Loạn Thế Thư

Chương 14: Một đao kia phân lượng

Chương 14: Một đao kia phân lượng
Hai người đều đầy bụng tâm sự nên ngủ không yên giấc. Ngày thứ hai, tạp dịch đến đưa bánh cao lương, vừa gõ cửa tiếng đầu tiên, cả hai người lập tức bật dậy như lò xo từ trên giường. Rồi sau đó mỗi người cố gắng trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn nhau một cái, Triệu Trường Hà cười: "Chào buổi sáng."
Lạc Thất không để ý tới hắn, việc đầu tiên là cúi đầu xem xét thân thể, chăn mền vẫn che đậy kín đáo. Nàng nhẹ nhàng thở ra, không đáp lời.
Triệu Trường Hà cũng lười quan tâm đến nàng, tự mình nhảy xuống giường mở cửa, lấy bánh cao lương vào. Liếc mắt thấy Lạc Thất đang ngồi bên giường sửa mái tóc hơi rối.
Tư thái kia... Vô tình lại quyến rũ đến động lòng người.
Trong lòng Triệu Trường Hà đột nhiên nảy lên một nhịp, bèn vội đổi chủ đề: "Mẹ nó lại không đánh răng, thế nào thế nào cũng không quen."
Lạc Thất miễn cưỡng nói: "Ngươi cái thằng nhà quê, ngữ khí lại trái ngược với cái vẻ giàu có, còn biết đến cành liễu đánh răng nữa?"
Triệu Trường Hà gặm bánh cao lương, liếc xéo nàng: "Ngươi lại còn hiểu rõ? Còn cành liễu, chẳng phải là cái thân phận gia nô... Ách, thật xin lỗi."
"Có gì phải xin lỗi chứ, ngươi nói bậy đắc tội ta còn ít sao? Ta nói ngươi nhà quê, ngươi nói ta gia nô, huề nhau." Lạc Thất lườm hắn: "Đi đi, ngươi luyện công của ngươi, ta còn phải khổ sở khom lưng làm thịt cho các ngươi ăn."
"Ách, chuyện tối hôm qua..."
Lạc Thất đi đến cửa, quay đầu lại cười một tiếng: "Lời ngươi nói quá ngây thơ, e là khó thực hiện. Nhưng mà... Ta nghĩ ra một ý khác, xem xét rồi tính."
Nụ cười quay đầu lại này thật sự có chút mê người, Triệu Trường Hà lại hoàn toàn không cảm nhận được, gật đầu nói: "Luôn có cách thôi."
Đúng là kiểu "trực nam" điển hình, đến mức Lạc Thất cũng không nhận ra mình càng ngày càng vô tình lộ ra vẻ nữ tính, mang bánh cao lương đi làm nhiệm vụ.
Thật ra Triệu Trường Hà chỉ là cố ý không để ý đến thôi.
Kệ nàng nam hay nữ, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của Lão tử.
Lạc Thất vừa đi, hắn liền thẳng đến diễn võ trường. Vốn định buổi sáng tu tập Huyết Sát Công, buổi chiều luyện đao, nhưng hắn cảm giác khi luyện đao vẫn vận chuyển Huyết Sát Công, khiến tiến độ Huyết Sát Công hình như nhanh hơn một chút. Không biết có vấn đề gì không, vẫn là nên đến hỏi ý kiến Tôn giáo tập.
"Nhanh? Đến mức nào? Ngươi theo phương thức vận kình của Huyết Sát Công, đánh ta một quyền thử xem." Tôn giáo tập không hề để ý.
Triệu Trường Hà cẩn thận hỏi: "Toàn lực?"
"Đương nhiên là toàn lực." Tôn giáo tập trợn mắt: "Chỉ bằng ngươi còn muốn đánh trúng ta chắc?"
Triệu Trường Hà thấy cũng đúng, liền ngồi tấn, nắm đấm thu bên hông.
Khí huyết Huyết Sát Công lưu chuyển trong người trào dâng, Triệu Trường Hà có thể cảm nhận được cơ thể mình tràn đầy lực lượng, vừa hung sát vừa ngoan lệ.
"Uống!" Một tiếng, Triệu Trường Hà toàn lực tung một quyền nặng nề.
Không biết có phải ảo giác không, khi đấm ra một quyền, phong cảnh trong mắt đều biến thành màu đỏ.
Tôn giáo tập hờ hững giơ tay chặn lại, Triệu Trường Hà chỉ cảm thấy một luồng đại lực tràn trề khó lường ập đến, loạng choạng lùi mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Cảm giác tràn đầy lực lượng biến mất trong nháy mắt, ảo giác huyết sắc trong mắt cũng biến mất, giống như bị đánh cho xìu hẳn.
Trong lòng Triệu Trường Hà có chút bội phục, cười trừ nói: "Quả nhiên giáo tập là giáo tập."
Tôn giáo tập chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Tiến độ của ngươi... Quả thật có chút nhanh. Nhưng nếu không có nguyên nhân đặc biệt nào khác, thì do bản thân ngươi ngộ tính cũng không tệ, chủ yếu hơn là vì thể chất của ngươi quá tốt, khí huyết tràn đầy vô cùng, rất thích hợp phối hợp Huyết Sát Công. Thật kỳ lạ, ngươi cái tên dân nghèo thôn quê, lấy đâu ra chất dinh dưỡng tốt như vậy? Cái thân thể này làm sao nuôi lớn được?"
Hắn giấu Triệu Trường Hà, hai tay sau lưng lại khẽ run.
Quá bất cẩn, tiện tay chặn lại, không ngờ tên này lại mạnh đến vậy... Quá khoa trương rồi.
Triệu Trường Hà thầm nghĩ, nếu nói về chất dinh dưỡng của cơ thể, giáo chủ của các ngươi cũng chưa chắc ăn ngon bằng một dân văn phòng bình thường ở hiện đại. Huống chi Lão tử ít nhiều cũng có vận động, thể chất so với các bạn học còn tốt hơn. Nói đến cái "con mắt sau lưng" đến giờ vẫn chưa có dịp dụng võ, hóa ra tố chất thân thể mới là "cheat" lớn nhất của mình?
"Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, ngươi còn "zin", tinh khí sung túc, đều tràn đầy... Thật sự là huyết khí phương cương." Tôn giáo tập không biết là khen hay chê, từ trên xuống dưới dò xét hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được buột miệng: "Đều mười chín rồi chứ? Thật đáng thương."
"Thảo." Triệu Trường Hà cứng họng nói: "Tự mình "tự xử" không tính là mất "zin" à?"
"Nhìn trên tướng mạo thì cũng không sai biệt lắm, xét về đạo lý võ học thì không tính là gì, trừ khi ngươi quá độ... Thôi, ta nói với ngươi cái này làm gì?"
Triệu Trường Hà: "..."
Tôn giáo tập mặt không biểu cảm: "Tình hình hiện tại, Huyết Sát Công của ngươi xem như sắp nhập môn, tháng này cố gắng rèn luyện, thử đột phá tầng thứ nhất. Thật ra lên tầng thứ nhất, cũng gần như đến Nhất Trọng Huyền Quan."
"Một tháng nhất trọng Huyền Quan?" Triệu Trường Hà có chút khó tin. Nhớ lại Lạc Thất từ nhỏ luyện công đến mười sáu mười bảy tuổi mới nhất trọng Huyền Quan, còn hết sức tự hào, không biết nếu nghe được tin này có thổ huyết không.
"Đây là ma công, ngày sau ngươi sẽ biết cái giá phải trả. Dù sao, ngay cả trong ma công thì ngươi cũng nhanh hơn người khác không ít, nhưng vẫn chưa vượt qua phạm trù có thể lý giải." Tôn giáo tập thản nhiên nói: "Được rồi, tiến độ tu hành công pháp của ngươi thực sự vượt xa đao pháp, không thể bỏ bê. Hôm qua dạy ngươi ba thức, chém thẳng, chém ngang, quay người chém, đã luyện mấy lần rồi?"
Triệu Trường Hà thành thật nói: "Ban đầu tự mình định một ngàn lần, kết quả chém chém quên cả đếm, chắc không kém bao nhiêu."
Thật sự một ngàn lần? Tôn giáo tập suýt chút lồi cả mắt, lại cố ra vẻ vân đạm phong khinh chỉ vào cọc gỗ: "Thấy cái đường ngấn ở giữa kia không? Cứ bổ vào vị trí đó, bổ một đao ta xem."
Triệu Trường Hà rút đao.
"Xoẹt!" Ánh đao lướt qua, bổ vào vết đao mà Tôn giáo tập chỉ, không tính khít, hơi có chút sai lệch. Tôn giáo tập hít một hơi sâu, thầm nói: "Còn tốt."
Triệu Trường Hà nói: "Không tốt lắm, cảm giác hôm nay luyện thêm một chút nữa là được."
Còn tỏ ra khiêm tốn? Ngươi nghĩ ta nói "còn tốt" là chỉ việc ngươi chém vào còn tốt? Lão tử chỉ là thấy may vì tư chất đao pháp của ngươi cũng không nghịch thiên như Huyết Sát Công, đỡ phải quá đáng.
Vẻ mặt Tôn giáo tập giãn ra rất nhiều: "Thật ra thì, nói về thiên phú đơn thuần, ngươi không được coi là cao, thậm chí chỉ là hơi tốt so với người thường. Dù sao đây là một nhát chém đơn giản nhất, tiều phu bình thường chém củi nhiều ngày cũng làm được. Người thật sự có thiên tài đao đạo, sao có thể luyện một ngàn lần mà chém vẫn không chuẩn? Nhưng vấn đề là, ngươi tự biết không chính xác, vẫn có thể luyện đến một ngàn lần, phần lớn người không làm được."
Triệu Trường Hà: "Ờ..."
"Nếu sau khi học được Huyết Sát Đao Pháp, ngươi vẫn có thể duy trì mỗi ngày luyện tập một ngàn lần như vậy, thành tựu của ngươi sẽ vượt quá mong đợi của ta." Tôn giáo tập chậm rãi nói: "Đương nhiên, người bình thường học được đao pháp nâng cao, rồi tiến giai Huyền Quan nhất trọng, cũng coi như là một đầu lĩnh không nhỏ. Đến lúc đó rượu lớn thịt lớn, lượng lớn kỹ nữ lẳng lơ, còn có thể giữ được sự dụng công thì không nhiều, ta không biết ngươi sẽ ra sao."
Triệu Trường Hà cũng không dám khẳng định tương lai mình sẽ ra sao. Ngược lại, trước mắt hắn rất chân thành, gần như toàn tâm toàn ý đặt vào đây. Không chỉ vì mạnh lên để trở về, hắn thật sự tìm được niềm vui thú trong những việc này.
Giống như năm đó chơi game, trước một con BOSS bị tiêu diệt đến chết đi sống lại, làm thế nào cũng không chịu từ bỏ, server bảo trì vẫn còn chửi ầm ĩ không nỡ rời đi. Bây giờ cũng tương tự, mẹ nó chém không chính xác vị trí đó à? Lão tử không phục, tiếp tục chém, phải có một ngày chém sao thì chém, sống sao thì sống mới thôi.
Huyết Sát Công cũng vậy, hắn tìm thấy niềm vui trong quá trình lực lượng ngày càng lớn mạnh, đồng thời mơ hồ hưởng thụ sự kính sợ của những người xung quanh.
Trong diễn võ trường, giọng của Triệu Trường Hà càng lúc càng lớn, càng ngày càng hào sảng, rất nhanh đã hòa nhập thành một với mọi người.
Cái vẻ thư sinh trong đại học, đã bất tri bất giác mờ nhạt dần, vẻ lưu manh thì lại càng đậm.
Dù sao cũng chỉ là vài ngày mà thôi...
Thiên sinh là kẻ trộm cướp.
"Bốp!" Sắc trời nhá nhem tối, luyện cả ngày, Triệu Trường Hà thu đao, vỗ mạnh vai một tên phỉ đồ bên cạnh: "Hôm nào có cơ hội ra ngoài chơi, ca mời các huynh đệ đi uống rượu!"
Đạo tặc cười lấy lòng: "Tự nhiên là mọi người mời Triệu lão đại uống rượu. Chỉ riêng việc Triệu lão đại một đao đâm chết Lạc Chấn Vũ hào hùng, cũng đáng để mọi người kính một chén rồi."
"À? Hôm đó ngươi cũng có mặt?"
"Bọn ta đương nhiên không có ở đó, nhưng mấy ngày nay nghe các sư huynh trong giáo tham gia kể lại, Triệu lão đại bây giờ có thể nổi danh trên giang hồ rồi."
"Ừm? Cũng không đến mức đó đâu, chết một con chó con nhà Lạc, giang hồ gió thoảng qua thôi, ai để trong lòng chứ?"
Đạo tặc thần thần bí bí nói: "Bọn họ nói, mười mấy năm trước, hoàng đế đi tuần, trên đường ở lại nhà Lạc, lão già Lạc trang chủ kia nịnh nọt hoàng đế, đem cả vợ đưa đi hầu hạ..."
Triệu Trường Hà giật mình, nắm lấy câu nói này lặp đi lặp lại nhai nuốt nhiều lần: "Chẳng lẽ nói..."
Tên đạo tặc vỗ tay: "Đúng rồi đó, Lạc Chấn Vũ có thể là con của hoàng đế! Cho nên hoàng thất mới đặc biệt chăm sóc Lạc gia! Cũng như ngày đó trong nhà Lạc có thể là giấu cao thủ đại nội, nếu không có Chu Tước Tôn Giả ra tay, sao có thể thành công... Lão Đại ngươi nói, nhà ai cũng có thể giấu cao thủ đại nội chắc?"
Triệu Trường Hà nhịn mãi, phun ra một chữ: "Thảo!"
Quái lạ, lúc đó cảm giác thái độ của Lạc trang chủ khi nói chuyện với con trai, không giống như đối đãi hoàng tử, mà đúng là con trai mà? Có khi nào mình sai không... Hoặc là bọn họ đã quen với kiểu quan hệ cha con nhiều năm như vậy rồi?
Tên đạo tặc nói: "Trước kia người người đều đồn nhà Lạc có quan hệ với hoàng thất, nhưng không ai nói rõ là quan hệ như thế nào... Không phải không rõ, lúc trước không ai dám nói! Bây giờ thì khác, bọn ta là Thánh Giáo, phản lại cái triều đình rách nát này, giết chết cái thằng cẩu thí hoàng tử kia, còn giấu giếm cho bọn hắn làm gì?"
Triệu Trường Hà thở dài. Vốn tưởng đây là bí mật tối quan trọng, phải nhập giáo mới hỏi được, ai ngờ lại vô tình hiện ra trước mắt thế này.
Thật ra trước kia là bí mật, nhưng sau khi thành công, Huyết Thần Giáo hận không thể tuyên truyền cho cả thiên hạ mới đúng.
Vậy hóa ra nhát đao của mình lúc ấy, có vẻ... hơi trâu bò.
"Cũng chỉ là giết một đứa con riêng của hoàng đế, danh tiếng cũng chỉ được một hồi, qua mấy ngày sẽ chẳng ai nhắc đến." Triệu Trường Hà tỏ vẻ khiêm tốn, định kết thúc chủ đề.
Ai ngờ đối phương trợn mắt: "Chỉ là con riêng? Không phải, Lão Đại ngươi thật sự chưa hiểu rõ à, Thái tử chết rồi, hoàng đế không có con trai."
Triệu Trường Hà đang quay người bỏ đi bỗng cứng đờ, nghẹn họng trân trối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận