.
Còn nàng, còn muốn đến hải ngoại tu giới cùng Hồng Kính thượng nhân vài năm sau.
Đến lúc đó, thiếu "Âm Dương Ma Thi" để nương tựa, nàng khó tránh sẽ rơi vào thế bị động.
"Mà lại, Vệ đạo huynh cũng không nói, sau này ta không thể tiếp tục điều khiển Âm thi của Âm Dương Ma Thi." Tào Mật đảo mắt, tự an ủi mình.
Có còn hơn không.
200 năm sau, nàng không tin, sẽ có nữ tu nào thích hợp điều khiển "Âm thi" hơn nàng xuất hiện.
Thấy Tào Mật đã đồng ý.
Vệ Đồ lập tức bảo Tào Mật lấy ra "Thiên Minh Chân Hiệt" ký kết hồn khế việc này.
—— Thiên Minh Chân Hiệt không phải bảo vật dùng một lần.
Lần trước, Vệ Đồ và Tào Mật, vì mưu hại Thân Vân Thu mà đã viết nội dung hồn khế cụ thể lên Thiên Minh Chân Hiệt.
Nhưng từ đó về sau, bảo vật này vẫn không bị phế.
Nó vẫn có thể sử dụng lại nhiều lần.
Đương nhiên, vật này cũng có hạn chế.
Nó khóa lại khí tức của hắn và Tào Mật, chỉ có thể giới hạn trong hai người bọn họ, bất cứ ai mà lại lập lời thề với người khác sẽ không được.
Một lát sau.
Vệ Đồ và Tào Mật đã ký kết thành công hồn khế.
Bỗng, Vệ Đồ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra hai cỗ quan tài đỏ sẫm.
Hai cỗ quan tài đen đỏ vừa đặt xuống đất, sát khí trong đó lập tức xâm nhập ra bên ngoài, khiến xung quanh bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh mỏng manh.
"Đây chính là Âm Dương Ma Thi?" Tào Mật trông thấy cảnh này thì giật mình, trong lòng hơi sợ hãi.
Lúc này, dù Âm Dương Ma Thi bên trong quan tài đen đỏ còn chưa lộ diện nhưng uy áp sát khí của nó, đã khiến nàng, một người vừa mới lên cấp Nguyên Anh, cảm thấy khó lòng chịu đựng được.
"Mở!" Vệ Đồ vung tay áo, mở nắp hai cỗ quan tài ra, để lộ ra Âm Dương Ma Thi đang bị phong ấn phù lục giam cầm bên trong.
Hai cỗ Âm Dương Ma Thi này, nhìn hình thái của chúng, hoàn toàn khác với những luyện thi thông thường, chúng có dung mạo giống với Lục Dục đạo nhân đến bảy phần.
Nam thì tuấn mỹ, nữ thì tú lệ.
Tiếp đó, Vệ Đồ đi đến gần quan tài, tay phải bấm ngón tay thành trảo, trước hết từ nữ thi, tức "Âm thi", chỗ mi tâm bắn ra một viên ngọc bài màu xanh nhạt.
"Viên ngọc bài này là khống thi bài của Âm thi. Chỉ cần luyện hóa nó, Tào sư muội sẽ có thể khống chế được cỗ Âm thi này." Vệ Đồ đưa ngọc bài màu xanh nhạt cho Tào Mật ở bên cạnh, đồng thời nói.
Nghe được lời này, Tào Mật cũng không chậm trễ, ngay lập tức tiếp nhận ngọc bài, bắt đầu rót thần thức vào bài để luyện hóa khống thi bài.
Chỉ là, điều khiến Tào Mật không ngờ tới là.
Nàng đã rót vào gần bảy thành thần thức vào khống thi bài, mà vẫn chưa lấp đầy và luyện hóa thành công được.
Tựa như cái bài này là một cái hố không đáy vậy.
Thấy vậy, Tào Mật chỉ đành cắn răng, đè ép Nguyên Anh linh tính, chuyển hóa thần thức, để luyện hóa bài này.
Còn Vệ Đồ bên cạnh cũng lấy ra khống thi bài của "Dương thi", bắt đầu luyện hóa.
"Thần thức của Vệ đạo huynh. . ."
Ba ngày sau, khi Tào Mật đã mặt mày trắng bệch miễn cưỡng luyện hóa được khống thi bài thì nàng ngẩng đầu nhìn sang Vệ Đồ, người vẫn bình thản không hề thay đổi sắc mặt, trong lòng không khỏi trào lên một cảm giác thất bại.
Cũng là người vừa lên cấp Nguyên Anh.
Nàng và Vệ Đồ, giống như người của hai thế giới vậy.
"Tào sư muội không cần nôn nóng, Vệ mỗ khác với ngươi, khi đột phá thì ở cửa khải linh, luyện hóa đồ vật thông linh thì thần thức sẽ không tránh khỏi bị kéo dài hơn một chút."
Vệ Đồ dường như đã nhìn ra ý nghĩ của Tào Mật, cười nhẹ, trấn an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận