Loạn Thế Thư

Chương 476: Ngoài ý muốn duyên

Chương 476: Ngoài ý muốn duyên
Triệu Trường Hà cũng cảm thấy oan uổng, hắn nói hai gian phòng chỉ là buột miệng nói một con số, căn bản không hề suy nghĩ. Lúc này đâu có thời gian rảnh để song tu, nghĩ thế nào thì thời gian và hoàn cảnh này đều không thích hợp.
Mặc dù giờ phút này hắn và Nhạc Hồng Linh đúng là vừa bị thương vừa mệt mỏi, vô cùng cần nghỉ ngơi, nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ cần có chút thời gian tĩnh tọa để điều tức là đủ rồi.
Triệu Trường Hà trị thương cho Hàn Vô Bệnh xong một lượt, có chút mệt mỏi ngồi sang một bên xếp bằng, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Nhạc Hồng Linh nghiêng đầu, đổi phương hướng khác.
Nhìn bộ dạng kia của nàng, giống như người nghĩ đến song tu là chính mình, chứ không phải hắn vậy...
Thật là... Hư hỏng hết cả rồi.
Rất nhanh, thủ lĩnh Linh Tộc tự mình bưng đến thịt nướng và rượu trái cây, hình như vì Triệu Trường Hà đã nói "không nên quấy rầy", nên hắn thậm chí không dám nói nhiều một lời nào, đặt đồ ăn xuống rồi cung kính lui ra.
Triệu Trường Hà mở mắt, cùng Nhạc Hồng Linh nhìn nhau, lần đầu tiên cảm thấy ăn gì cũng mang cảm giác tội lỗi. Muốn trả tiền lại không thích hợp, nếu giả mạo sứ giả, sứ giả cũng sẽ không khách khí.
Nhạc Hồng Linh lắc đầu, kiểm tra thịt nướng một chút: "Ăn trước đi, sau này có cơ hội nhớ trả lại là được."
"Ừm." Triệu Trường Hà khẽ nói: "Thấy tình hình này, tình huống của Cổ Linh tộc rất không ổn... Cái cấm địa gì đó, coi bọn họ là nô lệ?"
Nhạc Hồng Linh nói: "Cho nên Tư Tư muốn ra ngoài tìm cách đột phá... Lúc mới quen, nàng đặc biệt thông suốt, cái gì cũng chịu làm, đồ của Đạo Thánh cũng dám trộm, lúc đóng vai Di Lặc Thánh Nữ, ngươi bảo nàng quỳ là nàng quỳ, thật sự là coi hết thảy như không, lương tâm hay cẩn thận gì đó đối với nàng đều không có ý nghĩa."
Triệu Trường Hà ngạc nhiên: "Sao ngươi bỗng nhiên lại biết chuyện của Đạo Thánh? Ta hình như chỉ nói cho ngươi một vị tiền bối."
"Tư Tư tự nói cho ta biết, nói có lỗi với sư phụ, trước đây ta không biết đây là ai, vừa rồi nhìn thấy Đạo Thánh chẳng lẽ ta không thể liên tưởng được hả, coi ta là đồ đần?" Nhạc Hồng Linh giận dỗi nói: "Ngươi cứ giấu diếm ta, có gì mà phải giấu."
"Đây là chuyện nội bộ môn phái người ta, coi như việc xấu trong nhà, thật sự không nên nói lung tung."
"Suốt ngày tướng công tướng công, ngươi có coi ta là vợ ngươi không vậy! Ta là người ngoài sao!"
Triệu Trường Hà giơ tay đầu hàng.
Nhạc Hồng Linh hừ một tiếng: "Nói vậy sau này nàng có gài bẫy ngươi, vẫn còn không muốn làm tổn thương ngươi, đã coi như không dễ dàng gì, thích ngươi lắm hả?"
Triệu Trường Hà rốt cuộc biết cơn ghen của Nhạc Hồng Linh từ đâu mà ra, dứt khoát vùi đầu ăn thịt không nói tiếng nào.
Hàn Vô Bệnh từ từ ăn thịt nướng, liếc mắt nhìn hắn.
Đấy, ngay cả người phụ nữ dứt khoát như Nhạc Hồng Linh còn nhịn không được ghen tuông... Huống chi ba người phụ nữ thành cái chợ, tình huống này võ giả sao có thể không rối rắm đến đau đầu, vì cái gì còn có thể tâm không tạp niệm, chuyên chú võ đạo, anh dũng tinh tiến? Chuyện này thật vô lý.
Có điều tên này thật sự tu hành nhanh đến mức khủng bố, theo tình huống chiến đấu vừa rồi mà nói, nhất là cái một đao miểu sát Ưng Sương cuối cùng, Hàn Vô Bệnh chắc chắn dù mình ở trạng thái toàn thịnh cũng đánh không lại hắn.
Thật sự là gặp quỷ.
Nhạc Hồng Linh nói: "Có phải ngươi muốn giúp Cổ Linh tộc giải quyết cái vấn đề cấm địa gì đó?"
Triệu Trường Hà trầm ngâm: "Không biết thực lực đối phương, không thể vọng ngôn giải quyết, nhưng dù sao cũng phải thăm dò rõ ràng... Hai bên có cái gì thị phi thì tạm thời không nói đến, ngược lại chúng ta thật sự có rất nhiều việc cần Cổ Linh tộc giúp đỡ, nếu có thể làm một cuộc trao đổi, vẫn có thể coi là biện pháp tốt."
Nhạc Hồng Linh cũng không vạch trần hắn có phải hay không muốn giúp Tư Tư, thật lòng nói: "Thực lực của đối phương có thể mạnh phi thường... Theo Tư Tư từng tu hành mà biết, mặc dù võ học của nàng bình thường thôi, nhưng đủ loại sáo lộ cổ quái thì rất nhiều, nàng còn trẻ như vậy, mà trong tộc có biết bao nhiêu Vu Sư mạnh mẽ, một thế lực như vậy dù cho đặt ở Miêu Cương cũng có thể so với Lôi Chấn Đường hay Hắc Miêu tộc, nói không chừng còn hơn, nhưng lại bị cái cấm địa này chèn ép đến khó xử như vậy."
Triệu Trường Hà khẽ vuốt cằm: "Đúng, Cổ Linh tộc hẳn là muốn mạnh hơn Hắc Miêu mới đúng... Cái cấm địa này, không có gì bất ngờ xảy ra thì bên trong là Thượng Cổ Thần Ma, thực lực ít nhất cũng phải cỡ con thi Ma trong bí cảnh Di Lặc. Đúng, thi Ma có cổ thuật... A đặc biệt ta mang theo con thi Ma kia, thế mà ta lại quên mất, Ngọa Tào!"
Nhạc Hồng Linh trừng mắt nhìn hắn.
Triệu Trường Hà không biết từ chỗ nào lấy ra một cái túi, thăm dò vào cảm nhận một chút.
Bên trong có một đám côn trùng đen sì, vẻ mặt ngơ ngác đang ngủ.
Đây chính là con cổ trùng mà tàn hồn kia nương náu. Bởi vì nó bị Chu Tước và Huyền Vũ hai tỷ muội hung hăng lục soát hồn, dẫn đến hồn hải hỗn loạn, nếu là kẻ yếu thì đã sớm chết hoặc biến thành kẻ ngốc rồi, với nó như vậy ngược lại còn tốt hơn một chút, chẳng qua là luôn ngủ say, nếu không ai quấy rầy thì đoán chừng nó còn có thể ngủ mãi.
Từ khi rời Ba Sơn, trên đường gặp quá nhiều chuyện, khiến Triệu Trường Hà quên béng chuyện này, kỳ thật từ khi mới bắt đầu, hắn đã nghĩ ngòi nổ Miêu Cương có liên quan đến con cổ trùng này, cảm thấy nhất định có liên hệ, Vãn Trang còn cố ý đưa cho hắn cái túi.
Lúc này không dùng, còn chờ lúc nào?
Triệu Trường Hà thúc giục tinh thần, đánh thức cổ trùng.
Trong cổ trùng truyền đến một ý chí uy nghiêm: "Ai gan to dám quấy rầy giấc ngủ của bản tọa..."
"Trang mẹ ngươi đâu? Thua rồi còn diễn, có phải hay không nghĩ tới có một Di Lặc mới nhặt được ngươi?"
"... "
Thi Ma tựa hồ tỉnh táo hơn một chút, nhận ra đây là Triệu Trường Hà, kẻ yếu nhất trong đám người đã từng vây công mình, cười lạnh nói: "Là ngươi à, Chu Tước và Huyền Vũ có thể diệt hồn ta, ta sợ các nàng ba phần, ngươi là ai mà dám đối ta hô to gọi nhỏ?"
Triệu Trường Hà vừa động ý niệm, Long Tước dựng thẳng lên trong giới chỉ, đối diện cổ trùng.
Thi Ma hồn phi phách tán: "Nhân phẩm đao linh!"
Nhân phẩm... Long Tước có cái rắm nhân phẩm... À không đúng, đây là Thiên Địa Nhân tam phẩm? Khái niệm này... dự cảm Long Tước sắp chửi người.
Quả nhiên, Long Tước đột nhiên nổi giận: "Nhân phẩm? Dựa vào cái gì ta chỉ là nhân phẩm! Đao linh nhân phẩm có thể có ý thức truyền đạt rõ ràng như vậy sao, ta thấy ngươi bị người sưu hồn lục soát đến ngu ngốc rồi đi!"
"Địa phẩm?" Thi Ma có chút không xác định: "Có điều thực lực không đủ..."
"Bốp!" Long Tước chém xuống một đao, Triệu Trường Hà mồ hôi đầm đìa, vội ra lệnh, miễn cưỡng kéo bạo tẩu la lỵ đến một bên: "Kệ nó đánh giá ngu ngốc thế nào, trong lòng ta ngươi chính là thiên phẩm, không, thiên phẩm cũng không đổi!"
Long Tước im lặng, nhưng vẫn hơi giơ đao lên trên cổ trùng: "Ta có thể diệt hồn ngươi không?"
"Có thể, có thể..."
"Chủ nhân ta hỏi gì thì ngươi trả lời cái đó, bớt nói nhảm!"
Cổ trùng cũng im lặng.
Triệu Trường Hà cũng im lặng, bị gọi "chủ nhân" thật là một cảm giác kỳ quái. Ngươi yên tâm, chỉ vì cái từ này thôi, dù ta luyện kiếm thế nào cũng sẽ không vứt bỏ ngươi...
Rất lâu sau mới hỏi: "Cổ thuật của ngươi từ đâu ra?"
Lúc này Thi Ma rất thật thà: "Ta là người Linh Tộc, tự nhiên biết cổ thuật."
Thật đúng là người Linh Tộc, Triệu Trường Hà cũng có chút dự đoán, vẫn hỏi: "Chỉ cái loại khống thi cổ thuật đơn điệu của ngươi, mà ngươi cũng dám nói mình là người Linh Tộc?"
Thi Ma nói: "Không bột đố gột nên hồ... Cổ thuật cần nuôi cổ, ta khốn khổ trong cái miếu hoang sân sau, trong một thời gian dài ta rời đi đều không làm được, làm sao đi làm cổ trùng? Thật vất vả lừa Di Lặc giúp ta có được cái khống thi chi cổ cần thiết nhất, đã hết sức không dễ dàng..."
"Cái nhu cầu cấp bách nhất?"
"Đúng vậy a, đồ đần cũng nhìn ra được ta muốn đoạt xác hắn, không còn cách nào khác, liền dựa vào cái đó để thực hiện, không phải nhu cầu cấp bách nhất thì là cái gì? Nhưng hắn lại thiên tân vạn khổ hỗ trợ tìm cho ta cái cầu thang đoạt xác hắn."
Triệu Trường Hà im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Lúc đó Linh Tộc và Phật Đạo Trung Nguyên là địch?"
"Xung đột thì có, bộ tộc khác nhau làm sao hài hòa được như vậy, nhưng là địch thì không đến mức. Ta bị bắt thuần túy là do việc riêng của ta, thao túng cổ trùng khống chế người khác cướp đoạt lợi ích, còn trộm Hóa Sinh liên tử của bọn hắn trong miếu, xúc phạm đám con lừa trọc... Chuyện này không liên quan gì đến Linh Tộc. Đương nhiên, ta bị bắt, Linh Tộc hẳn là cũng sẽ tìm đám con lừa trọc gây phiền toái, nhưng không bao lâu thì trời sập, xem chừng không ai để ý đến ta, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi..."
"Linh Tộc sẽ vì ngươi đi gây phiền toái cho người khác? Địa vị của ngươi ở Linh Tộc rất cao?"
Thi Ma có chút đắc ý: "Dĩ nhiên, bản tọa có thể là Thánh Thú Hộ Pháp của Linh Tộc, không chỉ địa vị tôn sùng, máu Ngao của Thánh Thú cũng chỉ có ta biết cách ngự sử, nếu ta không còn, Linh Tộc dĩ nhiên đau đầu phải cứu."
Máu Ngao... Sao cái từ này lại quen tai đến vậy...
Triệu Trường Hà ngẩn người một hồi: "Xem ra không cần cứu nữa rồi, máu Ngao bị trộm, còn bị giết."
"?" Đôi mắt lớn nhỏ của cổ trùng mà Thi Ma phụ vào trừng lớn: "Có phải Lệ làm không! Ta liền cảm thấy trên người ngươi có khí tức của tên nô lệ đó, ngươi là truyền thừa của hắn đúng không!"
Triệu Trường Hà đột nhiên cảm thấy thật có duyên.
Làm nửa ngày, hóa ra con thủ hộ khuyển bị Lệ mắng là Cổ Linh tộc à, một đao hắn chém một đám người đều là tổ tông Cổ Linh Tộc... Không biết có tổ tông Tư Tư trong đó không.
Lệ là nô lệ xuất thân... Theo những gì đã biết từ trước đến nay, hắn rất có thể từng là nô lệ của Cổ Linh Tộc, cho nên tên mới khác với Trung Thổ.
Thảo nào Huyết Thần Giáo cũng theo huyết nhục chi pháp, còn đặc biệt hứng thú với "Vu", địa điểm cũng đặt ở Vu Sơn. Còn Tư Tư lúc đó đặc biệt hứng thú với "Sát Khí Chi Bảo", nhận biết cũng vượt xa người thường, nhất định là trong tộc các nàng có lưu truyền ghi chép về sát khí, dù người thời nay không học được.
Còn có khả năng rất lớn là, võ học của Cổ Linh Tộc bị thiếu sót, cũng là vì một đám mãnh nhân chiến đấu bị Lệ giết, dẫn đến truyền thừa xảy ra vấn đề, chỉ còn lại thủ nhà vu pháp cùng cổ thuật được lưu truyền.
Duyên phận này thật thú vị, đáng tiếc Tiết Giáo Chủ đời này không tiếp xúc với Linh Tộc, nhưng không sao, còn có Thánh Tử.
Thi Ma đang hỏi: "Ngươi là truyền nhân của Lệ, cho nên ngươi tìm đến ta gây phiền toái? Mẹ nhà hắn, máu Ngao đều bị các ngươi giết, ngươi còn tới tìm ta làm gì! Khống chế thi thể Ngao hả!"
Triệu Trường Hà vẻ mặt vô cùng cổ quái: "Nếu Linh Tộc của ngươi đang bị người khi dễ, ngươi nghĩ sao?"
Thi Ma đột nhiên giận dữ: "Ngoại trừ cái tên nô lệ kia ra, còn ai dám khi dễ Linh Tộc chúng ta! Lão tử liều mạng với ngươi!"
Long Tước đặt ở trên người cổ trùng đang rục rịch.
Thi Ma: "..."
Triệu Trường Hà quay đầu lại, đối với Nhạc Hồng Linh đang nhìn mình giao lưu bằng tinh thần mà không hiểu gì cả, thở dài: "Ta hình như tìm được một người giúp đỡ rất trâu bò, mặc dù nó hiện tại có chút ngốc."
—— —— PS: Xin nguyệt phiếu
Bạn cần đăng nhập để bình luận