Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 155: Dương Tượng khiêu khích, rời đi Vân Hạc Sơn ( Cầu đặt mua )

Chương 155: Dương Tượng khiêu khích, rời khỏi Vân Hạc Sơn (Cầu đặt mua)
Hoàng Thừa Phúc bất quá chỉ là Luyện Khí tầng năm. Bị uy áp này, trực tiếp ép lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất. Sắc mặt hắn trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Tại Hoàng gia ở Hạc Sơn, Hoàng Tuyết Vi không chỉ tu vi nghiền ép hắn mà địa vị cũng nghiền ép hắn. Bây giờ, dù là Hoàng Tuyết Vi g·iết hắn, cũng chỉ chịu chút trừng phạt, để cho tộc nhân thấy cách xử phạt. Lúc này, hắn có thể mượn thân phận biểu ca của Vệ Đồ để ngạnh kháng lại Hoàng Tuyết Vi, nhưng sau đó thì sao? Chờ Vệ Đồ rời đi thì sao? Hoàng Thừa Phúc do dự. Hắn không biết liệu mình còn nên ngăn cản Hoàng Tuyết Vi – một Trúc Cơ chân nhân, để rồi tự mình cùng gia đình gây ra đại họa hay không. Hắn sợ bị trả thù sau này.
"Ngũ tiểu thư, nơi này là Phù Tâm Cư của Vệ phù sư, xin ngài rời đi. Đợi Vệ phù sư sau khi xuất quan, ta sẽ bẩm báo với ngài, xin mời ngài tới." Hoàng Thừa Phúc nhớ đến những việc Vệ Đồ đã đối tốt với mình, do dự hồi lâu vẫn quyết định liều c·hết đ·ánh c·ược một lần. Sống chung nhiều năm, hắn biết rõ phẩm tính của người biểu ca Vệ Đồ này, hắn tuyệt đối không phải người bạc tình bạc nghĩa, sẽ không trơ mắt nhìn hắn đắc tội Hoàng Tuyết Vi để rồi chờ c·hết tại Vân Hạc Sơn này.
"Thật to gan!" Hoàng Tuyết Vi thấy Hoàng Thừa Phúc vẫn ngăn cản, đáy mắt nàng lộ ra tia s·át khí, tay phải thúc giục p·háp lực, chuẩn bị một chưởng đánh Hoàng Thừa Phúc m·ất m·ạng. Trong tộc Vân Hạc Sơn Hoàng gia cũng có sự phân biệt quý t·i·ện khác nhau, nàng là đích mạch Hoàng gia, lại là Trúc Cơ chân nhân, còn Hoàng Thừa Phúc bất quá chỉ là thứ mạch, ở Phù Tâm Cư làm người hầu. Chỉ dựa vào việc Hoàng Thừa Phúc đối với nàng "vô lễ" này, nàng đ·ánh c·hết Hoàng Thừa Phúc thì trong tộc cũng tuyệt đối không ai dám xen vào. Bất quá, tại lúc sắp tung chưởng, Hoàng Tuyết Vi vẫn cố kỵ đến Vệ Đồ nên không có hạ t·ử thủ, chỉ muốn đánh cho hắn trọng thương. Nhưng mà—
Đúng lúc này. Một tiếng chim ưng gáy truyền đến. L·iệ·t Không Điêu được Hoàng Thừa Phúc chăm sóc, từ trong viện Phù Tâm Cư bay ra, nó vỗ một cánh về phía Hoàng Tuyết Vi, thay Hoàng Thừa Phúc nhận lấy một kích này của Hoàng Tuyết Vi, đồng thời đánh Hoàng Tuyết Vi bay ra xa mấy trượng. Về thể p·hách mà nói, yêu thú nhị giai còn mạnh hơn rất nhiều so với một Trúc Cơ sơ kỳ như Hoàng Tuyết Vi.
"Yêu thú nhị giai!" Hoàng Tuyết Vi chật vật ngã xuống đất, nhìn L·iệ·t Không Điêu đang lơ lửng giữa không trung, đáy mắt lộ ra một tia kiêng dè. Nàng tuyệt đối không ngờ tới bên cạnh Vệ Đồ lại còn có một con yêu thú nhị giai.
"Ngũ tiểu thư đại giá quang lâm, Vệ mỗ không có từ xa tiếp đón." Lúc này, Vệ Đồ cũng từ Phù Tâm Cư đi ra, mặt hắn nở nụ cười, t·iện tay đưa cho Hoàng Thừa Phúc một viên đan dược sau đó liền chắp tay, chào hỏi Hoàng Tuyết Vi. Một khắc trước, hắn đã bảo Hoàng Thừa Phúc rời khỏi đây liền đi phòng phù chuyên tâm vẽ phù. Mà trong phòng phù có bố trí cách âm p·háp trận, bởi vậy những chuyện ngoài cửa hắn hoàn toàn không biết. Vẫn là L·iệt Không Điêu tới "đ·ánh thức" hắn thì lúc này hắn mới vội vã chạy tới. "Không biết Ngũ tiểu thư đến Phù Tâm Cư có chuyện gì?" Vệ Đồ híp mắt lại. Lúc này, hắn không khỏi may mắn, may mắn mình đã không đồng ý với lựa chọn của Hoàng Trường Thuận mà thông gia với Hoàng Tuyết Vi, nếu không thì với cái tính cách bộc lộ hiện giờ, nửa đời sau của hắn cũng không khá hơn chút nào.
"Không phải ngũ tiểu thư tìm Vệ đạo hữu, mà là Dương mỗ tìm Vệ đạo hữu." Dương Tượng từ một bên của tiểu viện Tư Tình đi ra, phía sau Hoàng Tuyết Vi, hắn chắp tay t·h·i lễ với Vệ Đồ, mặt nở nụ cười nói.
"Các hạ là ai?" Vệ Đồ nhìn kỹ khuôn mặt của Dương Tượng, sau đó cẩn th·ận xem xét thêm vài lần, tỏ vẻ như mình không biết, lên tiếng hỏi. Lần này việc Thư đan sư và Dương Tượng đến Vân Hạc Sơn là nằm ngoài dự tính của hắn, trước đây, hắn chưa từng gặp mặt hai người này. Ở bề nổi, hắn và Thư đan sư, Dương Tượng chỉ là người xa lạ chưa từng quen biết.
"Dương Tượng, nhị giai tr·u·ng phẩm phù sư." Dương Tượng do dự một tiếng, tự giới thiệu thân phận của mình. "Nói ra thì cũng khéo. Vệ phù sư cùng Dương mỗ đều từng tu luyện tại Đan Khâu Sơn, ngươi và ta cũng là từ Đan Khâu Sơn đắc đạo Trúc Cơ, cũng xem như có chút đồng hương tình nghĩa." Dương Tượng cười cười.
"Phù sư?" Vệ Đồ nhíu mày, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoàng Tuyết Vi bên cạnh rồi nói: "Ngũ tiểu thư, Vệ mỗ còn chưa rời khỏi Vân Hạc Sơn, Hoàng gia đã tìm được cung phụng mới rồi sao?"
Hoàng Tuyết Vi im lặng không nói. Vệ Đồ cáo từ chưa được một tháng mà Hoàng gia Hạc Sơn đã tìm được nhị giai phù sư mới, trong đó không có vấn đề thì ai mà tin cho được. Xét cho cùng, chuyện này vẫn là do Hoàng gia Hạc Sơn làm không chính trực. Chỉ là Hoàng gia bọn họ cũng không có cách nào. Một trong những điều kiện để Thư đan sư gia nhập vào Hạc Sơn Hoàng gia làm cung phụng chính là Hoàng gia phải mời cho bằng được Dương Tượng – một phù sư nhị giai, đến làm cung phụng. Cho nên, cái này mới gọi là "đúng là khéo".
Nhìn thấy Hoàng Tuyết Vi cúi đầu không nói, Vệ Đồ dời ánh mắt sang Dương Tượng, "Không biết Dương phù sư để cho ngũ tiểu thư đến gõ cửa Phù Tâm Cư của Vệ mỗ có chuyện gì?"
"Chỉ là muốn cùng Vệ đạo hữu tiến hành chút giao lưu về phù đạo, xem ai có tư cách hơn để đảm nhận vị trí cung phụng tại Hoàng gia Hạc Sơn. Dù sao ta được đảm nhận vị trí cung phụng cũng là do Thư đạo hữu nói giúp mà thôi." Dương Tượng cười ha ha.
Nghe được những lời "khiêu khích" này, Vệ Đồ lập tức nhíu mày, hắn nghi hoặc, tự hỏi rốt cuộc Thư đan sư cùng Dương Tượng hai người này đang có ý đồ gì.
"Vệ mỗ vài ngày nữa sẽ rời khỏi Vân Hạc Sơn, việc giao lưu phù đạo bây giờ không cần thiết. Vệ mỗ xin cáo từ, thứ cho ta không tiễn xa được." Vệ Đồ thẳng thừng từ chối, không đồng ý yêu cầu của Dương Tượng. Nói xong, Vệ Đồ ra hiệu cho Hoàng Thừa Phúc cùng mình tiến vào Phù Tâm Cư, không nên ở ngoài cửa quá lâu. Dương Tượng nhìn theo Vệ Đồ rời đi, cũng không nói thêm lời khiêu khích nào nữa. Lúc nãy khiêu khích, còn có thể nói do trong lòng không cam lòng nên mới muốn so sánh với Vệ Đồ xem ai cao thấp hơn về phù đạo. Nhưng nếu tiếp tục khiêu khích thì sẽ là kết t·ử t·h·ù với Vệ Đồ, đúng là hăng quá hóa dở.
"Đây là Vệ Đồ e ngại, xem ra là phù đạo tạo nghệ của Dương phù sư cao hơn một bậc." Thấy vậy, Hoàng Tuyết Vi nói đỡ lời cho Dương Tượng.
"Hắn dù sao vẫn còn trẻ." Dương Tượng lắc đầu.
"Trẻ tuổi?" Hoàng Tuyết Vi nghe vậy thì thầm nghĩ câu nói này của Dương Tượng rất cao tay, không đắc tội ai cả.
-------------------------
Trở lại Phù Tâm Cư. Vệ Đồ dành cho Hoàng Thừa Phúc sự khen thưởng tương xứng, đồng thời hứa hẹn, nếu Hoàng Thừa Phúc bằng lòng rời khỏi Vân Hạc Sơn cùng hắn, hắn sẽ giúp đỡ một nhà Hoàng Thừa Phúc, sắp xếp cho một nơi tương ứng. Nghe xong, Hoàng Thừa Phúc lập tức gật đầu đồng ý, tỏ ý mình nguyện theo Vệ Đồ – người biểu ca này. Dù sao, ở Vân Hạc Sơn này hắn cũng chẳng khác gì tán tu. Phúc lợi gia tộc căn bản không đến lượt loại huyết mạch không thân thích như hắn. Khoát tay ra hiệu cho Hoàng Thừa Phúc rời đi, Vệ Đồ tiếp tục vẽ phù, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng gia Hạc Sơn giao cho hắn càng sớm càng tốt. Ba trăm phù lục này có loại đẳng cấp cao, loại thấp, nhưng phần lớn đều là nhị giai hạ phẩm, chỉ có vài chục tấm phù lục là nhị giai tr·u·ng phẩm. Mà loại phù lục được vẽ cũng hầu hết là những loại hắn quen thuộc, không cần phải học lại từ đầu. Bởi vậy, hoàn thành nhiệm vụ này, tuy rằng sẽ làm chậm trễ không ít thời gian tu luyện, nhưng chỉ cần có chút tâm thì trong vòng hai năm, hắn có thể vẽ xong.
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Trong nháy mắt. Thời gian nửa năm đã qua rất nhanh. Ngày hôm đó, Khấu Hồng Anh hồi âm, cuối cùng cũng được đưa tới Phù Tâm Cư của Vệ Đồ.
"Cũng nằm trong danh sách xuất chinh?" Vệ Đồ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy hồi âm của Khấu Hồng Anh. Hành trình bí cảnh đã kết thúc. Theo lý thuyết thì với tư cách là đồ đệ của Tần chân nhân, Khấu Hồng Anh sẽ nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm của Kính Thủy Các, dù sao thì Tần chân nhân cũng sắp Kết Đan. Còn việc xuất chinh thường sẽ rơi vào tay những lão tu Trúc Cơ trong tông môn mà đã hết hy vọng tiến xa và không có bối cảnh, để những tu sĩ này có cơ hội phát sáng phát nhiệt trên chiến trường. Chắc chắn sẽ không rơi vào người Khấu Hồng Anh. "Chẳng lẽ là do đấu đá phe phái?" Vệ Đồ âm thầm suy nghĩ, nghĩ đến khả năng này. Chỉ có đấu đá phe phái mới có thể khiến đồ đệ có tiền đồ tốt như Khấu Hồng Anh bị ép đến chiến trường, chiến đấu ở tiền tuyến. Mặc dù Khấu Hồng Anh không đề cập đến chuyện này, nhưng chỉ cần Vệ Đồ nghĩ một chút là có thể đoán được.
Vệ Đồ tiếp tục đọc thư. Khấu Hồng Anh đến tiền tuyến giao chiến giữa chính và ma, tuy là chuyện không may, nhưng đối với nàng mà nói, tin tức này không hẳn là không có điểm tốt. Ít nhất về thu thập tình báo, Khấu Hồng Anh có thể nắm được tin tức trực tiếp. Mà tin tức trực tiếp lại có lợi cho hắn. So với hồi âm của Phó Chí Chu, nội dung hồi âm của Khấu Hồng Anh quả thật chi tiết hơn nhiều, nàng thậm chí còn viết sơ lược về bố trí của ba đại tiên môn vào trong thư. Ngoài mặt, Khấu Hồng Anh trong thư cũng âm thầm nhắc đến Vệ Yến, nàng nói Vệ Yến thông minh, mượn linh địa của Mai gia tại phường thị bên ngoài để Trúc Cơ, cho nên lần này Kính Thủy Các chiêu mộ những tán tu Trúc Cơ ở Bạch Thạch Hồ, không chiêu mộ đến Vệ Yến.
Cuối thư, Khấu Hồng Anh nói sang năm tháng chín mình sẽ đến trấn thủ tại “phường thị Hồng Nhạn Sơn”, trên đường sẽ đi qua Vân Hạc Sơn, hy vọng Vệ Đồ có thể chuẩn bị một nhóm phù lục để giao dịch với nàng.
"Sang năm tháng chín?" Vệ Đồ nhìn thấy thời gian này liền sờ cằm. Lúc này, khoảng cách đến sang năm tháng chín vẫn còn một năm lẻ bảy tháng, chăm chỉ vẽ phù thì hẳn là đủ để hắn hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng gia giao. "Chờ Hồng Anh đến Vân Hạc Sơn, ta liền trực tiếp chào từ giã Hoàng gia." Vệ Đồ hạ quyết tâm. Khấu Hồng Anh mang theo đại thế của Kính Thủy Các tới—đến lúc đó, Hoàng gia Hạc Sơn không khôn ngoan thì sẽ không đổi ý, từ chối yêu cầu cáo từ của hắn. —Ba trăm phù lục này vốn dĩ không phải là một con số nhỏ, vạn nhất Hoàng gia nợ không trả thì hắn cũng chẳng có cách nào. Đến nay, hắn và Hoàng gia Hạc Sơn đã xem như đã ngấm ngầm trở mặt nhau. Đồng thời, có Kính Thủy Các che chở, dù có người nhắm đến hắn muốn c·ướp g·iết, cũng sẽ vì kiêng dè thực lực của Kính Thủy Các mà từ bỏ. "Còn về sự tình của Hoàng gia thì không liên quan đến ta!" Ánh mắt Vệ Đồ nhìn về phía tiểu viện sát vách, ánh mắt lộ vẻ kiêng dè. Trực giác của hắn cho thấy, việc Thư đan sư và Dương Tượng đến Vân Hạc Sơn có lẽ không có ý tốt. Vân Hạc Sơn bây giờ giống như một vòng xoáy khổng lồ, ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung ở nơi này, chờ đợi "cá voi rơi" của gia tộc Kim Đan này. Một con cá voi rơi thì vạn vật sinh sôi. Trăm ngàn năm qua, các gia tộc tu tiên của Trịnh quốc đều hưng hưng suy suy, và Hoàng gia nếu không có chuyện gì bất ngờ thì có lẽ cũng sẽ nghênh đón một ngày suy vong này trong vòng trăm năm tới.
------------------------ Thời gian trôi qua rất nhanh. Trong chớp mắt, liền đến tháng chín của năm thứ hai. Khấu Hồng Anh đúng hẹn đến Vân Hạc Sơn, tìm Vệ Đồ để giao dịch phù lục. Mà lúc này, Vệ Đồ cũng đã báo cho Khấu Hồng Anh về kế hoạch của mình.
"Bây giờ đã khác với lúc trước, bây giờ Hoàng gia Hạc Sơn..... tộc trưởng thì không chính trực, dòng dõi lại ngu xuẩn, dù là có lão tổ Kim Đan đi nữa thì cũng khó mà duy trì được, đúng là một nơi nguy hiểm." Khấu Hồng Anh trầm giọng nói. Trước kia, lúc từ bí cảnh đi ra, nàng còn cảm thấy Hoàng Hành Liệt là người không tệ, Hoàng gia không nên gặp phải đại kiếp này, nhưng hiện tại xem ra thì, dù cho lão tổ có thêm phúc tích bao nhiêu đi nữa, nếu gặp phải t·ử tôn bất tài thì sớm muộn gì cũng sẽ làm cho những phúc vận đó bại sạch. Không cần phải nói xa xôi. Chỉ cần nói sự tình trong mấy năm qua thôi. Mấy năm trước, việc nhị tổ Hoàng Cử Chi phản bội gia tộc để nương nhờ vào ma đạo thì cũng thôi đi, nhưng mà tại sao lúc rời đi lại có thể mang theo hai người Trúc Cơ của tộc khác chứ? Chỉ cần nhìn vào điểm này thôi là đủ thấy được việc quản lý gia tộc của Hạc Sơn Hoàng gia có vấn đề lớn đến mức nào rồi.
"Ta đã thu thập xong gia sản rồi, chuyện này nên làm càng sớm càng tốt, xin làm phiền Hồng Anh giúp đỡ." Vệ Đồ chắp tay t·h·i lễ.
"Ngươi và ta là thúc cháu, có gì mà phải kh·á·c·h sáo." Khấu Hồng Anh cười cười, vuốt ve đầu của L·iệt Không Điêu đang đậu trên vai Vệ Đồ một chút. Nói xong, hai người lập tức rời khỏi Phù Tâm Cư đến tộc vụ đại điện. Lúc Khấu Hồng Anh đến thăm Vân Hạc Sơn, những tu sĩ Trúc Cơ của Hoàng gia Hạc Sơn đã thầm đề cao cảnh giác rồi. Cho nên, khi Vệ Đồ và Khấu Hồng Anh đến tộc vụ đại điện, tộc trưởng Hoàng Trường Thuận đã ở trong điện chờ đợi từ lâu rồi.
"Hoàng tộc trưởng, đây là số phù lục mà ngươi ủy thác Vệ mỗ luyện chế." Vệ Đồ không nói nhảm, lấy ra từ túi trữ vật một hộp phù, đưa cho Hoàng Trường Thuận đang nghênh đón mình. "Theo ước định thì sau khi Vệ mỗ vẽ xong những bùa chú này cũng có thể cáo từ... rời khỏi Hoàng gia Hạc Sơn." Vệ Đồ nói thêm một câu.
"Vệ phù sư, sao phải đi vội vàng như vậy. Ngươi ở Vân Hạc Sơn cũng đã mấy chục năm rồi...." Hoàng Trường Thuận mở hộp phù ra xem xét, thấy số phù lục này đều là hàng thượng phẩm, giữa đuôi lông mày hiện lên một tia vui mừng, khi nói chuyện thì cũng không khỏi kh·á·c·h khí với Vệ Đồ hơn một chút. Có thể trong vòng hai năm vẽ xong nhiều phù lục như vậy, thì có thể thấy được chút ít phù đạo tạo nghệ của Vệ Đồ. Dù hắn có ngu xuẩn thì cũng biết về mặt phù đạo, Vệ Đồ so với Dương Tượng còn mạnh hơn nhiều chứ không phải một chút. "Tên đã lên cung không quay đầu lại." Vệ Đồ lắc đầu, chỉ nói đúng một câu như vậy. Nghe xong, Hoàng Trường Thuận biết Vệ Đồ đã quyết ý rời đi, hắn thở dài, "Đã như vậy, vậy thì Hoàng gia ta chúc Vệ phù sư sau khi rời khỏi Vân Hạc Sơn vẫn có thể đường tu trường thanh, đi càng xa trên phù đạo." Nói xong, hắn lấy từ n·g·ự·c ra một cái túi trữ vật đưa cho Vệ Đồ. Trong túi trữ vật này chứa thù lao dành cho Vệ Đồ vẽ hơn ba trăm tấm phù lục này. "Hoàng tộc trưởng cáo từ." Vệ Đồ kiểm kê xong số linh thạch trong túi trữ vật xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía Khấu Hồng Anh, rồi chắp tay làm lễ với Hoàng Trường Thuận, phất tay áo rời đi. Hắn rời đi gọn gàng, không hề dây dưa dài dòng chút nào.
"Đi rồi sao?" Hoàng Trường Thuận nhìn bóng lưng của Vệ Đồ biến thành điểm đen hòa vào trong bầu trời thì lộ vẻ cảm khái. Lúc này, trong lòng của hắn có một loại cảm giác, cảm giác bản thân đã làm sai khi xử lý chuyện của Vệ Đồ. "Chỉ là một tán tu Trúc Cơ tr·u·ng kỳ thôi, không đáng nhắc tới. Hắn? Cả đời cũng khó mà thành Kim Đan được." Hoàng Trường Thuận lắc đầu, đè xuống cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng. Hắn không cho rằng, một kẻ tán tu lại có hi vọng chứng thành Kim Đan chân quân. Dù sao, tán tu Kim Đan trong giới tu tiên Trịnh quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vạn người mới có một.
-------------
Ra khỏi tộc vụ đại điện. Vệ Đồ và Khấu Hồng Anh đặt chân đến nhà của Hoàng Thừa Phúc. "Chuyến đi này, chỉ sợ kiếp này ngươi khó mà quay lại Vân Hạc Sơn được." Vệ Đồ nhìn Hoàng Thừa Phúc rồi nói. Không giống như cha mình là Hoàng Bằng, anh em Hoàng Thừa Phúc từ nhỏ đã sinh ra, lập gia, lập nghiệp tại Vân Hạc Sơn. Vân Hạc Sơn, chính là cố hương của anh em Hoàng Thừa Phúc. Hoàng Thừa Phúc không nói gì, kéo em gái mình là Hoàng Phương d·ập đầu ba cái với Vệ Đồ.
"Tốt, đã ngươi có tâm ý. Vậy biểu ca đây sẽ giúp ngươi một lần." Vệ Đồ gật đầu, lấy "Hoàng Nhạn Chu" ra để anh em Hoàng Thừa Phúc nhảy lên.
"Biểu thúc, ta không đi được. Không muốn để cho bọn họ thêm vướng bận." Hoàng Bằng ngồi trên tảng đá ở trước cửa, cười ha ha nhìn cảnh tượng này rồi rít hai hơi thuốc lào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận