Loạn Thế Thư

Chương 638: Ngươi giúp ta còn là giúp Tôn giả

Chương 638: Ngươi giúp ta hay là giúp Tôn giả
Triệu Trường Hà không phản ứng lại lời trêu chọc của người mù.
Việc lão Hạ đề nghị không nên quá ỷ lại vào t·h·i·ê·n thư, Triệu Trường Hà rất tán thành.
Lão Hạ chỉ cần một tờ t·h·i·ê·n thư đã có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại, không thể hoàn toàn dựa vào mỗi trang t·h·i·ê·n thư này, cơ bản vẫn là phải dựa vào chính mình. Triệu Trường Hà sớm từ hai trang đầu tiên đã cố ý k·i·ề·m c·h·ế bản thân, không hề hở một tí là lấy t·h·i·ê·n thư ra, tránh cảm giác ỷ lại. Đương nhiên, lời này không t·h·í·c·h hợp nói với người mù, để nàng cảm thấy mình vì nữ nhân mà xem nhẹ t·h·i·ê·n thư thì rất tốt.
x·á·c định là Dạ Lưu Sa, chuyện này càng khiến người ta để ý tới những thu hoạch ngoài ý muốn.
Dạ Lưu Sa là vật phẩm cuối cùng còn thiếu để rèn đúc Dạ Đế chi k·i·ế·m, xem như đã sớm chỉ còn thiếu cái này là có thể đúc k·i·ế·m.
Tam nương nói mình không quá để ý chuyện tìm kiếm, có chút oan uổng, đó là do hoàn toàn không có manh mối, ai lại phí công đi tìm kiếm những thứ hư vô mờ mịt như vậy? Chẳng phải là rỗi hơi. . .
Chuyện này không có nghĩa là thực sự không thèm để ý, trong lòng thực tế vẫn rất quan tâm, mỗi lần đến một nơi đều cố ý chú ý qua. Tam nương từ Doanh Ngũ Linh tộc ở hải ngoại, đã tìm hơn nửa năm, vẫn không thu hoạch được gì.
Khắp nơi đều không tìm thấy nửa điểm tin tức, cứ ngỡ phải đến những bí cảnh thần bí, không ai biết mới có thể thu hoạch được Dạ Lưu Sa, ai ngờ lại ngay dưới mí mắt mình có nhiều đến vậy, nhiều đến mức xa xỉ có thể làm chăn đệm nằm dưới đất thành bầu trời. . . Thậm chí nhìn qua rất có thể không phải chỉ vừa đủ dùng, mà x·á·c suất rất lớn là dưới đài cao còn có hàng tồn kho. . .
Vò đầu suy nghĩ nửa ngày, trước kia đúng là chưa từng hỏi lão Hạ về chuyện này, lúc ấy mình còn rất phản đối hắn, ra sức cản ngăn đến c·h·ế·t, không thể nào đi hỏi hắn.
Kỳ thật lão Hạ hẳn là có rất nhiều đồ tốt, hắn nửa đời trước tung hoành t·h·i·ê·n hạ, đến bí cảnh còn nhiều hơn Doanh Ngũ, chắc chắn có một ít thứ yêu cầu rất cao. Hơn nữa, lão Hạ từng tàn s·á·t cả thần, tỉ như việc hắn từng diệt p·h·ậ·t, ngòi nổ chính là hắn đã g·i·ế·t c·h·ế·t một vị Thần Linh của p·h·ậ·t gia. Nói như vậy, lão Hạ có thể còn có chiến lợi phẩm của p·h·ậ·t gia trong tay, nói không chừng còn có cái khác nữa.
"Trước kia tại sao ngươi không nói chúng ta từng tới nơi này. . ."
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải là c·ô·ng lược của ngươi, vì sao ta phải chỉ cho ngươi chỗ nào có bảo bối? Quan hệ của ngươi và ta có phải có chút hiểu lầm không vậy?" Người mù cười lạnh: "Trong lòng vẫn muốn làm ta đây, không có việc gì lại muốn ta chỉ điểm cái này cái kia, dựa vào cái gì. . ."
"Ấy, quen thì quen, ăn nói lung tung ta cũng cáo ngươi tội phỉ báng đấy nhé, ta lúc nào muốn làm ngươi hả?"
". . ." Người mù mặc kệ hắn.
Ngươi không muốn làm?
Ta còn lạ gì cha vợ ngươi h·ậ·n ta đến thế nào. . . Còn về chuyện làm như thế nào, có khi cách của ngươi còn tàn nhẫn hơn nhạc phụ ngươi đấy.
Triệu Trường Hà trầm ngâm một lát rồi chui xuống dưới đài cao tìm cửa ngầm. Nơi này nhất định có vật sưu tập, lại x·á·c định được có Dạ Lưu Sa, việc đúc k·i·ế·m Dạ Đế bây giờ thực sự có thể đưa vào danh sách quan trọng.
Với trình độ Vọng Khí hiện tại, cửa ngầm cũng không khó tìm. Nơi nào có khí tức bất thường lộ ra, gần như nhìn một cái là biết. Triệu Trường Hà rất nhanh đã tìm được cửa ngầm dưới đài cao, vận khởi khổng hạc c·ô·ng, từ bên trong mở cửa ra. Cảnh tượng bên trong khiến Triệu Trường Hà có chút bất ngờ.
Lúc đầu cứ tưởng lão Hạ sẽ cất giữ rất nhiều bảo vật đỉnh cấp, nhưng sự thật chứng minh là không có. Nơi này cơ bản đều là vật liệu, vật liệu còn thừa lại để chế tạo ra bầu trời lòng đất này, và có thể một ít dùng để luyện tập trước kia. Tình thế này cho thấy, rất có thể ngay cả Long Tước cũng từng được đưa đến dùng để luyện tập.
Cảm giác là sau khi tu hành đạt đến trình độ nhất định, Hạ Long Uyên dường như không còn hứng thú với việc thu thập bảo vật nữa, nếu không cũng không bỏ mặc các bí cảnh ở khắp nơi. Hắn có rất nhiều mặt không giống bình thường.
Nếu nói bảo vật đặc t·h·ù nhất ở nơi đây, có lẽ phải kể đến địa hỏa và cái lò này?
Triệu Trường Hà cuối cùng cũng thăm dò một chút vào trang t·h·i·ê·n thư của Hạ Long Uyên, lông mày lập tức nhíu lại thành chữ "x·u·y·ê·n".
Vốn cho rằng có thể là không gian, những thứ liên quan đến lão Hạ đều có ý nắm giữ càn khôn không gian, nhưng lần tìm tòi này lại p·h·át hiện ra những thứ còn quái dị hơn.
Trang này không phải không gian mà là nhân quả. . . Không biết rõ có phải việc trở mặt với p·h·ậ·t gia trước kia có liên quan đến việc c·ướ·p đoạt trang này hay không, chắc là vậy.
Nhân quả có phải một trong những võ đạo không? Đương nhiên là, nhưng nó huyền bí đã vượt xa tờ tín ngưỡng khí vận c·ô·ng đức trước kia, càng phiêu miểu nhiều. . .
Cho nên, toàn bộ thao tác của lão Hạ có thể quy về "Lấy Nhất Nhân, liền chư quả", đem bản thân hóa thành người của chư quả, từ đó nắm giữ hết thảy. Lúc hắn toàn thịnh có lẽ có thể làm được rất nhiều thao tác quái dị, chỉ là không nhìn thấy được toàn bộ, và việc thất bại cuối cùng cũng có thể quy về nhân quả phản phệ.
So với trình độ của Triệu Trường Hà hiện tại, sự chênh lệch thực sự quá lớn, tiếp xúc còn quá sớm. Nhưng vẫn có một vài khái niệm có thể sử dụng được. . .
Tỉ như, rèn đúc Dạ Đế chi k·i·ế·m, thiếu không chỉ vật liệu Dạ Lưu Sa, còn cần bản thân mình có đầy đủ ý chí tinh thần của chư t·h·i·ê·n, mới có thể dán vào thanh phôi k·i·ế·m này, thành c·ô·ng đúc thành. Nếu không dung hợp được k·i·ế·m ý, dù có đúc thành hình thanh k·i·ế·m cũng chỉ là thất bại, một thanh k·i·ế·m không có linh tính.
Vậy thì vấn đề tới, năm đó Dạ Đế vì đột p·h·á giới hạn nh·ậ·n biết Tứ Tượng của bản thân, nên cần thông qua việc rèn đúc thanh k·i·ế·m này để nh·ậ·n biết và cảm ngộ tinh thần chư t·h·i·ê·n ngoài Tứ Tượng. Thời điểm ngộ ra, cũng là lúc k·i·ế·m thành. Vậy thì ai là nhân, ai là quả?
Là phải cảm ngộ tinh thần rồi mới đi đúc k·i·ế·m, hay là trong khi đúc k·i·ế·m đi ngộ tinh thần, ai là mục đích, ai là kết quả?
Bản thân phôi k·i·ế·m đã chứa căn cơ tinh thần chư t·h·i·ê·n, tại sao lại c·ắ·t đ·ứ·t ra, vứt bỏ không cần? Nhất định phải ngộ ra tinh thần ý trước rồi mới đi đúc k·i·ế·m, có phải trèo cây tìm cá, hư không bắn bia không?
Phải chăng con đường chính x·á·c là cần có cơ sở nh·ậ·n biết tinh thần nhất định, vừa đúc k·i·ế·m, vừa lấy k·i·ế·m ý bên trong dung hợp, cuối cùng mới dung hợp được đạo đồ điểm cuối cùng?
Ngoài ra, tại sao mình lại phải rèn đúc thanh k·i·ế·m này, có phải đã rơi vào nhân quả của Dạ Đế không?
Nếu muốn ngắt đứt nhân quả này, lại không muốn gặp phải phản phệ, cần thao tác như thế nào?
Cần ý của mình và Dạ Đế không nhất trí, không được ham danh Dạ Đế mà d·ụ d·ỗ Chu Tước cúi đầu, nhất định phải cho người ta biết rõ ta không có quan hệ gì với Dạ Đế, nhưng vẫn muốn được nh·ậ·n ta. Nếu có thể làm được điều này, có thể phòng ngừa phản phệ nhân quả ở mức cao nhất, không thể sơ ý.
Nếu nói về cảm ngộ tinh thần, mình có một ưu thế và một thế yếu, cũng là điểm khác biệt lớn nhất so với người nơi này.
Ưu thế là có thể vượt qua nh·ậ·n biết của người nơi này, biết rõ Tinh Khung chân thực là chuyện gì, một cách t·h·i·ê·n nhiên sẽ chính x·á·c và uyên bác hơn cái nh·ậ·n biết Tứ Tượng Bắc Đẩu của bọn họ.
Thế yếu cũng chính là ở chỗ đó. Mình quá cố chấp với nh·ậ·n biết vũ trụ. Nhưng rất nhiều võ đạo trên đời này lại thực hiện thông qua hô ứng với bầu trời vị diện này. Trong nhiều trận p·h·áp và c·ô·ng p·h·áp của Tứ Tượng giáo đều có thể tìm thấy bằng chứng rằng nó thực sự tồn tại và có hiệu quả. Nếu mình không thừa nh·ậ·n nó là chân thực, cứ cho rằng đó chỉ là hằng tinh vũ trụ ở ngoài mấy trăm vạn năm ánh sáng, cho rằng người nơi này đều ngu xuẩn thì võ đạo nơi này sẽ không hợp với mình, không vận dụng được.
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Trường Hà luôn có cảm giác xa cách với chuyện đúc k·i·ế·m, và cũng là lý do khiến hắn chỉ học qua loa về trận p·h·áp, không xứng với danh xưng "t·h·i·ê·n tài võ đạo" của mình.
Mà Hạ Long Uyên có chút khác biệt vi diệu so với mình. Dù hắn biết tinh thần vũ trụ là chuyện gì, nhưng hiểu biết lại hời hợt hơn nhiều, dấu vết tư tưởng không sâu sắc như mình, cho nên hắn dễ dàng thống nhất và kết hợp nh·ậ·n biết hai thế giới hơn, đã có thể cố gắng xây dựng ra bầu trời đặc sắc của riêng hắn.
Chuyện này rất t·h·í·c·h hợp để Triệu Trường Hà tham khảo, đường đi của tiền bối đi trước chính là vạn kim khó cầu.
Triệu Trường Hà nhìn địa hỏa và lò rèn, chần chờ một lát rồi vẫn rời khỏi phòng tối, chọn đi nghiên cứu bản thân mảnh bầu trời trước.
Đưa tay chạm vào bầu trời mềm mại như gấm, như sa lưu trôi, trong mắt Triệu Trường Hà dần n·ổi lên vẻ kinh diễm.
Thực ra việc kết hợp rất đơn giản, chỉ cần một điểm gợi ý, xem màn trời này như một sa bàn có chiều cao và không gian là được, có tinh thần xa một chút, có tinh thần gần một chút, đồng thời sa lưu cũng vận động, như vậy có thể tạo dựng ra khái niệm xa gần và vận động của các tinh thần trong lòng, chứ không phải chỉ nh·ậ·n biết trên một mặt phẳng. Hơn nữa, không hề khoa trương như trước kia, đã trở thành phạm trù có thể dùng được.
Chỉ một phương hướng tư duy rất đơn giản thôi cũng đã khiến mạch suy nghĩ của t·h·i·ê·n tài gợi mở ra vô vàn điều.
Nếu như lấy tinh thần ý như vậy để tạo dựng Dạ Đế chi k·i·ế·m của mình thì sao?
"Thái Hậu!" Từ phía trên truyền xuống tiếng các thủ vệ kính cẩn hành lễ. Triệu Trường Hà ngoái đầu từ trong trầm tư, đã thấy Hoàng Phủ Tình phiêu nhiên hạ xuống.
"Bọn họ nói ngươi đã từng đến tẩm cung của ta tìm ta?" Hoàng Phủ Tình bước lên đài cao, trong mắt có chút oán niệm nhỏ: "Ta cứ tưởng ngươi bận tốt với Đường Vãn Trang, lại còn vội thỏa mãn niềm vui thú đùa bỡn Hoàng Đế, hai ngày nay đều không để ý gì đến ta. . ."
"Đâu có." Triệu Trường Hà cười nói: "Ngươi chẳng phải cũng không rảnh phản ứng ta sao. . . Mọi người đều bận rộn, cũng đâu phải lúc nói chuyện yêu đương. Ngày sau còn dài mà. Giờ giúp xong việc rồi à?"
Hoàng Phủ Tình nói: "Sự tình các mặt quá rườm rà, tạm thời vẫn chưa xong."
"Vậy sao có rảnh đến đây tìm ta?"
"Bởi vì. . . bảo vật nơi này bao gồm cả bục và bầu trời. Tôn giả trước đó chưa rảnh quản, chỉ phân phó người canh chừng. Đợi đến khi rảnh tay sẽ xem xét có nên chuyển về tổng đàn hay không. Ta nghe nói ngươi đến nên sang đây xem một chút."
Triệu Trường Hà mỉm cười: "Ý của Tôn giả là, đây là chiến lợi phẩm của Tứ Tượng giáo, ta không được phép lấy?"
Hoàng Phủ Tình do dự nói: "Tôn giả cũng không đến mức không cho ngươi lấy gì cả. . . Nhưng ngươi cũng không thể dọn sạch đi chứ?"
Triệu Trường Hà nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, ghé vào tai thổi hơi: "Tình Nhi. . ."
Hoàng Phủ Tình người đều tê rần: "Làm gì vậy. . ."
"Nếu ta muốn tất cả đồ ở đây, ngươi giúp ta, hay là giúp Tôn giả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận