Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Chương 163: Nạp thiếp, chuộc mua Thích Phượng ( Cầu đặt mua )

"Chương 163: Nạp thiếp, chuộc mua Thích Phượng (Cầu đặt mua)
"Thích gia cũng có?" Nghe được câu nói này của Thích Phượng, ý nghĩ đầu tiên của Vệ Đồ là không tin, bí dược luyện thể không phải thứ dễ kiếm, chỉ dựa vào thực lực của Huyền Hầu Thích gia, thì khó mà có được. Thích Phượng nói như vậy, nhiều khả năng là vì leo lên cái cây cao là hắn, để lừa gạt hắn. Nhìn thái độ của thương hội Cửu Vân đối với Thích Phượng, có thể thấy Thích Phượng và Thích gia chắc chắn có nhược điểm gì đó, bị thương hội Cửu Vân quản chế. So với thương hội Cửu Vân thì hắn, một tán tu Trúc Cơ, chắc chắn dễ đối phó hơn một chút.
Bất quá, Vệ Đồ cũng không bỏ qua khả năng Thích gia có "bí dược luyện thể". Thành kiến là một ngọn núi lớn. Biết đâu, Thích Phượng thực sự có bí dược luyện thể trong tay. "Bí dược luyện thể ra sao? Ngươi cứ nói thẳng, nếu được, rắc rối của Thích gia và ngươi… Hồng mỗ có thể cân nhắc giúp ngươi." Vệ Đồ truyền âm nói. Nghe được lời hứa của Vệ Đồ, Thích Phượng mừng rỡ trong lòng, nàng vội nói: "Hồng tiền bối, Thích gia có một loại bí dược luyện thể tên là "Hàn Tinh Hoa", hoa này vốn được thú trấn tộc của tộc ta là Huyền Sương Hầu phối hợp với linh thảo.""Về sau, Huyền Sương Hầu bị tiên tổ của Thích gia ta hàng phục, "Hàn Tinh Hoa" cũng rơi vào tay Thích gia. ""Chỉ là..." Mặt Thích Phượng lộ vẻ do dự, "Chỉ là "Hàn Tinh Hoa" đã hái hơn bốn trăm năm rồi, dược tính của hoa này, chắc chắn hao tổn không ít." Vạn vật trên đời, khó chống lại sức mạnh của thời gian, theo thời gian thì đều sẽ khô héo, suy bại. Linh thảo cũng vậy, trừ phi có phương pháp đặc biệt để cất giữ, bằng không thì, sau một thời gian nhất định, dược tính của linh thảo sẽ mất đi và giảm đi nhiều. "Hàn Tinh Hoa" của Huyền Hầu Thích gia cất giữ đã hơn bốn trăm năm, Vệ Đồ không cần nghĩ nhiều cũng biết dược tính của linh thảo này đã giảm đi đáng kể. Vệ Đồ nghe vậy, không che giấu vẻ thất vọng trên mặt, hắn do dự một tiếng rồi trả lời: "Hàn Tinh Hoa này... Hồng mỗ sẽ định giá trị của nó, cho Thích cô nương một phần hồi báo tương ứng. Điểm này, Thích cô nương không cần lo lắng." Bây giờ hắn có cũng được mà không có cũng không sao, cứ thăm dò xem sao.
"Hàn Tinh Hoa" dù dược hiệu giảm lớn nhưng hiệu quả, chắc là cũng hơn việc hắn khổ tu mấy năm."Hồng tiền bối, thiếp thân không cần linh thạch, chỉ muốn theo bên cạnh ngài, làm nô làm tỳ." Thích Phượng nghe vậy, trong lòng cuống lên, vội vàng nói. No một bữa khác với no bụng từng bữa, nàng hiểu rõ. Ở Thích gia và thương hội Cửu Vân, nàng ăn bữa nay lo bữa mai, giờ vẫn còn là nữ hầu của tiền bối Trúc Cơ, nhưng vài năm nữa thôi, nói không chừng sẽ bị bán vào "Loan Phượng Các" dưới trướng của thương hội Cửu Vân để tiếp khách. Tiền bối "Hồng Văn" trước mắt, dù làn da ngăm đen, khuôn mặt bình thường nhưng tu vi Trúc Cơ của ông, có thể bảo đảm an toàn cho nàng trong cái loạn thế này. "Làm nô làm tỳ?" Sắc mặt Vệ Đồ trở nên lạnh, nhưng hắn không trực tiếp cự tuyệt, mà trầm giọng nói: "Nếu như "Hàn Tinh Hoa" của Thích cô nương có thể mang lại giá trị tương xứng cho Hồng mỗ, Hồng mỗ giúp Thích cô nương lần này cũng không sao, nhưng nếu không được..." Vế sau, Vệ Đồ không nói tiếp nhưng ý của hắn đã rất rõ ràng. Hết thảy tùy thuộc vào giá trị Thích Phượng có thể mang đến cho hắn.
Huyền Hầu Thích gia coi như là một gia tộc Trúc Cơ kéo dài gần ngàn năm, Hàn Tinh Hoa có thể chỉ là một phần nội tình của gia tộc đó, có khi còn nhiều bảo vật tương tự như Hàn Tinh Hoa mà Thích Phượng chưa nói ra. Bây giờ, hắn cho Thích Phượng một con đường an toàn hiển hiện, nếu Thích Phượng tin tưởng hắn thì hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận, trả cho Thích Phượng thù lao tương xứng và giải quyết rắc rối của nàng. Tạo cho Thích Phượng một nơi an toàn để tu luyện, đối với hắn không phải chuyện khó. Nhưng nếu Thích Phượng không tin, hoặc tài sản có hạn thì giao dịch cũng chỉ có một đóa "Hàn Tinh Hoa" . Thích Phượng tất nhiên đã nghe ra ý bóng gió của Vệ Đồ, thần sắc của nàng biến đổi, đáy mắt lộ ra một tia do dự. Nửa nén hương thời gian trôi qua, Thích Phượng vẫn chưa quyết định, nàng lo rằng sau khi đuổi đi mãnh hổ là thương hội Cửu Vân, thì lại rơi vào tay sói đói Vệ Đồ. Nhưng ngay sau đó, Thích Phượng nghĩ đến sự đáng sợ của Loan Phượng Các, nên trong lòng nàng hạ quyết tâm, dứt khoát nói: "Hồng tiền bối, những lời thiếp thân nói sau đây, dù không thể giúp Hồng tiền bối chứng đạo Kim Đan nhưng để tu vi của ngài tiến thêm một bước vẫn là có thể.""Vật này, liên quan đến cơ nghiệp lập tộc của Thích gia ta. Nếu không phải… lão tổ qua đời, Thích gia lại rơi vào tình cảnh này thì thiếp thân sẽ không bao giờ hé lộ chuyện này.""Mà những gì thiếp thân cầu xin cũng không nhiều. Một là, cầu tiền bối thu tiểu nữ tử làm thiếp, thiếp thân hôm nay là lần đầu ra ngoài hầu hạ, thân thể sạch sẽ, sẽ không làm bẩn tiền bối. Hai là, xin tiền bối sau khi lấy được vật đó thì tặng cho thiếp thân một viên Ngưng Cơ Đan." Nói đến đây, Thích Phượng cũng đưa ra yêu cầu của mình.
Yêu cầu của nàng so với trước kia đã cao hơn không ít, từ làm nô tỳ đến... thành thiếp thất có danh phận. "Đương nhiên, nếu tiền bối không thích nữ sắc thì thiếp thân cũng sẽ không dây dưa tiền bối, thiếp thân muốn làm thiếp thất của Hồng tiền bối chỉ vì muốn có một môi trường tu hành an ổn, không bị người ngoài quấy nhiễu." Thích Phượng nghĩ đến việc trước đó Vệ Đồ đối với mình có vẻ "lạnh nhạt" nên suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm câu đó. Nàng biết, trong giới tu tiên có không ít nam tu thanh tâm quả dục, chỉ cầu trường sinh, không gần nữ sắc. Việc nạp thiếp, với những nam tu đó mà nói, là một việc đau đầu. "Thiếp thất..." Vệ Đồ nghe vậy thì thần sắc trở nên trầm mặc, hắn không thể không suy nghĩ việc nạp Thích Phượng làm thiếp sẽ mang lại ảnh hưởng gì cho hắn sau này. Dù sao, hắn không phải loại người vô danh. Tuy nhiên, bây giờ lời của Thích Phượng về "cơ nghiệp lập tộc" khiến hắn thật sự cảm thấy hơi ngứa ngáy khó chịu. Nếu bảo vật này đúng như lời Thích Phượng nói, có thể giúp hắn tinh tiến tu vi. Vậy thì một viên "Ngưng Cơ Đan" thêm một cái danh phận thiếp thất, xác thực không đáng là bao. Một bên Thích Phượng đang cắn răng nói ra những lời này, đồng thời cẩn thận đánh giá thần sắc của Vệ Đồ. Bây giờ, nàng vừa sợ Vệ Đồ đồng ý, lại vừa sợ Vệ Đồ thẳng thừng từ chối. Trong đám tán tu Trúc Cơ nàng từng gặp thì Vệ Đồ có nhân phẩm xem như không tệ nhưng lòng người khó đoán, cuối cùng là chính nhân quân tử hay là tiểu nhân gian ác thì nàng không sao phân biệt được. Nàng chỉ có thể hy vọng vào lựa chọn mạo hiểm lần này sẽ có một kết quả tốt đẹp.
Trong tâm cảnh bất an đó, Thích Phượng chờ đợi câu trả lời của Vệ Đồ, nhưng thời gian trôi qua, trên đài tu sĩ đổi mấy đợt rồi, tim nàng cuối cùng cũng chìm xuống. "Từ chối sao?" Thích Phượng thất vọng. Nhưng đúng lúc nàng giấu kín ý nghĩ đó trong lòng, cẩn thận ngẩng đầu lên dò xét thần sắc của Vệ Đồ thì một câu nói rơi vào tai nàng, khiến nàng lại nhen nhóm hy vọng. "Có thể!" Vệ Đồ kịp thời mở miệng, nắm chặt lấy những suy tính của Thích Phượng. So với một "lão tu" trong giới tu tiên như hắn thì Thích Phượng thật quá non nớt đáng thương, dù sao tuổi nàng chỉ bằng một con số lẻ của hắn. "Chỉ cần Thích cô nương trả đủ giá thì thân phận thiếp thất và Ngưng Cơ Đan chỉ là chuyện nhỏ." Vệ Đồ tiếp lời, trấn an Thích Phượng.
-----------------------
Nửa ngày sau. Hội đấu giá dưới mặt đất kết thúc. Vệ Đồ dẫn Thích Phượng đến hậu trường của hội đấu giá, giao nhận linh thạch. Sau khi có được "Địa Long nhục" trong tay, Vệ Đồ nhìn về phía Diêu quản sự, tức trung niên nho sinh trước đó gặp ở gần trận truyền tống. "Lần này ở hội đấu giá, Thích cô nương phục vụ Hồng mỗ, hầu hạ không tệ. Không biết Diêu quản sự có thể cho Hồng mỗ mang Thích cô nương đi hưởng dụng một phen không?" Vệ Đồ ôm eo nhỏ của Thích Phượng, tỏ vẻ sắc dục đầy mình mà lên tiếng. "À... Mang Thích cô nương đi, chuyện này không phải là không được, chỉ là thân phận của Thích cô nương không tầm thường, về giá cả... e là không được rẻ…" Diêu quản sự nghe vậy, trong lòng cười thầm rằng Vệ Đồ lại là một tên háo sắc không tự chủ được. Lần này, thương hội Cửu Vân phái ra những nữ hầu này để phục vụ cho các nam tu Trúc Cơ, ngoài việc tăng thêm thiện cảm của các nam tu Trúc Cơ với thương hội Cửu Vân ra thì cũng là để buôn bán những nữ tu này mà kiếm lời lớn. Khách quý chỉ động tay động chân tại chỗ thì làm sao so được với việc mang về nhà? "Hồng mỗ đang ngại ngùng vì túi tiền có hạn, nếu Diêu quản sự ra giá quá cao thì Hồng mỗ chỉ có thể bỏ đi những thứ mình thích mà tìm người khác thôi." Vệ Đồ cười ha hả nói. Nghe vậy, Diêu quản sự gật đầu, trong lòng lại hạ giá xuống. "Không biết Hồng đạo hữu muốn cùng Thích cô nương vui vẻ một đêm hay là chuộc thân cho nàng?" Diêu quản sự hỏi. "Chuộc thân." Vệ Đồ đáp ngắn gọn.
Tiếp theo. Hai người bắt đầu mặc cả. "Bảy trăm linh thạch, không thể thấp hơn nữa. Hồng đạo hữu, Thích cô nương còn nhỏ tuổi, nhưng là loại lô đỉnh thượng hạng đấy, mang về chắc chắn không lỗ." Diêu quản sự chốt giá ở "Bảy trăm linh thạch", không chịu nhả ra nữa. "Cũng được." Vệ Đồ lộ vẻ bất đắc dĩ rồi gật đầu đồng ý. Chỉ là, đến khâu giao linh thạch, Vệ Đồ không đưa ngay túi linh thạch trong tay cho Diêu quản sự. Hắn nói: "Thích cô nương cũng coi như là con cháu danh môn, là người của Huyền Hầu Thích gia, không biết... vì sao lại vào thương hội Cửu Vân, nếu không biết việc này thì Hồng mỗ mang Thích cô nương đi khác nào tự ôm phiền phức vào người." Thấy vậy, Diêu quản sự cũng không nghi ngờ gì, hắn cho rằng thời gian mặc cả quá lâu khiến Vệ Đồ chuyển từ "xúc động kỳ" sang "tỉnh táo kỳ". Một khi đã ở "tỉnh táo kỳ", thì nam tu sẽ tính toán mọi việc nhiều hơn. Hắn cười cười rồi giải thích: "Huyền Hầu Thích gia từng có giao dịch lớn với thương hội Cửu Vân ta, nợ ta rất nhiều tiền, sau khi Trúc Cơ của gia tộc đó qua đời... thương hội Cửu Vân ta đòi nợ thì Thích gia đã đem Thích cô nương cùng ba tộc nữ khác thế chấp cho thương hội Cửu Vân ta." Giọng Diêu quản sự nhẹ như mây trôi, như thể đang nói về một chuyện nhỏ, một chuyện bình thường. "Thì ra là vậy." Vệ Đồ gật đầu, không tiếp tục hỏi để nghe ngóng thêm chi tiết cụ thể. Việc "bán nữ gán nợ" như này, từ xưa đến nay, không phải hiếm thấy. Thích Phượng không phải người đầu tiên cũng chẳng phải người cuối cùng.
Hắn chỉ cần biết rắc rối của Thích Phượng giới hạn trong "thương hội Cửu Vân" là được, còn những chuyện khác không cần thiết phải hỏi tới. Mấy nữ hầu ngày hôm nay, chắc chắn phần lớn đều có trải nghiệm giống Thích Phượng. Chỉ là, những nữ hầu đó không gặp được "người mua" như hắn, hoặc có lẽ trên người họ không có "giá trị vượt quá mức" nào khác để các tu sĩ Trúc Cơ khác coi trọng. Sau khi thanh toán linh thạch, Vệ Đồ và Thích Phượng lần lượt đi ra khỏi hội trường đấu giá. Sau khi đi ra một khoảng, Vệ Đồ rút tay phải của mình đặt lên eo Thích Phượng. Rất nhanh, một vầng ánh sáng vàng lóe lên, khi Thích Phượng lấy lại tinh thần thì nàng đã đứng trên Hoàng Nhạn Chu của Vệ Đồ. Lúc trước khi vào hội đấu giá dưới mặt đất, Vệ Đồ và Khấu Hồng Anh đã hẹn nhau, sau khi kết thúc hội đấu giá thì mấy người sẽ gặp nhau ở "Thường Châu Thành" gần Tiêu Dao Sơn. Một khắc đồng hồ sau, Vệ Đồ và Thích Phượng hạ cánh xuống đất, đi vào một khách sạn trong thành. "Nữ tu này, thật là kinh diễm!" Thích Phượng tụt lại phía sau Vệ Đồ nửa bước, đợi đến khi đẩy cửa đi vào thì trong nháy mắt đã bị Khấu Hồng Anh đang ngồi bên cửa sổ làm cho kinh diễm. Bất luận là khí chất hay là dung mạo, Khấu Hồng Anh đều vượt xa nàng. So với Khấu Hồng Anh thì nàng lập tức trở nên mờ nhạt. "Không nhìn ra tu vi của nàng? Chẳng lẽ là tiền bối Trúc Cơ?" Thích Phượng suy nghĩ nói. Nghĩ đến đây, nàng nhìn Khấu Hồng Anh bằng ánh mắt mang theo một chút kính sợ.
"Vệ thúc, sao ngươi còn mang theo cái tên tiểu bối này?" Khấu Hồng Anh khẽ cau mày, trong lòng có chút khó hiểu. Tại hội trường của hội đấu giá dưới mặt đất, nàng đã thấy Vệ Đồ ôm Thích Phượng trong lòng… Nhưng lúc đó nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vệ Đồ là nhân dịp thôi. Dù sao, ở trong giới tu tiên thì chuyện này khó tránh. Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng. Sau khi Vệ Đồ rời khỏi hội đấu giá dưới mặt đất lại vẫn mang theo nữ hầu Thích Phượng. "Vệ thúc ngay cả Triệu Thanh La cũng có thể cự tuyệt, chuộc mua nữ hầu này, chẳng lẽ là có nguyên nhân khác?" Khấu Hồng Anh suy nghĩ. Nàng giao thiệp với Vệ Đồ cả trăm năm, biết Vệ Đồ là một người tu đạo khổ hạnh, không có khả năng chỉ vì sắc dục mà chuộc mua Thích Phượng. Nghe vậy, Vệ Đồ liền kể cho Khấu Hồng Anh biết lý do chuộc mua Thích Phượng. Với những bảo vật không phải cơ duyên để có được Kim Đan, thì hắn không cần phải giấu diếm. "Thì ra là vậy." Khấu Hồng Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại nở nụ cười. "Thích cô nương." Khấu Hồng Anh ấm áp lên tiếng chào. Với con mắt của nàng thì không khó nhìn ra tiềm lực của Thích Phượng, dù có danh phận thiếp thất của Vệ Đồ và được hứa hẹn một viên "Ngưng Cơ Đan" thì trăm năm trôi qua, nàng cũng khó mà Trúc Cơ, có lẽ phần lớn đều sẽ chết già ở Luyện Khí cảnh. Trở thành một mảnh ký ức trong những năm tháng tu đạo của Vệ Đồ.
"Khấu tiền bối." Thích Phượng cúi đầu, đáp lễ. "Huyền Hầu Thích gia ở không xa phường thị Hồng Nhạn Sơn, lần này, ta có thể đi cùng Vệ thúc." Khấu Hồng Anh nhận lễ của Thích Phượng, sau đó nhìn Vệ Đồ, trầm giọng nói. Khác với Vệ Đồ là một tán tu Trúc Cơ, nàng là một tu sĩ Trúc Cơ của tiên môn, đi đến các thế lực bình thường có thể tránh được nhiều phiền toái. Lần này, Vệ Đồ cùng Thích Phượng đến Huyền Hầu Thích gia lấy "Hàn Tinh Hoa" có nàng đi theo sẽ giúp ích nhiều hơn. "Đa tạ Hồng Anh." Vệ Đồ nói lời cảm tạ, nhận lấy hảo ý của Khấu Hồng Anh. "Đây là Mộc Lôi Phù ta vẽ gần đây, là phù lục nhị giai thượng phẩm…" tiếp đó, Vệ Đồ có qua có lại, bán rẻ hai tấm "Mộc Lôi Phù" nhị giai thượng phẩm này cho Khấu Hồng Anh, coi như vật bảo mệnh. Sau khi giao dịch xong phù lục. Vệ Đồ nhân cơ hội, đem nội dung bức thư Phó Lân gửi đến lần thứ hai nói cho Khấu Hồng Anh. "Trịnh quốc muốn trở thành chiến trường chính sao?" Nghe vậy, sắc mặt Khấu Hồng Anh lập tức trở nên khó coi. Dù nàng cũng là một thành viên của ba đại tiên môn, nhưng ở trong Kính Thủy Các nàng chỉ là "Trúc Cơ bình thường", lần này lại là vì đấu tranh trận doanh mà bị ép đến tiền tuyến của tông môn. Vì vậy, liên quan đến tin tức "Tĩnh quốc luân hãm", nàng lại không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận