Loạn Thế Thư

Chương 346: Kỳ môn bách nghệ

Chương 346: Kỳ Môn Bách Nghệ
Sườn tây bắc Ngọc Hư phong, nơi mà Triệu Trường Hà trước kia thường lên xuống núi.
Giữa sườn núi là một khu đạo quán, cổng lớn treo biển lớn viết ba chữ "Ngọc Hư Cung".
Phòng ốc không nhiều, người cũng thưa thớt, nhưng ít ra vẫn giữ được cái khái niệm "Ngọc Hư Cung" mà mọi người vẫn hình dung, một cái đạo quán cùng một đám ác nhân.
Đây mới thực sự là Ngọc Hư Cung, chứ không phải ba gian nhà gỗ trên đỉnh núi cùng lão tiều phu chẻ củi uống rượu.
Nhưng Ngọc Hư Cung cũng không có ai canh gác, bởi vì không cần thiết, đến ngọn núi này còn chẳng ai dám bén mảng, huống chi là Ngọc Hư Cung?
Lần này Triệu Trường Hà bôi mặt vàng, đổi một thân cẩm y khá tốt, thanh đao cùng hồ lô cất vào trong giới chỉ, dịch dung như vậy cuối cùng cũng tạo cảm giác như "một người khác", để Diệp Vô Tung trông thấy chắc sẽ không mắng. . . Ừm, lần sau dán thêm bộ râu dê nữa.
Việc Thưởng Thiên Thư, Ngọc Hư Cung có thể không quản, nhưng đám ác nhân đang ráo riết tìm Thiên Thư thì sẽ quản, cho nên không thể để lộ là "Triệu Trường Hà" làm, bằng không vĩnh viễn không có ngày yên ổn, cứ để Vương Đạo Trung hứng chịu trận nước bẩn này trước.
Hắn lặng lẽ trèo tường mà qua, lướt nhanh như chuồn chuồn đạp nước qua mấy gian phòng, rất nhanh tới sân sau.
Trong sân sau có vài đốm lửa đèn, vài người thủ vệ đang canh giữ bên ngoài một cái hầm trú ẩn trông có vẻ như kho chứa đồ.
Dù nói là không có việc gì, nhưng vẫn có thủ vệ, ngay cả cổng lớn cũng không ai trông, cái hầm trú ẩn nhỏ bé này lại có người canh gác, chứng tỏ bên trong chứa đựng bí mật.
Triệu Trường Hà như gió thoảng, như tuyết rơi, hai tên thủ vệ đồng thời cảm thấy sau gáy mát lạnh, rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
Triệu Trường Hà đã lách mình vào hầm trú ẩn, mọi việc diễn ra liền mạch, đến cái bóng cũng khó mà bắt được.
Huyền Quan Cửu Trọng, nửa bước Bí Tàng.
Dù chính hắn vẫn thấy rằng sự lĩnh hội và lý giải của mình về võ học còn nhiều thiếu sót, chưa hình thành được cái gì là của riêng mình, nhưng vẫn là một nhân vật ít có dưới gầm trời này.
Thật ra theo cách nhìn của người mù, việc cầu mong gì khác Chu Tước, hỏi đạo tại Ngọc Hư, rồi chần chừ thăm dò, đều không mang nhiều ý nghĩa, hắn thật sự chỉ thiếu thời gian và kinh nghiệm thực chiến mà thôi.
Thấy nhiều, dùng nhiều, dần dà tự nhiên sẽ có lý giải của riêng ngươi, cần gì phải hỏi người khác?
Ví như lúc này.
"Ầm!" Triệu Trường Hà chui vào hầm trú ẩn, quả nhiên cái hầm không chỉ đơn giản là hầm, sau một lối đi ngắn, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, lại là một ngọn núi lớn tương tự Ngọc Hư phong, cao vút nguy nga, đâm thẳng lên trời.
Tựa như sáo trong sáo, không biết bên ngoài là Côn Luân hay nơi này mới là Côn Luân, Côn Luân lồng Côn Luân.
Đây là một bí cảnh rộng lớn đã được p·h·á giải không gian bích chướng, bên trong là cả một ngọn núi, không còn là một căn phòng nhỏ, một cái sơn động nhỏ, hay một cái lăng tẩm mà ta thường thấy...
Cảm nhận được khí tức cuồn cuộn quen thuộc trong không gian, toàn bộ hoàn cảnh được bao phủ bởi cảm giác "Thiên Đạo", Triệu Trường Hà có chút tâm thần rạo rực.
Dù sớm biết sẽ có một bí cảnh vô cùng rộng lớn, thậm chí có nhiều người tụ tập sinh sống, nhưng tận mắt nhìn thấy loại không gian sáo lồng này vẫn không khỏi chấn động. Sự huyền bí của không gian thật sự rất thú vị...
Lại nói, cái bảng Loạn Thế lấp lánh trên trời kia cũng là một tờ Thiên Thư, nó cách xa bao nhiêu, cả thế gian đều cúi đầu, mà Kim Bạc trên tay hắn cũng là một tờ, nhưng lại thể hiện như vậy, rõ ràng nó k·éo khố không hoàn chỉnh, không hoàn chỉnh không phải bởi nó là hàng dởm, mà do con hồ nữ t·ử kia thi triển cường lực phong ấn, Kim Bạc không hoàn chỉnh muốn tự mình giải trừ phong ấn là vô cùng khó khăn, càng hoàn chỉnh thì việc mở phong ấn càng thuận tiện mà thôi.
Nói cách khác, trang Thiên Thư ở đây chưa từng bị phong ấn, là chí bảo Thiên Đạo cùng cấp bậc với bảng Loạn Thế trên trời, trách sao có thể bảo vệ không gian rộng lớn như vậy, chỉ e ngoài mỏm núi ra, còn có khu vực rộng lớn hơn nữa, chỉ là ngọn núi này tương đối trọng yếu mà thôi.
Nó sẽ biểu hiện dưới hình thức nào?
Triệu Trường Hà ngẩng đầu, ở đỉnh núi mây mù lượn lờ, mơ hồ có vạn đạo kim quang chiếu xuống, rải khắp thiên hạ, trong không gian này không có mặt trời mặt trăng, kim quang này là nguồn sáng duy nhất, khiến cả không gian trở nên mông lung mà thần thánh.
Hình như có một cuốn trường quyển màu vàng kim trôi nổi trên trời, nhìn không rõ lắm.
Vậy nên đám người Ngọc Hư Cung đã không ngại khó khăn, trèo lên đỉnh núi, dù nhiều năm qua không ai lên tới cuối cùng, nhưng họ vẫn không ngừng cố gắng, đã không biết bao nhiêu người c·hết ở đây.
Sự dụ hoặc của Thiên Thư đủ để khiến tất cả mọi người ở đây hao hết cả đời, đem m·ạng ra đánh cược.
Triệu Trường Hà cẩn thận tránh những nơi có người, men theo những nơi không có đường mà trèo lên.
Chỉ một lát sau, bên tai hắn vang lên âm thanh nghe như tiếng đàn sáo vui vẻ, như tiếng suối trong núi chảy róc rách, thấm vào tận tâm can.
Ban đầu âm thanh còn nhẹ nhàng, uyển chuyển như tiếng tơ, dần dần âm thanh càng lúc càng lớn, dòng suối biến thành sông dài, chim hót biến thành tiếng hạc kêu, quanh quẩn không ngớt.
Triệu Trường Hà bỗng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, cẩn thận kiểm tra bên trong, phát hiện trái tim mình cũng bị âm thanh này dẫn dắt, nhảy lên theo một tần suất nhất định, càng lúc càng nhanh, khí huyết cũng theo đó trào dâng, cùng xu thế với âm thanh dòng nước trong âm nhạc.
Trong lòng hắn khẽ giật mình, hiểu ra.
Đây là dùng âm nhạc để điều động mọi thứ trong cơ thể cùng vận động theo, nếu nhất thời không quan s·á·t hoặc không áp chế được, sẽ c·hết ở đây.
Đây là khảo nghiệm của Thiên Thư? Hay là năng lực tự nhiên của Thiên Thư tự bộc lộ, muốn tiếp cận thì phải vượt qua những cửa ải này.
Đám ác nhân kia đã thăm dò rất nhiều năm, hóa ra là từng tầng từng lớp cửa ải cản trở khiến họ không thể lên núi.
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Nhạc lý mình đã học qua... Nếu dùng góc độ chuyên nghiệp để phân tích âm nhạc, trong mắt ngươi sẽ chỉ còn cung thương giốc trưng vũ, chỉ còn kỹ pháp, chỉ còn bản chất âm nhạc, sẽ không dễ bị điều động và cộng hưởng.
Giống như một người viết tiểu thuyết đọc tiểu thuyết của người khác, rất khó nhập tâm, trong đầu toàn là "Câu này có linh tính", "Thiết kế này thật tốt", "Kỹ thuật điều động cảm xúc này đỉnh của chóp", cuối cùng phát hiện mình mất đi niềm vui đọc tiểu thuyết.
Thế là âm thanh này không còn gây gợn sóng trong lòng Triệu Trường Hà, thay vào đó là: "Mẹ nó, âm nhạc này làm sao tạo ra được, đỉnh vậy."
Bởi vì căn bản không phải người đ·ánh mà là âm thanh tự nhiên.
Nếu đem nó hóa nhập vào võ học, thì đây là một môn âm công tuyệt kỹ, có lẽ Đường Vãn Trang cũng có loại công phu tương tự?
Vậy trang Thiên Thư này là về kỳ môn sao? Kỳ môn cũng thuộc một khâu của võ học trong phạm vi Kim Bạc, có phải hơi trùng lặp không?
Triệu Trường Hà không nghĩ nhiều, tiếp tục lặng lẽ trèo lên. Người ở đây đã tìm được chỗ rất cao, mình phải đuổi kịp mới được.
Âm nhạc vẫn quanh quẩn bên tai, men theo nó, vô hình trung cũng tạo thành một loại áp chế, khiến ngươi không dám tùy tiện phân tâm, một khi phân tâm, khí huyết sẽ vận động theo âm nhạc, lúc nào bạo thể hay p·h·át c·uồng thì không kịp nữa rồi...
Ngay trong điều kiện như vậy, cây cối núi đá trước mắt bắt đầu trở nên quỷ dị.
Có cảm giác kỳ lạ, những tảng đá hay cây cối phía trước, hình như mình vừa mới gặp qua?
Triệu Trường Hà khẽ nhíu mày, đưa tay lột một mảng vỏ cây nhỏ phía trước.
Tiếp tục lên trên, chỉ một lát sau, cái cây vừa bị lột vỏ lại xuất hiện trước mắt.
Mê trận.
Triệu Trường Hà hoa mắt, hắn chỉ học được chút kiến thức da lông về trận p·h·áp... Trước kia đã từng muốn học, ai bảo tham thì thâm, nên chỉ chuyên chú một thứ, thế là chỉ học một chút cơ bản thôi sao?
Chút kiến thức cơ bản này liệu có đủ để p·há giải mê trận ở đây?
Xem chừng âm nhạc vừa rồi, cũng không cần kiến thức cao siêu gì, chỉ cần hiểu cơ bản là được... Dù sao đây là ý tự nhiên phát ra từ Thiên Thư, không cố ý thiết kế cửa ải kh·ắc nghiệt.
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nghiên cứu một hồi, rồi cúi đầu nhìn phương vị của mình, đo lường tính toán nửa ngày, rồi gãi đầu.
Dựa vào kiến thức ít ỏi của một người ngoại đạo như mình, lúc này hẳn là lâm vào một cái "Phục" vị, đi tới đi lui lặp đi lặp lại.
Có lẽ trên lý thuyết, trở lại vị trí cũ thì phía trước là "Độn" vị, nên đi ra, đạo lý này sao mà hiểu được đây, thật không hiểu gì cả.
Bên trái phía trước là "Sư" vị, "Sư" hướng phía trước là "Vô Vọng", theo kiến thức cơ bản đã học, nếu bước vào Vô Vọng, hẳn là chính x·á·c.
Nhưng trước khi bước vào Vô Vọng, phải đi qua "Sư", "Sư" không phải lão sư, mà là binh sư.
Có chiến!
Vậy thì chiến thôi. Nếu Thiên Thư có linh, chắc không muốn kẻ trộm vụng trộm lên trên, b·ắt người cùng chen chúc trên một con đường độc đạo, xem ai xứng đáng có được nó nhất thôi.
Triệu Trường Hà quả quyết hướng bên trái phía trước lao ra một đoạn dài.
Gần như cùng lúc đó, một đạo k·i·ếm quang từ bên cạnh chém tới bụng dưới: "Mặt lạ hoắc từ đâu tới, lưu lại cho ta đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận