Loạn Thế Thư

Chương 876: Đánh đàn

Chương 876: Đánh đàn
Triệu Trường Hà đã từng nghĩ, muốn thì cứ lấy, trực tiếp ăn Bão Cầm hoặc có một lần nào đó cùng Vãn Trang rồi kéo người nhà đến đổ thêm, đối với người ta tiểu nha đầu thực sự rất không công bằng, cho nên một mực chờ đợi một thời cơ tốt hơn.
Kết quả chờ một lèo ba mươi năm, tươi sống biến người ta thành hòn vọng phu.
Đến hôm nay, cái này vừa gặp mặt đã không nói hai lời mà muốn cùng người lên g·i·ư·ờ·n·g, hình như cũng hơi khó coi.
Nhưng đó là hắn nghĩ...... Mà chuyện này mấu chốt là đối phương nghĩ thế nào.
Cho dù là trước kia, Bão Cầm bản thân cũng mong ngóng có thể đổ thêm...... Ngươi cảm thấy không công bằng, nhưng người ta lại nghĩ như vậy, đó là do từ bé đã được định sẵn vai nha hoàn hầu phòng, ý thức này đã ăn sâu bén rễ, dù cho bây giờ một mình đảm đương một phương làm trưởng sử tướng phủ, làm quan giải quyết sự tình, ý thức từ nhỏ vẫn không đổi.
Đến bây giờ, dù Triệu Trường Hà có ý nghĩ gì, Bão Cầm cũng sẽ không bỏ qua đêm nay.
Nếu không tình hình hiện tại đã là trực tiếp sang sông đến Cô Tô tìm Đường bất khí, chứ không phải ngủ lại ở Dương Châu...... Việc ngủ lại lần này đã sớm cho thấy trưởng sử đại nhân đang lợi dụng việc công làm việc tư.
Đây là một lần ở chung vô cùng hiếm hoi, không phải đổ thêm, không phải chuẩn bị, mà là ở chung; hơn nữa còn là lần đầu tiên hắn khôi phục lại, vậy cũng coi như lần đầu đúng không?
Đây là điều trước kia nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám nghĩ tới, Bão Cầm đơn giản yêu c·h·ế·t nhiệm vụ kiểm tra hải vận lần này, có thể khiến mình được gần nước hưởng lộc, bên cạnh chỉ có một tiểu nha đầu chẳng tạo thành bất cứ uy h·i·ế·p nào, chỉ xứng giữ cổng. Bão Cầm còn cố ý dò hỏi hai câu, x·á·c định thật sự không tạo thành uy h·i·ế·p.
Trưởng sử đại nhân cố ý căn dặn Tri phủ Dương Châu, còn bí m·ậ·t dặn dò Vạn Niên Lưu, phải bảo vệ Dương Châu đêm nay đến mức chật như nêm cối, một con ruồi cũng đừng lọt. Trên dưới Dương Châu tưởng rằng vì Thánh đ·a·o Long Tước, Vạn Niên Lưu lại đoán được Bão Cầm đại nhân đích x·á·c thực là Long Tước, chỉ có điều không phải cái Long Tước mà mọi người nghĩ.
Bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, nếu đêm nay có ai không có mắt đến quấy rầy, Bão Cầm chắc chắn sẽ buộc một thân Chấn t·h·i·ê·n Lôi cùng bọn chúng bạo.
Triệu Trường Hà ôm Bão Cầm đi vào, chỉ thấy trong phòng ánh nến ấm áp, ở giữa bày một t·h·ùng tắm mà bọn thị nữ vừa cất đi, trong nước rải đầy cánh hoa hồng, tư tưởng k·é·o căng.
Triệu Trường Hà cười như không cười, cúi đầu nhìn tiểu nha hoàn trong l·ồ·ng n·g·ự·c, Bão Cầm có chút khẩn trương rúc vào l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, chỉ sợ làm quá lộ liễu bị cô gia chê cười.
Triệu Trường Hà biết rõ tiểu nha hoàn đang nghĩ gì, cố ý nói: “Sao ngươi biết sau khi ta tỉnh lại liền muốn tắm nước nóng?”
Bão Cầm mừng rỡ nói: “Bão Cầm chính là nha hoàn chuyên nghiệp nhất mà!”
Triệu Trường Hà đặt nàng xuống, giang hai tay ra: “Vậy...... Thay ta c·ở·i áo?”
Mặt Bão Cầm ửng hồng đi đến sau lưng hắn, đưa tay vòng qua thay hắn cởi dây lưng, bàn tay nhỏ bé còn có chút run rẩy.
Dù là thứ mình muốn, như vậy cũng thật x·ấ·u hổ.
Dây lưng tách nhẹ, áo ngoài rơi xuống, bắp t·h·ị·t rắn chắc của nam nhân ch·ố·n·g áo trong gần như muốn nứt ra. Bão Cầm tựa vào sau lưng, đưa tay nhẹ vuốt ve, trong lòng hơi có chút bồn chồn.
Đó là thân thể hùng tráng mà nàng đã bồi hồi trong mộng bao nhiêu lần...... Hắn cùng tiểu thư khi đó, nàng đã vụng trộm nhìn qua...... Cái sự tiến c·ô·ng tràn đầy lực n·ổ tung trên người tiểu thư, tiểu thư ngày thường thanh lệ như tiên giờ phút này lại kiều mị véo von đến mức khiến người ta khó tin.
Không biết bao nhiêu lần nàng ảo tưởng tiểu thư dưới thân hắn đã biến thành mình.
Đang lúc mơ mơ màng màng, cảm giác dây lưng của mình không biết lúc nào đã biến mất, vạt áo tản ra, một trận thanh lương.
Bên tai truyền đến giọng hắn: “Ta cũng c·ở·i áo cho ngươi.”
Bão Cầm bản năng ôm n·g·ự·c, rồi cảm thấy một hồi trời đất quay c·u·ồ·n c·u·ộ·n, đã bị người bế lên, bỏ vào t·h·ùng nước.
Bão Cầm: “?”
Triệu Trường Hà cũng chui vào, nhẹ nhàng gỡ tay nàng đang ôm n·g·ự·c ra: “Chẳng lẽ không phải nên giúp ta xoa lưng sao?”
Bão Cầm cảm thấy mặt mình còn bỏng hơn nước tắm, nóng bừng bừng tận mang tai, cái miệng nhanh mồm nhanh miệng trước đây cũng không biết bay đến xó xỉnh nào rồi, chỉ còn bản năng động tác, cúi đầu giúp hắn xoa tắm, tần suất xoa một cái xoa một cái giống như nhịp tim của mình.
Rõ ràng đã mong đợi lâu như vậy, vì sao còn khẩn trương như thế...... Bão Cầm thật muốn b·ó·p c·h·ế·t cái thân vô dụng này của mình.
Nói là xoa tắm, kỳ thực chẳng có gì để xoa...... Bọn họ tu hành đã sớm không nhiễm bụi trần, làm sao xoa cũng không có gì xoa ra, nói là xoa tắm thì đúng hơn là tán tỉnh.
Bão Cầm xoa xoa xoa xoa liền thở dồn d·ậ·p, không biết trong đầu mình đang nghĩ gì...... Nghĩ đến nhiều nhất vẫn là vẻ mặt yêu mị của tiểu thư khi bị c·ô·ng phạt.
Nếu như Đường Vãn Trang biết ý nghĩa tồn tại của mình đối với Bão Cầm là tấm gương và lão sư, không biết có tức giận đến mức đuổi nha hoàn này đi không.
Đang giữa lúc mơ mơ màng màng, bên tai lại truyền đến tiếng của Triệu Trường Hà: “Tay nhỏ yếu vậy, hay là ta tắm cho ngươi thì hơn.”
Bão Cầm cảm giác mình như đứa trẻ bị ôm tựa lưng vào l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, bàn tay to xoa tới xoa lui, mỗi lần lướt qua một chỗ là một phen r·u·n rẩy.
Ô...... Có lẽ không phải ôm trẻ con, mà là đ·á·n·h đàn.
Thân thể nàng vốn không cần tẩy, nước suối trơn trượt, da như mỡ đông. Bão Cầm tu hành ngày nay, so với da t·h·ị·t năm xưa càng có nhiều tiên ý như ngọc như son, lại không phải tiểu nha hoàn bình thường.
"Nhớ kỹ......" Bên tai tiếp tục vang lên tiếng thì thầm có thể câu hồn người: "Ngươi không còn là tiểu nha hoàn, bây giờ là ta đang hầu hạ trưởng sử đại nhân......"
Trong lòng Bão Cầm có chút muốn phun tào...... Thật là kỳ quái, nữ thay nam xoa tắm, là hầu hạ; nam thay nữ xoa tắm, sao chỉ cảm thấy là đang thưởng thức......
Đáng tiếc trúng phải cái t·h·u·ậ·t im lặng gì rồi, không thể mắng ra được.
Nhưng hắn nguyện ý nói vậy, trong lòng Bão Cầm vẫn rất mềm mại, mềm mại đến nỗi nguyện ý để hắn thưởng thức bằng bất kỳ phương thức nào, muốn chơi kiểu gì thì chơi kiểu đó.
“Vẫn là Bão Cầm hầu hạ gia......” Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi mắt mê ly nhìn khuôn mặt nam nhân, miệng thơm hé mở, như muốn hôn.
Triệu Trường Hà cúi đầu hôn lên, răng nanh răng nhọn của tiểu nha hoàn xưa nay không cách nào biểu lộ ra, ngày thường biểu hiện ra sự c·ứ·n·g rắn, lúc này liền trở nên mềm mại và ngọt ngào hơn nhiều.
Lờ mờ chỉ nghe thấy tiếng nàng hàm hồ nói nhỏ: "Muốn ta đi, gia...... Bão Cầm đợi...... Rất lâu rất lâu......"
Triệu Trường Hà hơi nhấc nàng lên một chút, Bão Cầm cảm thấy được cái gì liền nhắm mắt lại, hôn càng thêm kích l·i·ệ·t.
Trong t·h·ùng nước cánh hoa hồng bất tri bất giác nhiều thêm một đóa.
............
Lăng Nhược Vũ ở trong một viện khác, ở rất xa, tiếng kiều mị kia nàng không nghe thấy cũng không dám đi nghe lén, chỉ đoán bên kia đang làm gì, rồi tĩnh tu coi như mấy ngày nay chiến lực đều chắc chắn không xuống thần.
Thật là buồn nôn.
Thật là, còn tưởng là một tiền bối đáng kính, một trưởng sử được nhiều người ngưỡng vọng, hóa ra cũng chỉ đến thế? Chẳng phải đôi c·ẩ·u nam nữ sao?
Gặp sư phụ nhất định phải tố cáo một phen, bảo nàng rời xa loại c·ẩ·u nam nhân này ra. Còn tơ tưởng sư phụ ta, băm đầu ngươi ra cho coi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ nhân vật anh hùng thì đều phong lưu cả? Cái vị Triệu Vương mà mình ngưỡng mộ nhất, trong truyền thuyết cũng rất phong lưu, lịch sử tái hôn của hắn là cùng Thôi Thủ Tọa làm, nhưng chuyện t·à·n d·â·m bao gồm cả Nữ Hoàng đương triều thậm chí Thái hậu, còn có Đường thừa tướng, nghe nói còn có sư phụ mình, và cả Đại Lý Nữ Vương nữa. Chuyện t·à·n d·â·m vượt qua cổ kim, ngang dọc t·h·i·ê·n hạ.
Nhưng truyền thuyết đều rất hàm hồ, không ai dám tùy t·i·ệ·n mù quáng truyền bá chuyện của các đại nhân vật này, sẽ c·h·ế·t người đấy. Lăng Nhược Vũ cũng không muốn tin người anh hùng huyết chiến Hiên Viên kia là k·h·á·t d·â·m đến vậy, không tính những chuyện khác, Nữ Hoàng với Thái hậu là cái quỷ gì chứ......
Không nói đến chuyện Thái hậu, Lăng Nhược Vũ lại cảm thấy Triệu Vương và sư phụ nhà mình thật sự có khả năng mấy phần, dù sao cùng là Tiềm Long Bảng, anh hùng hào kiệt một thời, ít nhất quen biết không cạn chứ? Đã từng lặng lẽ hỏi sư phụ có phải cũng là một trong những Triệu Vương phi trong truyền thuyết hay không, kết quả không biết k·í·c·h hoạt từ khóa gì, mặt sư phụ liền tái mét, phạt nàng luyện Lạc Hà k·i·ế·m p·h·á·p nhiều lần, từ đó về sau không dám hỏi đến nữa.
Đúng rồi, chuyện cũ của Triệu Vương và sư phụ, chẳng phải có Long Tước sao? Nó chắc chắn biết rõ.
Cô nàng nhiều chuyện bát quái hưng phấn mở to mắt, túm lấy Long Tước đang đặt bên cạnh.
Long Tước đang chán nản nằm sấp trong ổ, liền cảm thấy mình bị ai đó nắm c·h·ặ·t lay động: "Tước tước, Tước tước."
Long Tước bỗng cảm nhận được tâm trạng của đám đồng bạn ngày xưa: Thật ồn ào......
Nàng gh·é·t bỏ nhảy ra, đ·á·n·h Lăng Nhược Vũ văng ra: "Ta thân với ngươi lắm sao, ai cho phép ngươi gọi người ta là tước tước?"
Lăng Nhược Vũ cũng ngẩn người một chút, sao mình lại vô thức gọi như vậy, mình thân với Thánh đ·a·o lắm sao?
Không phải, khung cảnh này sao lại có cảm giác quen thuộc vậy......
Lăng Nhược Vũ ổn định tâm thần, cười trừ nói: "À, ta muốn nghe một chút chuyện về Triệu Vương."
Long Tước trong nháy mắt tỉnh táo: "Cái này thì ta rành, ngươi muốn nghe gì? Là chuyện hắn dựa vào ta ra trận ch·ặ·t tướng gi·ặ·c, hay là chuyện dựa vào ta trốn thoát? Ta nói cho ngươi biết, không có ta Long Tước, Triệu Trường Hà hắn chỉ là con gà con......"
"...... Ta hỏi chuyện Triệu Vương, không phải chuyện xưa của ngươi."
"Chuyện xưa của hắn sao có thể tách khỏi ta? Hắn đánh trận nào mà không phải nhờ ta! Ngoại trừ mấy việc lén lút bắn tên, hay lén lút dùng Tinh Hà úp sọt...... Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng Tinh Hà cao lãnh, nó chuyên dùng để chơi đểu vào đ·í·t người khác, chính diện đối đầu thì phải là Long Tước ta, thần uy hiển h·á·c·h."
Ta cũng không hỏi Tinh Hà...... Nhưng Lăng Nhược Vũ chẳng hiểu sao, bản năng cãi lại một câu: "Tinh Hà k·i·ế·m không đến mức thế......"
Đừng tưởng ta không biết nhé, dựa theo vài câu sư phụ x·u·y đoán được, cấp bậc của Tinh Hà k·i·ế·m cao hơn Long Tước nhà ngươi, Triệu Vương thường chỉ dùng Tinh Hà làm v·ũ k·h·í phụ trợ là bởi vì hắn quen khí thế áp đỉnh đấu p·h·á·p, dùng ngươi quen hơn không có nghĩa là Tinh Hà không bằng Long Tước nhà ngươi đâu...... Tưởng đâu ngươi mắt to mày rậm mà cũng đi nói xấu sau lưng tiểu đồng bọn......
"Sao lại không đến mức đó?" Long Tước ch·ố·n·g nạnh: "Ngươi hiểu Tinh Hà? Hiểu Triệu Trường Hà? Ngươi hiểu thì còn hỏi ta làm gì?"
Lăng Nhược Vũột tâm hư, chỉ có thể gãi đầu: "Được thôi......"
"Nhanh nói Tinh Hà chỉ có thể chơi đểu đ·í·t người khác, không nói thì đừng hòng ta kể chuyện."
Lăng Nhược Vũ ấm ức nói: "Tinh Hà chỉ có thể chơi đểu...... Không được, câu kia bẩn quá, không nói có được không."
"Giang hồ nhi nữ có ai lại câu nệ mấy chuyện thô tục đó?" Long Tước vạch ra: "Cái tên Triệu Vương các ngươi tôn sùng đó, hồi còn làm sơn tặc ở trong sơn trại thì ăn nói toàn lời thô tục, chẳng ai bẩn bằng hắn cả. Sau này vì cưa Đường Vãn Trang nên mới bắt đầu tu tâm dưỡng tính, ra vẻ đạo mạo để l·ừ·a gạt cả chính mình......"
Thật đúng là vì cưa Đường Vãn Trang thật à...... Thần tượng trong lòng Lăng Nhược Vũ sụp đổ một nửa, cẩn t·r·ọng hỏi: "Truyền thuyết Triệu Vương từng làm thổ phỉ, là thật hả?"
"Chuyện đó còn giả được chắc, còn có áp trại phu nhân nữa đó."
"Áp trại phu nhân? Là ai?"
"Nhạc Hồng Linh chứ ai......"
Tựa như một tia chớp bổ vào đầu, Lăng Nhược Vũ hóa đá luôn.
Thần tượng sụp đổ, dẫn đến sư phụ cao lãnh trong suy nghĩ của nàng cũng sụp đổ theo.
"Ê? Lăng Lăng? Nhược Nhược? Vũ Vũ? Ngươi nghe không đó?" Long Tước ngạc nhiên nhảy ra đ·a·o, đưa tay huơ trước mặt Lăng Nhược Vũ: "Ê, đừng nói là ngươi thầm mến chủ nhân ta nha, định tranh nam nhân với sư phụ nên hỏng não rồi hả?"
"Ai, ai nói?" Lăng Nhược Vũ bừng tỉnh như từ trong mộng, nhảy dựng lên: "Đây chỉ là tiền bối anh hùng mà ta sùng kính thôi, còn chưa từng thấy mặt, làm gì có chuyện thầm thương trộm nhớ!"
"Vậy ngươi quan tâm chuyện của hắn làm gì?"
"Chuyện Triệu Vương thì cả thiên hạ ai mà không quan tâm?" Lăng Nhược Vũ tỏ vẻ gh·é·t bỏ: "Ta cứ thấy tên của hắn đặc biệt thân t·h·i·ế·t, trước đó còn tưởng là do sùng mộ anh hùng, bây giờ xem ra là vì hắn là sư c·ô·ng của ta ấy chứ......"
"Ngươi nghe tên của hắn thấy thân t·h·i·ế·t à?" Long Tước đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy."
Long Tước hớn hở chỉ vào mũi mình: "Vậy ngươi nhìn ta đi? Có thấy thân t·h·i·ế·t không?"
Lăng Nhược Vũ liếc nàng bằng ánh mắt gh·é·t bỏ.
Long Tước nổi giận: "Ngươi nhìn cái gì hả?"
"Ngại...... A không có gì, đây đương nhiên là ánh mắt thân t·h·i·ế·t." Lăng Nhược Vũ cười làm lành: "Dù sao ngươi cũng là chiến đ·a·o của sư c·ô·ng ta mà."
Long Tước không nói gì, đôi tóc đuôi ngựa loli dùng hai ngón tay s·ờ cằm, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm Lăng Nhược Vũ dò xét, hồi lâu sau mới nói: "Nói, Tinh Hà là thứ tạp nham."
Lăng Nhược Vũ: "?"
"Không nói ta đi ngủ đấy."
"Tinh Hà là......" Lăng Nhược Vũ nhẫn nhịn nửa ngày, vẫn nghẹn không ra: "Sư phụ bảo kiếm kh·á·c·h không nên nói xấu sau lưng người khác, t·h·a thứ cho Nhược Vũ khó mà vâng lời."
"Sư phụ ngươi lúc nói xấu Hạ Trì Trì thì sao không bảo mình là kiếm kh·á·c·h đi?"
Lăng Nhược Vũ rầu rĩ nắm t·ó·c, thế giới quan bắt đầu sụp đổ.
"Chờ một chút, ngươi nói sư phụ ta là áp trại phu nhân á? Cho dù có thật thì cũng là chuyện quá khứ rồi. Sư phụ ta trong sạch như sen trên đỉnh t·h·i·ê·n Sơn, cao ngạo như cô hồng giữa hoàng hôn, k·i·ế·m tâm thông minh, thẳng thắn cương nghị, sao có thể là người mà ngươi nói chứ......"
"Được được được, ngươi cứ tự mình nằm mơ giữa ban ngày đi." Long Tước lại liếc nhìn cô nàng đầu bù tóc rối, chui về đ·a·o không nói gì nữa.
Thật là kỳ quái...... Rõ ràng không có bất kỳ khí tức nào tương tự, ngay cả khí chất cũng khác nhau, trừ việc hơi ngốc ra.
Nhưng trên đời này trừ Long Tước ra, còn có cô nàng nào không ngốc sao? Chắc đó là điểm chung. Quả nhiên chỉ có Long Tước là thông minh nhất.
............
Sắc trời hửng sáng.
Triệu Trường Hà cẩn t·r·ọng di chuyển Bão Cầm đang quấn lấy người mình như bạch tuộc ra một chút, đứng dậy mặc quần áo.
Đêm qua thực ra rất bi kịch. Bão Cầm chỉ là nha hoàn bình thường, không phải t·h·i·ê·n tài võ đạo gì, tư chất chỉ có thể coi là tr·u·ng hạ, tu hành khá chậm chạp, đến nay còn chưa đạt Ngự Cảnh. Thân thể yếu ớt thế này làm sao chịu n·ổ·i sự thao phạt của Triệu Trường Hà bây giờ, cuối cùng vẫn là dựa vào kỹ năng thiên phú miệng pháo thần c·ô·ng mới miễn cưỡng khiến Triệu Trường Hà p·h·ó·n·g t·h·í·c·h, rồi mệt mỏi ngủ luôn.
Cho nên nói nàng hạp nhất vẫn là cùng Vãn Trang...... Vãn Trang thân thể cũng kiều khiếp, cần người phụ trợ, vừa khéo......
Bây giờ tiểu nha hoàn ngủ say đến giờ vẫn chưa tỉnh...... Nguồn năng lượng mà song tu mang lại đang tự động vận chuyển trong cơ thể nàng, không biết có thể giúp nàng một đêm p·h·á Ngự không, dù sao Ngự Cảnh cần ngộ ra con đường phù hợp với mình, cũng không biết nàng có thể ngộ ra được cái gì......
Hắn rời g·i·ư·ờ·n·g sớm là do p·h·á·t giác có người đang đến gần, là Vạn Niên Lưu.
Lão Vạn là bạn cũ, lâu ngày gặp lại, người ta biết điều không đến quấy rầy đêm mỹ lệ của ngươi, đến sáng hôm sau cũng phải gặp để ăn chung bữa điểm tâm tâm sự, hỏi thăm các loại tin tức chứ.
Quả nhiên vừa chỉnh trang xong thì thấy Vạn Niên Lưu bưng rượu và bánh ngọt đứng ngoài viện. Triệu Trường Hà cười mở cửa, kéo hắn vào viện ngồi: "Lâu rồi không gặp, dạo này thế nào...... Đều đã p·h·á Ngự rồi mà sao râu tóc vẫn còn hoa râm."
"Vì p·h·á Ngự lúc râu tóc đã gần bạc cả rồi." Vạn Niên Lưu s·ờ râu tóc thở dài: "Không phải ai cũng có thể tu hành nhanh như ngươi đâu, cho dù là ngươi thì cũng cần trùng tu lại một vòng để loại bỏ mầm họa."
"Ta là Ngự quá nhanh, nếu chỉ là Ngự Cảnh thì còn lâu mới phải đ·á·n·h tan trùng tu lại. Nếu không Hồng Linh với các nàng thì sao?" Triệu Trường Hà rót thêm rượu cho hắn, cười nói: "Sáng sớm tìm ta có chuyện gì?"
"Sao, quấy rầy đêm tân hôn phong lưu của ngươi với nha hoàn hầu phòng à?"
"Đừng nói thế...... Bão Cầm bây giờ cũng là trưởng sử."
"Chỉ có ngươi có cái niệm bình đẳng đó, người khác chẳng thèm chấp cái kiểu này đâu, chính nó cũng không chấp." Vạn Niên Lưu cười nói: "Đôi khi ngươi đừng quá cố chấp thế, lâu vậy rồi mà vẫn chưa thông à?"
Triệu Trường Hà cười cười: "Mấy thứ từ nhỏ đã ăn sâu vào x·ư·ơ·ng cốt, khó lắm."
"Cũng là nhờ cái khí chất đó, nên ngươi mới kiếm chỉ t·h·i·ê·n Đạo chứ gì? Vì cái tính kiêu ngạo đó, không gì có thể đứng trên đầu ngươi ta mà sắp đặt nhân sinh cả."
"Ngươi cũng biết à?"
"Sao lại không, dù sao ta cũng là một trong những nhân vật chủ chốt trong Tứ Tượng Giáo mà, chuyện của Dạ Đế bọn ta vẫn phải biết dù là đời thượng cổ hay đời ngươi." Vạn Niên Lưu cười nói: "Tinh Hà hiện đang ở Đông Hải, tin tức do Tào Bang của ta tung ra đấy, đây là một cái bẫy. Nhân dịp thọ yến của Bất Khí, quần hùng tụ tập, sẽ có vài thứ hay ho...... Hai vị Tôn Giả đã bố trí lâu rồi, ngươi đến thì càng hay."
Triệu Trường Hà cười nói: "Vậy nên nói, Ma Giáo đứng sau màn lớn nhất vẫn là Tứ Tượng Giáo à......"
"A......"
"Nhưng ý ngươi là, thật ra các ngươi cũng không biết Tinh Hà thật sự ở đâu?"
"Thực ra, Đông Hải kia quả thực là Tinh Hà, chỉ có điều đó chỉ là x·á·c k·i·ế·m thôi, Huyền Vũ Tôn Giả đã kiểm chứng, nói là k·i·ế·m linh không có ở đó. Chúng ta bày ra cái bẫy này, một trong những ý nghĩa lớn nhất chính là thu hút Tinh Hà chi linh."
"Một trong những ý nghĩa......"
"Ừm, đương nhiên là một mũi tên trúng nhiều đích, còn có vài ý khác nữa. Nếu như không dụ được k·i·ế·m linh, thì dụ lũ tà ma kiếp này xem chúng định làm gì với Tinh Hà. Ngược lại nếu chỉ là cái x·á·c k·h·ô·n·g, không dậy lên hậu quả gì, thì bọn ta làm hoàng tước ở sau nhìn chằm chằm...... À, thực ra trưởng sử Bão Cầm biết khá nhiều, trong tay nó có một số nhiệm vụ quan trọng đấy, có điều hình như các ngươi chỉ lo quấn quýt, bỏ bê cả chính sự rồi phải không?"
"Kẹt kẹt......" Cửa phòng phía sau mở ra, Bão Cầm chải một kiểu t·ó·c búi đã làm vợ người ta, khoan thai đi ra.
Nhìn kiểu t·ó·c búi khoe khoang như thể muốn cho thiên hạ đều biết kia, hiệu quả cũng giống như bệ hạ rảnh rỗi là sờ bụng bầu ấy.
Vạn Niên Lưu co giật má không nói. Bão Cầm chậm rãi tiến lên, rót thêm rượu cho Triệu Trường Hà, trong miệng lầm bầm: "Gia chưa hỏi...... Dù sao hỏi lúc nào mà chả được. Vốn là ta định sáng sớm sẽ nói, mà ai bảo ngươi biết nhiều như vậy, ngươi nói đi chứ......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận