Loạn Thế Thư

Chương 242: Chưa bao giờ suy nghĩ xem Hầu vương

Chương 242: Chưa từng nghĩ đến chuyện làm Hầu vương
Nhìn Triệu Trường Hà tự mình tu ừng ực, Hoàng Phủ Thiệu Tông hết sức im lặng, tên này thật sự là bày ra tạo hình rất chuẩn mực, nếu nói lần này có thể danh chấn kinh hoa, công lao có lẽ mỗi người một nửa, một nửa do đại gia nể mặt, còn lại là do chính hắn tạo dựng tư thái.
Cái gì mà không nghe tên, không xuất đao, không đứng dậy, dùng một tay, chê rượu quá ít.
Diễn sâu hết mức, nhưng hắn xác thực có năng lực ngông cuồng như vậy. Nếu Hoàng Phủ Thiệu Tông không tự mình ra tay, thật sự không ai có thể lay chuyển được hắn.
Thế nên hắn nổi danh.
Quả nhiên cần phải học hỏi.
Đến khi Triệu Trường Hà uống xong bát rượu này, không còn ai tiến lên khiêu chiến. Coi như đây là bài học sinh động cho đám thiếu niên ở kinh sư, tại sao lại có bảng Tiềm Long.
Thiên hạ võ giả nhiều vô kể, người nổi danh trên bảng chỉ có vài trăm, vì sao?
Nếu không hơn hẳn so với cùng thế hệ, làm sao xứng với chữ "Tiềm Long"? Người trong bảng và ngoài bảng, căn bản không phải cùng một đẳng cấp, huống chi Triệu Trường Hà còn thuộc hàng đầu trong Tiềm Long!
Nhất là khi Triệu Trường Hà còn ở Huyền Quan ngũ lục trọng đã đứng hàng đầu, đứng giữa đám Tiềm Long cùng thế hệ thất bát trọng, mọi người mới biết tại sao hắn lại nổi bật như vậy.
Danh tiếng không hề hư ảo.
Đừng nói người khác, ngay cả Hoàng Phủ Thiệu Tông lúc này cũng bỏ đi ý định giao thủ với Triệu Trường Hà, hắn phát hiện mình rất có thể đánh không lại. Thôi thì cứ giữ cái danh cao hơn hắn hai bậc cho xong, lỡ đánh nhau thật sự, ép hắn rút đao ra thì có ích gì, vô duyên vô cớ nhường thứ tự cho hắn mới đúng là dại dột.
Thà cứ như bây giờ tốt hơn, người khác kính sợ Triệu Trường Hà, mình là hạng mười một cũng được coi trọng hơn một chút, đúng không?
Trong bầu không khí im lặng, tiểu nhị mặt mày hớn hở ôm bình rượu mới lên lầu, đặt trước mặt Triệu Trường Hà, cúi đầu khom lưng: "Chưởng quỹ của chúng ta nói, bình rượu này do chưởng quỹ mời, kính anh hùng."
Hoàng Phủ Thiệu Tông giật giật khóe miệng: "Ta không có tiền thì sao?"
"Không phải, không phải, tuyệt đối không có ý đó."
Hoàng Phủ Thiệu Tông ném mạnh một lá vàng lên bàn: "Đi, lấy thêm mười vò nữa, món ăn đặc sắc bưng nhanh lên! Lão tử mời khách, để cho các ngươi hưởng lây chút danh tiếng à? Ta đâu có ngốc."
Triệu Trường Hà nhịn không được cười: "Hoàng Phủ huynh, mặc kệ ngươi mời hay không mời khách, ta đều hết sức cảm tạ ngươi."
Hoàng Phủ Thiệu Tông nhìn hắn đầy thâm ý một hồi, thở dài: "Cho ngươi một sân khấu phô trương thanh thế, đúng không?"
Triệu Trường Hà vỗ tay cười lớn: "Hoàng Phủ huynh quả là diệu nhân."
Hoàng Phủ Thiệu Tông ra hiệu tả hữu: "Khiêng bọn chúng ra ngoài đi."
Gã sai vặt Hầu phủ dồn dập tiến lên, nhấc đám người khiêu chiến đang nằm ngổn ngang xuống lầu. Bầu không khí yên tĩnh lại một hồi, Hoàng Phủ Thiệu Tông mới khôi phục vẻ bình tĩnh, thong thả rót rượu: "Triệu huynh có phải hơi lộ liễu không?"
Triệu Trường Hà cười như không cười: "Đây chẳng phải là sân khấu Hoàng Phủ huynh dựng lên sao?"
"Ta thật không nghĩ Triệu huynh lại..."
"Đứng ngoài quan sát vỗ tay cười hời hợt mà ngông cuồng thì sao, ngông cuồng thì sao?" Triệu Trường Hà lại nâng bát, uống một hơi cạn sạch: "Đã đến đây rồi, co rúm lại có ích gì? Nếu chỉ có chút phong ba này, ngược lại khiến ta thất vọng."
"Ầm ầm!" Mây đen kéo đến, sấm sét vang dội, mưa lớn trút xuống.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Quán rượu ồn ào trở nên yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ mưa rơi xối xả, bên trong vắng lặng im ắng.
Hoàng Phủ Thiệu Tông không giấu được vẻ tán thưởng trong mắt, người này rất thú vị, trách không được tỷ tỷ bảo tiếp xúc nhiều hơn.
Nhìn như người này đi vào kinh sư, chắc chắn phong vân sẽ nổi lên, nhưng hắn lại cứ ngồi ung dung uống rượu ở lầu cao, cả tòa kinh sư lại im lặng một mảnh, ngoại trừ mấy tên thanh niên Tiềm Long đến khiêu chiến, những sóng gió dự kiến lại căn bản không xảy ra.
Tựa như một người ở Huyền Quan lục trọng, trấn áp cả tòa Kinh Thành.
Dù biết rõ không phải như vậy... Hắn đột ngột vào kinh thành, khiến người khác cũng vượt quá dự tính, thậm chí phải thảo luận kỹ lưỡng một hai ngày mới có thể đưa ra thái độ ứng phó. Đồng thời mọi người đều có cố kỵ riêng, ví dụ như thân phận của Hoàng Phủ Thiệu Tông và vị quý phi sau lưng, có phải đã chứng minh một khuynh hướng nào đó hay không?
Nếu có người ra tay, có phải sẽ có người khác cản đường, rồi tất cả sẽ bị đưa lên mặt bàn, ai muốn điều đó?
Cuộc tranh đấu của Hoàng Gia vô cùng cẩn trọng, không ai dám tùy tiện ló mặt. Hạ Long Uyên vẫn còn sống đó thôi...
Thế là mặc hắn cười lớn chửi mắng, kinh sư im ắng.
Đầm rồng hang hổ gì chứ, chỉ có thế này thôi sao!
Hiểu rõ nguyên nhân, nhưng Hoàng Phủ Thiệu Tông vẫn không nhịn được bội phục. Dùng Huyền Quan lục trọng vào kinh thành, thân là tâm điểm của phong vân, đối mặt không biết bao nhiêu người trên Thiên Địa Nhân bảng, bao nhiêu thế lực vạn mã thiên quân, ai có thể vênh vang ngạo nghễ như hắn?
Trong mắt người có tâm, hắn gần như tuyên bố rằng, trong thiên hạ này ngoài ta còn ai!
Ở lan can phía xa, Đường Vãn Trang lặng lẽ quan sát, đôi mắt đẹp dần dần trở nên mơ màng. Ở phía đối diện, Chu Tước nhặt lấy cánh tay bị gãy.
"Hoàng Phủ huynh." Sau chầu ăn uống no say không biết trời trăng gì, bóng đêm dần buông xuống, Triệu Trường Hà dường như có hơi men say: "Ở đây có sòng bạc không? Tiểu đệ rảnh rỗi thích chơi vài ván."
Lão tử còn tưởng ngươi muốn hỏi ở đây có kỹ nữ hay không, đối diện là Di Hồng Lâu, tiện đường ta đưa ngươi đi luôn, tỷ tỷ sẽ không mắng ta, ai dè ngươi lại hỏi sòng bạc?
Chưa từng nghe nói người này thích cờ bạc, chẳng lẽ chỉ là đánh cược mạng sống?
Hoàng Phủ Thiệu Tông suy nghĩ lung tung, chậm rãi nói: "Đi hết con đường này, rẽ qua chỗ ngoặt, là đến An Nhạc sòng bạc."
"À, vui vẻ, An Nhạc, mắt xích sao?"
Hoàng Phủ Thiệu Tông lắc đầu: "Chưa từng nghe qua Khang Nhạc đổ phường."
"Ồ..." Triệu Trường Hà gõ gõ đầu: "Cái sòng bạc phá kia ở tít đằng xa tận Kiếm Hồ, đám công tử Kinh Thành các ngươi chưa nghe qua cũng chẳng lạ... Thế nào, theo ta đi chơi đùa không?"
"Thôi, ta ở nhà bị trừng phạt nghiêm khắc lắm, sợ gia tỷ biết sẽ chặt đứt chân ta mất. Triệu huynh muốn đi thì tự đi đi."
"Được, ta tự đi chơi."
Trong mưa gió, Triệu Trường Hà loạng choạng rời khỏi tửu lâu: "Uống đã rồi, đa tạ Hoàng Phủ huynh khoản đãi."
Hoàng Phủ Thiệu Tông đứng trên lầu nhìn xuống, hắn không biết Triệu Trường Hà vì sao lại muốn đi sòng bạc, nhưng biết Triệu Trường Hà cố ý để Hoàng Phủ Tùng đưa ra khỏi cửa là vì cái gì, nên cũng cố ý không đi tiễn.
Con đường lớn thẳng tắp, phố dài dưới mưa. Hai bên đèn lồng chập chờn trong mưa, kẽo kẹt rung động, hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách, tạo thành một âm thanh đặc trưng.
Người đi đường thưa thớt, vội vã che dù lướt qua, một hán tử say rượu lắc lư đi giữa đường, không coi ai ra gì.
Nếu lúc này có một vệt kiếm quang lóe lên, có phải sẽ rất hợp cảnh không?
Nhưng đến khi Triệu Trường Hà đi hết con phố dài trong đêm mưa, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Triệu Trường Hà như thể vẫn chưa uống đủ rượu, móc bầu rượu ra ngửa cổ tu thêm một ngụm lớn, cười lớn mà đi: "Kinh hoa mây khói chỉ có thế thôi! Thì ra chỉ có Đới công tử mới có thể mang đến câu trả lời thẳng thắn nhất, trước đây ta và ngươi, nghĩ quá nhiều rồi!" Chỉ có thế thôi!
Không ai biết "ngươi" chỉ ai, mỗi người nghe thấy đều cảm thấy chỉ chính mình.
Chỉ tiếc "ngươi" thật sự vẫn còn ở Tứ Tượng giáo.
"Bang!" Triệu Trường Hà loạng choạng đẩy cửa sòng bạc ra.
Người gác cổng vội vàng ngăn lại: "Vị công tử này, sòng bạc không được mang đao vào."
Triệu Trường Hà liếc xéo hắn, nhếch miệng cười: "Nếu như ta đánh cược bằng chính thanh đao này thì sao?"
"Ầm ầm!" Trên trời lại nổi lên tiếng sấm.
Cuối cùng trong sòng bạc vọng ra một tiếng thở dài: "Ván cược này, kinh sư không ai dám nhận."
Triệu Trường Hà cười nói: "Thiên bảng thứ tám cũng không dám nhận sao?"
"Không dám, huống chi Ngũ gia không có ở đây, chúng ta lại không dám tự quyết định thay hắn." Người kia chậm rãi nói: "Nhưng cho công tử mang đao vào cũng không sao... Sòng bạc cũng đâu chỉ có cờ bạc, có suối nước nóng tốt nhất, có người chia bài giỏi nhất, sẵn sàng hầu hạ ngài."
"Không tệ không tệ, các ngươi còn thú vị hơn Hoàng Phủ Thiệu Tông."
"Mấy nhà vương hầu, cố kỵ quá nhiều thôi, vô luận Hoàng Phủ hay là Thôi Đường. Bọn ta dân dã không để ý nhiều vậy, khách nhân thích là được, mời công tử."
Đang định đón tiếp thì phía sau vang lên tiếng giận dữ của Bão Cầm: "Ai nói chúng ta câu nệ? Triệu công tử là bạn của công tử nhà ta, còn giúp chúng ta phá tan âm mưu của Di Lặc giáo, tiểu thư nói đáng lẽ phải tiếp đãi chu đáo, chỉ là hôm nay bận rộn, nên nhờ tiểu hầu gia Hoàng Phủ thay mặt thôi."
Triệu Trường Hà giật giật khóe miệng, ngài làm gì vậy, ta có việc!
Chẳng lẽ nghe nói có người chia bài bồi suối nước nóng là cuống lên rồi à?
Người trong sòng bạc cũng hơi bất đắc dĩ: "Nếu Cầm cô nương đã nói vậy, chúng ta cũng không có đạo lý ép khách nhân, mời cứ chơi."
Lời còn chưa dứt, Hoàng Phủ Thiệu Tông vội vàng chạy tới: "Cái kia, Triệu huynh, mặc dù ta không thể vào sòng bạc cùng ngươi, nhưng khách viện trong nhà đã bố trí xong, thị nữ dịu dàng..."
Câu nói tương tự còn chưa nói xong, nơi xa vọng đến một giọng nói the thé: "Ý chỉ của Hoàng hậu, mời Triệu Trường Hà vào cung một chuyến."
Dường như mưa gió đều dừng lại, Triệu Trường Hà cười ha ha: "Hoàng hậu nào, thủ tọa nào, Hầu gia nào... Lão tử phải vào sòng bạc, liên quan gì đến các ngươi?"
Nói xong mặc kệ ai, thẳng bước vào cửa.
Hoàng Phủ Thiệu Tông há hốc mồm, rồi lại ngậm miệng lại, Bão Cầm nước mắt lưng tròng chạy đi.
Ở nơi xa có một lão thái giám đang đứng, tức giận đến toàn thân run rẩy: "Thật là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận