Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 321 (2): Giải mã bí văn, Chú Đạo Tiên Nguyên Kinh

Hai bên ký kết xong linh khế.
Lập tức, Tư Đồ Hữu theo lệ cũ, đưa ra yêu cầu quan sát luyện đan.
Kim Tủy Đan là loại đan dược đặc thù.
Một bộ linh dược này trên thị trường có giá từ 60 ngàn đến 70 ngàn linh thạch, khá là đắt đỏ.
Về yêu cầu này, Vệ Đồ vui vẻ đồng ý.
Trong cửa hàng có Bạch Chỉ dựng sẵn trận pháp phòng ngự tam giai, hắn cũng không sợ khách hàng như Tư Đồ Hữu trong quá trình luyện đan sẽ gây bất lợi cho mình.
Chuyện của Kha bà bà chính là một ví dụ.
Đối với loại linh đan này.
Vệ Đồ không vội luyện chế ngay, sau khi nhận linh dược và đan phương từ Tư Đồ Hữu, hắn ở trong phòng luyện đan tỉ mỉ suy nghĩ bốn năm ngày, rồi mới bắt đầu làm nóng lò đan, chuẩn bị luyện đan.
Thái độ chuyên nghiệp này lập tức được Tư Đồ Hữu khen ngợi, nó khiến Tư Đồ Hữu tin tưởng thêm mấy phần vào khả năng thành công khi luyện Kim Tủy Đan của Vệ Đồ.
Bảy ngày trôi qua nhanh chóng.
Đến ngày đan thành.
Nắp lò đan bị hơi màu nâng lên, ba viên đan hoàn lớn bằng quả nhãn, màu vàng chói mắt, được Vệ Đồ hút từ trong linh hỏa vào lòng bàn tay.
“Tư Đồ đạo hữu, may mắn không làm nhục mệnh, lần này luyện đan thành công ba viên.”
Vệ Đồ lộ vẻ tươi cười.
Lần này luyện đan, vận khí của hắn không tệ, phát huy vượt tiêu chuẩn bình thường.
Xem như một lần phát huy vượt mức bình thường.
Trước đây hắn chưa từng luyện Kim Tủy Đan, với tiêu chuẩn thông thường, hắn luyện nhiều nhất cũng chỉ thành hai viên. Thành ba viên, còn phải nhờ vận may.
"Vệ đan sư, cùng vui, cùng vui."
Tư Đồ Hữu vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy đau lòng, dù sao tính ra thì lần này hắn mất một viên Kim Tủy Đan.
Nhưng rất nhanh, Tư Đồ Hữu liền bình tĩnh lại, không nghĩ nhiều đến sai lầm vừa rồi nữa.
Hắn hiểu rõ.
Nếu không có ký linh khế thứ hai, Vệ Đồ cũng sẽ không tận tâm luyện đan giúp hắn như vậy, đến lúc đó thành đan, chỉ sợ cũng chỉ có hai viên.
Nếu nhìn từ góc độ này, thực chất lần này luyện đan vẫn là hắn kiếm lời một chút.
Với giá khai lò thông thường, ở chỗ của Vệ Đồ, thu được hai viên Kim Tủy Đan.
Tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong. Tư Đồ Hữu chuẩn bị cáo từ rời đi.
“Không biết Tư Đồ đạo hữu trên tay, còn linh dược nào trong đan phương Kim Tủy Đan không?”
Vệ Đồ gọi Tư Đồ Hữu lại, dò hỏi.
Theo lẽ thường phân tích, Tư Đồ Hữu thu thập linh dược Kim Tủy Đan, không thể có chuyện mỗi loại linh dược vừa đủ một phần, chắc chắn sẽ có linh dược dư ra.
Nếu có thể thu thập được linh dược Kim Tủy Đan còn dư của Tư Đồ Hữu, Vệ Đồ luyện đan Kim Tủy Đan tiếp theo sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
"Có một chút."
Nghe vậy, Tư Đồ Hữu lập tức hiểu ý của Vệ Đồ.
Tư Đồ Hữu vui vẻ lấy túi trữ vật ra, lấy linh dược thừa trên người.
Nếu không có gì bất ngờ, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, hắn sẽ khó có thể thu thập đủ một bộ linh dược luyện chế Kim Tủy Đan.
Vậy thì thà thừa dịp này, bán lại cho Vệ Đồ để thu hồi vốn còn hơn là để những linh dược này mốc meo trong túi trữ vật.
Thứ hai, giống như việc dùng Kim Cương Quả của Vệ Đồ vậy.
Bí bảo luyện thể rất dễ sinh ra kháng dược tính. Ăn nhiều, hiệu quả sẽ không còn được như trước nữa.
Nói cách khác, sau khi dùng hai viên Kim Tủy Đan này, hắn lại chuẩn bị thêm Kim Tủy Đan thì hiệu quả cũng không cao.
“Tuy những linh dược này không phải là đồ trân quý, nhưng cũng khó tìm…. Tại hạ thu thập những linh dược này, đại khái tốn hơn sáu ngàn linh thạch…”
“Vệ đan sư nếu muốn, đưa tại hạ 3000 linh thạch là đủ. Xem như kết giao bằng hữu.”
Tư Đồ Hữu chủ động nhường lợi, giảm nửa giá bán.
Một bữa ăn no căng bụng khác với tình trạng lúc đói, Tư Đồ Hữu vẫn hiểu rõ.
Dù sau này khả năng hắn luyện chế Kim Tủy Đan mới không lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này hắn không nhờ cậy đến Vệ Đồ, vị đan sư tam giai này.
Một vị đan sư tam giai có uy tín tốt, đạo nghệ luyện đan cực cao, lại không trùng lặp vòng xã giao với mình… tầm quan trọng đến nhường nào, Kim Đan chân quân như Tư Đồ Hữu rõ nhất.
“Cảm ơn Tư Đồ huynh.”
Vệ Đồ chắp tay cảm ơn, trong lời nói, chủ động đổi cách xưng hô với Tư Đồ Hữu.
"Vệ huynh."
Tư Đồ Hữu đầu tiên sững sờ, lập tức lộ vẻ tươi cười, thoải mái cười lớn vài tiếng.
Sự thay đổi trong cách xưng hô này có nghĩa quan hệ giữa bọn họ, từ mối quan hệ thuê mướn giữa đan sư và khách hàng, đã đổi thành bạn bè.
Thử hỏi, ai không muốn có thêm một người bạn là đan sư?
“Vệ mỗ có một chuyện, muốn nhờ cậy Tư Đồ huynh, nếu Tư Đồ huynh làm ổn thỏa, Vệ Đồ nhất định sẽ nhớ ân tình này, cũng sẽ có hậu lễ đưa tặng.”
Vệ Đồ nhân cơ hội, lấy ra mấy bản dập lại bí văn Ma đạo, đưa cho Tư Đồ Hữu.
Tư Đồ Hữu, dù không phải là môn nhân tông phái đáng để hắn tin tưởng, nhưng việc mâu thuẫn với Vi Hoa, cũng như tình cảnh trong môn, đủ khiến hắn yên tâm mà nhờ vả.
Điều này cũng giống như đạo lý Tư Đồ Hữu tìm hắn luyện đan vậy.
Tư Đồ Hữu không tin tưởng môn nhân, đó là lý do hắn tìm đến mình luyện đan.
Tương tự, cũng chính vì nguyên nhân đó, Vệ Đồ mới có thể yên tâm nhờ Tư Đồ Hữu giúp hắn điều tra lai lịch, xuất xứ bí văn Ma đạo ở Cổ Kiếm Sơn.
“Văn tự thần bí?” Tư Đồ Hữu thấy bản dập Vệ Đồ đưa tới, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Tuy vậy, Tư Đồ Hữu cũng không nghĩ nhiều.
Trong giới tu tiên không thiếu tu sĩ khai quật di tích cổ, tìm kiếm công pháp, bí thuật thượng cổ. Mong một ngày phất lên, đăng đỉnh tiên đồ.
Trong số những tu sĩ đó, thường những người thiếu công pháp tu hành, tán tu có tư chất bình thường chiếm đa số.
Với cảnh giới hiện tại của Vệ Đồ, rất khó có chuyện thiếu công pháp, bí thuật.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là văn tự thần bí trên tay hắn rất có giá trị, đáng để mình nhớ nhung làm theo.
Vốn là Kim Đan chân quân xuất thân Tiên Môn, thứ Tư Đồ Hữu không bao giờ thiếu chính là công pháp.
Hơn nữa, công pháp Cổ Kiếm Sơn có thể tu hành một đường đến đỉnh Nguyên Anh.
So với công pháp không hoàn chỉnh từ thượng cổ lưu truyền đến nay, chỉ là phế vật.
Dùng không được mà bỏ thì lại tiếc.
"Tại hạ sau khi trở về tông môn, có thể thay mặt Vệ đạo hữu tìm đọc giúp."
Tư Đồ Hữu đồng ý nói. Ngoài Tư Đồ Hữu ra, 10 năm gần đây, Vệ Đồ ở Khang quốc cũng đã ít nhiều tiếp xúc một vài tu sĩ, để nhờ họ điều tra bí văn Ma đạo trên lá sắt.
Chỉ có điều, Tư Đồ Hữu xuất thân Cổ Kiếm Sơn là người tu vi cao nhất, địa vị cao nhất trong số tu sĩ mà Vệ Đồ tiếp xúc hiện tại.
Vệ Đồ đặt kỳ vọng tương đối cao vào Tư Đồ Hữu.
Khác với Kính Thủy Các, Cổ Kiếm Sơn là một Tiên Môn cổ xưa nhất Khang quốc.
Ngưng Nguyệt Cung, Địa Kiếm Sơn đều phải muộn hơn Cổ Kiếm Sơn về thời gian lập phái.
Thời gian trôi qua.
Ba năm đã trôi qua, Tư Đồ Hữu vẫn chậm chạp không có tin tức truyền đến, từ ban đầu tràn đầy mong đợi, Vệ Đồ dần dần trở nên thất vọng.
Đến năm thứ tư.
Ngay lúc Vệ Đồ chuẩn bị lên đường đến Tiêu quốc, mượn thân phận Triệu Thanh La, đến Thánh Nhai Sơn tìm tòi bí ẩn của bí văn Ma đạo, thì cuối cùng Tư Đồ Hữu đã truyền tin cho Vệ Đồ.
“Xích Minh văn?”
Bên trong Vân Tước Cư, Vệ Đồ nhìn ngọc giản màu đen trong tay, rơi vào trầm tư.
Ngọc giản màu đen này, là Tư Đồ Hữu thác ấn từ “Thần pháp Các” của Cổ Kiếm Sơn mang ra, ghi lại những cổ tịch có liên quan đến bí văn Ma đạo.
Nói một cách chính xác, loại văn tự này không phải là bí văn Ma đạo, mà có tên là “Xích Minh văn”.
Xích Minh văn, có nguồn gốc từ một tộc dị vực thời viễn cổ, sinh hai cánh, sinh ba đồng tử, có tên Tam Đồng tộc.
Dị tộc, không giống như người Khang Cư và người Thương Nam có sự khác biệt về chủng tộc.
Đó là một tộc đàn khác biệt so với Nhân tộc.
Thời viễn cổ, sau khi đánh đuổi dị tộc, giới tu tiên Đại Thương mới dần hình thành sự khác biệt giữa Ma đạo và chính đạo, cũng trải qua những cuộc chinh phạt lẫn nhau.
"Quả nhiên! Vật mà lão tổ Nguyên Anh của Thạch Ma Tông cất giữ trong động phủ, tuyệt đối không phải là thứ tầm thường."
Vệ Đồ kìm nén niềm vui trong lòng, lấy lá sắt ra từ trong túi trữ vật, bắt đầu theo ghi chép Xích Minh văn trong ngọc giản màu đen, từng chút một phiên dịch hàng chữ kỳ dị trên lá sắt.
Ngôn ngữ Xích Minh văn tinh tế và thâm sâu, việc phiên dịch cũng không dễ dàng, sau một hai tháng, Vệ Đồ mới miễn cưỡng giải mã được nội dung trên lá sắt.
“«Chú Đạo Tiên Nguyên Kinh»?”
Vệ Đồ khẽ thì thầm.
«Chú Đạo Tiên Nguyên Kinh» chính là tên công pháp trên miếng sắt này.
Đẳng cấp công pháp của nó không thể kiểm chứng, nhưng theo như lời trong công pháp, nếu luyện đến đại thành có thể xây thành đạo Tiên Nguyên, Vệ Đồ đoán công pháp này ít nhất phải từ Hóa Thần trở lên.
Hơn nữa, công pháp này không phải công pháp luyện khí, mà là công pháp luyện thể.
“Hài cốt màu vàng?”
Vệ Đồ lập tức nghĩ đến, bộ hài cốt màu vàng kia có thể là của một tu sĩ sau khi tu luyện «Chú Đạo Tiên Nguyên Kinh» rồi tọa hóa.
“Chỉ đáng tiếc, công pháp này chỉ có phần trước, thiếu mất công pháp chân chính quan trọng phần sau.”
Vệ Đồ cảm thấy tiếc nuối.
Tuy nhiên, dù là vậy, phần trước của «Chú Đạo Tiên Nguyên Kinh» cũng đủ để Vệ Đồ tu luyện đến đỉnh Nguyên Anh, thậm chí đột phá Hóa Thần.
Công pháp luyện thể còn trân quý và hiếm hơn so với công pháp luyện khí cùng giai.
Một công pháp luyện thể đỉnh tứ giai, dù có tìm khắp cả giới tu tiên Đại Thương, cũng khó có thể thấy được.
Nếu không phải vậy, Cửu Xuyên Lão Ma cũng đã không lưu tâm đến công pháp Hóa Thần của Thạch Ma Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận