Loạn Thế Thư

Chương 365: Triệu nhìn Đường

Chương 365: Triệu Kiến Đường
Khi Di Lặc phái sứ giả đến hẹn thời gian và đường xuất binh, Triệu Trường Hà đã ở trong sơn trại hơn nửa tháng.
Từ chỗ ban đầu được sùng bái cuồng nhiệt như Thánh Tử, đến nay ai nấy đều trốn tránh, sợ hãi không kịp.
Tiết giáo chủ đã bảy tám ngày trốn tránh, không chịu gặp hắn. Cuối cùng, trong sơn trại, hễ thấy hắn xuất hiện, mọi người liền giải tán ngay lập tức, đến cái bóng cũng chẳng còn.
Toàn bộ người có thể đánh của Huyết Thần giáo đều bị hắn đánh cả, từ đơn đấu đến quần ẩu, từ đánh bình thường đến chấp một tay, từ chơi đao đến dùng kiếm, cuối cùng là tay không.
Đánh cho hả, đồ vật mình cần luyện cũng đã luyện đến thuộc nằm lòng.
"Tôn giáo tập, Tôn giáo tập..."
"Cút, ta không quen ngươi."
Kể từ sau cái thời gian đầu ở Bắc Mang, Triệu Trường Hà lại có một lần luyện chiêu quy mô lớn, "đánh khắp sơn trại vô địch thủ." Khác biệt là khi đó Tôn giáo tập dùng ánh mắt mong đợi tán thưởng nhìn vị đệ tử đắc ý từ tân thủ không đáng kể đánh thành "Triệu lão đại." Còn lần này, Tôn giáo tập chỉ cần thấy bóng dáng hắn từ xa là đã chạy mất dép.
"Ấy, ta tới từ giã mà Lão Tôn! Ngươi chạy cái gì!"
Tôn giáo tập cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu nhìn đệ tử lướt nhanh như gió tới, chỉ chớp mắt đã ở ngay trước mặt.
Khinh công này thật tiêu sái... Đã nghiền ép Đạp Huyết Vô Ngân của Huyết Thần giáo mấy tầng cấp, cũng không còn là đạp nước cưỡi sóng lúc trước, đến nỗi mọi người nhận không ra.
Triệu Trường Hà túm lấy Tôn giáo tập, lặng lẽ đưa cho y một quyển sách và một cục "đá".
"Đây là vật gì?"
"Sổ là tâm đắc của ta về Huyết Sát Công và đao pháp mấy ngày nay viết, xin giáo tập phủ chính."
Ngươi muốn dạy ta, ngại nói thẳng nên để ta "phủ chính"... Tôn giáo tập không biết mình nên có cảm xúc gì, mặt không chút thay đổi nói: "Lão tử không luyện búa, búa là thiên lệch... Thôi thì miễn cưỡng chỉ bảo ngươi một chút."
"Ừm ân."
"Còn cục đồ vật này là cái gì? Tiết giáo chủ nại con?"
Triệu Trường Hà: "... Đây là một loại kết tinh năng lượng đặc thù, có thể dùng để hấp thu, cải tạo thân thể, cũng có ích cho kinh mạch nội công."
Vẻ mặt Tôn giáo tập hơi động.
Triệu Trường Hà hạ giọng: "Đừng để người khác thấy, tự mình dùng lén."
"Ta đâu có ngốc." Tôn giáo tập nhịn một lát, vẫn hỏi: "Thật sự muốn đi rồi?"
"Ừm, Di Lặc có động tĩnh, ta cũng nên động." Triệu Trường Hà cười nói: "Không ngờ hai lần ta thích tích lũy lắng đọng thời gian nhất, đều ở sơn trại Huyết Thần giáo."
Tôn giáo tập nói: "Vậy là t·r·ộ·m c·ướp rất thích hợp ngươi, có muốn cân nhắc sửa đổi biểu hiện bây giờ không? Ngươi bây giờ nói chuyện quá văn vẻ, khiến cả sơn trại văn minh ba phần, lão tử không quen, nhìn ngươi thấy ghét."
"Khó mà làm được, lập tức sẽ gặp một người, nói lời thô tục sẽ bị đánh. Thực ra... cái kiệt ngạo của t·r·ộ·m c·ướp, nằm ở hành động, chứ không ở miệng."
"Có thấy ngươi hành vi t·r·ộ·m c·ướp nhiều đâu." Tôn giáo tập kiến thức có hạn, bằng không đã nghĩ buột miệng một câu "Nhân sinh giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu."
Triệu Trường Hà không nói thêm, chắp tay thi lễ: "Giáo tập bảo trọng, sau này còn gặp lại."
Nói xong, thân thể hắn phiêu nhiên rút lui, một bước xa mấy trượng, rồi giữa không trung nhanh nhẹn quay người, mũi chân chạm nhẹ vào hàng rào, bay lên không.
Tôn giáo tập há hốc mồm mãi không ngậm lại được, thầm nghĩ chỉ bằng ngón khinh công này, đàn ông nhìn còn thấy quá tuấn tú, lần này không biết cô nương nhà ai gặp họa.
Con nít lớn rồi...
Y nắn nắn cục đá, tâm tình bỗng trở nên cực tốt, rung đùi hát khe khẽ, trở về phòng mình.
...
Triệu Trường Hà một đường xuống chân núi, lấy lại Ô Chuy gửi ở trại dưới, thẳng hướng Tương Dương.
Không phải cưỡi Ô Chuy đi, mà là mang Ô Chuy theo bằng thuyền.
"Hướng từ Bạch Đế Thải Vân ở giữa, ngàn dặm Giang Lăng một ngày còn."
Đi xuôi dòng kiếm một cảnh danh ngôn, khoe mẽ không chớp mắt chờ đến bao giờ?
Di Lặc cùng Tiết giáo chủ hẹn ngày xuất binh Tương Dương đã mấy ngày rồi. Triệu Trường Hà hiện tại người ta định đánh thế nào, có bao nhiêu binh, trong lòng đều rõ như lòng bàn tay.
Tính thời gian chắc còn kịp đến Cô Tô báo tin cho Vãn Trang. Nhưng trước đó phải đi Tương Dương do thám, chứ biết mỗi kẻ địch, mà không biết chỗ mình phải bảo vệ ra sao, bị Vãn Trang c·hế·t cười mất.
Vì Tương Dương trên lý thuyết vẫn là địa bàn Đại Hạ, thực tế có lẽ chưa chắc.
Trước kia đã có người nói với hắn, hiện giờ khắp nơi ủng binh tự lập, mỗi nơi mỗi có ý đồ riêng, mà hắn, vị hoàng tử hư hư thực thực này, đến đó là nguy hiểm... Không biết Tương Dương có nằm trong số đó không, lâu ngày ở giang hồ xa xôi, đã gần quên thế cục thiên hạ.
Dù sao, nắm chắc nội tình, rồi giao cho Vãn Trang an bài là được. Đánh c·h·i·ế·n· ·t·r·a·n·h thế nào, chiến lược chiến thuật gì, hắn không hiểu, hắn chỉ biết đánh nhau.
Nhưng Vãn Trang hiểu.
Ngay cả Đường Bất Khí từ nhỏ đã học binh thư, Vãn Trang càng hơn... À, Hoàng Phủ Tình nữa, đó mới thực sự là hổ nữ tướng môn. Nàng đáng lẽ phải mặc giáp thúc ngựa, làm Mục Quế Anh, làm Phiền Lê Hoa, ai dè vào cái cung r·ắ·m, thật lãng phí.
Trước đây Vãn Trang từng ở Kim Lăng đối đầu với Di Lặc, sau đó cả hai đều thấy loại đối đầu cá nhân trên chiến trường vạn người này thật ngu xuẩn, nên ăn ý ai về nhà nấy. Lúc đó chủ yếu là vì Vãn Trang không có binh quyền, ngoài phát huy được chút tác dụng chấn nhiếp cá nhân, thì không làm được gì, đành phải về kinh.
Lần này lại rời kinh xuôi nam chủ trì công tác, không biết có được bày mưu tính kế, có quyền quản lý binh mã hay không, nếu có thì khác.
Thế cục Giang Nam rất dở. Di Lặc giáo dù không thể tạo được thế bao trùm như mong muốn, nhưng lại dẫn đến các nơi cát cứ trỗi dậy, chắc Vãn Trang đau đầu lắm. Chả biết lão Hạ Long Uyên có ý kiến gì không, tóm lại, khôi lỗi giả kia chắc không yên, cho Đường Vãn Trang nhất định quyền hạn là có khả năng.
Đương nhiên, cũng có thể Vãn Trang không muốn thủ quy củ nữa, tự ý quyết định. Với uy vọng và nội tình Đường gia, tự mình đoạt quân quyền không khó, có khi vung tay hô một tiếng, phần lớn đoàn luyện các nơi ở Giang Nam sẵn sàng theo cờ của nàng... Tất nhiên, việc này và ủng binh tự trọng chỉ cách nhau một sợi tóc, không biết Vãn Trang có chịu làm không.
Trong một bụng suy nghĩ biến đổi từ giang hồ về nhân thế, Tương Dương đã ở ngay trước mắt.
Triệu Trường Hà nhìn xa Tương Dương cờ xí, nhất thời không thấy gì đặc biệt, trên tường thành vẫn là long kỳ Đại Hạ, bên cạnh một lá s·o·á·i kỳ, trên đó viết một chữ "Lữ".
Thoáng chốc, hắn nhớ tới Lữ Văn Đức ở Tương Dương... Nhưng chủ thành Tương Dương không liên quan đến người đó, mà là người xếp thứ bốn mươi tám trên Nhân bảng, Tiêu Tương Thần Kiếm Lữ Thế Hành.
Đây là biệt hiệu mà Loạn Thế thư khâm ban thưởng, như Mặt Trời Lặn Thần Kiếm Nhạc Hồng Linh hay Yêu Hồ Xích Ly, rất có mặt mũi.
Hễ có mặt mũi kiểu này trên Nhân bảng, thì không phải hàng dỏm, mà là Tông Sư bí ẩn.
Có điều, thú vị là chủ tướng Di Lặc giáo đến đánh Tương Dương lần này, lại là một tên cuồng đồ Ma đạo vừa khéo xếp trên Lữ Thế Hành vài bậc, xếp thứ bốn mươi tư trên Nhân bảng, Lấy Mạng Vô Thường Vu Hưu.
Hắn vốn không phải người của Di Lặc giáo, là danh túc Ma đạo phương nam thành danh đã lâu, nhưng có thể là năm nay bị Di Lặc dùng tiền tài gái đẹp mời về dưới trướng, trở thành Đại tướng quan trọng. Không biết hắn có đổi pháp danh theo kiểu Di Lặc giáo không, có khi nào hắn đổi thành Pháp Hưu?
Triệu Trường Hà thấy thà mình bịa thành Pháp Điên nghe còn êm tai hơn.
Thêm Tiết Thương Hải của Huyết Thần giáo "hô ứng xuất binh" xếp thứ bảy mươi mốt trên Nhân bảng, mà thực lực hiện tại không chỉ thế, trận này thật sự là Nhân bảng hội tụ, rất đáng xem.
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, hắn dẫn ngựa chạy chậm lại, không hay không biết đã đến cửa thành.
Cửa thành không đóng chặt như lúc lâm chiến, vẫn có dòng người ra vào, vì Lữ Thế Hành nào biết Di Lặc giáo đang cấu kết với Huyết Thần giáo cho y một vố đau. Có điều, việc kiểm tra ở cửa thành khá nghiêm ngặt, thuế vào thành cũng rất cao.
"Dừng lại! Làm gì!" Mấy tên vệ binh cầm mâu chỉ vào Triệu Trường Hà: "Lộ dẫn đâu?"
Triệu Trường Hà lần này thì có lộ dẫn thật, thân phận giả của thế lực như Huyết Thần giáo là nhiều nhất, Tiết giáo chủ trong tay ít nhất có cả trăm lộ dẫn đã chuẩn bị sẵn, tùy tiện lấy một cái ra dùng là được.
Hắn thành thật móc lộ dẫn ra đưa, thủ vệ nhận lấy liếc qua: "Người kinh sư, nam du học? Thời buổi này còn đi nam du học... Tên cũng được đấy, Triệu Kiến Đường..."
Triệu Trường Hà: "?"
Chờ đã, khi lấy lộ dẫn hắn tùy ý chọn một cái nhét vào n·g·ự·c, căn bản lười xem.
Lão Tiết, ông đặt tên kiểu gì thế?
"Được rồi, vào thành một lượng bạc." Thủ vệ chìa tay.
Triệu Trường Hà coi như hiểu, thế nào là cướp ngày.
Cướp ở sơn trại, sao bằng quan phủ làm trực tiếp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận