Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 4: Trân quý trước mắt

Chương 4: Trân quý trước mắt
Bề ngoài.
Hắn dù có gấp gáp, cũng không có tác dụng gì.
Thế giới này giai cấp cố hóa, vượt xa hiện đại, với sức một mình hắn, rất khó vượt qua giai cấp.
Lần này nếu không phải có hắn tại Hoàng trạch làm thiên phòng cô hai hỗ trợ, thì những hiệu sách bên ngoài khó mà có được sách dưỡng sinh công, hắn căn bản không tiếp xúc được.
Đi đến Dị Giới, sau khi thức tỉnh, Vệ Đồ không phải là không nghĩ đến việc thay đổi vận mệnh.
Nhưng… Buôn bán ư?
Ở cái xã hội có trật tự tôn ti này, làm chút nghề thủ công mua bán nhỏ thì được, chứ đụng đến làm ăn lớn, chắc chắn sẽ bị đại gia tộc cướp đoạt.
Không có địa vị tương ứng bảo hộ tài sản, chính là tự tìm đường diệt vong.
Làm quan ư?
Trước hết phải vào tư thục đọc sách, có thân phận trong sạch, tìm Lẫm sinh bảo đảm, sau đó tham gia khoa cử, từ trong biển người thi cử chém giết ra, mới có tư cách có được công danh.
Vệ Đồ làm người hai đời, vốn có thông minh, cũng coi như lanh lợi.
Nhưng khi thật sự so sánh với thần đồng ở các nơi, vậy thì hắn còn kém xa tít tắp.
Mà những thần đồng ở thôn quê này, thường thường dốc cả một đời, cũng khó mà có được công danh tú tài, đa số mang kết cục bi thảm của lão đồng sinh.
Khoa cử đọc thuộc lòng Nho kinh chỉ là kiến thức cơ bản, chỗ khó nằm ở chỗ lý giải các chú thích của Nho gia, mà số lượng các chú thích đó phong phú hơn nhiều so với Nho kinh, không có trí nhớ tốt, thì cả đời cũng khó mà chiến thắng trong khoa cử để đạt được công danh.
Nếu mà đề bài thi dễ thì các thủ đoạn gian lận trong khoa cử đâu mà có.
Giấu tài liệu trong người, chữ viết tắt, dùng chim bồ câu đưa tin, gian lận bằng bồn cầu… Còn nữa.
Đọc sách phải bỏ tiền, nuôi một người ăn không ngồi rồi đi học, không làm sản xuất, quả thực là một việc khó khăn!
Nếu không phải muốn nuôi hai cậu ấm đi học, cuộc sống của chủ nhà họ Lý, cũng không đến nỗi khó khăn như vậy, một tuần mới ăn hai bữa thịt.
Không có bàn tay vàng.
Vệ Đồ tự biết tư chất của mình chỉ ở mức trung bình, căn bản khó mà xoay người.
Đương nhiên, những năm này Vệ Đồ cũng không hoàn toàn nằm ườn, hắn từ một tá điền phấn đấu thành mã quan của nhà họ Lý, cũng đã là tấm gương cho không ít nông dân.
Ăn không tồi.
Trước mặt chủ nhà có địa vị.
Đây chính là cuộc sống mà rất nhiều nông dân tha thiết ước mơ… … Thời gian trôi nhanh.
Bảy ngày thời gian nhanh chóng kết thúc, Vệ Đồ theo ước định giao bản vẽ « Quy Tức Dưỡng Khí Công » cho sai vặt Hoàng trạch, để nó đưa đến tay Nguyễn gia võ sư.
Còn về nội dung bản vẽ, Vệ Đồ mặc dù đã thuộc làu làu, nhưng vẫn cẩn thận sử dụng giấy bút chép lại, viết thành bản sao cất ở trên người.
Sau khi làm xong chuyện này.
Cuộc sống của Vệ Đồ lại trở nên bình lặng, mỗi ngày nuôi ngựa, đốn củi, quét dọn đình viện.
Điểm khác biệt duy nhất, chính là hắn cứ có thời gian rảnh rỗi, liền bắt đầu luyện tập các thức chiêu trong « Quy Tức Dưỡng Khí Công ».
Thậm chí.
Không chỉ ngày luyện chín lần.
Mà là một ngày mười lần luyện, mười một lần luyện.
Đây là cơ hội duy nhất để Vệ Đồ vượt giai cấp, thay đổi vận mệnh của mình, hắn tự nhiên không thể xem nhẹ.
"Làm hết sức, nghe thiên mệnh."
"Thời gian không phụ lòng người."
Mỗi khi muốn bỏ cuộc, muốn lười biếng, Vệ Đồ lại âm thầm cổ vũ chính mình, cảnh tỉnh chính mình.
Một tháng.
Hai tháng.
Cho đến ba tháng trôi qua.
Vào đêm hôm nay, sau khi Vệ Đồ luyện xong chiêu thức của Quy Tức Dưỡng Khí Công, cuối cùng phát hiện trong cơ thể có một tia dị dạng.
Lúc này đã cuối thu, sắp sang đông, sương đêm rất lạnh, nhưng Vệ Đồ lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy toàn thân có một dòng nước ấm tuôn trào, thư thái khắp cơ thể hắn.
Cảm giác này, giống như đang tắm suối nước nóng.
"Dưỡng khí công chưa thành, trong cơ thể đã sinh ra dòng nước ấm, vậy… Cảm Khí cảnh, chắc chắn không tầm thường!"
Vệ Đồ vui mừng.
Những ngày vừa qua, hắn nghe qua các võ sư tu luyện, những người được ca ngợi là đao khách trong thôn, cũng chỉ biết chút công phu quyền cước, múa may vài đường đao, chắc chắn không đạt tới cảnh giới "Không sợ giá lạnh" như lúc này của hắn.
Dưỡng sinh công có tiến triển, tinh thần của Vệ Đồ không hề thả lỏng, hắn tiếp tục luyện công, đến khi gân mệt sức rã mới trở về giường nghỉ ngơi.
"Quy Tức Dưỡng Khí Công (21 \100): Một ngày chín luyện, năm năm ắt thành."
Trước khi ngủ, Vệ Đồ nhắm mắt nhìn thoáng qua tiến độ của dưỡng sinh công, thấy đã đạt đến hơn một phần năm, liền cảm thấy thỏa mãn, rồi say giấc.
Ngày kế tiếp, sáng sớm.
Vệ Đồ thức dậy rất sớm, bắt đầu bận rộn ở nhà họ Lý.
Nuôi ngựa, đốn củi, mệt nhọc gần một canh giờ, Vệ Đồ phát hiện trên người mình vẫn mát mẻ, trên trán không hề đổ chút mồ hôi.
Tố chất thân thể đã tăng lên rất nhiều.
"Vệ ca, đại nãi nãi tìm ngươi." Một thiếu nữ tướng mạo bình thường, mặc trang phục nha hoàn từ nội trạch đi ra, gọi Vệ Đồ một tiếng.
"Đại nãi nãi gọi ta?" Vệ Đồ ngơ ngác một chút.
Hắn là ngoại nam, hồi nhỏ thì còn có thể lui tới nội trạch, nhưng lớn lên thì bị cấm.
Nếu không, lần trước hắn đã không nhờ Hạnh Hoa xin phép nghỉ cho hắn.
Gia đình giàu có, lễ nghi không ít.
Cho dù là đại nãi nãi gọi hắn, cũng phải có một lý do.
"Ta nghe Thải Hà nói, đêm qua đại nãi nãi cùng lão gia ngủ, nói đến chuyện của ngươi và Hạnh Hoa, chắc là muốn ưng thuận." Xuân Lan che miệng cười một tiếng, tiến đến gần Vệ Đồ, hạ giọng nói.
"Đến lúc đó nhớ cho ta tiền mừng." Nàng trêu chọc nói.
"Thật?"
"Đại nãi nãi muốn đồng ý hôn sự của ta và Hạnh Hoa rồi sao?"
Vệ Đồ trong lòng cũng vui mừng.
Hắn không ngờ rằng, theo dưỡng sinh công của hắn đột phá, lại có một chuyện vui đến gõ cửa.
"Đi thôi." Vệ Đồ thả rìu xuống, đứng dậy theo Xuân Lan bước qua cửa trăng, tiến vào nội viện của nhà họ Lý.
Ba tháng trước.
Sau ba tháng.
Mặc dù nhân sinh của Vệ Đồ gặp biến cố rất lớn, có mệnh cách [tài cao nhưng thành đạt muộn], hắn chắc chắn sẽ thành danh trong tương lai.
Chứ không thể mãi là một mã quan.
Nhưng Vệ Đồ cũng không vì thế mà xem thường nữ đầu bếp Hạnh Hoa, cho rằng nha hoàn của nhà họ Lý này không xứng với mình.
Nâng cao giẫm thấp là lẽ thường ở đời.
Hơn nữa, Hạnh Hoa từ nhỏ ở nhà họ Lý đã thân thiết với hắn, ngày thường cũng hay chiếu cố hắn, có thể nói là người thân cận nhất của hắn trên đời này.
Vệ Đồ tâm tính vẫn chưa mỏng lạnh đến vậy.
Mặt khác.
Vệ Đồ cũng không quá xem trọng bản thân, dưỡng sinh công đại thành, không có nghĩa là sau này hắn có thể tìm được tiên nhân, bước lên con đường tu tiên.
Dưỡng sinh công giúp kéo dài tuổi thọ, nhưng đến hơn trăm tuổi sau, vẫn sẽ thọ tận mà chết.
Nắm bắt hiện tại mới là chân lý, mơ mộng viển vông thì chẳng được gì.
Đi thẳng xuyên qua đình viện, qua mấy dãy hành lang, Vệ Đồ đến phòng khách của nhà họ Lý.
Vào nội trạch, vì tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, Vệ Đồ vẫn luôn cúi đầu.
Đến khi vào phòng khách, mặt mày hắn mới thoáng ngẩng lên, nhìn xung quanh những người trong phòng.
Thấy trong phòng chỉ có nữ quyến, không có lão gia, hắn thở phào một hơi.
Lão gia Lý Diệu Tổ nổi tiếng là "Người sắc nhọn" trong mười dặm tám thôn, lời nói cay nghiệt, tính tình keo kiệt bủn xỉn, chuyện gì không để ý đến cũng có thể nói thành có lý.
Không dễ chung sống.
Mà đại nãi nãi Lý Đồng thị thì ngược lại, tính cách ôn hòa, quán xuyến công việc gia đình rất có đạo lý, ai ai cũng khen là hiền phụ.
Lý Đồng thị ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, mặc bộ quần áo vải thô, khoác áo màu xanh chàm, chân đi hài vải có thắt nơ trắng.
Là một bộ trang điểm rất mộc mạc.
Nàng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, "Vệ ca, ngươi vào Lý gia cũng đã sáu năm, sáu năm này, nhà họ Lý đối đãi ngươi không tệ nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận