Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

chương 151: Vệ Đồ tâm ý, ra Vân Trạch bí cảnh ( Cầu đặt mua )

chương 151: Vệ Đồ tâm ý, ra Vân Trạch bí cảnh ( Cầu đặt mua ) Lúc này, ngoài cửa pháp khí tiếng oanh minh cuối cùng nhỏ đến mức khó thể nghe thấy, cũng dẫn đến tiếng mắng của hai tên tu sĩ Giả gia cũng theo đó im bặt. Vệ Đồ bấm đốt ngón tay tính thời gian, biết tu sĩ Giả gia đã qua thời gian một khắc đồng hồ của Nhiên Huyết thuật, bây giờ hoặc là c·hết bất đắc kỳ t·ử, hoặc là trạng thái cực kỳ suy yếu. Giống như lúc trước, Vệ Đồ cũng không tùy tiện mở cửa đá ngọc trắng, mà là ở phía dược điền tiếp tục chờ, chờ hai tên tu sĩ Giả gia “Thọ hết c·hết già” ngay lúc đó. “Thiếp thân đã hiểu.” Sau vài hơi thở, Triệu Thanh La khôi phục sắc mặt như thường, nàng vén váy, trịnh trọng bái tạ Vệ Đồ, nói: “Một ân trả một ân, lần này ân cứu mạng, Thanh La sau này chắc chắn báo đáp.” Tu sĩ, là loài trường thọ, cứ việc có cùng phàm nhân một dạng tình cảm, nhưng những tình cảm này đến nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh sẽ bị lý trí của bản thân chiếm giữ. Chính như lúc trước Triệu Bằng Khải giống như c·hết, nàng vì điều đó thương cảm không sai, nhưng cùng lúc thương cảm, nàng cũng không có đ·á·n·h m·ấ·t lý trí, tiếp tục ngơ ngác tại chỗ, mà là trân trọng thời gian Triệu Bằng Khải cho nàng tranh thủ chạy t·r·ố·n, lập tức trốn đi. Bây giờ, khi đối mặt với tình cảm nam nữ, cách nàng làm cũng giống như vậy - Sẽ không làm bộ dáng tiểu nữ nhi, một kh·ó·c hai nháo ba treo cổ, mà là tiếp tục làm một “Tu sĩ” tỉnh táo, lý trí. Chiến đấu trong giới tu tiên, không phải trò đùa con nít, thực sự sẽ c·h·ết người. Lần này tiến vào Vân Trạch bí cảnh có 6 tu sĩ Tê Nguyệt Triệu gia, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình nàng là dòng đ·ộ·c đinh còn s·ố·n·g. Giả gia cũng như vậy. Toàn quân bị diệt. ---------------- Nửa ngày sau. Đến khi nghe được tiếng của Tần chân nhân và Khấu Hồng Anh vang lên ngoài cửa, Vệ Đồ lúc này mới mở cửa đá ngọc trắng, cùng Triệu Thanh La đi ra ngoài. - Túi trữ vật của tu sĩ Giả gia tuy trân quý, nhưng Vệ Đồ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, trước khi c·hết tu sĩ Giả gia nhất định sẽ p·h·á hủy tất cả mọi thứ bên trong túi trữ vật, sẽ không để bọn hắn có bất cứ cơ hội nào nhặt bảo. “Vệ thúc và Thanh La quận chúa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mối quan hệ của hai người bọn họ...” Nhìn thấy Vệ Đồ còn s·ố·n·g, trên mặt Khấu Hồng Anh lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó, nàng liền p·h·át giác trên mặt Triệu Thanh La, đối với Vệ Đồ lộ ra vẻ xa cách nhàn nhạt. Tuy vẻ mặt này của Triệu Thanh La rất mờ mịt, nhưng cũng không giấu được mắt của nàng, dù sao nàng đã sớm biết “Ràng buộc” đặc biệt của Triệu Thanh La và Vệ Đồ. “Chẳng lẽ là Triệu Thanh La mượn cơ hội lần này ở cùng với Vệ thúc để hỏi Vệ thúc chuyện ngày đó? Nhưng bị Vệ thúc cự tuyệt?” Khấu Hồng Anh thầm suy tư. Với nàng, đây là một chuyện tốt, nàng cũng không muốn nhìn thấy Triệu Thanh La đi làm "thím" của nàng. Chỉ có điều này mới có thể khiến Triệu Thanh La - người quen biết với Vệ Đồ, trên mặt lộ ra vẻ xa lánh với Vệ Đồ. Gửi gắm đủ loại suy nghĩ vào trong lòng, Khấu Hồng Anh vội vàng hỏi thăm Vệ Đồ về hướng đi trong hai năm sau khi vào Thạch Điện, và Vệ Đồ có phát hiện ra dấu vết gì của Tư Tình hay không. “Sau khi ta vào Thạch Điện... Đột p·h·á mê trận hành lang kia thì bắt gặp Tư Tình, lúc đó Tư Tình đang bị trọng thương..." “Lập tức hai người chúng ta chiến đấu.” "Nghìn tính vạn tính, ta vẫn kém một bước. Ta bị Tư Tình l·ừ·a đến dược điền này, nàng mượn cửa đá ngọc trắng, nhốt ta ở đây, nếu không phải... Ta tu luyện có bí t·h·u·ậ·t đặc biệt, tìm ra phương pháp mở cửa đá ngọc trắng này..." “Nếu không thì ta sợ là sẽ phải c·h·ết già ở nơi này cả đời.” Sau hơn một năm chuẩn bị, Vệ Đồ đã sớm suy nghĩ sẵn lý do thoái thác, hắn đem những lý do mình đã chuẩn bị ra nói hết. Nghe những điều đó. Tần chân nhân ba người cũng không nghi ngờ gì, tin lời Vệ Đồ. Hai năm trước, các nàng tận mắt thấy Tư Tình một chọi hai, t·à·n s·á·t hai tu sĩ Trúc Cơ của Hoàng gia. Chiến lực của Tư Tình, trên mặt nổi, chắc chắn vượt Vệ Đồ một mảng lớn. Ngoài ra, dù là phái t·h·i·ê·n Nữ ma tu, vào Vân Trạch bí cảnh làm động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào trên người lại không chuẩn bị sẵn vài thủ đoạn có uy lực lớn. Thủ đoạn uy lực lớn này, giải quyết một hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ chắc hẳn dễ như trở bàn tay. Từ đó mà suy ra – việc Vệ Đồ có thể sống sót dưới tay Tư Tình đã là chuyện không dễ, sao còn có dư lực để đi c·h·é·m g·i·ế·t Tư Tình. “Tư Tình bị trọng thương?” Tần chân nhân khẽ niệm bốn chữ này, trầm ngâm nói: “Tư Tình bị trọng thương, cho nên mới nhốt Vệ đạo hữu ở đây, vậy thì… Lý do Tư Tình bỏ mặc tu sĩ Giả gia, cũng được giải đáp.” "Tư Tình trong Thạch Điện này sau khi bị t·h·ương, vì thực lực không tốt, lo tu sĩ Giả gia trở mặt, đánh lén… Nên lúc này mới lựa chọn bỏ rơi tu sĩ Giả gia, tự mình rời đi.” “Chính vì lý do này mà Tư Tình chưa từng xuất hiện trước mặt chúng ta.” “Đương nhiên, cũng không loại trừ việc Tư Tình đang núp trong chỗ bí mật của điện đá để chữa thương.” Tần chân nhân phỏng đoán dựa theo những thông tin đã biết Vệ Đồ cung cấp. "Cửa đá ngọc trắng này không thể phá vỡ, có lẽ Tư Tình đang trốn ở một chỗ trong các cửa đá ngọc trắng." Khấu Hồng Anh nói thêm vào. Tiếp theo, ba nàng thương lượng, ứng phó ra sao với Tư Tình đang núp trong bóng tối. Nghe được mấy câu đó. Vệ Đồ lập tức như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, hắn không ngờ sự tình phát triển lại thuận lợi ngoài ý muốn, không ai đi suy nghĩ đến chuyện “Tư Tình có lẽ đã c·h·ết”. “Cũng đúng, nếu không phải ta lần này sớm đến dược điền trước vài ngày, t·h·iết hạ cạm bẫy mai phục Tư Tình, lại thêm phù lục, Địa Từ Nguyên Quang các loại thủ đoạn trợ lực, thì Tư Tình đâu dễ dàng mà t·h·â·n t·ử đạo tiêu.” Vệ Đồ nghĩ thầm. Lần này, nếu không phải hắn, mà đổi thành Tần chân nhân, hoặc “Triệu Bằng Tông” mai phục Tư Tình, thì khả năng Tư Tình thắng, còn Tần chân nhân, Triệu Bằng Tông c·h·ết là rất lớn. Đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ, nếu là hắn là người của Tần chân nhân, cũng sẽ không đem ánh mắt hoài nghi đặt vào hắn – tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ “thực lực không tốt” này. Chốc lát sau, Vệ Đồ đi cùng Tần chân nhân ba nàng, đi đến địa điểm mà ngọc giản ghi “truyền tống trận”. Đến nỗi túi trữ vật của Triệu Bằng Khải mấy người, bây giờ không ai nhắc tới. Bao gồm cả Triệu Thanh La. Việc Tần chân nhân sư đồ cùng Tê Nguyệt Triệu gia kết minh là một liên minh cực kỳ yếu ớt, không phải là đồng minh sống còn mà có thể dựa vào – Điều này, lúc trước đối phó tu sĩ Giả gia đã thể hiện một cách vô cùng tinh tế. Đầu tiên là Triệu Bằng Khải và người của hắn kiêng dè Tần chân nhân sư đồ, lại thêm tư tâm, nên không dùng thủ đoạn lôi đình mà g·iết c·h·ết ngay tu sĩ Giả gia, để tu sĩ Giả gia hoàn thành công đoạn chuẩn bị cho ma đạo thần thông “Nhiên Huyết thuật”. Phía sau, khi tu sĩ Giả gia đánh cược một lần trước khi c·hết, Tần chân nhân sư đồ trực tiếp rời đi, căn bản không đoái hoài đến sống c·h·ết của hai người Triệu Bằng Khải và Triệu Thanh La. Hiện tại, việc Tần chân nhân không diệt trừ Triệu Thanh La - một “hậu h·o·ạ·n”, đã là nhân từ, há lại sẽ vì mấy câu và cái quan hệ minh hữu kia, mà không công giao ra túi trữ vật của tu sĩ Triệu gia đã đoạt được trên tay. Mà điều này, rõ ràng cả Triệu Thanh La, người may mắn sống sót này của Triệu gia cũng biết, nàng cố gắng không nói đến việc này, là để tránh làm Tần chân nhân không vừa ý, khiến mình tự gây họa s·á·t thân. --------------- Chớp mắt. Vệ Đồ bốn người đã đến gần hành lang nơi có truyền tống trận. Đối với cửa đá ngọc trắng này. Vệ Đồ không lập tức mở ra, mà dây dưa mấy ngày, mới có chút khó khăn dùng "Nguyên Trọng pháp cấm" để mở nó. Chờ thấy cửa đá mở, ba nàng bên cạnh lập tức tế pháp khí phòng bị, mặt lộ vẻ cảnh giác, cẩn thận nhìn chăm chú vào cảnh vật trong thạch thất. Sau khi thấy không có Tư Tình trong thạch thất, các nàng lúc này mới thở phào, cất pháp khí công kích đang cầm trên tay lại vào nạp vật túi. Nếu không cần thiết, “Sức cùng lực kiệt” các nàng cũng không muốn phải đối phó với ma tu Tư Tình có thực lực không thấp này. Chuyến đi Thạch Điện này, chỉ còn lại mấy người bọn họ là may mắn sống sót. “Đây là truyền tống trận một chiều thông ra bên ngoài.” Tần chân nhân vào trong thạch thất, ánh mắt nhìn về phía trận pháp sừng sững ở giữa phòng, giống với trận đài ở bên ngoài lúc trước. Trận pháp này rất giống với truyền tống trận do Tư Tình bố trí, cùng là trận pháp lục giác, phía trên trận pháp, còn có một mặt thanh đồng cổ kính. Chỉ là trận pháp lục giác hiện tại cũng không được kích hoạt, một bộ dáng mờ mịt. Lúc này, Tần chân nhân đi đến trận nhãn khảm linh thạch của trận pháp lục giác, nàng nhìn thấy trận nhãn này chỉ có một lớp tro bụi, mà không thấy linh thạch Tư Tình đã khảm khi đào tẩu, không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc. Chỉ có điều nàng không hề nhắc đến sự “kỳ quặc” nhỏ nhặt này, nàng phất tay áo, đem đám tro bụi đó lặng lẽ dọn sạch, sau đó đặt lên mấy viên trung phẩm linh thạch. "Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi." Tần chân nhân theo bản năng liếc Vệ Đồ một cái, thấy Vệ Đồ cũng có vẻ nghi hoặc như nàng, không khỏi lắc đầu. Thạch Điện này quá cổ quái, những chỗ khác biết đâu cũng có các trận truyền tống một chiều tương tự, Tư Tình không nhất định phải truyền tống rời đi ở nơi này. Sau khi truyền tống trận nhận được linh thạch bổ sung linh lực, thì từ trong đó truyền ra tiếng "răng rắc răng rắc" giống như lúc cửa đá ngọc trắng mở. Ngay sau đó, thanh đồng cổ kính trên truyền tống trận sừng sững bộc phát ra một luồng linh sóng cực lớn, áp lực của linh sóng này, gần như ngang với uy áp của Kim Đan lão tổ. Sau khi linh sóng đi qua. Thanh đồng cổ kính tỏa sáng tứ phía, mặt kính như nước gợn di động, một tầng màn sáng màu vàng nhạt từ từ hiện ra. Trong màn sáng màu vàng nhạt, hiện lên một góc cảnh sắc của Vân Trạch bí cảnh. Cảnh sắc này, đúng lúc giống với cảnh sắc của “Hồng Diệp Lâm” ở linh địa khu vòng trong. “Sư phụ, bây giờ là truy tìm Tư Tình, hay là... truyền tống rời đi?” Khấu Hồng Anh nhìn về phía Tần chân nhân hỏi. Tần chân nhân là người mạnh nhất trong bốn người bọn họ hiện tại. “Vệ đạo hữu, ngươi nghĩ sao?” Tần chân nhân theo lệ hỏi Vệ Đồ. “Lúc này, cách thời gian Vân Trạch bí cảnh mở ra thông đạo vẫn còn nửa năm. Mà căn cứ theo lời của tu sĩ Giả gia lúc trước, sau khi vào Thạch Điện thì cấm chế Vân Trạch bí cảnh sẽ biến mất, yêu thú trong bí cảnh có khả năng hóa thành yêu thú cấp ba..." "Chúng ta tùy tiện đi ra ngoài, e là..." Vệ Đồ mặt lộ vẻ lo lắng. "Yêu thú nhị giai tấn cấp thành yêu thú cấp ba nào có dễ dàng vậy, trong Vân Trạch bí cảnh, có thể xuất hiện một hai con yêu thú cấp ba, đã là chuyện khó rồi." Tần chân nhân lắc đầu, ý của nàng rất rõ ràng, là muốn mượn truyền tống trận để ra ngoài, không ở lại Thạch Điện nữa. Sau khi đoạt được túi trữ vật của tu sĩ Triệu gia, linh vật Kết Đan nàng đã tích lũy đầy đủ, không cần thiết phải ở lại điện đá mạo hiểm nữa. “Được, vậy nghe theo ý của Tần đạo hữu.” Vệ Đồ gật đầu đồng ý. Tần chân nhân nghe vậy thì gật đầu nhẹ, sau đó nàng dời mắt nhìn Triệu Thanh La, ra hiệu cho Triệu Thanh La tiến vào truyền tống trận để truyền tống trước tiên. Ở phía bên kia của truyền tống trận là an toàn hay vẫn còn nguy cơ, trong quá trình truyền tống, truyền tống trận có thể bị tan vỡ hay không, cái này đều cần phải có người sống mà đến thăm dò. Mà giờ phút này, địa vị chủ khách đã đổi. – Triệu Thanh La xem như tu sĩ Triệu gia còn sống sót, đơn thân độc mã, có quan hệ không sâu với Tần chân nhân, lại có cả “mâu thuẫn”. So với Vệ Đồ, Khấu Hồng Anh thì Triệu Thanh La trong mắt Tần chân nhân, không nghi ngờ gì là người thích hợp nhất để làm chuột bạch. Tê Nguyệt Triệu gia. Các tu sĩ khác thì sợ, nhưng Tần chân nhân xuất thân từ Kính Thủy Các lại không sợ một chút nào. "Vâng, Tần đạo hữu." Triệu Thanh La cắn môi, khẽ ừ một tiếng, vén váy đi đến trận đài, chuẩn bị bước vào màn sáng màu vàng nhạt này. “Triệu đạo hữu, đây là mấy tấm phù lục phòng ngự mà Vệ mỗ còn sót lại.” Một bên Vệ Đồ thấy vậy, suy tư một chút, bước lên trước, kín đáo đưa cho Triệu Thanh La mấy tấm phù lục. Từ tình bạn mà nói, trước đây Triệu Thanh La giúp hắn không ít, lần này Triệu Thanh La trải qua hiểm cảnh, thì theo cả tình và lý, hắn cũng nên giúp nàng một lần. Quan trọng hơn, nếu không cân nhắc bất cứ tình cảm nào, chỉ xét theo góc độ lợi ích – thì nếu sau khi Triệu Thanh La truyền tống đi mà gặp nguy hiểm, nếu như có thể dùng mấy tấm phù lục này mà sống được lâu hơn, đối với ba người bọn hắn thì cũng là có lợi. "Cám ơn Vệ đạo hữu." Triệu Thanh La siết chặt mấy tấm phù lục trong lòng bàn tay, dường như từ mấy tấm bùa chú này, nàng cảm nhận được hơi ấm cơ thể còn sót lại của Vệ Đồ. Thấy hành động của Vệ Đồ như vậy. Tần chân nhân và Khấu Hồng Anh đều có chút khó chịu trong lòng. Tần chân nhân thầm nghĩ: Mình làm ác nhân, còn người tốt, lại để cho Vệ Đồ làm. Khoảnh khắc sau. Màn sáng màu vàng nhạt trên truyền tống đài lóe lên. Triệu Thanh La biến mất trên trận đài, xuất hiện trên mặt đất ở mảnh linh địa "sông Hồng Diệp". “Truyền tống đến một chỗ không có nguy hiểm.” Sau khi quan sát tình cảnh của Triệu Thanh La một lúc, Tần chân nhân thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo. Tần chân nhân truyền tống đi trước, sau đó Vệ Đồ, Khấu Hồng Anh theo sát phía sau. Đặt chân lên linh địa sông Hồng Diệp, Vệ Đồ ngay lập tức thả Liệt Không Điêu ra, để nó tuần sát địa vực bốn phía, tìm kiếm những tu sĩ hoặc yêu thú khác. Sau khi giám sát và xác nhận địa vực xung quanh đã an toàn. Vệ Đồ suy tư một lát, chắp tay thi lễ, nói lời từ biệt với Tần chân nhân. Lý do hắn nói lời từ biệt rất đơn giản. Hiện tại, Tần chân nhân đã lấy được của cải của tu sĩ Triệu gia, linh vật Kết Đan đầy đủ, cho nên không muốn mạo hiểm, mà dự định sẽ tĩnh tâm chờ đợi kỳ hạn 3 năm của Vân Trạch bí cảnh kết thúc. Còn hắn thì không, hiện tại trên tay chỉ có một phần linh vật Kết Đan là “Hoàng Nguyên Thảo”, nên nhất định phải tiếp tục mạo hiểm, tìm kiếm cơ duyên, bằng không chuyến đi bí cảnh lần này coi như phí công. “Mong Vệ đạo hữu một đường thuận lợi.” Tần chân nhân mặt tươi cười, vén áo thi lễ. Một tiếng ưng kêu vang lên. Bóng dáng Vệ Đồ biến mất không thấy, không ai biết hắn đã đi đâu. -------------- Cùng lúc đó. Bên ngoài Vân Trạch bí cảnh. Giả lão quái nhìn thấy từng cái Hồn Bài tu sĩ Giả gia trong túi trữ vật của mình vỡ nát, lông mày của hắn nhíu lại, đáy mắt lộ ra vẻ khó hiểu. Lần này, nhiệm vụ của tu sĩ Giả gia là trợ giúp Tư Tình tiến vào “di địa phái Nam Hoa”, ngoài việc cướp giết tu sĩ Hoàng gia ra thì có chút nguy hiểm, còn những chỗ khác theo lý thuyết thì sẽ không tổn thất nhiều tu sĩ Giả gia đến thế, huống chi là toàn quân bị diệt. “Hoàng gia lẽ nào có nhân vật lợi hại?” Sắc mặt Giả lão quái khó coi. Nhưng ngay lập tức, hắn để ý quan sát sắc mặt của Hoàng Hành Liệt, lại phát hiện sắc mặt của Hoàng Hành Liệt không được dễ coi hơn hắn bao nhiêu, vẻ mặt ngưng trọng, thậm chí còn mang theo chút sát khí. Cảnh tượng này khiến Giả lão quái thực sự không hiểu nổi, dù sao quan ải khó khăn nhất đã trải qua, tu sĩ Giả gia không thể có chuyện gặp phải kiếp sát nào khác. “Chư vị, Giả gia ta đã có sáu vị tu sĩ đều đã mất mạng ở Vân Trạch bí cảnh, ta Giả mỗ... Ở lại nơi này cũng không còn ý nghĩa gì, xin cáo lui trước.” Giả lão quái ôm quyền, đối với ba đại tiên môn làm lễ, sau đó điều khiển con dê rừng màu đen dưới chân lập tức rời đi. Theo kế hoạch trước kia. Sau khi Tư Tình và tu sĩ Giả gia tiến vào di địa phái Nam Hoa rồi đi ra, sẽ không ai biết Tư Tình là ma tu, bọn họ Xích Tùng Giả gia đầu phục phái Thiên Nữ. Nhưng bây giờ, kế hoạch đã thay đổi. Hắn ở lại nơi này nữa, có lẽ sẽ bị bại lộ bí mật sau khi người trong bí cảnh đi ra, khiến cho tu sĩ Xích Tùng Giả gia phải chịu cảnh t·h·ả·m s·á·t. Theo tiếng của Giả lão quái vừa dứt. Một đám Kim Đan Chân Quân tại chỗ, lập tức kinh ngạc không thôi, nhất là Kim Đan lão tổ của Hạc Sơn Hoàng gia và Tê Nguyệt Triệu gia, càng không hiểu chuyện gì. Kim Đan lão tổ của Hạc Sơn Hoàng gia "Hoàng Hành Liệt" Và Kim Đan lão tổ của Tê Nguyệt Triệu gia "Triệu Giang Vũ", lúc đầu còn tưởng rằng chỉ có hai gia tộc lớn Kim Đan của họ gặp bất trắc. Không ngờ. Xích Tùng Giả gia cũng vậy. “Chẳng lẽ là Bằng Tông mấy người, giết hết tu sĩ Giả gia này?” Triệu Giang Vũ nhíu mày, tâm trạng buồn bực, ngay lập tức bỗng cảm thấy thoải mái hơn. Tuy lần này Triệu gia tổn thất không nhỏ, chỉ còn lại Triệu Thanh La sống sót, nhưng tổn thất của Xích Tùng Giả gia còn lớn hơn, xem như chuyến đi bí cảnh lần này của Tê Nguyệt Triệu gia thắng thế. "Giả gia!" Hoàng Hành Liệt mắt lộ sát cơ, bây giờ hắn không thể không nghi ngờ, là tu sĩ Giả gia cướp giết tu sĩ Hoàng gia, nếu không sao tu sĩ Giả gia có thể có thương vong lớn như vậy. "Còn nửa năm, chờ đến thời gian nửa năm vừa đến, tất cả sẽ rõ chân tướng." Hoàng Hành Liệt kiềm chế sát ý sôi trào trong lồng ngực, bình tĩnh ngồi trên lưng hạc Vân Quan, chờ đợi đến ngày giờ Vân Trạch bí cảnh kết thúc. Chỉ có các Kim Đan Chân Quân của ba đại tiên môn, vẫn ngồi vững ở Điếu Ngư Đài, đối với những mất mát trong Vân Trạch bí cảnh hoàn toàn không để tâm. Tuy lần này thương vong tu sĩ dưới môn của họ lớn hơn những năm trước, cao hơn gấp đôi, nhưng số lượng vẫn rất có hạn, còn chưa đến mức đáng giận. -------------- Thời gian nửa năm thoáng chốc đã trôi qua. Hoàng Hành Liệt, người đã chờ đợi từ lâu, lúc này lấy ra trận bàn, cùng mấy Đại Kim Đan Chân Quân hợp lực, mở ra thông đạo Vân Trạch bí cảnh. Thông đạo có phù văn thần bí một lần nữa mở ra. Từng đạo độn quang từ vòng xoáy đen mở ra trong Vân Trạch bí cảnh lóe ra, rơi trên mặt đất, biến thành hình người. Những tu sĩ đi ra đầu tiên bao gồm cả sư đồ Tần chân nhân. Tần chân nhân cúi người hành lễ với Kim Đan Chân Quân của Kính Thủy Các, sau đó đứng phía sau Kim Đan Chân Quân, nàng không hề hé lộ một chút tình báo nào về Thạch Điện với Kim Đan Chân Quân. Trong chuyến đi Thạch Điện này, nàng là người may mắn sống sót có tu vi cao nhất, nếu để lộ bí mật này ra, dẫn đến việc Kim Đan Chân Quân thèm khát thì sẽ không hay. Cho dù có nói thì cũng phải đợi đến khi nàng Ngưng Kết Kim Đan mới nói, khi đó, nói không chừng nàng cũng có cơ duyên nhúng tay vào di địa phái Nam Hoa. Ngay sau đó. Nhóm tu sĩ thứ hai đi ra từ Vân Trạch bí cảnh. Những tu sĩ này vẫn là tu sĩ của ba đại tiên môn chiếm chủ đạo, chỉ có hai người là tu sĩ Trịnh gia ở Tuyết Phong. “Sớm biết thì lúc trước nên treo lên áp lực của Vạn Hải Chân Quân và Thanh Trúc Sơn, không để tu sĩ Giả gia ra trận.” Hoàng Hành Liệt thầm hận hành vi nhu nhược trước đây của mình, khiến gia tộc của mình phải chịu kiếp nạn lớn lần này. Thời gian trôi qua. Nhóm tu sĩ thứ ba đi ra. Trong nhóm tu sĩ này có một người khuôn mặt bình thường, áo quần rách nát, trên người còn lưu lại mấy vết t·h·ương thấy mà giật mình, người này chính là Vệ Đồ sau khi chia tay Tần chân nhân, đi tìm những cơ duyên khác. Sau khi Vệ Đồ đi ra từ không gian thông đạo, không khỏi liếc nhìn Hoàng Hành Liệt mặt đầy lo lắng, hắn vô ý thức cúi thấp đầu, bay về hướng trụ sở của Hạc Sơn Hoàng gia. Sau nửa ngày, không gian thông đạo dần dần co lại, không có người nào đi ra từ Vân Trạch bí cảnh nữa. Vệ Đồ tại nơi ở của Hoàng gia, quét mắt nhìn xung quanh một cái, hắn thấy Hạc Sơn Hoàng gia chỉ còn một mình hắn còn sống, không khỏi cảm thấy hơi đứng ngồi không yên.
Lần này đi bí cảnh, hắn chỉ thấy Hoàng Thải Ngọc, Hoàng Trường Không, Hoàng Văn Khánh ba tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia c·hết, còn tưởng rằng các tu sĩ Hoàng gia khác vào bí cảnh, chắc sẽ còn hai ba người sống sót. Nhưng không ngờ, 7 tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia lại c·hết sạch, không một ai sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận