Loạn Thế Thư

Chương 244: Đây là sơ kiến

**Chương 244: Đây là sơ kiến**
Kim Cửu mang theo nụ cười lén lút đáng yêu rời đi, nhanh như chớp ra khỏi cửa, còn tiện tay đóng cửa lại, vẻ mặt chúc ngươi an nhàn vui vẻ.
Bên kia, Triệu Trường Hà bất đắc dĩ nhìn tiểu tỷ tỷ mặt hầm hầm, nàng vẫn còn chống nạnh trợn mắt nhìn hắn, không biết là đang tức giận cái gì.
"Ngươi trừng ta làm gì?" Triệu Trường Hà cuối cùng cũng lên tiếng: "Người ta ướt hết cả người rồi, thật muốn đi tắm rửa, ngươi hầu hạ sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại mấp máy môi, cảm thấy thân phận của nàng không thích hợp để đùa giỡn.
Chu Tước lại không thèm để ý hắn đùa giỡn, ngược lại hỏi: "Sao, đổi ta vào ngươi thất vọng lắm à? Có phải rất muốn cái loại toàn thân chỉ có lụa mỏng che ba điểm lả lơi tới hầu hạ không?"
Triệu Trường Hà dứt khoát: "Đúng vậy, nhưng ngươi lại không chịu, ta còn không thể tìm nữ nhân chắc?"
Chu Tước túm lấy cánh tay hắn, cười lạnh: "Trong đầu ngươi chỉ toàn những thứ này? Như vậy mà còn muốn tiêu dao phong vân, xứng không?"
"Ấy, ta từng nói với Chu Tước tôn giả của các ngươi rồi, quý giáo đã tôn tứ tượng, hà tất phải tuân theo lưỡng nghi? Tôn giả của các ngươi cảm thấy ta cấp bậc quá thấp, không xứng để nàng đàm luận việc này, nhưng ta vẫn giữ ý kiến đó. Ta còn đang nghĩ, hoàng đế gặp chuyện có khi nào là do kiêng kị sắc dục quá độ không? Ngươi xem trước kia hắn còn ân ái với hoàng hậu, sinh thái tử thì vẫn còn là thiên hạ đệ nhất, giờ cấm dục tới mức này, sống sờ sờ tạo phản thì có?"
"Ngụy biện! Hạ Long Uyên chắc chắn là giao chiến với thế lực thần bí nào đó trong bóng tối nên mới gặp nạn."
Triệu Trường Hà liếc xéo nàng: "Ngươi hiểu rõ nhỉ? Người ta làm tình báo chuyên nghiệp còn không rõ, ngươi đã hiểu rồi."
Chu Tước tức giận: "Đây không phải nơi để nói chuyện này, nhỡ có người nghe lén thì sao? Bớt lảm nhảm. Sao ngươi không đi gây chuyện chỗ khác mà cứ phải ở đây?"
Triệu Trường Hà tùy ý nói: "Vì thực tế ở đây an toàn hơn, so với Hoàng Phủ gia còn an toàn hơn mấy phần."
Chu Tước ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Ví dụ như vừa rồi hoàng hậu đòi ta vào cung, cái ý chỉ đó rất khó hiểu. Ta đang hết sức nghi ngờ là quý phi muốn giết ta, lẽ nào ta lại chạy đến Hoàng Phủ gia để tự chui đầu vào rọ?"
Chu Tước cười lạnh như đoán trước: "Vì sao quý phi muốn giết ngươi? Động cơ đâu?"
"Hở? Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, ta còn nghi ngờ cả thái tử bị bà ta giết, thì việc bà ta muốn giết ta có gì lạ?"
"Ừ ừ ừ."
"Khi vào thành ta đã tìm đến tận nhà Hoàng Phủ Thiệu Tông, vốn là nhắm vào quân đội, lúc đó ta cũng đâu biết sau lưng hắn có quý phi. Biết trước thì đã không đến chỗ hắn rồi, chẳng khác gì ta đi nhận mẹ cả."
"Hơn nữa, Đường thủ tọa là quốc chi trọng lương, nhìn cái kiểu quý phi và Đường thủ tọa so kè nhau, đủ thấy là gian phi, ngươi bảo nếu bà ta thực sự muốn giết ta thì sao bây giờ?"
"Vậy ngươi cứ việc đi c·h·ết đi!" Chu Tước tức muốn nổ phổi, nhưng không thể làm gì hắn ở đây, giận dữ túm lấy cổ áo hắn: "Ta cũng có chỗ ở ở đây, ngươi ở chỗ ta là xong chứ gì, làm như c·h·ó hoang, chỗ này không ở được, chỗ kia không ở được, có cần thiết không hả?"
Triệu Trường Hà vô tội chớp mắt: "Trước đó ta có biết ngươi ở đâu đâu."
"Bây giờ thì biết rồi đấy!" Chu Tước túm hắn nhanh như chớp ra khỏi cửa: "Đi theo ta!"
"Chờ đã, ta còn chưa tắm mà ."
"Ta thấy ngươi là muốn đi hưởng thụ việc đẹp nữ chia bài thôi!"
Thanh âm mắng mỏ om sòm dần đi xa, Kim Cửu che miệng từ một gian phòng bên cạnh bước ra, vẻ mặt quái dị vô cùng: "Đây là Dực Hỏa xà à?"
"Cái kia tế bào, so với Chu Tước hơi thấp một cấp, tóm lại không phải là Chu Tước."
"Vậy thì tốt, nếu ai nói với ta đây là Chu Tước đang túm cổ áo, x·á·ch lỗ tai một tiểu nam nhân, ta thà kỷ nguyên khai phá lại từ đầu còn hơn."
"Có tới mức bất thường vậy không . . ."
"Ngươi biết gì! Ngũ gia năm đó muốn theo đuổi Chu Tước, Chu Tước nổi giận ra tay, Ngũ gia suýt chút nữa đã không đánh lại, ta lần đó bị vạ lây, giờ trên cánh tay còn vết bỏng đây này."
"Ách, chuyện này sao chúng ta chưa từng nghe nói . . ."
"Vớ vẩn, Ngũ gia mất hết mặt mũi rồi, có thể tùy tiện kể ra sao?"
"Nhưng ngươi bây giờ vừa kể rồi đấy . ."
"Tình hình giờ khác, Ngũ gia đã sớm đoạn tuyệt tình ái, nếu không cũng không phá được tam trọng bí tàng, đã vào Khuy Thiên cảnh rồi, chúng ta trêu chọc vài câu cũng không sao. Tóm lại, bây giờ chúng ta không còn liên quan tới Tứ Tượng giáo, nói là có thù oán cũng không hẳn, chỉ là người dưng thôi."
"Thì ra là vậy. Vậy có người đoán Hoàng Phủ quý phi có phải là Chu Tước không . ."
"Chỉ có đứa nào đầu óc có vấn đề mới đoán thế, Chu Tước tính khí thô bạo kiêu ngạo, không đời nào học theo Bạch Hổ tỷ tỷ của nàng để tiếp cận đàn ông đâu." Kim Cửu càng nói càng mất tự tin: "Nhưng cũng khó nói, nếu không phải vì tiếp cận đàn ông mà có mục đích khác thì sao. Với cái đám ma đạo cuồng tín như Chu Tước thì đầu óc không giống người thường, có lẽ chỉ quan tâm tới thanh danh "Chu Tước" chứ chẳng để ý đến việc "Hoàng Phủ Tình" mất mặt. Dù bên ngoài Chu Tước có mang thân phận gì, nàng cũng có thể tùy ý giày xéo."
Cấp dưới im lặng, lời ngươi nói hết rồi còn gì, hóa ra là chẳng nói gì: "Vậy vụ này chúng ta ghi thế nào?"
"Thế này nhé: Triệu Trường Hà và Dực Hỏa xà của Tứ Tượng giáo nảy sinh gian tình nóng bỏng, gọi nhau là "h·e·o h·e·o", hư hư thực thực Chu Tước tôn giả để Dực Hỏa xà thay thế Bạch Hổ thánh nữ. Phân tích ra thì có khả năng là Tứ Tượng giáo muốn hòa giải với Triệu Trường Hà, có thể sẽ trở thành một trợ lực quan trọng của người này trong tương lai. À, vụ này nhất định phải báo cho Ngũ gia, hắn sẽ thấy hứng thú đấy."
"Vì sao Ngũ gia lại hứng thú với chuyện này?"
"Hắn sẽ muốn biết vì sao Chu Tước lại có lựa chọn như vậy."
Bên trong nội hồ bảy dặm đỗ của kinh thành, ven hồ có mấy khu nhà lầu ngắm cảnh, là nơi nghỉ mát ngắm cảnh của quan lại quyền quý.
Trong đó có một khu không biết thuộc về vị quan viên hoặc phú thương nào, Triệu Trường Hà bị áp giải vào, dọc đường cảm nhận được nhiều dấu vết dao động c·ô·ng p·h·áp của Tứ Tượng giáo, đám người hầu xung quanh vậy mà đều là tinh nhuệ.
Nhưng hắn không có cơ hội quan s·á·t kỹ càng, rất nhanh đã bị Chu Tước túm đến một đình viện ven hồ, trong phòng có một mặt trước hồ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa rơi trên mặt hồ, phong cảnh rất đẹp.
Trong phòng đã đốt sẵn một t·h·ùng nước nóng từ lúc nào, hơi nước bốc lên nghi ngút, xung quanh một đám tiểu thị nữ tò mò nhìn Triệu Trường Hà dò xét.
Chu Tước lười biếng phất tay: "Các ngươi lui hết đi."
"Dạ." Bọn thị nữ che miệng cười khúc khích, cười hì hì rời đi.
Bọn thị nữ này khác hẳn đám thị nữ ở Thôi gia, Đường gia, có chút mị hoặc.
Xem ra đây là một trụ sở mà Tứ Tượng giáo có thể công khai cho đồng minh, trên danh nghĩa có thể không liên quan tới Hoàng Phủ gia, là địa bàn của h·e·o h·e·o thực sự.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, với thân phận quý phi kiêm Hầu gia kia, nàng muốn gây dựng thế lực ở kinh thành quá dễ. Triệu Trường Hà lúc này cảm thấy quân chính quy của Tứ Tượng giáo có khi đã ngầm thành hình rồi, cái thế mà triều chính gây dựng còn hơn cả Di Lặc giáo nhiều, chỉ chờ Hạ Long Uyên gặp nạn một phen là sẽ tung hoành thiên hạ.
Mà lại, Chu Tước lại để một tiểu tỷ tỷ có địa vị quan trọng trong giáo p·h·ái đến th·iếp chính mình? Có nhầm lẫn gì không vậy, chẳng lẽ là vì cái thân phận quý phi kia mà bà ta cho rằng tiểu tỷ tỷ này không thể phát sinh gì với mình sao?
Đang nghĩ ngợi thì Chu Tước túm lấy cánh tay hắn, lạnh lùng: "Ngươi sờ cằm suy nghĩ cái gì đấy? Lúc nào cũng ra vẻ phá án khiến người ta ghét cay ghét đắng."
Triệu Trường Hà bất đắc dĩ: "Có đầu óc để động não là chuyện tốt mà h·e·o h·e·o tỷ."
Chu Tước nhíu mày dưới mặt nạ: "Ngươi gọi ta là gì?"
"Thì như thế mới thân mật mà ."
"Bớt giở trò." Chu Tước nói: "Ở đây mới là chỗ nói chuyện thoải mái được, cái nhìn của ngươi về hoàng hậu và quý phi vừa rồi không cần giả bộ, phân tích nghiêm túc lại lần nữa cho ta nghe xem."
Triệu Trường Hà cười làm lành: "Vừa gặp mặt ở Hoàng Phủ gia ta đã thấy quý phi xinh đẹp quá trời rồi, nhìn bà ta đến mức thất thần luôn ấy chứ . ."
Chu Tước nhếch miệng cười: "Cho nên, vẫn cảm thấy quý phi muốn giết ngươi?"
"Vương hoàng hậu muốn giết ta là chắc chắn rồi, dù lão thái giám kia có phải người của bà ta hay không, ta và Vương gia cũng đã xé mặt, khỏi cần cân nhắc gì khác. Cứ quyết định một điều, kẻ đ·ị·c·h của hoàng hậu chắc chắn là bạn của ta, vậy nên quý phi là bạn của ta."
Chu Tước nghĩ bụng, chuyện đó chưa chắc đâu nha, cách đây hai tháng ta còn muốn giết ngươi đó, ai bảo ngươi kẻ đ·ị·c·h của đ·ị·c·h nhân sẽ là bạn? Ta với hoàng hậu lại không có tranh giành tình cảm, kẻ đ·ị·c·h của bà ta liên quan gì tới ta, ta không thể giết sao?
Nhưng giờ Triệu Trường Hà có thể nói vậy, nàng vẫn thấy khá hài lòng: "Vậy ngươi cảm thấy thái giám là người của ai?"
"Chính là người của hoàng hậu, vì nếu là người khác thì sẽ suy đoán khả năng là quý phi muốn gài bẫy hoàng hậu, nên hoàng hậu trực tiếp p·h·ái người ngược lại sẽ không ai nghi ngờ, bà ta nắm bắt tâm lý đó. Ta vừa mới học được một lối suy nghĩ, đó là nhiều chuyện không cần tính toán quá phức tạp, càng nghĩ phức tạp lại càng sai, đơn giản nhất thì câu trả lời càng chính x·á·c."
Chu Tước liếc xéo hắn: "Bịa đấy à, nói tiếp xem."
Triệu Trường Hà cũng liếc xéo, nhất thời không biết nói gì. Ta giờ có dám đùa giỡn ngươi đâu, ngươi muốn ta nói cái gì?
Trong lòng hai người mỗi người một suy nghĩ.
Chu Tước biết lúc mình vào Hoàng Phủ gia, ban đầu không biết Triệu Trường Hà ở trong đó, không đổi giọng cũng không đổi mùi hương — thực ra cho dù biết đi nữa, ngay trước mặt đệ đệ mình mà đổi giọng vô cớ thì mới kỳ lạ. Trong mắt loại người vẻ ngoài thô c·u·ồ·n·g mà nội tâm tinh tế tỉ mỉ như Triệu Trường Hà, cái mặt nạ Dực Hỏa xà và h·e·o h·e·o kia đều vô dụng, hắn chắc phải hiểu rõ cả rồi mới đúng.
Hắn vừa rồi mặc kệ viện lý do gì để tin quý phi, thực tế đều là giả, lý do duy nhất là hắn biết đó là nàng, nên mới tín nhiệm vô điều kiện.
Chẳng biết vì sao, khi bị hắn biết thân phận này, Chu Tước trong lòng có chút x·ấ·u hổ khó tả, nên vừa rồi mới vô cớ tức giận, thấy hắn ra vẻ phân tích thối là đã ghét.
Điều đó có nghĩa là thân phận của mình cũng bị hắn phân tích xong rồi. Bây giờ muốn tiểu biểu nện Dực Hỏa xà kia "c·h·ết đi" cũng khó, dù sao quý phi không thể c·h·ết.
Thật không biết kết thúc sẽ ra sao.
Cũng không biết khi nào thì thân phận của Chu Tước không còn giấu được nữa, thân phận quý phi, Dực Hỏa xà, Hoàng Phủ Tình này cứ dùng tùy tiện đi, miễn là Chu Tước không lộ tẩy là được.
Nghĩ tới đây, nàng cuối cùng cũng dịu giọng, ôn nhu nói: "Đoán được thì cũng không cần khổ sở diễn như vậy, ở đây không có ai khác đâu."
Triệu Trường Hà cuối cùng cũng nói: "Vậy cái vụ đặt cược chậm một tháng kia có thể thực hiện không?"
Chu Tước im lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng từ từ vén mặt nạ h·e·o h·e·o lên.
Đây có lẽ là lần đầu Chu Tước và Triệu Trường Hà gặp mặt chính thức.
Triệu Trường Hà bất giác tim đập loạn nhịp.
Vì sao Đường Vãn Trang lại như lâm đại đ·ị·c·h mắng hắn không được nhìn chằm chằm vào quý phi như vậy?
Vì bà ta đẹp thật sự.
Khi vẻ lệ khí trên trán biến m·ấ·t, chỉ còn lại vẻ rực lửa như gió l·i·ệ·t diễm, anh tư của hổ nữ tương môn, giống Nhạc Hồng Linh.
Lại thêm khí chất hầu môn quý nữ, nội cung quý phi, lãnh tụ giáo p·h·ái, nên có khí độ trầm tĩnh uy nghiêm, cùng với vẻ thú vị của một đại tỷ tỷ nhìn tiểu đệ đệ, giống Đường Vãn Trang.
Còn có chút mị thái, như cái vẻ lười biếng, răm rắp nghe lời sau lưng cái ngày hôm đó.
Có lẽ vẫn chưa đủ, còn có chút thần bí và huyền diệu, cảm giác xa cách như thần nhìn xuống, giống như cô nàng mù kia.
Triệu Trường Hà thấy ngẩn ngơ không rời mắt nổi, hắn khó mà tưởng tượng được nhiều khí chất như vậy có thể dung hòa hoàn hảo trên cùng một người, nàng vậy mà chỉ là Nhị thập bát tú?
Bạn cần đăng nhập để bình luận