Loạn Thế Thư
Chương 0: Vãn Trang phiên ngoại ( Phía dưới )
Chương 0: Vãn Trang phiên ngoại (Phần dưới) (Vốn dĩ phiên ngoại của hoạt động lần này là mở khóa theo lượt bình chọn của tháng, nhưng như vậy thì các độc giả mua chương sẽ không được phiếu nên sẽ rất khó chịu, vì vậy đăng trực tiếp miễn phí để bày tỏ thành ý. Chỉ mong mọi người có phiếu thì bình chọn, xin cảm tạ.) (Nếu không thích phần giữa chương có thể tìm lại phần đầu, ở trước chương 723, chỉ có trên APP mới có.) ———— Nhìn đám nhạc trưởng to nhỏ từ trong viện đối diện đi ra giúp thiếu nữ dọn đồ, Hoàng Phủ Tình tức đến nổ phổi: "Đường Vãn Trang! Có phải ngươi cố ý gây khó dễ cho ta không!"
Đường Vãn Trang hiếm khi quay đầu lại nhìn nàng: "Ta không thể ở kinh thành sao? Ngươi quản được à?"
"Ngươi muốn ở kinh thành, nơi nào mà chẳng được, sao cứ phải ở đối diện nhà ta?"
"Đường này là của ngươi à?" Đường Vãn Trang nhìn nàng từ trên xuống dưới, lộ ra một tia cười giễu cợt: "Hay là nói, Hoàng Phủ cô nương mới vừa chuyển đến kinh sư, đang sợ ta?"
Đương nhiên Đường Vãn Trang là muốn tìm hiểu xem hàng này có phải Chu Tước hay không, tiện thể giám thị gần nhà. Đồ Thối Ma giáo, dám ám toán ta.
Hoàng Phủ Tình lúc này không hề biết đối phương đã nghi ngờ mình sâu sắc đến vậy, chỉ cảm thấy bị khiêu khích, tức giận đến mức quên cả chuyện không được giao đấu để tránh bại lộ chuyện tu hành Chu Tước, giận dữ xông lên: "Vậy thì để ta xem xem tân tấn Tiềm Long ba tám có gì hơn người!"
"Phanh phanh bùm bùm......"
Thiếu nữ bạo tính khí Chu Tước và thiếu nữ chính trực Đường Vãn Trang tái đấu lần hai sau Thái Hồ, cũng là trận chiến đầu tiên trong nhiều năm ở kinh sư, nổ súng bất ngờ ngay trước cửa nhà hai bên.
Vô số cái đầu ló ra từ bốn phía, rất nhiều người đang cầm hạt dưa, đậu phộng nhấm nháp.
Nữ hài tử xinh đẹp đánh nhau đúng là dễ coi a...... Thật là ngon mắt.
Không những dễ coi, hơn nữa còn lợi hại, trong động tác uyển chuyển mang theo sự chuyển đổi công thủ vô cùng sắc bén, khiến rất nhiều người từ xem kịch vui đã trở nên nghiêm trang, cảm thấy mình mà lên thì chắc bị hai con bé này vả cho chết.
Mẹ nó cái thế đạo gì vậy, chẳng lẽ vũ lực và khuôn mặt đẹp có liên hệ trực tiếp?
Nói đi thì nói lại, Đường Vãn Trang mới tấn Tiềm Long ba mươi tám, nàng mạnh là có thể đoán được, còn Hoàng Phủ tiểu thư sao cũng lợi hại vậy, đánh nhau thế mà không hề yếu thế!
Kỳ thực hai người đều chưa hề phát huy hết tài nghệ thật sự. Đất kinh sư, nơi công cộng, Đường Vãn Trang không tiện dùng kiếm, phần lớn uy lực võ học Đường gia nằm ở kiếm pháp Xuân Thủy, tay không thì thực sự kém một chút. Còn Hoàng Phủ Tình không dám vận dụng võ học Tứ Tượng Giáo, dùng võ công gia truyền thì cũng yếu đi một nửa, nhưng sở trường của nàng ngoài thương thuật trên chiến trường ra thì chủ yếu là tay không, ở phương diện này bù lại được, vừa hay hai người lại ngang sức ngang tài.
Hai thiếu nữ thi triển cầm nã thủ, túm lấy cổ áo đối phương, ngươi đè ta ta đè ngươi ở góc tường, lăn qua lộn lại, hai bên nghẹn đỏ mặt, trợn mắt nhìn nhau.
Có người gánh hàng rong đi ngang qua rao lớn: "Đậu trên ngực, đậu nành ngon đây..."
"......" Hai thiếu nữ méo mặt, trong lòng đều đang mắng thằng ranh con kia tuổi còn nhỏ mà sao lại đểu cáng thế, đúng là trời sinh quyến rũ đàn ông.
Một người thầm nghĩ trong lòng, giá mà ta có thể phóng hỏa thiêu chết cái thằng ranh con kia.
Một người thầm nghĩ ta phải chăm chỉ khổ luyện bộ "Sóng biếc Thanh Y cầm nã thủ" của nhà, sớm muộn gì dùng thủ pháp này tóm nàng.
Còn chuyện khảo nghiệm đối phương có phải Chu Tước hay không thì sớm quên béng lên chín tầng mây rồi.
Từ trong Hoàng Phủ Hầu Phủ, một nửa thân mình đứa bé thò ra, cẩn thận từng li từng tí gọi: "Tỷ tỷ, buổi chất vấn Tranh Minh Cung bắt đầu rồi, có muốn đi không?"
Hoàng Phủ Tình bỏ cổ áo Đường Vãn Trang ra, oán hận nói: "Lần sau tao cho mày biết mặt!"
Nói xong vội vã bỏ chạy.
Đường Vãn Trang lặng lẽ chỉnh lại vạt áo, đi theo hướng Hoàng Phủ Tình chạy.
"..." Hoàng Phủ Tình vừa chạy vừa ngạc nhiên quay đầu lại: "Mày làm gì? Định ăn vạ hả?"
Đường Vãn Trang: "...... Ta cũng muốn đến Tranh Minh Cung."
Hoàng Phủ Tình nổi trận lôi đình: "Tao là dẫn đường cho mày chắc!"
"Đây là trí tuệ."
"Phanh phanh bùm bùm!"
Hai thiếu nữ vừa đi vừa đánh nhau một trận trên đường đến Tranh Minh Cung.
............
"Vua coi thần như tay chân, thì thần coi vua như tim gan; Vua coi thần như chó ngựa, thì thần coi vua như người nước; Vua coi thần như đất cỏ, thì thần coi vua như c·ừ·u đ·ị·ch...... Dân là trọng, xã tắc thứ, vua là khinh......"
Tranh Minh Cung là diễn đàn công khai, không dùng để truyền thụ kiến thức, mà là để các gia tộc quan lại đọc sách, tranh luận, quả thật có chút ý vị thi nhau cất tiếng thời thượng cổ, cũng là một đặc thù của thời kỳ đầu Hạ Long Uyên còn có ý định trị quốc tốt, chỉ là mấy năm nay hắn đã lười xem.
Trong sân rộng có người chất vấn, bên cạnh có rất nhiều người đến nghe, nhưng mấy năm nay đã không còn mấy ai đến nghe nữa. Hai thiếu nữ lặng lẽ lén vào, ngồi cách xa nhau, mỗi người chống cằm suy tư.
Ở phía bắc quảng trường có đài cao, trên đài có vị hoàng đế hiếm khi tham gia, im lặng nhìn xuống phía dưới thuyết pháp.
Nghe được mấy câu danh ngôn của Mạnh Tử, Hạ Long Uyên không nhịn được "Xùy" một tiếng, nhưng lại không tỏ thái độ gì.
Hồi trung học mình cũng được học mấy câu này, vốn là những lời rất có ý nghĩa. Nhưng với những kiến thức hiện giờ, những lời này nghe cứ như đ·á·n·h r·ắm vậy. Dựa theo những năm này kiến thức, "dân" trong miệng những người này thật ra đâu chỉ là dân thường. Bọn họ không khác gì Ba Tuần khoác áo cà sa, xuyên tạc kinh Phật?
Hơn nữa trên thực tế nó biến thành các thế gia răn dạy hoàng đế, Lão Hạ làm sao nuốt nổi loại lời này. Một đám NPC, còn định dắt mũi ta à?
Nghe thấy tiếng "xùy" của hoàng đế, lập tức có người phía dưới chất vấn: "Đây là lời của kẻ khi quân, bàn bạc chuyện làm loạn nước! Bậc nhân quân, thiên hạ dốc sức cùng nâng, bởi vậy mà vững; Chúng đồng lòng cùng lập, nên được tôn; Thần dân giữ vững sở trường, dốc hết khả năng nên được tôn. Nếu nghe theo lời của các ngươi, uy trời ở đâu?"
Một người khác biện luận: "Đây là lời của kẻ đ·ộ·c tài! Sĩ lâm, dư luận, giới thượng lưu, tự có người giám sát, nếu như..."
Chưa kịp dứt lời thì đã bị cắt ngang: "Cái gọi là dư luận giới thượng lưu, chỉ là khi vào thì lòng không ngay, khi ra thì bàn tán sau ngõ. Khen vua thì cho là tiếng thơm, không cùng chí hướng thì cho là cao thượng, a dua lấy lòng đám người bên dưới. Nếu không cấm thì ngôi vua sẽ ở trên vực thẳm, vây cánh mọc đầy ở dưới. Cấm là tiện nhất."
Hai thiếu nữ đều híp mắt lại, có vẻ suy tư.
Quay đầu nhìn lên đài cao, vốn tưởng Hạ Long Uyên sẽ tán thưởng những lời này, ai dè hắn chỉ "xùy" một tiếng thôi, giờ lại còn lên tiếng phản bác: "Cấm cái này, cấm cái kia, chơi game cũng cấm, đọc tiểu thuyết cũng cấm, trẫm ghét nhất cái kiểu này, không muốn sống thành ác long, im miệng hết cho trẫm."
Nói xong đứng dậy, ngáp một cái: "Mấy chuyện chất vấn này, nói cả chục năm, cũng có ích gì đâu. Một bên thì tính chuyện răn dạy trẫm, một bên thì tính chuyện ném gạch lấy tiếng thơm. Ai nấy cũng vin vào Cổ Kinh Nghĩa, thực ra đều vì tư lợi cá nhân, chẳng có gì tốt đẹp. Bỏ Tranh Minh Cung đi, phí thời gian của trẫm."
Hắn nhanh chân rời khỏi quảng trường, quay đầu hỏi vị đại thần đi bên cạnh: "Văn Cảnh, tìm trẫm có việc gì, không nói thẳng được à? ấp úng."
Khuôn mặt Văn Tuấn đại thần ha ha cười: "Cũng không có gì, chỉ là làm quan mệt mỏi, muốn về quê làm ruộng."
"Ngươi mới ba mươi tuổi đầu mà đã nói lời này?"
"Chính vì còn trẻ, nên không muốn bị trói buộc vào công văn, muốn thử xem có thể thăng tiến thêm được không, biết đâu một ngày nào đó có thể ngó được Tam Trọng Bí Tàng...... Ân, hơn nữa, tiện nội gần đây lại có thai, cũng đúng lúc về bồi nàng dạo bước đồng quê, dưỡng thai."
"Là vì một đống người nhà Thôi gia đang làm quan, ngươi làm hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thực lực Thôi gia, bản thân cảm thấy không quan trọng, nên về luyện công đúng không?"
"Ách..."
"Thôi vậy...... Chúc mừng lệnh phu nhân có tin vui, nghĩ tên cho đứa bé chưa?"
"Nghĩ rồi, Nguyên Ương, trai gái đều dùng được."
Tiếng trò chuyện dần xa, hai thiếu nữ đồng thời quay đầu nhìn theo bóng quân thần rời đi, một người thấp giọng tự nhủ: "Nhìn như thông minh có chủ kiến, kì thực mặc cho tranh luận mà vua không hề can thiệp, lập quốc hơn mười năm mà quốc không có phương hướng, đúng là bậc quân chủ hồ đồ. Chắc chắn Thôi Văn Cảnh cảm thấy hắn không đáng để phò tá, chi bằng tự mình cố gắng, chờ thời cơ, vậy mà hắn còn không tự biết..."
Cùng lúc đó, một người khác cũng đang tự nhủ: "Ít nhất hắn không t·à·n bạ·o đ·ộ·c tài...... Nếu có lượng khoan dung người, nên nương nhờ thần phò tá, chưa chắc đã không thể 'không làm mà trị'. Thôi Văn Cảnh còn trẻ mà đã từ quan, đúng là cái thói tư lợi của thế gia, chỉ mưu lợi cho bản thân, vô ích cho quốc gia."
Hình như cả hai đều nghe láng máng được vài câu của đối phương, sau đó quay lại nhìn nhau trừng trừng, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Hai người cùng bực bội đứng dậy muốn đi, nhưng kéo dài một lát, bỗng nhiên xung quanh bị vây kín bởi một đám người:
"Đường cô nương, Đường cô nương! Tại hạ Tiểu Bạch Long Diêu Cửu Lộ ở kinh sư, đã thiết yến ở Vạn Đức Lâu, muốn mời Đường cô nương đến dự......"
"Mày là cái thá gì mà Tiểu Bạch Long! Đường cô nương đừng để ý đến hắn, phụ thân ta là Lư Thị Lang bộ Lễ......"
"Hoàng Phủ cô nương, nghĩa huynh của ta là Vương Đạo ở Lang Gia, đã từng gặp lệnh tôn một lần......"
"Hoàng Phủ cô nương, ta cũng biết binh pháp, nguyện cùng cô nương thôi diễn sa bàn, uống rượu cao hứng, thật sảng khoái biết bao!"
Hai người chỉ cảm thấy một đám ruồi nhặng vây quanh mình vo ve, suýt chút nữa không nhịn được phải động thủ đánh người.
"Đường cô nương, cái con nhỏ Hoàng Phủ kia thô lỗ quá, cô nương từ xa đến là khách, nó lại chặn người ở cửa thành, chúng ta đều bất bình cho cô nương!"
A...... Đường Vãn Trang liếc hắn một cái.
"Hoàng Phủ cô nương, cái con nhỏ họ Đường kia lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, không biết còn bày đặt cái gì, vẫn là cô nương phóng khoáng hơn!"
A...... Hoàng Phủ Tình liếc hắn một cái.
Trong khi hai bên đều cho là đã tìm được phương pháp lấy lòng mỹ nhân, thì hai vị tiểu mỹ nhân không hẹn mà cùng giận dữ nói: "Sau lưng nói xấu người khác, không phải quân tử, ta với nàng tranh nhau quang minh chính đại, cần gì các ngươi phải làm tiểu nhân!"
Nói xong lại cực kỳ đồng bộ xuyên qua đám người, dưới sự truy đuổi của đám ruồi nhặng, phi tốc bỏ chạy.
Trong lúc bỏ chạy, vô thức quay đầu đối mặt nhau, rồi lại giận dữ quay đầu đi. Rõ ràng trong lòng rất thoải mái, nhưng vẫn muốn làm ra vẻ ta đây quang minh lỗi lạc, cái tâm trạng này ai hiểu cho!
Các ngươi không thể nói khi không có mặt người ta sao...... Thật là.
"Hai vị..." Một thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện phía trước, phía sau là một đám hộ vệ đi theo, chặn đường, cười tủm tỉm nói: "Không biết có thể mời hai vị đến ăn một bữa cơm được không?"
Hai người khựng lại, đều lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Người khác còn biết nịnh bợ một người, ngươi hay đấy, định mời cả hai à!
Đám ruồi nhặng đuổi theo phía sau ngược lại có chút rụt rè mà dừng bước, lặng lẽ quan sát từ xa.
"Hai vị hà tất phải hung dữ như vậy, chẳng qua là muốn kết giao bạn bè." Thiếu niên kia cười nói: "Hai vị cũng mới đến, có thêm bạn bè thì có thêm đường mà đi."
"Ta không có hứng thú kết giao bạn bè." Hoàng Phủ Tình túm lấy cánh tay hắn, cười lạnh: "Ngươi gọi ta một tiếng nương, ta có thể cân nhắc đấy."
Thiếu niên: "?"
Ở đâu ra cái con nhỏ vô duyên vậy.
Hắn nhìn về phía Đường Vãn Trang có vẻ văn nhã hơn...
Kết quả Đường Vãn Trang xác thực là văn nhã, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt qua đám tùy tùng của hắn, coi như không thấy.
Có kẻ dưới tay ý thức giơ tay cản lại, Đường Vãn Trang trực tiếp đá một cước, đá cho người ngã ngựa đổ, đồng thời mượn lực bay lên, đạp tường Lăng Ba, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, thanh thoát tuyệt luân.
Gần như là tâm ý tương thông, khi Đường Vãn Trang ra chân, Hoàng Phủ Tình cũng đồng thời đá lộn nhào một cước, đá văng tên lâu la chắn trước mặt hắn, phi tốc trèo lên tường mà đi.
Trong gió còn vọng lại tiếng của Đường Vãn Trang: "Vãn Trang vào kinh thành là để du học. Nơi kinh sư văn vật hội tụ, ắt có người chỉ dạy ta, chứ không đến nỗi nhiều lưu manh vô lại như ở thôn quê...... Xưa kia việc nghe ngóng, hồi chuông sớm, chuông chiều, vẫn luôn khiến người ta ngưỡng mộ..."
Tiếng vọng quanh quẩn, không biết đằng sau ẩn chứa một tiếng thở dài thất vọng.
Một đám đàn ông kinh sư thẹn đến đỏ mặt tía tai, đều trừng mắt nhìn tên thiếu niên kia và đám nhàn tản không nói gì. Dù chúng ta có là ruồi nhặng, cũng không đến nỗi chặn người giữa đường ép buộc như ngươi, danh tiếng kinh sư đều bị ngươi làm hỏng hết, nếu truyền đến Giang Nam thì còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng không ai dám mắng hắn, bởi vì rất nhiều người đều nhận ra, vị này là Thái tử.
Hoàng tử duy nhất hiện nay.
Chỉ có Hoàng Phủ Tình cái miệng cay nghiệt kia mới dám tự xưng muốn làm mẹ hắn... Nếu mà chiều chuộng hắn một chút thì đây chính là tội đại b·ấ·t k·í·nh. Bất quá lời nói của thiếu nữ còn non dại thì không ai so đo làm gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Thái tử lúc đỏ lúc trắng, nhìn đám phế vật người ngửa ngựa đổ xung quanh, đang định nổi giận, chợt có người chậm rãi bước đến trước mặt, thong thả nói: "Thái tử muốn trả thù sao?"
Thái tử ngẩng đầu lên, không dám thất lễ, chắp tay nói: "Thôi Thiếu Phó..."
"Ta không còn là Thiếu Phó nữa rồi, vừa mới xin bệ hạ cáo lão." Thôi Văn Cảnh thản nhiên nói: "Trước khi rời kinh, cho phép ta khuyên Thái tử vài câu... Hoàng Phủ Vĩnh Tiên trấn Nhạn Môn, thà vỡ ngọc còn hơn ngói lành, hắn cho con gái đến kinh sư, là có ý làm con tin, đâu phải để người ta chèn ép. Thái tử nên suy nghĩ kỹ, đừng làm tổn hại mặt mũi Hoàng gia."
"Thật cầu hôn không được sao?"
"Không hợp, khi Hoàng Phủ Vĩnh Tiên trở thành ngoại thích, càng không thể khống chế, huống chi hắn còn có bối cảnh triều trước...... Bệ hạ sẽ không đồng ý."
"Vậy...... Đường Vãn Trang?"
"Nếu như ngươi thực tâm cầu hôn nàng thì ngược lại có thể cân nhắc, nhưng trước mắt thì dòng dõi của nàng vẫn còn hơi thấp... Bệ hạ thì dễ nói, chứ hoàng hậu e rằng kiên quyết không đồng ý, nhưng cứ để đó quan sát sau này." Thôi Văn Cảnh mỉm cười: "Dù sao hiện giờ các ngươi đều còn trẻ...... Con bé này có cốt khí, biết đâu Đường gia lại hưng thịnh từ nàng thì sao, ai mà biết được."
Thái tử bĩu môi, thế nào cũng không nhìn ra tiểu cô nương xinh đẹp kia có cốt khí gì, ngạo khí thì có.
"Ngoài ra......" Thôi Văn Cảnh nhìn xung quanh, nghiêm nghị nói: "An nguy của ngươi liên quan đến quốc bản, không thể tùy ý la cà đùa giỡn ngoài đường như vậy. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì..."
Thái tử ngạc nhiên: "Sao Thái Phó lại nói ra lời này?"
Thôi Văn Cảnh lắc đầu: "Trực giác, hoặc có lẽ là linh tính của cường giả, tóm lại cẩn thận vẫn hơn."
Thái tử rõ ràng không để bụng lắm, tùy ý chắp tay: "Biết rồi."
Thôi Văn Cảnh cũng lười quản hắn có cảnh giác hay không, thậm chí còn lười phân tích tỉ mỉ linh tính của mình từ đâu mà ra, ung dung rời đi: "Nàng nói Thôi Mỗ coi trọng thế gia, chỉ mưu lợi cho bản thân, vô ích cho quốc gia...... Ta ngược lại muốn biết, nếu Đường gia hưng thịnh thì sẽ làm như thế nào?"
Nếu như hai tiểu cô nương biết rằng những lời thầm thì của mình đều bị Thôi Văn Cảnh nghe thấy, huống chi lại càng không thoát khỏi tai vị hoàng đế đệ nhất thiên hạ kia, không biết hai nàng có sợ tè ra quần không, nhất là Hoàng Phủ Tình, đúng là phản pháo chân chính.
Chỉ có thể nói các cô nương vẫn còn non nớt.
Hai người đang đồng bộ đạp lên mái hiên, trên đường chạy nhanh về nhà, rất nhanh đã từ chia binh hai đường biến thành tụ lại với nhau, liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không dễ coi. Đường Vãn Trang vẫn còn thiện tâm, mở miệng trước hỏi: "Vừa rồi người kia, rất có thể là con em quyền quý đứng đầu kinh sư, ngươi đắc tội hắn như vậy, không sợ gặp chuyện sao?"
Hoàng Phủ Tình đánh giá nàng một lượt, ngược lại nghe ra được đây là ý tốt chứ không phải là chê cười, bèn nghiêm mặt nói: "Nhà ta đặc thù, tuy không phải vọng tộc hiển quý gì, nhưng chỉ cần cái đám quyền quý kia không đ·i·ê·n, thì cũng sẽ không đến ức hiế·p, lỡ dẫn đến chuyện lớn thì bọn chúng gánh không nổi. Ngược lại là ngươi, Đường gia các ngươi hình như ngay ở Cô Tô cũng không định đoạt được gì, mấy cái môn hộ nhỏ bé thế này ngươi không sợ sao? Có cần tỷ tỷ giúp ngươi không?"
Đường Vãn Trang liếc nàng một cái, lộ bản chất rồi muội muội, ngươi vừa mới chuyển đến từ biên cương, làm sao biết Đường gia ta ở Cô Tô có địa vị gì? Mà Chu Tước Thánh Nữ thì mấy hôm trước đã đích thân đến Cô Tô...... Cơ bản là phá án rồi.
Nhưng người ta lần này là tốt bụng mà sơ hở, Đường Vãn Trang cũng không muốn mang chuyện này ra nói, bèn lắc đầu nói: "Ta cố ý nói những lời kia, chính là dùng ngôn ngữ trói buộc... Trừ phi thực sự là bọn hoàn khố không biết xấu hổ, bằng không chắc cũng ổn thôi. Hơn nữa ta cảm thấy...... Cái vị công tử kia chắc còn chưa chắc đã rảnh mà đi tìm ta gây phiền phức."
Thần sắc Hoàng Phủ Tình khẽ động: "Lúc nãy ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngươi phát hiện ra gì sao?"
Đường Vãn Trang do dự nói: "Trong đám người kia, lẽ ra phải có cao thủ, không thể để chúng ta nhẹ nhàng như vậy đá cho người ngã ngựa đổ, nhưng chúng ta ra tay lại không thấy ai ra mặt ngăn cản. Dù sao cũng không phải là ai cũng coi thường cái vẻ mặt công tử nhà giàu kia, không chịu động thủ chứ?"
Hoàng Phủ Tình lập tức nói: "Không thể nào, đám ưng khuyển bang nhàn ta biết đâu có ai chính trực như vậy. Theo như ngươi nói, ngược lại là có người muốn chúng ta gây ra hỗn loạn mới đúng... Nhưng vừa rồi vẫn chưa đủ loạn, chúng ta chạy nhanh quá."
Đường Vãn Trang bỗng nhiên dừng chân: "Có người mai phục trong đám hộ vệ của cái tên công tử kia, muốn bất lợi cho hắn, hơn nữa còn là nhân vật cấp bậc thủ lĩnh hộ vệ!"
Hoàng Phủ Tình cũng không biết đó là Thái tử, chỉ coi là một tên quyền quý nào đó, hai người liếc nhau, hiếm thấy ý hợp tâm đầu. Cái loại hoàn khố tử đệ có c·hế·t hay không cũng không có gì ghê gớm, nhưng vụ m·ưu s·át con quan lớn giữa kinh thành là chuyện lớn, không biết thì thôi, biết rồi coi như lòng hiếu kỳ trỗi dậy cũng phải đi xem một cái, bằng không tối nay ngủ không ngon.
Huống chi nếu đối phương muốn mượn tay hai người tạo thành hỗn loạn để hành sự, đến lúc đó m·ưu s·át con quan lớn có phải đổ lên đầu hai người mình không? Coi chúng ta dễ bắt nạt hả?
Hai thiếu nữ tức giận quay trở lại đường cũ, tìm kiếm tung tích của tên công tử kia.
Tranh Minh Cung vốn mở cửa vào buổi chiều, giờ kéo dài lâu như vậy cũng đã chạng vạng tối, trời bắt đầu nhá nhem, các nhà đã bắt đầu nấu cơm tối. Tửu lâu, Tần lâu, Sở quán ven đường cũng bắt đầu mở cửa kinh doanh, vô cùng náo nhiệt.
Hai thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái tên công tử kia được đám người tiền hô hậu ủng bước vào một cái thanh lâu.
Thế này thì hai đứa con gái như chúng ta biết làm thế nào?
Càng khiến người ta ngớ người hơn là mấy vị quan lớn, đại thần mà xem xét thế nào cũng biết cũng đang chui vào thanh lâu, hai người thậm chí còn nhận ra cái đám chất vấn, giảng Mạnh Tử, giảng Hàn Phi Lý Tư ở Tranh Minh Cung, lúc này thì nho pháp không tranh, tranh nhau hoa khôi.
Đường Vãn Trang bỗng nảy ra một ý, xem ra Tần lâu, Sở quán đúng là nơi tốt để điều tra tin tức, phạm vi bao trùm mọi tầng lớp xã hội......
Bên kia Hoàng Phủ Tình nào biết nàng đang nghĩ mấy thứ vớ vẩn này, thân ảnh thoắt một cái, đã men theo hẻm nhỏ bên cạnh vòng ra phía sau.
Đường Vãn Trang lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo: "Ngươi đi đâu?"
Hoàng Phủ Tình nói: "Vào từ hậu viện xem sao, theo bố cục của cái lầu này, phía sau chắc phải có viện lạc khách xá gì đó. Con nhà nghèo như ngươi có biết mấy cái này đâu."
Cứ như thể ngươi không phải dân nhà quê không bằng, Đường Vãn Trang nén giận theo sát men theo hẻm nhỏ, cùng nhau ghé vào đầu tường thăm dò nhìn xuống.
Quả nhiên rất nhanh đã trông thấy cái tên công tử kia ôm một cô hoa khôi, cười d·â·m d·ục đi về phía viện xá bên cạnh.
Hai người đều thầm mắng trong lòng, đồ khốn nạn, còn muốn kết giao bạn bè với chúng ta, cút mẹ mày đi!
Chửi bậy trong lòng còn chưa nguôi thì Đường Vãn Trang liếc mắt, bỗng nhiên cảm nhận được có ánh kim loại phản quang từ trong lầu lóe lên.
Mũi tên!
Nàng không rảnh để cân nhắc tên công tử này đáng ghét đến mức nào, phản ứng tự nhiên là rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đạp Hư Lăng lướt đi.
"Hắc!" Kiếm quang Xuân Thủy lướt qua, một mũi tên nỏ bị sóng nước đẩy lệch, sóng nước lan tràn, lặng lẽ tràn vào bên trong cửa sổ đối diện lầu. Mấy tên khách làng chơi trong phòng ngạc nhiên nhìn tiên nữ Lăng Ba mà đến, không biết mình gặp phải loại tà môn nào...... Đây là thanh lâu, ngươi một con bé xinh đẹp nhảy vào làm gì?
"Kiếm pháp Xuân Thủy vẫn là dễ coi......" Hoàng Phủ Tình chua chua lẩm bẩm một câu, thân hình vụt sáng, vồ lấy tên hộ vệ phía sau tên công tử kia.
Tên hộ vệ đang giơ kiếm đ·â·m về phía tên công tử, s·át cơ kinh khủng từ sau lưng chấn động khiến da đầu hắn tê dại, đành phải thu kiếm về gạt đỡ.
Hoàng Phủ Tình vỗ một chưởng vào thân kiếm hắn, người cũng bị chấn động lùi lại mấy bước.
Đối phương hiển nhiên là một vị cao thủ, không phải tu vi lúc này của nàng có thể chống lại. Nhưng Hoàng Phủ Tình cũng đâu phải đến liều m·ạ·ng, nàng chỉ cần cho đám tính toán lợi dụng mình đục nước béo cò kia biết tay, tiện thể tẩy trắng chứng minh mình không liên quan gì đến chuyện này là xong.
Thế là vỗ một chưởng lui địch, cười khanh khách tung người vượt tường bỏ đi: "Vị đại hiệp kia đừng nhìn chằm chằm ta thế chứ, mục tiêu của ngươi chạy rồi......"
Tên hộ vệ kia quay đầu nhìn lại, Thái tử đã sớm hoảng loạn chạy bừa về phía ngoài viện, chớp mắt đã nhanh không thấy bóng dáng.
Hắn còn rảnh đâu mà so cao thấp với Hoàng Phủ Tình, phi tốc đuổi theo ra khỏi viện.
Vừa mới đuổi theo đã lạnh toát mồ hôi, hai chân cũng bắt đầu run lên.
Thái tử bị người ta xách giữa không trung, tay kia "bốp" một tiếng tát hắn một cái: "Làm Thái tử mà để người ta xỏ mũi dắt đi chơi gái! Ngươi không biết xấu hổ, ta đây còn cần thể diện! Cút ngay cho ta về diện bích một năm, phàm là bước ra khỏi cửa cung nửa bước thì tao đ·ánh gãy chân ngươi!"
Thái tử bị cha ruột vứt đi như vứt rác, lộn mấy vòng rồi mới vùng dậy bỏ chạy, nom còn sợ cha mình hơn sợ t·h·ích k·h·ách.
Ánh mắt Hạ Long Uyên rơi vào mặt tên t·h·ích k·h·ách, lộ ra một nụ cười hiền hòa: "Ngoài ngươi ra, Thiết Mộc Nhĩ còn mua chuộc được bao nhiêu người nữa, dẫn trẫm đi xem một chút."
Tên hộ vệ xụi lơ xuống đất.
"Đinh đinh đinh!" Bên trong lầu truyền ra tiếng binh khí giao nhau, Đường Vãn Trang đánh không lại đám t·h·ích k·h·ách trong phòng vây công, đang chật vật từ cửa sổ tháo lui.
Hạ Long Uyên liếc mắt nhìn, nở một nụ cười, duỗi ngón tay búng ra.
Toàn bộ đầu của đám t·h·ích k·h·ách nổ tung thành dưa hấu.
Đường Vãn Trang kinh hãi quay đầu, đã thấy vị hoàng đế buổi chiều mình gặp tay xách tên thủ lĩnh t·h·ích k·h·ách, ung dung rời đi: "Cảm tạ tiểu cô nương...... Ý ta là cái đánh giá "Trẫm có thể không làm mà trị", ha ha......"
Đường Vãn Trang rất nhanh hiểu ra, cái tên công tử kia lại là Thái tử...... Đây là cha ruột đi ra gỡ thể diện.
Trong lòng nàng nảy lên một cảm giác vô cùng hoang đường, một vị Thái tử, giữa kinh thành, chơi gái, bị hộ vệ của mình ám sát, hoàng đế tự mình ra tay cứu người. Cái quái gì thế này, đây là đoàn hát rong từ đâu tới vậy?
Đường Vãn Trang thở hồng hộc nhìn bóng lưng hoàng đế rời đi, không hiểu từ đâu dũng lên lòng can đảm, bỗng nhiên hô: "Không làm mà trị, cũng phải là ngài chịu nghe người khác! Nhìn những chuyện hôm nay thì Kinh Triệu Phủ nên dẹp đi, Lục Phiến Môn nên tr·ảm! Loạn tượng như vậy, chẳng lẽ không có ai tâu lên xin chỉnh đốn hay sao?"
Hạ Long Uyên buồn cười quay đầu: "Sao, một tiểu cô nương như ngươi còn có thể đưa ra phương án chỉnh đốn hay sao?"
Đường Vãn Trang nói: "Tuy Lục Phiến Môn có chức trách t·ình bá·o, trinh s·át h·ình s·ự, nhưng đều ở dưới sự quản lý của các châu quận phủ nha, quyền hạn và trách nhiệm quá nhỏ bé, cường giả thì thưa thớt. Một mình Hoa Hồ Điệp, truy nã rất lâu mà không thể quy án, là sao? Đám tr·ộ·m c·ướp ở Hoài Dương thông đồng với quan phủ, hoành h·ành trên sông mà không ai tra xét, là sao? Kẻ m·ưu s·át mai phục trong kinh, mua chuộc hộ vệ, không ai hỏi đến, ai quản? Triều đình cần một cái Lục Phiến Môn mới, độc lập với phủ nha, từ nhân sự đến tài chính, chuyên lo việc giang hồ võ sự."
Hạ Long Uyên thu hồi vài phần khinh thị, thần sắc nghiêm túc: "Còn gì nữa không?"
"Hiện nay, dù là thủ lĩnh Ma giáo hay thủ lĩnh dị tộc, đều là người trong bảng Thiên Địa Nhân, không phải quan lại địa phương có thể quản, mà cũng không phải thế gia đại tộc nguyện quản. Muốn thiết lập bộ phận mới này, cần một vị cao thủ đỉnh cao không liên quan đến các bên chỉ huy, để quyền hạn và trách nhiệm độc lập với các bên, chỉ phụ trách với bệ hạ. Bên ngoài thì trấn áp được quần ma trong thiên hạ, bên trong thì chỉnh đốn được lòng người và quỷ vực......"
Trong lòng Hạ Long Uyên vô cùng chấn động. Đây là một quân cờ hay trong cuộc cờ của mình với thế gia...... Nhưng hình như không dễ làm cho lắm. Tiểu cô nương mới xuất sinh còn ngây ngô đã ôm mộng làm nên nghiệp lớn, trên thực tế thì có vô vàn phiền phức, không thể nói rõ được.
Hắn muốn thử tiểu cô nương này một lần nữa: "Tìm đâu ra cao thủ đỉnh cao không liên quan đến các bên...... Ngay cả Ngọc Hư còn có tư tình với Kỳ Đạo Môn. Đến như ngươi còn ôm đồ Đường gia nữa chứ."
Đường Vãn Trang lớn tiếng nói: "Ta có thể!"
Hạ Long Uyên bật cười: "Ngươi? Ngươi mới Huyền Quan ngũ trọng, bị mấy tên t·h·ích k·h·ách vây công mà đã chật vật bỏ chạy, còn cách cái định nghĩa cao thủ hàng đầu kia cả mười vạn tám ngàn dặm."
Đường Vãn Trang nghẹn đỏ mặt: "Ta còn trẻ, bệ hạ sao có thể lấy chuyện hiện tại mà luận về sau!"
"Đừng khinh người trẻ tuổi nghèo đúng không?" Hạ Long Uyên cắt ngang lời tiểu cô nương, cười nói: "Ngươi năm sau mới tham gia kỳ thi hương chứ gì?"
"...... Vâng. Chỉ còn có một năm rưỡi!"
"Trẫm vài ngày nữa sẽ bắt đầu trù hoạch kiến lập bộ phận này, điều cường giả trong cấm vệ chỉ huy, ngươi có thể giúp trẫm trù hoạch kiến lập, tham mưu xây dựng. Coi như là khen thưởng, các loại điển tịch võ thuật do Hoàng gia cất giữ ngươi có thể tùy ý mượn đọc. Trẫm chờ ngươi sau một năm rưỡi lấy được c·ô·ng danh, rồi vào bộ phận mới làm đầu mục, sau đó thả xuống giang hồ rèn luyện, xem tương lai ngươi có thể thực hiện được những lời mình nói hay không."
Đường Vãn Trang ngơ ngác nhìn hoàng đế, nhất thời ngây người.
Ta, ta còn chưa nghĩ ra cái bộ phận mới này phải làm thế nào, chỉ mới vừa nói vậy thôi...... Ngươi làm thật hả?
"Bên ngoài trấn áp quần ma trong thiên hạ, bên trong chỉnh đốn lòng người và quỷ vực, nói không sai. Trẫm sẽ cải chế Lục Phiến Môn, thành lập một bộ phận mới, gọi là...... Trấn Ma Ti." Hạ Long Uyên mang theo tù binh nhanh chân rời đi, cười ha hả: "Trẫm rất chờ mong...... Ngươi lại là một Mã Tắc nói quá hay một Gia Cát của trẫm đây."
Nếu quân vương đã hứa cho ta làm Gia Cát, thì ta nhất định sẽ làm một Gia Cát!
Thiếu nữ nắm chặt đấm, hừng hực khí thế quay về nhà.
Một lát sau, tiếng gầm giận dữ của tiểu Gia Cát vang vọng khắp phố: "Hoàng Phủ Tình kia, mày ra đây cho tao! Cái con h·e·o vẽ trên cửa nhà là sao, dám nói không phải mày vẽ!"
Đầu Hoàng Phủ Tình thò ra từ trong phủ: "Có thể là do ngươi đắc tội Ma giáo bị hỏa h·e·o tìm tới tận cửa đó, liên quan gì đến ta?"
"Ma giáo cái gì, ngươi không phải là Ch......"
"Ấy? Ngươi đang nói cái gì đấy..."
"Ta nhất định sẽ vạch trần chân tướng của ngươi, chỉ cần ta còn ở kinh thành ngày nào, đừng hòng sống yên ổn!"
"Vậy ngươi cứ từ từ mà chờ đi, mai ta đi ra ngoài rèn luyện rồi, phải ba bốn tháng mới về, hy vọng đến lúc đó không bị ta đánh cho khóc nhè nha, tiểu mỹ nhân."
"Phanh!" Cánh cổng lớn của Hoàng Phủ phủ đóng sầm lại, Đường Vãn Trang thê thảm bị sập cửa vào mặt.
Hoàng Phủ Tình lòngTam Nương lải nhải: "Thánh Nữ không được có bạn trai đó nha, yêu cầu khắt khe lắm biết không? Lúc trước dụ lão nương nhập giáo, lão nương đâu có biết giáo p·há·i rác rưởi thế này, hố c·hế·t cái Quy Quy ......"
"Hôm nay nhìn thì, triều đình còn rác rưởi hơn...... Thôi thôi, không biết sau này Thanh Long Thánh Nữ là ai nữa, để xem bản tọa sao phải cầu cạnh ả!" Hoàng Phủ Tình vỗ bàn một cái, một đống sách vở nảy lên.
Bên ngoài, Đường Vãn Trang ăn bế môn canh, tức giận dậm chân, chẳng nói chẳng rằng cũng vẽ lên trên cửa một cái đầu h·e·o: "Phòng hỏa h·e·o hả? Tự ủi mình đi là vừa!"
Vẽ xong tức giận về đối diện nhà mình ngủ, lại nhất thời quên không lau đi con h·e·o trước cửa nhà mình.
Cửa đối diện đóng chặt, hai con h·e·o đối mặt, hình ảnh bất động dần dần kéo xa, kéo ra trang tên sách của loạn thế, kéo ra cả một đời b·ứ·c tranh.
【Phiên ngoại hết】
PS: Tuy phiên ngoại này chủ yếu dưới góc nhìn của Vãn Trang, nhưng vẫn có rất nhiều gương mặt quen thuộc thoáng qua, viết mấy ngày liền, tự viết rất vui vẻ, tin rằng mọi người hẳn là cũng hiểu được tâm ý của ta.
Phiên ngoại miễn phí gần tám ngàn chữ, cộng thêm cái vừa rồi gần 1 vạn bốn có phải là thành ý tràn đầy không! Xin mọi người hãy ném cho một cái nguyệt phiếu.
Đường Vãn Trang hiếm khi quay đầu lại nhìn nàng: "Ta không thể ở kinh thành sao? Ngươi quản được à?"
"Ngươi muốn ở kinh thành, nơi nào mà chẳng được, sao cứ phải ở đối diện nhà ta?"
"Đường này là của ngươi à?" Đường Vãn Trang nhìn nàng từ trên xuống dưới, lộ ra một tia cười giễu cợt: "Hay là nói, Hoàng Phủ cô nương mới vừa chuyển đến kinh sư, đang sợ ta?"
Đương nhiên Đường Vãn Trang là muốn tìm hiểu xem hàng này có phải Chu Tước hay không, tiện thể giám thị gần nhà. Đồ Thối Ma giáo, dám ám toán ta.
Hoàng Phủ Tình lúc này không hề biết đối phương đã nghi ngờ mình sâu sắc đến vậy, chỉ cảm thấy bị khiêu khích, tức giận đến mức quên cả chuyện không được giao đấu để tránh bại lộ chuyện tu hành Chu Tước, giận dữ xông lên: "Vậy thì để ta xem xem tân tấn Tiềm Long ba tám có gì hơn người!"
"Phanh phanh bùm bùm......"
Thiếu nữ bạo tính khí Chu Tước và thiếu nữ chính trực Đường Vãn Trang tái đấu lần hai sau Thái Hồ, cũng là trận chiến đầu tiên trong nhiều năm ở kinh sư, nổ súng bất ngờ ngay trước cửa nhà hai bên.
Vô số cái đầu ló ra từ bốn phía, rất nhiều người đang cầm hạt dưa, đậu phộng nhấm nháp.
Nữ hài tử xinh đẹp đánh nhau đúng là dễ coi a...... Thật là ngon mắt.
Không những dễ coi, hơn nữa còn lợi hại, trong động tác uyển chuyển mang theo sự chuyển đổi công thủ vô cùng sắc bén, khiến rất nhiều người từ xem kịch vui đã trở nên nghiêm trang, cảm thấy mình mà lên thì chắc bị hai con bé này vả cho chết.
Mẹ nó cái thế đạo gì vậy, chẳng lẽ vũ lực và khuôn mặt đẹp có liên hệ trực tiếp?
Nói đi thì nói lại, Đường Vãn Trang mới tấn Tiềm Long ba mươi tám, nàng mạnh là có thể đoán được, còn Hoàng Phủ tiểu thư sao cũng lợi hại vậy, đánh nhau thế mà không hề yếu thế!
Kỳ thực hai người đều chưa hề phát huy hết tài nghệ thật sự. Đất kinh sư, nơi công cộng, Đường Vãn Trang không tiện dùng kiếm, phần lớn uy lực võ học Đường gia nằm ở kiếm pháp Xuân Thủy, tay không thì thực sự kém một chút. Còn Hoàng Phủ Tình không dám vận dụng võ học Tứ Tượng Giáo, dùng võ công gia truyền thì cũng yếu đi một nửa, nhưng sở trường của nàng ngoài thương thuật trên chiến trường ra thì chủ yếu là tay không, ở phương diện này bù lại được, vừa hay hai người lại ngang sức ngang tài.
Hai thiếu nữ thi triển cầm nã thủ, túm lấy cổ áo đối phương, ngươi đè ta ta đè ngươi ở góc tường, lăn qua lộn lại, hai bên nghẹn đỏ mặt, trợn mắt nhìn nhau.
Có người gánh hàng rong đi ngang qua rao lớn: "Đậu trên ngực, đậu nành ngon đây..."
"......" Hai thiếu nữ méo mặt, trong lòng đều đang mắng thằng ranh con kia tuổi còn nhỏ mà sao lại đểu cáng thế, đúng là trời sinh quyến rũ đàn ông.
Một người thầm nghĩ trong lòng, giá mà ta có thể phóng hỏa thiêu chết cái thằng ranh con kia.
Một người thầm nghĩ ta phải chăm chỉ khổ luyện bộ "Sóng biếc Thanh Y cầm nã thủ" của nhà, sớm muộn gì dùng thủ pháp này tóm nàng.
Còn chuyện khảo nghiệm đối phương có phải Chu Tước hay không thì sớm quên béng lên chín tầng mây rồi.
Từ trong Hoàng Phủ Hầu Phủ, một nửa thân mình đứa bé thò ra, cẩn thận từng li từng tí gọi: "Tỷ tỷ, buổi chất vấn Tranh Minh Cung bắt đầu rồi, có muốn đi không?"
Hoàng Phủ Tình bỏ cổ áo Đường Vãn Trang ra, oán hận nói: "Lần sau tao cho mày biết mặt!"
Nói xong vội vã bỏ chạy.
Đường Vãn Trang lặng lẽ chỉnh lại vạt áo, đi theo hướng Hoàng Phủ Tình chạy.
"..." Hoàng Phủ Tình vừa chạy vừa ngạc nhiên quay đầu lại: "Mày làm gì? Định ăn vạ hả?"
Đường Vãn Trang: "...... Ta cũng muốn đến Tranh Minh Cung."
Hoàng Phủ Tình nổi trận lôi đình: "Tao là dẫn đường cho mày chắc!"
"Đây là trí tuệ."
"Phanh phanh bùm bùm!"
Hai thiếu nữ vừa đi vừa đánh nhau một trận trên đường đến Tranh Minh Cung.
............
"Vua coi thần như tay chân, thì thần coi vua như tim gan; Vua coi thần như chó ngựa, thì thần coi vua như người nước; Vua coi thần như đất cỏ, thì thần coi vua như c·ừ·u đ·ị·ch...... Dân là trọng, xã tắc thứ, vua là khinh......"
Tranh Minh Cung là diễn đàn công khai, không dùng để truyền thụ kiến thức, mà là để các gia tộc quan lại đọc sách, tranh luận, quả thật có chút ý vị thi nhau cất tiếng thời thượng cổ, cũng là một đặc thù của thời kỳ đầu Hạ Long Uyên còn có ý định trị quốc tốt, chỉ là mấy năm nay hắn đã lười xem.
Trong sân rộng có người chất vấn, bên cạnh có rất nhiều người đến nghe, nhưng mấy năm nay đã không còn mấy ai đến nghe nữa. Hai thiếu nữ lặng lẽ lén vào, ngồi cách xa nhau, mỗi người chống cằm suy tư.
Ở phía bắc quảng trường có đài cao, trên đài có vị hoàng đế hiếm khi tham gia, im lặng nhìn xuống phía dưới thuyết pháp.
Nghe được mấy câu danh ngôn của Mạnh Tử, Hạ Long Uyên không nhịn được "Xùy" một tiếng, nhưng lại không tỏ thái độ gì.
Hồi trung học mình cũng được học mấy câu này, vốn là những lời rất có ý nghĩa. Nhưng với những kiến thức hiện giờ, những lời này nghe cứ như đ·á·n·h r·ắm vậy. Dựa theo những năm này kiến thức, "dân" trong miệng những người này thật ra đâu chỉ là dân thường. Bọn họ không khác gì Ba Tuần khoác áo cà sa, xuyên tạc kinh Phật?
Hơn nữa trên thực tế nó biến thành các thế gia răn dạy hoàng đế, Lão Hạ làm sao nuốt nổi loại lời này. Một đám NPC, còn định dắt mũi ta à?
Nghe thấy tiếng "xùy" của hoàng đế, lập tức có người phía dưới chất vấn: "Đây là lời của kẻ khi quân, bàn bạc chuyện làm loạn nước! Bậc nhân quân, thiên hạ dốc sức cùng nâng, bởi vậy mà vững; Chúng đồng lòng cùng lập, nên được tôn; Thần dân giữ vững sở trường, dốc hết khả năng nên được tôn. Nếu nghe theo lời của các ngươi, uy trời ở đâu?"
Một người khác biện luận: "Đây là lời của kẻ đ·ộ·c tài! Sĩ lâm, dư luận, giới thượng lưu, tự có người giám sát, nếu như..."
Chưa kịp dứt lời thì đã bị cắt ngang: "Cái gọi là dư luận giới thượng lưu, chỉ là khi vào thì lòng không ngay, khi ra thì bàn tán sau ngõ. Khen vua thì cho là tiếng thơm, không cùng chí hướng thì cho là cao thượng, a dua lấy lòng đám người bên dưới. Nếu không cấm thì ngôi vua sẽ ở trên vực thẳm, vây cánh mọc đầy ở dưới. Cấm là tiện nhất."
Hai thiếu nữ đều híp mắt lại, có vẻ suy tư.
Quay đầu nhìn lên đài cao, vốn tưởng Hạ Long Uyên sẽ tán thưởng những lời này, ai dè hắn chỉ "xùy" một tiếng thôi, giờ lại còn lên tiếng phản bác: "Cấm cái này, cấm cái kia, chơi game cũng cấm, đọc tiểu thuyết cũng cấm, trẫm ghét nhất cái kiểu này, không muốn sống thành ác long, im miệng hết cho trẫm."
Nói xong đứng dậy, ngáp một cái: "Mấy chuyện chất vấn này, nói cả chục năm, cũng có ích gì đâu. Một bên thì tính chuyện răn dạy trẫm, một bên thì tính chuyện ném gạch lấy tiếng thơm. Ai nấy cũng vin vào Cổ Kinh Nghĩa, thực ra đều vì tư lợi cá nhân, chẳng có gì tốt đẹp. Bỏ Tranh Minh Cung đi, phí thời gian của trẫm."
Hắn nhanh chân rời khỏi quảng trường, quay đầu hỏi vị đại thần đi bên cạnh: "Văn Cảnh, tìm trẫm có việc gì, không nói thẳng được à? ấp úng."
Khuôn mặt Văn Tuấn đại thần ha ha cười: "Cũng không có gì, chỉ là làm quan mệt mỏi, muốn về quê làm ruộng."
"Ngươi mới ba mươi tuổi đầu mà đã nói lời này?"
"Chính vì còn trẻ, nên không muốn bị trói buộc vào công văn, muốn thử xem có thể thăng tiến thêm được không, biết đâu một ngày nào đó có thể ngó được Tam Trọng Bí Tàng...... Ân, hơn nữa, tiện nội gần đây lại có thai, cũng đúng lúc về bồi nàng dạo bước đồng quê, dưỡng thai."
"Là vì một đống người nhà Thôi gia đang làm quan, ngươi làm hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thực lực Thôi gia, bản thân cảm thấy không quan trọng, nên về luyện công đúng không?"
"Ách..."
"Thôi vậy...... Chúc mừng lệnh phu nhân có tin vui, nghĩ tên cho đứa bé chưa?"
"Nghĩ rồi, Nguyên Ương, trai gái đều dùng được."
Tiếng trò chuyện dần xa, hai thiếu nữ đồng thời quay đầu nhìn theo bóng quân thần rời đi, một người thấp giọng tự nhủ: "Nhìn như thông minh có chủ kiến, kì thực mặc cho tranh luận mà vua không hề can thiệp, lập quốc hơn mười năm mà quốc không có phương hướng, đúng là bậc quân chủ hồ đồ. Chắc chắn Thôi Văn Cảnh cảm thấy hắn không đáng để phò tá, chi bằng tự mình cố gắng, chờ thời cơ, vậy mà hắn còn không tự biết..."
Cùng lúc đó, một người khác cũng đang tự nhủ: "Ít nhất hắn không t·à·n bạ·o đ·ộ·c tài...... Nếu có lượng khoan dung người, nên nương nhờ thần phò tá, chưa chắc đã không thể 'không làm mà trị'. Thôi Văn Cảnh còn trẻ mà đã từ quan, đúng là cái thói tư lợi của thế gia, chỉ mưu lợi cho bản thân, vô ích cho quốc gia."
Hình như cả hai đều nghe láng máng được vài câu của đối phương, sau đó quay lại nhìn nhau trừng trừng, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Hai người cùng bực bội đứng dậy muốn đi, nhưng kéo dài một lát, bỗng nhiên xung quanh bị vây kín bởi một đám người:
"Đường cô nương, Đường cô nương! Tại hạ Tiểu Bạch Long Diêu Cửu Lộ ở kinh sư, đã thiết yến ở Vạn Đức Lâu, muốn mời Đường cô nương đến dự......"
"Mày là cái thá gì mà Tiểu Bạch Long! Đường cô nương đừng để ý đến hắn, phụ thân ta là Lư Thị Lang bộ Lễ......"
"Hoàng Phủ cô nương, nghĩa huynh của ta là Vương Đạo ở Lang Gia, đã từng gặp lệnh tôn một lần......"
"Hoàng Phủ cô nương, ta cũng biết binh pháp, nguyện cùng cô nương thôi diễn sa bàn, uống rượu cao hứng, thật sảng khoái biết bao!"
Hai người chỉ cảm thấy một đám ruồi nhặng vây quanh mình vo ve, suýt chút nữa không nhịn được phải động thủ đánh người.
"Đường cô nương, cái con nhỏ Hoàng Phủ kia thô lỗ quá, cô nương từ xa đến là khách, nó lại chặn người ở cửa thành, chúng ta đều bất bình cho cô nương!"
A...... Đường Vãn Trang liếc hắn một cái.
"Hoàng Phủ cô nương, cái con nhỏ họ Đường kia lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, không biết còn bày đặt cái gì, vẫn là cô nương phóng khoáng hơn!"
A...... Hoàng Phủ Tình liếc hắn một cái.
Trong khi hai bên đều cho là đã tìm được phương pháp lấy lòng mỹ nhân, thì hai vị tiểu mỹ nhân không hẹn mà cùng giận dữ nói: "Sau lưng nói xấu người khác, không phải quân tử, ta với nàng tranh nhau quang minh chính đại, cần gì các ngươi phải làm tiểu nhân!"
Nói xong lại cực kỳ đồng bộ xuyên qua đám người, dưới sự truy đuổi của đám ruồi nhặng, phi tốc bỏ chạy.
Trong lúc bỏ chạy, vô thức quay đầu đối mặt nhau, rồi lại giận dữ quay đầu đi. Rõ ràng trong lòng rất thoải mái, nhưng vẫn muốn làm ra vẻ ta đây quang minh lỗi lạc, cái tâm trạng này ai hiểu cho!
Các ngươi không thể nói khi không có mặt người ta sao...... Thật là.
"Hai vị..." Một thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện phía trước, phía sau là một đám hộ vệ đi theo, chặn đường, cười tủm tỉm nói: "Không biết có thể mời hai vị đến ăn một bữa cơm được không?"
Hai người khựng lại, đều lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Người khác còn biết nịnh bợ một người, ngươi hay đấy, định mời cả hai à!
Đám ruồi nhặng đuổi theo phía sau ngược lại có chút rụt rè mà dừng bước, lặng lẽ quan sát từ xa.
"Hai vị hà tất phải hung dữ như vậy, chẳng qua là muốn kết giao bạn bè." Thiếu niên kia cười nói: "Hai vị cũng mới đến, có thêm bạn bè thì có thêm đường mà đi."
"Ta không có hứng thú kết giao bạn bè." Hoàng Phủ Tình túm lấy cánh tay hắn, cười lạnh: "Ngươi gọi ta một tiếng nương, ta có thể cân nhắc đấy."
Thiếu niên: "?"
Ở đâu ra cái con nhỏ vô duyên vậy.
Hắn nhìn về phía Đường Vãn Trang có vẻ văn nhã hơn...
Kết quả Đường Vãn Trang xác thực là văn nhã, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt qua đám tùy tùng của hắn, coi như không thấy.
Có kẻ dưới tay ý thức giơ tay cản lại, Đường Vãn Trang trực tiếp đá một cước, đá cho người ngã ngựa đổ, đồng thời mượn lực bay lên, đạp tường Lăng Ba, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, thanh thoát tuyệt luân.
Gần như là tâm ý tương thông, khi Đường Vãn Trang ra chân, Hoàng Phủ Tình cũng đồng thời đá lộn nhào một cước, đá văng tên lâu la chắn trước mặt hắn, phi tốc trèo lên tường mà đi.
Trong gió còn vọng lại tiếng của Đường Vãn Trang: "Vãn Trang vào kinh thành là để du học. Nơi kinh sư văn vật hội tụ, ắt có người chỉ dạy ta, chứ không đến nỗi nhiều lưu manh vô lại như ở thôn quê...... Xưa kia việc nghe ngóng, hồi chuông sớm, chuông chiều, vẫn luôn khiến người ta ngưỡng mộ..."
Tiếng vọng quanh quẩn, không biết đằng sau ẩn chứa một tiếng thở dài thất vọng.
Một đám đàn ông kinh sư thẹn đến đỏ mặt tía tai, đều trừng mắt nhìn tên thiếu niên kia và đám nhàn tản không nói gì. Dù chúng ta có là ruồi nhặng, cũng không đến nỗi chặn người giữa đường ép buộc như ngươi, danh tiếng kinh sư đều bị ngươi làm hỏng hết, nếu truyền đến Giang Nam thì còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng không ai dám mắng hắn, bởi vì rất nhiều người đều nhận ra, vị này là Thái tử.
Hoàng tử duy nhất hiện nay.
Chỉ có Hoàng Phủ Tình cái miệng cay nghiệt kia mới dám tự xưng muốn làm mẹ hắn... Nếu mà chiều chuộng hắn một chút thì đây chính là tội đại b·ấ·t k·í·nh. Bất quá lời nói của thiếu nữ còn non dại thì không ai so đo làm gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Thái tử lúc đỏ lúc trắng, nhìn đám phế vật người ngửa ngựa đổ xung quanh, đang định nổi giận, chợt có người chậm rãi bước đến trước mặt, thong thả nói: "Thái tử muốn trả thù sao?"
Thái tử ngẩng đầu lên, không dám thất lễ, chắp tay nói: "Thôi Thiếu Phó..."
"Ta không còn là Thiếu Phó nữa rồi, vừa mới xin bệ hạ cáo lão." Thôi Văn Cảnh thản nhiên nói: "Trước khi rời kinh, cho phép ta khuyên Thái tử vài câu... Hoàng Phủ Vĩnh Tiên trấn Nhạn Môn, thà vỡ ngọc còn hơn ngói lành, hắn cho con gái đến kinh sư, là có ý làm con tin, đâu phải để người ta chèn ép. Thái tử nên suy nghĩ kỹ, đừng làm tổn hại mặt mũi Hoàng gia."
"Thật cầu hôn không được sao?"
"Không hợp, khi Hoàng Phủ Vĩnh Tiên trở thành ngoại thích, càng không thể khống chế, huống chi hắn còn có bối cảnh triều trước...... Bệ hạ sẽ không đồng ý."
"Vậy...... Đường Vãn Trang?"
"Nếu như ngươi thực tâm cầu hôn nàng thì ngược lại có thể cân nhắc, nhưng trước mắt thì dòng dõi của nàng vẫn còn hơi thấp... Bệ hạ thì dễ nói, chứ hoàng hậu e rằng kiên quyết không đồng ý, nhưng cứ để đó quan sát sau này." Thôi Văn Cảnh mỉm cười: "Dù sao hiện giờ các ngươi đều còn trẻ...... Con bé này có cốt khí, biết đâu Đường gia lại hưng thịnh từ nàng thì sao, ai mà biết được."
Thái tử bĩu môi, thế nào cũng không nhìn ra tiểu cô nương xinh đẹp kia có cốt khí gì, ngạo khí thì có.
"Ngoài ra......" Thôi Văn Cảnh nhìn xung quanh, nghiêm nghị nói: "An nguy của ngươi liên quan đến quốc bản, không thể tùy ý la cà đùa giỡn ngoài đường như vậy. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì..."
Thái tử ngạc nhiên: "Sao Thái Phó lại nói ra lời này?"
Thôi Văn Cảnh lắc đầu: "Trực giác, hoặc có lẽ là linh tính của cường giả, tóm lại cẩn thận vẫn hơn."
Thái tử rõ ràng không để bụng lắm, tùy ý chắp tay: "Biết rồi."
Thôi Văn Cảnh cũng lười quản hắn có cảnh giác hay không, thậm chí còn lười phân tích tỉ mỉ linh tính của mình từ đâu mà ra, ung dung rời đi: "Nàng nói Thôi Mỗ coi trọng thế gia, chỉ mưu lợi cho bản thân, vô ích cho quốc gia...... Ta ngược lại muốn biết, nếu Đường gia hưng thịnh thì sẽ làm như thế nào?"
Nếu như hai tiểu cô nương biết rằng những lời thầm thì của mình đều bị Thôi Văn Cảnh nghe thấy, huống chi lại càng không thoát khỏi tai vị hoàng đế đệ nhất thiên hạ kia, không biết hai nàng có sợ tè ra quần không, nhất là Hoàng Phủ Tình, đúng là phản pháo chân chính.
Chỉ có thể nói các cô nương vẫn còn non nớt.
Hai người đang đồng bộ đạp lên mái hiên, trên đường chạy nhanh về nhà, rất nhanh đã từ chia binh hai đường biến thành tụ lại với nhau, liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không dễ coi. Đường Vãn Trang vẫn còn thiện tâm, mở miệng trước hỏi: "Vừa rồi người kia, rất có thể là con em quyền quý đứng đầu kinh sư, ngươi đắc tội hắn như vậy, không sợ gặp chuyện sao?"
Hoàng Phủ Tình đánh giá nàng một lượt, ngược lại nghe ra được đây là ý tốt chứ không phải là chê cười, bèn nghiêm mặt nói: "Nhà ta đặc thù, tuy không phải vọng tộc hiển quý gì, nhưng chỉ cần cái đám quyền quý kia không đ·i·ê·n, thì cũng sẽ không đến ức hiế·p, lỡ dẫn đến chuyện lớn thì bọn chúng gánh không nổi. Ngược lại là ngươi, Đường gia các ngươi hình như ngay ở Cô Tô cũng không định đoạt được gì, mấy cái môn hộ nhỏ bé thế này ngươi không sợ sao? Có cần tỷ tỷ giúp ngươi không?"
Đường Vãn Trang liếc nàng một cái, lộ bản chất rồi muội muội, ngươi vừa mới chuyển đến từ biên cương, làm sao biết Đường gia ta ở Cô Tô có địa vị gì? Mà Chu Tước Thánh Nữ thì mấy hôm trước đã đích thân đến Cô Tô...... Cơ bản là phá án rồi.
Nhưng người ta lần này là tốt bụng mà sơ hở, Đường Vãn Trang cũng không muốn mang chuyện này ra nói, bèn lắc đầu nói: "Ta cố ý nói những lời kia, chính là dùng ngôn ngữ trói buộc... Trừ phi thực sự là bọn hoàn khố không biết xấu hổ, bằng không chắc cũng ổn thôi. Hơn nữa ta cảm thấy...... Cái vị công tử kia chắc còn chưa chắc đã rảnh mà đi tìm ta gây phiền phức."
Thần sắc Hoàng Phủ Tình khẽ động: "Lúc nãy ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngươi phát hiện ra gì sao?"
Đường Vãn Trang do dự nói: "Trong đám người kia, lẽ ra phải có cao thủ, không thể để chúng ta nhẹ nhàng như vậy đá cho người ngã ngựa đổ, nhưng chúng ta ra tay lại không thấy ai ra mặt ngăn cản. Dù sao cũng không phải là ai cũng coi thường cái vẻ mặt công tử nhà giàu kia, không chịu động thủ chứ?"
Hoàng Phủ Tình lập tức nói: "Không thể nào, đám ưng khuyển bang nhàn ta biết đâu có ai chính trực như vậy. Theo như ngươi nói, ngược lại là có người muốn chúng ta gây ra hỗn loạn mới đúng... Nhưng vừa rồi vẫn chưa đủ loạn, chúng ta chạy nhanh quá."
Đường Vãn Trang bỗng nhiên dừng chân: "Có người mai phục trong đám hộ vệ của cái tên công tử kia, muốn bất lợi cho hắn, hơn nữa còn là nhân vật cấp bậc thủ lĩnh hộ vệ!"
Hoàng Phủ Tình cũng không biết đó là Thái tử, chỉ coi là một tên quyền quý nào đó, hai người liếc nhau, hiếm thấy ý hợp tâm đầu. Cái loại hoàn khố tử đệ có c·hế·t hay không cũng không có gì ghê gớm, nhưng vụ m·ưu s·át con quan lớn giữa kinh thành là chuyện lớn, không biết thì thôi, biết rồi coi như lòng hiếu kỳ trỗi dậy cũng phải đi xem một cái, bằng không tối nay ngủ không ngon.
Huống chi nếu đối phương muốn mượn tay hai người tạo thành hỗn loạn để hành sự, đến lúc đó m·ưu s·át con quan lớn có phải đổ lên đầu hai người mình không? Coi chúng ta dễ bắt nạt hả?
Hai thiếu nữ tức giận quay trở lại đường cũ, tìm kiếm tung tích của tên công tử kia.
Tranh Minh Cung vốn mở cửa vào buổi chiều, giờ kéo dài lâu như vậy cũng đã chạng vạng tối, trời bắt đầu nhá nhem, các nhà đã bắt đầu nấu cơm tối. Tửu lâu, Tần lâu, Sở quán ven đường cũng bắt đầu mở cửa kinh doanh, vô cùng náo nhiệt.
Hai thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái tên công tử kia được đám người tiền hô hậu ủng bước vào một cái thanh lâu.
Thế này thì hai đứa con gái như chúng ta biết làm thế nào?
Càng khiến người ta ngớ người hơn là mấy vị quan lớn, đại thần mà xem xét thế nào cũng biết cũng đang chui vào thanh lâu, hai người thậm chí còn nhận ra cái đám chất vấn, giảng Mạnh Tử, giảng Hàn Phi Lý Tư ở Tranh Minh Cung, lúc này thì nho pháp không tranh, tranh nhau hoa khôi.
Đường Vãn Trang bỗng nảy ra một ý, xem ra Tần lâu, Sở quán đúng là nơi tốt để điều tra tin tức, phạm vi bao trùm mọi tầng lớp xã hội......
Bên kia Hoàng Phủ Tình nào biết nàng đang nghĩ mấy thứ vớ vẩn này, thân ảnh thoắt một cái, đã men theo hẻm nhỏ bên cạnh vòng ra phía sau.
Đường Vãn Trang lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo: "Ngươi đi đâu?"
Hoàng Phủ Tình nói: "Vào từ hậu viện xem sao, theo bố cục của cái lầu này, phía sau chắc phải có viện lạc khách xá gì đó. Con nhà nghèo như ngươi có biết mấy cái này đâu."
Cứ như thể ngươi không phải dân nhà quê không bằng, Đường Vãn Trang nén giận theo sát men theo hẻm nhỏ, cùng nhau ghé vào đầu tường thăm dò nhìn xuống.
Quả nhiên rất nhanh đã trông thấy cái tên công tử kia ôm một cô hoa khôi, cười d·â·m d·ục đi về phía viện xá bên cạnh.
Hai người đều thầm mắng trong lòng, đồ khốn nạn, còn muốn kết giao bạn bè với chúng ta, cút mẹ mày đi!
Chửi bậy trong lòng còn chưa nguôi thì Đường Vãn Trang liếc mắt, bỗng nhiên cảm nhận được có ánh kim loại phản quang từ trong lầu lóe lên.
Mũi tên!
Nàng không rảnh để cân nhắc tên công tử này đáng ghét đến mức nào, phản ứng tự nhiên là rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đạp Hư Lăng lướt đi.
"Hắc!" Kiếm quang Xuân Thủy lướt qua, một mũi tên nỏ bị sóng nước đẩy lệch, sóng nước lan tràn, lặng lẽ tràn vào bên trong cửa sổ đối diện lầu. Mấy tên khách làng chơi trong phòng ngạc nhiên nhìn tiên nữ Lăng Ba mà đến, không biết mình gặp phải loại tà môn nào...... Đây là thanh lâu, ngươi một con bé xinh đẹp nhảy vào làm gì?
"Kiếm pháp Xuân Thủy vẫn là dễ coi......" Hoàng Phủ Tình chua chua lẩm bẩm một câu, thân hình vụt sáng, vồ lấy tên hộ vệ phía sau tên công tử kia.
Tên hộ vệ đang giơ kiếm đ·â·m về phía tên công tử, s·át cơ kinh khủng từ sau lưng chấn động khiến da đầu hắn tê dại, đành phải thu kiếm về gạt đỡ.
Hoàng Phủ Tình vỗ một chưởng vào thân kiếm hắn, người cũng bị chấn động lùi lại mấy bước.
Đối phương hiển nhiên là một vị cao thủ, không phải tu vi lúc này của nàng có thể chống lại. Nhưng Hoàng Phủ Tình cũng đâu phải đến liều m·ạ·ng, nàng chỉ cần cho đám tính toán lợi dụng mình đục nước béo cò kia biết tay, tiện thể tẩy trắng chứng minh mình không liên quan gì đến chuyện này là xong.
Thế là vỗ một chưởng lui địch, cười khanh khách tung người vượt tường bỏ đi: "Vị đại hiệp kia đừng nhìn chằm chằm ta thế chứ, mục tiêu của ngươi chạy rồi......"
Tên hộ vệ kia quay đầu nhìn lại, Thái tử đã sớm hoảng loạn chạy bừa về phía ngoài viện, chớp mắt đã nhanh không thấy bóng dáng.
Hắn còn rảnh đâu mà so cao thấp với Hoàng Phủ Tình, phi tốc đuổi theo ra khỏi viện.
Vừa mới đuổi theo đã lạnh toát mồ hôi, hai chân cũng bắt đầu run lên.
Thái tử bị người ta xách giữa không trung, tay kia "bốp" một tiếng tát hắn một cái: "Làm Thái tử mà để người ta xỏ mũi dắt đi chơi gái! Ngươi không biết xấu hổ, ta đây còn cần thể diện! Cút ngay cho ta về diện bích một năm, phàm là bước ra khỏi cửa cung nửa bước thì tao đ·ánh gãy chân ngươi!"
Thái tử bị cha ruột vứt đi như vứt rác, lộn mấy vòng rồi mới vùng dậy bỏ chạy, nom còn sợ cha mình hơn sợ t·h·ích k·h·ách.
Ánh mắt Hạ Long Uyên rơi vào mặt tên t·h·ích k·h·ách, lộ ra một nụ cười hiền hòa: "Ngoài ngươi ra, Thiết Mộc Nhĩ còn mua chuộc được bao nhiêu người nữa, dẫn trẫm đi xem một chút."
Tên hộ vệ xụi lơ xuống đất.
"Đinh đinh đinh!" Bên trong lầu truyền ra tiếng binh khí giao nhau, Đường Vãn Trang đánh không lại đám t·h·ích k·h·ách trong phòng vây công, đang chật vật từ cửa sổ tháo lui.
Hạ Long Uyên liếc mắt nhìn, nở một nụ cười, duỗi ngón tay búng ra.
Toàn bộ đầu của đám t·h·ích k·h·ách nổ tung thành dưa hấu.
Đường Vãn Trang kinh hãi quay đầu, đã thấy vị hoàng đế buổi chiều mình gặp tay xách tên thủ lĩnh t·h·ích k·h·ách, ung dung rời đi: "Cảm tạ tiểu cô nương...... Ý ta là cái đánh giá "Trẫm có thể không làm mà trị", ha ha......"
Đường Vãn Trang rất nhanh hiểu ra, cái tên công tử kia lại là Thái tử...... Đây là cha ruột đi ra gỡ thể diện.
Trong lòng nàng nảy lên một cảm giác vô cùng hoang đường, một vị Thái tử, giữa kinh thành, chơi gái, bị hộ vệ của mình ám sát, hoàng đế tự mình ra tay cứu người. Cái quái gì thế này, đây là đoàn hát rong từ đâu tới vậy?
Đường Vãn Trang thở hồng hộc nhìn bóng lưng hoàng đế rời đi, không hiểu từ đâu dũng lên lòng can đảm, bỗng nhiên hô: "Không làm mà trị, cũng phải là ngài chịu nghe người khác! Nhìn những chuyện hôm nay thì Kinh Triệu Phủ nên dẹp đi, Lục Phiến Môn nên tr·ảm! Loạn tượng như vậy, chẳng lẽ không có ai tâu lên xin chỉnh đốn hay sao?"
Hạ Long Uyên buồn cười quay đầu: "Sao, một tiểu cô nương như ngươi còn có thể đưa ra phương án chỉnh đốn hay sao?"
Đường Vãn Trang nói: "Tuy Lục Phiến Môn có chức trách t·ình bá·o, trinh s·át h·ình s·ự, nhưng đều ở dưới sự quản lý của các châu quận phủ nha, quyền hạn và trách nhiệm quá nhỏ bé, cường giả thì thưa thớt. Một mình Hoa Hồ Điệp, truy nã rất lâu mà không thể quy án, là sao? Đám tr·ộ·m c·ướp ở Hoài Dương thông đồng với quan phủ, hoành h·ành trên sông mà không ai tra xét, là sao? Kẻ m·ưu s·át mai phục trong kinh, mua chuộc hộ vệ, không ai hỏi đến, ai quản? Triều đình cần một cái Lục Phiến Môn mới, độc lập với phủ nha, từ nhân sự đến tài chính, chuyên lo việc giang hồ võ sự."
Hạ Long Uyên thu hồi vài phần khinh thị, thần sắc nghiêm túc: "Còn gì nữa không?"
"Hiện nay, dù là thủ lĩnh Ma giáo hay thủ lĩnh dị tộc, đều là người trong bảng Thiên Địa Nhân, không phải quan lại địa phương có thể quản, mà cũng không phải thế gia đại tộc nguyện quản. Muốn thiết lập bộ phận mới này, cần một vị cao thủ đỉnh cao không liên quan đến các bên chỉ huy, để quyền hạn và trách nhiệm độc lập với các bên, chỉ phụ trách với bệ hạ. Bên ngoài thì trấn áp được quần ma trong thiên hạ, bên trong thì chỉnh đốn được lòng người và quỷ vực......"
Trong lòng Hạ Long Uyên vô cùng chấn động. Đây là một quân cờ hay trong cuộc cờ của mình với thế gia...... Nhưng hình như không dễ làm cho lắm. Tiểu cô nương mới xuất sinh còn ngây ngô đã ôm mộng làm nên nghiệp lớn, trên thực tế thì có vô vàn phiền phức, không thể nói rõ được.
Hắn muốn thử tiểu cô nương này một lần nữa: "Tìm đâu ra cao thủ đỉnh cao không liên quan đến các bên...... Ngay cả Ngọc Hư còn có tư tình với Kỳ Đạo Môn. Đến như ngươi còn ôm đồ Đường gia nữa chứ."
Đường Vãn Trang lớn tiếng nói: "Ta có thể!"
Hạ Long Uyên bật cười: "Ngươi? Ngươi mới Huyền Quan ngũ trọng, bị mấy tên t·h·ích k·h·ách vây công mà đã chật vật bỏ chạy, còn cách cái định nghĩa cao thủ hàng đầu kia cả mười vạn tám ngàn dặm."
Đường Vãn Trang nghẹn đỏ mặt: "Ta còn trẻ, bệ hạ sao có thể lấy chuyện hiện tại mà luận về sau!"
"Đừng khinh người trẻ tuổi nghèo đúng không?" Hạ Long Uyên cắt ngang lời tiểu cô nương, cười nói: "Ngươi năm sau mới tham gia kỳ thi hương chứ gì?"
"...... Vâng. Chỉ còn có một năm rưỡi!"
"Trẫm vài ngày nữa sẽ bắt đầu trù hoạch kiến lập bộ phận này, điều cường giả trong cấm vệ chỉ huy, ngươi có thể giúp trẫm trù hoạch kiến lập, tham mưu xây dựng. Coi như là khen thưởng, các loại điển tịch võ thuật do Hoàng gia cất giữ ngươi có thể tùy ý mượn đọc. Trẫm chờ ngươi sau một năm rưỡi lấy được c·ô·ng danh, rồi vào bộ phận mới làm đầu mục, sau đó thả xuống giang hồ rèn luyện, xem tương lai ngươi có thể thực hiện được những lời mình nói hay không."
Đường Vãn Trang ngơ ngác nhìn hoàng đế, nhất thời ngây người.
Ta, ta còn chưa nghĩ ra cái bộ phận mới này phải làm thế nào, chỉ mới vừa nói vậy thôi...... Ngươi làm thật hả?
"Bên ngoài trấn áp quần ma trong thiên hạ, bên trong chỉnh đốn lòng người và quỷ vực, nói không sai. Trẫm sẽ cải chế Lục Phiến Môn, thành lập một bộ phận mới, gọi là...... Trấn Ma Ti." Hạ Long Uyên mang theo tù binh nhanh chân rời đi, cười ha hả: "Trẫm rất chờ mong...... Ngươi lại là một Mã Tắc nói quá hay một Gia Cát của trẫm đây."
Nếu quân vương đã hứa cho ta làm Gia Cát, thì ta nhất định sẽ làm một Gia Cát!
Thiếu nữ nắm chặt đấm, hừng hực khí thế quay về nhà.
Một lát sau, tiếng gầm giận dữ của tiểu Gia Cát vang vọng khắp phố: "Hoàng Phủ Tình kia, mày ra đây cho tao! Cái con h·e·o vẽ trên cửa nhà là sao, dám nói không phải mày vẽ!"
Đầu Hoàng Phủ Tình thò ra từ trong phủ: "Có thể là do ngươi đắc tội Ma giáo bị hỏa h·e·o tìm tới tận cửa đó, liên quan gì đến ta?"
"Ma giáo cái gì, ngươi không phải là Ch......"
"Ấy? Ngươi đang nói cái gì đấy..."
"Ta nhất định sẽ vạch trần chân tướng của ngươi, chỉ cần ta còn ở kinh thành ngày nào, đừng hòng sống yên ổn!"
"Vậy ngươi cứ từ từ mà chờ đi, mai ta đi ra ngoài rèn luyện rồi, phải ba bốn tháng mới về, hy vọng đến lúc đó không bị ta đánh cho khóc nhè nha, tiểu mỹ nhân."
"Phanh!" Cánh cổng lớn của Hoàng Phủ phủ đóng sầm lại, Đường Vãn Trang thê thảm bị sập cửa vào mặt.
Hoàng Phủ Tình lòngTam Nương lải nhải: "Thánh Nữ không được có bạn trai đó nha, yêu cầu khắt khe lắm biết không? Lúc trước dụ lão nương nhập giáo, lão nương đâu có biết giáo p·há·i rác rưởi thế này, hố c·hế·t cái Quy Quy ......"
"Hôm nay nhìn thì, triều đình còn rác rưởi hơn...... Thôi thôi, không biết sau này Thanh Long Thánh Nữ là ai nữa, để xem bản tọa sao phải cầu cạnh ả!" Hoàng Phủ Tình vỗ bàn một cái, một đống sách vở nảy lên.
Bên ngoài, Đường Vãn Trang ăn bế môn canh, tức giận dậm chân, chẳng nói chẳng rằng cũng vẽ lên trên cửa một cái đầu h·e·o: "Phòng hỏa h·e·o hả? Tự ủi mình đi là vừa!"
Vẽ xong tức giận về đối diện nhà mình ngủ, lại nhất thời quên không lau đi con h·e·o trước cửa nhà mình.
Cửa đối diện đóng chặt, hai con h·e·o đối mặt, hình ảnh bất động dần dần kéo xa, kéo ra trang tên sách của loạn thế, kéo ra cả một đời b·ứ·c tranh.
【Phiên ngoại hết】
PS: Tuy phiên ngoại này chủ yếu dưới góc nhìn của Vãn Trang, nhưng vẫn có rất nhiều gương mặt quen thuộc thoáng qua, viết mấy ngày liền, tự viết rất vui vẻ, tin rằng mọi người hẳn là cũng hiểu được tâm ý của ta.
Phiên ngoại miễn phí gần tám ngàn chữ, cộng thêm cái vừa rồi gần 1 vạn bốn có phải là thành ý tràn đầy không! Xin mọi người hãy ném cho một cái nguyệt phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận