Loạn Thế Thư

Chương 292: Đông như trẩy hội

**Chương 292: Đông như trẩy hội**
Triệu Trường Hà không biết Doanh Ngũ tìm được không gian thì có thể xem như "Đạt được" như thế nào, chẳng lẽ phái người đóng giữ là được sao?
Mà cho dù là "Đạt được", sao có thể liền báo cáo lên ngay? Cái này cũng đâu phải trò xếp gỗ.
Có lẽ hắn có phương pháp độc môn, nhưng hiển nhiên là không tiện dò hỏi, mà người ta cũng chưa chắc chịu nói.
Chỉ bàn về việc hợp tác này mà nói, thì thật sự không có vấn đề gì. Triệu Trường Hà nhân tiện nói: "Ý hợp tác là hai bên cùng chia sẻ tin tức về bí cảnh? Ta có tin tức gì sẽ nói cho các ngươi biết, vậy tình báo của các ngươi có thể để ta sử dụng chứ?"
"Chỉ cần là tình báo liên quan đến bí cảnh, đều có thể cùng Triệu công tử chia sẻ, thậm chí những bí cảnh mà chúng ta đã đoạt được trước đây, Triệu công tử nếu có hứng thú, cũng có thể đến tham quan."
Triệu Trường Hà vỗ tay nói: "Ngũ gia thật sảng khoái."
Doanh Ngũ cười nói: "Bất quá ta thấy Triệu công tử không có hứng thú tham quan đâu. Dù sao những bảo vật hoặc bí tịch các loại, chắc hẳn đã bị chúng ta thu sạch rồi. Chỉ còn lại một không gian thì công tử từ trước đến nay vốn xem như giày rách mà vứt bỏ... Nói đến những thứ đã đoạt được, chúng ta cũng không thể cho công tử được."
"Đó là những thứ các ngươi tìm được, ta đâu dám đòi hỏi quá đáng vậy? Đợi đến khi cần đến địa phương, nói không chừng thật đúng là sẽ có lúc làm phiền." Triệu Trường Hà rất vui vẻ, hỏi: "Ngũ gia thăm dò nhiều nơi như vậy, chắc hẳn là người hiểu rõ nhất về các bí văn thượng cổ? Có thể chia sẻ một chút không?"
"Đây cũng coi như là ưu thế độc môn của chúng ta so với các thế lực khác... Có chia sẻ hay không, còn tùy thuộc vào tình cảm của chúng ta sau này." Doanh Ngũ cười tủm tỉm: "Nếu là bạn bè thật sự, thì chuyện gì cũng dễ nói, cho dù chúng ta mong muốn một vài bảo vật đặc biệt mà lại trùng hợp có xung đột với bạn bè, thì cũng có thể thương lượng, huống chi chỉ là một chút bí văn?"
Đương nhiên rồi... Đừng thấy người ta cười híp mắt, việc hợp tác của hai bên chỉ mới bắt đầu đàm phán, còn chưa nói đến giao tình, làm sao có thể mong muốn quá sâu? Triệu Trường Hà lại thấy như vậy là rất bình thường, liền sảng khoái nói: "Quân tử nhất ngôn, hợp tác thành lập."
Doanh Ngũ cười càng tươi hơn, mắt như híp lại. Đột nhiên hắn lấy ra một tấm bảng hiệu màu đỏ máu đưa cho Triệu Trường Hà: "Ừm, chút lễ gặp mặt nhỏ, gọi là thành ý."
Vừa lấy bảng hiệu ra, sát khí và lệ khí ngập tràn trong phòng, sát khí trong cơ thể Triệu Trường Hà bị dẫn động, suýt chút nữa thì hai mắt đỏ ngầu.
Hắn vội kìm nén, hít một hơi thật sâu: "Đây chính là điểm khác biệt giữa hàng của Ngũ gia và Thôi gia, một đồng tiền bán đồ của ta sao?"
"Không sai, người Thôi gia khiêm tốn, nhưng không có những thứ hung sát, đầy huyết tinh này, còn người làm ăn như chúng ta thì cái gì cũng có thể qua tay." Doanh Ngũ chậm rãi nói: "Thôi Văn Cảnh có thể giúp ngươi chữa thương, có thể chỉ điểm ngươi Huyền Quan cửu trọng, thậm chí dẫn ngươi tiến vào tàng bí, nhưng hắn không cho ngươi được huyết lệ cần thiết để tu luyện huyết sát công. Từ bát trọng lên cửu trọng, cần năng lượng khổng lồ và huyết sát chi khí, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn tấm bảng hiệu đỏ máu, cảm nhận được khí tức cực kỳ tương đồng với hạt châu mà trước đó hắn lấy được từ Di Lặc, nhưng cấp bậc cao hơn, huyết lệ càng tập trung hơn.
Nếu như hạt châu của Di Lặc chỉ là một phần nhỏ được khảm nạm ở góc của trận bàn Huyết Thần, thì tấm m·á·u bài này có thể là bộ phận hạch tâm.
Thứ này thực sự rất quan trọng với mình!
Chỉ có người như Doanh Ngũ, biến các bí cảnh thành phòng khách của mình, mới có thể dễ dàng lấy ra được. E rằng ngay cả Hạ Long Uyên cũng không có nhiều đồ ly kỳ cổ quái như vậy, đừng nói đến Thôi Văn Cảnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Doanh Ngũ một cái, Doanh Ngũ vẫn đang cười: "Sao nào?"
Triệu Trường Hà không khách khí chút nào nhét bảng hiệu vào trong n·g·ự·c: "Thứ này rất hữu dụng với ta, ta không khách khí với Ngũ gia nữa."
Doanh Ngũ cười ha ha một tiếng, đứng dậy cáo từ: "Ta sẽ dặn dò, sau này Triệu công tử đến chỗ chúng ta, tin tức sẽ được chia sẻ trực tiếp, không cần đoán già đoán non. Ta xin phép đi trước, ta rất chờ mong kết quả hợp tác giữa ta và công tử trong tương lai, cáo từ."
"Ấy, khoan đã." Triệu Trường Hà gọi hắn lại, hỏi: "Ngũ gia có từng nghe qua Long Tượng huyết sâm chưa?"
Doanh Ngũ cảm thấy rất thú vị: "Nghe qua nhưng chưa thấy bao giờ, chỉ biết đó là đồ thượng cổ, kỷ nguyên này không có. Nếu như ngươi muốn, chỉ có thể đến các bí cảnh để tìm, chẳng phải đây là hạng mục hợp tác tiếp theo của chúng ta sao? Ta còn chưa biết nên bắt đầu từ đâu, thì ngươi đã có phương hướng rồi đây."
Triệu Trường Hà cũng thấy thú vị: "Sau này sẽ có rất nhiều việc phải làm phiền Ngũ gia."
Doanh Ngũ khoát tay, ung dung rời đi.
Đến khi rời khỏi khách viện đã xa, Sa Thất không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, thì thầm hỏi: "Ngũ gia, việc hợp tác này nhìn thế nào chúng ta cũng thua thiệt. Cho dù hắn có duyên với bí cảnh, thì có thể có bao nhiêu chứ? Ít nhất cũng phải đặt ra một tiêu chuẩn, mỗi năm phải hoàn thành bao nhiêu mới hợp lý chứ..."
Doanh Ngũ im lặng nói: "Ngươi cho rằng đây là đang giao chỉ tiêu lợi nhuận cờ bạc cho các ngươi trong ngày thường sao?"
"Hại, chỉ là cảm thấy thiệt thôi..."
"Làm ăn ngoài mua bán còn có một loại thủ đoạn gọi là đầu tư, các ngươi có biết không?"
"Đó là gì vậy?"
"Việc này mà có thể thuận lợi nhất thì chỉ có nhất thống thiên hạ Đế Vương làm được, nhưng Hạ Long Uyên không những không làm, ngược lại càng muốn để những không gian này tiếp tục phân liệt, để các nhà tranh giành cẩu đầu óc. Vì vậy chúng ta đạo bất đồng, phản thành trở ngại. Nhưng lẽ nào ngươi không thể đặt cược cho người sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo?"
Sa Thất: "?"
"Ta coi trọng không phải năng lực hiện tại của hắn, mà là những thứ hắn có thể làm được trong tương lai. Đến khi đại thế đã thành rồi mới hợp tác, thì có húp c*t cũng không kịp." Doanh Ngũ nói xong liếc mắt ra bên ngoài hành lang, Hoàng Phủ Vĩnh Tiên đang đến gần: "Ngươi xem, ai đến kia?"
Sa Thất quay đầu nhìn thoáng qua: "Đây là địa bàn của Hoàng Phủ Vĩnh Tiên, ông ta đến thăm khách nhân là điều đương nhiên. À đúng rồi Ngũ gia, nghe nói trước kia ông rất thích Chu Tước, có khi nào con gái của ông ta chính là..."
Doanh Ngũ hít một hơi thật sâu, gân xanh nổi lên: "Ta bảo ngươi nghĩ như vậy sao?"
Sa Thất nói: "Không phải sao? Nói đi thì nói lại, ông lớn hơn Chu Tước cả một giáp, ai quan tâm Chu Tước là ai chứ, mà cô ta cũng chê ông vừa già vừa béo..."
"..." Doanh Ngũ im lặng một lát: "Kiếm pháp của ngươi luyện thế nào rồi?"
"Luyện chưa đúng lắm..."
"Sau này đổi sang dùng chủy thủ đi, thích hợp với ngươi hơn là múa kiếm."
"Tại sao, ta luyện kiếm lâu như vậy rồi mà."
"Bởi vì ngươi cầm d·a·o găm, về sau người ta có thể gọi ngươi là Cát d·a·o găm." Doanh Ngũ phẩy tay áo bỏ đi: "Tự nghĩ ra lý do để qua loa với Thính Tuyết lâu đi, uy tín không phải để đùa như vậy, lần sau còn như vậy thì không chỉ là mất chức đâu, mà là c·ắ·t đầu!"
Sa Thất lẳng lặng nghĩ thầm một hồi, cảm thấy c·ắ·t đầu cũng là Cát d·a·o găm làm, không khác gì nhau.
Bên kia Hoàng Phủ Vĩnh Tiên gõ cửa phòng Triệu Trường Hà: "Triệu công tử đã nghỉ rồi sao? Hoàng Phủ lo việc chiến sự nên đến chậm, không biết thương thế của công tử thế nào rồi?"
Triệu Trường Hà vừa mới đứng lên khỏi ghế để lên giường móc m·á·u bài ra nghiên cứu, bất đắc dĩ lại ngồi xuống: "Lão tướng quân khách khí quá, mời vào."
Thật sự là đông như trẩy hội, các ngươi thật không coi ta là thương binh à, thương binh là phải nghỉ ngơi chứ...
Nhưng cho dù hắn có từ chối Doanh Ngũ, cũng sẽ không từ chối Hoàng Phủ Vĩnh Tiên, loại lão tướng cả đời cống hiến cho biên cương, cả nhà tr·u·ng l·i·ệ·t như vậy, ai mà không mang lòng kính trọng?
Huống chi con gái ông ta còn là Dực Hỏa Xà tiểu tỷ tỷ.
Triệu Trường Hà đang nghĩ cách nịnh bợ lão tướng quân... Hoàng Phủ Tình, người quý phi kia, trong mắt Tứ Tượng giáo có lẽ rất có ý nghĩa trong việc theo dõi Hạ Long Uyên, có lẽ cũng có lợi cho bố cục chính trị của Tứ Tượng giáo. Ở góc độ của Hoàng Phủ Vĩnh Tiên thì có lẽ cũng rất có ý nghĩa chính trị, nhưng trên thực tế thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Không biết có thể thương lượng với lão tướng quân một phương án để kết thúc trò hề này không... Bằng không thân phận quý phi trên người nàng, cho dù Hạ Long Uyên chỉ đang xem khỉ, thì mình cũng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện th·i·ế·p dán với nàng.
Đang suy nghĩ thì Hoàng Phủ Vĩnh Tiên bước vào, ôm mũ trụ, quỳ một gối xuống, cúi đầu hành lễ: "Tham kiến điện hạ."
Triệu Trường Hà: "?"
Toàn bộ đầu óc trống rỗng, hắn vội vàng nhảy cẫng lên khỏi ghế: "Không được! Con mẹ nó, thật không phải!"
Hoàng Phủ Vĩnh Tiên cúi đầu: "Để điện hạ một mình xông long đàm, thập tử nhất sinh, lão thần có tội."
Triệu Trường Hà muốn vỡ đầu, ông còn không biết hắn là ngu hay là thật sự r·u·n sợ Hạ Long Uyên trách tội chuyện này.
Gần vua như gần cọp, thắng trận cũng chưa chắc đã có chuyện tốt.
Triệu Trường Hà vội đỡ ông ta dậy: "Ta nói không phải là không phải! Hạ... Ta đảm bảo hắn sẽ không dùng chuyện này để nói gì đâu!"
Kết quả vừa đỡ, lại phát hiện như mọc rễ vậy, căn bản vịn không nổi.
Hoàng Phủ Vĩnh Tiên, đứng thứ chín trong bảng xếp hạng, sau khi Hách Lôi c·hết thì tiến lên thứ tám.
Ông ta đâu phải là một lão tướng gần đất xa trời sắp c·hết chứ.
Ban đầu vịn không nổi, đến khi Triệu Trường Hà nói hết một câu, lão tướng quân mới lộ ý cười trong mắt, tự mình đứng lên, khẽ nói: "Điện hạ đã đảm bảo, thì lão thần tin tưởng."
"..." Triệu Trường Hà phát hiện mình trúng bẫy.
Ngươi không phải hoàng t·ử, dựa vào cái gì mà đảm bảo chuyện này?
Nếu dám nói ra lời đảm bảo này, chẳng phải là đã rõ ràng rồi sao?
Kỳ thực việc thừa nhận hay không cũng không còn là vấn đề gì nữa, vấn đề lớn nhất bây giờ là, lão nhân gia đã nhận định ngươi là hoàng t·ử, vậy quý phi thì phải làm sao đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận