Loạn Thế Thư

Chương 254: Nhạn Môn

Nam nhớ về Động Đình mênh mông, bắc vọng Nhạn Môn hùng vĩ. Cây lúa, hạt kê đáng luyến tiếc, lũ chim bay đi rồi lại quay về.
Cuối thu đã đến, đàn chim thu mình, Triệu Trường Hà một mình một ngựa tới Nhạn Môn, nhìn phong cảnh trước mắt, bỗng thấy mấy câu thơ này hợp với mình lạ thường.
Cứ như chim nhạn nam bắc bay lượn, chẳng qua sao không phải là lúa với kê?
Vịnh cảnh làm thơ, xin phép dừng lại, nghĩ mãi chẳng ra, xem ra cần chút tâm tư.
Nhạn Môn đâu chỉ có núi non và cửa ải, nó là cả một quận rộng lớn, dưới quận còn có nhiều huyện. Việc người Hồ tấn công không phải kiểu dồn hỏa lực đánh một cửa quan cố thủ, mà là kiểu tấn công du kích kéo dài, quấy rối liên tục. Trường Thành vạn dặm, giao tranh lớn nhỏ diễn ra khắp nơi, những cuộc giao chiến đó tính ra là chiến dịch quy mô.
Thấy như đại quân rút lui hết, nhưng thực chất lại đánh úp bất ngờ. Với Trung Nguyên thì chiến thuật này ít thấy, nhưng với người Hồ lại rất thường tình.
Trước mắt đang vào mùa thu hoạch, động thái người Hồ càng lúc càng rộn ràng, nếu muốn kết thúc chiến dịch, hẳn là sẽ diễn ra trong thời gian gần. Triệu Trường Hà luôn canh cánh Nhạn Môn trong lòng, chính là muốn theo kịp cơ hội này.
Đến được quận thành Nhạn Môn, coi như hậu phương lớn của Nhạn Môn quan, dù không giáp mặt người Hồ, nhưng cả thành đã giới nghiêm quân quản. Cửa thành không hạn chế người vào, nhưng người ra vào cực kỳ thưa thớt, lâu lâu mới thấy một hai bóng người.
Kiểm tra ở cửa thành vô cùng nghiêm ngặt, dù là từ nam lên hay từ bắc tới đều vậy cả. Triệu Trường Hà thúc ngựa tiến lại gần, từ còn xa đã thấy ánh mắt sắc bén của đám binh tướng đổ dồn về mình, nhìn chòng chọc vào đao và ngựa, bầu không khí xơ xác tiêu điều mà khẩn trương.
Nhìn cách Hoàng Phủ Vĩnh Tiên điều quân có thể thấy được phần nào sự căng thẳng.
Triệu Trường Hà hết sức chừng mực ghìm ngựa lại ở ngoài tầm một mũi tên: "Võ giả Trung Nguyên, lên bắc kháng Hồ. Trên đường nghe nói không ít đồng đạo chí sĩ, có doanh trại chuyên môn dành cho hiệp khách, xin hỏi tại hạ nên đi đường nào?"
Tên tướng kia lại dò xét hắn một lượt, chợt nhớ ra ai đó, vẻ mặt có phần kỳ quái.
"Hiệp khách doanh quả thật có trong thành, nhưng cần kiểm tra lai lịch của các hạ mới được cho vào."
Triệu Trường Hà đau đầu gãi gãi, mẹ nó lắm việc quá nên quên mất, lúc ở kinh thành phải nhờ Đường Vãn Trang hoặc Hoàng Phủ Tình làm cho một tờ lộ dẫn chứ. Vào kinh lỗ vốn mà chẳng nhớ, rõ ràng lúc ấy có thể lẳng lặng vào thành làm việc mà không gây chú ý, kết quả bị hô tên phá tan tành, giờ thế nào? Lại bị hô nữa à?
Nghe nói tướng lĩnh Nhạn Môn có người nhà Vương gia, hô tên Triệu Trường Hà vào quan chẳng phải là tự đi gây sự à?
Tên tướng kia thấy hắn do dự, cũng không ngạc nhiên lắm: "Các ngươi đám giang hồ hào kiệt này, nhiều người xuất thân Lục Lâm, vốn không có lộ dẫn, cũng lười đi làm, tự cho là không bị câu thúc, có cần thiết đâu? Tuân thủ chút quy củ có gì không tốt? Lần này vì m·á·u nóng mà lên đây, chúng ta cũng không nói gì, thế này đi, ngươi kể tên một đồng đạo quen biết, ta cho người vào mời hắn ra nhận mặt."
Triệu Trường Hà ngẫm nghĩ: "Nghe nói Tư Đồ Tiếu lên bắc."
"Hắn thì có lên, mà tính tình nóng nảy nên ở trong doanh tự làm việc của mình."
"Hàn Vô Bệnh?"
"Chưa thấy người này." Trong mắt tên tướng có chút ý cười, thầm nghĩ xem cái quan hệ rộng này thế nào, mẹ nó ngươi là Triệu Trường Hà chứ ai!
Triệu Trường Hà hết sức bất đắc dĩ: "Hai con bê kia tính cả ta rồi, chắc là đang tính mời Nhạc Hồng Linh ra xem mặt đúng không?"
Tên tướng không nhịn được cười ra tiếng: "Nhạc nữ hiệp càng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ta thấy các hạ thế này, sao không nói thẳng tên thống lĩnh hiệp khách doanh đi? Ta đoán các ngươi quen biết nhau."
"Ai vậy?"
"Thôi Nguyên Ung."
Toàn người quen cả, Triệu Trường Hà bỗng cảm thấy đây là phiên bản Tiềm Long tụ hội ở Nhạn Môn.
Đáng lẽ phải như vậy. Gió nổi biên thùy, Tiềm Long lên bắc, so với mấy cái hội kiểu "Lang Gia luận kiếm" ý nghĩa hơn nhiều, chỉ việc này thôi, Vương Chiếu Lăng đã bị đại cữu ca bỏ xa, đến cặn cũng không còn.
Đang định nói cứ để Thôi Nguyên Ung ra nhận mặt, thì Thôi Nguyên Ung đã tự mình ra rồi, còn đang ở trên đầu tường ngó xuống: "Tưởng ai, mẹ nó ngươi đến muộn thế. Thả người vào đi, con chim ngốc này ta bảo đảm."
Triệu Trường Hà chẳng ngại gì chuyện bị chửi là chim ngốc, dù sao tương lai là em gái ngươi phải đối mặt với cái cây này.
Ngươi muốn dùng thử cũng không phải không được.
Hắn dắt ngựa vào thành, thuận miệng cười nói: "Ngươi bị ai đoạt xá rồi à, cái kiểu văng tục này đến lượt ngươi nói sao? Không sợ cha ngươi đ·ánh c·hết."
"Ngươi lần đầu nghe ta nói tục à?"
"Trước kia có nghe, là lúc bị oan, chứ đâu có khoa trương thế này."
Thôi Nguyên Ung từ trên cổng thành đi xuống, đi bên cạnh hắn vào trong thành, thở dài nói: "Ta coi như hiểu vì sao lúc trước ngươi mở miệng ra là toàn tục tĩu, cái thứ này thật là dễ lây, ta với đám giang hồ trộn lẫn chưa được mấy tháng mà giờ thấy mình mở miệng không chửi thề là mẹ nó không nói được, huống chi ngươi là ở ổ đó. Mà giờ nhìn ngươi có vẻ khá hơn nhiều đấy?"
"Cũng đỡ, dù sao người tiếp xúc cũng khác."
"Ví dụ như Đường Vãn Trang?"
"Ờ..."
Thôi Nguyên Ung liếc xéo hắn: "Đường Vãn Trang vĩnh viễn không có được nam nhân, câu này thằng ngốc nào nói với ta đấy?"
Triệu Trường Hà ngước mặt lên trời: "Thì đúng là chưa có được mà."
Thảo nào thằng này nói năng thô lỗ thế, thôi được, không so đo với hắn.
"Phỉ." Thôi Nguyên Ung hừ hừ: "Bán em gái ta đến Bắc Mang chính là nó, giờ đến lượt nó thân chinh, ta thì chẳng rảnh vào kinh thành, chứ không cũng phải hỏi nó một câu hối hận hay không. Mẹ nó sớm tự mình xuống tay có phải xong chuyện rồi không, đây không phải hố em gái ta sao?"
Triệu Trường Hà thầm nghĩ thật ra ngươi hỏi Đường Vãn Trang, nàng vẫn sẽ nói để ta cưới Ương Ương có lợi cho đế quốc nhất, còn bản thân nàng cũng chẳng muốn gả. Có điều giờ lời này nói ra, có khi nào hơi khẩu thị tâm phi không, cũng chưa biết.
Nhưng từ khi nói chuyện với Hạ Long Uyên rồi, liền cảm thấy những chuyện này hết sức vô vị, người ta đang xem mình diễn hề ấy mà, Vãn Trang cơ quan tính toán tỉ mỉ chẳng qua là chuyện tiếu lâm.
Hắn thở dài: "Bỏ đi không nói mấy chuyện đó nữa, cái hiệp khách doanh này là cái quái gì, ta có thể làm những gì?"
"Sao ngươi không giống Nhạc Hồng Linh, Tư Đồ Tiếu tự đi thảo nguyên chơi đi?"
"Muốn ta nói thật không?"
"Nói đi, ta không cười ngươi đâu."
"Bởi vì mẹ nó ta có biết đường ra quan đâu, hai mắt mù tịt, ra ngoài lang thang sao không phải đi c·hết đói? Còn không bằng tìm cái tổ chức, ít ra biết mình có thể làm gì."
Thôi Nguyên Ung nhịn không được bật cười, rồi lại thở dài: "Đây là cái khác biệt giữa ngươi và đám giang hồ."
"Hả?"
"Ai nấy cũng tự cho mình là đúng, cảm thấy mình rất lợi h·ạ·i, không muốn bị ước thúc, không muốn bị sắp xếp, cứ tự ra ngoài làm một mình, c·hết ở ngoài kia đếm không hết, chúng ta khuyên cũng không được." Thôi Nguyên Ung bất đắc dĩ: "Đều là đám m·á·u nóng, c·hết thì tiếc, nhưng biết làm sao? Cứ tưởng mình là Nhạc Hồng Linh cả, ngươi mạnh hơn bọn họ nhiều, lại còn tự biết mình, rất tỉnh táo, biết mình có thể làm gì, hoặc là một góc độ khác nói."
"Ừm?"
"Ngươi thật ra hợp với một đoàn thể có tổ chức hơn? Dù làm việc thích một mình hơn, nhưng bản chất không phải là đ·ộ·c hành hiệp, không giống Nhạc Hồng Linh, Hàn Vô Bệnh, mà lại giống Đường Vãn Trang hơn."
Triệu Trường Hà ngẩn người, rồi bật cười: "Bởi vì ngươi cho ta thân phận gì, thì ta sẽ phải suy nghĩ theo hướng đó."
"Có lẽ vậy." Thôi Nguyên Ung dừng bước, chỉ lên một quán rượu bên cạnh: "Mời ngươi ăn bữa cơm, vừa ăn vừa nói. Ở chỗ ta quả thật có vài chuyện, cảm thấy hết sức hợp để ủy thác ngươi làm."
Triệu Trường Hà còn chưa kịp nói gì, thì trên trời bỗng lóe lên kim quang.
Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
"Tháng tám, tiết thu phân. Tứ Tượng giáo Chu Tước t·r·ảm c·u·ồ·n·g Sư H·á·c·h Lôi tại Bắc Mang."
"Địa bảng thứ bảy ngã xuống, vị trí lần lượt thay đổi."
"Người đang đứng thứ tám, k·i·ế·m Lư lúc vô định tiến vị thứ bảy, người vượn bảng thứ nhất, kền kền Săn Răng tiến vị Địa bảng ba mươi sáu, Huyết Thần giáo Tiết Thương Hải, lần lượt bổ sung vào Nhân bảng bảy mươi hai."
Nhìn danh sách lưu bảng lớn nhất thay đổi, Thôi Nguyên Ung há hốc mồm, trong lòng chấn động.
Địa bảng thứ bảy ngã xuống.
Đâu chỉ có hắn chấn động, sợ là thiên hạ phải chấn động theo! Bao nhiêu năm rồi chưa có chuyện Địa bảng ngã xuống? Ít nhất lúc này quân Hồ chắc là loạn thành một bầy, sĩ khí suy giảm nghiêm trọng, trong bộ tộc có lẽ còn có tranh giành quyền lực.
Tứ Tượng giáo Chu Tước sao lại đột ngột g·iết H·á·c·h Lôi, hỗ trợ thế này? Hoàng Phủ tướng quân lúc này chắc là cười đến toe toét.
Triệu Trường Hà che mặt, không biểu lộ cảm xúc. Chu Tước g·iết H·á·c·h Lôi, chuyện này có gì lạ, H·á·c·h Lôi muốn c·h·é·m tiểu thư Dực Hỏa Xà trước, hành tung của hắn đều là Tứ Tượng giáo tìm ra. Còn bảo Hoàng Phủ T·hiệu Tông với Trấn Ma ti đi vây quét, xem ra không hiệu quả bằng Tứ Tượng giáo tự ra tay. Chu Tước ra tay rồi thì H·á·c·h Lôi trốn đằng nào.
Vốn còn hơi ngờ Hoàng Phủ Tình có khả năng là Chu Tước, thì giờ lại thấy không có khả năng. Hoàng Phủ Tình nói không ra kinh cùng hắn, vừa quay đầu Chu Tước g·iết H·á·c·h Lôi, xem ra không giống một người.
Tâm tư hắn không giống người đời chỉ tập tr·u·ng vào việc Địa bảng ngã xuống, dù sao cũng đã sớm đoán được, ánh mắt của hắn lại chăm chú vào cái tên cuối cùng trong Nhân bảng, vẻ mặt có phần là lạ.
Lâu rồi không gặp, Tiết giáo chủ, tiến triển ghê đấy.
Tiết giáo chủ lúc ấy nói là Huyền Quan cửu trọng, mà lại bị bát trọng đánh vượt cấp, còn kém Nhân bảng xa lắm. Giờ có lẽ rút kinh nghiệm xương máu nên có tăng tiến, thế mà cũng lên được Nhân bảng. Lúc này mình muốn đi tìm Huyết Thần giáo tranh c·ô·ng p·h·áp hình như khó khăn hơn chút thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận