Loạn Thế Thư

Chương 324: Chỉ tình mà thôi

Chương 324: Chỉ tình mà thôi
Triệu Trường Hà choáng váng.
Từ xa hắn còn tưởng rằng cao thủ hỏa thuộc tính nữ tính mạnh mẽ như vậy là Chu Tước... Ai ngờ lại là Hoàng Phủ Tình?
À đúng, Chu Tước từng nói sẽ phái Dực Hỏa Xà hoặc Vĩ Hỏa Hổ đến đây, nên việc này cũng không tính là đột ngột.
Cách ăn mặc hiện tại của nàng không chỉ khác biệt một trời một vực so với Chu Tước, thậm chí còn không giống tế bào Dực Hỏa Xà trước đây, mà khoác lên mình một chiếc áo lông chồn rất quý phái, phối màu xanh trắng, hệt như những quý nữ thường thấy ở kinh thành.
Ở bên ngoài, trang phục tế bào màu đỏ không đẹp, đổi làm như này để làm gì... Đương nhiên đổi thành Bất Tri Hỏa Vũ thì đẹp hơn...
Không phải, vấn đề là Hoàng Phủ Tình mạnh đến vậy sao? Biểu hiện này thấy thế nào cũng không thể là "Huyền Quan cửu trọng" được! Với tài nghệ này của ngươi hoàn toàn có thể lọt vào Loạn Thế bảng, Nhân bảng không biết có chen chân được không, cảm giác như kền kền Săn Răng cũng không mạnh bằng như vậy...
Địa bảng ư?
Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ đó, Hoàng Phủ Tình phát hiện có người tiếp cận, liền đột ngột quay đầu lại.
Đôi mắt gần như biến thành hỏa diễm ngưng lại trên mặt Triệu Trường Hà, vẻ mặt thô bạo tàn khốc, hai tay máu tươi vẫn còn đang rỉ.
Trong lòng Triệu Trường Hà giật thót, quay người bỏ chạy.
Cô nàng này nhập ma rồi, chết trong tay nàng thì đúng là khôi hài!
Trạng thái này Triệu Trường Hà rất có kinh nghiệm, lúc Huyết Sát nhập thể chính là cái kiểu lục thân không nhận như vậy, thời điểm đó BUFF tăng đầy, sức chiến đấu vượt xa bình thường, nhưng sau đó thoát lực cũng rất nghiêm trọng, về bản chất chính là kết quả của việc kích hoạt toàn diện tiềm lực. Trạng thái của Hoàng Phủ Tình chỉ có thể so với khi mình Huyết Sát nhập thể mạnh hơn, giả thiết như mình được tăng phúc một hai thành, thì bộ dạng này của nàng có khả năng tăng phúc gấp đôi trở lên.
Thảo nào mạnh đến vậy!
Những kẻ vây công Hoàng Phủ Tình lúc này cũng vậy, nếu không thì làm sao lại có thể có một đám lớn người mà Triệu Trường Hà cảm thấy còn mạnh hơn cả bản thân, trong khi hắn đã tiến gần vô hạn Nhân Bảng hiện tại? Nơi này tất cả đều là những kẻ nhập ma, c·u·ồ·n·g b·ạ·o vượt xa trạng thái bình thường, cho nên dù t·h·ương v·o·ng nhiều đến đâu cũng không ai t·r·ố·n ch·ạ·y, ai nấy đều dùng hết sức lực cuối cùng, thề s·ố·n·g ch·ế·t phải đem mọi sinh vật mà chúng nhìn thấy p·h·á nát thành từng mảnh.
Kỳ thực Triệu Trường Hà không dám lại gần, không hề phát hiện Hoàng Phủ Tình không hề tiến tới mức đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g như những người khác. Nàng vẫn còn lý trí, nhận ra người, chỉ là sát cơ trong lòng khó kiềm nén, hảo cảm nàng dành cho Triệu Trường Hà chưa đủ để giúp nàng áp chế thức tỉnh tâm ma mà trở nên ôn nhu, ngược lại, càng làm trỗi dậy sát ý nàng từng nảy sinh với hắn, vậy còn không g·i·ế·t thì đợi đến năm nào nữa?
Nói cách khác, thực lực của nàng không hề tăng phúc, mà sức mạnh hiện tại nàng biểu hiện ra chính là vốn có của thân phận Chu Tước...
Thực lực vốn có đã đem đám người nhập ma này g·i·ế·t như g·i·ế·t gà g·i·ế·t c·h·ó, kéo đến cùng nhau A... Vậy chẳng khác nào dù có mười mấy Triệu Trường Hà cùng xông lên, cũng sẽ bị một mình nàng A cho.
Chu Tước phương nam, gần như một mình n·é·m đ·ỡ lấy hung danh cái thế ma đầu Tứ Tượng giáo! Còn con rùa mò cá thì cơ bản là không tính.
Triệu Trường Hà tưởng rằng Dực Hỏa Xà đạt được tăng phúc, đây chỉ là hắn nghĩ lầm, nhưng việc p·h·á·n đo·á·n mối nguy hiểm của hắn thì không hề sai, hắn biết lúc này không thể giao tiếp, không thể nói lý với Hoàng Phủ Tình, nếu không bỏ chạy thì chắc chắn phải c·h·ế·t. Nhân lúc vẫn còn một đám người nhập ma chưa c·h·ế·t hết, vẫn đang quấn lấy Hoàng Phủ Tình, mình còn kịp k·é·o dài khoảng cách.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Tình đang muốn đuổi theo g·i·ế·t gã khốn nạn mà mình muốn g·i·ế·t nhất, thì tả hữu đ·a·o th·ư·ơng k·i·ế·m k·í·c·h lại c·u·ồ·n·g b·ạ·o vây lấy nàng, Hoàng Phủ Tình bỗng nhiên đưa tay p·h·á vỡ thanh k·i·ế·m gần nhất, một tr·ảo cắm đầu đối phương thành b·ù·n n·á·t, tiếp đó tùy ý vung một cái, cả cái đầu ngoặt ra phía sau: "Cút!"
Nàng đ·ả·o mắt nhìn xung quanh, cái tên hỗn đản kia đã chạy m·ấ·t hút.
Hoàng Phủ Tình n·ổ gi·ậ·n: "C·h·ế·t!"
"Oanh!" Ngọn lửa h·ừ·n·g h·ụ·c thiêu đốt trời xanh, thiêu rụi băng tuyết.
Mẹ ơi, thật mạnh... Triệu Trường Hà thừa cơ móc k·i·ế·m hoàn ra, giống như la bàn mà đối chiếu với phương hướng mà k·i·ế·m khí chỉ dẫn, vòng vèo tiến thẳng đến bí cảnh.
Chạy trốn là khẳng định không thoát khỏi tiểu tỷ tỷ đang bùng n·ổ trạng thái này, có thể xông vào bí cảnh là có cơ hội s·ố·n·g sót.
Chỉ cần k·é·o dài được một khoảng thời gian, với kinh nghiệm của Triệu Trường Hà thì Hoàng Phủ Tình chắc chắn sẽ lâm vào suy yếu thoát lực, đồng thời từng bước khôi phục lý trí, có thể k·é·o dài qua được khoảng thời gian này là xong việc...
K·i·ế·m khí xoay tít, chỉ về phía đỉnh núi.
Đó chẳng phải là miệng núi lửa sao?
Triệu Trường Hà không thể nghĩ nhiều, vừa vòng vèo vừa chạy vội lên trên.
"C·h·ế·t!" Hoàng Phủ Tình đã g·i·ế·t sạch đám người nhập ma, phi tốc đ·u·ổ·i th·e·o.
Triệu Trường Hà liều hết cả m·ạ·n·g già bày ra Đạp Thủy Cuồng Lãng Đạp Huyết Vô Ngân toàn bộ đều đã vận dụng, bay vọt qua bay thẳng lên đỉnh núi, dọc đường kinh ngạc p·h·á·t hiện có rất nhiều t·h·i th·ể, nhìn v·ế·t t·h·ư·ơng đều do Hoàng Phủ Tình g·i·ế·t.
Nàng rốt cuộc đã g·i·ế·t bao nhiêu người vậy...
Cũng may ngọn núi này không cao, so với những ngọn núi hiểm trở vờn quanh, nơi đây chỉ có thể coi là một gã lùn, cũng chính vì thế mà n·ú·i l·ử·a p·h·u t·r·à·o không bao trùm những ngọn núi xung quanh, mà chỉ giới hạn trong phạm vi nhỏ này.
Núi không cao đồng nghĩa với việc lộ trình ngắn, Hoàng Phủ Tình phi tốc g·i·ế·t sạch những người nhập ma, khi đuổi đến giữa sườn núi thì Triệu Trường Hà đã tới miệng núi lửa, dò xét nhìn xuống, trong lòng hơi rùng mình.
Triệu Trường Hà đã thăm dò rất nhiều bí cảnh, nên có thể cảm nhận được miệng núi lửa này ban đầu có không gian che chắn, nếu nhảy xuống có lẽ chỉ là bụng núi lửa bình thường, nhưng thực chất bên trong lại có một không gian độc lập, nhưng không gian này hiện đã bị người p·h·á giải một bộ phận.
Thế nên một luồng khí tức hỏa diễm và ma khí thô bạo vô cùng tương tự với khí tức tr·ê·n người Hoàng Phủ Tình lúc này mơ hồ tỏa ra từ lòng núi, phảng phất muốn bộc phát, những người nhập ma lúc nãy đều vì bị ma khí này xâm nhiễm mà dẫn phát tâm ma, mới lâm vào c·u·ồ·n·g b·ạ·o.
Nhưng kỳ lạ là Triệu Trường Hà lại cảm thấy mình không bị ảnh hưởng nhiều bởi ma khí này, chỉ cần vận khởi Như Nguyệt Chiếu Giang tâm quyết mà Đường Vãn Trang đã dạy thì có thể c·h·ố·n·g cự được... Nếu mình còn có thể c·h·ố·n·g cự được, vậy thì vì sao Hoàng Phủ Tình lại không c·h·ố·n·g cự được? Chẳng lẽ là do mình đã nhiều lần nhập vào trạng thái Huyết Sát nên có miễn dịch?
Không đúng...
Triệu Trường Hà lại nhớ đến lão tiều phu, ngoại ma dễ g·i·ế·t, nội ma khó chịu.
Bởi vì trong lòng trỗi dậy sát tâm thô bạo, mới bị ma khí xâm nhiễm, nhất là những người tu hành hỏa thuộc tính như Hoàng Phủ Tình, vốn dĩ chỉ cách tâm hỏa thành ma trong gang tấc, ừm... thậm chí là không có khoảng cách, nàng vốn là ma nữ hệ Hỏa... Còn việc mình không bị ảnh hưởng là vì tâm mình bình tĩnh hòa nhã, không có ác niệm, có tâm quyết của Đường Vãn Trang bảo vệ nên có thể miễn nhiễm.
Triệu Trường Hà về cơ bản đã suy đoán ra được những chuyện đã xảy ra ở đây.
Vì tin đồn "Hỏa Viêm c·ô·n c·ương", Hoàng Phủ Tình được Chu Tước phái đến đây điều tra, vì thuộc tính phù hợp lại thêm kiến thức uyên bác, chỉ sợ nàng thật sự tìm ra không gian bí cảnh và tìm ra cách mở ra nó.
Nhưng việc giải quyết này có lẽ cần thời gian, đồng thời có lẽ hao tổn tâm thần rất nhiều, đúng lúc này, có một đám c·ô·n Luân ác đồ đang tìm bảo vật kiếm vận may phát hiện ra manh mối, thừa dịp Hoàng Phủ Tình khó có thể phân tâm nên đã tập kích.
Hoàng Phủ Tình với tính cách đó có thể không thịnh nộ sao... Lúc đó ngoại ma dẫn phát nội ma, lâm vào c·u·ồn·g b·ạ·o. Mà những người đó trong lòng nổi lên ác niệm, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi ma khí xâm nhập. Hai bên cùng nhập ma, từ tr·ê·n núi đ·á·n·h xuống dưới núi, t·h·i th·ể bày khắp đường núi.
Triệu Trường Hà nhất thời có chút lưỡng lự.
Nếu như dựa vào mô típ này để phân tích, Hoàng Phủ Tình không giống như Huyết Sát nhập thể, thực sự có thể không tự động khôi phục lý trí, nói không chừng cứ mãi như vậy... Lâu dần sẽ thật sự biến thành một Đại Ma Đầu không thể nói lý được.
Đúng lúc Triệu Trường Hà đang chần chừ thì Hoàng Phủ Tình đã đuổi đến sau lưng: "C·h·ế·t!"
Triệu Trường Hà rõ ràng có thể p·h·á tan c·ấ·m chế rồi nhảy vào, nhưng hắn lại không nhảy, mà lăn l·ê l·ă·n b·ò tránh sang một bên.
Hoàng Phủ Tình một tr·ảo đánh trúng vị trí mà hắn vừa đứng quan s·á·t, nghiền nát một mảng núi đá.
"Keng!" Long Tước từ trong nhẫn nhảy vào lòng bàn tay, Triệu Trường Hà vừa mới nắm lấy chuôi đ·a·o thì đột nhiên vung đ·a·o vẽ một vòng cung.
Không phải bổ về phía Hoàng Phủ Tước khi nàng lần nữa k·é·o tới một tr·ảo, mà hoàn toàn ngược lại, về phía sau lưng.
Một viên đ·ộ·c tiêu từ phía sau nham thạch tuyết phủ che giấu lặng yên không một tiếng động vượt qua người Triệu Trường Hà, bắn thẳng đến cổ họng Hoàng Phủ Tình, nhưng đã bị Triệu Trường Hà đẩy ra bằng một đ·a·o, đánh bay thật xa.
Cùng lúc đó, tr·ảo của Hoàng Phủ Tình cũng cắm vào vai Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà r·ê·n lên một tiếng, m·á·u chảy ồ ạt.
Không khí phảng phất như ngưng trệ trong giây lát, các ngón tay của Hoàng Phủ Tình đang cắm vào vai hắn không hề tiếp tục bước tiếp theo, đôi mắt hỏa diễm kia chớp chớp, giống như có chút kinh ngạc.
Triệu Trường Hà cố gắng nhịn đau, mồ hôi to như hạt đậu trêи trán chảy ròng ròng, nhưng trên mặt lại đang cười.
Nàng vẫn còn lý trí... Vậy thì tốt rồi.
"Vù!" Long Tước rời tay bay ra.
Ở phía sau nham thạch, một bóng người đang lặng lẽ bỏ chạy, Long Tước gào th·é·t k·é·o đến, đem hắn ghim chặt trêи mặt đất.
Một gã c·ô·n Luân ác đồ không hề bị xâm nhiễm ma khí, đang muốn ẩn núp nhặt nhạnh chỗ tốt.
Đến khi c·h·ế·t, hắn cũng không hiểu rõ, tại sao gã đánh lén người phụ nữ đáng sợ kia, kẻ đang bị nữ nhân đó t·r·u·y s·á·t lại giúp nàng cản phi tiêu, suýt chút nữa bị nàng vồ c·h·ế·t?
Ánh chiều tà đã xuống núi, gió tuyết lướt nhẹ, gió núi có lẫn khí lưu huỳnh đá lửa đặc trưng, còn có mùi m·á·u tươi nồng nặc đến cực điểm, m·á·u ở vai Triệu Trường Hà vẫn ào ạt tuôn ra ngoài, trong nháy mắt đã thấm đỏ một nửa người.
Rõ ràng bốn phía đang động đậy, nhưng mọi thứ vẫn như đứng im.
Hoàng Phủ Tình lặng lẽ nhìn Triệu Trường Hà, rất lâu sau mới khó khăn lắm tổ chức được ngôn ngữ loài người ngoài trừ "Cút" "C·h·ế·t": "Vì sao?"
Triệu Trường Hà khó nhọc cười cười, từ trong n·g·ự·c lấy ra một chiếc mặt nạ h·e·o h·e·o, r·u·n r·ẩy đeo lên mặt: "Ta muốn thử xem... Nhìn lại một chút, ngươi còn nỡ g·i·ế·t không?"
Đôi mắt hỏa diễm sáng rực lại lần nữa lung linh, phảng phất ngọn nến t·à·n chập chờn, sắp lụi tàn.
Chẳng qua là ngọn lửa không chiếu ra được hình ảnh, không biết trong mắt nàng, khung cảnh kia như thế nào.
Ngoại ma dễ g·i·ế·t, nội ma khó chịu, chỉ là vì tình mà thôi.
Một luồng sinh cơ cỏ cây vô thanh vô tức theo v·ế·t t·h·ư·ơng của Triệu Trường Hà lặng lẽ thấm vào đầu ngón tay của nàng, phảng phất mang th·e·o m·á·u tươi của Triệu Trường Hà, lan tràn vào nội tâm nàng.
Hồi Xuân quyết... Trị không phải vết thương của mình, mà là chữa ma của nàng.
Cũng không biết có hữu dụng hay không... Rốt cuộc đây không phải bị thương. Có thể dựa vào giải thích của Tam Nương, sinh cơ của Thanh Long và dục hỏa của Chu Tước về lý mà nói là có cùng tính chất, đối với nàng có chút ý nghĩa thức tỉnh trùng sinh hay không?
Dù sao, ý sinh cơ nhu hòa này, trấn an tính tình có chút tác dụng đi, ngoan nha...
Xa xa hình như có gió thổi tới.
Diệp Vô Tung đuổi theo một đứa bé không quan trọng, đương nhiên sẽ không quá mức che giấu hành tung của mình.
Hoàng Phủ Tình đang im lặng cảm ứng Hồi Xuân quyết của hắn, dường như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt lại n·ổ lên sát cơ.
Triệu Trường Hà không có linh giác của nàng, nhưng cũng đoán được là Diệp Vô Tung sắp đến, thở dài: "Ngươi đánh không lại hắn đâu, chúng ta tránh một lát."
Nói xong dò dẫm đưa tay nắm lấy cái c·á·n dao cắm ở vai mình.
Hoàng Phủ Tình không biết đang suy nghĩ gì, trơ mắt nhìn hắn đưa tay tới, chậm rãi nắm tay nàng lấy ra, rồi lảo đ·ả·o bước đến bên cạnh Long Tước, thu hồi Long Tước, rồi kéo cái xác kia đến miệng núi lửa ném xuống.
Rồi một bên giải thích: "T·h·i th·ể ở đây không thể bị nhìn thấy, nếu không sẽ rất dễ dàng đoán được chúng ta ở đâu."
Hoàng Phủ Tình phảng phất như đã hiểu, ngay sau đó khắp núi t·h·i th·ể đều b·ố·c c·h·á·y, biến thành tro t·à·n.
Triệu Trường Hà k·é·o tay nàng, thả người nhảy xuống miệng núi lửa.
Lúc nãy xác chết bị ném xuống chỉ rơi vào lòng núi bình thường, còn khi bọn họ nhảy xuống lại đến một nơi khác.
Hoàng Phủ Tình đang rơi giữa không trung thì đột nhiên lóe lên trêи không trung trong giây lát.
Một sợi ngọn lửa nhảy ra ngoài, dùng khí tức hỏa diễm thông thường che đậy ma khí tiết lộ ở đây, miễn cưỡng che lại bức tường không gian đang hé mở.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Vô Tung xuất hiện bên ngoài núi, nhìn thấy cảnh tượng hoang t·àn khắp nơi sau c·h·iế·n t·r·a·nh, đau đầu vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận