Loạn Thế Thư
Chương 791: Ẩm Mã Hãn Hải
**Chương 791: Ẩm Mã Hãn Hải**
"Ồ, họp à?" Triệu Trường Hà cười híp mắt tiến đến bên cạnh Hoàng Phủ Tình xem bản đồ: "Là tìm được chủ lực của Ngốc Thứu Liệp Nha, đang thương lượng đánh như thế nào à?"
Chúng tướng trong trướng đều nghiêng đầu nhìn, ngược lại đám tát Mãn thần điện ngồi im không động kia rất nhanh phủ phục xuống đất, dập đầu lia lịa.
Hình ảnh thân ảnh mang theo đầu thiên thần đi tế đàn đã gây bóng ma tâm lý quá lớn cho bọn chúng.
Hoàng Phủ Tình nhìn bộ dạng kia của chúng, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh như rít ra từ kẽ răng: "Trời đông giá rét thế này, tiệc tân hôn của Triệu Vương, sao ngươi không ở trong chăn nằm thêm ba ngày đi?"
Thực ra nói trời đông giá rét cũng không hẳn, dù bây giờ có hơi kiểu rét tháng ba, chỉ cần không mưa thì đám người luyện võ kia chẳng cảm thấy lạnh gì, Hoàng Phủ Tình đường đường Ngự Cảnh tu hỏa càng vậy. Chỉ là trong lời nói thêm mấy chữ tiệc tân hôn, ổ chăn, mùi dấm chua kia gần như muốn ăn mòn cả soái trướng, chua quá.
Đám người lại càng cúi đầu sát đất, Hoàng Phủ Thiệu Tông suýt chút bật cười.
Từ nhỏ đến lớn gã không ngờ rằng người chị hùng hổ của mình lại có khoảnh khắc như vậy. Chỉ xét điểm này thôi, Hoàng Phủ Thiệu Tông rất muốn đến gặp bạn tri kỷ Ngô Hầu Đường để trao đổi kinh nghiệm bị đánh từ bé đến lớn, cùng nhau ức khổ tư điềm.
Triệu Trường Hà ưỡn mặt nói: "Lão phu bói một quẻ, biết chỗ này sắp khai chiến, nên đến giúp đại soái..."
"Lão phu, ngươi là cái lão phu gì?" Hoàng Phủ Tình lạnh giọng: "Là cái loại lão phu so sánh với lão thê của người khác hả! Già đến rụng răng còn cưới vợ, chưa thấy ai mặt dày như vậy..."
"Chúng ta cũng kết hôn mà." Triệu Trường Hà chỉ dùng năm chữ đánh chìm đại soái.
"Mặt dày cũng biết hổ thẹn." Đại soái vô thức đảo mắt khắp nơi, liếc thấy người em đang cười trộm, giậm chân tức giận: "Bảo các ngươi nghĩ kế, toàn một lũ vô dụng! Uống trà cắn hạt dưa, còn rành hơn mấy ông già ở kinh thành! Cút hết ra ngoài cho bản soái, bản soái muốn mật nghị quân tình với Triệu Vương!"
Đại soái không nhịn được nữa, chúng tướng lập tức giải tán.
Còn bảo người khác già rồi còn cưới vợ, ngươi không già à? Nghe xong chuyện kết hôn mặt mày hớn hở như hoa nở, da dẻ hồng hào, chậc chậc.
Trong quân trướng thoáng chốc trống trơn, chẳng ai dám ho he gì.
Hoàng Phủ Tình cứng cổ, mắt nhìn thẳng vào tấm lều lay động: "Khi nào kết?"
Triệu Trường Hà nói: "Tùy thời thôi... Với lại có lão tướng quân ở đây, chúng ta thế nào cũng phải để lão tướng quân chủ trì chứ."
Vậy thì... sắc mặt Hoàng Phủ Tình ửng hồng, vẫn không chớp mắt: "Thân phận Thái hậu này..."
"Nàng dùng thân phận Chu Tước, dù sao cũng phải đội khăn cô dâu... Có thể giao phó cho ai thì giao, ai dám bêu riếu Chu Tước chính là Thái hậu thì đánh hắn."
"Có người viết dã sử bậy bạ thì sao?"
"Dã sử đó ai thèm để ý, thiên hạ đầy rẫy bí sử XX, triều đại nào cũng có, ai thèm làm thật..."
Thực ra bây giờ mà ra đường hỏi chuyện, không chừng đã có bí sử Triệu Vương lưu truyền rồi ấy chứ, nói dâm loạn cung đình, Thái hậu với hoàng đế thông gian các kiểu... Bởi vậy mới nói các triều đại lắm bí sử XX, dẫn đến chuyện này chẳng ai coi là thật. Bây giờ thiên hạ có lẽ vẫn có thể não bổ tin là thật, dù sao mọi người cũng biết rõ... Về sau lưu truyền thì lại càng chẳng ai tin.
Thật là cảm tạ các nhà văn viết tiểu thuyết.
Mặt Hoàng Phủ Tình gần như muốn ứa nước: "Ta muốn trước Đường Vãn Trang."
Triệu Trường Hà im lặng.
Hoàng Phủ Tình cũng không ép chàng phải trả lời, thân phận Thái hậu đúng là không tiện về kinh thành kết hôn, ngay tại trong quân thì có thể tạm chấp nhận, vậy thì đánh giặc xong rồi tính, Đường Vãn Trang còn mơ cướp trước à?
Hừ hừ.
Đứa em thối tha kia cứ từ từ chờ đấy mà thôi. Lão nương giúp ngươi làm hoàng đế tranh đoạt thiên hạ, dùng người của ngươi trước thì sao nào?
Tâm trạng Hoàng Phủ Tình bỗng chốc tốt hẳn lên, ngoài mặt vẫn lạnh lùng: "Nói chính sự đi, sao ngươi bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Ta thấy thương thế của ngươi cũng chưa lành hẳn, không ở nhà tĩnh dưỡng à?"
Triệu Trường Hà thấy nàng đứng bên soái án xem bản đồ, mặc áo choàng nhuyễn giáp, đẹp trai ngời ngời, ngứa ngáy trong lòng.
Thấy xung quanh không người, bèn từ sau ôm lấy eo đại soái, cằm đặt lên vai nàng, cùng nhau nhìn bản đồ: "Chẳng phải nói lão phu bói được ngươi gặp rắc rối nên phải đến giúp sao."
"Không có rắc rối gì hết, đại chiến gian nan như vậy còn thắng được, giờ chỉ là quét dọn tàn dư, có gì mà rắc rối? Thật coi bản soái không có ngươi thì không đánh nhau được à?" Hoàng Phủ Tình giãy ra, cứng cổ: "Buông tay, trong quân trướng, còn ra thể thống gì?"
Thực ra nàng giãy yếu xìu, trong lòng Hoàng Phủ Tình thích cái kiểu hắn ôm lấy cùng xem bản đồ thế này, thân mật ấm áp lạ thường. Nhất là lúc nàng đau đầu nhất, hắn lại xuất hiện ở quân trướng, tâm trạng tốt vô cùng, hận không thể dính lấy hắn.
Đuổi hết chúng tướng đi, đâu phải vì giữ thể diện, rõ ràng là muốn ở riêng với người tình mà thôi. Với lại bàn việc với đám phế vật kia cũng chẳng ích gì, giữ chúng làm gì?
Triệu Trường Hà sao không cảm nhận được chút ngạo kiều kia của nàng, cười nói: "Vậy ta buông tay nhé."
"Ngươi dám? Ôm Nhạc Hồng Linh trước bao nhiêu người còn dám, ôm ta một cái thì sao?"
Triệu Trường Hà suýt bật cười: "Gặp phải tình huống gì rồi?"
Hoàng Phủ Tình bĩu môi, cúi đầu xem bản đồ tiếp: "Tìm không thấy Ngốc Thứu Liệp Nha... Thần trí của ta cảm nhận được rất xa, hẳn là không nằm trong phạm vi. Nhưng Mạc Bắc lớn như vậy, dù có mở thần thức ra quét cũng phải chọn hướng mà quét chứ, ta triệu tập chúng tướng là để nghiên cứu hướng nào có khả năng nhất, kết quả toàn lũ phế vật, nửa điểm ý kiến cũng không có, cứ như thể chỉ mong về Thánh Sơn mở tiệc ăn mừng vậy."
Triệu Trường Hà cười nói: "Cũng bình thường, vốn tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ lại phải đánh tiếp, đến cả giấc ngủ ngon cũng không có... Chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, kéo dài nữa thì ai cũng chán đánh."
Hoàng Phủ Tình nói: "Vậy nên ta mới gấp chứ! Mà nghĩ lại, có ngươi tới hình như cũng chẳng ích gì, phạm vi cảm nhận thần thức của ngươi còn kém ta ấy chứ."
Triệu Trường Hà nói: "Đúng vậy, có vẻ như ta đến đây vô dụng thật? Về phán đoán chiến tranh, ta càng không bằng đại soái."
Hoàng Phủ Tình hừ hừ nói: "Cũng được, Tiểu Hà Tử đến, ít nhất còn cho bản soái chút giá trị cảm xúc... Ay da, tay đừng sờ lung tung!"
Áo giáp của đại soái dù mềm nhưng vẫn là giáp, sờ vào vẫn cứng ngắc. Tiểu Hà Tử ban đầu xoa xoa bụng dưới, rồi cứ thế lần xuống chân.
Hoàng Phủ Tình tức giận: "Ngươi đến là để cung cấp giá trị cảm xúc, không phải để quấy rối ta! Ta đang nghĩ quân tình đấy, đừng cản trở!"
Triệu Trường Hà nói: "Nếu Tiểu Hà Tử có thể cho đại soái tham khảo quân tình, đại soái sẽ thưởng ta thế nào?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Tình lay động, cắn môi dưới: "Ngươi mà biết thật, muốn ta hoang đường cỡ nào ta cũng chiều, chuyện gì hoang đường ta chưa từng làm với ngươi... À khoan,"
Triệu Trường Hà lén lút cởi vạt áo giáp của nàng, vén áo choàng lên, ôm eo kéo về phía sau một cái, đại soái vô thức nằm lên bàn, tức giận quay đầu: "Ngươi còn chưa nói mà..."
"Nhưng mà dáng vẻ oai hùng của đại soái thật sự quá quyến rũ... Nàng biết đấy, cả đoạn đường hành quân này ta ngày ngày nuốt nước miếng."
Hoàng Phủ Tình dở khóc dở cười: "Vậy mấy hôm trước ngươi giỏi nhịn đấy chứ."
"Vì mấy hôm trước quân tình khẩn trương, ai dám làm càn..."
"Vậy bây giờ thì sao? Chẳng lẽ không có quân tình?"
"Vì bọn chúng ở cách chúng ta năm sáu trăm dặm... Vì thông điệp bảy ngày của chúng ta, lúc này chúng đang cực kỳ khẩn trương đề phòng. Chúng ta cứ từ từ mà đi, đến ngày thứ bảy, khi chúng cho rằng chúng ta đều đang họp ở Thánh Sơn, lơ là nhất, lúc đó chúng ta đột ngột xuất hiện, một trận chiến tất thắng."
Hoàng Phủ Tình ngẩn người: "Đạo lý là thế, nhưng sao ngươi nắm rõ động tĩnh của chúng như vậy?"
"Ta là tướng công của nàng mà."
"Ay da... Đáng ghét, đây là soái trướng của chủ soái, ngươi to gan thật! Tê..."
Đại soái nằm trên soái án, đầu ngón tay nắm chặt, chiến giáp chưa cởi, áo choàng đỏ rực như lửa. Bên dưới thì bị lặng lẽ tuột xuống đầu gối, quân địch tiến thẳng đồi núi.
Hoàng Phủ Tình lo lắng nhìn màn trướng, cứ cảm giác kẻ này để nàng làm chủ soái chẳng lẽ đã sớm tính toán cái cảnh này, thật là quá xấu hổ. Nhưng đại ma nữ trong lòng lại có chút kích động, kiểu đàn ông gò bó khuôn phép nàng thật không thích...
"Ngươi thật không sợ... bị người xông vào nhìn thấy..." Đại soái mắt như tơ, đón nhận những đợt tấn công, cắn đầu ngón tay mình, hừ hừ than vãn.
"Yên tâm đi, chuyện đó không thể xảy ra đâu, nàng ngưng kết khí, ngăn cách bốn phía, khiến không ai có thể tới gần lều được. Ta vẫn làm được chuyện này mà... Với lại âm thanh của chúng ta sẽ không truyền ra ngoài."
Trong quân trướng cuối cùng vang lên những tiếng rên rỉ kìm nén, ngoài trướng quả nhiên không ai nghe thấy.
Hoàng Phủ Thiệu Tông cùng những người khác tụ tập trong doanh địa ăn cơm, nhỏ giọng bàn luận chuyện tìm Ngốc Thứu Bộ, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng soái trướng, đều cho rằng việc này khó khăn, sợ là đại soái cùng Triệu Vương mật nghị cũng chẳng ra manh mối gì. Nhìn xem kìa, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ăn cơm...
Đâu ai dám nghĩ, Chu Tước Tôn Giả uy nghiêm lạnh lùng kia lại chịu làm chuyện này trong quân trướng...
Sau nửa canh giờ, đại soái giáp trụ chỉnh tề, dáng vẻ hiên ngang bước ra khỏi trướng: "Ăn xong chưa? Chuẩn bị xuất chinh."
Hoàng Phủ Thiệu Tông choáng váng: "Đại soái, ngài ăn rồi ạ?"
"Triệu Vương mang lương khô, đủ no." Hoàng Phủ Tình nghiêm mặt: "Vị trí Ngốc Thứu Bộ, sau khi ta cùng Triệu Vương thôi diễn nhiều mặt, đã có kết luận, chỉnh quân xuất phát."
"Ở đâu?"
"Phía bắc, Hãn Hải."
Hãn Hải, cũng giống như Nhị Hải ở Miêu Cương, tuy gọi là biển nhưng thực chất là hồ lớn. Xưa kia còn gọi là Bắc Hải, hiện tại gọi là hồ Baikal, là hồ nước ngọt khổng lồ, nơi sinh sôi của nhiều bộ lạc.
Chỉ là khí hậu nơi này quá lạnh, rất ít bộ lạc có thể thường trú, bốn phía hoang vắng, gần như không có dân cư.
Lúc này ở nam bộ Hãn Hải, Ngốc Thứu Bộ đang đóng quân ở một vịnh hồ. Gió hồ lạnh thấu xương thổi đến khiến nhiều người già trẻ run lẩy bẩy trốn trong lều tránh gió sưởi ấm.
Đừng nói người già yếu, nhiều tráng niên tinh nhuệ cũng thấy khó chịu.
Bọn chúng không giống quân Hán được tiếp tế đầy đủ. Bên trong chiến trường tạm thời chạy trốn, tạm thời về bộ lạc tổ chức rút lui quy mô lớn, rất nhiều thứ mang theo không được. Giống như Ba Đồ trước đây bị Thiết Mộc Nhĩ đuổi đi, trốn trong hoang mạc nếu không được Tam Nương liên hệ với Doanh Ngũ trợ giúp, thì đã chết sạch. Bọn chúng so với Ba Đồ còn tốt hơn một chút, dù sao cũng là chủ động rút lui, nhưng cũng có hạn, ít nhất không thể mang theo dê bò, tài nguyên rất thiếu thốn.
Nhưng bọn chúng cũng biết, quân Hán sẽ không ở đây quá lâu, chắc chắn sẽ khải hoàn hồi triều. Một khi quân Hán đi, các bộ tộc khác lại bị thương vong thảm trọng trong trận chiến này, thì thảo nguyên rộng lớn này sẽ là thiên hạ của Ngốc Thứu Bộ đã chuẩn bị từ trước.
Đến lúc đó tiến xuống phía nam, thành lập một vương đình Ngốc Thứu hoàn toàn mới là chuyện có thể đoán trước.
Đây mới thực sự là Ngốc Thứu gặm xác vương đình Kim Trướng mà quật khởi.
Thực ra Ngốc Thứu Bộ còn vài vị trí khác để ẩn náu, sở dĩ chọn Hãn Hải là vì Ngốc Thứu Liệp Nha đoán chắc Thiết Mộc Nhĩ sẽ trốn ở Hãn Hải.
Dưới đáy hồ chắc chắn có một bí cảnh, là nơi Thiết Mộc Nhĩ quật khởi trước kia. Y nhất định phải tìm ra và gϊếŧ Thiết Mộc Nhĩ trước khi hắn khỏi bệnh, nếu không Thiết Mộc Nhĩ khỏi bệnh thì y là người xui xẻo đầu tiên.
Đáng tiếc Hãn Hải mênh mông rộng lớn, một bí cảnh rất khó tìm. Ngốc Thứu Bộ vừa phải phòng bị quân Hán, vừa phải tìm kiếm bí cảnh, nên trong thời gian ngắn chưa tìm ra.
Ngốc Thứu Liệp Nha cũng không vội, ai cũng biết vết thương dạng này không dễ lành. Chẳng phải Trường Sinh Thiên Thần bị trọng thương ở hải ngoại mấy tháng rồi vẫn chưa khỏi hẳn đó sao; Bác Ngạch bị thương trong trận chiến ở Thái Miếu, sau này thành nửa người tàn tật. Đây cũng là lý do chính khiến quân Hán quyết định bắc phạt. Vết thương lần này của Thiết Mộc Nhĩ chắc chắn không nhẹ như bọn chúng, phải mất vài tháng mới khỏi được.
Vậy cứ từ từ mà tìm, đợi quân Hán trở về rồi thì dễ làm việc hơn...
Triệu Trường Hà buông lời trong vòng bảy ngày phải để tất cả bộ tộc đến Thánh Sơn triều bái... Chưa nói đến việc các bộ tộc ở xa có đến kịp hay không, mệnh lệnh này có hơi ép buộc hay không, nhưng kẻ chinh phục có quyền nói những lời ép buộc. Đối với Ngốc Thứu Liệp Nha, thời gian này mang ý nghĩa một cái tiết điểm - Sau lần triều bái này, chủ lực quân Hán nhất định sẽ rút lui, không thể ở Mạc Bắc ăn cát mãi được.
Cùng lắm là để lại một chi khinh kỵ vài nghìn người, ủng hộ Ba Đồ, dựng lên một hoặc nhiều quốc gia phụ thuộc, để bọn chúng tiêu diệt các bộ tộc "dám không đến triều bái", để các tộc trên thảo nguyên tự chinh phạt tiêu hao lẫn nhau một vòng, từ đó trăm năm không thể phục hồi nguyên khí, đó chính là ý nghĩa chiến lược lớn nhất mà các vương triều Trung Thổ có thể đạt được.
Bởi vậy nguy hiểm nhất chính là mấy ngày trước triều bái, vượt qua được thì đối thủ cũng chỉ còn lại Ba Đồ mà thôi...
Ngốc Thứu Liệp Nha thả những con Ngốc Thứu của bộ tộc ra, nhưng không dám đến gần Thánh Sơn, chỉ tuần tra trong phạm vi mấy trăm dặm của mình. Sáu bảy ngày trôi qua, không có động tĩnh gì.
Mạc Bắc rộng lớn, lại không giống như Thánh Sơn hay vương đình có mục tiêu rõ rệt, đối phương muốn tìm bọn chúng cũng không biết làm sao, Ngốc Thứu Liệp Nha nghĩ bụng cũng thấy không có cách nào.
Đến ngày thứ bảy, cả lính tuần tra vốn vội vã cuống cuồng cũng thở phào nhẹ nhõm, đến cả bản thân Ngốc Thứu Liệp Nha cũng vậy. Lúc này Triệu Trường Hà Hoàng Phủ Tình đám người kia chỉ có thể ở trên Thánh Sơn chủ trì đại điển yết kiến của chúng, sao có thể đột ngột đến cái nơi chim không ỉa này được.
Các thám báo tuần tra đều trở về sưởi ấm hết, lạnh thế ai mà chịu nổi.
"Đã bảo rồi, Triệu Trường Hà cũng không phải thần, thực lực thật sự của chúng đâu sánh bằng Trường Sinh Thiên... Lần này chúng may mắn thành công, thực ra là do Trường Sinh Thiên bị thương, chúng chỉ nhặt được chỗ tốt thôi, không phải anh hùng gì đâu!"
"Đúng thế... Thực ra lúc này bản thân chúng cũng bị thương mà, có bản lĩnh thì thật đến đây, xem gia gia có băm chúng ra không."
"Sao có thể, mấy hôm trước lão tử đã bảo rồi, không cần vội vã cuống cuồng đề phòng, đổi lại ta đánh vỡ Thánh Sơn thì đã sớm lấy đồ ăn thức uống khao quân, chia tiền phát gái rồi. Chỉ cần chơi trên Thánh Sơn với đám tát Mãn phụng dưỡng thần linh kia cũng đủ bảy ngày bảy đêm rồi, ai còn ra đây húp gió?"
"Lời này của ngươi bất kính với Trường Sinh Thiên quá đấy..."
"Chết rồi còn kính cái rắm gì. Mấy con tát Mãn da dẻ thô ráp, chả có ý gì, đợi chúng ta chiếm lại thảo nguyên, đánh vào Quan Trung, gái Hán da mịn thịt mềm mới ngon..." Đại hãn, ngài nói có đúng không!"
Ngốc Thứu Liệp Nha uống rượu, tuy không tham gia vào việc đám thuộc hạ thổi phồng, nhưng trên mặt cũng lộ rõ ý cười.
Y cũng muốn như vậy.
Chỉ cần tìm được Thiết Mộc Nhĩ, đoạt được công pháp Kim Lang từ hắn, y cũng có thể đột phá Ngự Cảnh, thử thay thế Trường Sinh Thiên.
Mà Triệu Trường Hà cùng Chu Tước Huyền Vũ, người sáng suốt vừa nhìn là biết không thể mãi chìm nổi trong thế tục, sớm muộn cũng phải đi làm chuyện của Thần Linh, ví dụ như lên Thiên Giới. Đến lúc đó nhân gian sẽ ra sao?
Đang ồn ào thì bên ngoài lảo đảo chạy vào một tên trinh sát: "Đại hãn, đại hãn! Địch tập, địch..."
"Vút!" Một mũi tên dài từ đâu bay tới, ghim tên trinh sát vào lều vải phía trước.
Mọi người biến sắc, Ngốc Thứu Liệp Nha đột ngột đứng dậy, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền ào ào ập đến, bên ngoài đã vọng đến tiếng kêu thảm thiết của người mình, ánh lửa chiếu đỏ rực cả chân trời.
"Chuyện gì thế này!" Ngốc Thứu Liệp Nha cầm mâu xông ra ngoài, chỉ thấy Hoàng Phủ Tình ngựa đạp doanh trướng, xông thẳng vào.
"Keng!" Ngốc Thứu Liệp Nha chống mâu đỡ, bị lực trùng kích khủng khiếp đẩy lùi mấy chục bước, đâm vào người thuộc hạ phía sau mới đứng vững được.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt tươi cười của Triệu Trường Hà: "Ngốc Thứu Khả Hãn, đã lâu không gặp."
Nhìn người trẻ tuổi trước đây còn khó khăn lắm mới đỡ được một mâu của mình, Ngốc Thứu Liệp Nha không thể tin nổi. Hắn tìm được nơi này bằng cách nào, lại xuất hiện đúng vào cái ngày hắn định ra hạn bảy ngày yết kiến, Ngốc Thứu Liệp Nha nghĩ nát óc cũng không hiểu ra.
Điều khó hiểu nhất vẫn là: "Đại quân của các ngươi làm sao có thể đột ngột xuất hiện như vậy... Ngốc Thứu của ta căn bản không báo tin."
"Ảo thuật thôi mà, Trường Sinh Thiên Thần dùng được, Triệu Trường Hà ta không dùng được à?" Triệu Trường Hà cười híp mắt vung đao chém tới: "Tuy ta chưa thể áp dụng trên đại quân, nhưng lừa gạt đám Ngốc Thứu có trí óc thấp kém này thì không khó."
"Keng!" Ngốc Thứu Liệp Nha chống đỡ đao của Triệu Trường Hà, trong lòng khẽ động, nhát đao này so với thương của Hoàng Phủ Tình yếu hơn nhiều, Triệu Trường Hà rõ ràng chưa lành vết thương, bây giờ cùng lắm là ngang sức mình. Y bỗng hét lớn: "Triệu Trường Hà, đánh lén tính là gì hảo hán, có bản lĩnh thì đấu với bản thân ta đây!"
"Ồ..." Triệu Trường Hà bật cười: "Tuy lời này của ngươi rất ngu ngốc, nhưng cũng được thôi... Trước đây Ngốc Thứu Khả Hãn từng gây cho ta không ít bóng ma tâm lý, ta cũng muốn xem xem hôm nay ngươi ta sẽ thế nào."
Ngốc Thứu Liệp Nha mừng rỡ. Cái tên Triệu Trường Hà này bị những chiến thắng liên tiếp làm mờ mắt rồi sao? Lại dám đơn đấu, nếu y có thể bắt sống hắn trước trận, chẳng phải mọi chuyện sẽ xoay chuyển sao?
"Vậy Triệu Vương coi chừng!" Mang theo toàn bộ công lực cả đời, Ngốc Thứu Liệp Nha hung tợn đâm mâu vào mặt Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà mỉm cười, Long Tước ép mâu sang một bên, theo cán mà gạt qua.
Chiêu đao vô cùng cơ bản.
Nhưng Ngốc Thứu Liệp Nha kinh hãi phát hiện, hắn gạt kiểu gì, vận kình thế nào cũng không thể kéo trường mâu về vị trí cũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát đao kia gạt đến ngón tay.
Chuyện gì thế này, sức mạnh của hắn rõ ràng cũng chỉ có vậy, vì sao lực lượng của mình lại bị áp chế hoàn toàn như vậy?
"Đây là Ngự Cảnh nhận thức quy tắc của thế gian đó, thoạt nhìn bây giờ ta bị thương chưa lành, sức mạnh không chênh lệch bao nhiêu, nhưng lý giải về sức mạnh của chúng ta đã khác rồi." Triệu Trường Hà như đang giảng bài cho y, ép lên mâu của hắn, lưỡi đao dừng ngay bên tay y, không hề gạt xuống.
Ngốc Thứu Liệp Nha không hiểu Triệu Trường Hà sao còn lưu thủ, ra sức muốn rút trường mâu ra, sau đầu đột nhiên lóe lên phong lôi.
Một thanh chiến phủ cuồng bạo vô song, hung tợn bổ tới.
Ngốc Thứu Liệp Nha kinh hãi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt oán hận căm thù của Thiết Mộc Nhĩ.
Hắn ẩn sâu trong Hãn Hải lâu như vậy, vậy mà không đợi Triệu Trường Hà rời đi, mà thừa dịp lúc này ra tay, không hề quan tâm việc hắn ra tay cũng phải chết, dường như chỉ vì tự tay lấy được đầu Ngốc Thứu Liệp Nha!
Mà Triệu Trường Hà dường như đã sớm phát hiện, phối hợp Thiết Mộc Nhĩ, giữ đầu người lại cho hắn?
Ngốc Thứu Liệp Nha muốn rút mâu, không rút ra được, muốn tránh né, lại bị sát cơ cuồng bạo của Thiết Mộc Nhĩ khóa chặt, chỉ kịp nhích người một chút, chiến phủ ập tới, đầu Ngốc Thứu Liệp Nha vỡ tan một nửa, óc văng tung tóe.
Muốn thực hiện mộng tưởng gặm xác, bị Hãn Vương chưa chết tự tay chém nát đầu, giấc mộng thay thế quật khởi tan biến trong tiếng gϊếŧ chóc và rên rỉ xung quanh, tan biến vĩnh viễn ở Hãn Hải.
Triệu Trường Hà đá xác Ngốc Thứu Liệp Nha sang một bên, khẽ rung trường đao: "Đại hãn, mời."
Thiết Mộc Nhĩ liếc nhìn Hoàng Phủ Tình đang áp trận bên cạnh, thản nhiên nói: "Ta gϊếŧ kẻ này, chết cũng không tiếc. Các ngươi cùng nhau ra tay, ta một chiêu cũng không đỡ nổi, ngươi cần gì phải làm anh hùng?"
Triệu Trường Hà nói: "Vì đại hãn là một anh hùng, có quyền được chết một cách đáng kính hơn."
Thiết Mộc Nhĩ mỉm cười: "Triệu Trường Hà quật khởi trong thời gian ngắn như vậy, mà lại có nhiều bạn bè, quả nhiên không phải là không có lý do. Vậy thì... coi búa đây."
Chiến phủ gào thét mà đến, bên cạnh Hoàng Phủ Tình thở dài, lắc đầu. Đến cả Hoàng Phủ Thiệu Tông cũng lộ vẻ thở dài.
Nhát búa này quá yếu, không còn là Kim Trướng Hãn Vương từng xưng bá thảo nguyên, người mạnh nhất sau khi Hạ Long Uyên chết.
Hắn đơn đấu có lẽ còn đánh không lại cả Ngốc Thứu Liệp Nha... Nhát búa gϊếŧ Ngốc Thứu Liệp Nha kia càng là trút hết tinh khí thần cuối cùng, một búa tung ra, kì thực không hề hối tiếc.
"Bang!" Long Tước xuyên qua bão phủ cương phong, chắc chắn lướt qua.
Chiến phủ khựng lại, huyết quang hiện lên.
Vết tích trên trán Thiết Mộc Nhĩ gãy lìa, lộ ra một vết đao dài, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, thấp giọng nói: "Cảm tạ. Có nhiều người như vậy chôn cùng ta."
Thi hài khôi ngô ầm ầm ngã xuống đất, nghe tiếng kêu thảm thiết của Ngốc Thứu Bộ xung quanh, đến chết vẫn mang ý cười.
Triệu Trường Hà nhìn thi hài Thiết Mộc Nhĩ, khẽ thở dài.
Có những người tầm quan trọng nằm ở việc hắn còn sống, cuộc chiến chưa kết thúc.
Loạn Thế Thư không chịu tránh né trước khi hắn chết, dù khoảng cách bao xa, thời gian bao lâu.
Nhưng lần này kéo dài gần một tháng, bao trùm cả Thần Châu và thảo nguyên mạc bắc, cuộc chiến quốc vận này, ông mù lại không viết quá chi tiết, chỉ nói qua một vài chiến báo đơn giản.
"Tháng hai, đại hãn nổi ba quân, hai đường bắc phạt."
"Hoàng Phủ Tình dẫn khinh kỵ rong ruổi mạc đông, liên chiến ngàn dặm, thẳng chỉ Thánh Sơn. Trường Sinh Thiên Thần thân bố cạm bẫy, Triệu Trường Hà có thể thật phá huyễn, Hoàng Phủ Tình đại phá quân Bác Ngạch bên ngoài Thánh Sơn, Tiết Thương Hải trảm trận quân Hô Âm Lặc Đài, quân Hán tiến thẳng trăm dặm, đạp phá thần điện. Triệu Trường Hà, Hoàng Phủ Tình, Nhạc Hồng Linh, Lệ Thần Thông cùng trảm Trường Sinh Thiên, bêu đầu trên tế đài, phong tại Lang Cư Tư Sơn. Bác Ngạch mất hết can đảm, bị Hoàng Phủ Tình gϊếŧ chết."
"Ngoại cảnh, thiên địa thất sắc, người cùng Chiến Giả đều bị thương, Triệu Trường Hà hết đạn cạn lương, Lệ Thần Thông cụt tay trọng thương, tu hành tạm mất. Thượng cổ Ma Thần Cửu U ám hiện đoạt bảo, bị Triệu Trường Hà phá, Cửu U ma thần ngàn dặm tiễn đưa, di cười nhân gian."
Triệu Trường Hà: "?"
Cửu U: "......"
"Thiên Bảng thứ hai, Bác Ngạch vẫn lạc."
"Nhân Bảng thứ ba, Hô Âm Lặc Đài vẫn lạc."
"Hoàng Phủ Vĩnh Tiên vượt ngang đại mạc, Huyền Vũ rách tả tơi trong bão cát, cùng quân Thiết Mộc Nhĩ săn Mạc Bắc. Huyền Vũ hóa đại mạc thành đầm lầy, kỵ binh sa lầy, dùng bộ chiến đối địch. Ba Đồ Doanh Ngũ tập kích ở đông, Võ Duy Dương tập kích ở tây, Ngốc Thứu Liệp Nha tự mình mưu tính, lâm trận triệt thoái. Hoàng Phủ Vĩnh Tiên thừa cơ đánh lén, Hồ quân đại bại. Xích Ly tự vẫn trong loạn quân, phần lớn đầu hàng. Các bộ chạy tán loạn, thần hồn nát thần tính, cỏ cây đều là lính, thây chất trăm dặm không dứt."
"Nhân Bảng năm mươi mốt, Yêu Hồ Xích Ly vẫn lạc."
"Doanh Ngũ, Huyền Vũ cùng chiến Thiết Mộc Nhĩ, Nhạc Hồng Linh ngàn dặm phi kiếm, Thiết Mộc Nhĩ bại trốn. Hoàng Phủ Vĩnh Tiên phá vương đình, Kim Trướng Hãn quốc diệt vong."
"Ngốc Thứu Bộ rút lui về Hãn Hải, tìm Thiết Mộc Nhĩ không được. Bảy ngày, Hoàng Phủ Tình đem quân tập kích, đại bại Ngốc Thứu Bộ, Ngốc Thứu Liệp Nha mời Triệu Trường Hà quyết đấu, bị Thiết Mộc Nhĩ chém đầu. Thiết Mộc Nhĩ tái chiến Triệu Trường Hà, quan búa nát tan, chết bên bờ Hãn Hải."
"Thiên Bảng thứ nhất, Thiết Mộc Nhĩ vẫn lạc."
"Địa Bảng hai mươi, Ngốc Thứu Liệp Nha vẫn lạc."
"Hồ Hán chi chiến, kéo dài một tháng, cuối cùng cáo chung. Thiên Địa Nhân Bảng, một trận chiến tàn lụi."
"Thiên Bảng vẫn lạc thứ hai, tổng hợp chiến tích, nguyên Thiên Bảng đệ thập Triệu Trường Hà tiến vị đệ nhất, những người khác theo thứ tự bổ vị."
"Thiên Bảng đệ nhất, Triệu Trường Hà."
"Ẩm Mã Hãn Hải, Phong Lang Cư Tư. Tây Quy Đại Hà, Liệt Quận Kỳ Liên."
Khi viết hai câu cuối cùng này, ông mù ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ngày này, tính từ ngày Triệu Trường Hà xuyên qua, chỉ mới có hai năm rưỡi.
【Quyển 8: Kết thúc】
"Ồ, họp à?" Triệu Trường Hà cười híp mắt tiến đến bên cạnh Hoàng Phủ Tình xem bản đồ: "Là tìm được chủ lực của Ngốc Thứu Liệp Nha, đang thương lượng đánh như thế nào à?"
Chúng tướng trong trướng đều nghiêng đầu nhìn, ngược lại đám tát Mãn thần điện ngồi im không động kia rất nhanh phủ phục xuống đất, dập đầu lia lịa.
Hình ảnh thân ảnh mang theo đầu thiên thần đi tế đàn đã gây bóng ma tâm lý quá lớn cho bọn chúng.
Hoàng Phủ Tình nhìn bộ dạng kia của chúng, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh như rít ra từ kẽ răng: "Trời đông giá rét thế này, tiệc tân hôn của Triệu Vương, sao ngươi không ở trong chăn nằm thêm ba ngày đi?"
Thực ra nói trời đông giá rét cũng không hẳn, dù bây giờ có hơi kiểu rét tháng ba, chỉ cần không mưa thì đám người luyện võ kia chẳng cảm thấy lạnh gì, Hoàng Phủ Tình đường đường Ngự Cảnh tu hỏa càng vậy. Chỉ là trong lời nói thêm mấy chữ tiệc tân hôn, ổ chăn, mùi dấm chua kia gần như muốn ăn mòn cả soái trướng, chua quá.
Đám người lại càng cúi đầu sát đất, Hoàng Phủ Thiệu Tông suýt chút bật cười.
Từ nhỏ đến lớn gã không ngờ rằng người chị hùng hổ của mình lại có khoảnh khắc như vậy. Chỉ xét điểm này thôi, Hoàng Phủ Thiệu Tông rất muốn đến gặp bạn tri kỷ Ngô Hầu Đường để trao đổi kinh nghiệm bị đánh từ bé đến lớn, cùng nhau ức khổ tư điềm.
Triệu Trường Hà ưỡn mặt nói: "Lão phu bói một quẻ, biết chỗ này sắp khai chiến, nên đến giúp đại soái..."
"Lão phu, ngươi là cái lão phu gì?" Hoàng Phủ Tình lạnh giọng: "Là cái loại lão phu so sánh với lão thê của người khác hả! Già đến rụng răng còn cưới vợ, chưa thấy ai mặt dày như vậy..."
"Chúng ta cũng kết hôn mà." Triệu Trường Hà chỉ dùng năm chữ đánh chìm đại soái.
"Mặt dày cũng biết hổ thẹn." Đại soái vô thức đảo mắt khắp nơi, liếc thấy người em đang cười trộm, giậm chân tức giận: "Bảo các ngươi nghĩ kế, toàn một lũ vô dụng! Uống trà cắn hạt dưa, còn rành hơn mấy ông già ở kinh thành! Cút hết ra ngoài cho bản soái, bản soái muốn mật nghị quân tình với Triệu Vương!"
Đại soái không nhịn được nữa, chúng tướng lập tức giải tán.
Còn bảo người khác già rồi còn cưới vợ, ngươi không già à? Nghe xong chuyện kết hôn mặt mày hớn hở như hoa nở, da dẻ hồng hào, chậc chậc.
Trong quân trướng thoáng chốc trống trơn, chẳng ai dám ho he gì.
Hoàng Phủ Tình cứng cổ, mắt nhìn thẳng vào tấm lều lay động: "Khi nào kết?"
Triệu Trường Hà nói: "Tùy thời thôi... Với lại có lão tướng quân ở đây, chúng ta thế nào cũng phải để lão tướng quân chủ trì chứ."
Vậy thì... sắc mặt Hoàng Phủ Tình ửng hồng, vẫn không chớp mắt: "Thân phận Thái hậu này..."
"Nàng dùng thân phận Chu Tước, dù sao cũng phải đội khăn cô dâu... Có thể giao phó cho ai thì giao, ai dám bêu riếu Chu Tước chính là Thái hậu thì đánh hắn."
"Có người viết dã sử bậy bạ thì sao?"
"Dã sử đó ai thèm để ý, thiên hạ đầy rẫy bí sử XX, triều đại nào cũng có, ai thèm làm thật..."
Thực ra bây giờ mà ra đường hỏi chuyện, không chừng đã có bí sử Triệu Vương lưu truyền rồi ấy chứ, nói dâm loạn cung đình, Thái hậu với hoàng đế thông gian các kiểu... Bởi vậy mới nói các triều đại lắm bí sử XX, dẫn đến chuyện này chẳng ai coi là thật. Bây giờ thiên hạ có lẽ vẫn có thể não bổ tin là thật, dù sao mọi người cũng biết rõ... Về sau lưu truyền thì lại càng chẳng ai tin.
Thật là cảm tạ các nhà văn viết tiểu thuyết.
Mặt Hoàng Phủ Tình gần như muốn ứa nước: "Ta muốn trước Đường Vãn Trang."
Triệu Trường Hà im lặng.
Hoàng Phủ Tình cũng không ép chàng phải trả lời, thân phận Thái hậu đúng là không tiện về kinh thành kết hôn, ngay tại trong quân thì có thể tạm chấp nhận, vậy thì đánh giặc xong rồi tính, Đường Vãn Trang còn mơ cướp trước à?
Hừ hừ.
Đứa em thối tha kia cứ từ từ chờ đấy mà thôi. Lão nương giúp ngươi làm hoàng đế tranh đoạt thiên hạ, dùng người của ngươi trước thì sao nào?
Tâm trạng Hoàng Phủ Tình bỗng chốc tốt hẳn lên, ngoài mặt vẫn lạnh lùng: "Nói chính sự đi, sao ngươi bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Ta thấy thương thế của ngươi cũng chưa lành hẳn, không ở nhà tĩnh dưỡng à?"
Triệu Trường Hà thấy nàng đứng bên soái án xem bản đồ, mặc áo choàng nhuyễn giáp, đẹp trai ngời ngời, ngứa ngáy trong lòng.
Thấy xung quanh không người, bèn từ sau ôm lấy eo đại soái, cằm đặt lên vai nàng, cùng nhau nhìn bản đồ: "Chẳng phải nói lão phu bói được ngươi gặp rắc rối nên phải đến giúp sao."
"Không có rắc rối gì hết, đại chiến gian nan như vậy còn thắng được, giờ chỉ là quét dọn tàn dư, có gì mà rắc rối? Thật coi bản soái không có ngươi thì không đánh nhau được à?" Hoàng Phủ Tình giãy ra, cứng cổ: "Buông tay, trong quân trướng, còn ra thể thống gì?"
Thực ra nàng giãy yếu xìu, trong lòng Hoàng Phủ Tình thích cái kiểu hắn ôm lấy cùng xem bản đồ thế này, thân mật ấm áp lạ thường. Nhất là lúc nàng đau đầu nhất, hắn lại xuất hiện ở quân trướng, tâm trạng tốt vô cùng, hận không thể dính lấy hắn.
Đuổi hết chúng tướng đi, đâu phải vì giữ thể diện, rõ ràng là muốn ở riêng với người tình mà thôi. Với lại bàn việc với đám phế vật kia cũng chẳng ích gì, giữ chúng làm gì?
Triệu Trường Hà sao không cảm nhận được chút ngạo kiều kia của nàng, cười nói: "Vậy ta buông tay nhé."
"Ngươi dám? Ôm Nhạc Hồng Linh trước bao nhiêu người còn dám, ôm ta một cái thì sao?"
Triệu Trường Hà suýt bật cười: "Gặp phải tình huống gì rồi?"
Hoàng Phủ Tình bĩu môi, cúi đầu xem bản đồ tiếp: "Tìm không thấy Ngốc Thứu Liệp Nha... Thần trí của ta cảm nhận được rất xa, hẳn là không nằm trong phạm vi. Nhưng Mạc Bắc lớn như vậy, dù có mở thần thức ra quét cũng phải chọn hướng mà quét chứ, ta triệu tập chúng tướng là để nghiên cứu hướng nào có khả năng nhất, kết quả toàn lũ phế vật, nửa điểm ý kiến cũng không có, cứ như thể chỉ mong về Thánh Sơn mở tiệc ăn mừng vậy."
Triệu Trường Hà cười nói: "Cũng bình thường, vốn tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ lại phải đánh tiếp, đến cả giấc ngủ ngon cũng không có... Chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, kéo dài nữa thì ai cũng chán đánh."
Hoàng Phủ Tình nói: "Vậy nên ta mới gấp chứ! Mà nghĩ lại, có ngươi tới hình như cũng chẳng ích gì, phạm vi cảm nhận thần thức của ngươi còn kém ta ấy chứ."
Triệu Trường Hà nói: "Đúng vậy, có vẻ như ta đến đây vô dụng thật? Về phán đoán chiến tranh, ta càng không bằng đại soái."
Hoàng Phủ Tình hừ hừ nói: "Cũng được, Tiểu Hà Tử đến, ít nhất còn cho bản soái chút giá trị cảm xúc... Ay da, tay đừng sờ lung tung!"
Áo giáp của đại soái dù mềm nhưng vẫn là giáp, sờ vào vẫn cứng ngắc. Tiểu Hà Tử ban đầu xoa xoa bụng dưới, rồi cứ thế lần xuống chân.
Hoàng Phủ Tình tức giận: "Ngươi đến là để cung cấp giá trị cảm xúc, không phải để quấy rối ta! Ta đang nghĩ quân tình đấy, đừng cản trở!"
Triệu Trường Hà nói: "Nếu Tiểu Hà Tử có thể cho đại soái tham khảo quân tình, đại soái sẽ thưởng ta thế nào?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Tình lay động, cắn môi dưới: "Ngươi mà biết thật, muốn ta hoang đường cỡ nào ta cũng chiều, chuyện gì hoang đường ta chưa từng làm với ngươi... À khoan,"
Triệu Trường Hà lén lút cởi vạt áo giáp của nàng, vén áo choàng lên, ôm eo kéo về phía sau một cái, đại soái vô thức nằm lên bàn, tức giận quay đầu: "Ngươi còn chưa nói mà..."
"Nhưng mà dáng vẻ oai hùng của đại soái thật sự quá quyến rũ... Nàng biết đấy, cả đoạn đường hành quân này ta ngày ngày nuốt nước miếng."
Hoàng Phủ Tình dở khóc dở cười: "Vậy mấy hôm trước ngươi giỏi nhịn đấy chứ."
"Vì mấy hôm trước quân tình khẩn trương, ai dám làm càn..."
"Vậy bây giờ thì sao? Chẳng lẽ không có quân tình?"
"Vì bọn chúng ở cách chúng ta năm sáu trăm dặm... Vì thông điệp bảy ngày của chúng ta, lúc này chúng đang cực kỳ khẩn trương đề phòng. Chúng ta cứ từ từ mà đi, đến ngày thứ bảy, khi chúng cho rằng chúng ta đều đang họp ở Thánh Sơn, lơ là nhất, lúc đó chúng ta đột ngột xuất hiện, một trận chiến tất thắng."
Hoàng Phủ Tình ngẩn người: "Đạo lý là thế, nhưng sao ngươi nắm rõ động tĩnh của chúng như vậy?"
"Ta là tướng công của nàng mà."
"Ay da... Đáng ghét, đây là soái trướng của chủ soái, ngươi to gan thật! Tê..."
Đại soái nằm trên soái án, đầu ngón tay nắm chặt, chiến giáp chưa cởi, áo choàng đỏ rực như lửa. Bên dưới thì bị lặng lẽ tuột xuống đầu gối, quân địch tiến thẳng đồi núi.
Hoàng Phủ Tình lo lắng nhìn màn trướng, cứ cảm giác kẻ này để nàng làm chủ soái chẳng lẽ đã sớm tính toán cái cảnh này, thật là quá xấu hổ. Nhưng đại ma nữ trong lòng lại có chút kích động, kiểu đàn ông gò bó khuôn phép nàng thật không thích...
"Ngươi thật không sợ... bị người xông vào nhìn thấy..." Đại soái mắt như tơ, đón nhận những đợt tấn công, cắn đầu ngón tay mình, hừ hừ than vãn.
"Yên tâm đi, chuyện đó không thể xảy ra đâu, nàng ngưng kết khí, ngăn cách bốn phía, khiến không ai có thể tới gần lều được. Ta vẫn làm được chuyện này mà... Với lại âm thanh của chúng ta sẽ không truyền ra ngoài."
Trong quân trướng cuối cùng vang lên những tiếng rên rỉ kìm nén, ngoài trướng quả nhiên không ai nghe thấy.
Hoàng Phủ Thiệu Tông cùng những người khác tụ tập trong doanh địa ăn cơm, nhỏ giọng bàn luận chuyện tìm Ngốc Thứu Bộ, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng soái trướng, đều cho rằng việc này khó khăn, sợ là đại soái cùng Triệu Vương mật nghị cũng chẳng ra manh mối gì. Nhìn xem kìa, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ăn cơm...
Đâu ai dám nghĩ, Chu Tước Tôn Giả uy nghiêm lạnh lùng kia lại chịu làm chuyện này trong quân trướng...
Sau nửa canh giờ, đại soái giáp trụ chỉnh tề, dáng vẻ hiên ngang bước ra khỏi trướng: "Ăn xong chưa? Chuẩn bị xuất chinh."
Hoàng Phủ Thiệu Tông choáng váng: "Đại soái, ngài ăn rồi ạ?"
"Triệu Vương mang lương khô, đủ no." Hoàng Phủ Tình nghiêm mặt: "Vị trí Ngốc Thứu Bộ, sau khi ta cùng Triệu Vương thôi diễn nhiều mặt, đã có kết luận, chỉnh quân xuất phát."
"Ở đâu?"
"Phía bắc, Hãn Hải."
Hãn Hải, cũng giống như Nhị Hải ở Miêu Cương, tuy gọi là biển nhưng thực chất là hồ lớn. Xưa kia còn gọi là Bắc Hải, hiện tại gọi là hồ Baikal, là hồ nước ngọt khổng lồ, nơi sinh sôi của nhiều bộ lạc.
Chỉ là khí hậu nơi này quá lạnh, rất ít bộ lạc có thể thường trú, bốn phía hoang vắng, gần như không có dân cư.
Lúc này ở nam bộ Hãn Hải, Ngốc Thứu Bộ đang đóng quân ở một vịnh hồ. Gió hồ lạnh thấu xương thổi đến khiến nhiều người già trẻ run lẩy bẩy trốn trong lều tránh gió sưởi ấm.
Đừng nói người già yếu, nhiều tráng niên tinh nhuệ cũng thấy khó chịu.
Bọn chúng không giống quân Hán được tiếp tế đầy đủ. Bên trong chiến trường tạm thời chạy trốn, tạm thời về bộ lạc tổ chức rút lui quy mô lớn, rất nhiều thứ mang theo không được. Giống như Ba Đồ trước đây bị Thiết Mộc Nhĩ đuổi đi, trốn trong hoang mạc nếu không được Tam Nương liên hệ với Doanh Ngũ trợ giúp, thì đã chết sạch. Bọn chúng so với Ba Đồ còn tốt hơn một chút, dù sao cũng là chủ động rút lui, nhưng cũng có hạn, ít nhất không thể mang theo dê bò, tài nguyên rất thiếu thốn.
Nhưng bọn chúng cũng biết, quân Hán sẽ không ở đây quá lâu, chắc chắn sẽ khải hoàn hồi triều. Một khi quân Hán đi, các bộ tộc khác lại bị thương vong thảm trọng trong trận chiến này, thì thảo nguyên rộng lớn này sẽ là thiên hạ của Ngốc Thứu Bộ đã chuẩn bị từ trước.
Đến lúc đó tiến xuống phía nam, thành lập một vương đình Ngốc Thứu hoàn toàn mới là chuyện có thể đoán trước.
Đây mới thực sự là Ngốc Thứu gặm xác vương đình Kim Trướng mà quật khởi.
Thực ra Ngốc Thứu Bộ còn vài vị trí khác để ẩn náu, sở dĩ chọn Hãn Hải là vì Ngốc Thứu Liệp Nha đoán chắc Thiết Mộc Nhĩ sẽ trốn ở Hãn Hải.
Dưới đáy hồ chắc chắn có một bí cảnh, là nơi Thiết Mộc Nhĩ quật khởi trước kia. Y nhất định phải tìm ra và gϊếŧ Thiết Mộc Nhĩ trước khi hắn khỏi bệnh, nếu không Thiết Mộc Nhĩ khỏi bệnh thì y là người xui xẻo đầu tiên.
Đáng tiếc Hãn Hải mênh mông rộng lớn, một bí cảnh rất khó tìm. Ngốc Thứu Bộ vừa phải phòng bị quân Hán, vừa phải tìm kiếm bí cảnh, nên trong thời gian ngắn chưa tìm ra.
Ngốc Thứu Liệp Nha cũng không vội, ai cũng biết vết thương dạng này không dễ lành. Chẳng phải Trường Sinh Thiên Thần bị trọng thương ở hải ngoại mấy tháng rồi vẫn chưa khỏi hẳn đó sao; Bác Ngạch bị thương trong trận chiến ở Thái Miếu, sau này thành nửa người tàn tật. Đây cũng là lý do chính khiến quân Hán quyết định bắc phạt. Vết thương lần này của Thiết Mộc Nhĩ chắc chắn không nhẹ như bọn chúng, phải mất vài tháng mới khỏi được.
Vậy cứ từ từ mà tìm, đợi quân Hán trở về rồi thì dễ làm việc hơn...
Triệu Trường Hà buông lời trong vòng bảy ngày phải để tất cả bộ tộc đến Thánh Sơn triều bái... Chưa nói đến việc các bộ tộc ở xa có đến kịp hay không, mệnh lệnh này có hơi ép buộc hay không, nhưng kẻ chinh phục có quyền nói những lời ép buộc. Đối với Ngốc Thứu Liệp Nha, thời gian này mang ý nghĩa một cái tiết điểm - Sau lần triều bái này, chủ lực quân Hán nhất định sẽ rút lui, không thể ở Mạc Bắc ăn cát mãi được.
Cùng lắm là để lại một chi khinh kỵ vài nghìn người, ủng hộ Ba Đồ, dựng lên một hoặc nhiều quốc gia phụ thuộc, để bọn chúng tiêu diệt các bộ tộc "dám không đến triều bái", để các tộc trên thảo nguyên tự chinh phạt tiêu hao lẫn nhau một vòng, từ đó trăm năm không thể phục hồi nguyên khí, đó chính là ý nghĩa chiến lược lớn nhất mà các vương triều Trung Thổ có thể đạt được.
Bởi vậy nguy hiểm nhất chính là mấy ngày trước triều bái, vượt qua được thì đối thủ cũng chỉ còn lại Ba Đồ mà thôi...
Ngốc Thứu Liệp Nha thả những con Ngốc Thứu của bộ tộc ra, nhưng không dám đến gần Thánh Sơn, chỉ tuần tra trong phạm vi mấy trăm dặm của mình. Sáu bảy ngày trôi qua, không có động tĩnh gì.
Mạc Bắc rộng lớn, lại không giống như Thánh Sơn hay vương đình có mục tiêu rõ rệt, đối phương muốn tìm bọn chúng cũng không biết làm sao, Ngốc Thứu Liệp Nha nghĩ bụng cũng thấy không có cách nào.
Đến ngày thứ bảy, cả lính tuần tra vốn vội vã cuống cuồng cũng thở phào nhẹ nhõm, đến cả bản thân Ngốc Thứu Liệp Nha cũng vậy. Lúc này Triệu Trường Hà Hoàng Phủ Tình đám người kia chỉ có thể ở trên Thánh Sơn chủ trì đại điển yết kiến của chúng, sao có thể đột ngột đến cái nơi chim không ỉa này được.
Các thám báo tuần tra đều trở về sưởi ấm hết, lạnh thế ai mà chịu nổi.
"Đã bảo rồi, Triệu Trường Hà cũng không phải thần, thực lực thật sự của chúng đâu sánh bằng Trường Sinh Thiên... Lần này chúng may mắn thành công, thực ra là do Trường Sinh Thiên bị thương, chúng chỉ nhặt được chỗ tốt thôi, không phải anh hùng gì đâu!"
"Đúng thế... Thực ra lúc này bản thân chúng cũng bị thương mà, có bản lĩnh thì thật đến đây, xem gia gia có băm chúng ra không."
"Sao có thể, mấy hôm trước lão tử đã bảo rồi, không cần vội vã cuống cuồng đề phòng, đổi lại ta đánh vỡ Thánh Sơn thì đã sớm lấy đồ ăn thức uống khao quân, chia tiền phát gái rồi. Chỉ cần chơi trên Thánh Sơn với đám tát Mãn phụng dưỡng thần linh kia cũng đủ bảy ngày bảy đêm rồi, ai còn ra đây húp gió?"
"Lời này của ngươi bất kính với Trường Sinh Thiên quá đấy..."
"Chết rồi còn kính cái rắm gì. Mấy con tát Mãn da dẻ thô ráp, chả có ý gì, đợi chúng ta chiếm lại thảo nguyên, đánh vào Quan Trung, gái Hán da mịn thịt mềm mới ngon..." Đại hãn, ngài nói có đúng không!"
Ngốc Thứu Liệp Nha uống rượu, tuy không tham gia vào việc đám thuộc hạ thổi phồng, nhưng trên mặt cũng lộ rõ ý cười.
Y cũng muốn như vậy.
Chỉ cần tìm được Thiết Mộc Nhĩ, đoạt được công pháp Kim Lang từ hắn, y cũng có thể đột phá Ngự Cảnh, thử thay thế Trường Sinh Thiên.
Mà Triệu Trường Hà cùng Chu Tước Huyền Vũ, người sáng suốt vừa nhìn là biết không thể mãi chìm nổi trong thế tục, sớm muộn cũng phải đi làm chuyện của Thần Linh, ví dụ như lên Thiên Giới. Đến lúc đó nhân gian sẽ ra sao?
Đang ồn ào thì bên ngoài lảo đảo chạy vào một tên trinh sát: "Đại hãn, đại hãn! Địch tập, địch..."
"Vút!" Một mũi tên dài từ đâu bay tới, ghim tên trinh sát vào lều vải phía trước.
Mọi người biến sắc, Ngốc Thứu Liệp Nha đột ngột đứng dậy, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền ào ào ập đến, bên ngoài đã vọng đến tiếng kêu thảm thiết của người mình, ánh lửa chiếu đỏ rực cả chân trời.
"Chuyện gì thế này!" Ngốc Thứu Liệp Nha cầm mâu xông ra ngoài, chỉ thấy Hoàng Phủ Tình ngựa đạp doanh trướng, xông thẳng vào.
"Keng!" Ngốc Thứu Liệp Nha chống mâu đỡ, bị lực trùng kích khủng khiếp đẩy lùi mấy chục bước, đâm vào người thuộc hạ phía sau mới đứng vững được.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt tươi cười của Triệu Trường Hà: "Ngốc Thứu Khả Hãn, đã lâu không gặp."
Nhìn người trẻ tuổi trước đây còn khó khăn lắm mới đỡ được một mâu của mình, Ngốc Thứu Liệp Nha không thể tin nổi. Hắn tìm được nơi này bằng cách nào, lại xuất hiện đúng vào cái ngày hắn định ra hạn bảy ngày yết kiến, Ngốc Thứu Liệp Nha nghĩ nát óc cũng không hiểu ra.
Điều khó hiểu nhất vẫn là: "Đại quân của các ngươi làm sao có thể đột ngột xuất hiện như vậy... Ngốc Thứu của ta căn bản không báo tin."
"Ảo thuật thôi mà, Trường Sinh Thiên Thần dùng được, Triệu Trường Hà ta không dùng được à?" Triệu Trường Hà cười híp mắt vung đao chém tới: "Tuy ta chưa thể áp dụng trên đại quân, nhưng lừa gạt đám Ngốc Thứu có trí óc thấp kém này thì không khó."
"Keng!" Ngốc Thứu Liệp Nha chống đỡ đao của Triệu Trường Hà, trong lòng khẽ động, nhát đao này so với thương của Hoàng Phủ Tình yếu hơn nhiều, Triệu Trường Hà rõ ràng chưa lành vết thương, bây giờ cùng lắm là ngang sức mình. Y bỗng hét lớn: "Triệu Trường Hà, đánh lén tính là gì hảo hán, có bản lĩnh thì đấu với bản thân ta đây!"
"Ồ..." Triệu Trường Hà bật cười: "Tuy lời này của ngươi rất ngu ngốc, nhưng cũng được thôi... Trước đây Ngốc Thứu Khả Hãn từng gây cho ta không ít bóng ma tâm lý, ta cũng muốn xem xem hôm nay ngươi ta sẽ thế nào."
Ngốc Thứu Liệp Nha mừng rỡ. Cái tên Triệu Trường Hà này bị những chiến thắng liên tiếp làm mờ mắt rồi sao? Lại dám đơn đấu, nếu y có thể bắt sống hắn trước trận, chẳng phải mọi chuyện sẽ xoay chuyển sao?
"Vậy Triệu Vương coi chừng!" Mang theo toàn bộ công lực cả đời, Ngốc Thứu Liệp Nha hung tợn đâm mâu vào mặt Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà mỉm cười, Long Tước ép mâu sang một bên, theo cán mà gạt qua.
Chiêu đao vô cùng cơ bản.
Nhưng Ngốc Thứu Liệp Nha kinh hãi phát hiện, hắn gạt kiểu gì, vận kình thế nào cũng không thể kéo trường mâu về vị trí cũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát đao kia gạt đến ngón tay.
Chuyện gì thế này, sức mạnh của hắn rõ ràng cũng chỉ có vậy, vì sao lực lượng của mình lại bị áp chế hoàn toàn như vậy?
"Đây là Ngự Cảnh nhận thức quy tắc của thế gian đó, thoạt nhìn bây giờ ta bị thương chưa lành, sức mạnh không chênh lệch bao nhiêu, nhưng lý giải về sức mạnh của chúng ta đã khác rồi." Triệu Trường Hà như đang giảng bài cho y, ép lên mâu của hắn, lưỡi đao dừng ngay bên tay y, không hề gạt xuống.
Ngốc Thứu Liệp Nha không hiểu Triệu Trường Hà sao còn lưu thủ, ra sức muốn rút trường mâu ra, sau đầu đột nhiên lóe lên phong lôi.
Một thanh chiến phủ cuồng bạo vô song, hung tợn bổ tới.
Ngốc Thứu Liệp Nha kinh hãi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt oán hận căm thù của Thiết Mộc Nhĩ.
Hắn ẩn sâu trong Hãn Hải lâu như vậy, vậy mà không đợi Triệu Trường Hà rời đi, mà thừa dịp lúc này ra tay, không hề quan tâm việc hắn ra tay cũng phải chết, dường như chỉ vì tự tay lấy được đầu Ngốc Thứu Liệp Nha!
Mà Triệu Trường Hà dường như đã sớm phát hiện, phối hợp Thiết Mộc Nhĩ, giữ đầu người lại cho hắn?
Ngốc Thứu Liệp Nha muốn rút mâu, không rút ra được, muốn tránh né, lại bị sát cơ cuồng bạo của Thiết Mộc Nhĩ khóa chặt, chỉ kịp nhích người một chút, chiến phủ ập tới, đầu Ngốc Thứu Liệp Nha vỡ tan một nửa, óc văng tung tóe.
Muốn thực hiện mộng tưởng gặm xác, bị Hãn Vương chưa chết tự tay chém nát đầu, giấc mộng thay thế quật khởi tan biến trong tiếng gϊếŧ chóc và rên rỉ xung quanh, tan biến vĩnh viễn ở Hãn Hải.
Triệu Trường Hà đá xác Ngốc Thứu Liệp Nha sang một bên, khẽ rung trường đao: "Đại hãn, mời."
Thiết Mộc Nhĩ liếc nhìn Hoàng Phủ Tình đang áp trận bên cạnh, thản nhiên nói: "Ta gϊếŧ kẻ này, chết cũng không tiếc. Các ngươi cùng nhau ra tay, ta một chiêu cũng không đỡ nổi, ngươi cần gì phải làm anh hùng?"
Triệu Trường Hà nói: "Vì đại hãn là một anh hùng, có quyền được chết một cách đáng kính hơn."
Thiết Mộc Nhĩ mỉm cười: "Triệu Trường Hà quật khởi trong thời gian ngắn như vậy, mà lại có nhiều bạn bè, quả nhiên không phải là không có lý do. Vậy thì... coi búa đây."
Chiến phủ gào thét mà đến, bên cạnh Hoàng Phủ Tình thở dài, lắc đầu. Đến cả Hoàng Phủ Thiệu Tông cũng lộ vẻ thở dài.
Nhát búa này quá yếu, không còn là Kim Trướng Hãn Vương từng xưng bá thảo nguyên, người mạnh nhất sau khi Hạ Long Uyên chết.
Hắn đơn đấu có lẽ còn đánh không lại cả Ngốc Thứu Liệp Nha... Nhát búa gϊếŧ Ngốc Thứu Liệp Nha kia càng là trút hết tinh khí thần cuối cùng, một búa tung ra, kì thực không hề hối tiếc.
"Bang!" Long Tước xuyên qua bão phủ cương phong, chắc chắn lướt qua.
Chiến phủ khựng lại, huyết quang hiện lên.
Vết tích trên trán Thiết Mộc Nhĩ gãy lìa, lộ ra một vết đao dài, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, thấp giọng nói: "Cảm tạ. Có nhiều người như vậy chôn cùng ta."
Thi hài khôi ngô ầm ầm ngã xuống đất, nghe tiếng kêu thảm thiết của Ngốc Thứu Bộ xung quanh, đến chết vẫn mang ý cười.
Triệu Trường Hà nhìn thi hài Thiết Mộc Nhĩ, khẽ thở dài.
Có những người tầm quan trọng nằm ở việc hắn còn sống, cuộc chiến chưa kết thúc.
Loạn Thế Thư không chịu tránh né trước khi hắn chết, dù khoảng cách bao xa, thời gian bao lâu.
Nhưng lần này kéo dài gần một tháng, bao trùm cả Thần Châu và thảo nguyên mạc bắc, cuộc chiến quốc vận này, ông mù lại không viết quá chi tiết, chỉ nói qua một vài chiến báo đơn giản.
"Tháng hai, đại hãn nổi ba quân, hai đường bắc phạt."
"Hoàng Phủ Tình dẫn khinh kỵ rong ruổi mạc đông, liên chiến ngàn dặm, thẳng chỉ Thánh Sơn. Trường Sinh Thiên Thần thân bố cạm bẫy, Triệu Trường Hà có thể thật phá huyễn, Hoàng Phủ Tình đại phá quân Bác Ngạch bên ngoài Thánh Sơn, Tiết Thương Hải trảm trận quân Hô Âm Lặc Đài, quân Hán tiến thẳng trăm dặm, đạp phá thần điện. Triệu Trường Hà, Hoàng Phủ Tình, Nhạc Hồng Linh, Lệ Thần Thông cùng trảm Trường Sinh Thiên, bêu đầu trên tế đài, phong tại Lang Cư Tư Sơn. Bác Ngạch mất hết can đảm, bị Hoàng Phủ Tình gϊếŧ chết."
"Ngoại cảnh, thiên địa thất sắc, người cùng Chiến Giả đều bị thương, Triệu Trường Hà hết đạn cạn lương, Lệ Thần Thông cụt tay trọng thương, tu hành tạm mất. Thượng cổ Ma Thần Cửu U ám hiện đoạt bảo, bị Triệu Trường Hà phá, Cửu U ma thần ngàn dặm tiễn đưa, di cười nhân gian."
Triệu Trường Hà: "?"
Cửu U: "......"
"Thiên Bảng thứ hai, Bác Ngạch vẫn lạc."
"Nhân Bảng thứ ba, Hô Âm Lặc Đài vẫn lạc."
"Hoàng Phủ Vĩnh Tiên vượt ngang đại mạc, Huyền Vũ rách tả tơi trong bão cát, cùng quân Thiết Mộc Nhĩ săn Mạc Bắc. Huyền Vũ hóa đại mạc thành đầm lầy, kỵ binh sa lầy, dùng bộ chiến đối địch. Ba Đồ Doanh Ngũ tập kích ở đông, Võ Duy Dương tập kích ở tây, Ngốc Thứu Liệp Nha tự mình mưu tính, lâm trận triệt thoái. Hoàng Phủ Vĩnh Tiên thừa cơ đánh lén, Hồ quân đại bại. Xích Ly tự vẫn trong loạn quân, phần lớn đầu hàng. Các bộ chạy tán loạn, thần hồn nát thần tính, cỏ cây đều là lính, thây chất trăm dặm không dứt."
"Nhân Bảng năm mươi mốt, Yêu Hồ Xích Ly vẫn lạc."
"Doanh Ngũ, Huyền Vũ cùng chiến Thiết Mộc Nhĩ, Nhạc Hồng Linh ngàn dặm phi kiếm, Thiết Mộc Nhĩ bại trốn. Hoàng Phủ Vĩnh Tiên phá vương đình, Kim Trướng Hãn quốc diệt vong."
"Ngốc Thứu Bộ rút lui về Hãn Hải, tìm Thiết Mộc Nhĩ không được. Bảy ngày, Hoàng Phủ Tình đem quân tập kích, đại bại Ngốc Thứu Bộ, Ngốc Thứu Liệp Nha mời Triệu Trường Hà quyết đấu, bị Thiết Mộc Nhĩ chém đầu. Thiết Mộc Nhĩ tái chiến Triệu Trường Hà, quan búa nát tan, chết bên bờ Hãn Hải."
"Thiên Bảng thứ nhất, Thiết Mộc Nhĩ vẫn lạc."
"Địa Bảng hai mươi, Ngốc Thứu Liệp Nha vẫn lạc."
"Hồ Hán chi chiến, kéo dài một tháng, cuối cùng cáo chung. Thiên Địa Nhân Bảng, một trận chiến tàn lụi."
"Thiên Bảng vẫn lạc thứ hai, tổng hợp chiến tích, nguyên Thiên Bảng đệ thập Triệu Trường Hà tiến vị đệ nhất, những người khác theo thứ tự bổ vị."
"Thiên Bảng đệ nhất, Triệu Trường Hà."
"Ẩm Mã Hãn Hải, Phong Lang Cư Tư. Tây Quy Đại Hà, Liệt Quận Kỳ Liên."
Khi viết hai câu cuối cùng này, ông mù ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ngày này, tính từ ngày Triệu Trường Hà xuyên qua, chỉ mới có hai năm rưỡi.
【Quyển 8: Kết thúc】
Bạn cần đăng nhập để bình luận