Loạn Thế Thư

Chương 882: Chủ tớ

Chương 882: Chủ tớ
Long Tước Tinh Hà ai nấy đều vui vẻ, mỗi người đều có được đáp án mình muốn. Triệu Trường Hà tay ôm Long Tước, tay nắm Tinh Hà, tâm tình cũng vô cùng thoải mái mà trở về uống rượu.
Lăng Nhược Vũ lén nhìn hắn kéo tay mình, một đường cúi đầu, cảm thấy rất lạ.
Hai người vốn không có ý nghĩ nam nữ. Triệu Trường Hà thấy dù là ba ba hay sư công, kéo tay con nít cũng rất bình thường, lại còn thân mật, còn Lăng Nhược Vũ trong đầu luôn cảm thấy cái này gọi là nắm trong tay Tinh Hà.
Giờ thì thiếu nữ lại không hiểu não bổ, nếu như tay hắn nắm mình mà đánh nhau thì sẽ thế nào, có phải chộp lấy hai mắt cá chân mình, lấy đầu mình đi đập người không… Trên giang hồ hình như có loại binh khí như vậy, gọi là "độc cước đồng nhân".
Nếu có cảnh tượng đó, hai tay mình nên để đâu, ôm đầu hay để bên chân, hay dang ra vẫy vùng?
Lăng Nhược Vũ ôm đầu... Sao lại nghĩ đến cái này, thật là xấu hết chỗ nói.
Mơ mơ màng màng đi theo Triệu Trường Hà về Hầu phủ, ở yến thính trong hậu viện thì đụng ngay Đường Bất Khí đang đi tiểu. Đường Bất Khí uống chút rượu, thấy Triệu Trường Hà liền nói: "Chưa c·hết à?"
Triệu Trường Hà: "..."
Lăng Nhược Vũ khéo léo rút tay ra, rất lễ phép t·h·i lễ: "Tiền bối."
"Tiền bối gì?" Triệu Trường Hà nói: "Đây là ca của ngươi."
Đường Bất Khí: "..."
Lăng Nhược Vũ nhìn lão Đường râu tóc bạc phơ, tiếng "ca" kia không tài nào gọi được. Thực ra Tinh Hà và Đường Bất Khí thật sự không quen, trong trí nhớ của Tinh Hà một năm kia hình như không có Đường Bất Khí, giờ Lăng Nhược Vũ chỉ biết Ngô Hầu này mắng sư c·ô·ng trán bị l·ừ·a đá qua, còn không đỡ dậy.
Triệu Trường Hà cũng nhớ ra, cười lạnh: "Ngươi nói ai bất lực?"
Đường Bất Khí chậm rãi nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Lão bằng hữu ai cũng có con bồng con bế, đến Tư Đồ Tiếu người xưa nay tuyên bố không hứng thú với phụ nữ còn lấy vợ sinh con, trừ Hàn Vô Bệnh ra, cũng chỉ còn ai đó ba mươi năm không ra ngoài... Chẳng trách, thì ra là người nào đó chưa bao giờ cùng chúng ta đi chơi. Cô cô đáng thương của ta ơi..."
Triệu Trường Hà nghẹn đỏ mặt.
Nói đến Lăng Nhược Vũ chính là một chuyện, cũng biết rõ tính chất không giống, đem ra nói thật cũng thấy nh·ụ·c, Đường Bất Khí chắc là chờ dịp này.
Lại nghe Lăng Nhược Vũ yếu ớt nói: "Ta nghe sư phụ nói, bệ hạ trước đây từng có..."
Mắt Triệu Trường Hà sáng lên, Trì Trì thật sự có? Thật có thì coi như là người sớm nhất trong đám bạn bè, còn có thể đem người ta phơi ra cho đen luôn ấy chứ.
Đường Bất Khí vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì đó kinh khủng: "Nhà các ngươi k·i·ế·m kh·á·c·h truyền thừa quả nhiên không giống bình thường."
Mẹ nó chuyện cơ mật số một trong triều, một con nhóc mới ra đời cũng biết... Chuyến này không vớt vát được gì, còn bị "tú" một trận, Đường Bất Khí ôm một bụng "thảo nê mã", phất tay áo đi nhà vệ sinh.
Vết t·h·ư·ơng lăng trì do giả Tinh Hà gây ra vẫn còn đau.
Tinh Hà lại giúp chủ nhân có được một lần đại thắng, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực mà vào yến thính.
Vào tiền phòng, không cùng các tân k·h·á·c·h chúc thọ bên ngoài, cả bàn đều là người nhà mình. Ngoài Trì Trì trên long ỷ và Tư Tư ở xa Miêu Cương, thì mọi người tập thể đều ở đây. Thấy Lăng Nhược Vũ từng bước theo sau Triệu Trường Hà đi vào, mọi người đều biết lựa chọn của hai người họ, không về k·i·ế·m linh, làm đồ đệ nhỏ.
Lựa chọn này không ngoài dự liệu của mọi người, Nhạc Hồng Linh còn biết trước sẽ thế, cười híp mắt vẫy tay: "Vũ nhi đến ngồi cạnh sư phụ."
Lăng Nhược Vũ lén nhìn một lượt, trong lòng vẫn thấy rất lạ. Coi mình là Tinh Hà thì cùng các nàng kề vai chiến đấu qua, không cần phải cung cung kính kính với các nàng, nhưng nếu coi mình là Lăng Nhược Vũ thì có phải nên từng người cúi chào tiền bối không...
Sư phụ nói làm người phải lễ phép, tôn trọng tiền bối.
Nàng do dự một giây, thành thật cúi mình vái chào: "Di nương các vị mạnh khỏe."
Một đám phụ nữ đồng thời nháy mắt, đều theo bản năng sờ tìm lễ gặp mặt trong túi.
Thật kỳ lạ, cái vẻ lễ phép tiểu Bạch Hoa này... Theo cách mọi người hiểu về Tinh Hà thì tr·ê·n người chúng ta ngươi chỗ nào chưa xem, nội tâm ngươi thật sự coi chúng ta là trưởng bối mà tôn trọng mới là lạ, huống chi Tinh Hà bản chất là thanh ma k·i·ế·m hay nhìn trộm người ta tắm, Dạ Vô Danh đánh hỏng rồi, lẽ nào không phải là đồ bỏ đi sao?
Không biết là đã thật sửa lại tính tình thành một cô nàng ngây thơ, hay lại là một đóa ngụy quân tử mang bộ mặt bạch liên hoa, mọi người vẫn phải thân thân nhiệt nhiệt tặng quà gặp mặt cho nàng sao.
Chỉ có Triệu Trường Hà là không nhận ra sự phức tạp trong lòng mọi người, chỉ thấy toàn là các dì tươi cười đưa lễ, cảm giác con nít này từ nhân vật chính giang hồ biến thành nhân vật chính được cả nhà yêu thương ấy...
"Bão Cầm di nương mạnh khỏe." Lễ vật được đưa đến trước mặt Bão Cầm.
Trưởng sử đại nhân nhìn tiểu Bạch Hoa trước mặt, mặt hơi ửng hồng. Mới hôm qua còn giả vờ trước mặt nàng, cái cảm giác "cùng mặt trời lặn thần k·i·ế·m đoạt nam nhân" khiến mình muốn c·h·ế·t vì xấu hổ, muốn khỏi bị chế giễu thì chắc phải tốn không ít tiền. Bão Cầm cắn răng nuốt máu, lấy ra một chồng ngân phiếu lớn, cười híp mắt nh·é·t vào n·g·ự·c cô nhóc: "Đi giang hồ nên mang ít tiền, đừng chê ít nha..."
Lăng Nhược Vũ giấu trong lòng mấy vạn lạng, hài lòng ngồi xuống bên cạnh sư phụ, ngoan ngoãn ngồi.
Lòng Bão Cầm đang rỉ m·á·u, đó là toàn bộ của hồi môn bao lâu nay.
Nhạc Hồng Linh thì đếm rõ, cười híp mắt nhìn đồ đệ ôm đồ vật từ tay đám tình đ·ị·c·h, sảng khoái cười nói: "Giờ đại sự đã xong, Trường Hà có an bài gì mới không?"
Khi hắn không có ở đây thì ai cũng nói thế giới không phải thiếu ngươi thì không chuyển, mọi người tự sắp xếp làm việc. Hễ hắn có mặt thì lập tức trở thành người lãnh đạo, ngay cả Dạ Cửu U cũng lặng lẽ nhìn hắn, chờ hắn định đoạt.
Thực ra lúc này Triệu Trường Hà vốn không muốn làm kế hoạch gì, chỉ muốn bồi mọi người một thời gian, tiện thể nói: "Đừng vội, bên triều đình cứ quét sạch t·h·i·ê·n Đạo còn sót lại đã, rồi Tư Tư dùng cái phép gì đó của nàng để định vị t·h·i·ê·n Đạo? Ta cũng muốn xem có thể rèn lại Long Tước không... Chuẩn bị cũng nhiều việc, rồi tính tiếp."
Đây đều là những lời vô nghĩa không cần hắn nói ai cũng biết phải làm, cái gọi là rèn Long Tước lại không phải chuyện mọi người có thể giúp, vừa nghe thì ai cũng biết hắn nghĩ gì, chỉ cười cười nhấp rượu không nói.
Ngươi muốn bồi, chúng ta không cho ngươi bồi đấy. Ai giành trước là c·hó, ai dám bộc lộ là mình nhớ ngươi trước mặt mọi người làm gì.
Dù cảm xúc trong lòng mạnh mẽ m·ã·n·h l·i·ệ·t đến đâu, cũng phải giữ mặt mũi, ngoài miệng còn phải chửi ngươi "cút đi".
Dạ Cửu U lập tức vặn eo bẻ cổ rời đi: "Mọi người cứ ăn đi, ta tu hành, nhìn thấy người nào đó là muốn nôn."
"Ngươi còn muốn nôn?" Phiêu Miểu giận dữ: "Là ai giấu hắn kỹ vậy không cho ai thấy?"
Dạ Cửu U chậm rãi nói: "Nhìn ba mươi năm n·ô·n không được à? Một cái t·h·i khôi vô vị, ai t·h·í·c·h xem thì xem."
"Ai xem là c·hó." Hoàng Phủ Tình vỗ bàn: "Không có an bài gì thì ta về."
Có người dẫn đầu, mọi người đều vỗ bàn đứng dậy, quay người bỏ đi hết. Nhạc Hồng Linh cũng dắt Lăng Nhược Vũ vừa mới ngồi xuống đi thẳng.
Lăng Nhược Vũ: "..."
Con chưa ăn gì mà...
Mọi người tụ ở đây chẳng phải là vì gặp hắn một lần? Vậy gặp rồi lại cau mặt là sao? Một đám a di khó chiều.
"Sư phụ..." Ra khỏi phòng, Lăng Nhược Vũ ghé tai: "Các người là cố ý làm lơ hắn để hắn cầu xin các người à?"
Nhạc Hồng Linh trừng mắt: "Không thì sao? Chúng ta không cần mặt mũi hả?"
"Sai rồi sư phụ." Lăng Nhược Vũ dậm chân: "Hắn đâu có đói khát gì, hai ngày nay còn "gió xuân một đêm" với Trưởng sử đại nhân, vui vẻ lắm ấy."
Nhạc Hồng Linh: "?"
Xong, cái liên minh ngầm này của mọi người sợ là tan vỡ trong tay con nha đầu thối này. Bão Cầm trước kia còn không tính là người của hắn, lần này trực tiếp thành người mới, ước định kia của mọi người liên quan gì? Không sợ bị cười là c·hó.
Lăng Nhược Vũ nói tiếp: "Nếu các người cứ lạnh nhạt với hắn, hắn cùng lắm thì đi tìm Trưởng sử đại nhân thôi. Đến lúc đó lại thấy hai người anh anh em em, không biết là các người bỏ đói hắn hay tự bỏ đói mình..."
Nhạc Hồng Linh hít sâu một hơi, lấy ra quyển sổ đưa cho đồ đệ: "Thưởng cho con những sở ngộ mới nhất về k·i·ế·m kỹ của ta, mấy ngày nữa chăm chỉ mà luyện tập."
Lăng Nhược Vũ tươi rói nhận lấy sổ: "Đa tạ sư phụ."
Khác với k·i·ế·m linh bình thường có cả k·i·ế·m p·h·áp hoàn chỉnh đi kèm chủ nhân, Tinh Hà lại thiếu một số thứ vì Triệu Trường Hà không phải k·i·ế·m kh·á·c·h, không có bộ k·i·ế·m lộ hoàn chỉnh nào để truyền, cũng không có k·i·ế·m ý. Muốn nói có, thì cũng chỉ là ý bầu trời đêm bẩm sinh của Tinh Hà. Vì thế dù Lăng Nhược Vũ đã thức tỉnh ký ức Tinh Hà, thì chỉ dẫn của sư phụ vẫn có giá trị rất lớn.
Sư phụ lóe lên rồi biến mất, hiển nhiên đi bắt gian.
Lăng Nhược Vũ cất sổ, thong thả trở lại tiền phòng, quả nhiên Triệu Trường Hà đã đi đâu mất. Cô nhóc ngồi phịch xuống, một mình ăn như hổ đói.
Ai cũng nói Tinh Hà ngốc, ta thấy các ngươi mới ngốc nhất.
Trong khi hai thầy trò thì thầm, Triệu Trường Hà đang khắp nơi gặp trắc trở.
Dạ Cửu U: "C·h·ế·t thì đi tìm Dạ Vô Danh của ngươi đi, ta không quen ngươi."
Phiêu Miểu: "Nói rồi chờ ngươi thu phục Dạ Vô Danh mới được đụng ta, không được lật lọng."
Nguyên Tam Nương: "Ngài là ai?"
Hoàng Phủ Tình: "Ở đâu ra con heo thối, cút."
Đường Vãn Trang: "... Ở hết đây, sẽ bị cười, không cần đâu."
Đường Bất Khí: "Ngươi đòi phòng riêng? Tại sao phải cho ngươi phòng riêng, ngủ với ai mà chả ngủ? À, thì ra là ngươi bị các nàng đ·u·ổ·i ra hả, ha ha ha ha ha, ngươi cũng có ngày này! Quản gia! Truyền lệnh của ta, không được cho tên k·h·á·c·h này phòng! Cái gì? Hắn là Triệu Vương? Ai bảo ngươi hắn là Triệu Vương, Triệu Vương có sẹo trên mặt, hắn không có, mù hả? Người đâu, đuổi cái tên g·iả m·ạ·o Triệu Vương này ra!"
Đường đường Triệu Vương đến Ngô Hầu phủ ngay cả khách viện riêng cũng không có, bị Ngô Hầu đuổi như c·hó.
Triệu Trường Hà đứng giữa sân, lặng lẽ nhìn trời.
Bão Cầm ló đầu ra bên cạnh: "Gia, bên này bên này."
Triệu Trường Hà chậm rãi đi theo, Bão Cầm kéo tay hắn lặng lẽ chạy vào thủy tạ của Đường Vãn Trang.
"Vãn Trang cho phép ngươi đến? Nàng không sợ bị cười à?"
"Vì ta cũng ở đây." Bão Cầm kéo Triệu Trường Hà vào căn phòng nhỏ bên cạnh thủy tạ: "Đây là chỗ Bão Cầm từng ở, cả nhà già trẻ ai hơi đâu mà sắp xếp chỗ ở cho chúng ta?"
Phòng nhỏ nhưng dù sao cũng có chỗ đặt chân, Triệu Trường Hà ngồi phịch xuống mép giường nhỏ thở dài: "Thời gian này bao giờ mới hết đây..."
Bão Cầm cười hì hì: "Hôm nay đ·á·n·h nhau mệt, người đầy mồ hôi hả? Có cần Bão Cầm tắm lại cho gia không?"
Cứ giả bộ đi, các ngươi càng sĩ diện thì Bão Cầm lại càng dễ "kiếm lời". Cái ước định "c·hó" của các ngươi liên quan gì đến ta, ta là người mới mà, hì hì.
Thấy Triệu Trường Hà còn có vẻ khổ não, Bão Cầm ngồi vào lòng hắn, c·ắ·n tai nói: "Gia giải quyết vấn đề này dễ thôi mà..."
"Hả?" Triệu Trường Hà ngạc nhiên nói: "Ta thấy các nàng đều giận lắm... Một vài người không giận vậy thì sĩ diện quá không chịu xuống nước, thấy khó giải quyết lắm ấy."
"Có gì khó." Bão Cầm ghé tai nói nhỏ: "Gia cứ sủng hạnh Bão Cầm ngay trước mặt các nàng, không đến hai ngày các nàng chịu không nổi đâu..."
Quả nhiên là câu t·r·ả lời chuẩn mực.
Thực ra Triệu Trường Hà biết dù đến dỗ ai thì đều có thể giải quyết được, cái khó là dỗ ai. Bất kể dỗ ai thì những người khác cũng chỉ thêm tức, ai chẳng bị ngươi bỏ quên ba mươi năm, giờ ngươi đi dỗ người đó? Trong lòng ngươi ta không bằng người ta đúng không?
Thế là không ai dám đi.
Chỉ có Bão Cầm là không có vấn đề dỗ ai cả, dĩ nhiên là chỉ ở đây mới thế, ngoài ra ai cũng không nói gì.
"Vậy cũng được..." Bão Cầm khẽ hôn lên cổ người đàn ông, nói nhỏ: "Coi như không phải vì giải quyết chuyện của các nàng... Bão Cầm cũng mong gia sủng hạnh nhiều hơn..."
Triệu Trường Hà kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên.
Chỉ một lát sau, dưới ánh trăng sao, từ căn phòng nhỏ bên cạnh thủy tạ ẩn ẩn truyền ra tiếng r·ê·n nhẹ của Bão Cầm. Bên trong thủy tạ, Đường Vãn Trang vùi mình trên giường ôm chăn, trở mình hết bên này đến bên kia, giận đến suýt chút nữa thì tái p·h·át b·ệ·n·h cũ.
Con nha đầu xấu xa dám t·r·ộ·m nam nhân của ta ngay cạnh ta, đến tiếng cũng không thèm đè xuống.
Biết thế lúc chiều nên nhân lúc chưa ai đến thì t·r·ộ·m trước... Nhịn đến tối mọi người có mặt, không nhịn được mặt mũi nên từ chối hắn, giờ thì thế nào?
Người ta không cố ý mở thần thức ra thì cũng chẳng nghe thấy gì, mình gần thế, bịt tai lại vẫn nghe được, thật là giày vò.
Nha đầu c·h·ế·t tiệt, ngươi chờ đó!
A... Nha đầu c·h·ế·t tiệt vừa thế thôi mà đã c·ầ·u x·i·n t·h·a thứ? Đường Vãn Trang vểnh tai lên.
"Gia..." Bão Cầm đang thở hồng hộc: "Có phải Bão Cầm vô dụng lắm không..."
Đường Vãn Trang: "..."
Bão Cầm nũng nịu: "Thực ra Bão Cầm cũng đâu đến nỗi hư hỏng như vậy, chủ yếu là cái giường này hơi nhỏ... Hay là chúng ta sang chỗ khác?"
Triệu Trường Hà hỏi: "Chỗ nào?"
"Bên cạnh thủy tạ, giường của tiểu thư ấy, thoải mái êm ái..." Bão Cầm nói: "Tiểu thư chỉ là không thể thân mật với cô gia, sợ bị người cười thôi chứ có phải không cho mượn giường đâu. Tiểu thư đối với ta tốt lắm, sẽ không nhỏ nhen vậy đâu."
Đường Vãn Trang: "?"
"Được không?"
"Không chừng tiểu thư còn lén nghe trộm chúng ta..."
Đường Vãn Trang hoa mắt, Triệu Trường Hà đã ôm Bão Cầm xuất hiện bên cạnh, hai thân thể trắng nõn quấn lấy nhau hôn.
Đường Vãn Trang vừa tức vừa buồn cười, biết Bão Cầm cố ý tạo cơ hội cho tiểu thư, Triệu Trường Hà cũng thuận nước đẩy thuyền. Đối với Đường thừa tướng còn ý định ăn vụng hồi chiều mà nói, tất nhiên là giận không nhiều nhưng sao lại không thấy ngứa ngáy?
Đổi là người khác thì còn khó xử, nhưng đây là Bão Cầm.
Cùng Bão Cầm phục dịch hắn, không chỉ là chuyện sâu tận gốc rễ trong lòng mình Bão Cầm cũng sớm mặc định chuyện đó, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Đường Vãn Trang cố giữ mặt mũi đến cùng, không đá đôi gian phu d·â·m phụ kia xuống giường, coi như là nàng kháng cự cuối cùng.
Bên cạnh truyền đến âm thanh yêu mị tận x·ư·ơ·n·g, cứ vang vọng trong đầu, tê tê dại dại. Đường Vãn Trang c·ắ·n răng, thật không ngờ tiểu nha hoàn xinh xắn của mình lại có cái đức tính này tr·ê·n giường.
Còn ai trước kia gh·é·t bỏ hắn như chó với gấu, không chịu để cho mình cùng hắn làm hòa?
Động tác của bọn họ ngày càng lớn, tay đã chạm đến cái lưng mình cố tình quay ra sau, cọ xát cọ xát rồi chạm đến m·ô·n·g.
Đường Vãn Trang cứng đờ người, c·ắ·n răng giả c·h·ế·t.
"Tiểu thư... Cứu, cứu ta..." Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của nha hoàn: "Ta không chịu được nữa..."
Đường Vãn Trang: "..."
Động tác sau lưng ngày càng không kiêng nể gì, tim Đường Vãn Trang đập thình thịch, tên kia lại đặt Bão Cầm lên người mình...
Thế này ngủ sao đủ nữa?
Bão Cầm cúi xuống, hà hơi bên tai tiểu thư đang nằm nghiêng, Đường Vãn Trang cuối cùng cũng không nhịn được khẽ thở một tiếng.
Nằm nghiêng sẽ làm Bão Cầm khó chịu lắm... Đường Vãn Trang mơ màng nghĩ, chậm rãi nằm thẳng người lại.
Tiểu nha hoàn liền nằm đè lên người, chủ tớ bốn mắt mê ly nhìn nhau, mặt ai cũng đỏ bừng. Bão Cầm c·ắ·n môi dưới, có chút khó nhọc mà rên rỉ: "Tiểu thư... Đừng nhìn..."
Rồi buông mình trở thành một đống, yếu ớt ngã sang một bên.
Che tr·ê·n người đã biến thành Triệu Trường Hà.
"Ta..." Đường Vãn Trang tránh cái hôn của Triệu Trường Hà, nghiêng đầu nói: "Ta là vì cứu Bão Cầm, không phải là vì muốn cùng ngươi."
Lời còn chưa dứt thì miệng đã bị lấp kín.
Đường Vãn Trang nhắm mắt lại, thuận theo nghênh hợp, sự dẻo dai của cơ thể vượt xa sự cứng miệng. Tiểu nha hoàn nghỉ ngơi một lát, miễn cưỡng đứng dậy, đưa tay c·ở·i áo cho tiểu thư.
Cảm nhận được động tác của Bão Cầm, tâm thần Đường Vãn Trang có chút hoảng hốt.
Cái tràng cảnh xa lạ lại khiến người ta x·ấ·u hổ này, tựa hồ đã nên p·h·át sinh từ rất lâu, có lẽ vốn nên p·h·át sinh từ ba mươi năm trước, trong vô số giấc mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận