Loạn Thế Thư

Chương 927: Tứ Tượng Diêu cuối cùng hoàn chỉnh

Chương 927: Tứ Tượng Diêu cuối cùng hoàn chỉnh
“Có khả năng không vậy?”
Vừa mới giải quyết xong chuyện lớn bên ngoài, Triệu Trường Hà vừa về tới t·h·iên Thư đã bị người tóm lấy lỗ tai, chất vấn dồn dập: “Vì vụ yêu đương vụng trộm mà đi những hai ngày, có phải muốn đợi nhà bị người ta dọn đi mới chịu về không?”
“Cái thứ đồ chơi hút đất gì mà có thể hút ngươi những hai ngày vậy hả?”
“Sao không hút c·hết ngươi luôn đi cho xong?”
Triệu Trường Hà đuối lý, thành thật cúi đầu bị nhéo, cười làm lành: “Tại cũng không có cách nào, tu hành cần thời gian lâu như vậy, nếu không sao đủ tư bản mà làm một cách dứt khoát như vậy......”
“Ngươi mà có lòng tốt đó hả, chắc chắn lãng phí thời gian vào chuyện yêu đương ngọt ngào, trực tiếp đè ngửa nàng ra cho một trận lạp xưởng xào t·h·ị·t chẳng phải xong chuyện, chỉ có ngươi là lắm việc!”
Triệu Trường Hà đơn giản không thể tưởng tượng ra lời hung hãn như vậy lại là do Phiêu Miểu ôn nhu, không tranh giành danh lợi nói ra, có thể thấy được đã chọc mọi người tức giận đến mức nào. Vốn còn muốn nói Dạ Vô Danh dù sao cũng là Thư Linh, t·h·iên Thư thật sự có nguy cơ nàng lại lén trở về...... Nhưng lúc này cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn cúi đầu chịu trận.
Về bản chất mọi người không lo lắng nguy hiểm, kỳ thực có chỗ cho các nàng p·h·át huy n·g·ư·ợ·c lại càng vui vẻ mới đúng. Điểm m·ấ·t hứng thật sự là mọi người cảm thấy Triệu Trường Hà đối với Dạ Vô Danh quá t·h·iên vị, ghen tuông bộc p·h·át mà thôi.
Dạ Vô Danh với các nàng cũng chẳng nói chuyện được, Triệu Trường Hà thì đang bị trách mắng, nàng liền một mình tính đi tìm em bé.
Sau khi hoàn toàn mở lòng đón nh·ậ·n quan hệ với Triệu Trường Hà, một trong những ý nghĩa lớn nhất đối với Dạ Vô Danh chính là có thể c·ô·ng khai ở cùng với con gái, không cần giống như trước đây phải c·ướp hài t·ử nữa. Trời mới biết ý nghĩ "cho hài t·ử một mái nhà hoàn chỉnh" chiếm bao nhiêu trong đầu nàng, có lẽ tỉ trọng còn lớn hơn cả Triệu Trường Hà tưởng tượng, tốn công tốn sức đến cùng cũng không bằng một đứa con gái.
Nhưng còn chưa tìm được Lăng Nhược Vũ ở đâu, nàng đã bị Dạ Cửu U chặn lại: “Tâm sự không?”
Dạ Vô Danh hơi do dự nhìn nàng một cái, cuối cùng "Ừm" một tiếng. Hai tỷ muội sóng vai bước đi trong hoa viên Dạ Cung, thật lâu không ai lên tiếng.
Quan hệ của hai người rất đặc t·h·ù, trên lý thuyết vốn nên là một người, bây giờ riêng ai nấy sống, cũng nên xem như chị em sinh đôi. Nhưng ân oán trải qua hai Kỷ Nguyên quá nhiều, xem nhau là đại đ·ị·c·h lâu như vậy, cục uất nghẹn trong lòng thật không dễ dàng tiêu tan.
Bước ngoặt quan trọng có lẽ là việc Dạ Vô Danh chủ động từ bỏ quyền kh·ố·n·g chế, cùng Dạ Cửu U hợp thể, để Dạ Cửu U chủ đạo hết thảy.
Đó là Dạ Vô Danh vì đại cục chủ động nhượng bộ, kết cục là bị Dạ Cửu U níu lấy thân thể t·r·ả t·h·ù, làm nhiều chuyện không biết x·ấ·u hổ, không biết thẹn. Nhưng thực tế nàng cũng không chịu t·h·iệt gì từ Dạ Cửu U, nếu nói t·r·ả nợ thì đối tượng chỉ là Triệu Trường Hà thôi.
Một lúc lâu sau, Dạ Cửu U mới khẽ nói: “Chuyện trước kia, hai ngày nay nghĩ lại, là ta sai. Trong lòng ngươi có đại cục, biết rõ sẽ gặp phải chuyện gì vẫn cứ xông pha...... Ta lại bị tư oán chiếm quá nhiều suy nghĩ.”
Dạ Cửu U thế mà lại nói x·i·n l·ỗ·i trước...... Dạ Vô Danh kinh ngạc trong lòng, ngoài m·iệ·n·g thản nhiên nói: “Ta thuận nước đẩy thuyền thôi, bồi thường chính là Phiêu Miểu, cũng là Trường Hà.”
“Đã vậy, sao ngươi không nói thẳng với Phiêu Miểu?”
Dạ Vô Danh im lặng.
Dạ Cửu U thở dài: “Ngươi lúc nào cũng giấu mọi chuyện trong lòng...... Thói quen này không tốt.”
Dạ Vô Danh hiếu kỳ: “Ngươi cũng biết nói những lời này à?”
“Gả cho gà thì th·e·o gà, gả cho c·h·ó thì th·e·o c·h·ó thôi.” Dạ Cửu U cười: “Huống hồ, giữa ngươi và Phiêu Miểu còn ân oán, đây là cái kết cuối cùng, cần chính ngươi giải quyết, Trường Hà khó mà nói gì về chuyện này. Ngươi người này cũng kỳ lạ, rõ ràng trong lòng muốn t·r·ả nợ với Phiêu Miểu, thậm chí hành động như vậy, nhưng miệng lại không chịu nói. Cứ thích tự ý sắp đặt, xem ra thì vô dụng, còn không phải bị Trường Hà mắng cho đấy thôi.”
Dạ Vô Danh thản nhiên đáp: “Biết rồi tự nhiên biết, nhiều lời có ích gì.”
“Cứng miệng vừa thôi.” Dạ Cửu U thở dài: “Thật ra ta thấy Phiêu Miểu cũng hiểu cả......”
Dạ Vô Danh nói: “Đương nhiên, Phiêu Miểu là người thế nào, tâm sáng như gương.”
“Ngươi lúc nào cũng nhìn từ góc độ xem xét đi đối đãi hết thảy...... Nhưng có chuyện ngươi không biết.”
"Chuyện gì?"
"Trước Kỷ Nguyên, Phiêu Miểu đã bắt đầu có tình cảm, đó là hữu tình, trong lòng từng có một người bạn...... Chỉ có một người bạn."
Dạ Vô Danh khựng lại.
Cuối hoa viên là ao sen, bên bờ ao, Tứ Tượng Giáo cùng Đường Vãn Trang, Tư Tư đang bày tiệc khánh c·ô·ng trong đình, cười nói vui vẻ. Phiêu Miểu đứng một mình ở đình đài khác dựa vào lan can ngắm nước, tay áo phất phơ.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, có vẻ hơi tịch liêu.
Rõ ràng là tính tình vốn có của Phiêu Miểu, vốn dĩ cũng không hòa đồng, nhưng lúc này rơi vào trong mắt hai tỷ muội quan s·á·t từ xa, không khỏi cảm thấy tiêu điều.
Gió nhẹ thổi qua, tay áo lay động, càng thêm vẻ siêu thoát độc lập, mờ mịt như mộng.
Dạ Vô Danh xuất thần nhìn theo, Dạ Cửu U vỗ vai nàng: “Ta đi tìm Trường Hà, tự ngươi xem rồi giải quyết đi.”
Nói xong liền biến m·ấ·t.
Phiêu Miểu tựa vào lan can ngắm nước, nghe tiếng cười nói vui vẻ từ phía xa, suy nghĩ cũng có chút hoảng hốt.
Có lẽ sau khi th·eo Triệu Trường Hà, thu hoạch lớn nhất không phải là có một đạo lữ hữu tình, mà là có nhiều bạn bè có thể nắm tay cùng cười nói vui vẻ, dù mình không hòa nhập được, nhưng nghe thôi cũng thấy mãn nguyện.
Trong thoáng chốc có lẽ nàng nhớ tới chuyện trước kia, người duy nhất nàng tin tưởng, đã một chưởng đ·á·n·h n·át n·hụ·c thân nàng.
Oán h·ậ·n khi đó có thể nhập ma.
Nhưng đến hôm nay, đã đến lúc kết thúc rồi. Nàng cam tâm tình nguyện bị chính mình bày ra tư thế q·u·ỳ rạp xuống, tùy ý trêu đùa...... Phiêu Miểu biết đối với người như nàng, đó là sự trừng phạt khó chịu hơn cả c·hết, nhưng nàng vẫn chịu đựng...... Phiêu Miểu biết điều này có ý nghĩa gì, đó là t·r·ả nợ.
Có lẽ nàng nên nói một tiếng, chuyện cũ qua rồi?
Bên cạnh có làn gió thơm quen thuộc chợt đến, Phiêu Miểu vô ý thức k·é·o căng Thần Thông.
Dạ Vô Danh không phòng ngự, chỉ đứng bình tĩnh bên cạnh nàng, cùng nhau tựa vào lan can ngắm nước.
Phiêu Miểu tan đi sức mạnh ngưng tụ, thản nhiên hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Dạ Vô Danh im lặng một lát, nói: “Ngươi có thấy chỗ kia t·à·n p·hế không?”
Phiêu Miểu ngước mắt nhìn lên, đó chính là chỗ đài sen bị "lấy đi" trước đây.
Dạ Vô Danh nói: “Thật ra trong lòng ngươi hiểu rõ cả...... Khi đó ta có thể giữ các ngươi lại.”
Phiêu Miểu im lặng.
“Vì là ngươi nên ngươi có thể mang đi.” Dạ Vô Danh nhỏ giọng nói: “Thứ đó vốn chuẩn bị cho ngươi.”
Phiêu Miểu lạnh lùng nói: “Cho nên ta phải mang ơn? Biết ơn việc ngươi tự tiện sắp xếp tương lai, an bài cả sinh t·ử?”
"Thật x·i·n l·ỗ·i." Dạ Vô Danh khẽ nói: "Lúc đó ta gánh quá nhiều, không dám tin ai, đó là cách duy nhất có thể nghĩ ra."
Phiêu Miểu nâng cao giọng: “Nhưng ta dám tin ngươi!”
"Cho nên ngươi đã tin lầm."
Phiêu Miểu: “......”
Dạ Vô Danh trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Ngươi muốn thế nào mới hả giận? Chuyện trước kia, làm như vậy còn chưa đủ sao?”
"Ngươi lại tự tiện quyết định, ngươi cho rằng t·r·ả nợ là thứ ta muốn?"
Dạ Vô Danh đáp: "Nên hôm nay ta đến để hỏi ngươi."
Phiêu Miểu ngắc ngứ, nàng cũng không biết làm thế nào mới hả giận, thực ra sau chuyện đó nàng cũng bớt giận rồi......
Khi phần ma tính đã bị tiêu trừ, nàng vốn không phải người so đo tính toán, cách t·r·ả t·h·ù độc ác nhất nàng nghĩ ra cũng chỉ có thế.
Hai người lúng túng im lặng, một lúc lâu sau Dạ Vô Danh mới khẽ nói: "Cảm ơn...... Vì đã từng xem ta là bạn."
Phiêu Miểu ngẩng đầu suy nghĩ rồi đột nhiên chỉ vào bữa tiệc bên kia: "Nếu ngươi có thể buông cái vẻ đáng t·ở·m xuống, gọi bọn họ là tỷ tỷ, cùng nâng cốc nói chuyện vui vẻ, ta sẽ t·h·a t·hứ cho ngươi."
Việc này đã khó với chính Phiêu Miểu, đến giờ nàng vẫn chưa làm được. Đối với Dạ Vô Danh thì càng khó hơn, nàng và mọi người vốn không quen biết, nói chi đến gọi tỷ tỷ...... Nhưng Phiêu Miểu đã nói ra, Dạ Vô Danh kiên quyết t·r·ả lời: “Được.”
Phiêu Miểu nhìn Dạ Vô Danh bước tới, ngượng ngùng giới mà hướng về phía mọi người phất tay chào: “Các tỷ tỷ tốt......”
“Phụt......” Tam Nương vừa uống một ngụm rượu đã phun ra, suýt nữa bắn vào Hoàng Phủ Tình đứng đối diện.
Nhìn bộ dáng Dạ Vô Danh ngượng ngùng đứng đó không ai chào đón, Phiêu Miểu đột nhiên bật cười thành tiếng, mọi phiền muộn tan thành mây khói.
Triệu Trường Hà lúc này mới xuất hiện ở tiệc rượu, ngơ ngác gãi đầu, không hiểu vì sao Dạ Vô Danh lại đứng ngây người ở đây: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Đường Vãn Trang nén cười hỏi: “Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?”
“Sửa chữa Tinh Hà k·i·ế·m một chút...... Đáng thương Tinh Hà vừa phong ấn Lạc x·u·yê·n lại gạt bỏ Hạo Dương, cường độ cao quá nên hơi tổn h·ạ·i, Nhược Vũ vẫn luôn khóc ở bên kia.” Triệu Trường Hà ngồi xuống, kéo Dạ Vô Danh đang ngây người ngồi bên cạnh: “Giới thiệu chút, đây là t·h·iên Đạo nhà ta.”
“t·h·iên Đạo à......” Hạ Trì Trì nháy mắt: “Loạn Thế Thư lóe lên thôi sao, ta còn chưa thấy ai viết sách trước mặt bao giờ đấy.”
Dạ Vô Danh nghiêm mặt nói: “Mấy trận chiến này không liên quan đến giới nội, viết cũng vô ích.”
“Sao lại không liên quan? Dạ Đế bị người ôm ngồi lên đùi dự tiệc, chuyện quan trọng như vậy không đáng ghi một b·út sao?”
Dạ Vô Danh muốn phẩy tay áo bỏ đi, liếc mắt thấy Phiêu Miểu, mặt xanh mét rồi lại đỏ, cuối cùng im lặng.
Một lát sau, thế nhân lại thấy kim quang lóe lên trên trời:
"Tháng bảy, Triệu Trường Hà tận thu hồng nhan, g·iết t·h·i·ê·n Ma Lạc x·u·yê·n vực ngoại, kết thúc hai kỷ chiến tranh."
"Vào thời điểm đó, vạn tượng tinh vực thừa thế xâm lấn. Dạ Cửu U, Phiêu Miểu, Nhạc Hồng Linh, Tam Nương, Hoàng Phủ Tình, Hạ Trì Trì, Đường Vãn Trang ngăn đ·ị·c·h bên ngoài Dạ Cung, Triệu Trường Hà thân vào trùng vây, đ·a·o t·r·ảm Đế Quân, trấn áp tinh vực, Tam Giới thái bình."
"Ban đầu, Triệu Trường Hà khiêu chiến Dạ Vô Danh, ba lần bắt ba lần thả, thu phục hoàn toàn tâm hắn. Ngày trước Dạ Đế Vô Danh, hôm nay Triệu Gia Chi phụ."
"Thần p·h·ậ·t đều tan thành mây, quay về t·h·iên Bảng."
"t·h·i·ên Bảng đệ nhất, Triệu Trường Hà."
Ma Thần vô danh ngày xưa, đến nay không còn che giấu.
Ngày trước Dạ Đế Vô Danh, hôm nay Triệu Gia Chi phụ.
Không có bản án, câu nói này chính là bản án.
Tam Giới ngạc nhiên nhìn mấy dòng chữ, không biết đây là chiến báo, thư xin hàng hay thư tình, cả thế gian đều câm nín.
Loạn Thế Thư có thể viết tùy t·iệ·n vậy từ bao giờ...... Lại còn dùng nó để tỏ tình được nữa?
Ngay cả tiệc rượu ở Dạ Cung cũng im bặt, mọi người nhìn Dạ Vô Danh, mặt đỏ bừng rồi lại bình tĩnh lạ thường, không ai dám tưởng tượng nàng thật sự chịu c·ô·ng bố những lời này trước mặt t·h·iên hạ.
Không biết giờ phút này Triệu Trường Hà nghĩ gì...... Có phải thỏa mãn đến bay lên không.
............
“Theo ta thì không nên chiều hắn quá.” Sau khi tan tiệc, người của Tứ Tượng Giáo ở lại Dạ Cung nói chuyện phiếm với Dạ Vô Danh.
Có vài cô nàng bỗng nổi lên tính nết hung dữ, lại bắt đầu bất bình thay cho Dạ Đế nhà mình, nhưng lời nói ra lại thành như vầy: “Phiêu Miểu tỷ tỷ cũng vậy, bệ hạ bù đắp cho tỷ tỷ thì cứ việc, cần gì để hắn kiếm lời hả......”
Dạ Vô Danh ngược lại rất thản nhiên nhấp một ngụm trà, khẽ cười nói: “Cũng chẳng sao, đã quyết ý thì không cần che giấu gì cả. Tỏ tình công khai trước mặt thiên hạ, dùng cách nói của Triệu Thố thì đây gọi là lãng mạn, ta cũng t·h·í·c·h.”
“Lãng mạn......” Hạ Trì Trì chửi nhỏ: “Vậy nên sau khi được ngươi lãng mạn rồi thì ngươi liền cùng Phiêu Miểu tỷ tỷ lên giường đây?”
Dạ Vô Danh: “......”
Lúc này, Triệu Trường Hà quả thật đang cùng Phiêu Miểu trong phòng ngủ. Với tư cách là chúa tể trên danh nghĩa đã bình định vạn tượng tinh vực, khí vận giang sơn tăng vọt không biết bao nhiêu lần, Phiêu Miểu có thể nh·ậ·n được sự đề thăng kinh khủng, Triệu Trường Hà đương nhiên phải giúp nàng đột p·h·á Bỉ Ngạn.
Chỉ là cái gọi là trợ lực, chỉ cần dùng m·ô·n·g cũng biết là song tu rồi.
Dạ Vô Danh nhấp trà, kìm nén cảm xúc chua xót trong lòng, ra vẻ bình tĩnh: “Song tu vốn là đường tắt nhanh nhất, Phiêu Miểu hiện giờ cần đề thăng, chẳng có gì phải bàn......”
Người của Tứ Tượng Giáo nhìn nhau, thầm nghĩ bệ hạ đã sa ngã hơi bị triệt để rồi. Nhìn theo khuôn mẫu này, có lẽ từ lâu bệ hạ đã t·h·í·c·h người ta rồi, chỉ là đến hôm nay mới nh·ậ·n ra nội tâm, buông bỏ hết thảy mà thôi.
Hạ Trì Trì nói: "Bỏ đi không nói đến bọn họ nữa, nói về chúng ta đi. Tỷ tỷ có biết, trước kia Tứ Tượng Giáo chúng ta cung phụng ngươi, dựa theo nguyên giáo nghĩa chưa từng sửa đổi mà nói, Tứ Tượng Giáo không có giáo chủ, chỉ có một hạch tâm là Dạ Đế. Ta là giáo chủ do bị ép lên sau này...... Bây giờ tỷ tỷ đã ở chung với chúng ta rồi, vị trí giáo chủ này ta sẽ trả lại cho tỷ tỷ, có được không?"
Dạ Vô Danh nói: “Chúng ta hiện giờ không cần cái giáo p·hái như vậy...... Hoặc có lẽ, nếu cần giáo p·hái, chúng ta phải tuyển người mới từ nhân gian đại ngôn, mấy người chúng ta đều nên bỏ đi.”
Hoàng Phủ Tình cười nói: "Ý của bệ hạ là vẫn coi chúng ta là người một nhà sao?"
Dạ Vô Danh thở dài: “Dù sao chúng ta cũng cùng một gốc, vấn đề là các ngươi có nhận ta hay không, chứ không phải là ta có nhận các ngươi hay không...... Cửu U nói ta nên hòa đồng, xét về cái này, ta so với cô ấy hòa đồng hơn nhiều, dù sao ta có các ngươi mà.”
Tam Nương muốn nói gì đó rồi thôi.
Dạ Vô Danh kỳ lạ hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Không có gì.” Tam Nương không b·iể·u t·ì·nh nói: “Tứ Tượng Giáo thật sự không nên gọi là giáo...... Sao lại có chuyện ngay cả thần linh được giáo p·hái cung phụng cũng bị người ta bắt gọn cả lũ chứ, chuyện này là thế nào hả?"
Dạ Vô Danh há hốc miệng, rồi lại ngậm lại.
Người nghe thì thương tâm, kẻ thấy thì rơi lệ, Tứ Tượng Giáo không ra gì......
Thôi bỏ đi.
Tam Nương đ·ả·o mắt rồi nói tiếp: “Lúc đó chúng ta triệu hoán bệ hạ còn thiếu một tế phẩm, ngươi muốn gì, chúng ta giúp ngươi.”
Dạ Vô Danh cười nói: "Tế phẩm chẳng phải các ngươi tự xem rồi đưa lên sao, sao có chuyện ta mở miệng đòi?"
Tam Nương cười hì hì: "Chúng ta dâng, bệ hạ nhận chứ?"
Dạ Vô Danh rất không quan trọng nói: “Các ngươi có thể cho cái gì?”
Tam Nương đáp: “Chẳng lẽ bệ hạ không nhận ra là sau yến tiệc có người biến m·ấ·t?”
Dạ Vô Danh đương nhiên nhận ra, ngoài Phiêu Miểu ra thì cái đuôi nhỏ Dạ Cửu U cũng không thấy.
Phiêu Miểu còn nói cần phải đột p·h·á, còn ngươi thì làm gì đi?
Hạ Trì Trì vạch trần: "Chúng ta giúp bệ hạ tranh sủng, p·h·á chuyện tốt của Cửu U tỷ tỷ, có tính là tế phẩm không?"
Dạ Vô Danh rất muốn nói không cần, nhưng lời nghẹn đến miệng lại không nói ra, dường như là ngầm thừa nh·ậ·n.
Nàng biết rõ là mấy cái đuôi nhỏ này tự muốn tranh sủng, mượn danh nghĩa mình...... Nhưng dường như cũng không có gì là không thể. Từ nay về sau đại chiến có lẽ chỉ xoay quanh việc này thôi......
Có lẽ nên xem thêm mấy bộ phim Triệu Thố, như Chân Huyên Truyện hay Cành Vàng Lá Ngọc gì đó......
Đang nghĩ thì, trận Tứ Tượng lóe lên ánh sáng.
Dạ Vô Danh giật mình: "Các ngươi làm gì vậy?"
"Trận triệu hoán Dạ Đế chứ gì, hiện giờ Dạ Đế đích x·á·c là không rõ là của Triệu gia hay là không." Tam Nương cười hì hì nói: "Yên tâm, chúng ta tính toán cả rồi, đợi sau khi Phiêu Miểu tỷ tỷ nhập định đột phá xong, sẽ k·é·o hắn qua luôn, không cho Cửu U k·iế·m t·iệ·n nghi."
Dạ Vô Danh: “......”
Nhạc Hồng Linh luôn im lặng: “......”
Luôn có cảm giác sai sai, các ngươi là đang hố người hay là đang hố mình...... Các ngươi có nghĩ qua chuyện khi triệu hoán hắn đến tr·ần t·ruồ·n·g như vậy, chẳng khác nào là đang đem Tứ Tượng Giáo dâng lên cho hắn hay sao?
Nhạc Hồng Linh còn chưa kịp nói, Hạ Trì Trì đã hưng phấn kêu: “Cảm ứng được rồi, bên kia kết thúc, Phiêu Miểu tỷ tỷ nhập định đột phá kìa.”
"Ngay lúc này!"
Dạ Vô Danh: “Đừng......”
Một tiếng "sưu" vang lên, Triệu Trường Hà t·rần t·ruồ·n·g xuất hiện trước mặt, nhìn Tứ Tượng Giáo và Dạ Đế thì trợn mắt há hốc mồm: "Vậy đây chính là Tứ Tượng Giáo hoàn chỉnh sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận