Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 63: Sư phụ sắp chết (cầu cất giữ, cầu truy đọc)

"Hy vọng sư phụ và Duyên công ca đừng mở miệng chuyện này, để ta khó xử." Vệ Đồ lắc đầu, đem chuyện này giấu vào trong lòng. Chờ sau khi Đan gia tổ chức võ cử 100 năm. Bất kể là có gả chồng cho nữ nhi hay không, đã định hay chưa việc hôn nhân, hắn đều biết trông nom hậu duệ Đan gia, hỗ trợ cho họ. Hắn không muốn chuyện chung thân đại sự của con gái mình chỉ vì phải tạ ơn mà quyết định một đời, lại khó có thể phản kháng. "Chuyện này dễ thôi mà." Hạnh Hoa đi đến gần cái nôi, bóp bóp khuôn mặt bầu bĩnh, non nớt của Yến Yến, cười nói: "Ngươi dán một thông báo ở ngoài cửa, nói ái nữ đang vội, trước khi Yến Yến đến tuổi cập kê sẽ không quyết định chuyện hôn sự." "Đan gia thấy thông báo này cũng biết sợ làm phật ý ngươi, sẽ không dễ dàng mở miệng nữa." "Hơn nữa, hiện tại mới chỉ có Tiếu Phương đến thăm dò, vẫn chưa đến lúc sư phụ, sư mẫu và Duyên công ca mở lời." "Cách này hay đấy." Vệ Đồ nghe vậy, gật gật đầu. Hắn là quan bát phẩm, nghĩ đến người tìm đến nhờ hắn liên quan để định hôn ước không ít, dán thông báo này, hợp tình hợp lý. Sẽ không khiến Đan gia cảm thấy bị đặc biệt nhằm vào. Sau khi nói xong chuyện chính. Hai má Hạnh Hoa ửng hồng, thổi tắt nến, kéo Vệ Đồ lên giường, "Vệ ca, mấy hôm trước ta đã đến tiệm thuốc để xin thuốc có thai, năm nay chúng ta nhất định có thể mang thai tiếp... " Sau khi sinh Vệ Yến, nàng dưỡng thân thể một năm, lại mang thai một lần, nhưng tiếc thay lần này không may bị sảy thai. Cho đến tháng tư năm nay, nàng mới dưỡng tốt cơ thể, có thể mang thai trở lại. "Lần này, nhất định phải sinh được con trai." "Không thể để Vệ ca đoạn tuyệt hương hỏa." Sau chuyện phòng the, Hạnh Hoa cong người lên, nâng xương chậu, thầm nghĩ. Từ sau khi cưới nàng, Vệ Đồ không hề nạp thêm thiếp, từ đầu đến cuối, chỉ có mình nàng là chính thê. Còn nàng, tuổi đã đến ba mươi mấy, nếu mấy năm nay không sinh thêm con trai, đến lúc lớn tuổi hơn, dù mang thai cũng chưa chắc sinh được. Nàng hiểu rõ nguy hiểm của phụ nữ lớn tuổi mang thai. Đúng như Hạnh Hoa đoán. Sau khi Vệ trạch dán xong thông báo, Tiếu Phương và người của Đan gia không còn tìm nàng và Vệ Đồ bàn bạc chuyện định thông gia từ bé cho "Vệ Yến" nữa. ... Hai tháng sau. Nhờ sự chăm chỉ khai khẩn của Vệ Đồ, Hạnh Hoa cuối cùng cũng như ý, mang thai lần thứ ba. Lần này, Hạnh Hoa có kinh nghiệm, để giữ cho thai nhi được an toàn, nàng bỏ tiền ra, thuê một tiểu viện gần y quán để ở. Còn Vệ Đồ, trong khoảng thời gian này cũng bỏ ra một phần nội lực, giúp Hạnh Hoa điều dưỡng thân thể, cố gắng giúp cơ thể nàng đạt trạng thái tốt nhất khi sinh nở. Mười tháng mang thai. Dưa chín cuống rụng. Lúc nhìn thấy hài tử vừa chào đời, Hạnh Hoa không màng tới sự kiệt sức của mình, ôm chặt lấy Vệ Đồ, vui mừng đến phát khóc. "Vệ ca, là con trai!" Hạnh Hoa nói xong câu đó thì ngất đi ngay trong phòng sinh. Sản phụ mang thai rồi ngất đi sau khi sinh cũng là chuyện thường gặp. Vệ Đồ kiểm tra xong tình trạng cơ thể Hạnh Hoa, thấy không có gì trở ngại, lúc này mới dời mắt nhìn đứa bé trai đang được bà đỡ ôm trong ngực. "Tạng phủ tốt đẹp, hô hấp đều đặn, xem ra đứa bé này... Có thể lớn lên khỏe mạnh, không chết yểu..." Vệ Đồ thở dài một hơi. Đứa con đầu lòng của Hạnh Hoa tiên thiên yếu ớt, nếu không phải hắn cố gắng giúp nó vượt qua bằng nội lực... Đứa bé đó, e rằng đến ba ngày còn sống không nổi, đừng nói chi là đến gần đầy tháng thì đã chết yểu. Hiện tại, đứa con thứ ba tuy thể chất bình thường, vẫn có nguy cơ chết yểu, nhưng Vệ Đồ tin rằng, với thủ đoạn của hắn, chỉ cần hài tử không nhiễm phải dịch bệnh lớn, chắc chắn sẽ giúp nó khỏe mạnh lớn lên. Rất nhanh. "Trưởng tử" của Vệ Đồ, hay còn gọi là Vệ gia Nhị Lang, liền đón sinh nhật đầy tháng. Trong tiệc đầy tháng. Vệ Nhị Lang chọn đồ vật đoán tương lai, bắt lấy một nhánh bút lông cừu tiểu Khải. Vệ Đồ thấy thế, đặt tên cho Vệ Nhị Lang là "Vệ Tu Văn", ngụ ý đứa con trai này sẽ có thành tựu trong sự nghiệp văn chương. Và ngay sau khi "Vệ Tu Văn" chọn đồ vật đoán tương lai nửa tháng, một chuyện buồn, truyền đến Vệ trạch, truyền đến tai Vệ Đồ. "Cha ta sắp không xong rồi." Người báo tin là Đan Duyên công, mặt mày hắn phờ phạc, một vẻ bi thương. "Mấy ngày trước, cha ta vẫn còn uống rượu ăn thịt, mỗi bữa ba chén cơm, nhưng vào trưa hôm qua, cổ họng ông ấy đột nhiên khàn đặc, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm..." Nghe những lời này. Vệ Đồ không hỏi nhiều nhảm nhí, hắn lập tức ra khỏi phòng, đi đến chuồng ngựa ở sân trước, leo lên ngựa, dùng hết tốc lực chạy đến Tam Nguyên Hương. Trước khi đi. Hắn dặn dò Hạnh Hoa đang được người nhà đỡ chạy tới, bảo nàng đến tìm Phó Chí Chu, nhờ hắn đến nha môn Tuần phủ xin phép nghỉ. Hắn là người phòng thủ cửa tây phủ thành, chức vị này tuy nhàn nhã nhưng nếu không có tình huống đặc biệt, không được tự ý rời vị trí. Một khi tự ý rời đi, hậu quả khôn lường. ... Nửa ngày sau. Vệ Đồ chạy đến Đan trạch ở Tam Nguyên Hương. "Sư phụ đâu?" Vệ Đồ đứng bên ngoài cổng hai lớp, thấy Đan Cao thị đang đi đi lại lại trong đình, vẻ mặt lo lắng, lông mày hắn hơi nhíu, tựa hồ nghĩ đến gì đó, vội vàng lên tiếng hỏi. Theo lý thuyết, Đan Cao thị xem như tiểu thiếp đi theo Đan Võ Cử gần 20 năm, không có lý gì mà lại rời khỏi Đan Võ Cử đang nằm trên giường bệnh sắp chết, đột nhiên rời khỏi Đan Võ Cử. Nếu một ngày Đan Võ Cử mất. Đan Duyên công hoặc Đan Phương, nếu còn chút thể diện, có thể sẽ cho Đan Cao thị ở lại nhà ăn cơm, bằng không sẽ trực tiếp đuổi Đan Cao thị về nhà mẹ đẻ. Cho nên, đối với Đan Cao thị, tranh thủ lúc Đan Võ Cử còn sống, hầu hạ bên giường ông ta, kiếm chút lợi ích mới phải đạo lý. Không thể nào lại đứng ở đây được. "Tiểu thư trở về." "Mang... Người võ sư trượng phu của nàng chặn cửa phòng khách, đuổi ta ra ngoài..." Đan Cao thị thấy là Vệ Đồ hỏi thăm, cúi đầu, cắn môi giải thích. "Thì ra là thế." Vệ Đồ gật gật đầu, lập tức hiểu ra. Với sự mạnh mẽ, bá đạo của Đan Phương, ở trong Đan trạch làm ra chuyện này cũng không có gì lạ. Lúc này, Vệ Đồ cũng phát hiện trên má phải Đan Cao thị còn lưu lại một vết bàn tay mờ mờ. Vết bàn tay này, được Đan Cao thị khéo léo dùng phấn son che đậy. Vệ Đồ đoán, cái bàn tay này, chắc hẳn là của đại tiểu thư Đan gia, Đan Phương, đánh ra. "Theo ta." Vệ Đồ bước nhanh về phía phòng khách, tiện miệng nói với Đan Cao thị một câu như vậy. Vốn dĩ, chuyện trong nhà Đan gia, người ngoài như hắn không tiện nhúng tay. Nhưng không nhúng tay cũng không có nghĩa hắn xem nhẹ sự bá đạo của Đan Phương, lại đến nỗi tư cách vào phòng khách Đan Cao Thị cũng không có. Mà trong hơn mười năm qua, sự chăm sóc chu đáo của Đan Cao Thị dành cho Đan Võ Cử, hắn đều thấy hết trong mắt. Biết rõ tình cảm Đan Võ Cử dành cho Đan Cao Thị. "Cảm ơn." Nghe được lời của Vệ Đồ, nét mặt khổ sở của Đan Cao Thị lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nàng theo sát phía sau lưng Vệ Đồ, hơi cúi người, sau đó theo sát sau lưng Vệ Đồ. Rất nhanh. Vệ Đồ dẫn Đan Cao thị xuyên qua đình viện, đến gần nhà ba gian, đứng ở cửa phòng khách của Đan Võ Cử. "Ngươi... Chặn cửa, là không muốn để ta vào?" Vệ Đồ đứng trước mặt chồng của Đan Phương, "Kiều Thái", hắn nheo mắt, nhìn kỹ đại hán áo gấm này, vẻ lạnh lùng trên mặt càng lúc càng dày thêm. Đại hán áo gấm không nói một lời, kiên quyết chắn trước cửa gỗ phòng khách. Rắc! Không khí rung lên. Vệ Đồ hừ lạnh một tiếng, lúc này không còn nương tay, rút chiếc roi ngựa mang bên hông ra, hung hăng quất về phía đại hán áo gấm. Đối phó với Đan Phương, vì còn quan hệ với Đan Võ Cử, hắn không muốn làm lớn chuyện quá mức. Nhưng đối mặt với người ở rể của Đan gia, hắn sẽ không lưu lại chút mặt mũi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận