Loạn Thế Thư

Chương 570: Hải thị thận lâu

**Chương 570: Hải Thị Thận Lâu**
Các nam nhân đang uống rượu, cảm xúc của Tam Nương lại không cao, cứ ngồi bên cạnh thất thần.
Hải Trường Không nói về chuyện "đặt mông" cũng không quá hứng thú, dù cảm thấy Triệu Trường Hà hợp khẩu vị. Hắn đến thuyền Đường gia để xác định Triệu Trường Hà và Tam Nương lên biển làm gì, nhất là khi họ mang theo một đội tàu hùng mạnh, khiến người ta lo lắng. Đoàn người đánh cho khí thế ngất trời, nhưng mãi đến giờ mục đích của đôi bên mới bắt đầu hé lộ.
Biết Triệu Trường Hà chỉ muốn tìm hòn đảo, Hải Trường Không dở khóc dở cười: "Hải Thiên Phàm đúng là gặp quỷ, chuyện này chẳng liên quan gì đến ngươi mà ngươi xông vào làm rối tung lên."
"Ai nói không liên quan đến ta? Tam Nương là chuyện của ta."
Hải Trường Không liếc Tam Nương, nàng vẫn đang mất thần, không nghe rõ Triệu Trường Hà nói gì. Hắn tặc lưỡi, lắc đầu: "Muốn tìm đảo gì, kể ta nghe xem."
Triệu Trường Hà miêu tả qua loa. Đường Ân hứng thú: "Nếu có thể thấy Thương Long thất túc tâm hỏa hiện ra trước mắt... Đó chính là biển trời chi giới."
Triệu Trường Hà hỏi: "Về lý thuyết là vậy đúng không? Cứ đi thẳng về hướng đông mãi có đến được tận cùng thế giới không?"
Hải Trường Không lắc đầu: "Biển cả đâu đơn giản vậy. Đi thẳng một đường mù quáng dễ bị cuốn vào hải lưu, còn chưa kể vấn đề tiếp tế... Từ xưa đến nay bao người muốn tìm tận cùng thế giới, mấy ai thành công?"
"À..."
"Chỗ Triệu công tử nói có thật, nhưng không phải biển trời giao giới thực sự, mà là một hòn đảo giữa biển rộng. Chỗ đó nhìn thấy nhật nguyệt tinh thần như ở trước mắt là hiện tượng hải thị thận lâu, khúc xạ ảo ảnh biển trời giao giới từ nơi rất xa. Dĩ nhiên, tín đồ Hải Thần sẽ cho là Thần Tích." Hải Trường Không cười: "Thực tế, Hải Thần có thể ở gần đó, ảo ảnh hải thị thận lâu có thể là do biển thần chi lực vặn vẹo thị giác mà ra."
Triệu Trường Hà mừng rỡ: "Đảo đó ở đâu?"
Hải Trường Không đứng dậy: "Đảo này nhiều người biết, trong đám hải tặc cũng không ít... Các ngươi tìm vài người quen đường dẫn lối là được."
Đường Ân: "Hoa Chân Minh kia nói không biết."
"Hoa Chân Minh chắc là để ý thuyền của các ngươi, cố giữ lại chờ làm xong việc lớn rồi từ từ xử lý mà thôi... Chỉ là bây giờ chúng không có cơ hội nữa." Hải Trường Không chắp tay: "Quê quán các ngươi lễ tiết vẫn vậy chứ?"
Triệu Trường Hà đáp lễ: "Không thay đổi."
"Vậy cáo từ." Hải Trường Không vụt đi: "Sau này rảnh sẽ cùng Triệu công tử uống rượu luận đao."
Đường Ân nhìn theo bóng hắn, khen: "Vị Hải đại soái này cũng là nhân vật."
Triệu Trường Hà gật đầu, thật ra thì Hải Thiên Phàm cũng là nhân vật... Dù sao không phải ai cũng có thể tung hoành trên biển nhiều năm, thành thủ lĩnh hải tặc khiến các nước nhức đầu. Có người chống lưng cũng khó. Chỉ tiếc tâm niệm thành ma, chưa kịp nói mấy câu đã c·hết oan c·hết uổng.
Mấy người họ Hải, có vẻ như đều là nghĩa tử Hải Bình Lan thu dưỡng, được Hải Bình Lan đích thân dạy võ, có thể thấy phong thái của Hải Bình Lan. Chưa nói đến cái khác, riêng việc bồi dưỡng được hai người trình độ Địa bảng, là hơn đứt hết thảy thiên bảng Trung Nguyên về năng lực dạy đồ.
Đương nhiên điều này cũng liên quan đến không khí chiến đấu trên biển, Trung Nguyên mới bắt đầu loạn thế, khác với việc các quốc gia trên biển đánh qua đánh lại liên miên. Tài nguyên đặc thù trên biển vô cùng lớn, cũng rất tốt để bồi dưỡng người, tiếc là mọi người chưa được hưởng.
Đám hải tặc cất giữ cũng có vẻ như bị Hải Trường Không đoạt lại, toàn bộ đoàn hải tặc bị hợp nhất quay về, không biết còn bao nhiêu người bỏ đi làm hải tặc, nhưng khó mà thành tựu được gì. Triệu Trường Hà muốn chút tài nguyên mà một đồng cũng không có, đành lấy chút dược liệu và nước ngọt, cộng thêm một nhóm người quen đường dẫn lối.
Ngoài ý muốn là mấy ổ hỏa pháo, gần với thạch pháo hơn.
Trong kho hàng ở căn cứ hải tặc có một ít, cồng kềnh không tiện, Hải Trường Không chê nặng nên không mang đi hết, giờ bị Triệu Trường Hà chuyển lên thuyền, mấy người ngồi xổm bên pháo nghiên cứu.
"Thứ này, bọn họ dùng cũng bình thường, tầm bắn không xa, uy lực kém, độ chính xác như mù, họng pháo dễ hỏng, lại còn nặng. Điện hạ sao lại thấy hứng thú như vậy?"
"Lão Đường à, cái khác bỏ qua, riêng khoảng cách là ăn đứt giới nỏ của ngươi hai phát đấy."
"Nhưng nỏ của ta bắn ra uy lực lớn hơn."
"Lúc ban đầu đã mạnh vậy rồi à?"
Đường Ân giật mình, ngẫm nghĩ.
Triệu Trường Hà đứng dậy vào khoang thuyền: "Cái đồ chơi này không phải việc các ngươi nghiên cứu, thuật nghiệp có chuyên công. Ta đi trước, đi cái đảo có thể thấy biển trời giao giới hải thị thận lâu, Bồng Lai không cần thiết nữa."
"Vâng."
"Về bảo Vãn Trang với Không Khí tìm công tượng chuyên nghiệp, tốn chút tâm tư vào đây. Tin ta đi, sàng nỏ sẽ bị nó đào thải." Triệu Trường Hà chợt khựng lại, như có thâm ý: "Làm không khéo, võ giả cũng bị đào thải một nửa."
Với thế giới này, Triệu Trường Hà chỉ dám nói đào thải một nửa.
Mấy tên ngự cảnh thì tu đến thần hồn, không còn là người nữa rồi. Còn mấy kẻ mù lòa xuyên không, nắm bắt người khác thì khoa học kỹ thuật hiện đại chưa làm được.
"Mù mù."
"Gì?"
"À? Gọi bừa một tiếng liên lạc tình cảm, không ngờ ngươi thật trả lời."
Mù lòa: "..."
"Nếu trả lời, tiện thể cho ta hỏi bom nguyên tử so với ngươi thế nào?"
"Nhàm chán." Mù lòa thản nhiên nói: "Sao ngươi không nói chuyện ngươi cố ý dẫn dắt Hải Trường Không nói về tín ngưỡng đi, có ý gì?"
Triệu Trường Hà ngạc nhiên: "Hải Trường Không tự nói, liên quan gì đến ta?"
"À..." Mù lòa thản nhiên nói: "Nhiều thứ không nên tùy tiện dòm ngó... Ngươi trước kia cẩn thận lắm, giờ thấy ngươi hơi bay."
Triệu Trường Hà không cãi, có phải bay hay không khó nói, nhưng sốt ruột thì có. Hắn bội phục mù lòa theo Hạ Long Uyên đến tận bây giờ, mấy chục năm như một, lặng lẽ quan sát, lặng lẽ đợi thời cơ.
Có lẽ đây là sức mạnh của Trường Sinh chủng. Khác với Hải Trường Không, rõ ràng cũng tính là hào kiệt, mà gần 50 tuổi đã không còn tự tin tiến thêm bước nữa, thậm chí đến cả ý định về đất liền xem xét cũng bỏ qua. Người chung quy vẫn là người.
Triệu Trường Hà không nói chuyện này, hỏi: "Lần này chuyện Hải Hoàng ngươi có gì muốn nói không?"
"Không có." Mù lòa thản nhiên nói: "Trên đời đâu chỉ có mình ngươi, còn nhiều thứ đáng xem lắm."
"Tỉ như Hải Bình Lan đánh cờ với Hải Hoàng?" Triệu Trường Hà thừa cơ nói: "Hải Hoàng có hơi chậm chạp, ngoài việc ném mấy cấu tạo thể ra làm việc, hình như không phản ứng gì. Trước kia đám cá tôm thối tha bị ta giết một đống, cũng không thấy nó có động tĩnh gì."
Mù lòa nói: "Vậy ngươi cứ xem đi. Nhân lúc người ta chưa xem ngươi là đối thủ đáng gờm, ngươi còn bay được mấy ngày."
"Coi như ngươi vô tình hay cố ý tạo cho ta cảm giác cấp bách, ta vẫn muốn đi ngâm nga thư giãn, cho ngươi thất vọng."
Mù lòa: "..."
"Vì sao dẫn Lại Kỳ đến quấy rầy chúng ta, gấp hả?"
"... Liên quan cái rắm."
Ném lại bốn chữ, mù lòa im bặt, trong lòng khó được nhảy lên một cái, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của đám người bị Triệu Trường Hà phá án trong hai năm qua.
Rõ ràng nhiều chuyện hắn không có chứng cứ gì để nói, mà trực giác lại nhạy bén đến mức bất thường.
Triệu Trường Hà đẩy cửa vào nhà, Tam Nương đã về từ sớm, đang tựa cửa sổ ngắm hai viên tinh hạch suy nghĩ.
Nhìn cái dáng xuất thần kia, không biết nàng đang ngắm tinh hạch hay ngao du thiên ngoại.
Triệu Trường Hà ngồi xuống cạnh nàng, dịu dàng hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Tam Nương hoàn hồn, cười: "Có gì đâu... Ta đang nghĩ, bản tọa đường đường tam trọng bí tàng, dường như còn không bằng biển trời cao."
"Vậy không bằng thật à?"
"Ta từng nói muốn Dạ Đế giáng thế, cho Hạ Long Uyên với Hải Bình Lan biết, cái gì Đế Vương bá nghiệp, đều là hư thoại." Tam Nương dựa ghế, ném hai viên tinh hạch: "Ta đang nghĩ, vì sao ta chưa từng nghĩ đến việc cho họ biết điều này."
Triệu Trường Hà nói: "Nên giờ tính làm vậy?"
"Không hề." Tam Nương duỗi lưng: "Nghĩ đến đây, ta thấy phiền quá, thà đi ngủ."
Cảm nhận biểu cảm co giật của Triệu Trường Hà, mù lòa suýt bật cười.
Cho ngươi dẫn dắt, có phải tuyệt vọng lắm không?
Triệu Trường Hà ôm nàng: "Quả nhiên là Tôn Giả nhà ta, thái độ này đáng yêu nhất..."
Mù lòa tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận