Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 127: Tình sự dây dưa (cầu đặt mua)

Chương 127: Tình sự dây dưa (cầu đặt mua) Tu sĩ Luyện Khí cảnh, tuổi thọ thoáng qua một cái “hai giáp tuổi” liền sẽ nhanh chóng già yếu, rất khó giữ được vẻ ngoài trẻ trung.
Trừ khi lúc còn trẻ từng uống Trú Nhan Đan.
Mà đa số tán tu Trúc Cơ, thời điểm Trúc Cơ thành công, cũng phần nhiều ở sau "hai giáp tuổi".
Trăm tuổi bên trong Trúc Cơ.
Về cơ bản là chuyện của các gia tộc Kim Đan và tam đại Tiên Môn chuyên môn.
Lúc này, Dư Khôi sư nhìn thấy Vệ Đồ là một tán tu Trúc Cơ mà dung mạo vẫn duy trì ở dáng vẻ thanh niên, tự nhiên kinh ngạc không thôi.
"Vệ mỗ may mắn, có một chất nữ bái sư ở Kính Thủy Các… được Trúc Cơ Đan, vì vậy mà... Trúc Cơ trước trăm tuổi."
Vệ Đồ giải thích đơn giản một câu.
"Chân nhân Trúc Cơ của Kính Thủy Các?" Nghe Vệ Đồ nói, ánh mắt Dư Khôi sư nhìn về Vệ Đồ lập tức thay đổi, trên mặt hắn càng thêm nhiệt tình nồng đậm.
Trăm tuổi Trúc Cơ, có nghĩa tiềm lực bản thân lớn.
Có một chất nữ Trúc Cơ của Kính Thủy Các, có nghĩa là bối cảnh không nhỏ.
Hai điều này, đừng nói cái nào trong hai, đều đáng để hắn thay đổi cách nhìn triệt để đối đãi với Vệ Đồ.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ một lúc.
Dư Khôi sư cũng giúp Vệ Đồ dựng sạp hàng phù lục bày bán.
"Sao không thấy hai vị đạo hữu khác." Chờ một lát, Vệ Đồ thấy trên đình đài chỉ có hắn cùng Dư Khôi sư bày quầy bán hàng, không thấy mặt hai vị cung phụng Hạc Sơn Hoàng gia khác đâu.
"Hạ Khí sư có lẽ là chạy đến chỗ nhị tiểu thư rồi, nghe nói mấy năm trước nhị tiểu thư chia tay với vị kia của Trịnh gia, hiện tại đang độc thân…"
Nói đến đây, Dư Khôi sư vuốt chòm râu lốm đốm bạc, nháy mắt với Vệ Đồ.
"Vệ phù sư dáng vẻ trẻ trung, so với hàng của Hạ lão cẩu kia tốt hơn nhiều, chắc sẽ được nhị tiểu thư ưu ái thôi."
"Hay là… Vệ phù sư ngươi cũng đi thử xem?"
Hắn giật dây nói.
Hiện nay, Hạc Sơn Hoàng gia tổng cộng có 16 vị chân nhân Trúc Cơ, ngoài bốn người bọn họ là cung phụng, số còn lại đều là người nhà Hoàng gia.
Hạc Sơn Hoàng gia tuy không cấm người đồng tộc ngoài năm đời thông hôn, nhưng có thể Trúc Cơ, liên hệ m·á·u mủ với mạch chính… đại thể không xa.
Bởi vậy, mấy người cung phụng bọn hắn mới là những ứng cử viên có khả năng kết làm đạo lữ với Hoàng Thải Ngọc nhất.
Lúc này Vệ Đồ lắc đầu cự tuyệt.
Dư Khôi sư không biết rằng, sớm tại ba năm trước, phù sư trẻ tuổi này đã lọt vào mắt Hạc Sơn Hoàng gia, tam trưởng lão Hoàng Trường Không từng đề cập với hắn ý muốn tác hợp hắn cùng Hoàng Thải Ngọc.
Nếu hắn thật muốn cưới Hoàng Thải Ngọc, thì ba năm trước, đã sớm nhà ở ven hồ hưởng trăng rồi.
"Vậy còn Tư đạo hữu đâu?"
Vệ Đồ hiếu kỳ.
Tư Băng là cung phụng nữ duy nhất trong Cung Phụng Đường, nàng không thể nào như Hạ Khí sư, đi lấy lòng Hoàng Thải Ngọc được.
"Tư đạo hữu là trận sư, mà trong những chân nhân Trúc Cơ của Hạc Sơn Hoàng gia... người có nhiều trận sư nhất…"
"Bởi vậy, mỗi kì giao lưu hội, Tư đạo hữu đều không tới Kim Nguyệt Nhai bày quầy bán hàng, để phòng xung đột với người Hoàng gia."
Dư Khôi sư cười ha hả giải thích.
Vệ Đồ nghe xong thì ngạc nhiên, hắn khó có thể suy nghĩ ra được, tại sao một Hoàng gia Hạc Sơn nổi danh nhờ trận pháp lại chiêu một trận pháp sư làm cung phụng.
Chuyện này hoàn toàn là vẽ rắn thêm chân.
"Có lẽ bên trong còn có nguyên nhân ta không biết." Vệ Đồ suy tư.
Vệ Đồ không nhiều lời hỏi dò Dư Khôi sư về chuyện kì lạ này, hắn đè nén tạp niệm trong lòng, đi tới quầy hàng của mình, bắt đầu kiên nhẫn chờ khách hàng tới cửa.
Các loại phù lục kiến trúc đều rất thực dụng.
Phù lục trên quầy hàng của Vệ Đồ, rất nhanh đã bán hết, kể cả ba tấm "Toái Thạch Phù" nhị giai hạ phẩm cũng bị mấy gia tộc Trúc Cơ mua mất, xem như bảo vật trấn tộc.
Sau khi giao dịch xong, Vệ Đồ không vơi túi trữ vật mà lần nữa đẫy đà lên.
Hơn cả ngàn linh thạch.
"Đáng tiếc, tám năm mới tổ chức giao lưu hội một lần."
Vệ Đồ thầm than tiếc, dự định ở giao lưu hội sau chuẩn bị nhiều một chút phù lục, đem bán đi.
Lần này, những tu sĩ được mời tới Kim Nguyệt Nhai tham gia giao lưu hội của Hạc Sơn Hoàng gia, hơn chín phần đều là những tu sĩ thân cận với các gia tộc của Hạc Sơn Hoàng gia.
Mà chịu ảnh hưởng chuyện phù sư nhị giai của Hạc Sơn Hoàng gia tọa hóa tám mươi năm trước, các tu sĩ gia tộc này nhu cầu rất lớn đối với phù lục.
Ít nhất trong mấy chục năm nữa, thị trường này vẫn chưa bão hòa.
Vệ Đồ còn có đường để k·i·ế·m lời… … Cất hết đồ bày ra, Vệ Đồ chào hỏi Dư Khôi sư một tiếng, rồi dạo bước rời khỏi đình đài bị Cung Phụng Đường chiếm giữ.
Vệ Đồ không quay về Vân Hạc Sơn mà tiếp tục đi dạo ở Kim Nguyệt Nhai, tìm k·i·ế·m tài nguyên và linh tài có thể dùng.
Có không ít người bày quầy ở Kim Nguyệt Nhai.
Hơn cả trăm người không ít.
Trong đó, trừ tu sĩ các gia tộc của Hạc Sơn Hoàng gia ra, còn có cả một số tu sĩ Trúc Cơ của gia tộc khác.
Vệ Đồ đi dạo một vòng, mua một chút da Yêu thú, mực linh.
"Mấy cái lò luyện đan này bán thế nào?" Đang nhìn một đường, Vệ Đồ chú ý tới mấy cái đan lô nhất giai bày trên một quầy hàng.
Hắn đã dành một năm thời gian cho Hạnh Hoa túc trực bên l·i·nh c·ữ·u.
Trong một năm đó hắn cũng không nhàn rỗi, một mực nghiên cứu bộ truyền thừa của một đan sư nhất giai mà Cảnh Văn mang đến.
Đan dược nhất giai, tuy đối với tu vi hiện tại của hắn không có một chút tác dụng, nhưng đây là cơ hội tốt để hắn xem qua về Đan đạo.
Cảnh Văn đ·ầ·u độc ch·ế·t Huyết lão ma, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, chỉ sợ có người hạ độc trong đan dược hắn dùng… Thần thông có mạnh hơn, t·h·ủ đ·o·ạ·n có nhiều hơn nữa, cũng k·h·ô·ng lại một viên đ·ộ·c đan.
"Vệ phù sư?" Bên quầy hàng, có người nh·ậ·n ra Vệ Đồ, lên tiếng chào hỏi.
Vệ Đồ nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhận ra hắn đi dạo quầy hàng đã tới chỗ của “Hạ Khí sư”.
Nhưng mà người chào hỏi hắn, lại không phải là “Hạ Khí sư” mặt mày đen nhẻm thô kệch như hán tử trung niên kia mà là nhị tiểu thư của Hoàng gia, Hoàng Thải Ngọc, đang bày quầy bên cạnh ông ta.
Dưới ánh trăng, Hoàng Thải Ngọc trang điểm nhẹ nhàng càng thêm phong vận động lòng người so với lần đầu Vệ Đồ gặp, khiến người say đắm.
“Nhị tiểu thư.” Vệ Đồ đáp lễ, chào hỏi một tiếng.
Sau khi chào hỏi xong, ánh mắt Vệ Đồ dời đi, tiếp tục hỏi thăm Hạ Khí sư về giá bán của đan lô.
“Hạ Khí sư, mấy cái đan lô nhất giai này bán thế nào, có cái nào hợp với Vệ mỗ không?” Hoàng Thải Ngọc nghe vậy, liền nhíu mày liễu, hiếu kỳ dò xét Vệ Đồ một cái.
Một phù sư nhị giai không lo việc của mình, lại chạy đi mua đan lô nhất giai.
Nàng cảm thấy thế nào cũng không bình thường.
Nếu như Vệ Đồ đã dừng chân lâu ở vị trí phù sư nhị giai, lại mua đan lô, nghiên cứu Đan đạo… nàng có thể hiểu đôi chút, rốt cuộc là “kỹ nhiều không ép thân”.
Nhưng mà Vệ Đồ mới được truyền thừa của phù sư nhị giai có mấy năm, làm sao có thể, còn có sức lực mà nghiên cứu Đan đạo.
“Mèo vờn chuột, vụng về mánh khóe.” Đôi mắt đẹp của Hoàng Thải Ngọc lưu chuyển, kết hợp với việc Vệ Đồ vừa mới "coi thường" nàng để đưa ra phán đoán.
“Trước người Vệ phù sư là Tử Vân Lô trung phẩm nhất giai, giá 270 linh thạch, bên trái là Thanh Dương Lô, là một cấp thượng phẩm, giá 450 linh thạch…” Hạ Khí sư phản ứng chậm nửa nhịp, không nghĩ nhiều như Hoàng Thải Ngọc, khi ông ta nhìn thấy Vệ Đồ định mua đan lô thì lập tức nhiệt tình giới thiệu.
Giá đan lô, thường thường đắt hơn so với pháp khí cùng cấp một hai lần.
Coi như kiếm được một đơn buôn đan lô.
Hội giao dịch lần này, ông coi như đã viên mãn công đức.
Vệ Đồ nghe được mức giá này thì líu lưỡi, một cái đan lô thượng phẩm nhất giai mà giá cả sánh được hai phù lục nhị giai của hắn.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, hắn lại thấy cái giá này cũng bình thường.
Hắn vẽ phù lục nhị giai, một ngày có thể hoàn thành, hơn nữa vẫn dư dả không ít thời gian.
Mà luyện khí sư thì khác, dù là một luyện khí sư nhị giai như Hạ Khí sư đây, để luyện chế một cái đan lô thượng phẩm nhất giai cũng mất cả tháng trời.
Một cái là hàng dùng một lần.
Một cái là dùng được bền.
Giá cả đương nhiên chênh lệch rất nhiều.
“Vệ mỗ Trúc Cơ không lâu, tiền dư không nhiều, không biết Hạ đạo hữu có thể rẻ hơn chút không?” Vệ Đồ mặt dày, tính mặc cả.
Hắn tự nghĩ, lấy quan hệ cùng là cung phụng của Hạc Sơn Hoàng gia, Hạ Khí sư hẳn là sẽ giảm giá cho hắn.
Các cung phụng trong Cung Phụng Đường chung mối liên kết, cùng nhau tiến thoái, giảm giá cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Hôm nay Hạ Khí sư giảm giá pháp khí cho hắn.
Ngày mai khi hắn bán phù lục cho Hạ Khí sư, cũng sẽ có mức chiết khấu tương ứng.
Lẫn nhau qua lại.
Qua lại một hai lần, sẽ thành bằng hữu.
Nhưng mà kết quả lại vượt quá dự kiến của Vệ Đồ.
Hạ Khí sư khi nghe Vệ Đồ mặc cả, đầu lắc theo t·rố·ng bỏi, trực tiếp cự tuyệt việc trả giá của Vệ Đồ.
Vệ Đồ khẽ giật mình.
Lúc này hắn mới hiểu, tại sao khi Dư Khôi sư xưng hô Hạ Khí sư thì lại lấy "Hạ lão cẩu" để gọi.
Chỉ riêng cái việc cự tuyệt trả giá thôi, đã thấy Hạ Khí sư là người không dễ sống chung.
"Thôi vậy, đã Hạ đạo hữu không muốn, vậy Vệ mỗ cũng không làm phiền."
Vệ Đồ chắp tay thi lễ, rồi bước đi.
Không nhường giá, đó là quyền của Hạ Khí sư, hắn không có quyền chỉ trích.
Chỉ là so với giá cao của Hạ Khí sư, những quầy hàng khác cũng có đan lô giá rẻ hơn, hắn không nhất thiết phải “treo cổ” ở một mình chỗ Hạ Khí sư làm gì.
Hơn nữa.
Thân gia Mai Viễn Phong của hắn cũng có năng lực chế tạo đan lô, mua đan lô ở chỗ Mai Viễn Phong cũng không hẳn là không được.
Nhưng mà, ngay sau đó.
Hoàng Thải Ngọc lại chặn Vệ Đồ lại.
“Vệ phù sư, nếu ngươi ngại đan lô của Hạ Khí sư đắt, vậy ta sẽ bán cho ngươi một cái đan lô giá rẻ, thế nào?” Hoàng Thải Ngọc cười tủm tỉm nói.
“Trên quầy hàng của Nhị tiểu thư, đâu có đan lô nào.” Vệ Đồ dừng chân, liếc nhìn quầy hàng của Hoàng Thải Ngọc, lắc đầu.
“Chờ đi.” Hoàng Thải Ngọc lườm Vệ Đồ một cái, truyền âm nói.
Vệ Đồ đứng bên quan sát.
Không ngờ, sự việc sau đó lại không như Vệ Đồ nghĩ.
Hoàng Thải Ngọc cũng không lấy đan lô từ trong túi trữ vật của mình ra, mà là dùng chiêu "vừa đấm vừa xoa" để mua rẻ từ tay Hạ Khí sư chiếc “Thanh Dương Lô” mà Vệ Đồ vừa để ý tới.
"Hành động của Nhị tiểu thư lần này thật sự có hiềm nghi là gây họa thủy đông dẫn."
Vệ Đồ nhíu mày, giọng điệu hơi không vui.
Tuy rằng hắn không sợ Trúc Cơ chân nhân tiềm lực có hạn như Hạ Khí sư, nhưng không sợ là không sợ, hắn cũng không muốn gây phiền toái.
“Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?” Hoàng Thải Ngọc bắt đầu nghi ngờ về mị lực của mình.
Nếu như Vệ Đồ có ý với nàng, hẳn là sẽ vui mừng nhận lấy "Thanh Dương Lô" chứ không phải lúc này, chỉ trích nàng.
"Nhị tiểu thư mà còn làm ầm ĩ, Vệ mỗ… sẽ phải đi tìm tộc trưởng Hoàng mất."
Vệ Đồ lạnh lùng nói, trực tiếp lấy ra lá cờ lớn Hoàng Trường Thuận tộc trưởng.
"Cái tên Vệ Đồ này, lại sợ phiền phức đến thế, trực tiếp mang cha ta ra." Hoàng Thải Ngọc nghe được lời của Vệ Đồ thì thầm than khổ trong lòng.
Nàng chỉ nghĩ là muốn mượn Vệ Đồ, áp dụng kế "đuổi sói nuốt hổ", đuổi đi Hạ Khí sư cứ dây dưa không dứt bên cạnh nàng.
Không ngờ, Vệ Đồ chẳng những không mắc bẫy, mà lại bắt đúng điểm yếu của nàng, uy h·i·ế·p lại nàng.
"Đây chỉ là nói đùa."
“Thôi vậy… là t·h·iế·p thân mở trò đùa nhỏ với Vệ phù sư mà thôi.” Hoàng Thải Ngọc xấu hổ cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận