Loạn Thế Thư

Chương 856: Ngươi làm sao dám đánh nát nó!

Chương 856: Sao ngươi dám đánh nát nó!
"Phải không?" Dạ Cửu U lười biếng đáp: "Mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao bây giờ ta không đánh với ngươi."
Triệu Trường Hà ngẩn người, ngươi muốn làm gì?
Chẳng lẽ còn thật sự muốn dính lấy ta ở đây, dựa vào vai ta mà ăn sáng ngắm phong cảnh sao?
Lại nghe Dạ Cửu U nói: "Ngươi trăm phương ngàn kế muốn ta thể nghiệm cuộc sống của loài người, có sự dịu dàng và quan tâm của đàn ông dành cho phụ nữ bình thường... Vậy đã đến đây rồi, chẳng lẽ chỉ ăn điểm tâm thôi sao?"
Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn nàng, lại phát hiện trên mặt nàng nở một nụ cười thản nhiên, thật giống như một tiểu thư loài người đi theo tình nhân ra ngoài hẹn hò vậy. Thấy Triệu Trường Hà có chút thất thần, nhất thời không đoán ra đây là thật hay là cố ý?
Đương nhiên, lời đã nói đến mức này, chỉ có thể trả lời: "Còn muốn làm gì, cứ nói."
"Quần áo chỉ mua một bộ sao? Quá miễn cưỡng đấy." Dạ Cửu U nháy mắt mấy cái: "Ta muốn rất nhiều bộ để thay, cả trang sức nữa. Còn muốn giường chiếu, chăn nệm, tủ quần áo, toàn bộ nội thất. Còn muốn ăn rất nhiều thứ, không chỉ kẹo đường với bánh ngọt. Nếu không chiều ta cho đúng, đừng mong ta cùng ngươi luyện võ."
Triệu Trường Hà cười: "Tuân lệnh, phu nhân."
"Ngươi mang đủ tiền không?"
"Thật ra thì, không mang nhiều lắm... Vật liệu gỗ thượng đẳng với châu báu trang sức rất đắt."
"Tính toán chi tiêu trong ngân sách có hạn để mua những thứ cần thiết, đây có phải là giai đoạn mà loài người cần trải qua?"
"Thông thường là như vậy... Đáng tiếc thân phận của ngươi là tiểu thư Lý gia, vị hôn phu là Triệu Vương, cho nên ngươi chỉ có thể trải nghiệm cảm giác được một bá đạo tổng tài sủng ái lên tận trời."
Dạ Cửu U nghe không hiểu mấy chữ cuối, ngơ ngác theo Triệu Trường Hà trả tiền, rồi lại đi đến tiệm quần áo hôm nọ.
Các loại trang phục rực rỡ muôn màu, thật ra Triệu Trường Hà không giỏi chọn lắm, hắn chỉ có thể phân biệt màu sắc có hợp với Dạ Cửu U hay không là tốt lắm rồi. Bản thân Dạ Cửu U lại càng không có ý thức thẩm mỹ, chỉ tùy ý cầm lên so so rồi lại thả xuống, thần sắc có chút xoắn xuýt.
Liền nghe Triệu Trường Hà bá khí phất tay: "Cô ấy vừa cầm cái nào xem qua, gói hết lại."
Nói xong còn có chút tiếc nuối, lời thoại của bá tổng còn thiếu một chút, không có ác độc nữ phụ nào đến tranh giành quần áo, nếu không đã có thể nói "Trừ cái nào bị người này sờ qua, còn lại gói hết."
Dù vậy, cũng đã khiến Dạ Cửu U cười tít mắt: "Đây là cái ngươi gọi là sủng lên tận trời?"
"Không sai biệt lắm." Triệu Trường Hà cười nói: "Đã muốn sủng, thì ngay cả lựa chọn xoắn xuýt cũng không cần."
Chủ tiệm đã sớm mừng thầm trong bụng, nghĩ bụng lần trước nhờ có cái yếm đó mà kiếm lời to rồi.
Dạ Cửu U cười nói: "Ngươi xa xỉ như vậy, có phải là đi ngược lại với phong cách cai trị cần kiệm yêu dân?"
Triệu Trường Hà nói: "Nếu vì lấy lòng tiểu thư Lý gia, thì chút đầu tư này đáng giá quá đi chứ. Riêng cá nhân ta mà nói, thật sự không ham muốn hưởng thụ vật chất."
"Chẳng lẽ ta ham muốn hưởng thụ vật chất? Vậy thôi bỏ đi, ta cũng không muốn trở thành kẻ làm hại danh tiếng Triệu Vương." Dạ Cửu U cuối cùng chọn ba bộ quần áo, cười híp mắt nói: "Trả tiền đi."
Chủ cửa hàng khóc không ra nước mắt.
Đã nói là tất cả quần áo đâu, sao lại còn có ba bộ......
"Về phần trang sức......" Dạ Cửu U cười tủm tỉm nói: "Ta còn muốn một chiếc nhẫn."
"Vậy thì đi chọn."
"Lần trước vì sao ngươi không mua nhẫn cho ta?"
"Ở quê ta, tặng nhẫn có ý nghĩa khác... Vô thức cảm thấy ngươi sẽ không cần, không thể quá nhanh."
Dạ Cửu U dừng bước chân đang đi về phía tiệm trang sức, cười như không cười quay đầu nhìn Triệu Trường Hà: "Chẳng lẽ ngươi không biết... Ở chỗ chúng ta, tặng dây chuyền đã có ý nghĩa khác?"
Triệu Trường Hà ngẩn người: "Hả?"
"Đó là ý muốn trói buộc người khác... Xem ra Triệu Vương cũng không hiểu lắm nhỉ..." Dạ Cửu U mặt không đổi sắc nói, rồi đi thẳng vào tiệm trang sức.
Triệu Trường Hà đứng bên ngoài ngây người nửa ngày... Nếu ngươi biết, còn nhận là có ý gì? Nhận rồi còn cố ý chỉ ra ý nghĩa là sao?
Sao cảm giác công thủ có chút đảo lộn...
Bên kia, Dạ Cửu U cũng đang chọn nhẫn, đáng tiếc cau mày chọn nửa ngày, còn khó chọn hơn cả quần áo.
Thời đại này không có kim cương hay bạch kim gì cả, toàn là nhẫn vàng óng ánh. Không phải là vàng bạc không tốt, nhưng thật sự không hợp với khí chất của Dạ Cửu U. Nếu để Triệu Trường Hà chọn, hẳn sẽ cho nàng một chiếc Mặc Ngọc Giới Chỉ, tiếc là ở đây không có loại chất liệu này, chỉ có nhẫn bản to, ý nghĩa không lớn.
Triệu Trường Hà sờ cằm đứng bên cạnh xem, bỗng nhiên nói: "Vậy đi, ta tự tay làm cho ngươi một cái."
Dạ Cửu U quay đầu nhìn hắn.
Triệu Trường Hà nói: "Ta chọn thiên tài địa bảo thích hợp, tự mình điêu khắc pháp trận, làm thành một chiếc nhẫn trữ vật. Ừm... Mặc dù đối với ngươi, không gian bên người đều tùy ý sử dụng, không cần nhẫn trữ vật..."
Giống như nàng mang theo một ngọn núi trong người, ai cũng không biết nàng để ở đâu. Triệu Trường Hà cũng không chắc nàng có cần nhẫn trữ vật hay không.
Dạ Cửu U nói: "Ngươi vừa nói, ở quê ngươi tặng cái này có ý nghĩa gì?"
"Có nghĩa là ta đang cầu hôn tiểu thư Lý gia."
Dạ Cửu U mỉm cười, không nói gì, quay người rời khỏi tiệm trang sức.
Triệu Trường Hà đi theo bên cạnh, cảm thấy mình đầy sáo lộ hai ngày nay bỗng nhiên không biết nên nói gì, giống như bị phản sáo lộ...
"Triệu Trường Hà, ta muốn ăn cái kia!" Triệu Trường Hà giật mình, Dạ Cửu U kéo tay áo hắn chỉ vào quán mứt quả: "Cái kia trông đáng yêu, có ngon không?"
"Như thế nào mới tính là ngon?"
"Ngọt là ngon."
Triệu Trường Hà nhịn không được cười, tiến lên trả tiền mua, quay đầu nhìn Dạ Cửu U liếm mứt quả cười cong mắt, trong lòng bỗng chợt hiểu ra.
Không có sáo lộ hay không sáo lộ, chẳng qua là nàng không còn tâm tư phân loạn như hai ngày trước, hoàn toàn buông lòng tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này dưới sự cưng chiều của người đàn ông.
"Đặt làm chỗ ở thì đặt ở đâu?" Dạ Cửu U vừa liếm mứt quả vừa hỏi.
Triệu Trường Hà gãi đầu, hắn chưa từng đặt mua những thứ này trên đời, không rõ lắm. Gặp qua cửa hàng mộc, nhưng hình như không chịu trách nhiệm thiết kế...
Hai người gãi đầu nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên đều cười, đồng thanh nói: "Đi công bộ nhờ bọn họ làm."
Việc dùng công khí tư dụng phải đường hoàng, cùng đầu óc ma nữ nhất trí như thế, xác nhận Triệu Vương thật sự không thích hợp làm người quản lý, nhưng lại rất thích hợp làm tình lang của ma nữ.
Hai nam nữ liếm mứt quả xâm nhập công bộ, khiến chủ sự hoảng sợ, nhận ra là Triệu Trường Hà thì càng suýt chút nữa cắn đứt cả lưỡi.
Cái dáng vẻ liếm mứt quả của ngài mà dám kể với ai trên giang hồ sao?
"Thiết kế nơi ở? Tủ quần áo? Bàn trang điểm? Giường?" Các thị lang cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ: "Vậy, làm xong đưa đến trong cung?"
Triệu Trường Hà cười híp mắt: "Làm xong cứ đặt ở đây, chúng ta sẽ đến lấy... Tiểu thư Lý gia muốn gả đến kinh thành, đây là đồ cưới."
Đôi mắt đẹp của Dạ Cửu U lưu chuyển, giống như cười mà không phải cười rồi cuối cùng không phản bác.
Thực ra đối với người Quan Lũng mà nói, Trường An chính là kinh thành, ở đây nói đến kinh thành là đại nghịch bất đạo. Nhưng từ trên xuống dưới, không ai nhận ra lời này có vấn đề...
Đại thế đã định... Coi như nàng Dạ Cửu U vẫn là Ma Thần tính toán Hỗn Loạn như trước, tựa hồ cũng không ngăn được dòng lũ đại thế. Quan Lũng khó thoát khỏi chinh phục của Đại Hán, giống như nàng tựa hồ cũng không trốn khỏi cảnh tù binh của tình cảm.
Cho nên nàng không định tiếp tục bị động.
"Chơi đủ rồi, về đánh nhau." Dạ Cửu U vỗ vỗ mặt Triệu Trường Hà: "Hai ngày nay cưng chiều tỷ tỷ rất hài lòng, hy vọng thực lực của ngươi cũng khiến tỷ tỷ hài lòng."
Triệu Trường Hà biết sáo lộ của mình đã bị phá.
Nói thẳng ra, đánh nhau ngoài việc muốn tham khảo lĩnh ngộ ra, còn kèm theo mục đích chính là để Dạ Cửu U biết, mình không chỉ biết làm loạn lòng nàng trên tình cảm, mà thực lực cũng đủ tương xứng, mục tiêu bên trên có thể cùng nàng sánh vai.
Nhưng nàng đã nói toạc ra, cũng không còn sự kinh hỉ và rung động khi phát hiện thực lực vượt quá dự kiến.
Thậm chí nàng còn bắt đầu tự xưng tỷ tỷ... Đây là dự định phản chinh phục? Muốn cho mình biết cái gì khác cũng không bằng thực lực tuyệt đối, ngươi có trêu chọc đến mấy, cuối cùng cũng chỉ là một tiểu đệ đệ cần nghe nàng chỉ đạo?
Triệu Trường Hà đột nhiên cảm thấy càng thú vị, chiến ý vốn không cao cũng bừng bừng bốc cháy.
............
"Keng!" Dạ Cửu U duỗi ngón tay nhẹ nhàng gảy vào cạnh Long Tước, lực trảm ngàn cân của Triệu Trường Hà bị đánh bật trở lại.
Trận chiến diễn ra trong Cửu U Thâm Uyên, mọi năng lượng tràn lan cũng không gây hư hại cho bất cứ thứ gì, cũng không dẫn dắt thiên thời địa lợi, nên không có gì để tham chiếu, tất cả như tiến vào chân không. Có thể thấy chỉ là hai võ giả bình thường khoa tay từng chiêu từng thức, thậm chí còn không hoa lệ bằng trận chiến Tiềm Long Bảng trên đường phố Trường An.
Nhưng Triệu Trường Hà biết ngón tay này đáng sợ đến mức nào.
Trong ngón tay này không chỉ chứa đựng lực lượng đối nghịch thuần túy, mà còn ẩn chứa nhiều loại pháp tắc huyền ảo tác dụng.
Có thể cảm nhận rõ ràng tác dụng của sinh tử chi lực, tử ý tà ác thúc giục bản nguyên, chỉ trong chốc lát muốn tước đoạt sinh mệnh, khiến toàn thân huyết nhục khô cạn già nua, trực tiếp trở thành một bộ thi thể không có sinh mệnh.
Cùng lúc đó, bóng tối xung quanh biến thành lưỡi dao đáng sợ, chém giết thần hồn, xé rách huyết nhục, uy áp mạnh mẽ muốn gạt xương cốt ra khỏi cơ thể, ngũ tạng lục phủ dời sông lấp biển, Hỗn Loạn sai chỗ, hoàn toàn không thuộc về mình.
Tâm linh còn phải chịu xâm nhập, mất đi cảm giác, không có suy nghĩ, chỉ có hắc ám mênh mông khiến người sợ hãi, cô độc, điên cuồng.
Không có lực lượng thuần túy nào có thể ngăn cản một kích này, cần phải lý giải sức mạnh bản nguyên, nếu yếu kém ở bất kỳ phương diện nào, đều sẽ chết không có chỗ chôn.
Thật là nữ ma đầu, tất cả biểu hiện chiến đấu đều tà ác nhất... Mà cái nhìn thấy bên ngoài, chỉ là một ngón tay.
Triệu Trường Hà cuối cùng minh bạch vì sao Dạ Vô Danh phụ trách áp chế Dạ Cửu U, hai người giao chiến trông không có biểu hiện đặc thù nào, đơn giản như đang trò chuyện. Bởi vì lúc đó mình căn bản không nhìn ra gì, cuộc đối đầu giữa các nàng chưa hẳn cần quyền cước, chỉ là ánh mắt chạm nhau đã sinh ra bao nhiêu xung kích pháp tắc, bao nhiêu quyết đấu huyền ảo, người ngoài căn bản không biết.
Nhưng giờ phút này, Triệu Trường Hà toàn bộ tiếp nhận ngón tay này, chỉ là đao bị đánh lệch, sau đó tay trái vung lên, Tinh Hà ra khỏi vỏ.
Trong bóng tối, ma kiếm lặng yên không một tiếng động lao thẳng đến lồng ngực Dạ Cửu U.
Kiếm treo lơ lửng ở ngay trước mặt, nhưng căn bản không thể đâm vào, Tinh Hà lơ lửng trên không trung, như đứa trẻ bị a di véo má, làm thế nào cũng không chạm được vào người lớn.
"Coong!" Cửu U a di lại búng tay, tiểu la lỵ lộn mèo, ôm đầu rút lui phía sau.
Trông có vẻ dễ thương, nhưng kỳ thực lực búng tay này không khác gì lật ngược một mảnh trời đêm, vô cùng kinh khủng.
"Ghét hơi thở của Dạ Vô Danh." Cửu U a di ngữ khí rất lạnh lùng, tính thêm một bạt tai. Tinh Hà cảm thấy nếu a di này làm mẹ kế, sau này mình sẽ rất thê thảm, thế là điên cuồng bộc phát.
Khoảnh khắc sau, quần tinh trong hư không cuồng loạn, vô tận sao băng rơi ầm ầm, xuyên qua bức tường thứ nguyên, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Dạ Cửu U, muốn đè chết nàng.
Một thanh khoát đao quét ngang tới, huyết sắc đầy trời.
Phá toái càn khôn!
"Ầm ầm!" Sức mạnh sao băng, uy lực càn khôn đánh vào cùng một chỗ, lại đánh vào khoảng không.
Dạ Cửu U vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Triệu Trường Hà, một chưởng đánh vào lưng hắn.
Trong bóng tối, nàng ở khắp mọi nơi, Triệu Trường Hà căn bản không thể bắt giữ được.
Nhưng Triệu Trường Hà như đã sớm liệu trước, trường đao móc nghiêng, tinh lạc điên cuồng dường như bị hất trở lại bầu trời, lẫn lộn trong hư không trở thành một thương khung hoàn toàn mới. Bàn tay Dạ Cửu U đánh vào phía trên, ầm ầm phá toái, nhưng Triệu Trường Hà không bị tổn hao gì, trường đao quay lại, chém vào cổ Dạ Cửu U.
Dạ Cửu U lần đầu rung động, một đao này có chút ý vị...
"Phanh!" Đầu ngón tay lại chặn đao, Triệu Trường Hà khóe miệng chảy máu, ngã xuống trở lại, hơi khom người, chiến ý lẫm liệt.
Dạ Cửu U chắp tay nói: "Vừa rồi một đao đó, tên gì?"
"Tái Khải Tạo Hóa. Chiêu cuối của Liệt Huyết Sát Đao Pháp."
"Ta thấy ý của ngươi không hẳn giống hắn? Ngôi sao đầy trời lấp lánh, thương khung mới hình thành, chắc chắn không phải 'liệt'."
"Có nhận Khải, nhưng ý của ta đã sớm khác hắn."
Dạ Cửu U hơi nghiêng đầu nhìn ánh mắt chiến ý lẫm liệt của hắn, rất khác với vẻ ôn nhu mấy ngày nay. Nàng phát hiện mình không muốn nhìn thấy Triệu Trường Hà như vậy, hắn nên mỉm cười, đưa tay lau vết sữa bò trên khóe miệng mình... Chứ không phải gắt gao nhìn chằm chằm, tìm kiếm sơ hở của mình.
Thực ra Dạ Cửu U biết Triệu Trường Hà muốn nhanh chóng đột phá Ngự cảnh Tam Trọng cấp bách thế nào... Nếu hắn muốn đột phá, Phiêu Miểu có thể cho hắn tham khảo nhưng có chút khác biệt, chỉ điểm của mình mới hữu dụng hơn.
Dạ Cửu U nghĩ, chiến lược tình cảm của Triệu Trường Hà, có phải một phần lớn là để nàng toàn tâm giúp hắn đột phá? Nếu có thể cùng nàng song tu, nói không chừng trực tiếp đột phá — Song tu cùng nàng không chỉ mang lại năng lượng cao, mà còn có cảm ngộ phong phú, cái này không phải là đùa.
Nhưng từ mấy hiệp đối chiến vừa rồi, Dạ Cửu U hiểu, người này thật sự chưa từng nghĩ như vậy.
Hắn không muốn đối đãi tình cảm một cách thực dụng, mà có lòng tự tôn của một chiến sĩ, hắn không muốn dựa vào những điều này để đột phá. Hắn thật sự muốn cảm ngộ từ chính trong chiến đấu, cũng muốn cho nàng biết, muốn làm nam nhân của Dạ Cửu U, hắn đã đủ xứng.
"Không ngờ ngươi đã nửa bước Tam Trọng, quả thật có vốn cuồng vọng." Dạ Cửu U thấp giọng nói: "Thảo nào hôm qua có thể đỡ được một chưởng của Dạ Vô Danh, chưởng đó của nàng cũng không hề nương tay."
Triệu Trường Hà: "...... Chúng ta đang đánh nhau, nghiêm túc chút."
"Ta không có hứng thú đánh tiếp, chỉ ra một kích cuối cùng." Đôi mắt Dạ Cửu U cũng trở nên sắc bén: "Ta đã nói trước, nếu ta không nương tay, ngươi sẽ chết. Nếu không đỡ nổi một kích này thì thật sự sẽ chết, nếu đỡ được..."
Triệu Trường Hà nói: "Thì sao?"
"Nếu đỡ được, ngươi có thể nhân đó đột phá Ngự cảnh Tam Trọng... Coi như không được, ta hứa sẽ giúp ngươi đột phá."
Triệu Trường Hà chân thành nói: "Được."
Dạ Cửu U hít một hơi thật sâu, rất chậm rãi đánh ra một quyền.
Khi quyền đến nửa đường, tay ngọc đã trở nên đen như mực, ẩn ẩn tản ra tử ý khiến người ta kinh hãi, những nơi đi qua, ngay cả bóng tối cũng bị thôn phệ.
Bóng tối cũng không tồn tại... Vô quang vô ảnh, tất cả quy về tịch.
Trong lòng Triệu Trường Hà đột nhiên nhảy lên, trong nháy mắt thu Long Tước và Tinh Hà vào. Hắn có dự cảm, bất cứ thứ gì chạm vào một quyền này, đều sẽ bị thôn phệ hầu như không còn, trực tiếp quy vô.
Không thể dùng bất cứ vật thật nào để đón một quyền này...
Triệu Trường Hà quát lớn một tiếng, đồng dạng đấm ra một quyền.
Cùng với một quyền này, thiên Thư giấu trong chiếc nhẫn ào ào lật trang, dừng lại ở trang quang ảnh.
Ánh hào quang đẹp mắt bạo khởi, chiếu sáng bóng tối như mực. Giống như một chùm laser, nghênh hướng bóng tối thôn phệ tất cả.
"Ầm ầm!" Dư ba lực lượng cuồng bạo lan tràn trong Thâm Uyên, không biết bao nhiêu vạn dặm.
Ở nơi cốt lõi nhất của cuộc quyết đấu, ánh sáng bị bóng tối áp chế thôn phệ, khóe miệng Triệu Trường Hà tràn ra vết máu, cắn chặt răng liều mạng khổ chống đỡ.
Tuyệt đối về lực lượng, quả thật Triệu Trường Hà kém Dạ Cửu U rất xa, người ta là Ngự Cảnh Tam Trọng đỉnh phong, còn mình chỉ là ngụy Tam Trọng, nói kém một đại cấp cũng không đủ. Mà giờ phút này Dạ Cửu U vốn là chuyển hình kỳ, không cường đại như trước, hôm qua còn bị thương, tuy đã khỏi bệnh nhưng không phải trạng thái đỉnh phong, lại thêm ban ngày chiếu sáng hắc ám. Đánh thua là tất nhiên, nhưng chết thì chưa hẳn, chỉ cần có thể suy yếu một quyền này hết mức, dư ba còn lại dùng thân thể cứng rắn chịu đựng, cũng chỉ là trọng thương không chết, có thể mong đợi.
Dạ Cửu U lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Trường Hà liều chết, lực lượng của hắn đã không khống chế nổi, chùm sáng bắt đầu lộn xộn, sắp bắn vào cổ tay nàng...
Vòng ngọc bích trên cổ tay lúc này chói mắt lạ thường.
Đồ hỗn trướng này, chẳng lẽ không biết lực lượng này tràn ra, sẽ hủy cái vòng tay?
Đồ khốn kiếp, ngươi có biết không tính ngọn núi kia, vòng tay này là món quà đầu tiên ngươi tặng ta! Ta đã nói từ trước là nó dễ hỏng trong chiến đấu, mà ngươi vẫn không chú ý!
Dạ Cửu U vô thức thu lại một chút sức mạnh bảo vệ vòng tay, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, Triệu Trường Hà phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống vài dặm, treo lơ lửng ho khan không ngừng.
Triệu Trường Hà ho khan ra máu, ngẩng đầu nhìn Dạ Cửu U từ từ đi tới từ hư không, trong lòng có chút buồn bực. Vết thương này nhẹ hơn dự kiến nha... Vốn dĩ phải là trọng thương hấp hối mới đúng, sao lại chỉ thế này...
Có phải nàng vẫn còn quá hư nhược, hay là do nàng nương tay? Không phải nói là không nương tay sao...
Dạ Cửu U mặt không cảm xúc đi đến trước mặt: "Chết chưa?"
"Sống sót." Triệu Trường Hà cẩn thận hỏi: "Ngươi... Nương tay?"
"Nếu ta không lưu thủ, ngươi đã trọng thương sắp chết rồi, ta có thể cứu ngươi sống, cũng có thể bù thêm một kích cho ngươi chết." Dạ Cửu U mặt không biến sắc nói: "Ngươi thật sự không tiếc mạng, nhất định phải chống đỡ? Chỉ cần bỏ cuộc, vốn dĩ không cần đánh thành thế này."
"Vì nói chỉ có một chiêu này, ta không chết coi như thắng, trọng thương có gì ghê gớm đâu." Triệu Trường Hà không lo lắng cười: "Cho nên nếu ngươi lưu thủ ngược lại khiến cảm ngộ chiến đấu của ta cạn đi một tầng."
Dạ Cửu U nổi giận: "Ta không nương tay, vòng tay sẽ nát! Triệu Trường Hà, đồ khốn kiếp! Sao ngươi dám đánh nát nó!"
Triệu Trường Hà trợn mắt há mồm, trong chiến đấu hắn thật sự không để ý đến cái này.
Dạ Cửu U hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng bình phục lại, thản nhiên nói: "Tóm lại, mặc kệ ta có lưu thủ hay không, một kích này ngươi chắc chắn sẽ không chết, theo ước định ngươi đã đỡ được. Ta hứa sẽ giúp ngươi đột phá, nói được thì làm được. Ngươi tạm thời chữa thương đi, khỏi bệnh rồi tính."
"Chờ đã." Triệu Trường Hà bỗng giữ chặt tay nàng: "Ta không dậy nổi, ngươi giúp ta."
Dạ Cửu U tức giận kéo ra, Triệu Trường Hà dường như không ăn lực, lảo đảo ngã vào người nàng.
Dạ Cửu U nhíu mày định đẩy ra, liền bị ôm chặt lấy.
"Cút!"
Triệu Trường Hà vô lực ôm eo nàng, đem cằm đặt lên vai nàng, thì thào nói: "Đánh nữa ta chết mất... Đừng động, để ta ôm một chút..."
Dạ Cửu U đứng im hồi lâu, cuối cùng thở dài, dìu hắn ngồi xuống, mặc hắn tựa vào vai mình: "Lấy thuốc của ngươi ra... Tối qua ngươi giúp ta chữa thương, bây giờ ta giúp ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận