Loạn Thế Thư

Chương 415: Thanh Hà liền núi, vạn dặm non sông

Huyền Vũ chỉ dùng kiếm.
Nhưng "Bồ Tát" không ngờ nàng lại móc ra một thanh Thanh Long chi kiếm.
Đài sen mà "Bồ Tát" chiếm giữ cũng mang sinh cơ, nhưng là để cung cấp sinh mệnh, Thanh Long chi kiếm lại dùng để đối địch...
Nếu nói trong tứ tượng, cái gì khắc chế hình dáng này nhất, thì Thanh Long thứ hai, Chu Tước đứng đầu.
Một bên là sinh, một bên là tử.
Chẳng qua Chu Tước trước mắt chưa đạt tới tinh tượng ẩn chứa ý vị tử vong chi chủ, nàng vẫn đang cùng đại chúng phân cao thấp về hỏa diễm, nếu không bên kia Di Lặc đã bị giết ngay từ đầu rồi.
Nhưng Huyền Vũ móc ra lại là thần kiếm Thanh Long tùy thân thời thượng cổ! Cái sinh cơ bồng bột kia chỉ hơi tiếp xúc, đã ép "Bồ Tát" gần như không nhấc nổi khí lực.
Cũng may sinh cơ từ đài sen giúp đỡ, bằng không nàng đã thua ngay cả đánh cũng không cần.
"Ầm!" Bàn tay ma quỷ đập lên thân kiếm, "Bồ Tát" kêu thảm một tiếng, Tam Nương cũng rên rỉ rồi ngã xuống.
Mọi thứ đều có hai mặt, "Bồ Tát" hiện tại bị khắc chế đến thảm hại, nhưng trước kia thân thể Minh Phi yếu ớt không còn là vấn đề. Cú vỗ này mang sức mạnh vô cùng lớn, là sức mạnh của thi ma chân chính.
Đây vốn là mục đích nàng tiến vào trạng thái này, nếu không vì bị khắc chế, ban đầu sẽ rất khó đánh.
"Ông!" Tiếng nổ tâm linh vang lên không theo thứ tự trong lòng mọi người, ai nấy đều kêu đau. Người khác còn đỡ, Triệu Trường Hà yếu hơn, kể cả Pháp Si đều rớm máu thất khiếu.
Triệu Trường Hà tới ngăn cản đám "Hộ pháp", ai ngờ mấy "Hộ pháp" yếu đuối kia chẳng cần hắn ra tay, đã bị chấn động tan hồn nát vía, chỉ còn lại đám cổ trùng khống chế thây khô.
Ngay sau đó tiền tài bay lượn đầy trời, Doanh Ngũ rảnh tay, vung tay giết sạch: "Rời khỏi đây."
Không cần hắn nói, Triệu Trường Hà và Pháp Si đã có ăn ý, vừa đánh vừa rút lui về phía bên ngoài bí cảnh.
Đánh kiểu gì chứ, đây không phải chỗ Nhân Bảng có thể ở lại.
Trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại, thấy bên kia đã đổi chiến thuật.
Doanh Ngũ không tiếp cận thi ma nữa, cứng rắn ném tiền, tiền bay đầy trời, kim quang rực rỡ, khiến Triệu Trường Hà nhớ tới Càn Khôn Nhất Trịch, không biết thực sự đối diện chiêu này của thi ma sẽ thế nào.
Tam Nương nhắm mắt bảo vệ thân, Cổ Kiếm Long Hoàng tự bay, chém loạn xạ về phía thi ma.
Một tăng một đạo kết trận niệm kinh, không ngừng suy yếu thi ma khí.
Thậm chí còn có Kim Chung Tráo, để phòng ngự những đợt tấn công trên diện rộng của thi ma.
Thi ma tức giận gào thét: "Các ngươi uổng danh đương thời nhất lưu, thật vô sỉ! Có giỏi thì chính diện quyết chiến!"
Đám người giữ im lặng, đương thời nhất lưu là gì? Sống sót mới là nhất lưu.
Thi ma đao thương bất nhập lại lực lớn vô cùng, ác tâm là bị đánh không biết đau, nhưng bọn họ là người sống chứ không phải tử thi, bị trầy da chút thôi cũng có thể giảm nhiều sức chiến đấu, ai mà đối đầu trực diện với ngươi?
Thôi Văn Cảnh và Dương Kính Tu liếc nhau, đều thở dài, kiếm linh của mình không ra gì cả, vậy mà bị một nữ nhân Ma giáo với một bang hội nhân sĩ chiếm mất đầu ngọn gió... Các ngươi có bảo bối ghê vậy sao?
Nhưng không sao, kiếm linh tốt xấu bây giờ cũng như nhau thôi, một mình không được thì hợp tác, ít nhất còn có thể giúp đỡ được chút ít.
Thanh Hà Kiếm và Liên Sơn Kiếm cùng bay lên, mục tiêu—— đài sen.
Vì sao thi ma cứ khư khư cố thủ trong bí cảnh? Bởi hắn chỉ là tàn hồn không có thân thể, và thực lực tàn hồn của hắn chưa đạt tới mức bất diệt như mấy thứ tồn tại khác. Một khi mất đài sen bảo vệ, tàn hồn có khi cũng tan biến.
Ngay cả tứ tượng thượng cổ rõ ràng mạnh hơn thi ma, lúc trước đều chết hết cả lượt, hắn dựa vào cái gì mà sống sót?
Vậy nên chỉ cần cắt đứt liên hệ giữa đài sen và hắn, chính là then chốt thật sự của trận chiến, bằng không thi ma bất tử bất diệt, đánh thế nào cũng vô ích.
Song kiếm hợp bích, tử khí ánh vàng vờn quanh, bay thẳng tới đài sen.
Thi ma không ngăn cản, chỉ nghe một tiếng "Keng", hai thanh kiếm đâm vào đài sen, căn bản không hề làm tổn thương nó.
Thi ma cười lớn: "Ngu xuẩn! Vật báu thượng cổ, há để lũ các ngươi hiểu được?"
Tiếng cười bỗng nghẹn lại, thi ma vội vàng đẩy Cổ Kiếm Long Hoàng ra, lách người tránh Càn Khôn Nhất Trịch, run sợ cúi đầu nhìn xuống đài sen.
Chuyện gì xảy ra?
Hắn cảm giác được sinh cơ chuyển vận, thật sự có hình ảnh bị cắt đứt... Nhưng đài sen lại không hề bị thương?
Chuyện quái gì thế này?
Bọn chúng không hề động vào bản thân đài sen!
Thanh Hà Kiếm, vạn dặm sông ngòi. Liên Sơn Kiếm, thế gian dãy núi.
Hợp lại là gì?
Nhân thế non sông!
Biểu tượng khí mạch nhân gian! Gốc rễ gia tộc cắm sâu vào nhân thế, truyền thừa ngàn năm không dứt.
Chúng đang dao động địa mạch chuyển di, khiến liên hệ giữa đài sen và thi ma bị cắt đứt!
Cứ tiếp tục như vậy, không cần chúng ra tay, thi ma tự khắc dần tiêu vong, ít nhất là thân thể thi ma này không chống đỡ nổi nữa. Thân thể Di Lặc hắn cố định cho mình đã bị điều đi, đến giờ vẫn chưa dùng được...
Thi ma đầy bụng tức giận nhưng không biết trút vào đâu, đám người này tu hành cao thì thôi đi, bảo bối trong tay cái nào cái nấy sắc bén, lại còn khắc chế được hắn.
Dù có Kim Trướng Hãn Vương Thiết Mộc Nhĩ hay Lệ Thần Thông của Thần Hoàng Tông, mạnh hơn đám này, thi ma cũng không khó chịu như vậy, dù sao những kẻ kia đều là đám tráng hán cứng rắn. Sao lại đụng phải đám đồ quái dị thế này, thật mẹ nó như đụng phải ma!
Thi ma vội vàng đảo thần niệm ra ngoài, trong lòng chợt động.
Di Lặc đang gắng gượng vượt qua con đường hỏa diễm, đã tới chân núi Cối Kê.
Quá xa, tàn hồn của mình bỏ thân thể này mà ra, có thể sẽ bị đám hàng yêu phục ma này cắt đứt. Nhưng gần thêm chút nữa, chúng chắc chắn không kịp.
Chỉ cần thành công tiến vào thân thể Di Lặc, sức mạnh của đám này tuyệt đối không đánh lại mình...
Chỉ còn thiếu một bước.
...
Triệu Trường Hà và Pháp Si vừa đánh ra khỏi bí cảnh thì thấy ngay Di Lặc đang giãy giụa tiến lên trong biển lửa và kiếm khí song trùng.
Thực ra trạng thái tinh thần của Pháp Si còn tốt hơn Di Lặc, hắn không bị Chu Tước thiêu hủy Linh Đài, cổ trùng và tinh thần hắn kết hợp vẫn tương đối hoàn mỹ, thậm chí hắn còn không biết mình bị cổ ăn mòn, tư duy không khác gì người thường.
Triệu Trường Hà cuối cùng mở lời: "Thấy thứ này, cùng với cái gọi là Bồ Tát biến thành quái vật kia, ngươi vẫn còn cảm thấy đó là Phật Tổ Bồ Tát, vẫn còn tin tưởng?"
Pháp Si đáp: "Kẻ ngu phu ngu phụ mới bị vẻ ngoài mê hoặc. Bồ Tát vĩnh sinh bất diệt, không phải thần thì là gì?"
Triệu Trường Hà: "Cút mẹ ngươi đi."
Nói đạo lý với lũ ngu xuẩn này đúng là sai lầm.
Trong lòng hắn cũng lo lắng, dù chưa biết tình hình chiến đấu trong bí cảnh, vẫn có thể phân tích ra Di Lặc thân thể là "Bồ Tát" chuẩn bị cho hắn, chứ không phải dựa vào thân thể Minh Phi kia.
Di Lặc tu hành không phải ai cũng sánh được, một khi tàn hồn thượng cổ kết hợp với thân thể Di Lặc, thì dù có đánh thắng BOSS giai đoạn ba kia hay không, cũng rất có thể phải chết người.
Nhất định phải ngăn cản!
Trong kia hắn không chen chân vào được, bên Di Lặc này chắc vẫn còn khả năng... Nhìn trạng thái của Di Lặc, cùng Chu Tước của Vãn Trang cũng đánh nhau đến mức chỉ thiếu một cọng rơm là đổ, cả hai bên đều vậy.
Vậy cọng rơm ở đâu?
Chính là hắn và Pháp Si.
Trận chiến thắng bại của hai người bọn họ, có khả năng ảnh hưởng đến thắng bại của trận chiến Di Lặc; việc Di Lặc có đến được bí cảnh hay không, cũng ảnh hưởng đến thắng bại của thi ma.
Nhưng Pháp Si không nghe khuyên, chỉ còn cách đánh.
Vừa rồi hắn không hề xem kịch, vẫn luôn đối chiến với Pháp Si, đã đánh rất lâu mà vẫn khó thắng.
Pháp Si là người thứ ba mươi tám trên Nhân Bảng, đánh nhau công bằng đã khó, hắn còn được "Gia trì" trên thân, lực càng mạnh, phòng ngự càng cao, đánh lâu vậy rồi mà Triệu Trường Hà không chiếm được chút thượng phong nào.
Nhưng giờ khắc này, không chỉ phải thắng, mà còn phải tốc thắng! Không thể cho Di Lặc cơ hội đến gần!
Mắt Triệu Trường Hà trở nên đỏ tươi như máu.
Thiên địa vô ngã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận