Loạn Thế Thư

Chương 247: Trong mưa dạo bước

Chương 247: Dạo bước trong mưa
Đường Vãn Trang đạp nước rẽ sóng, phiêu dật tiến thẳng vào ban công.
Trong màn mưa, quanh thân nàng mờ mịt một vùng, đến cả một hạt bọt nước cũng không vương, hơi nước tản mát xung quanh, hệt như tiên nữ cưỡi sương, băng gấm bồng bềnh, đẹp không gì sánh nổi.
Chu Tước nghiến răng, không thể không thừa nhận con đàn bà đáng ghét này thật xinh đẹp.
Nhớ ngày xưa đám thiếu niên bu quanh nàng như ong vỡ tổ, nào là Hoàng Phủ Tình diễm quan kinh sư, rõ ràng lũ ruồi nhặng vây quanh ngươi mới nhiều hơn chứ?
Lẽ nào đàn ông đều thích kiểu tiên tử này?
Đáng tiếc thế hệ đàn ông giờ gần như toàn phế vật, sao không có ai bắt nàng về động phòng ân ân ái ái, cho người ta mở mang tầm mắt?
Cứ nhìn bảng Thiên, bảng Địa hiện tại, những gã đàn ông hơn kém hai nàng không nhiều, ai nấy đều trung niên, căn bản không cùng thế hệ. Thế hệ trẻ tuổi chẳng ai mạnh hơn các nàng để mà âm thầm so cao thấp, ai lại muốn cùng kẻ yếu kết thân, hoặc tìm kẻ hơn tuổi, để rồi bị cười nhạo cả đời?
Giày vò bao năm như vậy, cả hai vẫn độc thân, không biết mấy phần vì quá kiêu ngạo, mấy phần là do đấu đá nhau?
Nhưng vì đại sự, mình vẫn thua một nước, vào cung làm quý phi, dù sao cũng chỉ là hư danh, e rằng Đường Vãn Trang đang cười thầm trong bụng.
Vừa nghĩ miên man, Đường Vãn Trang đã đạp vào ban công, nhanh chóng chen giữa Hoàng Phủ Tình và Triệu Trường Hà, hấp tấp nói: "Đừng tưởng ả là quý phi thì có thể hợp tác chính trị, con đàn bà này không thể gả cho hoàng đế, chắc chắn có mưu đồ! Theo ta về!"
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Tình thật sự không biết nên diễn tả tâm trạng thế nào.
Trên mặt vẫn tươi cười: "Ồ, hắn là người của ngươi à? Cái gì mà 'theo ta về'?"
Đường Vãn Trang đối diện Hoàng Phủ Tình, vẻ mặt trở nên bình tĩnh: "Hắn là bạn qua đường, khách nhân của ta."
"Ngươi, truyền nhân Đạp Sóng Bích Thủy." Hoàng Phủ Tình nói tiếp lời nàng: "Đường thủ tọa tính toán hay thật, muốn làm Đế sư? Hay hoàng hậu?"
Đường Vãn Trang không biểu cảm: "Dù là gì, cũng hơn hạng người làm vợ người khác còn ở đây ấp a ấp úng câu kết làm bậy. Hoàng Phủ Tình, ngươi còn chút liêm sỉ thì buông tay đi?"
"Có gì mà phải giữ." Hoàng Phủ Tình chậm rãi nói: "Ta không tin ngươi đoán không ra ta là yêu nữ Tứ Tượng giáo, ngươi nói với tiểu nam nhân này chưa?"
Đường Vãn Trang giật mình, nàng thật sự chưa nói với Triệu Trường Hà điều này.
Bởi vì nàng luôn cảm thấy Triệu Trường Hà mà biết đối phương là người Tứ Tượng giáo thì lại càng thân, nàng không muốn Triệu Trường Hà đến gần Hoàng Phủ Tình.
Không phải ghen tuông, là vì nàng luôn cảm thấy quanh Hoàng Phủ Tình toàn những bí ẩn khó đoán, dính vào sẽ rất phiền phức, ít nhất không phải thứ Triệu Trường Hà hiện tại có thể gánh vác.
Ngươi gan lớn thật, dám đến gần nàng, còn dám hôn hít!
Thấy nàng có vẻ đuối lý, Hoàng Phủ Tình càng cười tươi hơn: "Thánh giáo muốn chiêu dụ Triệu Trường Hà, Thánh nữ không thích hợp, vậy để ta. Dù sao ta cũng đã có gia đình, không như ai kia giả thanh cao. Có bản lĩnh ngươi cũng tới đây!"
Triệu Trường Hà: "..."
Đường Vãn Trang thật sự không thể so đo độ vô liêm sỉ với yêu nữ, dứt khoát không để ý đến Hoàng Phủ Tình, trừng mắt Triệu Trường Hà nói: "Thân phận của nàng có phải khiến ngươi thích thú hơn không? Ngươi có muốn sống nữa không hả?"
Hoàng Phủ Tình cười lạnh: "Sao, ngươi còn dám công khai dắt trai về ngủ? Muốn giữ mặt mũi cả đời, giờ buông bỏ đi?"
Đường Vãn Trang thản nhiên nói: "Việc công là trên hết, chuyện cá nhân có đáng gì?"
Từ đầu đến cuối không biết nên nói gì, Triệu Trường Hà cuối cùng thở dài, cắt ngang lời chế giễu sắp thốt ra của Hoàng Phủ Tình: "Được rồi, ta đi với ngươi."
Hoàng Phủ Tình ngậm miệng, trơ mắt nhìn Đường Vãn Trang thoải mái hẳn ra, dường như có thể thấy cả hào quang rạng rỡ, cười như trút được gánh nặng.
Hoàng Phủ Tình khoanh tay hờ hững nhìn, giờ khắc này trong lòng cũng chẳng thấy bực bội vì bị Đường Vãn Trang thắng một ván. Bởi vì những lời vừa rồi nhìn như đang tán dóc tình ái, thực chất đã trao đổi xong những điều cần thiết, đến cả kế hoạch tiếp theo cũng đã thống nhất, rất có thể Triệu Trường Hà sẽ nhân lúc đêm tối rời đi, mà nàng sẽ không đi theo, vậy còn vờ vịt làm gì, lại lòi đuôi à?
Về bản chất, gã đàn ông này căn bản không có nhiều tâm tư yêu đương, cứ cố gắng lôi kéo người ta bàn chuyện chính sự, làm bầu không khí êm đẹp cũng tan tành.
Thật là một người đàn ông chán ngắt.
Hắn lúc này chắc chắn còn có lời muốn nói với Đường Vãn Trang, chỉ là không biết sẽ nói gì.
Xét đến cùng, dường như Đường Vãn Trang mới là người đáng thương và mờ mịt nhất, nàng đường đường là Trấn Ma ti thủ tọa, lượng tin tức nắm giữ thậm chí không bằng Triệu Trường Hà, người mới đến kinh sư chưa đầy một ngày.
Nàng liều mạng duy trì đế quốc này, nhưng đế quốc chẳng đáp lại thỏa đáng, phảng phất cả thiên hạ đều đang đối đầu với nàng.
Hoàng Phủ Tình nhận ra Triệu Trường Hà đang đồng tình Đường Vãn Trang.
Đồng tình một người phụ nữ mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
"Xì, phụ nữ mạnh mẽ như vậy, bày ra vẻ yếu đuối làm gì, thật vô liêm sỉ!" Hoàng Phủ Tình tức giận đá một cước vào thùng tắm đặt trong phòng, bỗng nhiên bật cười. Triệu Trường Hà muốn tắm từ nãy giờ, mà vẫn chưa tắm được.
Chắc không đến mức theo Đường Vãn Trang tắm chung chứ?
Nhìn như phát sinh rất nhiều chuyện, uống rượu gây sự, dương danh kinh hoa, đi sòng bạc rồi đến ven hồ, nói cả đống lời, kì thực tất cả chỉ diễn ra trong hai ba canh giờ, đến giờ Tý còn chưa tới.
Đêm mưa, đường phố sớm đã vắng người, Đường Vãn Trang che một chiếc ô giấy dầu, lặng lẽ cùng Triệu Trường Hà tản bộ về nhà.
Hai người chiều cao chênh lệch, dáng nàng vất vả che ô trông vừa tội nghiệp, lại vừa đáng yêu. Triệu Trường Hà liếc nàng, đưa tay nhận lấy ô.
Đường Vãn Trang ngẩn người, cũng không từ chối, mặc hắn cầm ô.
Cảm giác "ai đang chăm sóc ai" đảo lộn trong nháy mắt, nếu có người đứng xem chắc chắn sẽ thừa nhận, dáng vẻ bây giờ mới giống một bức tranh vốn có.
Nhưng trên thực tế, y phục Đường Vãn Trang không hề ướt, nàng vốn dĩ không cần ô.
Hai người bước thấp bước cao trên nền đá xanh kinh sư, trong đêm tối, mỗi tiếng bước chân đều vang vọng rõ ràng, dần dần hòa thành nhịp điệu đồng bộ.
Giống như nhịp tim vậy.
"Ngươi có phát hiện không?" Đường Vãn Trang bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ vẻ đang lẩm nhẩm đếm nhịp của Triệu Trường Hà.
"Ừm?" Triệu Trường Hà phảng phất mới bừng tỉnh từ một giấc trầm tư.
"Hoàng Phủ Tình muốn mang ngươi về à? Trên người ngươi vẫn ướt sũng, còn nàng ta thì khô ráo."
"Ý ngươi là Huyền Quan Cửu Trọng không làm được đến mức này sao?"
"Huyền Quan Cửu Trọng có thể làm được, chỉ là bản năng ta cảm thấy nàng không chỉ có vậy, năm xưa nàng kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào, sao có thể mắc kẹt ở đây mà không tiến thêm?" Đường Vãn Trang nói, thở dài: "Có lẽ nàng làm quý phi, mấy năm nay không còn tranh đấu với ai, thực lực thật sự thế nào ai cũng không rõ, trừ phi ta thực sự giao đấu với nàng mới dò ra được, nhưng không thích hợp... quý phi vẫn là quý phi, ta là hạ thần, vừa rồi tức giận ra tay đã rất không thỏa đáng rồi."
"Đúng vậy."
"Nói đến đây, ta cũng phải nhắc nhở ngươi, thật ra ngay cả Loạn Thế Thư cũng chưa chắc đáng tin, dù sao nó cũng chỉ dựa theo chiến tích mà đánh giá, còn rất nhiều người không có chiến tích. Sau này ngươi gặp phải những kẻ vô danh trên bảng, đừng kiêu ngạo như ở Tửu Lâu hôm nay, vô danh chưa chắc đã yếu."
"Ừm. Bất quá ta cảm thấy người không có kinh nghiệm thực chiến, dù mạnh đến đâu cũng có hạn, kiểu bị vượt cấp khiêu chiến ấy."
"Chưa chắc..." Đường Vãn Trang khẽ nói: "Quay lại chuyện Hoàng Phủ Tình, bất kể thực lực của nàng thế nào, việc là người Tứ Tượng giáo chắc không sai đâu, ngươi đừng vì quan hệ với Hạ Trì Trì mà quá tin tưởng Tứ Tượng giáo, Hạ Trì Trì là Hạ Trì Trì, Tứ Tượng giáo là Tứ Tượng giáo. Sự thiên vị của nàng đối với ngươi sẽ không ảnh hưởng đến khuynh hướng của giáo phái, nếu Chu Tước muốn giết ngươi, tuyệt đối sẽ không cố kỵ tình cảm của Hạ Trì Trì."
"Biết rồi."
"Việc ngươi làm loạn trong Tửu Lâu có dụng ý gì không?"
"Có, ta càng ồn ào, Hạ Long Uyên càng có khả năng quan tâm đến, hắn quan tâm thì người khác càng không dám động vào ta. Những sóng gió có thể nổi lên khi ta mới vào kinh thành, sẽ trực tiếp tan biến, mọi chuyện đơn giản vậy thôi."
"E là không chỉ có vậy, ngươi hy vọng bệ hạ hội kiến ngươi. Đáng tiếc, người đến lại là Vương hoàng hậu."
"Ừm."
"Ngươi dám gặp hắn sao? Đến cả ngươi bây giờ mở miệng ngậm miệng vẫn còn gọi thẳng tên huý?"
"Không sao cả, vì hắn sẽ không để ý. Nhưng ta hiện tại lại không dám gặp, sau khi biết một số chuyện ở An Lạc sòng bạc, ta cảm thấy suy đoán trước đây có chút sai lệch, vẫn là không nên tùy tiện gặp hắn thì hơn."
Đường Vãn Trang không hỏi hắn biết được gì ở sòng bạc, chỉ nói: "Cảm giác ngươi còn hiểu bệ hạ hơn cả ta."
"Vì ngươi là hạ thần, còn ta thì không."
"Ngươi vốn có chủ kiến, dường như ta gấp gáp cưỡng ép lôi ngươi đi, có phải phá hỏng kế hoạch của ngươi rồi không?"
"Không có, nói chuyện của nàng xong ta rất vui vì ngươi sẽ vì chuyện này mà lo lắng."
Đường Vãn Trang không nói gì.
Đèn lồng hai bên đường chập chờn trong mưa, hắt bóng dài của đôi nam nữ dưới ô, kéo dài trên phố đêm mưa.
Hai người vừa đi vừa nói, ngữ khí vô cùng bình thản, thuận miệng trò chuyện, phảng phất đôi vợ chồng già tản bộ sau bữa tối, tự nhiên đến lạ...
Hoàn toàn khác với mô típ cùng Hoàng Phủ Tình, thậm chí khác cả lúc mới gặp nhau ở Cô Tô.
Triệu Trường Hà biết vì sao mình và Hoàng Phủ Tình lại trở nên khó xử.
Bởi vì thiếu đi sự chân thành và thành thật, cũng thiếu thời gian bồi đắp.
"Ngươi muốn rời đi, đừng tự mình đi." Đường Vãn Trang cuối cùng cũng nói: "Đến chỗ ta nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ tìm người bày nghi binh, tạo thành mười Triệu Trường Hà rời đi theo các hướng khác nhau."
"Sợ hoàng hậu?"
"Không..." Đường Vãn Trang nói khẽ đến bản thân cũng khó nghe thấy: "Sợ bệ hạ."
Triệu Trường Hà đột nhiên cảm giác được, Đường Vãn Trang không phải là không biết gì cả, ít nhất nàng hiểu rõ không ít hơn những kẻ ở sòng bạc.
Nàng chỉ là không muốn biết mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận