Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 212: Kim Đan công thành, mạnh ai nấy luận bối phận

"Chương 212: Kim Đan thành công, mạnh ai nấy luận vai vế
“Vệ Đồ, nếu ngươi đột phá Kim Đan sớm hơn mấy chục năm thì tốt biết bao.” Triệu Thanh La yếu ớt thở dài.
Lời nàng vừa dứt, một nam tu trung niên mặc áo bào màu vàng, khí chất uy nghiêm, liền lập tức xuất hiện, đứng sang một bên.
“Lão tổ.” Cảm giác được người đến, Triệu Thanh La thu lại tâm tình, đối với nam tu áo bào vàng cúi người thi lễ, thái độ cung kính nói.
Người đến chính là trụ cột Kim Đan lão tổ của Tê Nguyệt Triệu gia, “Triệu Giang Vũ”.
“Thanh La, ba vị Kim Đan của Triệu gia hợp lực, đã kích hoạt xong truyền tống trận thông hướng ‘Tổ gia’. Chỉ ba tháng nữa thôi, đường truyền sẽ ổn định.”
“Trong ba tháng này, ta hy vọng gia tộc và con đều không có biến cố gì quá lớn.” Triệu Giang Vũ liếc nhìn ngọc phù trong tay Triệu Thanh La, cau mày, trầm giọng nói.
“Dạ, lão tổ.” Triệu Thanh La khẽ gật đầu, trả lời.
Trong mấy chục năm này, không chỉ Vệ Đồ phát giác ra sự "dị thường" của Ma đạo năm tông tại Tĩnh quốc mà Tê Nguyệt Triệu gia cũng cảm nhận được.
Thỏ khôn có ba hang, giống Đào gia ở Hàm Sơn lén qua Khang quốc, Tê Nguyệt Triệu gia là thế lực gia tộc hàng đầu Trịnh quốc, cũng có “đường lui riêng” của mình.
Truyền tống trận thông đến "Tổ gia" của Triệu gia, chính là một cái hang khác của Triệu gia sau mấy nghìn năm lập tộc.
Thấy Triệu Thanh La đáp ứng, sắc mặt Triệu Giang Vũ dần hòa hoãn.
Hắn nói: “Ba nước Trịnh quốc, Tĩnh quốc, Lương quốc gần dãy Yêu Lang sơn này, vốn dĩ là nơi tiền bối chính đạo xâm nhập vào địa bàn ma đạo mà mở ra.”
“Hiện tại, ma đạo thế lớn, bỏ đi địa bàn ba nước này đối với chính đạo ta mà nói cũng không quan trọng. Chỉ cần trở về tổ gia, rồi sẽ có ngày quay lại Trịnh quốc.”
Không ai hay, trong tộc địa Triệu gia, mấy lời Triệu Giang Vũ tùy ý thốt ra kia lại tiết lộ một bí mật lớn của giới tu tiên ba nước.
Hiện nay, Liên minh Chính đạo thoạt nhìn khi thắng khi bại, thực tế trước đây trong “đại chiến chính ma” đã là phe thắng.
Mấy câu ngắn gọn này, nếu truyền ra từ Triệu gia, chắc chắn sẽ dấy lên sóng gió kinh thiên động địa.
Bởi vì, trong mấy lời đó, không khó nghe ra “Liên minh Chính đạo bảy nước” đã coi ba nước biên giới Trịnh quốc, Tĩnh quốc, Lương quốc là “con rơi” trong đại chiến chính ma.
Triệu Thanh La sau khi nghe mấy lời này, cũng không ngạc nhiên, rõ ràng đã quá quen với những lời như vậy.
“Bất quá, trước khi rời đi, ta mong gia tộc đưa cho Vệ Đồ một lá thư, cho hắn biết mọi chuyện, nhanh chóng rời khỏi Trịnh quốc.”
“Đây là thỉnh cầu của ta, mong rằng lão tổ đáp ứng.” Triệu Thanh La suy tư một chút, ngẩng đầu nhìn Triệu Giang Vũ, lên tiếng nói.
“Vệ Đồ?” Triệu Giang Vũ lộ vẻ kinh ngạc, có chút ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của Triệu Thanh La.
Hắn vốn nghĩ Triệu Thanh La sẽ che giấu tình cảm của mình. Ai ngờ nàng lại nói toạc ra miệng.
“Không hổ là nữ nhi Triệu gia.” Triệu Giang Vũ khen một câu.
“Nếu hắn tấn thăng Kim Đan thành công, ta sẽ phái người đưa tin, thông báo cho hắn.”
“Tán Tu Kim Đan, cũng coi như là người có thiên phú dị bẩm...” Triệu Giang Vũ đáp.
“Đa tạ lão tổ.” Triệu Thanh La nghe vậy, khóe miệng lộ nụ cười, đồng thời nói cảm ơn.
Thấy vậy, Triệu Giang Vũ không khỏi nghi hoặc, hiếu kỳ nói: “Thanh La, con chắc hắn có thể tấn thăng Kim Đan cảnh sao? Trên người hắn, đâu thấy có Thuế Phàm Đan.”
Triệu Thanh La không trả lời, chỉ là càng siết chặt ngọc phù trong tay.
Ngọc phù này, là Tiểu Na Di Phù.
Trước kia, nàng rơi vào bẫy, ý thức hôn mê, Vệ Đồ đã lấy đi Trúc Cơ Đan của nàng, nhờ vậy nàng Trúc Cơ thành công.
Nhưng cách đây 40 năm.
Vệ Đồ đã tới Tê Nguyệt Sơn trả lại nàng Tiểu Na Di Phù năm xưa.
Tuy cha nàng không nhận.
Trên tay nàng là một tấm Tiểu Na Di Phù khác.
Vừa mất lại được.
Triệu Thanh La chắc chắn, lần này Vệ Đồ đột phá Kim Đan cảnh giới, nhất định sẽ thành công.
----------------------------
Thế giới bên ngoài phản ứng ầm ĩ.
Vệ Đồ ở trong Hồng Hà Sơn hoàn toàn không hay biết, giờ đây hắn dồn toàn bộ tâm trí vào chuyện Kết Đan.
Kết Đan tổng cộng có ba bước.
Chia thành “pháp lực ngưng tinh” “ngưng kết Hư Đan” “ngọc dịch hoàn đan”.
Ba bước Kết Đan này, mỗi bước đều vô cùng khó khăn, nếu bất trắc xảy ra, dù không đến nỗi mất cơ hội Ngưng Đan, thì cũng không dễ gì mà xung kích Kim Đan cảnh giới lần nữa.
Bước đầu tiên “pháp lực ngưng tinh”.
Cửa ải này, khảo nghiệm độ tinh khiết của pháp lực tu sĩ. Pháp lực không thuần, còn quá nhiều tạp chất, hoặc “đan độc”, khó mà thôi động pháp lực chuyển thành trạng thái ngưng tinh.
Trong cảnh giới Trúc Cơ, tuy Vệ Đồ nuốt số lượng lớn đan dược, nhưng có “Nguyên Trọng pháp cấm” tương trợ, có thể thuần hóa pháp lực.
Vì vậy, cửa ải này đối với Vệ Đồ mà nói không khó, hắn chỉ cần làm theo từng bước, liền có thể ung dung đột phá.
Bước thứ hai “Ngưng kết Hư Đan”.
Giai đoạn này còn được gọi là "thần thức quan" trong quá trình ngưng đan của tu sĩ.
Không đủ thần thức, tu sĩ khó mà khống chế pháp lực, dẫn dắt linh khí trời đất, nén từng hạt “pháp lực ngưng tinh” thành “ngọc dịch” rồi ngưng tụ ra một viên “Hư Đan”.
Tuy Vệ Đồ chưa từng tu luyện công pháp rèn luyện thần thức, nhưng vốn là một phù sư, mỗi lần vẽ phù đều vô tình rèn luyện thần thức của mình.
Về phương diện thần thức, Vệ Đồ có nhất định tự tin.
Bước cuối cùng, “ngọc dịch hoàn đan”.
Bước này cũng là cửa ải khó khăn nhất của tu sĩ, có sự khảo nghiệm nhất định với cả tinh, khí, thần. Chỉ cần chút sai sót sẽ đan hủy người chết hoặc đúc thành phế đan, giáng xuống thành tu sĩ Giả Đan.
May mà trước đó Vệ Đồ có được Kim Đan cơ duyên hoàn chỉnh, đã bắt được dược vương ngàn năm “Tam Nhãn Ngân Thiềm” trong bí cảnh Vân Trạch để vượt qua cửa ải này, vô cùng đảm bảo.
Tam Nhãn Ngân Thiềm chính là một viên "Thuế Phàm Đan" còn sống.
Vệ Đồ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra hộp ngọc đựng Tam Nhãn Ngân Thiềm, vận dụng pháp lực, luyện hóa dược vương ngàn năm này thành một đoàn linh dịch đỏ thẫm, rồi nuốt vào bụng.
Ngay khi nuốt Tam Nhãn Ngân Thiềm.
Vệ Đồ ngồi xếp bằng, hai tay bấm niệm pháp quyết, thúc giục ba viên “Huyết Đan” to bằng quả trứng gà ở gần đan điền.
Ba viên Huyết Đan này lập tức tan ra, hóa thành sương máu nồng đậm, xông vào đan điền Vệ Đồ, đồng thời ép viên thuốc bạch ngọc tồn tại trong đan điền.
Viên thuốc bạch ngọc này chính là “Hư Đan” mà Vệ Đồ tốn mấy năm khổ công mới ngưng kết được.
Sau đó, "linh dịch đỏ thẫm" mà Vệ Đồ nuốt vào bụng bắt đầu rèn luyện viên Hư Đan kết tụ từ ngọc dịch kia.
Thời gian chầm chậm trôi.
Nửa năm sau, "Hư Đan" từ từ vỡ vụn, ngọc dịch trạng thái thủy ngân bên trong phá vỡ "Hư Đan" trút ra, dưới tác dụng của dược lực Thuế Phàm Đan, một lần nữa ngưng tụ, từ lỏng thành rắn.
“Hư Đan” ngưng tụ lần nữa dường như có sức sống, bắt đầu xoay tròn không ngừng trong đan điền, kéo theo linh khí trời đất khổng lồ bên ngoài động phủ.
Một ngày, hai ngày…
Ba năm trôi qua trong nháy mắt.
Một viên đan dược tròn trịa to bằng trứng bồ câu dần hình thành dưới sự bồi đắp của linh khí trời đất, đồng thời chìm nổi trong đan điền của Vệ Đồ.
"Cửa ải hiểm nguy của ngọc dịch hoàn đan cuối cùng cũng đã vượt qua.” Vệ Đồ nhìn thấy Kim Đan hình thành, thần kinh căng thẳng lập tức giãn ra, đứng dậy cười lớn mấy tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chợt thấy trời cao đất rộng, không còn thứ gì trói buộc được hắn nữa.
---------------------------
Một tháng sau.
Sau khi củng cố tu vi, Vệ Đồ phất tay áo, mượn nhờ trận phù mở ra cửa đá động phủ.
“Chúc mừng Vệ đạo hữu, đã chứng Kim Đan.”
“Từ nay là người trong chúng ta.”
Vừa ra khỏi động phủ, bên tai Vệ Đồ đã vang lên những tiếng chúc mừng.
Vệ Đồ ngẩng đầu nhìn, thấy trong những người đến chúc mừng có cả sư phụ Xa chân quân.
Hắn lập tức hiểu ra, những tu sĩ trước mặt hẳn là những chân quân Kim Đan của Tán Tiên Minh đến hộ đạo cho hắn.
“Vệ mỗ ra mắt chư vị sư bá, sư thúc.” Vệ Đồ không hề xem thường mà xưng hô với những tu sĩ này là đạo hữu, ngược lại tự hạ mình xuống một bậc.
Dù sao hắn sư thừa tại Xa chân quân, nếu xưng hô với những người này là đạo hữu, chẳng phải là đặt Xa chân quân vào đâu?
“Ra mắt sư phụ.” Đáp lễ xong, Vệ Đồ đi tới trước mặt Xa chân quân, cúi đầu thi lễ.
Thấy Vệ Đồ hiểu lễ nghĩa, Xa chân quân đang căng thẳng trong lòng cũng dần thả lỏng, hắn sợ nhất là sau khi Vệ Đồ công thành Kim Đan sẽ lên mặt, làm hắn người làm sư phụ khó xử.
“Không cần đa lễ.” Khóe miệng Xa chân quân khẽ mỉm cười, khoát tay.
Sau đó, Xa chân quân do dự một hồi, mới nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn mấy năm trước.
“Vệ Đồ, tuy con là đệ tử của Xa mỗ, nhưng Xa mỗ tự nhận chưa dạy con được bao nhiêu, sau này chúng ta có thể luận đạo hữu cùng nhau....”
“Gọi Xa mỗ là thầy, Xa mỗ có phần không dám nhận.”
Xa chân quân nói rành rọt từng chữ.
Người sáng suốt đều hiểu, Vệ Đồ lần này đột phá Kim Đan thành công, hầu như đều là nhờ tự cố gắng, không mấy liên quan tới người sư phụ là hắn.
Hắn nhiều lắm, chỉ cung cấp cho Vệ Đồ một môi trường tu luyện an ổn.
Nếu hắn tiếp tục dày mặt làm sư phụ Vệ Đồ, e rằng sẽ bị các tu sĩ khác chế giễu.
“Một ngày là thầy, cả đời là thầy.” Vệ Đồ lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Xa chân quân, đồng thời nói ra một câu như vậy.
Tuy rằng tình cảm sư đồ giữa hắn và Xa chân quân không đậm, nhưng từ đầu đến cuối, người sư phụ Xa chân quân này chưa từng phụ lòng đệ tử là hắn.
Giờ đây, hắn đương nhiên sẽ không rời sư môn.
“Cái này……” Xa chân quân nghe vậy giật mình, cũng không biết khuyên Vệ Đồ đừng cố chấp thế nào.
Giới tu tiên trọng người thành đạt là sư, Vệ Đồ lại không phải đệ tử mà hắn thu nhận từ nhỏ, chỉ là người có tài tìm đến. Vệ Đồ đổi vị trí, cũng không ai có thể can thiệp vào.
Trong lòng Vệ Đồ vẫn còn tình cảm sư đồ là được, đâu cần nhất thiết phải gọi hắn là sư phụ.
“Ta thấy thế này đi.” Tề chân quân ở bên đi tới, đưa ra một kế vẹn toàn đôi đường, “Các ngươi bí mật xưng hô sư đồ là được, bên ngoài, thì cùng chúng ta xưng đạo hữu, cũng không cần xưng hô sư bá sư thúc gì hết.”
Vai vế cao thì nghe thoải mái, nhưng khi làm việc, lại khó tránh khỏi có chút trở ngại.
Sau này Tán Tiên Minh chỉ phái Vệ Đồ làm việc, họ là bậc trưởng bối chẳng phải là có hiềm nghi lớn hiếp nhỏ sao?
Đề nghị này rất thỏa đáng.
Hai người Vệ Đồ và Xa chân quân chấp nhận, gật đầu đồng ý.
“Bây giờ, Vệ đạo hữu đã đột phá thành công, muốn rời khỏi Tán Tiên Minh, hay gia nhập Tán Tiên Minh của ta?” Tề chân quân nói vào chủ đề chính.
Theo lẽ thường, Vệ Đồ vốn là tu sĩ Tán Tiên Minh, mượn dùng linh mạch của Tán Tiên Minh để đột phá, sau khi lên Kim Đan… Đáng lẽ là tu sĩ của Tán Tiên Minh.
Chỉ là, Kim Đan chân quân dù sao cũng khác với chân nhân Trúc Cơ, chuyện lẽ thường này, vẫn nên hỏi ý một lần.
“Vệ mỗ nguyện vào Tán Tiên Minh.” Vệ Đồ không hề do dự, trực tiếp tỏ thái độ nói.
Vệ Đồ hiểu, bây giờ mà hắn rời Tán Tiên Minh, những chân quân Kim Đan của Tán Tiên Minh vốn có thái độ thân thiện với hắn hiện giờ, rất có thể ngay giây phút sau sẽ trở thành kẻ thù sinh tử của hắn.
Hắn sẽ không dại dột làm điều đó.......
Tiếp đó.
Tề chân quân thân là “Quản gia” của Tán Tiên Minh, đã thu xếp phủ đệ tương ứng cho Vệ Đồ - chân quân Kim Đan mới được thăng cấp này tại phường thị Hồng Hà Sơn, và đưa cho hắn một số đồ vật đãi ngộ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi.
Vệ Đồ chắp tay thi lễ, tạm biệt Tề chân quân và mọi người, phi độn về động phủ mình đã thuê, Vân Tước Cư.
Hơn mười năm trước.
Tại khu động phủ bế quan, hơn 20 con Thất Thải Huyễn Nga do hắn chăn nuôi đã rơi vào trạng thái ngủ say, mơ hồ có dấu hiệu lột xác.
Hơn 10 năm sau, những Thất Thải Huyễn Nga này có khả năng tấn thăng thành công, trở thành linh trùng nhị giai.
Xác suất linh thú nhất giai đột phá lên nhị giai không lớn, lại còn có khả năng phản chủ.
Vì vậy, Vệ Đồ phải nhanh chóng trở về Vân Tước Cư, phòng ngừa Thất Thải Huyễn Nga sinh biến.
Chỉ là, Vệ Đồ vừa mới đáp xuống trước cửa Vân Tước Cư đã thấy gần đó, động phủ của hắn lén lén lút lút có hai bóng người.
“Cao Thần? Hoa Hiển Long?”
Vệ Đồ hơi nhíu mày, không hiểu hai người này sao lại canh giữ trước cửa động phủ của mình.
“Cao sư huynh, Hoa sư đệ, hai người ra đi.” Vệ Đồ mặt lạnh, liếc mắt về chỗ hai người đang trốn, giọng có chút lạnh nhạt.
Vừa dứt lời.
Hai người Cao Thần và Hoa Hiển Long trốn trong bóng tối nhìn nhau, thần sắc lúng túng bước ra.
Cao Thần đi tới trước mặt Vệ Đồ, thần sắc do dự một hồi, cắn răng đưa cho Vệ Đồ một lệnh bài, “Đây là lệnh bài động phủ Vân Yên Cư, tại hạ mắt kém, vô tình đắc tội Vệ sư đệ… Vệ tiền bối, mong Vệ tiền bối nhận lấy lệnh bài này, trong lòng bỏ qua cho.”
Thời thế đổi thay.
Hơn 30 năm trước, hắn đuổi Vệ Đồ ra khỏi Vân Yên Cư là ỷ vào bản thân cảnh giới Giả Đan, dù trong lòng Vệ Đồ có bất mãn cũng không dám làm gì hắn.
Nhưng bây giờ, Cao Thần chỉ cảm thấy hối hận không thôi vì đã đắc tội với một Kim Đan chân quân tương lai như Vệ Đồ.
“Vệ mỗ ở tạm biệt phủ của Cao sư huynh, đã là nhận ân tình. Lúc rời đi trong lòng cũng không oán giận, Cao sư huynh không cần để bụng.” Vệ Đồ nói thẳng.
Hắn không nhỏ nhen tới mức vì chuyện chủ nhà đuổi người mà ghi hận.
“Nhưng, Hoa sư đệ đến động phủ của ta là vì chuyện gì?” Vệ Đồ nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
Tính ra thì hắn với Hoa Hiển Long mới gặp mặt có hai lần.
Một lần là bái sư.
Một lần là Xa chân quân giảng đạo.
Rõ ràng, giữa hắn với Hoa Hiển Long cũng không có quá nhiều giao hảo.
Hoa Hiển Long ngượng ngùng cười nói: “Sư đệ từng bàn luận sai trái về sư huynh khi Vệ sư huynh bế quan… Nên lần này cố ý tới đây xin lỗi Vệ sư huynh.”
Nếu chỉ là bàn tán thị phi, chỉ cần Vệ Đồ không biết, hắn cũng không đáng phải chạy đến nói xin lỗi với Vệ Đồ.
Nhưng Hoa Hiển Long sợ Nam Tử người quen của Vệ Đồ sẽ nói cho Vệ Đồ biết chuyện mình từng gièm pha về hắn.
Vì vậy hắn không thể không chạy đến đây sớm để xin lỗi, đánh phủ đầu với Vệ Đồ.
“Hoa sư đệ nhanh tay thật.” Vệ Đồ nghe vậy, vẻ mặt có chút cổ quái.
Hắn không ngờ rằng, sau khi mình thành công lên Kim Đan, dù có khúc mắc bên ngoài hay ngầm, người ta đều chạy tới xin lỗi hắn.
"Đây chính là uy của Kim Đan.” Vệ Đồ thầm nghĩ.
"Đây là sư đệ gom góp được một kiện pháp y nhị giai, mong Vệ sư huynh nhận lấy." Lúc này Hoa Hiển Long nắm bắt thời cơ, lấy ra một hộp quà đưa cho Vệ Đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận