Loạn Thế Thư

Chương 217: Dư ba

Chương 217: Dư ba
Thôi Nguyên Ương không biết Triệu Trường Hà còn ở lại chỗ này làm gì, giày vò lâu như vậy trời cũng sắp sáng, nàng không dám để người ta biết mình cùng đàn ông ở khách sạn qua đêm, thừa dịp trời còn tờ mờ sáng, nhanh như chớp chạy về Vương gia khách xá làm một cô gái ngoan ngoãn.
Triệu Trường Hà lại thậm chí còn chưa trả phòng, ung dung ở bên trong nghiên cứu kim bạc.
Kim bạc tạm thời không có động tĩnh gì lớn hơn, dựa theo kinh nghiệm "giải phong" lần trước, chắc phải đợi đến ngày mai. Lần này, Triệu Trường Hà xem lại trận luận võ cùng Tư Đồ Tiếu để phục bàn.
Việc này rất quan trọng, là cơ hội để hắn trong thời gian ngắn đuổi kịp người khác tích lũy nhiều năm lý giải võ đạo. Không ai có điều kiện được trời ưu ái như vậy.
Tư Đồ Tiếu tu hành theo luyện ngoại công làm chủ, nói theo kiểu huyền huyễn là đoán thể làm chủ, nghe đồn Thần Hoàng tông của họ đạt được một bộ thượng cổ truyền thừa hoàn chỉnh, vừa khớp với tin tức vừa mới lấy được về "Đạo Thể".
Từ đây mà suy ra, Thần Hoàng tông lấy được chưa hẳn đã hoàn chỉnh. Nếu như hoàn chỉnh, có lẽ thật sự có khả năng đột phá giới hạn đời này, Tông chủ Lệ Thần Thông cũng không đến mức mới đứng thứ năm trên bảng Thiên. Dĩ nhiên, cũng có khả năng khác, truyền thừa tuy hoàn chỉnh, nhưng thiếu một vài bảo vật phụ trợ, không luyện được.
Dù là loại nào, đồ của Tư Đồ Tiếu đều rất đáng tham khảo.
Tư Đồ Tiếu nói chưởng pháp của hắn không tính cương mãnh... Cẩn thận phục bàn mới biết, mặc dù là đoán thể, mặc dù dùng trọng kiếm, mặc dù chú trọng bùng nổ, tu hành của Tư Đồ Tiếu vẫn không tính là hệ "cương mãnh", mà là vững vàng.
Hết thảy kỹ xảo của hắn đều mang một loại mùi vị tứ bình bát ổn, cố thủ tự thân, phòng thủ phản kích, chỉ xuất kích trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng cực mạnh, phải nhất cử đánh ngã đối thủ.
Nếu như chưởng pháp Vương gia giống sóng lớn xô bờ, thì loại của Tư Đồ Tiếu là Bất Động Như Sơn.
Thú vị là còn đánh Túy Quyền, thân pháp lảo đảo nghiêng ngả, bản chất chiêu pháp Bất Động Như Sơn, tính tình tùy hứng hào hiệp, kết hợp lại với nhau hết sức thú vị.
Hắn đoán thể chú trọng hoành luyện, kiểu đao thương bất nhập, Thiết Đầu đụng cửa liền không có cảm giác gì. Triệu Trường Hà hết sức hoài nghi đao kiếm trên người Tư Đồ Tiếu nhiều nhất chỉ lưu lại một cái ấn, đổi sư phụ hắn Lệ Thần Thông, thứ năm trên bảng Thiên, nên đâm vào chỗ nào? Long Tước bổ vào mà không động đậy sao?
Có lẽ như vậy mới là tiền đề để một người phá Quân...
Mặc kệ có bổ vào được hay không, Triệu Trường Hà lặp đi lặp lại phỏng đoán trên người Tư Đồ Tiếu, trước học cái ý "ổn" của hắn, cùng với kiểu chân nam đá chân chiêu, hạ bàn bất động, trên thân như liễu né tránh.
Đây đều là khâu mà Triệu Trường Hà còn thiếu sót trong võ đạo, hắn đang thông qua không ngừng chiến đấu và phục bàn để tự tổng kết, đền bù thiếu sót.
Ngoài sự trợ giúp của thiên thư ra, bản thân Triệu Trường Hà vốn là thiên tài.
... ...
Trong khi Vương gia mưu tính và Triệu Trường Hà thì âu yếm vợ, thì trong mắt Tư Đồ Tiếu và những người khác, một đêm này thật sự sảng khoái.
Đại bộ phận đều là người cùng thế hệ có tư chất không sai biệt lắm, có lý giải võ đạo tương đồng, dù tu hành có khoảng cách, luận võ vẫn là hết sức phù hợp. Bình thường nam bắc khó gặp mặt, khó khăn lắm nhiều người tụ tập uống rượu luận võ, với những người trong giới võ đạo mà nói thì thật vô cùng thoải mái.
Trong mắt người ngoài, chuyện này không sai biệt lắm cũng xem như một sự kiện trọng đại trong võ lâm có thể ghi vào sử sách. Trên thực tế, phong thái Tiềm Long trong đêm nay chắc chắn lan truyền rộng rãi, khiến thế nhân chân chính nhận biết những cái tên trước sau như một chỉ lóe lên đơn giản trên Loạn Thế thư, mỗi người đều cường đại và ưu tú đến mức nào.
Nho nhã trầm tĩnh Vương Chiếu Lăng, cương mãnh cực kỳ bài thiên Trấn Hải.
Lãnh diễm vô song Hạ Trì Trì, sát phạt sắc bén hổ gầm băng phách.
Xinh xắn đáng yêu Thôi Nguyên Ương, kéo dài Tử Khí Thanh Hà.
Cùng với chuôi trọng kiếm chắn ngang trong sảnh, hô ứng khoát đao, dùng nhiệt huyết võ giả phá vỡ suy tính chính trị, dẫn dắt một đêm phong lưu đao cuồng kiếm tiếu, say uống càn khôn.
Không ai biết Triệu Trường Hà, người được coi là dẫn đầu, đi đâu sau đó, nhưng đều biết hắn đã biểu thị rõ ràng cự tuyệt tham gia luận võ, trong lòng đều có chút thở dài, những buổi luận võ sau thiếu đi hắn, thật sự thiếu đi một cảnh sắc.
Tóm lại, một đêm này lan truyền ra bên ngoài có thể cung cấp chuyện trò rôm rả trên giang hồ rất lâu.
Mục đích của Vương gia cũng đã đạt thành.
Không chỉ có mật ước với Tứ Tượng giáo, cử chỉ ương ngạnh trước đó của bọn họ đã không còn nhiều người để trong lòng, mà thay vào đó, đại bộ phận đều là tán dương, cho rằng đây là một hoạt động lớn của võ lâm.
Ấn tượng Vương gia lãnh tụ quần luân võ lâm cũng bất tri bất giác trồng sâu trong lòng rất nhiều người, và cũng thành công tung ra hai tin tức:
Một, có hay không triều đình, kỳ thật không quan trọng.
Hai, Vương gia có hoàng hậu, hiểu rõ tình huống Hạ Long Uyên nhất, dám làm loại sự tình này cơ bản mang ý nghĩa tình huống Hạ Long Uyên có thể còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Không chỉ thế lực cát cứ của Vương gia bắt đầu ngưng tụ, mà còn vô hình thúc đẩy những người lòng mang ý đồ xấu ám mưu, thiên hạ phong vân càng thêm phun trào.
Một cuộc vui vẻ của người tổ chức, người dự thi và người vây xem, chỉ có uy vọng của triều đình là bị hao tổn.
Ngoài ngàn dặm, Kim Lăng.
Đường Vãn Trang đứng trên tường thành, nhìn xa doanh địa Di Lặc, đôi mắt bình tĩnh như nước.
"Thủ tọa..." Một cấp dưới của Trấn Ma ti vội vàng tới báo: "Nhận được thư bồ câu, luận võ Lang Gia đã hạ màn."
"Ồ? Ai là người chiến thắng?"
"Nghe nói bị Tư Đồ Tiếu cùng Triệu Trường Hà làm lệch hướng gió, không biết làm sao mà chỉnh liền biến thành chỉ luận bàn không xếp hạng, Tiềm Long ở đó đều vui vẻ, phong thái võ đạo đánh ra rất tốt." Cấp dưới nói: "Anh em ở đó nói, đây là lần luận võ thống khoái nhất mấy năm qua."
Đường Vãn Trang lộ ra nụ cười hiếm hoi trong hơn nửa tháng qua, thấp giọng lặp lại: "Tư Đồ Tiếu cùng... Triệu Trường Hà..."
Cấp dưới: "..."
Hắn không hiểu ra sao gãi gãi đầu, tiếp tục vào chính đề: "Nếu không có bài danh, ý đồ muốn xây dựng thế lực của Vương gia vẫn thiếu một tầng, dù sao tiếp nhận bài danh đồng thời nhận phần thưởng, mới thật sự có một loại cảm giác phụ thuộc... Tôi thấy Tiềm Long kiệt ngạo, không mấy ai vui lòng, biến thành tình huống này cũng phù hợp thôi diễn. Điều tương đối bất ngờ là, Triệu Trường Hà từ khi cùng Tư Đồ Tiếu đánh một trận đó xong, những buổi luận võ sau liền không tham gia nữa, bộ dạng cực kỳ kháng cự."
Đường Vãn Trang cười không ngớt: "Đâu phải Tiềm Long kiệt ngạo, không mấy ai vui lòng... Thật ra chỉ có vài người không vui thôi, ví dụ như Triệu Trường Hà."
"Ách, có lẽ vậy." Cấp dưới nói: "Nhưng mà ý đồ của Vương gia vẫn cơ bản có, bọn họ đã bắt đầu tự bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, Quận Tư Mã Trương đại nhân bị tìm lý do giải chức... Không nói đến cớ đó thật hay giả, bọn họ lấy đâu ra tư cách bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên? Đây là muốn phản rồi!"
Nụ cười của Đường Vãn Trang tắt lịm, thở dài một hơi: "Từ cái lúc mời dự tiệc sinh nhật kia, nên biết rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao?"
"Hỏi ta làm được gì, ta lại không có quyền điều binh." Đường Vãn Trang bình tĩnh nói: "Di Lặc và ta đều không phải người lãnh binh, cứ giằng co ở đây cũng vô nghĩa. Mấy ngày nay chắc chắn hắn sẽ về tổng đàn, chủ trì những công việc ở phương hướng khác, còn ta cũng về kinh, còn rất nhiều sự tình cần ta quyết định."
Nói xong giọng nàng ngấm dần thấp, như tự nói: "Ta cũng về gặp bệ hạ... Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì..."
"Không phải..." Cấp dưới do dự nói: "Vương gia nếu chỉ là cát cứ, tạm thời còn tốt, nhỡ đâu bọn họ thật sự hưng binh xuôi nam cùng Di Lặc giáo hô ứng..."
"Ai cũng có mục đích riêng cần đạt được, đâu có dễ dàng liên minh như vậy... Vương gia có ý đồ xấu sau khi Di Lặc khởi sự, cả hai trước đó cũng không trao đổi, thật muốn hợp tác phải có sứ giả qua lại. Thánh nữ của Tứ Tượng giáo tham gia luận võ, đó chính là sứ giả của Tứ Tượng giáo, ta thấy có lẽ hai nhà này đã đạt được thỏa thuận gì từ trước."
Cấp dưới suy nghĩ một chút: "Thật vậy. Tôi nói Tứ Tượng giáo vì sao lại chịu tham gia cái trò này..."
Đường Vãn Trang rất bình tĩnh nói: "Tứ Tượng giáo không hòa thuận với Di Lặc giáo, một khi Vương gia và Tứ Tượng giáo có hiệp nghị, lẽ thường sẽ không nghĩ đến Di Lặc giáo, dù sao hai bên tính chất không kiêm dung, Vương gia chưa chắc để mắt đến Di Lặc giáo."
"Triệu Trường Hà trảm Pháp Sinh, Di Lặc giáo mưu tính rối loạn một hồi, cục diện bây giờ cũng không quá tốt, có lẽ nào đi sứ lên phía bắc liên lạc với Vương gia? Nhỡ đâu ưng thuận gì đó với đầy trời hứa hẹn..."
Đường Vãn Trang trông về phía bắc, ánh mắt có chút thê lương, hồi lâu sau mới nói: "Đã lên đường."
"Vậy chúng ta có nên chặn đường không?"
"Mò kim đáy biển, tìm người đi đường thế nào?" Đường Vãn Trang bỗng nhiên cười một tiếng: "Ngược lại ta lại cảm thấy, không cần chúng ta động thủ, sứ giả Di Lặc lại gặp xui xẻo thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận