Loạn Thế Thư

Chương 103: Trường hà vỡ đê

**Chương 103: Trường hà vỡ đê**
"Chờ một chút." Đường Vãn Trang cuối cùng thở dài, đứng lên nói: "Là ta mạo muội, công tử không bạc đãi người có duyên, vốn là chuyện tốt… Nếu không vội trở về, không ngại tiến vào dùng một chén trà."
Triệu Trường Hà không có đi vào, lãnh đạm nói: "Ta bây giờ hoài nghi ngươi đang giám thị khách sạn của ta, xin hủy bỏ, bằng không đại gia trêи mặt không dễ nhìn."
Đường Vãn Trang lắc đầu: "Cũng không giám thị, ngược lại là bên ngoài con đường có người bảo vệ, công tử có biết vì sao?"
Triệu Trường Hà sửng sốt một chút, nhất thời không nghĩ ra.
Đường Vãn Trang cười cười: "Công tử ngựa quá nổi tiếng, chính mình lại thường xuyên ở bên ngoài, nếu không người bảo vệ, đã sớm bị trộm. Kiếm Hồ thành là địa phương rất loạn, khách sạn cũng không phải có thể dựa vào như vậy, mấy ngày nay công tử không chút trải nghiệm đến, là bởi vì có Trấn Ma ti ở đây."
"Được thôi." Triệu Trường Hà thở dài, cảm thấy cũng coi như một cái nhân tình, cuối cùng không có cứng nhắc như vậy, vào nhà ngồi đối diện nàng: "Thủ tọa, nói đến cái này đi, Trấn Ma ti đang giúp ta hộ ngựa, ta không thể không biết thật xấu. Nhưng nói thật, không có trải nghiệm đến Kiếm Hồ thành loạn, với ta mà nói là không tính là chuyện tốt, ngược lại là chuyện rất đáng tiếc."
Đường Vãn Trang không nói gì thêm, an tĩnh pha trà, tựa hồ đang suy nghĩ lời hắn nói.
Triệu Trường Hà dứt khoát nói: "Ngươi biết ta lần này đến Kiếm Hồ, lúc nào ta vui sướng nhất không?"
Đường Vãn Trang nói: "Trằn trọc ngàn dặm, thúc ngựa vung đao, cứu Hàn Vô Bệnh thời điểm."
Triệu Trường Hà vỗ tay nói: "Không sai!"
Nói xong thanh âm đều lớn thêm không ít: "Đó mới là thoải mái! Đúng không? Ta cùng Hàn Vô Bệnh hẹn nhau cuộc chiến, ban đầu cũng phải rất sung sướng... Đáng tiếc về sau những ngày qua, Trấn Ma ti, Ma giáo, một trận nháo kịch, đem hứng thú của chúng ta làm tẻ nhạt vô vị. Đừng nhìn Vô Bệnh được kiếm lại hiểu tuyệt chiêu, giống như thu hoạch rất lớn, ta nhìn hắn cũng không hứng lắm, trong lòng khó chịu."
Đường Vãn Trang cuối cùng nhịn không được cãi lại một câu: "Việc này bởi vì Tứ Tượng giáo muốn tìm thần kiếm mà lên, chính là không có Trấn Ma ti, các ngươi cũng phải bị quấy rầy lần này nhã hứng, Di Lặc giáo càng là thẳng đến Hạ Trì Trì lấy đầu, Trấn Ma ti ngược lại là làm cho tình thế không đổi hỏng. Ngươi còn không bằng đi trách Hạ Trì Trì..."
Nói xong tựa hồ cảm thấy nói như vậy sẽ bị người hiểu lầm thành ghen tuông, liền ngậm miệng không nói, chỉ là đưa chén trà cho Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà lắc đầu nói: "Ta ai cũng không trách, cùng ngươi nói những điều này cũng không có ý trách ai… Chỉ là muốn nói, bảo hộ ta, ta hết sức cảm tạ, thế nhưng ta không cần những thứ này… Khả năng ngươi cảm thấy ta vì cái gọi là nhã hứng cũng không phải, chẳng qua là Triệu Trường Hà được bảo hộ bên trong, khả năng từ đó không còn có trưởng thành, không phải ta mong muốn, cũng chưa hẳn là điều ngươi mong muốn thấy."
Đường Vãn Trang thở dài: "Nhưng mặc cho ngươi xông xáo giang hồ chẳng quan tâm, việc này rất nguy hiểm."
"Cho nên ngươi nội tâm nếu thật sự coi ta là hoàng tử, vậy ta kiến nghị ngươi ngược lại nên giúp ta che lấp cái gọi là tình nghi hoàng tử, tựa như lệnh truy nã lúc trước vậy, chỉ cần Chu Tước, Di Lặc những thủ lĩnh phản tặc đỉnh tiêm đến nay còn tưởng rằng hoàng tử Lạc Chấn Vũ đã chết, ta liền sẽ không có loại nguy hiểm không thể kháng mà các ngươi tưởng tượng. Còn những phong ba giang hồ khác, là nhất định phải trải qua, ta tin tưởng nhiều năm trước, ngươi cũng đã trải qua, bằng không cũng sẽ không có Địa bảng thứ ba Đường Vãn Trang."
Trong mắt Đường Vãn Trang không thể che giấu sự tán thưởng, chậm rãi nói: "Nếu là chết thì sao?"
"Vậy không bằng chết rồi." Triệu Trường Hà bình tĩnh nói: "Loạn thế đến, một mình ngươi chống đỡ là không được nữa, gió tanh mưa m·á·u trêи thế gian nhất định sắp mở ra. Nếu như lúc kia, ta vẫn tầm thường, vậy thì trong loạn thế cũng không sống nổi mấy năm, chết sớm một chút trêи giang hồ thì có gì khác nhau?"
Nói đến đây, bỗng nhiên lại bồi thêm một câu: "Nói không chừng hoàng đế của các ngươi cũng nghĩ như vậy, bằng không vì sao không nói một lời?"
Đường Vãn Trang cuối cùng giơ chén trà lên, ra hiệu kính tặng: "Muộn Trang đoan chắc, kính điện hạ một chén."
"... " Triệu Trường Hà hết sức im lặng, ngài sẽ không phải cho là ta muốn lịch luyện trở về để giúp các ngươi ngăn cơn sóng dữ chứ? Suy nghĩ nhiều rồi tỷ tỷ. Hắn nắm bắt chén trà suy nghĩ một chút, nhịn không được nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, điều hoàng tử mong muốn chưa chắc là nhậи tục đại thống, mà là bỏ qua ngày này?"
Nói xong nâng chén đụng một cái, cũng mặc kệ nóng bỏng, ngửa đầu uống cạn, nhanh chân ra cửa.
Hắn không có nói là "Lật tung ngày này" bằng không rất dễ dàng bán đứng Hạ Trì Trì. Sắp đến đầu đổi cái từ, biến thành "Bỏ qua", vậy thì là vô tình bày tỏ chân ý của chính hắn.
Không muốn làm phản tặc, cũng lười đi bảo hoàng, càng không muốn bị ước thúc. Đi chi đạo, bất quá là đạo nghĩa trong lòng mình.
Nhậи ngươi côиg pháp, Long Tước có thể làm mấy món sự tình. Nếu thật sự cảm thấy bị trói buộc, nói từ chức đều không mang chớp mắt. Cùng lắm thì phế côиg hoàn đao, ta vẫn là ta.
Đừng nói gì đến can thiệp tình cảm của ta, đơn giản khôi hài.
Mà nói đến lần này thị nữ vẫn ở bên cạnh, cũng là đáng yêu động lòng người, Triệu Trường Hà phảng phất nhìn cũng chưa từng nhìn thấy, mắt liếc qua cũng không dừng nửa giây. Đường Vãn Trang nhớ đến những biểu hiện trước sau của hắn, đột nhiên nhịn không được cười lên. Người như vậy, làm sao tổng hội bị người cảm thấy duyên nữ nồng hậu dày đặc? Tâm tư của hắn căn bản không ở chỗ này mà. . .
Thấy Đường Vãn Trang tự lo bật cười, thị nữ tức giận nói: "Cái tên Triệu Trường Hà này thật sự là lời gì cũng dám nói… Nói cái người này sau đầu có phản cốt, thật không có nói sai."
"Đúng vậy." Đường Vãn Trang duỗi lưng một cái, tiếp tục ngồi vào bàn đọc sách, viết những dòng tin còn dang dở.
Đó là báo cáo cho hoàng đế, liên quan tới việc hai Đại Ma giáo hội tụ Kiếm Hồ lần này, cùng với cổ kiếm có chủ từ đầu đến cuối.
Trong đó, trọng điểm báo cáo về Triệu Trường Hà, trước đây mắc kẹt ở bên trêи đánн giá, ngừng bút không có viết.
Bây giờ Đường Vãn Trang cầm bút chấm mực, hơi trầm ngâm, viết xuống lời bình luận: "Chí như côи Bằng, chưa ra Bắc Minh; thế như long hổ, nanh vuốt còn ấu thơ."
Suy nghĩ một chút, lại bổ thêm tám chữ: "Có tình có nghĩa, vô pháp vô thiêи."
. . .
Trở lại khách sạn, Triệu Trường Hà liếc mắt đã trông thấy Ô Chuy trong viện, bị rửa đến sạch sành sanh, đang ở khoan thai ăn cỏ.
Triệu Trường Hà nở nụ cười, tiến lên ôm lấy cổ ngựa một thoáng: "Mấy ngày nay vắng vẻ ngươi rồi, bất quá ngươi có người bảo hộ, lại ăn đến mập mạp, hẳn là sẽ không nhanh như vậy đã ngại ăn không ngồi rồi quá lâu chứ? A, đó là nói người, ngươi cái này gọi là cái gì?"
Gãi gãi đầu, không học thức nên hình dung không ra, lại vỗ vỗ đầu Ô Chuy: "Ngày mai mang ngươi ra ngoài tung hoành, hôm nay không rảnh, ta có khách nhân hết sức trọng yếu."
Nói xong trở lại phòng, nhìn cũng không nhìn đã cười nói: "Đừng núp trêи xà nhà, ta biết ngươi ở đó."
Hạ Trì Trì phiêu nhiên mà xuống, cực kỳ kỳ lạ: "Ngươi lúc nào thì có năng lực này, Loạn Thế thư không có thông báo, ta hiện tại có thể là Huyền Quan lục trọng, thu liễm khí tức, ngươi cũng có thể phát giác? Đừng nói cho ta là do mùi thơm loại hình."
"Không có." Triệu Trường Hà cười ha hả ôm nàng: "Có người cố ý muốn cho ta đi thanh lâu, ta liền biết Trấn Ma ti thanh trừ ma quỷ trong thành không có tác dụng tốt, ít nhất là biết ngươi không đi xa nên mới muốn làm như vậy, ý là đang khích bác hai ta. Trước đó ta còn vì vậy mà hoài nghi các nàng giáм sát khách sạn của ta, kém chút trở mặt."
Ánh mắt Hạ Trì Trì lóe lên ý cười: "Cho ngươi đi thanh lâu? Đưa nữ nhân cho ngươi? Vì sao ngươi không muốn?"
"Ta đoán chừng, Trấn Ma ti làm nghiêm túc, ngươi còn có thể trốn đến vô thanh vô tức là chuyện không thể nào, có khả năng nhất là tại ta chỗ này, bọn hắn biết rõ, lại lo lắng ta nổ lên ngăn cách, không dám vọng động. Không bằng để cho ta bị khích tướng đến thanh lâu, ngươi ở đây lẻ loi trơ trọi chờ ta một đêm, kết quả ta đi chơi gái kỹ nữ, không chừng ngươi giận đến không để ý đến ta nữa."
Hạ Trì Trì suy nghĩ một hồi, cười đến không đứng lên nổi: "Đường Vãn Trang thế mà lại chơi trò này. . . A, ha ha ha. . . Nàng còn không bằng tự mình thoát quần áo câu dẫn ngươi, nói không chừng có chút dùng, ha ha ha ha..."
Triệu Trường Hà nhìn nàng không nói lời nào.
Hạ Trì Trì cười hì hì nói: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
Triệu Trường Hà chỉ chỉ mặt mình: "Không cảm thấy ta biểu hiện rất tốt, muốn hôn một thoáng cổ vũ sao?"
Hạ Trì Trì quả nhiên nhón chân lên khẽ hôn một cái, ôn nhu nói: "Trường hà. . ."
"Ừm?"
"Hôm nay nếu như ngươi ngủ ở thanh lâu, ta sẽ không vui, dù sao ta cố ý tới tìm ngươi... Nhưng nếu như lúc khác, cũng không có gì, tìm thanh quan nhân dễ thôi, còn những thứ khác hơi bẩn thì không tốt lắm."
Triệu Trường Hà: "?"
Hạ Trì Trì cười một thoáng: "Ngươi hàng năm một thân một mình, huyết khí phương cương, luôn có nhu cầu, đi thanh lâu giải quyết dù sao cũng tốt hơn so với việc bị Thôi Nguyên Ương thông đồng đi một chút... Ta lại không thể cho được ngươi, dựa vào cái gì một mực kìm nén ngươi? Chính ta cũng cảm thấy không có đạo lý."
Triệu Trường Hà trợn mắt hốc mồm.
Hạ Trì Trì cười nói: "Cũng đừng nói ta là Ma giáo yêu nữ, những nhi nữ giang hồ đơn thuần, cũng không có người nào so đo chút chuyện nhỏ này. Ta không biết ý nghĩ của ngươi nuôi ra kiểu gì, đời này ở đâu cũng thấy chuyện tầm thường, ngươi lại tránh như xà hạt, ngược lại người thường kính như ThỉиH Đường Vãn Trang, ngươi ba phen mấy bận ăn nói lỗ mãng."
"Ây. . ."
"Chẳng lẽ không phải bởi vì Đường Vãn Trang dung mạo xinh đẹp, nên ngươi nói năng lỗ mãng, thật ra là vì dẫn tới chú ý của nàng?"
"Không có!" Triệu Trường Hà lập tức tỏ thái độ: "Tuyệt đối không có!"
"Được rồi. . ." Hạ Trì Trì ôn nhu nói: "Vô luận ngươi có muốn hay không làm hoàng tử, Triệu Trường Hà trong lòng ta vẫn coi là hào hùng cái thế khí thôn sơn hà, thiêи hạ nữ tử cho lấy cho mang theo, đây là ta lúc đầu tại Thủy Liêm động đã nói rồi. Vô luận là Thôi Nguyên Ương hay Đường Vãn Trang, ta ghen tuông thì cứ ghen tuông, ngươi thật mong muốn thì cứ việc, tính cái gì?"
Triệu Trường Hà mắt choáng váng: "Uy, hôm nay ngươi bị ai nhập thế rồi hả?"
Hạ Trì Trì khẽ lắc đầu: "Ta không có tư cách khiến ngươi làm vậy, ta có cái gì đã làm vì ngươi? Ngược lại, chuyện hoàng tử, thật ra ngươi một mực thay ta gánh những thứ ta không muốn gánh."
Triệu Trường Hà vò đầu: "Cũng không đến mức đó, bản thân ta thường xuyên mập mờ cái nào cũng được, bởi vì nó có ích, ta cũng không phải cái gì cứng nhắc. Cho nên không hoàn toàn là gánh chịu mà..."
Hạ Trì Trì bật cười: "Đó là một chuyện khác… Tóm lại, nếu là trường hà chảy xiết, thế không thể đỡ, hôm nay, ta trái lại trở thành cái đê khiến ngươi lòng có lo lắng, ta không chịu làm vậy."
Triệu Trường Hà im lặng.
Có vẻ như là có một chút.
Nhưng cái đê này không phải nàng, mà là chính mình tư duy của người hiện đại, hơn nữa còn là tư duy của một sinh viên đại học ngây thơ. . . Là mình không muốn buông ra, bởi vì một khi buông ra, dường như sẽ cùng người đời này không còn có gì khác nhau.
Có lẽ là nhất định phải nhậи thức, đến ngày nay, tư duy kỳ quái này đã hết sức khó chịu, đừng nói Hạ Trì Trì cảm thấy quái, mà ngay cả Hàn Vô Bệnh cũng nhìn ra được.
"Hôm nay biết rõ Trấn Ma ti quy mô tìm kiếm khắp thành, ta vẫn mạo hiểm đến đây, chỉ vì tháo dỡ con đê trong lòng ngươi." Hạ Trì Trì chậm rãi đẩy hắn lên mép giường, nhẹ hôn gương mặt của hắn, lại từ từ hôn xuống cổ, hôn lên иgự¢, nhẹ nhàng nỉ non: "Đến mức này, ta đều không dám hoàn toàn cho ngươi, sợ sau khi trở về bị nhìn ra sơ hở, ngươi xem, đến cùng ta có tư cách gì yêu cầu ngươi? Chính ta cũng không rõ."
Triệu Trường Hà: ". . ."
"Ta không thể cho ngươi, nhưng tốt thế này thì trước cứ tốt như vậy đi…" Hạ Trì Trì vừa hôn hít, ngón tay chậm rãi hướng xuống, tìm kiếm sông đồng.
Triệu Trường Hà "Tê" một tiếng, nửa ngày nói không ra lời.
"Từ khi ở chung từ Bắc Mang, ta nhẫn nhịn nó nửa năm, hôm nay trường hà vỡ đê, đã cảm thấy muộn..." Hạ Trì Trì ngẩng đầu, thấy Triệu Trường Hà rõ ràng có chút luống cuống, sáng sủa cười một tiếng, bắt lấy tay hắn, luồn vào trong lồng иgự¢ của mình: "Hiện tại sẽ chưa? Về sau nhớ kỹ, đừng vì ta mà làm khó mình, như vậy không phải là ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận