Loạn Thế Thư

Chương 226: Hai cái đầu heo

Chương 226: Hai cái đầu heo
Nói là đi kiếm hồ, nhưng hai người ra khỏi thành lại rất chậm chạp.
Hai cái Tiểu Trư lắc lư đi trên đường cái trong thành, đều rất tò mò nhìn những quầy hàng cùng cửa tiệm rực rỡ muôn màu. Rõ ràng cả hai đều là những hạng người kiến thức rộng rãi, lúc này lại cảm thấy rất mới lạ.
Triệu Trường Hà ở nơi đây thật sự chưa từng đi dạo phố đàng hoàng, vô luận là ở Thanh Hà hay Tô Dương. Lúc ở Cô Tô, dạo phố và bơi hồ là hai lựa chọn, cuối cùng hắn đã chọn bơi hồ.
Còn Chu Tước càng không biết đã bao nhiêu năm không cùng tiểu cô nương ra ngoài dạo phố. Chu Tước một khi mang mặt nạ, thao thiên sát khí tràn đầy, cả con đường đều có thể trở nên vắng lặng im ắng, dạo phố cái gì chứ!
Đừng nói là thân phận thật sự, muốn dạo phố lại càng khó.
Còn bây giờ thì sao… Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên mặt, không có sợ hãi, thay vào đó là nụ cười hiền từ, toàn là thiện ý.
Cảm giác này rất kỳ quái… Có chút thư giãn, thoải mái, lại có chút xấu hổ. Lão đại người không nhỏ còn mang mặt nạ đầu heo, mà còn tựa hồ bị người ta hiểu lầm là một đôi với con heo bên cạnh, nụ cười của mấy dì kia khiến người ta hết sức khó chịu.
Nhưng rồi lại nghĩ ngược lại, mặt nạ mang vào ai cũng không biết ta là ai, xấu hổ cái gì?
Thế là chỉ còn lại sự dễ chịu, còn có mới lạ.
Kiếm Hồ thành vẫn rất phồn hoa, mặc dù so ra kém kinh sư, nhưng hơn ở chỗ có đặc sắc riêng. Tỷ như, bên kia bán bánh rán kiểu dáng giống như chưa từng thấy ở kinh sư, dày cộp như búp bê con, nghe có chút thơm.
"Này." Chu Tước dùng khuỷu tay huých Triệu Trường Hà một cái: "Chúng ta chưa ăn điểm tâm, lúc trước liền đi đường luôn, bây giờ lại sắp đến trưa. Ta nói cho ngươi, không ăn điểm tâm đối với việc tập võ là không tốt…"
"Ngươi có phải muốn ăn cái bánh rán kia không?"
"Không có, ta đang khuyên bảo ngươi…"
Triệu Trường Hà đã chạy như làn khói tới sạp bán bánh rán: "Cho hai cái."
Chu Tước lắc lư đến bên cạnh: "Ta đâu có nói muốn ăn cái này, là ngươi tự chọn mà."
"Vậy một cái thôi?"
Lời còn chưa dứt, bánh rán vừa tới tay bỗng nhiên bị cướp mất.
Quay đầu nhìn lại, một cái đầu heo lẩm bẩm: "Dựa vào cái gì ngươi ăn mà ta không có? Tịch thu."
Triệu Trường Hà: "…"
Đầu heo ngẩng lên một chút, không hề chê nóng miệng, trực tiếp cắn một miếng bánh, rồi lại nhanh chóng cúi xuống.
Triệu Trường Hà lắc đầu cười, quay đầu đưa một mẩu bạc vụn, lại cầm một cái bánh vừa gặm vừa đi.
Chu Tước tùy ý nói: "Sao ta nghe người ta nói ngươi rời khỏi nam phương thì trên người không có tiền, bây giờ thấy ngươi ở quán trọ mua đồ, tiền lại như xài không hết vậy, tiền này ở đâu ra?"
Triệu Trường Hà ngạc nhiên nói: "Tin tức của ngươi sao mà linh thông vậy, chuyện ta không có tiền cũng là ta cùng Huyền Trùng ôm hận mà."
"Đó là thuyền của Tào Bang, trên thuyền có người của chúng ta."
"… Được thôi. Các ngươi thật sự nắm tin tức của ta đến mức không thể rõ hơn nữa."
"Cũng chưa đủ rõ ràng, tỷ như ta cũng không biết bây giờ tiền của ngươi ở đâu ra. Là Thôi Nguyên Ương lại cho ngươi tiền?"
"Là Thánh Nữ của các ngươi cho."
"…" Chu Tước đột nhiên cảm thấy bánh trong tay không còn thơm.
Tiểu đệ à, cầm tiền của Thánh giáo đi nuôi trai bao đó hả!
"Chỉ đùa một chút thôi ha ha ha." Triệu Trường Hà cười nói: "Ta làm rớt ngân phiếu chứ bạc vụn đâu có vứt, ban đầu vốn đã có sẵn, chẳng qua là xác thực không còn bao nhiêu, phải tìm biện pháp kiếm tiền thôi."
"Còn đùa kiểu này nữa ta đánh ngươi."
"Hôm qua còn gọi ca ca tốt, hôm nay đã kêu đánh kêu giết rồi. Mà này, Thánh giáo các ngươi kiếm tiền bằng cách nào vậy? Thu tiền cúng dường của tín đồ hả?"
"Chúng ta có sản nghiệp riêng, hơn nữa rất nhiều đều không phải là sản nghiệp không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà là quang minh chính đại, chỉ là không ai biết người chủ sự là người của chúng ta thôi." Chu Tước ung dung gặm bánh: "Thực lực của Thánh giáo không phải là thứ ngươi có thể bóng gió dò hỏi vài câu là biết được, thế lực sau lưng ngươi không tưởng tượng ra đâu… Gia nhập giáo thế nào? Cho ngươi một vị trí tốt, về sau ăn ngon uống say, võ học càng không là vấn đề, cái gì kinh mạch các loại, chúng ta có thể phát động toàn bộ giáo chúng giúp ngươi tìm biện pháp. Lưng tựa một giáo phái tốt, dù sao cũng thoải mái hơn một mình phấn đấu."
"Để ta từ từ đã."
"Không bàn nữa. Chúng ta không phải Di Lặc giáo, không dùng sắc đẹp mê người." Chu Tước khinh bỉ nói: "Ngươi cũng đừng nhìn ta chằm chằm, ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì đó quỷ quái. Tôn Giả bảo ta đi theo ngươi là để tìm hiểu, không phải là để đưa ta cho ngươi, bỏ cái ý định đó đi, ghê tởm."
Triệu Trường Hà thật sự dở khóc dở cười: "Ta có nói gì đâu, ngươi tự não bổ một đống, là tự ngươi nghĩ vậy mà?"
"Ta chỉ là biết ngươi sẽ nghĩ như vậy thôi!"
"Vâng vâng vâng." Triệu Trường Hà không cách nào phản bác, hắn quả thật đã từng có loại hiểu lầm này. Không phải thì Chu Tước đến làm gì, chẳng phải là tự dâng tới hay sao.
Cho nên trước đó mới có những cử chỉ đùa giỡn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì có vẻ cũng đúng, Tứ Tượng giáo không dùng nữ sắc mê người, tuy nói là Ma giáo, kỳ thật các nàng đều hết sức kiêu ngạo.
Chuyện tốt à, ít nhất không cần lo lắng sau này bị phái đi làm loại nhiệm vụ này, vị Dực Hỏa Xà tiểu tỷ tỷ này cũng rất tốt, đâu thể tùy tiện phái đi dụ dỗ đàn ông được.
Nói đi nói lại, đùa giỡn cũng đã đùa giỡn rồi, chẳng lẽ bây giờ lại giả vờ làm quân tử, bảo người ta đừng gọi ca ca tốt nữa à?
Triệu Trường Hà lười xoắn xuýt chuyện này, cười nói: "Vào giáo hay không thì ngươi vội khuyên làm gì, hiện tại Tôn Giả nhà ngươi còn đang nghiên cứu tình huống tinh tượng của ta thế nào kìa, nhỡ đâu căn bản không thích hợp thì sao?"
Chu Tước thầm nghĩ, ta bây giờ muốn kéo ngươi vào bọn đâu phải vì tinh tượng nữa… Được rồi, lời này không thể nói, chỉ có thể nói: "Vậy ngươi một mình lưu lạc giang hồ, không có tiền thì làm sao bây giờ, đi cướp hả?"
Lời còn chưa dứt, phía trước đột nhiên có người ngăn cản đường đi: "Hai cái Tiểu Trư vẫn còn rất có tiền à nha, mua bánh rán cũng dùng bạc vụn, còn bao nhiêu thì móc ra hết đi."
Triệu Trường Hà: "…"
Chu Tước: "…"
Thấy hai cái đầu heo ngơ ngác, bọn cướp dở khóc dở cười: "Hai người tới Kiếm Hồ thành hẹn hò, không có người lớn nào nói cho các ngươi biết Kiếm Hồ thành rất loạn à?"
Hai cái đầu heo giống như vừa mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, trong lòng đều dâng lên cảm xúc khó tin nổi.
Chúng ta thế mà bị hắc bang trong thành cướp bóc… À ừ, sớm đã nghe nói Kiếm Hồ thành cá mè một lứa, rất loạn, trước kia một mực không có trải nghiệm, nghĩ không ra lần đầu tiên trải nghiệm lại ở đây.
Tuy mang mặt nạ đầu heo, nhưng Long Tước trên lưng Triệu Trường Hà vẫn còn đó mà, chẳng lẽ bởi vì loại trang phục này mà trở nên ngớ ngẩn hơn, không còn chút lực uy hiếp nào rồi?
Triệu Trường Hà cảm thấy tiểu tỷ tỷ bên cạnh trở nên yên lặng, cái cảm giác vui vẻ, tốt bụng mà ban đầu có thể cảm nhận được ngay cả qua mặt nạ, trong nháy mắt trở nên xơ xác tiêu điều, sát cơ trong mắt dường như có thể đóng băng cả linh hồn người ta.
Đây chính là Huyền Quan Cửu Trọng tiểu tỷ tỷ!
Triệu Trường Hà không nói gì, kéo nàng một chút, bước lên một bước, đứng giữa nàng và bọn cướp.
"Nha a? Còn thật sự cho rằng ngươi cõng cái khoát đao liền là Triệu Trường Hà à." Đối phương cười vang: "Thế mà dám chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt chúng ta hả ha ha ha…"
Tiếng cười trực tiếp bị chém đứt trong cổ họng.
Đầu heo vóc dáng hùng tráng cõng khoát đao thoáng động thân hình, dứt bỏ cái thân pháp phiêu dật không nên thuộc về hắn, trong nháy mắt đã đến trước mặt người dẫn đầu, một tay bóp lấy cổ hắn.
Người kia cố gắng chống cự, nhưng chỉ chụp được tàn ảnh bàn tay, cổ căng lên một cái, đã bị nhấc bổng lên: "Đến đúng lúc lắm, giao hết tiền của các ngươi ra đây, gia gia đã lâu không làm nghề này, tự đưa tới cửa để lão tử hoài niệm chút."
Sát khí của Chu Tước trong nháy mắt tan biến không còn dấu vết, bật cười thành tiếng.
Tên này chơi thật vui.
Bây giờ càng ngày càng nhiều người coi Triệu Trường Hà là chính đạo hiệp khách đối đãi, nhưng lại quên mất gốc rễ của hắn, đây chính là một tên đạo phỉ xuất thân từ sơn trại, ngay tại chỗ phản đoạt còn không thèm chớp mắt kia kìa.
Người kia bị siết đến da mặt tím bầm, ngay cả nói cũng không nên lời, một đám tiểu đệ bên cạnh rút đao kiếm vây quanh Triệu Trường Hà, khẩn trương hô: "Các hạ nghĩ cho kỹ, chúng ta là người của Cát Thất gia vui vẻ sòng bạc, tốt nhất nên cân nhắc!"
"Chưa từng nghe qua." Triệu Trường Hà lại duỗi tay trái ra, nhấc bổng người đang nói chuyện lên, phảng phất như không hề có thanh đao kiếm nào trên tay.
Sau đó hai tay hắn nắm lấy hai người "Phanh" đụng thẳng vào nhau, cùng nhau ngã xuống đất ngất đi.
Triệu Trường Hà xoa nắm đấm, tiếp tục đi về phía đám bang chúng còn lại.
Mọi người chỉ thấy một con Trư Yêu đang tàn phá bừa bãi, cùng nhau phát ra tiếng hô: "Các hạ nên suy nghĩ kỹ, ngay cả Hàn Vô Bệnh ở nơi này còn bị ép phải bỏ chạy, ngươi cho rằng ngươi là ai, dám ở Kiếm Hồ thành giương oai?"
Triệu Trường Hà sững sờ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.
Có ý tứ… Không ngờ tưởng chỉ là một vụ du côn bắt nạt người bình thường, lại có thể liên lụy đến Hàn Vô Bệnh!
Hàn Vô Bệnh đã rời đi… Hơn nữa thế mà còn là bỏ chạy!
Vốn cho rằng nơi này trừ tảng băng phách ở đáy Cổ Kiếm hồ ra thì không có gì đặc biệt. Cái gọi là "Loạn" ở Kiếm Hồ thành, vốn dĩ trước kia hắn làm gì có tâm tư mà trải nghiệm những chuyện này? Xong việc liền vội vã rời đi. Bây giờ quay lại, ngược lại ngoài ý muốn chạm đến những chuyện ghê gớm khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận