Loạn Thế Thư

Chương 747: Phong bình sẽ trở nên bất hạnh

Chương 747: Phong bình sẽ trở nên bất hạnh
"Ngươi cái đồ heo chết tiệt."
Trong mật thất, Hoàng Phủ Tình toàn thân tản ra sắc hồng thỏa mãn, như chim non nép vào người mà tựa vào lồng ngực heo, bị ủi đến không còn chút sức lực nhưng lại cực kỳ hài lòng.
Trước kia ở kinh sư, hoặc là cùng Chết Quy Quy cùng một chỗ, hoặc là cùng cái tên nghịch đồ kia cùng một chỗ, đã lâu lắm rồi không hề đơn độc ở cùng hắn, nghĩ không ra đến đây Trường An trước tiên lại ân ái một trận, thật sự sảng khoái.
Nghe nói là Đường Vãn Trang đề nghị để tự mình tới đúng không, biết chuyện! Quay đầu thưởng cho nàng bức tranh cửa vẽ một con heo, để nàng hướng về phía đó mà tưởng niệm đi.
À đúng... Tưởng tượng năm đó, tên kia ở đối diện cửa phòng mình, có phải hay không có cảnh tượng như vậy? Thời gian trôi qua quá lâu nên không nhớ rõ nữa... Về sau Đường gia chuyển quy mô lớn về kinh sư, không ai ở cái trạch viện đối diện cửa phòng kia nên bị dời đi, giá phòng bán trao tay còn tăng lên mấy lần, lời to.
So sánh với quan hệ bây giờ, giống như là chữ cổ đã ố vàng trên tranh, cũng đáng giá hồi ức chuyện cũ.
Thực ra, nàng vội vã ân ái ngược lại cũng không đơn thuần chỉ vì đói khát, mà là nàng triệt để đột phá Ngự Cảnh, hy vọng thông qua song tu chia sẻ sở ngộ với tình lang. Hoàng Phủ Tình nhìn ra được trạng thái bây giờ của Triệu Trường Hà là kẹt tại ngưỡng cửa Ngự Cảnh, chỉ thiếu một tầng giấy cửa sổ nữa thôi, xét theo "Ngự này Tinh Hà", ý Nam Phương Chu Tước của mình đối với hắn có thể nói là có sự tương hợp và tham khảo lớn, nếu không khéo, trực tiếp trợ giúp hắn phá Ngự cũng có thể.
Vừa rồi con Cửu U kia đáng sợ như vậy, ba người vây công đều không thể cảm nhận được nàng có nửa điểm sơ hở, cảm giác như đối phương không muốn đánh mới rút lui, thật sự đánh xuống có cảm giác phe mình có nhiều khả năng đánh không lại... Rốt cuộc là trình độ gì? Ngự Cảnh nhị trọng, sơ kỳ? Chắc cũng gần như vậy.
Trong thế cục hiện tại, Triệu Trường Hà nếu kịp thời phá Ngự đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất vây công sẽ có cơ hội thắng.
Kết quả, trông cậy vào một lần song tu mà phá Ngự rõ ràng có chút ảo tưởng, vẫn không đột phá thành công. Ngược lại, Triệu Trường Hà bên này lại rót vào cho nàng một đống lớn thứ, nào là ngọn gió, khí mạch, Nhân Quả, sinh tử... Đương nhiên, không phải thứ gì rót vào cũng hữu dụng, không hợp đạo thì vẫn là không hợp đạo, nhiều nhất là tham khảo một hai, nhưng ý Âm Hỏa cùng sinh tử bên trong đó, Chu Tước được lợi không nhỏ.
Nàng vốn tham phá tầng này mà phá Ngự! Bây giờ Triệu Trường Hà dùng một góc độ khác đi giải thích, cho nàng một sự kiểm chứng quá lớn. Nếu muốn viên mãn Ngự Cảnh nhất trọng, hơn phân nửa là phải hiểu rõ mọi khía cạnh sống và chết, khi đó hẳn là có thể thử nhị trọng. Đương nhiên bây giờ vẫn còn sớm, Triệu Trường Hà chỉ cho một mồi lửa mà thôi.
Hoàng Phủ Tình trong lòng có chút nhỏ im lặng, ta là tới giúp ngươi, sao không nói hai lời đã bị ngươi rót đầy rồi, đủ loại ý nghĩa...
Thật sự là đồ heo chết tiệt.
Đầu heo dường như cũng đang cảm ngộ cái gì, nửa ngày mới cười: "Ngươi tới thật đúng lúc, ta luôn cảm thấy tính chất của ngươi vừa vặn có thể khắc chế Cửu U lớn nhất, hoặc ngược lại loại hình. Ta cùng hưởng ý của ngươi, lần sau đánh nhau có thể đánh đẹp mắt hơn một chút."
Hoàng Phủ Tình nói: "Đánh đẹp mắt một chút có ích lợi gì, ngươi không phá được Ngự thì không có thay đổi bản chất. Ngọc Hư cũng không phải ngày nào cũng đi theo ngươi bảo vệ, sau này ngươi không muốn ra khỏi cửa à?"
Triệu Trường Hà bật cười: "Cửu U lại không biết ta là ai, đến giờ vẫn tưởng ta là cái gọi là Tần Cửu con em Phật môn. Ta tùy tiện thay bộ quần áo, đổi khuôn mặt ra ngoài, nàng đi đâu tìm ta?"
Hoàng Phủ Tình: "... Đúng là."
"Ngược lại là ngươi, chắc chắn đã hiện thân ở Trường An, chỉ cần chư công ở Trường An không ngốc, bây giờ sẽ toàn thành lùng tìm 'Ngụy triều Ma giáo Tôn Giả Chu Tước'. Bây giờ ngươi tính sao? Cũng dịch dung?"
"Ta dịch dung đoán chừng không có ích lợi gì, ta cùng Cửu U có chút khí tức dẫn dắt lẫn nhau, chỉ cần ở gần, chỉ sợ đều có cảm giác... Nói đến cũng kỳ lạ, lấy năng lực của Cửu U, lại không cảm giác ra huyết sát chi lực của ngươi sao? Ngươi làm sao giấu được?"
Chuyện này phải hỏi mù mù... Triệu Trường Hà cảm giác mù lòa chưa từng cẩn thận như lần này, xem ra đặc biệt để ý Cửu U. Đúng là Cửu U rất mạnh, năng lực của nàng vừa rồi cũng chỉ là hiển lộ một góc của tảng băng trôi, đầu tiên là khinh địch sơ suất, sau lại như không muốn náo động lớn mới tạm lui, nếu toàn lực hành động thì không biết sẽ khủng bố đến mức nào... Nhưng Triệu Trường Hà cảm thấy mù lòa để ý chưa hẳn tất cả đều là vì thực lực, còn có vẻ ngoài của nàng nữa...
Hơn nữa còn đặc biệt trầm mặc, đến giờ vẫn không nói gì. Ngươi thừa dịp Hồng Linh ân ái thì húc nàng khí thế bừng bừng, sao đến phiên Chu Tước ở đây lại im lặng, có phải vì Hồng Linh dễ ức hiếp hơn không? Hiển nhiên là vì không muốn nói chuyện nhiều với Cửu U mà thôi.
Triệu Trường Hà nghĩ nghĩ: "Bây giờ không biết nàng có thể dùng thần thức quét hình cảm giác hơi thở của ngươi hay không, nếu làm được vậy, ngươi trốn ở đâu cũng vô dụng, ngược lại có thể bại lộ cứ điểm này của chúng ta."
Hoàng Phủ Tình nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ta quay người rời khỏi Trường An? Vậy thì bản tọa không làm."
Triệu Trường Hà nhếch miệng cười: "Đương nhiên không cần như vậy. Tôn Giả thân là Đại Hán quốc mẫu..."
"Cái gì quốc mẫu!" Hoàng Phủ Tình hung tợn véo hắn một cái: "Là Thái Hậu, hơn nữa cái này còn chưa đối ngoại công khai!"
"Bây giờ công khai hay không cũng vậy, Tứ Tượng Giáo đâu còn âm thầm làm việc như trước, ngươi cứ nói Hoàng Phủ Tình là Chu Tước, từ nay về sau không mang mặt nạ nữa, người khác làm gì được? Mặt nạ chúng ta mang trên giường, cho thêm chút tình thú..."
"Cút." Hoàng Phủ Tình giận dữ: "Ta dùng thân phận Hoàng Phủ Tình ở Côn Luân, Ngọc Hư biết rõ chúng ta ở cùng nhau, nếu giờ nói ta là Chu Tước, chẳng phải là Ngọc Hư biết rõ chúng ta đây là sư đồ giành chồng..."
Triệu Trường Hà trầm mặc, sau đó chỉ ra: "Thân phận Hoàng Phủ Tình là Thái Hậu, cả thiên hạ đều biết. Bọn họ vốn đã biết mẫu nữ... Ôi..."
Hoàng Phủ Tình tức giận đạp hắn xuống giường: "Ta thấy nếu Đại Hán không cách nào thu phục các nơi, nguyên nhân chủ yếu là phong bình bị ngươi hủy hoại! Bẩn thỉu!"
Triệu Trường Hà giơ tay lên, lơ lửng bên giường, thành thật mà không nói gì.
Hoàng Phủ Tình có chút kinh diễm nhìn hắn lơ lửng, mặt hầm hầm không nói chuyện.
"Khụ." Triệu Trường Hà vội ho khan một tiếng: "Ta muốn nói là, ngươi có thể làm đại biểu Đại Hán, công nhiên đi sứ. Coi như là thân phận quan diện đi sứ, dù bọn họ muốn gây bất lợi cho ngươi cũng khó mà công khai làm trước công chúng, muốn giết ngươi cũng không dễ làm ầm ĩ toàn thành vây giết, như vậy ngược lại an toàn hơn. Đương nhiên, mặt nạ vẫn đừng tháo, làm gì có Thái Hậu đi sứ, cứ theo Tôn Giả quốc giáo đi sứ mà tính, tiện thể còn cắm Ngọc Hư một đạo, để người ta nhận định hắn có liên quan đến chúng ta."
Hoàng Phủ Tình mắt sáng lên: "Nghe cũng có lý. Vậy ta bây giờ ra khỏi thành, lấy thân phận quan diện đi sứ nghênh ngang vào thành."
"Tìm lý do đi sứ."
"Tùy tiện thôi." Hoàng Phủ Tình vung tay ngọc: "Cứ thay chúng ta Triệu Vương cầu hôn tiểu thư nhà Lý gia đi? Ý là các ngươi không gả con gái cho Triệu Vương nhà ta chơi, chúng ta đánh các ngươi."
Với đầu óc của các ngươi đám phụ nữ này chỉ có thể nghĩ ra cái lý do đó... Triệu Trường Hà liếc mắt, đi sứ thông gia đàng hoàng mặc kệ đối phương chịu hay không đều chính xác coi như một lý do, nhưng nghĩ bằng mông cũng biết, vế sau vừa ra thì sẽ có kết quả gì, đây căn bản là tới gây sự.
Không quan trọng, muốn chính là nháo sự. Thật thông gia mới phiền phức, ai mẹ nó lại đi cấu kết với thế lực người Hồ, đến gốc rễ cũng ném đi.
............
Hoàng Phủ Tình mặc quần áo tử tế ra khỏi thành, tiện thể mang đi mấy tên giáo chúng giả làm tùy tùng, đi sứ chính quy thì phải có người đưa quốc thư trước.
Triệu Trường Hà cũng không trang điểm thành dáng vẻ khác, vẫn giả dạng Tần Cửu, cũng thừa lúc ban đêm lặng lẽ rời khỏi bí địa Tứ Tượng Giáo.
Lần này hắn cần gặp là Lý Bát nương sòng bạc.
Quả nhiên, tiến vào sòng bạc, bên trong vẫn rộn ràng, suốt đêm đánh bạc vẫn còn rất nhiều. Mà Lý Bát nương cũng không ngủ, vẫn nhìn tràng.
Thấy "Tần Cửu" đi vào, Lý Bát nương mắt sáng lên, cười híp mắt đón: "Vị công tử không phải đi chơi với Đái công tử sao?"
Triệu Trường Hà cười: "Hắn chơi của hắn, ta chơi của ta."
Ánh mắt Lý Bát nương đung đưa lưu chuyển, khẽ cười: "Vậy công tử muốn chơi gì? Chẳng lẽ là ta?"
Triệu Trường Hà nói: "Ngươi xem tên chúng ta giống nhau nhỉ, Lý Bát Tần Cửu giống huynh muội không?"
"Tỷ đệ mới đúng." Lý Bát nương cười ha hả: "Bất quá người biết chữ trên đời có bao nhiêu đâu, mọi người dùng số đặt tên cho con quá thường gặp, nếu vậy thì huynh đệ tỷ muội chúng ta nhiều lắm nha."
"Đúng vậy." Triệu Trường Hà cũng cười ha hả: "Ta lưu lạc giang hồ, còn thấy rất nhiều huynh đệ tương tự, Trần Nhất, Nguyên Tam, Lý Tứ, Cát Thất..."
Nụ cười của Lý Bát nương biến mất.
Triệu Trường Hà cười nói: "Thêm ngươi với ta là Bát, Cửu, nhìn xem, trừ Lão Nhị với Lão Lục không được hay, có phải vẫn thiếu Lão Ngũ? Bát nương có biết Lão Ngũ ở đâu không?"
Lý Bát thản nhiên nói: "Chỉ là trùng hợp thôi, vì sao nhất định phải có Lão Ngũ?"
Triệu Trường Hà nói: "Ta chỉ cảm thấy Trường An náo nhiệt như vậy, nên náo cùng lên một chút chứ."
Lý Bát từ trên xuống dưới dò xét hắn nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Cùng không được. Hắn không tới được đây, hơn nữa còn có chuyện quan trọng khác."
Triệu Trường Hà nói: "Không tới được đây, là vì hắn giết Lý công Tự?"
Lý Bát nương tươi tắn cười: "Công tử đã biết rồi, còn hỏi gì?"
"Đương nhiên là muốn hỏi, ngoài ra chuyện quan trọng của hắn là gì?"
"Ngang dọc hành lang Hà Tây, cắt đứt Quan Lũng chi lộ." Lý Bát nương cười rất rực rỡ: "Vốn là mã phỉ mà, đúng không?"
Triệu Trường Hà nói: "Vậy ngươi còn dám ở đây dùng cái tên điển hình thế, không muốn sống nữa à?"
"Ta vốn là bàng chi Lý gia, vốn là tên này. Là ngươi ngốc, đều theo lời ngươi nói, trên đời lấy số làm tên người khắp nơi, ai mà nhìn qua đã cho là Doanh Ngũ?" Lý Bát nương nhìn hắn như nhìn đồ ngốc: "Ngươi đây là vừa vặn đụng phải chuột chết, nếu ta ngược lại là người Lý gia, giờ đã bắt ngươi lại rồi."
Triệu Trường Hà cười nói: "Ngược lại cũng không hẳn đụng phải chuột chết, Bát nương lỡ lời mà Đái công tử nói rõ một bộ dáng thu thập tình báo."
Lý Bát nương biết việc mình làm, nếu lọt vào mắt kẻ có tâm sẽ rất dễ đoán, liền cũng lười nói nhiều với hắn, thấp giọng nói: "Nếu ngươi là người Triệu Trường Hà, thỉnh chuyển lời, Ngũ ca cùng Triệu Vương vẫn luôn là minh hữu, quan hệ này chưa từng thay đổi. Sở dĩ bây giờ có chút lúng túng, là vì liên quan đến việc giết phụ thân Hạ Trì Trì... Nói trận chiến đó Chu Tước cũng tham dự, nhưng quan hệ mọi người khác biệt, Chu Tước là sư phụ Hạ Trì Trì, người trong nhà sau cánh cửa đóng kín thì nói trách cứ, nhưng người ngoài thì hơi lúng túng."
Triệu Trường Hà gật đầu: "Hiểu rồi."
Lý Bát nương nói: "Ý của Ngũ ca, nếu Đại Hán không để ý chuyện này, thì mọi người vẫn là minh hữu. Ngũ ca vốn không màng chính trị, thiên hạ ai thống nhất thì liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ là một mã phỉ, mở sòng bạc là để thu thập tình báo bí cảnh, không liên quan đến việc khác. Nếu nói khuynh hướng, hắn đương nhiên khuynh hướng Đại Hán, nói trắng ra là hắn từ đầu đã đầu tư vào Triệu Vương, nguyện vọng của hắn là nhìn thấy Triệu Đại Hạ, bây giờ giống như cũng gần rồi... Huống chi hắn giết Lý công Tự với Lý gia trở thành tử thù, càng tự nhiên là minh hữu với Đại Hán."
Triệu Trường Hà nói: "Đây chính là lý do lần này ta tới khai môn kiến sơn, mọi người không cần quá che đậy. Bát nương cũng có thể chuyển đạt với Ngũ gia, Đại Hán không tính toán chuyện trước kia, mọi người vẫn là minh hữu."
Nói xong lấy ra một mặt ngọc bài trấn ma, chứng minh thân phận.
Lý Bát nương thở ra, lộ nụ cười ha hả: "Vậy là tốt rồi. Thực ra hiện tại trạng thái, mọi người không giao lưu cũng tự nhiên hợp tác, đừng nhìn Trường An bây giờ phồn hoa, trong đó một phần lớn là do con đường tơ lụa, giờ bị Ngũ ca chắn ngang, Trường An cũng đau đầu. Chuyện lớn nhất đang tranh luận trong triều ở Trường An là, đông tiến Hàm Cốc trước, hay rời khỏi ngọc môn phía tây, dẹp hết mã phỉ rồi bàn về Trung Nguyên."
Triệu Trường Hà cười: "Thì ra là thế. Mã phỉ cũng không dễ dẹp, đó là chân chính xuất quỷ nhập thần, thống trị của Lý gia chưa tới mức đó."
"Nhưng tương ứng, mã phỉ chỉ là mã phỉ, chỉ có thể tập kích quấy rối thương lộ, không có khả năng chiếm thành đoạt đất. Cho nên trông cậy vào hai mặt giáp công là không được." Lý Bát nương nói: "Ý Ngũ gia, nếu Đại Hán muốn đánh lâu dài với Quan Lũng, không chừng sẽ càng có ưu thế."
Triệu Trường Hà trầm ngâm một lúc, lắc đầu: "Những cái đó tạm thời bỏ qua. Ta đến đây là muốn xem Bát nương có tin tức đáng chú ý nào không, nhất là Ngũ gia có ở đây không... Chắc không có, vậy vẫn hỏi tình hình đặc biệt của Trường An đi."
"Tình hình đặc biệt chỉ có một." Lý Bát nghiêm nghị nói: "Đừng tưởng rằng Lý gia không có bao nhiêu cao thủ, thực ra rất mạnh... Mấy ngày trước, họ đón về một vị 'Tiểu thư', ta nhìn bộ dáng kia thì không giống tiểu thư, nói là tổ tông thì còn thiếu, cả nhà Lý gia cúi đầu nghe theo. Thực lực của vị tiểu thư đó... làm ta rợn cả da gà."
"Đón từ bên ngoài về?"
"Ừm, ta nói là người thân bàng chi của Lý gia, nhưng từ trước đến giờ chưa thấy cô em họ này, không hiểu ra sao lại thành tiểu thư Lý gia."
Triệu Trường Hà lập tức nảy ra bóng hình Cửu U, chẳng lẽ là nàng?
Nếu là nàng, với năng lực khống chế lòng người, hay đào mồ người khác dậy của nàng, thì việc tùy thời làm Lý gia tiểu thư là đương nhiên, cũng có thể làm tổ tông.
Quả nhiên Lý gia bày cờ chưa chắc là diễn trò, bọn họ có sức mạnh riêng. Hoặc có lẽ, Lý gia chẳng qua là người đại diện thế tục của Cửu U.
Ách khoan đã... Triệu Trường Hà cẩn thận hỏi: "Lý gia có tiểu thư nào khác không? Loại chưa gả ấy."
Lý Bát lắc đầu: "Dòng chính mà nói, đều đã xuất giá, vừa vặn chỉ có một người này là chưa chồng."
Sắc mặt Triệu Trường Hà trở nên vô cùng cổ quái.
Hoàng Phủ Tình thuận miệng nhắc, rõ ràng không nghĩ chuyện nhà người ta có mấy cô con gái chưa gả, nếu dựa theo hướng đi này, chẳng phải là nàng đang giúp mình cầu hôn Cửu U với Lý gia sao?
Thôi rồi.
Nhưng rõ ràng là đã không kịp ngăn cản, trong lúc hắn nói chuyện với Lý Bát nương ở sòng bạc, trời đã hửng sáng, một con tuấn mã lao thẳng đến Trường An: "Ta là sứ giả Đại Hán, phụng mệnh dâng quốc thư!"
Trường An chấn động.
Gia chủ Lý gia, Lý Bá Bình, tự mình tiếp sứ giả tại đại điện, mở quốc thư ra liếc mắt, mặt mày tái mét.
Quốc thư viết rõ ràng: "... Đặc phái Chu Tước Tôn Giả Tứ Tượng Giáo phó Trường An, mấy ngày nữa sẽ đến. Cầu hôn tiểu thư Lý gia, kết mối Tần Tấn tốt đẹp, dứt hơi chiến tranh, cùng mưu sự kháng Hồ."
Người Lý Bá Bình đờ đẫn.
Bức quốc thư này lan ra, tiếng tăm Đại Hán gây dựng sẽ bay hết ngay lập tức, thiên hạ sẽ biết Đại Hán xem trọng đại cục thế nào, dẹp nội chiến để cùng chống ngoại xâm. Nhân tâm thì cướp đoạt được mà lại gác bọn họ nhà Lý gia lên lửa nướng. Đại Hán nguyện ý ngừng can qua cùng chống ngoại xâm, còn các ngươi thì sao? Các ngươi vẫn quyến rũ người Hồ à? Trong thành Trường An vẫn còn người Hồ phải không? Các ngươi muốn trả lời thế nào?
Đáng giận nhất là, Lý Bá Bình dám cược, Đại Hán gửi quốc thư này tuyệt đối không có thành ý, Chu Tước thật tới thì chắc chắn là hổ đói vồ mồi, ép nhà mình chỉ có thể cự tuyệt, dán cho nhà bọn họ cái mác "Từ chối hợp tác", "Cam tâm làm chó săn người Hồ".
Nhìn cái dấu triện trên quốc thư còn có thể nghi ngờ là hiện trường tìm củ cải khắc tạm, nhưng chỉ cần Chu Tước tới, người đến chính là bằng chứng, phủ nhận quốc thư thì vô nghĩa.
Đằng này đều là tính toán cả. Nếu nhà mình thật sự có tiểu thư, coi như làm vật hi sinh trực tiếp gả đi cũng chẳng sao, có thể lấp liếm dư luận qua loa là xong, có đánh nhau hay không ai quản.
Vấn đề là cô kia nhà mình có phải là tiểu thư đâu?
Đó là tổ tông ấy!!!
Ngươi muốn thao tổ tông ta?!
Lý Bá Bình nhanh chóng chạy về hậu trạch, mồ hôi nhễ nhại báo cáo lại với Cửu U.
Gương mặt trắng như tuyết của Cửu U trở nên xanh xám.
Trong hư không, một người mù cười lăn lộn trên mây: "Ngươi cũng có ngày này. Chẳng lẽ không ai nhắc nhở ngươi, không nên tới gần Triệu Trường Hà, phong bình sẽ trở nên bất hạnh."
Cửu U không nghe thấy tiếng chửi bậy của người mù, đương nhiên không thể trả lời. Nhưng lúc người mù nói lời này, nàng quên rằng người gần Triệu Trường Hà nhất là chính mình, còn hơn bất kỳ ai, phải ở bên nhau lâu dài và chặt chẽ.
Chuyện này xin kể sau, Triệu Trường Hà đang cùng Lý Bát nương thăm dò tin tức trong sòng bạc, hắn không hề biết sứ giả đưa quốc thư đã trên đường, hắn vẫn còn hỏi Lý Bát nương: "Ngoài vụ tiểu thư Lý gia, còn gì không?"
Lý Bát nương nghĩ ngợi: "Trước đây, người Hồ vội hành quân đánh úp kinh sư, bị phục kích toàn quân, sau đó im lặng một thời gian. Lý gia cũng thừa cơ nâng đỡ Phật Đạo, thoát khỏi khống chế của người Hồ. Nhưng gần đây, người Hồ lại ngang ngược trở lại, nếu ta đoán không sai, có lẽ là Bác Ngạch bí mật vào Trường An, người Hồ ở Trường An bắt đầu có người lãnh đạo. Nếu các ngươi có âm mưu ám sát tướng lĩnh người Hồ gì đó, đề nghị hoãn lại, nhỡ đâu ám sát phải Bác Ngạch thì không phải trò đùa đâu."
Sáng sớm, Nhạc Phong Hoa gõ cửa viện nhà trọ của đồ đệ: "Hồng Linh, bên người Hồ có tin tức."
"Két két," viện mở ra, Nhạc Hồng Linh thức trắng một đêm, thần thanh khí sảng nhìn mặt trời mọc, cười nói: "Ở đâu?"
"Ở đường Chu Tước, Hồng Lư Tự."
Nhạc Hồng Linh mỉm cười. Hồng Lư Tự có người Hồ thì còn cần nói sao?
Đã chạy đến nói chuyện thừa này, chỉ có hai nguyên nhân, một là qua một đêm chuẩn bị, người Hồ đã rút lui khỏi đó; Hai là bày sẵn thiên la địa võng, chờ nàng Nhạc Hồng Linh đến chui đầu vào.
"Biết rồi." Nhạc Hồng Linh nhanh chóng rời đi: "Sư phụ không cần lẫn vào chuyện này, đồ nhi tự mình đi xem."
Vừa mới vào thành Trường An, lập tức nghe nói Đại Hán phái sứ đến.
Nhạc Hồng Linh giật mình, đứng bên đường quan sát, rất nhanh nhìn thấy Chu Tước mang theo mặt nạ Hỏa Điểu, một thân pháp y đỏ rực, dẫn vài tùy tùng thúc ngựa vào thành.
Đây là lần đầu Nhạc Hồng Linh thấy Chu Tước.
Như cảm nhận được có người nhìn mình, Hoàng Phủ Tình quay đầu liếc một cái, một đôi ánh mắt tình địch áo đỏ giao nhau nơi góc đường, như có tia chớp lóe lên, riêng mỗi người mang theo cảm xúc phức tạp không nói thành lời.
————
PS: Cầu nguyệt phiếu!
Tối nay chắc chắn có thêm chương, chương lớn hay nhỏ thì chưa nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận