Loạn Thế Thư

Chương 438: Địch Mục Chi

**Chương 438: Địch Mục Chi**
"Nguyên lai là Tạ huynh." Triệu Trường Hà không đổi sắc mặt, ra vẻ cẩn trọng của bậc thượng vị giả mà Vương Đạo Trung vốn có, thản nhiên nói: "Vương mỗ ở Trung Nguyên lâu rồi thấy chán, muốn đi đây đi đó."
Dù đã vận công khống chế sửa đổi thanh âm, nhưng thứ chưa từng luyện thì vẫn chưa từng luyện, không thể giống hoàn toàn với giọng của Vương Đạo Trung.
Cũng may Tạ Như Hải và Vương Đạo Trung không thân quen, cùng lắm trước kia chỉ gặp qua vài lần, nên không thể nào phân biệt rõ giọng nói. Kỳ thật người quen thân nhìn dung mạo cũng có thể nhận ra chút khác biệt, chỉ là người ngoài đường thì dễ ngộ nhận cho thấy cả hai không quá quen thuộc nhau.
Nghe Triệu Trường Hà nói vậy, trong lòng Tạ Như Hải có chút buồn cười, nghe nói vị này không lâu trước đây bị bắt, xem ra là được thả ra, không tiện tiếp tục lượn lờ dưới mắt Dương gia và Trấn Ma ti, hoặc là trốn ở Lang Gia, hoặc là "sung quân" đi xa.
Bây giờ xem ra là đã đi xa về phía Tây Nam.
Hắn cười ha hả nói: "Đạo Trung tiên sinh đường xa đến đây, sao không tìm Địch thái thú? Để chúng ta làm tròn đạo nghĩa chủ nhà."
Triệu Trường Hà thầm nghĩ ai biết Địch Mục Chi và Vương Đạo Trung quen nhau đến mức nào, kẻ ngốc mới đi, huống chi hắn hơi đâu mà thêm chuyện? Thế là lắc đầu: "Vương mỗ có việc muốn đi Miêu Cương, không muốn chậm trễ..."
Ban đầu định nói vài câu xã giao khách khí, nhưng lời đến khóe miệng chợt cảm thấy mình ngu xuẩn, thay Vương Đạo Trung khách khí cái gì chứ? Gây thêm thù chuốc oán chẳng phải tốt hơn sao?
Thế là ngạo nghễ nói: "Huống chi Địch Mục Chi còn chưa đủ tư cách để Vương mỗ đích thân bái kiến."
Lý Tứ An bên cạnh lộ vẻ không đành lòng nhìn thẳng, âm thầm mặc niệm cho Vương Đạo Trung.
Từ khi Triệu Trường Hà đến, thanh danh hiệp can nghĩa đảm của mình càng ngày càng tốt, bằng hữu càng ngày càng nhiều, còn thanh danh của Vương Đạo Trung lại càng ngày càng thối, cả chính phái lẫn ma đạo đều căm ghét. Đây rốt cuộc là tạo nghiệt gì...
Tạ Như Hải thì lại thấy hết sức bình thường, thế gia đỉnh cấp vốn là ngạo mạn như vậy, đừng nói là Vương Đạo Trung có tên trên Địa bảng, tùy tiện một tên công tử bột nào đó có khi còn ngạo hơn. Hắn không thấy kỳ lạ, cười nhẹ: "Vậy không quấy rầy đạo Trung tiên sinh dùng cơm."
Nói xong chắp tay hành lễ, cáo từ rời đi.
Triệu Trường Hà nhìn lên quán cơm, nhức cả đầu nói: "Có phải ta không nên ăn bữa cơm này không?"
Lý Tứ An cười: "Sao lại nói vậy?"
"Nếu hắn về bẩm với Địch Mục Chi, nói Vương Đạo Trung đang ở đây ăn cơm, nhỡ Địch Mục Chi thật sự đến gặp Vương Đạo Trung thì chẳng phải lộ tẩy?"
Lý Tứ An cười: "Nếu chúng ta đoán không sai, Địch Mục Chi chưa từng gặp Vương Đạo Trung. Trời nam đất bắc, nếu không có duyên thì nhiều người cả đời chỉ nghe tên chứ không thể gặp mặt. Ngươi nghĩ ai cũng thích lượn lờ khắp thiên hạ như ngươi à?"
"Hả? Bọn họ không phải trạc tuổi nhau, đều là người của thế gia đại tộc, lại đều làm quan sao? Lúc còn trẻ không giao du với nhau à?"
"Không phải ai cũng gặp mặt hết, nhất là đất Thục hẻo lánh, giao du càng ít. Dĩ nhiên, những gì chúng ta biết cũng chưa chắc hoàn chỉnh, có thể có chuyện cá nhân chúng ta không biết." Lý Tứ An nói: "Sao, có muốn gặp không? Nếu ngươi muốn điều tra bí ẩn kiếm lư tan biến, có thể hỏi hắn, biết đâu có manh mối gì đó."
Triệu Trường Hà trầm ngâm một lát, gật đầu.
Việc kiếm lư có liên quan mật thiết đến Nhạc Hồng Linh, có cơ hội điều tra vẫn nên thử xem, cùng lắm thì lộ tẩy, Lý Tứ An từ chối không quen rồi bị lừa là xong.
Hai người vào quán cơm, tùy ý gọi vài món thịt rượu, chưa ăn được mấy miếng, ngoài cổng đã rối loạn tưng bừng, có tiếng cười sảng khoái truyền đến: "Vương huynh đường xa tới, sao không báo một tiếng, để tiểu đệ bày tiệc chiêu đãi? Khách khí quá đấy."
Triệu Trường Hà bén nhạy phát hiện vẻ mặt của các thực khách trong quán ăn trở nên trắng bệch, không ai dám ngồi yên, đồng loạt đứng dậy né sang một bên. Ông chủ hai chân run rẩy, đánh rơi đồ đạc liên tục.
Cái này...
Không giống như dân thường kính sợ quan lại thông thường, mà là kinh khủng đến tận xương tủy.
Ngay cả Lý Tứ An cũng đứng dậy hành lễ: "Thái thú mạnh khỏe."
Địch Mục Chi hết sức khách khí gật đầu với Lý Tứ An: "Tứ gia cứ ngồi."
Nói xong tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh Triệu Trường Hà, cười: "Vương huynh, mấy cái quán nhỏ này mà huynh cũng để ý sao?"
Triệu Trường Hà nhìn hắn.
Rõ ràng là một người nho nhã, râu dài năm Liễu, rất anh tuấn, có khí chất, ấm áp trung niên, nhưng đặt trong bối cảnh này, nhìn thế nào cũng có cảm giác lạnh lẽo.
Triệu Trường Hà từ tốn ăn dưa cải, không thèm ngẩng đầu: "Chẳng qua là đi ngang qua, sắp đi ngay, ra ngoài có gì câu nệ? Địch huynh trăm công nghìn việc, vốn không nên quấy rầy."
Địch Mục Chi như hoàn toàn không biết việc hắn vừa nói "Địch Mục Chi không có tư cách để Vương mỗ đích thân bái kiến" mà cười vô cùng sảng khoái: "Đã là Vương huynh đến thì dù có vạn cơ cũng không sánh bằng một sợi tóc của Vương huynh. Người đâu! Mang thức ăn lên!"
Theo tiếng nói, người bên ngoài như nước chảy mang thức ăn vào.
Triệu Trường Hà chỉ ngồi bàn vuông nhỏ bình thường, chỉ đủ chỗ cho mấy món, những người làm bèn bưng các món khác đứng hầu bên cạnh, mang đến mà không dám nhúc nhích.
Món ăn hơn phân nửa đều là cần giết bao nhiêu trân cầm dị thú mới kiếm được một chút tim gan các loại, Triệu Trường Hà nhớ tới cảnh hoang vu dọc đường đi.
Danh gia vọng tộc và nỗi khổ của dân gian, từ trước đến nay là hai thế giới.
Kỳ thật các nhà như Thôi, Vương, Dương, Đường phần lớn cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng đều không làm đến mức rõ ràng như vậy, ít nhất sẽ không cố tình phô trương. Vương Chiếu Lăng lúc trước mở tiệc chiêu đãi Tiềm Long, thức ăn trên bàn tuy ngon, nhưng cũng chỉ khiến người ta cảm thấy nhà giàu là thế, không đến mức quá đáng. Có lẽ vì bọn họ nhà đó mới phát nên cố tình thể hiện cho thấy ta là người nhà giàu mới nổi.
Nhưng về bản chất thì không khác biệt là mấy, nhìn thái độ của Địch Mục Chi với Vương Đạo Trung là biết, cùng một loại người.
Pháp Si đám người theo Di Lặc tạo phản, ít nhất ban đầu không phải hoàn toàn bị dao động. Mà thật sự là có lý do tạo phản, trong Di Lặc giáo cũng có nhân vật. Sơn tặc đạo phỉ ở khắp nơi, chưa chắc đã thật muốn làm tặc. Lúc trước Tiết Thương Hải kết trại ở Vu Sơn, giáo chúng như quân, mài đao xoèn xoẹt, hắn thật sự đang chờ một cơ hội.
Thế gian có bao nhiêu người như Pháp Si, Tiết Thương Hải...
Cho nên dù Triệu Trường Hà kính trọng lòng trung thành với đế quốc và ước nguyện về một thế giới yên bình của Đường Vãn Trang, nhưng nội tâm thật sự đồng ý với Chu Tước và những người chậm chạp phản kháng của nàng. Hắn hy vọng Đường Vãn Trang giải ngũ về quê, điểm này chưa từng giấu diếm Đường Vãn Trang, nàng biết. Có lẽ Vãn Trang không thật sự thích hắn, thấy hắn khỏi bệnh liền chạy mất, nói không chừng đó mới là nguyên nhân chính.
Đúng rồi, sao trước đó không nghĩ tới, đây mới là nguyên nhân chính chứ, Ngọa Tào...
Trong đầu lóe lên những ý niệm đó, miệng giả bộ ra vẻ từng trải, thản nhiên nói: "Địch huynh làm vậy khiến ta rất khó xử đó..."
Địch Mục Chi cười: "Sao? Chẳng lẽ ngại Địch mỗ khoản đãi không chu đáo?"
Triệu Trường Hà lắc đầu: "Vương mỗ muốn đi Miêu Cương là muốn chịu khổ, nếu bị Địch huynh nuôi cho kén ăn thì làm sao bây giờ?"
Địch Mục Chi vỗ tay cười lớn: "Vương huynh lo xa quá, người như huynh, ở đâu cũng không chịu khổ được."
"Ồ?" Triệu Trường Hà nói: "Địch huynh quen thuộc Miêu Cương lắm à? Tuyên úy ti bên kia là do Địch huynh quản sao?"
"Không phải trực thuộc, không phải trực thuộc." Địch Mục Chi cười: "Dĩ nhiên nếu Vương huynh muốn đi, Địch mỗ vẫn có thể giúp chút chuyện."
Triệu Trường Hà cố ý hỏi: "Vương mỗ gây ra chút chuyện ở Hoằng Nông, Địch huynh không sợ rước họa vào thân à?"
Nói là chuyện ở Hoằng Nông, nhưng bản chất là Vương gia có ý phản nghịch, hắn và Địch Mục Chi vẫn thân thiết như vậy, là muốn làm gì?
Địch Mục Chi phảng phất như không hiểu, cười ha hả: "Nhà ai mà không có chút chuyện sai lầm... Về sau Vương huynh xin lỗi Dương gia một tiếng, biết đâu lại qua chuyện. Lang Gia Vương làm bằng sắt, ai lại thật sự không qua được với Vương huynh?"
Triệu Trường Hà mỉm cười, nâng chén ra hiệu: "Vậy thì nhờ Địch huynh có cơ hội cứu vãn."
"Dễ nói, dễ nói." Địch Mục Chi nâng chén chạm vào, cười hỏi: "Vương huynh đi Miêu Cương, định làm gì? Có cần Địch mỗ giúp gì không?"
"Cũng chỉ là làm quen với các thổ ty ở Tây Nam, xem có thể phát triển chút việc làm ăn của gia tộc không. Nếu Địch huynh có thể giúp đỡ thì tốt quá."
"Không dám." Địch Mục Chi đưa qua một chiếc lệnh bài: "Vương huynh cầm lệnh bài của ta đến Tuyên úy ti Tây Nam, bọn họ sẽ nể mặt mấy phần."
Triệu Trường Hà nhận lấy lệnh bài, cười: "Ân tình này của Địch huynh, ta Vương Đạo Trung nhớ kỹ, sau này nếu đến Lang Gia, Vương mỗ nhất định dùng hết khả năng khoản đãi."
Lý Tứ An suýt chút nữa phun ngụm rượu.
Lại nghe Triệu Trường Hà đổi giọng, nhìn như nói chuyện phiếm hỏi: "Nói đi thì nói lại, Vương mỗ trên đường đến Ba Sơn, vốn muốn đến bái phỏng Lục Vô Định, kết quả phát hiện kiếm lư không một bóng người, là sao vậy?"
"Chuyện này chúng ta cũng đang điều tra, kiếm lư không biết từ lúc nào đã yên ắng người đi nhà trống, cả Ba Thục kinh ngạc, không ai biết rõ chuyện gì xảy ra." Địch Mục Chi cười nói: "Thật ra cũng không có gì lạ, nếu phát hiện một bí cảnh thượng giai nào đó để làm căn cứ địa tông phái, thì việc toàn phái di chuyển cũng là bình thường... Nếu qua chút thời gian, đệ tử kiếm lư lại ra hành tẩu giang hồ, thì chân tướng sẽ rõ ràng thôi, chuyện này không đáng tốn nhiều công sức."
Triệu Trường Hà như có điều suy nghĩ.
Người của kiếm lư cũng không ít. Nếu thật sự toàn phái di chuyển thì động tĩnh cũng không nhỏ, một đội quân hùng mạnh hành động quy mô lớn như vậy, làm Thục quận Thái Thú không thể không nghe được tin tức, huống chi nghe nói các ngươi còn rất nhiều người là đệ tử không ký danh của kiếm lư, đối với sự thay đổi của sư môn lại làm ngơ như vậy sao?
Cách nói của Địch Mục Chi này chắc chắn đang giúp kiếm lư che đậy.
Nói không chừng kiếm lư có thể biến mất vô thanh vô tức như vậy, Trấn Ma ti lại chậm trễ đến thế mới nhận được tin tức, có thể là do có quan chức ở sau lưng che chở.
Xem ra, việc di chuyển không có quan hệ gì đến Nhạc Hồng Linh... Ngược lại, có thể là Nhạc Hồng Linh đụng phải chuyện khác thường sau khi bọn họ di chuyển, nên muốn bị diệt khẩu, vì vậy mới đánh nhau...
Lẽ nào thật sự không phải Thính Tuyết lâu?
Sao lại phức tạp thế này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận